Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 611: Mạch phi, hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải đền mạng! (1)
/1918
|
Cơ Yêu Nguyệt cười lạnh, “Dĩ nhiên ngươi quen ta rồi, ngươi cướp chồng của ta!”
Đậu Đậu liền trừng mắt, “Chị… chị hai à, nói chuyện… là phải có căn cứ nhé, cô, khụ khụ, chồng cô… là… là ai?”
“Ha ha, ai? Còn có thể là ai? Ly Cửu Ca!”
Đồng tử Đậu Đậu thu nhỏ lại, “Không thể nào!”
“Tại sao lại không thể? Chàng là Cửu điện hạ của Đông Hải Long tộc, ta là đại công chúa của Tây Hải Long tộc. Hôn ước của chúng ta là lời mai mối và mệnh lệnh của phụ mẫu!”
“Các người chỉ là có hôn ước thôi sao?” Đậu Đậu cười lạnh, “Tôi không biết là từ lúc nào có hôn ước cũng có thể coi là vợ chồng được.”
Đậu Đậu tuy ngoài mặt nói một cách vô tư như vậy, nhưng trong lòng lại bắt đầu nghi ngờ.
Lẽ nào… cô thật sự đã làm bồ nhí xen giữa?
Chẳng lẽ Yêu Nghiệt lại lừa cô?
Nghi ngờ vừa mới nhen nhóm đã bị Đậu Đậu nhanh chóng phủ nhận, cô không tin Yêu Nghiệt từng lấy cô gái này!
“Mạch Phi, ngươi ức hiếp người quá đáng! Hôm nay ta sẽ để ngươi phải đền mạng! Đại La Thần Tiên tới cũng không cứu được ngươi!”
“Đại La Thần Tiên không cứu được, vậy còn ta?”
Yêu Nghiệt lạnh lùng nói, không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đằng sau Cơ Yêu Nguyệt, vừa ra tay đã là sát chiêu, hóa tay thành bộ vuốt hướng về sống lưng của Cơ Yêu Nguyệt, nếu trúng chiêu thì không chết cũng sẽ bại liệt suốt đời.
Đậu Đậu chỉ cảm thấy sát khí ngút trời quét tới, mở mắt ra đã ở trong vòng tay của Yêu Nghiệt.
“Thất ca?”
Yêu Nghiệt rất kinh ngạc, Đậu Đậu ho hai tiếng dữ dội, ngước mắt nhìn qua. Một người đàn ông có tướng mạo giống Yêu Nghiệt tới sáu phần, nhưng so với Yêu Nghiệt thì vùng trán của người đó ôn hòa hơn rất nhiều, trên đầu có thêm một đôi sừng màu nâu.
Hắn ôm lấy cô gái mặc bộ sườn sám nền trắng rồng xanh đó, trên mặt còn có năm vệt máu của vật sắc nhọn cào vào. Cô gái đó đã hôn mê rồi, tuy chiêu đó của Yêu Nghiệt không thật sự đánh lên người ả ta nhưng ả ta vẫn không thể chịu được sức của bàn tay chứa đầy sát khí.
Người đàn ông hừ một tiếng, nhổ mạnh một miệng máu tươi, sau đó ngẩng đầu nhìn Yêu Nghiệt, nói, “Tiểu Cửu, đệ đừng mê muội không tỉnh nữa, cô gái này… là ma!”
Đậu Đậu mơ hồ, ngay lập tức bị Yêu Nghiệt bịt tai lại.
“Huynh nói đệ phải từ bỏ cô ấy, lấy người con gái đê tiện trong tay huynh sao?”
Người đàn ông kia không nói gì, Yêu Nghiệt tiếp tục, “Thất ca, huynh sớm đã không phải là đối thủ của đệ nữa. Vừa nãy nếu không phải đệ ngừng tay, huynh…”
“Dĩ nhiên huynh biết huynh không phải đối thủ của đệ, nhưng huynh không thể giương mắt nhìn đệ hại Tiểu Nguyệt! Năm đó đệ đã vì cô gái này mà chặt đầu toàn bộ Tây Hải, đã làm trái với thiên đạo, hôm nay tới giọt máu cuối cùng của Tây Hải đệ cũng không bỏ qua sao?”
