Câu này của Đậu Đậu vừa nói ra, Trương Nhược Nam kinh ngạc, “Cô… cô biết hết rồi sao? Không đúng, cô nhìn ra từ lúc nào vậy? Nó… nó rõ ràng như vậy sao?”
Đậu Đậu nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, Viên Viên không hiểu gì cũng nghiêng nghiêng đầu theo cô.
Trương Nhược Nam sắp bị hai mẹ con nhà này dễ thương đến phát điên rồi, không nhịn được, đưa tay ra nhéo nhéo mặt của Viên Viên.
Sau đó Đậu Đậu liền gật đầu nói, “Có.”
Viên Viên như vẹt tập nói, giọng non nớt không rõ, “Có!”
Tay Trương Nhược Nam còn chưa thu về, không nhịn được lại nhéo một cái.
“Đừng mà đừng mà đừng mà, hừ, không chơi với dì lữa.”
Đậu Đậu bật cười lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ con gái cô thật sự vô cùng vô cùng đáng yêu. Không phân biệt được l và n, không chơi với dì nữa toàn nói thành không chơi với dì lữa. Tuy không thông minh bằng Biển Biển nhưng lại rất đáng yêu. Hơn nữa so với bọn trẻ ở nhân gian thì nó cũng không hề ngốc.
Vừa nghĩ tới Biển Biển, sắc mặt Đậu Đậu lại trầm xuống. ‘Sở Minh Hiên’ vẫn chưa tỉnh, Lão Cửu cũng không biết ra sao rồi. Còn về tung tích của Biển Biển thì cô căn bản không thể tìm thấy.
Haizz, đều tại cô, nếu như cô có thể mạnh hơn chút nữa thì tốt rồi. Cũng không phải tới mức sau khi Lão Cửu xảy ra chuyện mà cô không giúp được chuyện gì hết.
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu thở dài, “Haizz.”
“Sao vậy hả? Sao đột nhiên lại thở dài?”
Trương Nhược Nam không hiểu gì hỏi, nghĩ ra ban đầu vốn cô định hỏi Đậu Đậu nhìn ra được từ lúc nào, liền bổ sung thêm một câu, “Cô vẫn chưa nói cho tôi là cô nhìn ra được từ bao giờ vậy.”
Đậu Đậu đơn giản nói phỏng đoán của cô một lượt, Trương Nhược Nam hoàn toàn đơ mặt.
Thì ra là chuyện cô để Đậu Đậu giúp cô xem trái cà của Sở Minh Hiên!
Ôi chao ôi, thất sách thất sách, sớm biết vậy đã tự mình xem rồi!
Trương Nhược Nam đầy hối hận, Đậu Đậu bổ sung, “Thật ra ban đầu tôi chỉ là nghi ngờ thôi, nếu cô thật sự thích phụ nữ đồng thời có hứng thú với tôi, sao lại để tôi nhìn trái cà của Sở Minh Hiên được. Hôm nay nhìn thấy cô đấu khẩu với Lạc Lê, tôi chắc chắn một cách triệt để. Cô… thích anh ta!”
Trương Nhược Nam vội vã đưa tay lên ra hiệu im lặng, “Suỵt, cô nhỏ tiếng thôi! Đây là Cục bắt yêu, đạo sĩ bắt yêu ở đây thính lực rất tốt đó!”
Sau đó cô chạy đi đóng cửa phòng phẫu thuật lại, còn tạo ra một tầng kết giới, vừa có thể cách âm tuyệt đối, lại có thể ngăn cản đường nhìn.
“Phù, xong rồi, có thể nói rồi. Cô nói phương pháp tôi dùng không đúng? Vậy phải dùng phương pháp gì? Cô không biết anh ấy kiêng kỵ nhiều như thế nào đâu, trước giờ không nói chuyện nhiều với phụ nữ. Nếu như không phải tôi nhìn giống đàn ông, có lẽ anh ấy cũng chẳng nói chuyện với tôi đâu!”
“Vậy nên cô cam tâm tình nguyện xem anh ta như anh em?”
Đậu Đậu nói như vậy, Trương Nhược Nam liền ủ rũ, “Vậy… vậy còn có thể thế nào? Anh ấy cũng không thích kiểu người như tôi.”
Đậu Đậu, “Vậy cô nghĩ cách để anh ta thích kiểu người như cô đi!”
“Cách gì vậy?”
“Đánh thuốc! Vồ lấy! Mặt dày! Khi có em bé rồi, xem anh ta có phục tùng không!”
Ừ, không sai, Lão Cửu nhà cô cũng làm như vậy.
