Trương Nhược Nam không quan tâm đến hắn ta, nắm tay Đậu Đậu chặt hơn nữa.
“Đậu Đậu, đừng để cô ta chiếm tiện nghi của em!”
Câu này của Lạc Lê vừa nói ra, Đậu Đậu nhất thời rất vô tội, “Nhưng anh cũng đã nói rồi, cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà.”
Nói thật, nếu như nói lần đầu gặp Trương Nhược Nam và bị cô ấy đùa giỡn, trong lòng cô có chút ám ảnh thì hiện giờ chút ám ảnh đó đều đã đi gặp quỷ hết rồi!
Bởi vì… Trương Nhược Nam thích Lạc Lê!
Điều này là lý do vì sao trước kia Trương Nhược Nam luôn tỏ ra có hứng thú với cô, lại còn có thể đồng ý giúp cô xem trái cà của ‘Sở Minh Hiên’.
Bởi vì Trương Nhược Nam không thích phụ nữ! Người cô ấy thích là Lạc Lê!
Chỉ có điều Lạc Lê mắt mũi tèm nhem nhìn trúng cô, vậy nên Trương Nhược Nam mới thể hiện có hứng thú với cô, thậm chí muốn cướp cô với Lạc Lê.
Đậu Đậu nhìn ra được bí mật kinh thiên động địa của Cục bắt yêu, cảm thấy bản thân vô cùng thông minh nhanh nhạy.
Vậy là cô rút tay ra khỏi tay của Trương Nhược Nam, ở trước mặt Lạc Lê hiên ngang quàng lấy khuỷu tay của Trương Nhược Nam, “Đi thôi, tôi giúp cô một tay, tranh thủ để anh họ tôi sớm được hồi phục.”
Lúc này Trương Nhược Nam đắc ý gật gật đầu, Lạc Lê thì điên loạn triệt để rồi.
Xong rồi xong rồi, Đậu Đậu sắp bị Trương Nhược Nam lừa mất rồi.
Trương Nhược Nam rõ ràng là một người phụ nữ, sao không thích đàn ông mà lại cứ thích phụ nữ làm gì chứ!
Sau đó không chờ hắn mở miệng ngăn cản, một tay Đậu Đậu ôm lấy con gái của cô và Xà yêu, một tay thì khoác tay của Trương Nhược Nam.
Hắn tức tới nỗi ngay lập tức giơ nắm đấm đấm vào tường của tòa hành chính, ầm ầm một tiếng, trên tường có một cái lỗ.
Trong lỗ, Tiểu Đoan vừa ăn cơm trưa xong ôm máy tính ở tầng một sắp xếp văn kiện đơ ra một lúc, vừa nhìn thấy trên màn hình vỡ ra một đám mạng nhện, liền mắt chữ a mồm chữ o.
Hoàn hồn trở lại cậu ta lập tức bùng nổ, “Này! Sư huynh Lão Đại, sức lực hồng hoang của anh bạo phát sao? Cứ cho là vậy thì anh cũng không thể đánh vào phòng làm việc của em chứ! Anh xem máy tính của em này!”
Khóe miệng Lạc Lê co rút, từ từ thu nắm đấm lại. Sau đó quay người làm như không có chuyện gì đi hai bước, rồi đi tiếp hai bước, rồi… đi mất dạng luôn.
Vậy là người thiệt thòi Tiểu Đoan quyết định, sau này chỉ cần có cơ hội, cậu ta sẽ bóc mẽ sư huynh Lão Đại trước mặt Đậu Đậu!
Bên này Lạc Lê rất đau khổ, bên kia Trương Nhược Nam thì sắp lên trời rồi. Cô đắc ý tới bay bay, đi bộ mà hận không thể bay lên.
Ha ha, quả nhiên Đậu Đậu rất có mắt nhìn!
Cô biết, nếu như cô muốn cướp của Lạc Lê thì nhất định có thể cướp được!
Ấy, chờ đã, người cô thích là Lạc Lê! Sao lại biến thành cưới người phụ nữ của Lạc Lê vậy?
Cướp thì cũng cướp rồi, thế mà lại còn có thể cướp một cách vui vẻ như vậy?
Lẽ nào cô thật sự có tố chất cong sao?
Biểu cảm Trương Nhược Nam vỡ vụn trong một khoảnh khắc, lấy chìa khóa ra mở cửa, cảm thấy mình cần phải suy nghĩ một chút về cuộc đời.
Ngộ nhỡ cô thật sự cướp của Lạc Lê, ngộ nhỡ Đậu Đậu thật sự thích cô… vậy há chẳng phải cô tự nhảy vào cái hố do chính mình tạo ra sao?
Trương Nhược Nam vô cùng đau khổ, vặn cửa mở, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ trắng bóc của Đậu Đậu, nhất thời cảm thấy có hố trong não của chính mình.
Đậu Đậu quay đầu không thấy bóng dáng của Lạc Lê nữa, thu cánh tay từ tay của Trương Nhược Nam về, rất không nghiêm túc ôm lấy con gái.
“Này, cô thích Lạc Lê từ lúc nào vậy? Con mắt cũng được đó! Chỉ là dùng sai phương pháp rồi, cần sửa!”
