Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 706: Có lẽ là em sinh ra một thần ăn rồi chăng? (2)
/1918
|
Quả nhiên, không ít quần chúng cắn hạt dưa rối rít bê hạt dưa nhìn qua đây, quan sát trên dưới một cái, ánh mắt nhìn Viên Viên lập tức vô cùng đồng tình.
“Đứa bé đáng thương, mới lớn như vậy đã cai sữa rồi, em gái, đừng lo lắng, ở chỗ chị có bài thuốc bí truyền kích sữa Nhược Nam cho, lát nữa sẽ cho em!”
Người nói chuyện chính là người phụ nữ ngực bự bế đứa bé kia. Cô ấy vốn đang tưởng là mình khiến cho em bé đáng yêu không vui nữa. Bây giờ xem ra nhóc con đáng yêu đó ban nãy rõ ràng là nhìn ngực cô ấy mới không vui!
Đậu Đậu nghe mà khóe miệng giật giật, “À, không gấp, không gấp.”
Thật sự muốn thảo luận với cô cái này ở trước mặt mọi người hả?
Đậu Đậu không vội, nhưng bà chị tình mẹ đại phát kia lại rất vội, “Em gái, không phải em vẫn đang cho con uống sữa bột đấy chứ? Bọn làm sữa bột bây giờ bụng dạ độc ác lắm! Melamin gì đó cũng cho hết vào, nói cho cùng vẫn là sữa mẹ tự nhiên vô hại mà!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, còn chưa nói gì đã bị bà chị kia ngắt lời, “Em yên tâm, bài thuốc bí truyền của Nhược Nam, đảm bảo cho con bú được từ 0 đến 3 tuổi luôn!”
“... Từ 0 đến 3 tuổi?”
Thấy Đậu Đậu không tin, bà chị kia vỗ ngực, “Đương nhiên rồi! Lý Xuân Hoa chị nói còn có thể là giả à? Đúng rồi em gái, em tên là gì thế?”
Đậu Đậu, “... Kim Đậu Đậu.”
“Mấy ngày nay em đừng cho con uống sữa bột nữa, dùng sữa của chị trước đi, của chị nhiều lắm! Dù sao Trứng Thối nhà chị cũng đã sớm nên cai sữa rồi.”
Đứa trẻ trong lòng cô ấy vừa nghe thấy vậy liền không vui, giơ hai tay lên một trái một phải bảo vệ hai cái bánh bao lớn trước ngực cô ấy.
“Không được! Không cho em ấy! Đây là của con! Của con!”
“Trứng Thối! Không được làm loạn! Còn làm loạn mẹ sẽ kêu chú Thiếu soái xử lý con đấy!”
Uy hiếp của Lý Xuân Hoa không có hiệu quả, đứa bé sống chết cũng không đồng ý, “Chú Thiếu soái đến cũng vô ích! Đây là của con! Của con!”
Lúc này, Lý Xuân Hoa áy náy nhìn Đậu Đậu một cái, đảo mắt, đột nhiên nói, “Tiểu Trứng Thối, con nhìn em gái đi, em ấy đáng yêu lắm ~ con nhìn đi, nhìn đi.”
Đứa nhóc ban đầu nằm ở trong lòng Lý Xuân Hoa, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ trơn bóng, bây giờ vừa quay đầu, một khuôn mặt nhỏ thật thà đáng yêu liền lộ ra.
Nhìn nó kháu khỉnh bụ bẫm, đôi mắt tròn xoe, nhìn là biết đứa bé do nhà người khá giả nuôi. Nó quay đầu trừng Đậu Đậu, liếc thấy Viên Viên mặc váy công chúa trên bàn, lập tức trợn to hai mắt, “Oa, em bé xinh quá!”
“Đúng không? Xinh chứ? Vậy có thể cho em ấy rồi chưa?”
Tiểu Trứng Thối lập tức gật đầu, “Vâng vâng.”
Đậu Đậu, “...”
Tại sao không có ai hỏi ý của cô, không có ai hỏi xem cô có muốn cho con gái uống sữa của người ta không?
Thấy Lý Xuân Hoa nhiệt tình đi tới định cho con ăn hộ, Đậu Đậu bị doạ vội vàng cầm cái bánh bao nhét vào tay Viên Viên, “Mau ăn đi! Nhân thịt đấy!”
Thấy Viên Viên bất động, cô hạ thấp giọng cảnh cáo bên tai nó, “Nếu con không ăn, sau này sẽ không có kẹo nữa!”
Viên Viên chớp mắt, lại chớp mắt, nhìn Đậu Đậu, lại nhìn Lý Xuân Hoa.
Sau đó nó thở dài, cam chịu cắn một miếng bánh bao, sau khi cắn một miếng, lại cắn một miếng khác, hết cái này lại đến cái khác.
Trước mặt mọi người, đứa bé đáng yêu nhìn mới chỉ khoảng bảy tám tháng, một tay cầm một cái bánh bao, một tay cầm một cái sủi cảo, chỉ một lát đã tiêu diệt hoàn toàn hai đĩa đồ ăn dành cho người lớn.
Mọi người trừng mắt ngẩn ra, Lý Xuân Hoa cực kỳ hoảng sợ, “Em gái, con nhà em mới được mấy tháng chứ? Sao lại… sao lại có thể ăn những thứ này rồi?”
