Đầu Đậu Đậu đầy vạch đen, còn tưởng Yêu Nghiệt sẽ đưa ra điều kiện cao cấp gì, lằng nhằng nửa ngày, chỉ vì bắt Diệp Tinh Trạch trông con giúp?
Đây là tác phong làm cha ruột sao?
Nhưng nếu cô đã nói chuyện này do Yêu Nghiệt quyết định rồi, ở trước mặt con cũng không tiện nuốt lời phá Yêu Nghiệt được. Hơn nữa nghĩ lại, thứ bảy tuần nào cũng có người đến trông con giúp cô cũng là một chuyện rất hạnh phúc!
Vì vậy chuyện này cứ quyết định như thế, Diệp Tinh Trạch kí kết hiệp ước trông con mất mặt, cuối cùng đổi lấy cơ hội được ôm chân Yêu Nghiệt đi mở mang tầm mắt.
Sau đó cậu ta lạch bạch chạy đi gọi điện cho Sở Minh Hiên, “Alo, Minh Hiên à? Lần đi du lịch mùa thu này, trường chúng ta không thể đến núi Mạch Thượng được!”
Hiển nhiên Sở Minh Hiên vẫn chưa biết chuyện này, sau đó Tên Ngốc ríu ra ríu rít giải thích một hồi. Cuối cùng còn tổng kết lại một câu, “Không dễ gì tớ mới thuyết phục được sư thúc công đưa tớ đi mở mang tầm mắt, không thể để cho đám quần chúng cắn hạt dưa chuyên nghiệp ở trường phá hỏng cơ hội trăm năm khó gặp này của tớ được.”
Hình như Sở Minh Hiên đồng ý rồi, Tên Ngốc để điện thoại xuống thở phào một hơi, “Được rồi, đã giải quyết xong rồi.”
Đậu Đậu, “... Thật ra tôi vừa mới nhớ ra, trước đây vào thời điểm này đất nước đều hạ lệnh phong tỏa núi. Chắc là do bên phía Cục bắt yêu có được tin tức cho nên chính quyền Cửu Châu mới...”
“… Sư thúc, lời này của người là có ý gì?”
“Ý là cậu có thể hoàn toàn không cần quan tâm, dù sao thì kế hoạch của đám người trong trường đó thế nào cũng bất thành. Bọn họ có đi thì cũng sẽ bị người của Cục bắt yêu ngăn ở dưới núi thôi.”
Khóe miệng Tên Ngốc giật giật, định oán trách một câu nhưng nhìn thấy cái vẻ mặt sợ vợ “cậu tốt nhất là ăn nói cẩn thận chút” của sư thúc công, cậu ta dứt khoát ngậm miệng lại. Cậu ta vẫn muốn ôm chân sư thúc công, cậu ta vẫn muốn dựa vào sư thúc công. Cho nên chuyện oán trách sư thúc gì đấy - nhất định là đang tìm đường chết!
Sau bữa tối, Tên Ngốc lại chơi bóp vịt với Viên Viên một lúc, đợi đến hơn mười giờ, khi nhận được ánh mắt đuổi người của sư thúc công thì cậu ta mới về phòng tắm rửa đi ngủ.
Khụ, không thể làm phiền sư thúc công và sư thúc bồi dưỡng tình cảm được. Dù sao thì cậu ta vẫn phải ôm chân sư thúc công, và tâm nguyện của cậu ta vẫn là sáu giới hòa bình.
Vì vậy Tên Ngốc chuồn nhanh, trước khi về phòng còn ném lại cho Đậu Đậu ánh mắt “Sư thúc xin hãy bảo trọng, cả sáu giới đều phải dựa vào người”.
Sau đó Đậu Đậu bắt đầu thấp thỏm. Bản tính của rắn là dâm đãng, mấy ngày trước cô trêu chọc Yêu Nghiệt không phải chỉ một hai lần.
Tối nay hắn sẽ không “báo thù” đấy chứ?
