Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 520: Sư phụ biết chuyện sư muội và xà yêu làm lành với nhau rồi sao? (2)
/1918
|
Vô Ngân ngẩn ra rồi đi nói cho Vô Ưu biết, hai người tụ tập lại đần mặt ra một ngày, cuối cùng chỉ có thể tổng kết___Sư muội đúng là sư muội, làm việc chỉ hai chữ thôi: Dứt khoát!
Bọn họ liền tự nói với mình, dù sao sư muội cũng không phải là người phụ nữ bình thường, làm như vậy không kỳ quái chút nào cả. Bây giờ nhìn thấy những sư huynh đệ khác còn lo lắng cho cô như vậy, lập tức cảm thấy, khụ, giống như hai người bọn họ vô tâm thì phải? Hay là bọn họ cũng nên lo lắng một chút nhỉ?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy chuyện này đáng tin. Vì vậy vừa quay người, cũng gia nhập vào đội ngũ lo lắng cho sư muội rồi.
Tên Ngốc nhìn thấy, lập tức, “…”
Những sư thúc khác lo lắng thì cũng thôi đi, bọn họ không biết tình hình bây giờ của tiểu sư thúc. Nhưng hai sư thúc này cũng lo lắng theo là cái quỷ gì hả? Trước kia người đến phòng 912 tìm người xác định không phải là hai người chứ?
Khóe miệng Tên Ngốc giật giật, sau đó hiếm khi chỉ số thông minh online, để tránh các sư thúc phát hiện ra cậu ta biết tung tích của tiểu sư thúc, cũng dứt khoát gia nhập vào đội ngũ lo lắng cho sư thúc. Thời đại này theo số đông sẽ không sai. Cho dù có sai, pháp luật không trách số đông mà.
Lão già mất nết cãi nhau với sư thái Bạch Chỉ xong, đang cảm thấy nhân sinh hoàn mỹ, vừa quay lại nhìn thì thấy một đám học trò đang mày chau mặt ủ ở chỗ này.
Sau đó ông ấy vội vàng an ủi, “Không sao không sao, chúng ta không lấy được thần khí, người ta cũng không lấy được thần khí. Lần này thần khí sinh khó rồi, mọi người đừng nản lòng đừng thất vọng, năm năm nữa chúng ta tái chiến!”
Tất cả mọi người không nói gì, ông ấy lại tiếp tục, “Không sao không sao, con người sống trên đời ai không gặp phải chút thất bại chứ? Hơn nữa, những năm trước không lấy được thần khí sao không thấy mấy đứa như thế hả?”
Vong Trần thở dài, cảm thấy mình phải làm một chút gì đó. Vì vậy hắn hắng giọng, nói, “Sư phụ, thật ra thì chúng con…”
“Không cần nói! Sư phụ hiểu, sư phụ đều hiểu cả.”
Vân Tung ngắt lời đại đồ đệ, nói, “Năm nay sư muội của mấy đứa không có ở đây, sĩ khí của mọi người đều không phấn chấn. Không sao không sao, đứng lên hết đi! Lấy lại tinh thần cho ta! Hôm nay núi Mạch Thượng đóng rồi, ta dẫn mấy đứa đi ăn quán!”
Khóe miệng Tên Ngốc giật giật, thầm nghĩ, bản lĩnh nói chuyện một mình của sư tổ đúng là được dày công tôi luyện nên mà. Căn bản là chưa làm rõ tình hình, đã ở đây kích động các sư thúc rồi.
Chẳng trách tiểu sư thúc luôn gọi ông ấy là lão già mất nết, ông ấy đúng là như thế mà!
Lúc mọi người đang đưa mắt nhìn nhau, Vân Tung đã dẫn đầu bắt đầu thu lều vải rồi. Sau khi ông dọn xong lều của mình, thấy mọi người vẫn còn đang ngẩn ra, lập tức có chút không vui lắm, “Mấy đứa còn ngẩn ra làm gì hả? Chẳng lẽ còn muốn sư phụ dọn giúp mấy đứa à?”
Một đám đệ tử không nói gì, vẻ mặt Vân Tung càng kinh ngạc, “Sao mấy đứa lại không nói gì hả? Mấy đứa… không phải thật sự muốn ta dọn đấy chứ?”
Lần này mọi người vội vàng lắc đầu, “Không có không có, không dám không dám!”
“Hừ, không dám thì tốt. Mau lên, đi thu lều vải lại đi!”
Thế là một đám người không dây dưa nữa, nhanh nhẹn thu lều vải lại, rồi cùng lão già mất nết lắc lư đi xuống núi. Vong Trần cuối cùng không nhịn được vẫn hỏi, “Sư phụ, người không lo lắng cho sư muội à?”
“Lo lắng cho nó làm gì? Nó vẫn sống tốt đấy thôi.”
Lão già mất nết vừa nói ra, Vô Ngân Vô Ưu lập tức khiếp sợ___Không phải chứ? Sư phụ biết chuyện sư muội và Xà yêu làm lành với nhau rồi à?
Nhưng câu sau của lão già mất nết lại làm cho bọn họ bình tĩnh lại.
“Bây giờ nó ở với Lạc Lê rất tốt, ta không lo lắng.”