Đậu Đậu thở phào trong lòng, nhưng ngoài mặt lại biểu thị không biết làm sao, “Không biết nữa, có lẽ là em sinh ra một thần ăn rồi chăng?”
“Đứa bé đáng thương, mới lớn như vậy đã cai sữa rồi, em gái, đừng lo lắng, ở chỗ chị có bài thuốc bí truyền kích sữa Nhược Nam cho, lát nữa sẽ cho em!”
Người nói chuyện chính là người phụ nữ ngực bự bế đứa bé kia. Cô ấy vốn đang tưởng là mình khiến cho em bé đáng yêu không vui nữa. Bây giờ xem ra nhóc con đáng yêu đó ban nãy rõ ràng là nhìn ngực cô ấy mới không vui!
Đậu Đậu nghe mà khóe miệng giật giật, “À, không gấp, không gấp.”
Thật sự muốn thảo luận với cô cái này ở trước mặt mọi người hả?
Đậu Đậu không vội, nhưng bà chị tình mẹ đại phát kia lại rất vội, “Em gái, không phải em vẫn đang cho con uống sữa bột đấy chứ? Bọn làm sữa bột bây giờ bụng dạ độc ác lắm! Melamin gì đó cũng cho hết vào, nói cho cùng vẫn là sữa mẹ tự nhiên vô hại mà!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, còn chưa nói gì đã bị bà chị kia ngắt lời, “Em yên tâm, bài thuốc bí truyền của Nhược Nam, đảm bảo cho con bú được từ 0 đến 3 tuổi luôn!”
“... Từ 0 đến 3 tuổi?”
Thấy Đậu Đậu không tin, bà chị kia vỗ ngực, “Đương nhiên rồi! Lý Xuân Hoa chị nói còn có thể là giả à? Đúng rồi em gái, em tên là gì thế?”
Đậu Đậu, “... Kim Đậu Đậu.”
“Mấy ngày nay em đừng cho con uống sữa bột nữa, dùng sữa của chị trước đi, của chị nhiều lắm! Dù sao Trứng Thối nhà chị cũng đã sớm nên cai sữa rồi.”
Đứa trẻ trong lòng cô ấy vừa nghe thấy vậy liền không vui, giơ hai tay lên một trái một phải bảo vệ hai cái bánh bao lớn trước ngực cô ấy.
“Không được! Không cho em ấy! Đây là của con! Của con!”
“Trứng Thối! Không được làm loạn! Còn làm loạn mẹ sẽ kêu chú Thiếu soái xử lý con đấy!”
Uy hiếp của Lý Xuân Hoa không có hiệu quả, đứa bé sống chết cũng không đồng ý, “Chú Thiếu soái đến cũng vô ích! Đây là của con! Của con!”
Lúc này, Lý Xuân Hoa áy náy nhìn Đậu Đậu một cái, đảo mắt, đột nhiên nói, “Tiểu Trứng Thối, con nhìn em gái đi, em ấy đáng yêu lắm ~ con nhìn đi, nhìn đi.”
Đứa nhóc ban đầu nằm ở trong lòng Lý Xuân Hoa, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ trơn bóng, bây giờ vừa quay đầu, một khuôn mặt nhỏ thật thà đáng yêu liền lộ ra.
Nhìn nó kháu khỉnh bụ bẫm, đôi mắt tròn xoe, nhìn là biết đứa bé do nhà người khá giả nuôi. Nó quay đầu trừng Đậu Đậu, liếc thấy Viên Viên mặc váy công chúa trên bàn, lập tức trợn to hai mắt, “Oa, em bé xinh quá!”
“Đúng không? Xinh chứ? Vậy có thể cho em ấy rồi chưa?”
Tiểu Trứng Thối lập tức gật đầu, “Vâng vâng.”
Đậu Đậu, “...”
Tại sao không có ai hỏi ý của cô, không có ai hỏi xem cô có muốn cho con gái uống sữa của người ta không?
Thấy Lý Xuân Hoa nhiệt tình đi tới định cho con ăn hộ, Đậu Đậu bị doạ vội vàng cầm cái bánh bao nhét vào tay Viên Viên, “Mau ăn đi! Nhân thịt đấy!”
Thấy Viên Viên bất động, cô hạ thấp giọng cảnh cáo bên tai nó, “Nếu con không ăn, sau này sẽ không có kẹo nữa!”
Viên Viên chớp mắt, lại chớp mắt, nhìn Đậu Đậu, lại nhìn Lý Xuân Hoa.
Sau đó nó thở dài, cam chịu cắn một miếng bánh bao, sau khi cắn một miếng, lại cắn một miếng khác, hết cái này lại đến cái khác.
Trước mặt mọi người, đứa bé đáng yêu nhìn mới chỉ khoảng bảy tám tháng, một tay cầm một cái bánh bao, một tay cầm một cái sủi cảo, chỉ một lát đã tiêu diệt hoàn toàn hai đĩa đồ ăn dành cho người lớn.
Mọi người trừng mắt ngẩn ra, Lý Xuân Hoa cực kỳ hoảng sợ, “Em gái, con nhà em mới được mấy tháng chứ? Sao lại… sao lại có thể ăn những thứ này rồi?”
Đậu Đậu thở phào trong lòng, nhưng ngoài mặt lại biểu thị không biết làm sao, “Không biết nữa, có lẽ là em sinh ra một thần ăn rồi chăng?”
/1918
|