Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 610: Khiêm tốn là cách tỏa sáng đỉnh nhất (2)
/1918
|
Đậu Đậu bất lực, đưa cho người đàn ông của cô một chai nước chưa mở, “Uống nước không?”
Yêu Nghiệt tủi thân méo miệng, nói, “Anh muốn uống chai em đã uống rồi.”
Đậu Đậu, “Này.”
Vẫn là đưa cho hắn đi, tránh để ngày nào đó lại mượn cái cớ này để giày vò cô.
Lạc Thi Nhã đấu popping với người trong đội đối diện xong, sau đó đi về, ngồi bên kia của Yêu Nghiệt.
Đậu Đậu nói một câu đi vệ sinh, rồi kéo Yêu Nghiệt rời khỏi. Cô không đời nào để Lạc Thi Nhã ngồi bên cạnh Yêu Nghiệt đâu!
Ở ngoài một lúc thì Đậu Đậu thật sự muốn đi vệ sinh. Đi vệ sinh xong, Đậu Đậu đang rửa tay trước bồn rửa. Lúc này, một cô gái mặc sườn xám nền trắng rồng xanh từ phòng kế bên bước ra, nhìn chằm chằm vào trân châu máu trên cổ cô.
Đậu Đậu nhạy bén cảm nhận được, rút một tờ giấy lau tay, quay người muốn ra khỏi nhà vệ sinh.
“Chờ chút.” Cô gái đó đột nhiên mở miệng.
Đậu Đậu không biết mình có cảm nhận sai không, luôn cảm thấy cô gái mặc trang phục cổ đại này có hàn khí rất bức người.
Nhưng cô vẫn dừng lại, hỏi, “Có chuyện gì sao?”
“Chuỗi trân châu này cô mua ở đâu vậy?”
Đậu Đậu nhướn mày nhìn qua, phát hiện cô gái đó có một khuôn mặt thanh khiết thoát tục, tuyệt nhiên không giống với cô kiếp trước, nhưng lại ngang tài ngang sức. Có điều lần này cô không vì nhan sắc của đối phương mà nảy sinh thiện cảm.
Ngược lại, cô rất ghét cô gái này.
Đó là một loại cảm giác ghét bỏ xuất phát từ tận xương tủy, tới quá nhanh, nhanh tới mức Đậu Đậu còn chưa kịp dìm xuống, nó đã bộc lộ ra tâm trạng rồi.
Nếu đã bộc lộ ra, vậy Đậu Đậu cũng không dìm nó xuống nữa.
“Chuyện này không liên quan gì tới cô!”
Cơ Yêu Nguyệt rõ ràng sắp phát điên, “Tại sao không liên quan tới tôi? Thứ nhuộm trên chuỗi trân châu này chính là máu tươi của tộc chúng tôi!”
Chả trách Long Vương đã nhiều lần ngăn ả tới nhân gian, thì ra tộc người của ả đều bị ma tộc này hại chết!
Sau nhiều lần ả truy hỏi, Long Vương cũng chỉ úp úp mở mở nói năm đó Ma tộc đã chém đầu Tây Hải là để báo thù. Ả vốn dĩ còn tưởng Tây Hải Long tộc và Ma tộc có thể có thù gì được, nhưng nhìn thấy cô gái này, ả coi như đã hiểu triệt để rồi!
Thì ra Mạch Phi thật sự là Ma tộc, phụ vương ả không hề giết nhầm cô ta!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Cơ Yêu Nguyệt nhìn Đậu Đậu càng hận thù, “Mạch Phi, ngươi cướp chồng của ta, hại chết tộc người của ta, hôm nay ta sẽ để ngươi phải đền mạng!”
Đậu Đậu, “Không hiểu cô đang nói gì.”
“Không hiểu? Ha ha ha, ngươi cướp chồng của ta, hại chết tộc người của ta, bây giờ lại còn nói không hiểu?”
Mắt Cơ Yêu Nguyệt đỏ ngầu, một tay kẹp chặt cổ của Đậu Đậu, “Bổn cung bây giờ sẽ để ngươi đền mạng!”
Đậu Đậu thật sự không hiểu được cô gái này rốt cuộc đã bị trúng gió gì!
Cái gì mà cướp chồng của cô ta, giết chết tộc người của cô ta?
Đừng có là bệnh nhân tâm thần của bệnh viện tâm thần nào đó chạy qua đây nhé!
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu tập hợp hết linh lực của mình kẹp chặt tay của Cơ Yêu Nguyệt. Thật ra cô cũng muốn bóp cổ của cô gái điên này, nhưng vì chiều cao có hạn, tay lại quá ngắn!
Thực lực chênh lệch quá nhiều, Đậu Đậu đánh Cơ Yêu Nguyệt chỉ như gãi ngứa mà thôi, không hề tạo ra bất cứ sát thương nào cho đối phương hết.
Đậu Đậu vốn tưởng đối phương chỉ là một cô gái điên, ai ngờ được đối phương lại lợi hại như vậy!
Thì ra nhìn không ra công lực của đối phương không phải là vì đối phương không có công lực, mà là thực lực của đối phương vượt xa hơn hẳn cô!
Đậu Đậu khóc không ra nước mắt, vừa nghĩ mẹ kiếp Lão Cửu tại sao anh còn chưa tới cứu em, vừa bắt đầu nói chuyện để kéo dài thời gian.