Sau đó ông ấy nghi ngờ nhìn Vô Ngân Vô Ưu, “Không phải hai đứa đều biết sao? Chưa nói cho bọn chúng biết à?”
Bọn họ liền tự nói với mình, dù sao sư muội cũng không phải là người phụ nữ bình thường, làm như vậy không kỳ quái chút nào cả. Bây giờ nhìn thấy những sư huynh đệ khác còn lo lắng cho cô như vậy, lập tức cảm thấy, khụ, giống như hai người bọn họ vô tâm thì phải? Hay là bọn họ cũng nên lo lắng một chút nhỉ?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy chuyện này đáng tin. Vì vậy vừa quay người, cũng gia nhập vào đội ngũ lo lắng cho sư muội rồi.
Tên Ngốc nhìn thấy, lập tức, “…”
Những sư thúc khác lo lắng thì cũng thôi đi, bọn họ không biết tình hình bây giờ của tiểu sư thúc. Nhưng hai sư thúc này cũng lo lắng theo là cái quỷ gì hả? Trước kia người đến phòng 912 tìm người xác định không phải là hai người chứ?
Khóe miệng Tên Ngốc giật giật, sau đó hiếm khi chỉ số thông minh online, để tránh các sư thúc phát hiện ra cậu ta biết tung tích của tiểu sư thúc, cũng dứt khoát gia nhập vào đội ngũ lo lắng cho sư thúc. Thời đại này theo số đông sẽ không sai. Cho dù có sai, pháp luật không trách số đông mà.
Lão già mất nết cãi nhau với sư thái Bạch Chỉ xong, đang cảm thấy nhân sinh hoàn mỹ, vừa quay lại nhìn thì thấy một đám học trò đang mày chau mặt ủ ở chỗ này.
Sau đó ông ấy vội vàng an ủi, “Không sao không sao, chúng ta không lấy được thần khí, người ta cũng không lấy được thần khí. Lần này thần khí sinh khó rồi, mọi người đừng nản lòng đừng thất vọng, năm năm nữa chúng ta tái chiến!”
Tất cả mọi người không nói gì, ông ấy lại tiếp tục, “Không sao không sao, con người sống trên đời ai không gặp phải chút thất bại chứ? Hơn nữa, những năm trước không lấy được thần khí sao không thấy mấy đứa như thế hả?”
Vong Trần thở dài, cảm thấy mình phải làm một chút gì đó. Vì vậy hắn hắng giọng, nói, “Sư phụ, thật ra thì chúng con…”
“Không cần nói! Sư phụ hiểu, sư phụ đều hiểu cả.”
Vân Tung ngắt lời đại đồ đệ, nói, “Năm nay sư muội của mấy đứa không có ở đây, sĩ khí của mọi người đều không phấn chấn. Không sao không sao, đứng lên hết đi! Lấy lại tinh thần cho ta! Hôm nay núi Mạch Thượng đóng rồi, ta dẫn mấy đứa đi ăn quán!”
Khóe miệng Tên Ngốc giật giật, thầm nghĩ, bản lĩnh nói chuyện một mình của sư tổ đúng là được dày công tôi luyện nên mà. Căn bản là chưa làm rõ tình hình, đã ở đây kích động các sư thúc rồi.
Chẳng trách tiểu sư thúc luôn gọi ông ấy là lão già mất nết, ông ấy đúng là như thế mà!
Lúc mọi người đang đưa mắt nhìn nhau, Vân Tung đã dẫn đầu bắt đầu thu lều vải rồi. Sau khi ông dọn xong lều của mình, thấy mọi người vẫn còn đang ngẩn ra, lập tức có chút không vui lắm, “Mấy đứa còn ngẩn ra làm gì hả? Chẳng lẽ còn muốn sư phụ dọn giúp mấy đứa à?”
Một đám đệ tử không nói gì, vẻ mặt Vân Tung càng kinh ngạc, “Sao mấy đứa lại không nói gì hả? Mấy đứa… không phải thật sự muốn ta dọn đấy chứ?”
Lần này mọi người vội vàng lắc đầu, “Không có không có, không dám không dám!”
“Hừ, không dám thì tốt. Mau lên, đi thu lều vải lại đi!”
Thế là một đám người không dây dưa nữa, nhanh nhẹn thu lều vải lại, rồi cùng lão già mất nết lắc lư đi xuống núi. Vong Trần cuối cùng không nhịn được vẫn hỏi, “Sư phụ, người không lo lắng cho sư muội à?”
“Lo lắng cho nó làm gì? Nó vẫn sống tốt đấy thôi.”
Lão già mất nết vừa nói ra, Vô Ngân Vô Ưu lập tức khiếp sợ___Không phải chứ? Sư phụ biết chuyện sư muội và Xà yêu làm lành với nhau rồi à?
Nhưng câu sau của lão già mất nết lại làm cho bọn họ bình tĩnh lại.
“Bây giờ nó ở với Lạc Lê rất tốt, ta không lo lắng.”
Sau đó ông ấy nghi ngờ nhìn Vô Ngân Vô Ưu, “Không phải hai đứa đều biết sao? Chưa nói cho bọn chúng biết à?”
/1918
|