“Đoan Mộc Phồn Xuân! Cậu cố ý đúng không? Cậu cứ đợi đó cho tôi! Đợi tôi vào Cục bắt yêu làm Lạc phu nhân rồi, người đầu tiên tôi xử lý chính là cậu!”
Bạch Linh nghiến răng nghiến lợi gào lên câu này, Tiểu Đoan bên trong cửa liên tiếp run cầm cập mấy lần.
Có điều không phải cậu ta sợ Bạch Linh, cho dù cô ta đã từng là người phụ nữ của Sư huynh lão đại, vậy cũng chỉ là đã từng thôi!
Đắc tội thì đắc tội, dù sao cô ta cũng không đánh lại được cậu ta!
Nghĩ tới đây, Tiểu Đoan hừ hừ ngân nga, “Chị hai Bạch Linh, bái bai nha!”
Bạch Linh tức giận giậm chân, hận không thể chọc cho mặt đất trước cửa Cục bắt yêu thành tổ ong vò vẽ.
Đều tại Kim Đậu Đậu, đều tại Kim Đậu Đậu!
Nếu như không phải Kim Đậu Đậu, làm sao cô ta có thể bị Lạc Lê gạch tên khỏi Cục bắt yêu chứ? Làm sao có thể ngay cả cửa của Cục bắt yêu cũng không vào được?
Đậu Đậu chợt hắt hơi một cái, thầm nghĩ cô lại khiến ai ghi hận thế, có điều bị ghi hận nhiều cũng quen rồi. Cô dụi dụi mũi, đưa con gái cho ‘Sở Minh Hiên’, sau đó cầm bút đăng ký vào sổ của Lão A đưa.
Lão A hình như không kinh ngạc với việc cô đến Cục bắt yêu, vừa hí hoáy với mảnh Liệp Yêu vừa thuận tay nhận lấy quyển sổ lại đưa cho ‘Sở Minh Hiên’, “Này, đến cậu.”
‘Sở Minh Hiên’ không nhận lấy, nhìn chằm chằm miếng Liệp Yêu hỏng trong tay Lão A hồi lâu, mơ hồ nhận ra đây là thanh Liệp Yêu của Lạc Lê bị hắn đánh gãy.
Lão A giơ rất lâu không có ai nhận, chậm rãi ngẩng khuôn mặt cực giống sát nhân lên khỏi thanh huyền thiết vỡ.
Râu rậm, mặt sẹo, đôi mắt sau tròng kính cũng viết đầy những câu chuyện sâu xa___ Ồ, không phải, là sự cố!
Nhưng gương mặt này của Lão A doạ được người khác chứ không doạ được ‘Sở Minh Hiên’.
“Người anh em, cây thương này của anh sửa bao lâu rồi?”
Lão A đẩy cái gọng kính đục ngầu, “Hơn một tháng rồi.”
“Hơn một tháng còn chưa sửa xong, tốc độ có hơi chậm nhỉ ~”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, bế con gái ra khỏi lòng hắn, “Đăng ký đi, phí lời nhiều vậy làm gì?”
Bọn họ mới đến Cục bắt yêu, một đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh và một đạo sĩ bắt yêu Lục Anh, dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân với Lão A người ta chứ?
Cho dù thật sự hắn biết sửa thì cũng phải khiêm tốn biết không hả?
Cây cao đón gió dễ đổ, người nổi bật dễ bị chú ý.
Nếu không thể làm tốt nhất, vậy thì nhất định phải khiêm tốn!
Bởi vì có người còn giỏi hơn hắn. Đến ngày nào đó không có ai có thể giỏi hơn hắn nữa, vậy thì cho dù hắn có phách lối thế nào cũng không có ai dám nói gì.
‘Sở Minh Hiên’ bị Đậu Đậu chê, lập tức ha ha cười khan hai tiếng, nhận lấy sổ đăng ký ký tên và ghi thông tin cá nhân của Sở Minh Hiên vào.
Lão A nhìn chằm chằm ‘Sở Minh Hiên’ một lúc lâu, đột nhiên mở miệng, “Cậu biết sửa?”
“Đương… đương nhiên là không biết rồi, he he he.”
‘Sở Minh Hiên’ vốn muốn nói đương nhiên là biết, ngón chân lại bị Đậu Đậu giẫm cho một cái.
Cái ám chỉ này quá rõ ràng rồi, hắn muốn không hiểu cũng không được.
Vì vậy hắn chỉ có thể nhăn nhó, thuận tiện cũng sửa luôn cả ý nguyện ban đầu.
Lão A nhíu mày một cái không nói gì, ngược lại là Tiểu Đoan đi theo cà lơ phất phơ mở miệng, “Không biết sửa còn dám nói Lão A sửa chậm, thiếu niên, tam quan của cậu được đó!”
Khóe miệng “thiếu niên” giật giật, “Ha ha.”
Đậu Đậu vội vàng cứu hắn, “Đại thiếu gia người ta sao hiểu được những thứ này! Mọi người đừng chấp nhặt với anh ta, vợ… anh em chúng tôi… anh em chúng tôi còn phải dựa vào sự chăm sóc của mọi người nữa.”
Tiểu Đoan nghe vậy lập tức cợt nhả, “Được lắm, cô là người phụ nữ Sư huynh lão đại dẫn về, chúng tôi đương nhiên… Khụ, thật ra thì cũng không tới phiên chúng tôi chăm sóc.”