“Này cô, có phải là cô có… có bệnh không? Tôi quen cô sao?”
Yêu Nghiệt tủi thân méo miệng, nói, “Anh muốn uống chai em đã uống rồi.”
Đậu Đậu, “Này.”
Vẫn là đưa cho hắn đi, tránh để ngày nào đó lại mượn cái cớ này để giày vò cô.
Lạc Thi Nhã đấu popping với người trong đội đối diện xong, sau đó đi về, ngồi bên kia của Yêu Nghiệt.
Đậu Đậu nói một câu đi vệ sinh, rồi kéo Yêu Nghiệt rời khỏi. Cô không đời nào để Lạc Thi Nhã ngồi bên cạnh Yêu Nghiệt đâu!
Ở ngoài một lúc thì Đậu Đậu thật sự muốn đi vệ sinh. Đi vệ sinh xong, Đậu Đậu đang rửa tay trước bồn rửa. Lúc này, một cô gái mặc sườn xám nền trắng rồng xanh từ phòng kế bên bước ra, nhìn chằm chằm vào trân châu máu trên cổ cô.
Đậu Đậu nhạy bén cảm nhận được, rút một tờ giấy lau tay, quay người muốn ra khỏi nhà vệ sinh.
“Chờ chút.” Cô gái đó đột nhiên mở miệng.
Đậu Đậu không biết mình có cảm nhận sai không, luôn cảm thấy cô gái mặc trang phục cổ đại này có hàn khí rất bức người.
Nhưng cô vẫn dừng lại, hỏi, “Có chuyện gì sao?”
“Chuỗi trân châu này cô mua ở đâu vậy?”
Đậu Đậu nhướn mày nhìn qua, phát hiện cô gái đó có một khuôn mặt thanh khiết thoát tục, tuyệt nhiên không giống với cô kiếp trước, nhưng lại ngang tài ngang sức. Có điều lần này cô không vì nhan sắc của đối phương mà nảy sinh thiện cảm.
Ngược lại, cô rất ghét cô gái này.
Đó là một loại cảm giác ghét bỏ xuất phát từ tận xương tủy, tới quá nhanh, nhanh tới mức Đậu Đậu còn chưa kịp dìm xuống, nó đã bộc lộ ra tâm trạng rồi.
Nếu đã bộc lộ ra, vậy Đậu Đậu cũng không dìm nó xuống nữa.
“Chuyện này không liên quan gì tới cô!”
Cơ Yêu Nguyệt rõ ràng sắp phát điên, “Tại sao không liên quan tới tôi? Thứ nhuộm trên chuỗi trân châu này chính là máu tươi của tộc chúng tôi!”
Chả trách Long Vương đã nhiều lần ngăn ả tới nhân gian, thì ra tộc người của ả đều bị ma tộc này hại chết!
Sau nhiều lần ả truy hỏi, Long Vương cũng chỉ úp úp mở mở nói năm đó Ma tộc đã chém đầu Tây Hải là để báo thù. Ả vốn dĩ còn tưởng Tây Hải Long tộc và Ma tộc có thể có thù gì được, nhưng nhìn thấy cô gái này, ả coi như đã hiểu triệt để rồi!
Thì ra Mạch Phi thật sự là Ma tộc, phụ vương ả không hề giết nhầm cô ta!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Cơ Yêu Nguyệt nhìn Đậu Đậu càng hận thù, “Mạch Phi, ngươi cướp chồng của ta, hại chết tộc người của ta, hôm nay ta sẽ để ngươi phải đền mạng!”
Đậu Đậu, “Không hiểu cô đang nói gì.”
“Không hiểu? Ha ha ha, ngươi cướp chồng của ta, hại chết tộc người của ta, bây giờ lại còn nói không hiểu?”
Mắt Cơ Yêu Nguyệt đỏ ngầu, một tay kẹp chặt cổ của Đậu Đậu, “Bổn cung bây giờ sẽ để ngươi đền mạng!”
Đậu Đậu thật sự không hiểu được cô gái này rốt cuộc đã bị trúng gió gì!
Cái gì mà cướp chồng của cô ta, giết chết tộc người của cô ta?
Đừng có là bệnh nhân tâm thần của bệnh viện tâm thần nào đó chạy qua đây nhé!
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu tập hợp hết linh lực của mình kẹp chặt tay của Cơ Yêu Nguyệt. Thật ra cô cũng muốn bóp cổ của cô gái điên này, nhưng vì chiều cao có hạn, tay lại quá ngắn!
Thực lực chênh lệch quá nhiều, Đậu Đậu đánh Cơ Yêu Nguyệt chỉ như gãi ngứa mà thôi, không hề tạo ra bất cứ sát thương nào cho đối phương hết.
Đậu Đậu vốn tưởng đối phương chỉ là một cô gái điên, ai ngờ được đối phương lại lợi hại như vậy!
Thì ra nhìn không ra công lực của đối phương không phải là vì đối phương không có công lực, mà là thực lực của đối phương vượt xa hơn hẳn cô!
Đậu Đậu khóc không ra nước mắt, vừa nghĩ mẹ kiếp Lão Cửu tại sao anh còn chưa tới cứu em, vừa bắt đầu nói chuyện để kéo dài thời gian.
“Này cô, có phải là cô có… có bệnh không? Tôi quen cô sao?”
/1918
|