Vô Ngân Vô Ưu đưa mắt nhìn nhau, gần như là đồng thanh, “Sư huynh / sư đệ, hóa ra đệ/ huynh chưa nói à? Ta/ đệ còn tưởng là đệ/ huynh nói rồi!”
Điều này đã giải thích được rồi, chẳng trách các sư huynh đệ khác vẫn lo lắng như vậy. Hóa ra bọn họ vẫn không biết sư muội đã hoàn hồn rồi!
Vậy thì không kỳ lạ nữa.
Hai người bọn họ còn tưởng rằng những sư huynh đệ khác biết rồi sau đó lo lắng sư muội một mình ở bên ngoài gặp nguy hiểm nữa.
Lão già mất nết chán ghét nhìn hai người bọn họ, không nhịn được mở miệng quở trách, “Cả ngày chỉ biết chơi bời, chút chuyện nhỏ này cũng không làm được!”
Hai người vội vàng gật đầu, “Khụ, là lỗi của chúng con.”
“Cũng may mà sư muội của các con sống với Lạc Lê rất tốt, nếu không sư phụ sẽ nhốt các con lại hai năm!”
Khóe miệng Vô Ngân Vô Ưu giật giật, lập tức cảm thấy một cây đao đang treo ở trên đầu mình. Sư muội nào có sống tốt với Lạc Lê chứ! Muội ấy là đang sống chung vui vẻ với Xà yêu!
Ôi chao, giấy không gói được lửa, ngộ nhỡ sư phụ mà biết, hai người bọn họ bị giam chắc chắn là chuyện không tránh được rồi. May mà chỉ là giam không cho ra khỏi viện thôi, dù sao bọn họ cũng không muốn ra khỏi viện.
Nhưng không đợi bọn họ vui mừng, lão già mất nết lại u ám bồi thêm một câu, “Lúc giam không được trồng hoa! Không được chơi game!”
Được rồi, vừa nói ra câu kia, hai người trực tiếp choáng váng. Họ đưa mắt nhìn nhau, quyết định giúp sư muội giấu sư phụ!
Không thể trồng hoa không thể chơi game, hậu quả quá nghiêm trọng rồi!
Có điều nói đi cũng phải nói lại, không phải là Lạc Lê thích sư muội à? Tại sao còn muốn giấu giúp sư muội chứ? Trên thế gian này thật sự có người đàn ông rộng lượng như vậy ư?
Không chỉ có Vô Ngân Vô Ưu nghi ngờ, ngay cả Lạc Lê cũng nghi ngờ chính mình. Hắn nghi ngờ có phải mình thật sự rộng lượng như vậy không?
Lúc đó nhìn thấy đại sư Vân Tung, hắn cơ hồ là theo bản năng liền giúp Đậu Đậu. Hắn không biết là hắn yêu quá nhạt hay là quá sâu, nhưng bây giờ hắn hối hận rồi!
Nếu như hắn không giúp bọn họ mà vạch trần thân phận của Đậu Đậu, có phải bây giờ sẽ khác không?
Nhưng hắn không làm được chuyện như vậy.
Sự chính trực của hắn không cho phép hắn lại dùng thủ đoạn như vậy nữa.
Trước kia hắn chia rẽ quan hệ của Xà yêu và Đậu Đậu, hắn còn có thể lừa gạt mình là vì muốn tốt cho Đậu Đậu, nhưng thực tế thì sao?
Thứ hắn cho là tốt, Đậu Đậu lại không đồng ý. Cô không quan tâm có phải Xà yêu đã từng hại cô không, cũng không quan tâm đến thân phận yêu của Xà yêu. Hắn làm như vậy chỉ khiến cho cô cảm thấy hắn là một tên tiểu nhân không chừa thủ đoạn nào thôi.
Hắn phát hiện, so với mất đi Đậu Đậu, điều khiến cho hắn càng khó mà tiếp nhận hơn chính là bị Đậu Đậu ghét. Hắn không có cách nào thuyết phục chính mình, đi làm những chuyện mà Đậu Đậu cho là hắn không có tư cách can dự vào. Hắn sợ cô coi hắn như người ngoài. Cho dù hắn thật sự là người ngoài, hắn cũng muốn cố gắng hết sức, không để cho cô nói như vậy.
“Này, Lạc Lê, mọi người định đi đâu thế?”
Bạch Linh đột nhiên mở miệng, Lạc Lê hoàn hồn lại, “… Không đi đâu cả.”
“Không đi đâu cả là đi đâu?”
“Liên quan gì đến cô?”
Lạc Lê cuối cùng cũng có thể hiểu lúc Đậu Đậu nói không liên quan đến hắn, rốt cuộc là tâm tình thế nào rồi. Bị người mình không thích dây dưa, thật sự là một chuyện rất phiền nhiễu. May mà lần này hắn giúp cô.
Lạc Lê chặn họng Bạch Linh một câu, rồi dặn dò Tiểu Đoan nói, “Gọi một chiếc xe, đưa cô ta về núi Vân Đài.”
Bạch Linh hoàn hồn lại siết chặt tay, “Sao lại không liên quan đến em? Em thích anh, em muốn làm vợ của anh!”
“Tôi biết, tôi nói rồi, tôi không đồng ý.”
“Anh sẽ đồng ý, chỉ cần anh sống chung với em, anh sẽ phát hiện ra điểm tốt của em!”
