Cả quá trình đứng xem người đàn ông nhà mình giả vờ, Đậu Đậu có chút lo lắng hỏi, “Anh dọa gã như vậy không sao chứ? Ngộ nhỡ gã phát hiện ra thì làm thế nào?”
Khóe miệng ‘Sở Minh Hiên’ giật giật, “Anh dọa gã cái gì?”
“Cái vòng linh lực đó á!” Đậu Đậu lo lắng, “Đó là mười phần công lực của anh rồi đúng không?”
“... Ha ha.”
“Anh cười cái gì? Ngộ nhỡ gã quay lại đối phó với chúng ta thì làm thế nào?”
Thấy Đậu Đậu thật sự lo lắng, ‘Sở Minh Hiên’ bật cười, giơ tay ra xoa đầu cô, “Anh không dọa gã, những gì anh nói đều là thật.”
Đậu Đậu trừng mắt ngẩn ra, những gì hắn nói đều là thật, vậy há chẳng phải hắn không hề yếu chút nào sao?
Vậy tại sao hắn còn không đổi trở lại?
Đậu Đậu theo bản năng định hỏi, một màn sương dày đặc đã nhanh chóng nhào tới, lập tức cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
“Là Quỷ Oán! Mau tránh ra!”
Đậu Đậu vừa dứt lời, ‘Sở Minh Hiên’ đã nhẹ nhàng phất tay, một khối linh lực quấn quanh Quỷ Oán, không ngừng dồn nén, cho đến khi màn sương dày đặc kia hoàn toàn mất màu sắc, từ từ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn nhút nhát.
Đó là một cô gái mười lăm mười sáu tuổi, mặc phục sức thời dân quốc giống như tiểu nha hoàn của nhà này.
“Các… các ngươi là ai? Cầu xin các ngươi đừng hại tiểu thư nhà ta!”
Tiểu nha hoàn giống như hồi quang phản chiếu kêu lên một câu như vậy, sau đó biến thành một vùng sáng, hoàn toàn biến mất ở trong bóng đêm.
Dân quốc đến nay đã có trăm năm lịch sử rồi, cô ta bị nhốt ở trong nhà quỷ cũng đã một trăm năm. Quỷ hồn như vậy đã sớm không còn ở danh sách của địa phủ, một khi được siêu độ thì sẽ hoàn toàn tiêu tan ở nhân giới, địa phủ sẽ có thêm một linh hồn mới tinh.
Có lẽ cái linh hồn kia là cô ta, có lẽ cũng không phải là cô ta...
Trên thực tế, phải hay không phải đều không quan trọng, một người, một con quỷ, mất đi ký ức thì có khác gì mới ra đời?
Đậu Đậu thở dài, “Haiz, cứ như vậy đã mất rồi, còn chưa hỏi tiểu thư nhà cô ta là ai nữa?”
“Chúng ta chỉ là đến để thi lấy chứng chỉ hành nghề bắt yêu thôi, hỏi cái này làm gì?”
Đậu Đậu, “Anh nói đúng. Nhưng mà... em tò mò.”
“Vậy thì tìm Quỷ Sinh hỏi xem.”
Thấy vẻ mặt ‘Sở Minh Hiên’ nghiêm túc, Đậu Đậu vội vàng nắm lấy ống tay áo hắn.
“Đừng, em đùa thôi, chúng ta đừng mạo hiểm như vậy thì hơn, mau hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi cái chỗ quỷ quái này đi.”
‘Sở Minh Hiên’ khẽ cong môi, “Được.”
“Đi đi đi, chúng ta đi cướp công nào, bây giờ có lẽ tên tán tu lưu manh kia đã đuổi kịp Bạch Linh rồi.”
Hai người đuổi theo hướng tên tán tu kia rời đi, trời đã tối sẫm rồi.
Sau khi trời tối, nhà quỷ số 81 dần dần khôi phục diện mạo phồn thịnh. Cỏ cây sum suê, gạch ngói cũng biến thành mới tinh. Trong phòng bày không ít vật dụng bằng gỗ lim, lư hương cũng lượn lờ khói tỏa.
Quỷ Vô Quỷ Oán trên đường nhiều hơn, đến Quỷ Tướng cũng gặp mấy con.
Nhưng đây đều không phải là mục tiêu của mấy người Đậu Đậu, có thể tránh thì tránh, không tránh được mới phí sức giải quyết.
Thấy quỷ hồn càng ngày càng nhiều, khí tức của Bạch Linh và Mạc Lâm Phong càng ngày càng nhạt. Đậu Đậu thở dài, cuối cùng không đuổi theo nữa.
“Xem ra chúng ta không thể mưu lợi cướp công của bọn họ rồi. Phải tự bắt vậy.”
‘Sở Minh Hiên’ gật đầu, “Ừ, vậy thì tự bắt.”
‘Sở Minh Hiên’ vừa mới nói xong, một loạt đốm lửa bay từ phía đối diện tới. Hắn nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Đậu Đậu nhảy vào trong bụi cây, ra hiệu cho cô đừng lên tiếng, rồi vạch một kẽ hở nhìn ra.
Những đốm lửa kia rõ dần, đi đến gần mới phát hiện ra là đèn lồng kiểu cổ. Nữ quỷ cầm đèn mặc váy màu hồng, từ hông trở xuống trống rỗng, không có chân.
Đậu Đậu nín thở, cẩn thận nhìn ‘Sở Minh Hiên’.
