Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 519: Sư phụ biết chuyện sư muội và xà yêu làm lành với nhau rồi sao? (1)
/1918
|
Vì vậy sau khi hai người Đậu Đậu rời đi, Tên Ngốc thành công mở cho mình một cái phó bản tên là “Ta là gián điệp nhỏ ai cũng đừng mơ dẫn sư thúc của ta đi!”
Đi theo đoàn hơn mười ngày, lăn lộn cứ phải gọi là vui vẻ.
Tuy cậu ta cũng không nhặt được gì ngoài đống đồng nát, thế nhưng cậu ta vẫn rất vui.
Khụ, tóm lại, thấy cậu ta nhặt đồ đồng nát còn có thể vui vẻ như vậy, Vong Trần cũng không khỏi bắt đầu cảm khái về đầu óc của cậu ta.
Đồ đệ này… có phải bị ngốc không ta?
Hắn đã nói bao nhiêu lần rồi là nhặt cũng vô ích, đứa trẻ này trước mặt thì ngoan ngoãn đồng ý, vừa quay đầu, lại đi nhặt rồi!
Ôi chao, đều tại hắn cả. Trước kia nếu như hắn chịu dạy cho tiểu đồ đệ chút chuyện đứng đắn, đứa bé này cũng không đến nỗi chìm đắm trong trụy lạc nhặt đồ đồng nát như thế rồi.
Vong Trần rất tự trách, đã mấy ngày liên tiếp đều đang dạy tâm pháp đạo pháp công pháp cho Tên Ngốc.
Tên Ngốc nghĩ thầm, “Những thứ này tiểu sư thúc của con đã sớm dạy con rồi, bây giờ người mới nhớ ra dạy thì bổn thiếu gia cũng sẽ không cảm kích đâu!”, nhưng ngoài mặt thì vẫn ngoan ngoãn luyện hết lần này đến lần khác.
Mười một giờ tối mỗi ngày đoàn người đều đi nằm vùng ở chỗ cái hố chuyên dùng cho bảo khí xuất thổ kia nhưng chẳng có tác dụng gì cả, thần khí đã sớm bị Đậu Đậu mang đi rồi.
Vì vậy đoàn người đợi đến lúc núi Mạch Thượng đóng lại, trừ nhặt được mấy món vũ khí kiếm kích búa rìu câu xiên còn có thể xếp vào hệ Giáp Ất Bính ra, còn lại không thu hoạch được gì cả.
Tình hình của chùa Chân Vũ cũng chẳng khác gì, không tìm được vũ khí, ủ rũ chán ngán rời đi.
Núi Vân Đài cũng không kiếm được bao nhiêu lợi ích, nhưng sư thái Bạch Chỉ vẫn dẫn một đám đệ tử nữ vui vẻ đi loanh quanh. Mặc dù không tìm được binh khí tiện tay nhưng bà ấy có thể dành hết thời gian để cãi nhau với Vân Tung rồi đúng không?
Nhờ chuyến đi này mà đệ tử tu đạo ở hai bang phái lớn đều hiểu rõ một chuyện.
Đó chính là___Sư phụ bọn họ, có gian tình!
Nhìn bộ dạng một ngày không cãi nhau là cảm thấy nhân sinh không hoàn mỹ kia, trước kia sao lại không phát hiện ra bọn họ giống đôi vợ chồng già như vậy chứ?
Đệ tử hai phái hoàn toàn rơi vào trầm tư…
Sau đó Vô Ưu chỉ ra sự thật lúc tất cả mọi người đang lặng lẽ hóng hớt.
Sự thật chính là - Trước kia có sư muội! Sư muội ở đây luôn cướp với sư thái Bạch Chỉ, trong lòng sư thái Bạch Chỉ không vui, lấy đâu ra thời gian mà cãi nhau với sư phụ chứ?
Mọi người suy nghĩ một chút cảm thấy có lý, sau đó nghĩ đến sư muội xảy ra chuyện, không kiềm được lại trầm mặc.
Vô Ưu thấy mọi người yên lặng, còn chưa mở miệng nói “Sư muội ở bên ngoài quyến rũ một con yêu tinh sinh con dưỡng cái đang sống cuộc sống tính phúc không biết xấu hổ không biết ngượng không cần chúng ta phí công lo lắng”, đã bị Vô Ngân trừng mắt nuốt trở về.
Sau đó anh ta nghĩ đến những sư huynh đệ khác dường như cũng rất có thành kiến đối với yêu thì dứt khoát im miệng không nói nữa.
Thật ra thì lúc đi bọn họ vẫn đang lo lắng. Lo lắng sư muội rốt cuộc sẽ chọn ai, đi theo Lạc Lê liệu có bị nguy hiểm không. Sau đó trở lại núi Đạo Vương mới mấy ngày, sư huynh Vô Ngân đã bói ra, người ta lại làm hòa với Xà yêu rồi! Từ lúc bọn họ bắt đầu giận dỗi, đến giờ mới được mấy ngày chứ? Sư muội thế này cũng quá không kiên trì rồi? Ít nhất cũng phải làm khó người ta một chút đúng không?
Biết đối phương là hung thủ sát hại mình, người bình thường không phải đều nên căm phẫn muốn chết cả đời không qua lại với nhau à? Sao sư muội lại biến thành chất xúc tác cho tình cảm của cô và Xà yêu rồi?
Ôi chao, không nói nữa, miếng thức ăn cho chó này quá khó ăn, bổn sư huynh cự tuyệt ăn!
Không chỉ có Vô Ưu cảm thấy khó hiểu, Vô Ngân lúc mới tính ra cũng vô cùng khó hiểu. Hắn cảm thấy Xà yêu rất hợp với sư muội, nhưng bọn họ có cần phát triển nhanh như vậy không hả?