Bạch Linh nghiến răng nghiến lợi gào lên câu này, Tiểu Đoan bên trong cửa liên tiếp run cầm cập mấy lần.
Có điều không phải cậu ta sợ Bạch Linh, cho dù cô ta đã từng là người phụ nữ của Sư huynh lão đại, vậy cũng chỉ là đã từng thôi!
Đắc tội thì đắc tội, dù sao cô ta cũng không đánh lại được cậu ta!
Nghĩ tới đây, Tiểu Đoan hừ hừ ngân nga, “Chị hai Bạch Linh, bái bai nha!”
Bạch Linh tức giận giậm chân, hận không thể chọc cho mặt đất trước cửa Cục bắt yêu thành tổ ong vò vẽ.
Đều tại Kim Đậu Đậu, đều tại Kim Đậu Đậu!
Nếu như không phải Kim Đậu Đậu, làm sao cô ta có thể bị Lạc Lê gạch tên khỏi Cục bắt yêu chứ? Làm sao có thể ngay cả cửa của Cục bắt yêu cũng không vào được?
Đậu Đậu chợt hắt hơi một cái, thầm nghĩ cô lại khiến ai ghi hận thế, có điều bị ghi hận nhiều cũng quen rồi. Cô dụi dụi mũi, đưa con gái cho ‘Sở Minh Hiên’, sau đó cầm bút đăng ký vào sổ của Lão A đưa.
Lão A hình như không kinh ngạc với việc cô đến Cục bắt yêu, vừa hí hoáy với mảnh Liệp Yêu vừa thuận tay nhận lấy quyển sổ lại đưa cho ‘Sở Minh Hiên’, “Này, đến cậu.”
‘Sở Minh Hiên’ không nhận lấy, nhìn chằm chằm miếng Liệp Yêu hỏng trong tay Lão A hồi lâu, mơ hồ nhận ra đây là thanh Liệp Yêu của Lạc Lê bị hắn đánh gãy.
Lão A giơ rất lâu không có ai nhận, chậm rãi ngẩng khuôn mặt cực giống sát nhân lên khỏi thanh huyền thiết vỡ.
Râu rậm, mặt sẹo, đôi mắt sau tròng kính cũng viết đầy những câu chuyện sâu xa___ Ồ, không phải, là sự cố!
Nhưng gương mặt này của Lão A doạ được người khác chứ không doạ được ‘Sở Minh Hiên’.
“Người anh em, cây thương này của anh sửa bao lâu rồi?”
Lão A đẩy cái gọng kính đục ngầu, “Hơn một tháng rồi.”
“Hơn một tháng còn chưa sửa xong, tốc độ có hơi chậm nhỉ ~”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, bế con gái ra khỏi lòng hắn, “Đăng ký đi, phí lời nhiều vậy làm gì?”
Bọn họ mới đến Cục bắt yêu, một đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh và một đạo sĩ bắt yêu Lục Anh, dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân với Lão A người ta chứ?
Cho dù thật sự hắn biết sửa thì cũng phải khiêm tốn biết không hả?
Cây cao đón gió dễ đổ, người nổi bật dễ bị chú ý.
Nếu không thể làm tốt nhất, vậy thì nhất định phải khiêm tốn!
Bởi vì có người còn giỏi hơn hắn. Đến ngày nào đó không có ai có thể giỏi hơn hắn nữa, vậy thì cho dù hắn có phách lối thế nào cũng không có ai dám nói gì.
‘Sở Minh Hiên’ bị Đậu Đậu chê, lập tức ha ha cười khan hai tiếng, nhận lấy sổ đăng ký ký tên và ghi thông tin cá nhân của Sở Minh Hiên vào.
Lão A nhìn chằm chằm ‘Sở Minh Hiên’ một lúc lâu, đột nhiên mở miệng, “Cậu biết sửa?”
“Đương… đương nhiên là không biết rồi, he he he.”
‘Sở Minh Hiên’ vốn muốn nói đương nhiên là biết, ngón chân lại bị Đậu Đậu giẫm cho một cái.
Cái ám chỉ này quá rõ ràng rồi, hắn muốn không hiểu cũng không được.
Vì vậy hắn chỉ có thể nhăn nhó, thuận tiện cũng sửa luôn cả ý nguyện ban đầu.
Lão A nhíu mày một cái không nói gì, ngược lại là Tiểu Đoan đi theo cà lơ phất phơ mở miệng, “Không biết sửa còn dám nói Lão A sửa chậm, thiếu niên, tam quan của cậu được đó!”
Khóe miệng “thiếu niên” giật giật, “Ha ha.”
Đậu Đậu vội vàng cứu hắn, “Đại thiếu gia người ta sao hiểu được những thứ này! Mọi người đừng chấp nhặt với anh ta, vợ… anh em chúng tôi… anh em chúng tôi còn phải dựa vào sự chăm sóc của mọi người nữa.”
Tiểu Đoan nghe vậy lập tức cợt nhả, “Được lắm, cô là người phụ nữ Sư huynh lão đại dẫn về, chúng tôi đương nhiên… Khụ, thật ra thì cũng không tới phiên chúng tôi chăm sóc.”
/1918
|