‘Sở Minh Hiên’ lắc đầu, chỉ sau lưng nữ quỷ.
Khóe miệng ‘Sở Minh Hiên’ giật giật, “Anh dọa gã cái gì?”
“Cái vòng linh lực đó á!” Đậu Đậu lo lắng, “Đó là mười phần công lực của anh rồi đúng không?”
“... Ha ha.”
“Anh cười cái gì? Ngộ nhỡ gã quay lại đối phó với chúng ta thì làm thế nào?”
Thấy Đậu Đậu thật sự lo lắng, ‘Sở Minh Hiên’ bật cười, giơ tay ra xoa đầu cô, “Anh không dọa gã, những gì anh nói đều là thật.”
Đậu Đậu trừng mắt ngẩn ra, những gì hắn nói đều là thật, vậy há chẳng phải hắn không hề yếu chút nào sao?
Vậy tại sao hắn còn không đổi trở lại?
Đậu Đậu theo bản năng định hỏi, một màn sương dày đặc đã nhanh chóng nhào tới, lập tức cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
“Là Quỷ Oán! Mau tránh ra!”
Đậu Đậu vừa dứt lời, ‘Sở Minh Hiên’ đã nhẹ nhàng phất tay, một khối linh lực quấn quanh Quỷ Oán, không ngừng dồn nén, cho đến khi màn sương dày đặc kia hoàn toàn mất màu sắc, từ từ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn nhút nhát.
Đó là một cô gái mười lăm mười sáu tuổi, mặc phục sức thời dân quốc giống như tiểu nha hoàn của nhà này.
“Các… các ngươi là ai? Cầu xin các ngươi đừng hại tiểu thư nhà ta!”
Tiểu nha hoàn giống như hồi quang phản chiếu kêu lên một câu như vậy, sau đó biến thành một vùng sáng, hoàn toàn biến mất ở trong bóng đêm.
Dân quốc đến nay đã có trăm năm lịch sử rồi, cô ta bị nhốt ở trong nhà quỷ cũng đã một trăm năm. Quỷ hồn như vậy đã sớm không còn ở danh sách của địa phủ, một khi được siêu độ thì sẽ hoàn toàn tiêu tan ở nhân giới, địa phủ sẽ có thêm một linh hồn mới tinh.
Có lẽ cái linh hồn kia là cô ta, có lẽ cũng không phải là cô ta...
Trên thực tế, phải hay không phải đều không quan trọng, một người, một con quỷ, mất đi ký ức thì có khác gì mới ra đời?
Đậu Đậu thở dài, “Haiz, cứ như vậy đã mất rồi, còn chưa hỏi tiểu thư nhà cô ta là ai nữa?”
“Chúng ta chỉ là đến để thi lấy chứng chỉ hành nghề bắt yêu thôi, hỏi cái này làm gì?”
Đậu Đậu, “Anh nói đúng. Nhưng mà... em tò mò.”
“Vậy thì tìm Quỷ Sinh hỏi xem.”
Thấy vẻ mặt ‘Sở Minh Hiên’ nghiêm túc, Đậu Đậu vội vàng nắm lấy ống tay áo hắn.
“Đừng, em đùa thôi, chúng ta đừng mạo hiểm như vậy thì hơn, mau hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi cái chỗ quỷ quái này đi.”
‘Sở Minh Hiên’ khẽ cong môi, “Được.”
“Đi đi đi, chúng ta đi cướp công nào, bây giờ có lẽ tên tán tu lưu manh kia đã đuổi kịp Bạch Linh rồi.”
Hai người đuổi theo hướng tên tán tu kia rời đi, trời đã tối sẫm rồi.
Sau khi trời tối, nhà quỷ số 81 dần dần khôi phục diện mạo phồn thịnh. Cỏ cây sum suê, gạch ngói cũng biến thành mới tinh. Trong phòng bày không ít vật dụng bằng gỗ lim, lư hương cũng lượn lờ khói tỏa.
Quỷ Vô Quỷ Oán trên đường nhiều hơn, đến Quỷ Tướng cũng gặp mấy con.
Nhưng đây đều không phải là mục tiêu của mấy người Đậu Đậu, có thể tránh thì tránh, không tránh được mới phí sức giải quyết.
Thấy quỷ hồn càng ngày càng nhiều, khí tức của Bạch Linh và Mạc Lâm Phong càng ngày càng nhạt. Đậu Đậu thở dài, cuối cùng không đuổi theo nữa.
“Xem ra chúng ta không thể mưu lợi cướp công của bọn họ rồi. Phải tự bắt vậy.”
‘Sở Minh Hiên’ gật đầu, “Ừ, vậy thì tự bắt.”
‘Sở Minh Hiên’ vừa mới nói xong, một loạt đốm lửa bay từ phía đối diện tới. Hắn nhanh tay nhanh mắt ôm lấy Đậu Đậu nhảy vào trong bụi cây, ra hiệu cho cô đừng lên tiếng, rồi vạch một kẽ hở nhìn ra.
Những đốm lửa kia rõ dần, đi đến gần mới phát hiện ra là đèn lồng kiểu cổ. Nữ quỷ cầm đèn mặc váy màu hồng, từ hông trở xuống trống rỗng, không có chân.
Đậu Đậu nín thở, cẩn thận nhìn ‘Sở Minh Hiên’.
‘Sở Minh Hiên’ lắc đầu, chỉ sau lưng nữ quỷ.
/1918
|