Mới gặp mấy tháng đã sinh con rồi!
Mới tức giận được mấy hôm đã làm lành rồi!
Đi theo đoàn hơn mười ngày, lăn lộn cứ phải gọi là vui vẻ.
Tuy cậu ta cũng không nhặt được gì ngoài đống đồng nát, thế nhưng cậu ta vẫn rất vui.
Khụ, tóm lại, thấy cậu ta nhặt đồ đồng nát còn có thể vui vẻ như vậy, Vong Trần cũng không khỏi bắt đầu cảm khái về đầu óc của cậu ta.
Đồ đệ này… có phải bị ngốc không ta?
Hắn đã nói bao nhiêu lần rồi là nhặt cũng vô ích, đứa trẻ này trước mặt thì ngoan ngoãn đồng ý, vừa quay đầu, lại đi nhặt rồi!
Ôi chao, đều tại hắn cả. Trước kia nếu như hắn chịu dạy cho tiểu đồ đệ chút chuyện đứng đắn, đứa bé này cũng không đến nỗi chìm đắm trong trụy lạc nhặt đồ đồng nát như thế rồi.
Vong Trần rất tự trách, đã mấy ngày liên tiếp đều đang dạy tâm pháp đạo pháp công pháp cho Tên Ngốc.
Tên Ngốc nghĩ thầm, “Những thứ này tiểu sư thúc của con đã sớm dạy con rồi, bây giờ người mới nhớ ra dạy thì bổn thiếu gia cũng sẽ không cảm kích đâu!”, nhưng ngoài mặt thì vẫn ngoan ngoãn luyện hết lần này đến lần khác.
Mười một giờ tối mỗi ngày đoàn người đều đi nằm vùng ở chỗ cái hố chuyên dùng cho bảo khí xuất thổ kia nhưng chẳng có tác dụng gì cả, thần khí đã sớm bị Đậu Đậu mang đi rồi.
Vì vậy đoàn người đợi đến lúc núi Mạch Thượng đóng lại, trừ nhặt được mấy món vũ khí kiếm kích búa rìu câu xiên còn có thể xếp vào hệ Giáp Ất Bính ra, còn lại không thu hoạch được gì cả.
Tình hình của chùa Chân Vũ cũng chẳng khác gì, không tìm được vũ khí, ủ rũ chán ngán rời đi.
Núi Vân Đài cũng không kiếm được bao nhiêu lợi ích, nhưng sư thái Bạch Chỉ vẫn dẫn một đám đệ tử nữ vui vẻ đi loanh quanh. Mặc dù không tìm được binh khí tiện tay nhưng bà ấy có thể dành hết thời gian để cãi nhau với Vân Tung rồi đúng không?
Nhờ chuyến đi này mà đệ tử tu đạo ở hai bang phái lớn đều hiểu rõ một chuyện.
Đó chính là___Sư phụ bọn họ, có gian tình!
Nhìn bộ dạng một ngày không cãi nhau là cảm thấy nhân sinh không hoàn mỹ kia, trước kia sao lại không phát hiện ra bọn họ giống đôi vợ chồng già như vậy chứ?
Đệ tử hai phái hoàn toàn rơi vào trầm tư…
Sau đó Vô Ưu chỉ ra sự thật lúc tất cả mọi người đang lặng lẽ hóng hớt.
Sự thật chính là - Trước kia có sư muội! Sư muội ở đây luôn cướp với sư thái Bạch Chỉ, trong lòng sư thái Bạch Chỉ không vui, lấy đâu ra thời gian mà cãi nhau với sư phụ chứ?
Mọi người suy nghĩ một chút cảm thấy có lý, sau đó nghĩ đến sư muội xảy ra chuyện, không kiềm được lại trầm mặc.
Vô Ưu thấy mọi người yên lặng, còn chưa mở miệng nói “Sư muội ở bên ngoài quyến rũ một con yêu tinh sinh con dưỡng cái đang sống cuộc sống tính phúc không biết xấu hổ không biết ngượng không cần chúng ta phí công lo lắng”, đã bị Vô Ngân trừng mắt nuốt trở về.
Sau đó anh ta nghĩ đến những sư huynh đệ khác dường như cũng rất có thành kiến đối với yêu thì dứt khoát im miệng không nói nữa.
Thật ra thì lúc đi bọn họ vẫn đang lo lắng. Lo lắng sư muội rốt cuộc sẽ chọn ai, đi theo Lạc Lê liệu có bị nguy hiểm không. Sau đó trở lại núi Đạo Vương mới mấy ngày, sư huynh Vô Ngân đã bói ra, người ta lại làm hòa với Xà yêu rồi! Từ lúc bọn họ bắt đầu giận dỗi, đến giờ mới được mấy ngày chứ? Sư muội thế này cũng quá không kiên trì rồi? Ít nhất cũng phải làm khó người ta một chút đúng không?
Biết đối phương là hung thủ sát hại mình, người bình thường không phải đều nên căm phẫn muốn chết cả đời không qua lại với nhau à? Sao sư muội lại biến thành chất xúc tác cho tình cảm của cô và Xà yêu rồi?
Ôi chao, không nói nữa, miếng thức ăn cho chó này quá khó ăn, bổn sư huynh cự tuyệt ăn!
Không chỉ có Vô Ưu cảm thấy khó hiểu, Vô Ngân lúc mới tính ra cũng vô cùng khó hiểu. Hắn cảm thấy Xà yêu rất hợp với sư muội, nhưng bọn họ có cần phát triển nhanh như vậy không hả?
Mới gặp mấy tháng đã sinh con rồi!
Mới tức giận được mấy hôm đã làm lành rồi!
/1918
|