“Đậu Đậu, đừng để cô ta chiếm tiện nghi của em!”
Câu này của Lạc Lê vừa nói ra, Đậu Đậu nhất thời rất vô tội, “Nhưng anh cũng đã nói rồi, cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà.”
Nói thật, nếu như nói lần đầu gặp Trương Nhược Nam và bị cô ấy đùa giỡn, trong lòng cô có chút ám ảnh thì hiện giờ chút ám ảnh đó đều đã đi gặp quỷ hết rồi!
Bởi vì… Trương Nhược Nam thích Lạc Lê!
Điều này là lý do vì sao trước kia Trương Nhược Nam luôn tỏ ra có hứng thú với cô, lại còn có thể đồng ý giúp cô xem trái cà của ‘Sở Minh Hiên’.
Bởi vì Trương Nhược Nam không thích phụ nữ! Người cô ấy thích là Lạc Lê!
Chỉ có điều Lạc Lê mắt mũi tèm nhem nhìn trúng cô, vậy nên Trương Nhược Nam mới thể hiện có hứng thú với cô, thậm chí muốn cướp cô với Lạc Lê.
Đậu Đậu nhìn ra được bí mật kinh thiên động địa của Cục bắt yêu, cảm thấy bản thân vô cùng thông minh nhanh nhạy.
Vậy là cô rút tay ra khỏi tay của Trương Nhược Nam, ở trước mặt Lạc Lê hiên ngang quàng lấy khuỷu tay của Trương Nhược Nam, “Đi thôi, tôi giúp cô một tay, tranh thủ để anh họ tôi sớm được hồi phục.”
Lúc này Trương Nhược Nam đắc ý gật gật đầu, Lạc Lê thì điên loạn triệt để rồi.
Xong rồi xong rồi, Đậu Đậu sắp bị Trương Nhược Nam lừa mất rồi.
Trương Nhược Nam rõ ràng là một người phụ nữ, sao không thích đàn ông mà lại cứ thích phụ nữ làm gì chứ!
Sau đó không chờ hắn mở miệng ngăn cản, một tay Đậu Đậu ôm lấy con gái của cô và Xà yêu, một tay thì khoác tay của Trương Nhược Nam.
Hắn tức tới nỗi ngay lập tức giơ nắm đấm đấm vào tường của tòa hành chính, ầm ầm một tiếng, trên tường có một cái lỗ.
Trong lỗ, Tiểu Đoan vừa ăn cơm trưa xong ôm máy tính ở tầng một sắp xếp văn kiện đơ ra một lúc, vừa nhìn thấy trên màn hình vỡ ra một đám mạng nhện, liền mắt chữ a mồm chữ o.
Hoàn hồn trở lại cậu ta lập tức bùng nổ, “Này! Sư huynh Lão Đại, sức lực hồng hoang của anh bạo phát sao? Cứ cho là vậy thì anh cũng không thể đánh vào phòng làm việc của em chứ! Anh xem máy tính của em này!”
Khóe miệng Lạc Lê co rút, từ từ thu nắm đấm lại. Sau đó quay người làm như không có chuyện gì đi hai bước, rồi đi tiếp hai bước, rồi… đi mất dạng luôn.
Vậy là người thiệt thòi Tiểu Đoan quyết định, sau này chỉ cần có cơ hội, cậu ta sẽ bóc mẽ sư huynh Lão Đại trước mặt Đậu Đậu!
Bên này Lạc Lê rất đau khổ, bên kia Trương Nhược Nam thì sắp lên trời rồi. Cô đắc ý tới bay bay, đi bộ mà hận không thể bay lên.
Ha ha, quả nhiên Đậu Đậu rất có mắt nhìn!
Cô biết, nếu như cô muốn cướp của Lạc Lê thì nhất định có thể cướp được!
Ấy, chờ đã, người cô thích là Lạc Lê! Sao lại biến thành cưới người phụ nữ của Lạc Lê vậy?
Cướp thì cũng cướp rồi, thế mà lại còn có thể cướp một cách vui vẻ như vậy?
Lẽ nào cô thật sự có tố chất cong sao?
Biểu cảm Trương Nhược Nam vỡ vụn trong một khoảnh khắc, lấy chìa khóa ra mở cửa, cảm thấy mình cần phải suy nghĩ một chút về cuộc đời.
Ngộ nhỡ cô thật sự cướp của Lạc Lê, ngộ nhỡ Đậu Đậu thật sự thích cô… vậy há chẳng phải cô tự nhảy vào cái hố do chính mình tạo ra sao?
Trương Nhược Nam vô cùng đau khổ, vặn cửa mở, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ trắng bóc của Đậu Đậu, nhất thời cảm thấy có hố trong não của chính mình.
Đậu Đậu quay đầu không thấy bóng dáng của Lạc Lê nữa, thu cánh tay từ tay của Trương Nhược Nam về, rất không nghiêm túc ôm lấy con gái.
“Này, cô thích Lạc Lê từ lúc nào vậy? Con mắt cũng được đó! Chỉ là dùng sai phương pháp rồi, cần sửa!”
/1918
|