Thậm chí còn nhiều hơn!
Đậu Đậu không ngừng cầu khấn cho tối nay đến chậm một chút. Thế nhưng ban ngày rồi cũng sẽ qua đi, buổi tối mà Đậu Đậu lo lắng đã đến rồi.
Ban đầu, một nhà bốn người đều ở trong phòng ngủ. Biển Biển ngoan ngoãn nằm ngủ, Viên Viên thì đang nghịch ngợm bò qua bò lại. Đậu Đậu cảm thấy như vậy rất tốt, có hai đứa bé ở đây, Yêu Nghiệt sẽ không muốn làm gì thì làm được đúng không?
Có lẽ là suy nghĩ của cô quá lộ liễu, ánh mắt Yêu Nghiệt nhìn cô có chút ý tứ sâu xa.
Đậu Đậu trừng mắt lại: Em nghĩ như thế đấy, làm sao hả? Có con ở đây, em không tin anh dám động thủ!
Yêu Nghiệt chỉ cười không nói gì, Đậu Đậu đoán lên đoán xuống cũng không đoán được suy nghĩ của hắn, cô dứt khoát quấn chăn quay người chuẩn bị ngủ.
Sau đó Yêu Nghiệt dỗ hai đứa bé ngủ rồi, mỗi tay bế một đứa đi ra ngoài.
Đậu Đậu thấy thế dựng hết tóc gáy lên, vội vàng bò dậy ấn lấy tay hắn, thấp giọng nói, “Anh làm gì hả?”
“Bế bọn nhóc đến phòng khách.” Yêu Nghiệt cười xấu xa, “Vợ không ngủ không phải là vì đang đợi giờ này sao? Còn dùng kế khích tướng nữa, rất tốt, anh trúng kế rồi.”
Đậu Đậu lập tức biểu thị vô tội, “Em dùng kế khích tướng lúc nào chứ?”
Yêu Nghiệt không nói gì, đi ra ngoài rồi quay lại, ấn cô lên cái giường mềm mại, “Vừa rồi em nói không tin là anh dám động thủ.”
Đây là tác phong làm cha ruột sao?
Nhưng nếu cô đã nói chuyện này do Yêu Nghiệt quyết định rồi, ở trước mặt con cũng không tiện nuốt lời phá Yêu Nghiệt được. Hơn nữa nghĩ lại, thứ bảy tuần nào cũng có người đến trông con giúp cô cũng là một chuyện rất hạnh phúc!
Vì vậy chuyện này cứ quyết định như thế, Diệp Tinh Trạch kí kết hiệp ước trông con mất mặt, cuối cùng đổi lấy cơ hội được ôm chân Yêu Nghiệt đi mở mang tầm mắt.
Sau đó cậu ta lạch bạch chạy đi gọi điện cho Sở Minh Hiên, “Alo, Minh Hiên à? Lần đi du lịch mùa thu này, trường chúng ta không thể đến núi Mạch Thượng được!”
Hiển nhiên Sở Minh Hiên vẫn chưa biết chuyện này, sau đó Tên Ngốc ríu ra ríu rít giải thích một hồi. Cuối cùng còn tổng kết lại một câu, “Không dễ gì tớ mới thuyết phục được sư thúc công đưa tớ đi mở mang tầm mắt, không thể để cho đám quần chúng cắn hạt dưa chuyên nghiệp ở trường phá hỏng cơ hội trăm năm khó gặp này của tớ được.”
Hình như Sở Minh Hiên đồng ý rồi, Tên Ngốc để điện thoại xuống thở phào một hơi, “Được rồi, đã giải quyết xong rồi.”
Đậu Đậu, “... Thật ra tôi vừa mới nhớ ra, trước đây vào thời điểm này đất nước đều hạ lệnh phong tỏa núi. Chắc là do bên phía Cục bắt yêu có được tin tức cho nên chính quyền Cửu Châu mới...”