“Tôi không thích cô, trước kia, bây giờ, sau này, đều không thể thích cô.”
Điều này đã giải thích được rồi, chẳng trách các sư huynh đệ khác vẫn lo lắng như vậy. Hóa ra bọn họ vẫn không biết sư muội đã hoàn hồn rồi!
Vậy thì không kỳ lạ nữa.
Hai người bọn họ còn tưởng rằng những sư huynh đệ khác biết rồi sau đó lo lắng sư muội một mình ở bên ngoài gặp nguy hiểm nữa.
Lão già mất nết chán ghét nhìn hai người bọn họ, không nhịn được mở miệng quở trách, “Cả ngày chỉ biết chơi bời, chút chuyện nhỏ này cũng không làm được!”
Hai người vội vàng gật đầu, “Khụ, là lỗi của chúng con.”
“Cũng may mà sư muội của các con sống với Lạc Lê rất tốt, nếu không sư phụ sẽ nhốt các con lại hai năm!”
Khóe miệng Vô Ngân Vô Ưu giật giật, lập tức cảm thấy một cây đao đang treo ở trên đầu mình. Sư muội nào có sống tốt với Lạc Lê chứ! Muội ấy là đang sống chung vui vẻ với Xà yêu!
Ôi chao, giấy không gói được lửa, ngộ nhỡ sư phụ mà biết, hai người bọn họ bị giam chắc chắn là chuyện không tránh được rồi. May mà chỉ là giam không cho ra khỏi viện thôi, dù sao bọn họ cũng không muốn ra khỏi viện.
Nhưng không đợi bọn họ vui mừng, lão già mất nết lại u ám bồi thêm một câu, “Lúc giam không được trồng hoa! Không được chơi game!”
Được rồi, vừa nói ra câu kia, hai người trực tiếp choáng váng. Họ đưa mắt nhìn nhau, quyết định giúp sư muội giấu sư phụ!
Không thể trồng hoa không thể chơi game, hậu quả quá nghiêm trọng rồi!
Có điều nói đi cũng phải nói lại, không phải là Lạc Lê thích sư muội à? Tại sao còn muốn giấu giúp sư muội chứ? Trên thế gian này thật sự có người đàn ông rộng lượng như vậy ư?
Không chỉ có Vô Ngân Vô Ưu nghi ngờ, ngay cả Lạc Lê cũng nghi ngờ chính mình. Hắn nghi ngờ có phải mình thật sự rộng lượng như vậy không?
Lúc đó nhìn thấy đại sư Vân Tung, hắn cơ hồ là theo bản năng liền giúp Đậu Đậu. Hắn không biết là hắn yêu quá nhạt hay là quá sâu, nhưng bây giờ hắn hối hận rồi!
Nếu như hắn không giúp bọn họ mà vạch trần thân phận của Đậu Đậu, có phải bây giờ sẽ khác không?
Nhưng hắn không làm được chuyện như vậy.
Sự chính trực của hắn không cho phép hắn lại dùng thủ đoạn như vậy nữa.
Trước kia hắn chia rẽ quan hệ của Xà yêu và Đậu Đậu, hắn còn có thể lừa gạt mình là vì muốn tốt cho Đậu Đậu, nhưng thực tế thì sao?
Thứ hắn cho là tốt, Đậu Đậu lại không đồng ý. Cô không quan tâm có phải Xà yêu đã từng hại cô không, cũng không quan tâm đến thân phận yêu của Xà yêu. Hắn làm như vậy chỉ khiến cho cô cảm thấy hắn là một tên tiểu nhân không chừa thủ đoạn nào thôi.
Hắn phát hiện, so với mất đi Đậu Đậu, điều khiến cho hắn càng khó mà tiếp nhận hơn chính là bị Đậu Đậu ghét. Hắn không có cách nào thuyết phục chính mình, đi làm những chuyện mà Đậu Đậu cho là hắn không có tư cách can dự vào. Hắn sợ cô coi hắn như người ngoài. Cho dù hắn thật sự là người ngoài, hắn cũng muốn cố gắng hết sức, không để cho cô nói như vậy.
“Này, Lạc Lê, mọi người định đi đâu thế?”
Bạch Linh đột nhiên mở miệng, Lạc Lê hoàn hồn lại, “… Không đi đâu cả.”
“Không đi đâu cả là đi đâu?”
“Liên quan gì đến cô?”
Lạc Lê cuối cùng cũng có thể hiểu lúc Đậu Đậu nói không liên quan đến hắn, rốt cuộc là tâm tình thế nào rồi. Bị người mình không thích dây dưa, thật sự là một chuyện rất phiền nhiễu. May mà lần này hắn giúp cô.
Lạc Lê chặn họng Bạch Linh một câu, rồi dặn dò Tiểu Đoan nói, “Gọi một chiếc xe, đưa cô ta về núi Vân Đài.”
Bạch Linh hoàn hồn lại siết chặt tay, “Sao lại không liên quan đến em? Em thích anh, em muốn làm vợ của anh!”
“Tôi biết, tôi nói rồi, tôi không đồng ý.”
“Anh sẽ đồng ý, chỉ cần anh sống chung với em, anh sẽ phát hiện ra điểm tốt của em!”
“Tôi không thích cô, trước kia, bây giờ, sau này, đều không thể thích cô.”
/1918
|