“Cô ta hại người phụ nữ của đệ, cô ta đáng chết!”
“Nhưng năm đó đệ giết toàn tộc cô ấy thì sao hả?”
Yêu Nghiệt đơ người, rất lâu sau ha ha cười lớn một tiếng, “Ly Mộ Bạch, nói tới cùng chỉ là huynh thích cô ta.”
“Tiểu Cửu!” Ly Mộ Bạch kinh ngạc, “Đệ đang nói linh tinh cái gì vậy?”
“Đệ không hề nói linh tinh, Thất ca trong lòng hẳn rất rõ. Có điều là huynh đệ, đệ nhắc huynh một câu. Cô ta hôm nay đã không phải là Tiểu Nguyệt muội muội mà huynh thích nữa rồi.”
“Đệ, đệ có ý gì hả?”
“Ý gì? Ý ngay mặt chữ đó thôi.”
Yêu Nghiệt nói xong bỏ Đậu Đậu ra, đi quanh Ly Mộ Bạch một vòng, đột nhiên đưa tay, bóp chặt cổ của Cơ Yêu Nguyệt.
Ly Mộ Bạch mấy lần đoạt về mà không ăn thua, không còn cách nào khác, cũng nhanh chóng bóp lấy cổ của Đậu Đậu.
Đậu Đậu nghệt mặt, thật sự không hiểu được đây rốt cuộc là tình huống gì.
May mà Yêu Nghiệt phát hiện rất nhanh, bàn tay nới lỏng, chau mày quay đầu lại, “Bỏ cô ấy ra.”
“Đệ bỏ Tiểu Nguyệt ra trước đã!”
Ly Mộ Bạch nói rồi siết chặt tay, cổ Đậu Đậu chớp mắt đã xuất hiện một vòng đỏ.
Đồng tử Yêu Nghiệt thu nhỏ, hoàn toàn nới tay.
Đậu Đậu liền trừng mắt, “Chị… chị hai à, nói chuyện… là phải có căn cứ nhé, cô, khụ khụ, chồng cô… là… là ai?”
“Ha ha, ai? Còn có thể là ai? Ly Cửu Ca!”
Đồng tử Đậu Đậu thu nhỏ lại, “Không thể nào!”
“Tại sao lại không thể? Chàng là Cửu điện hạ của Đông Hải Long tộc, ta là đại công chúa của Tây Hải Long tộc. Hôn ước của chúng ta là lời mai mối và mệnh lệnh của phụ mẫu!”
“Các người chỉ là có hôn ước thôi sao?” Đậu Đậu cười lạnh, “Tôi không biết là từ lúc nào có hôn ước cũng có thể coi là vợ chồng được.”
Đậu Đậu tuy ngoài mặt nói một cách vô tư như vậy, nhưng trong lòng lại bắt đầu nghi ngờ.
Lẽ nào… cô thật sự đã làm bồ nhí xen giữa?
Chẳng lẽ Yêu Nghiệt lại lừa cô?
Nghi ngờ vừa mới nhen nhóm đã bị Đậu Đậu nhanh chóng phủ nhận, cô không tin Yêu Nghiệt từng lấy cô gái này!
“Mạch Phi, ngươi ức hiếp người quá đáng! Hôm nay ta sẽ để ngươi phải đền mạng! Đại La Thần Tiên tới cũng không cứu được ngươi!”
“Đại La Thần Tiên không cứu được, vậy còn ta?”
Yêu Nghiệt lạnh lùng nói, không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đằng sau Cơ Yêu Nguyệt, vừa ra tay đã là sát chiêu, hóa tay thành bộ vuốt hướng về sống lưng của Cơ Yêu Nguyệt, nếu trúng chiêu thì không chết cũng sẽ bại liệt suốt đời.