“… Sư thúc, lời này của người là có ý gì?”
“Ý là cậu có thể hoàn toàn không cần quan tâm, dù sao thì kế hoạch của đám người trong trường đó thế nào cũng bất thành. Bọn họ có đi thì cũng sẽ bị người của Cục bắt yêu ngăn ở dưới núi thôi.”
Khóe miệng Tên Ngốc giật giật, định oán trách một câu nhưng nhìn thấy cái vẻ mặt sợ vợ “cậu tốt nhất là ăn nói cẩn thận chút” của sư thúc công, cậu ta dứt khoát ngậm miệng lại. Cậu ta vẫn muốn ôm chân sư thúc công, cậu ta vẫn muốn dựa vào sư thúc công. Cho nên chuyện oán trách sư thúc gì đấy - nhất định là đang tìm đường chết!
Sau bữa tối, Tên Ngốc lại chơi bóp vịt với Viên Viên một lúc, đợi đến hơn mười giờ, khi nhận được ánh mắt đuổi người của sư thúc công thì cậu ta mới về phòng tắm rửa đi ngủ.
Khụ, không thể làm phiền sư thúc công và sư thúc bồi dưỡng tình cảm được. Dù sao thì cậu ta vẫn phải ôm chân sư thúc công, và tâm nguyện của cậu ta vẫn là sáu giới hòa bình.
Vì vậy Tên Ngốc chuồn nhanh, trước khi về phòng còn ném lại cho Đậu Đậu ánh mắt “Sư thúc xin hãy bảo trọng, cả sáu giới đều phải dựa vào người”.
Sau đó Đậu Đậu bắt đầu thấp thỏm. Bản tính của rắn là dâm đãng, mấy ngày trước cô trêu chọc Yêu Nghiệt không phải chỉ một hai lần.
Tối nay hắn sẽ không “báo thù” đấy chứ?
Thậm chí còn nhiều hơn!
Đậu Đậu không ngừng cầu khấn cho tối nay đến chậm một chút. Thế nhưng ban ngày rồi cũng sẽ qua đi, buổi tối mà Đậu Đậu lo lắng đã đến rồi.
Ban đầu, một nhà bốn người đều ở trong phòng ngủ. Biển Biển ngoan ngoãn nằm ngủ, Viên Viên thì đang nghịch ngợm bò qua bò lại. Đậu Đậu cảm thấy như vậy rất tốt, có hai đứa bé ở đây, Yêu Nghiệt sẽ không muốn làm gì thì làm được đúng không?
Có lẽ là suy nghĩ của cô quá lộ liễu, ánh mắt Yêu Nghiệt nhìn cô có chút ý tứ sâu xa.
Đậu Đậu trừng mắt lại: Em nghĩ như thế đấy, làm sao hả? Có con ở đây, em không tin anh dám động thủ!
Yêu Nghiệt chỉ cười không nói gì, Đậu Đậu đoán lên đoán xuống cũng không đoán được suy nghĩ của hắn, cô dứt khoát quấn chăn quay người chuẩn bị ngủ.
Sau đó Yêu Nghiệt dỗ hai đứa bé ngủ rồi, mỗi tay bế một đứa đi ra ngoài.
Đậu Đậu thấy thế dựng hết tóc gáy lên, vội vàng bò dậy ấn lấy tay hắn, thấp giọng nói, “Anh làm gì hả?”
“Bế bọn nhóc đến phòng khách.” Yêu Nghiệt cười xấu xa, “Vợ không ngủ không phải là vì đang đợi giờ này sao? Còn dùng kế khích tướng nữa, rất tốt, anh trúng kế rồi.”
Đậu Đậu lập tức biểu thị vô tội, “Em dùng kế khích tướng lúc nào chứ?”
Yêu Nghiệt không nói gì, đi ra ngoài rồi quay lại, ấn cô lên cái giường mềm mại, “Vừa rồi em nói không tin là anh dám động thủ.”
/1918
|