Đậu Đậu chỉ cảm thấy sát khí ngút trời quét tới, mở mắt ra đã ở trong vòng tay của Yêu Nghiệt.
“Thất ca?”
Yêu Nghiệt rất kinh ngạc, Đậu Đậu ho hai tiếng dữ dội, ngước mắt nhìn qua. Một người đàn ông có tướng mạo giống Yêu Nghiệt tới sáu phần, nhưng so với Yêu Nghiệt thì vùng trán của người đó ôn hòa hơn rất nhiều, trên đầu có thêm một đôi sừng màu nâu.
Hắn ôm lấy cô gái mặc bộ sườn sám nền trắng rồng xanh đó, trên mặt còn có năm vệt máu của vật sắc nhọn cào vào. Cô gái đó đã hôn mê rồi, tuy chiêu đó của Yêu Nghiệt không thật sự đánh lên người ả ta nhưng ả ta vẫn không thể chịu được sức của bàn tay chứa đầy sát khí.
Người đàn ông hừ một tiếng, nhổ mạnh một miệng máu tươi, sau đó ngẩng đầu nhìn Yêu Nghiệt, nói, “Tiểu Cửu, đệ đừng mê muội không tỉnh nữa, cô gái này… là ma!”
Đậu Đậu mơ hồ, ngay lập tức bị Yêu Nghiệt bịt tai lại.
“Huynh nói đệ phải từ bỏ cô ấy, lấy người con gái đê tiện trong tay huynh sao?”
Người đàn ông kia không nói gì, Yêu Nghiệt tiếp tục, “Thất ca, huynh sớm đã không phải là đối thủ của đệ nữa. Vừa nãy nếu không phải đệ ngừng tay, huynh…”
“Dĩ nhiên huynh biết huynh không phải đối thủ của đệ, nhưng huynh không thể giương mắt nhìn đệ hại Tiểu Nguyệt! Năm đó đệ đã vì cô gái này mà chặt đầu toàn bộ Tây Hải, đã làm trái với thiên đạo, hôm nay tới giọt máu cuối cùng của Tây Hải đệ cũng không bỏ qua sao?”
“Cô ta hại người phụ nữ của đệ, cô ta đáng chết!”
“Nhưng năm đó đệ giết toàn tộc cô ấy thì sao hả?”
Yêu Nghiệt đơ người, rất lâu sau ha ha cười lớn một tiếng, “Ly Mộ Bạch, nói tới cùng chỉ là huynh thích cô ta.”
“Tiểu Cửu!” Ly Mộ Bạch kinh ngạc, “Đệ đang nói linh tinh cái gì vậy?”
“Đệ không hề nói linh tinh, Thất ca trong lòng hẳn rất rõ. Có điều là huynh đệ, đệ nhắc huynh một câu. Cô ta hôm nay đã không phải là Tiểu Nguyệt muội muội mà huynh thích nữa rồi.”
“Đệ, đệ có ý gì hả?”
“Ý gì? Ý ngay mặt chữ đó thôi.”
Yêu Nghiệt nói xong bỏ Đậu Đậu ra, đi quanh Ly Mộ Bạch một vòng, đột nhiên đưa tay, bóp chặt cổ của Cơ Yêu Nguyệt.
Ly Mộ Bạch mấy lần đoạt về mà không ăn thua, không còn cách nào khác, cũng nhanh chóng bóp lấy cổ của Đậu Đậu.
Đậu Đậu nghệt mặt, thật sự không hiểu được đây rốt cuộc là tình huống gì.
May mà Yêu Nghiệt phát hiện rất nhanh, bàn tay nới lỏng, chau mày quay đầu lại, “Bỏ cô ấy ra.”
“Đệ bỏ Tiểu Nguyệt ra trước đã!”
Ly Mộ Bạch nói rồi siết chặt tay, cổ Đậu Đậu chớp mắt đã xuất hiện một vòng đỏ.
Đồng tử Yêu Nghiệt thu nhỏ, hoàn toàn nới tay.
/1918
|