Đậu Đậu cảm thấy những gì cô nói là chân lý, tuy nhiên mặt Trương Nhược Nam lại đần thối ra.
“Đánh thuốc! Vồ lấy! Mặt dày? Đậu Đậu, không phải cô chưa nhìn thấy kết cục của Bạch Linh chứ? Anh ta không thèm cái đồ mặt dày đó được không hả!”
“Vậy nên tôi mới kêu cô đánh thuốc, vồ lấy trước! Tốt nhất là có thai luôn, hai người có sợi dây gắn kết rồi, cứ cho là vì đứa nhỏ thì cũng sẽ ở bên nhau.”
Khóe miệng Trương Nhược Nam giật giật, ngay lập tức cười ha ha, “Tôi còn phải khám bệnh cho anh họ cô nữa.”
Đậu Đậu, “… Cô xem, tôi đã nói rồi cô còn không tin tôi… Á! Lông mày của cậu ta động đậy rồi!”
Đậu Đậu nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, Viên Viên không hiểu gì cũng nghiêng nghiêng đầu theo cô.
Trương Nhược Nam sắp bị hai mẹ con nhà này dễ thương đến phát điên rồi, không nhịn được, đưa tay ra nhéo nhéo mặt của Viên Viên.
Sau đó Đậu Đậu liền gật đầu nói, “Có.”
Viên Viên như vẹt tập nói, giọng non nớt không rõ, “Có!”
Tay Trương Nhược Nam còn chưa thu về, không nhịn được lại nhéo một cái.
“Đừng mà đừng mà đừng mà, hừ, không chơi với dì lữa.”
Đậu Đậu bật cười lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ con gái cô thật sự vô cùng vô cùng đáng yêu. Không phân biệt được l và n, không chơi với dì nữa toàn nói thành không chơi với dì lữa. Tuy không thông minh bằng Biển Biển nhưng lại rất đáng yêu. Hơn nữa so với bọn trẻ ở nhân gian thì nó cũng không hề ngốc.
Vừa nghĩ tới Biển Biển, sắc mặt Đậu Đậu lại trầm xuống. ‘Sở Minh Hiên’ vẫn chưa tỉnh, Lão Cửu cũng không biết ra sao rồi. Còn về tung tích của Biển Biển thì cô căn bản không thể tìm thấy.
Haizz, đều tại cô, nếu như cô có thể mạnh hơn chút nữa thì tốt rồi. Cũng không phải tới mức sau khi Lão Cửu xảy ra chuyện mà cô không giúp được chuyện gì hết.
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu thở dài, “Haizz.”
“Sao vậy hả? Sao đột nhiên lại thở dài?”
Trương Nhược Nam không hiểu gì hỏi, nghĩ ra ban đầu vốn cô định hỏi Đậu Đậu nhìn ra được từ lúc nào, liền bổ sung thêm một câu, “Cô vẫn chưa nói cho tôi là cô nhìn ra được từ bao giờ vậy.”
Đậu Đậu đơn giản nói phỏng đoán của cô một lượt, Trương Nhược Nam hoàn toàn đơ mặt.
Thì ra là chuyện cô để Đậu Đậu giúp cô xem trái cà của Sở Minh Hiên!
Ôi chao ôi, thất sách thất sách, sớm biết vậy đã tự mình xem rồi!
Trương Nhược Nam đầy hối hận, Đậu Đậu bổ sung, “Thật ra ban đầu tôi chỉ là nghi ngờ thôi, nếu cô thật sự thích phụ nữ đồng thời có hứng thú với tôi, sao lại để tôi nhìn trái cà của Sở Minh Hiên được. Hôm nay nhìn thấy cô đấu khẩu với Lạc Lê, tôi chắc chắn một cách triệt để. Cô… thích anh ta!”
Trương Nhược Nam vội vã đưa tay lên ra hiệu im lặng, “Suỵt, cô nhỏ tiếng thôi! Đây là Cục bắt yêu, đạo sĩ bắt yêu ở đây thính lực rất tốt đó!”
Sau đó cô chạy đi đóng cửa phòng phẫu thuật lại, còn tạo ra một tầng kết giới, vừa có thể cách âm tuyệt đối, lại có thể ngăn cản đường nhìn.
“Phù, xong rồi, có thể nói rồi. Cô nói phương pháp tôi dùng không đúng? Vậy phải dùng phương pháp gì? Cô không biết anh ấy kiêng kỵ nhiều như thế nào đâu, trước giờ không nói chuyện nhiều với phụ nữ. Nếu như không phải tôi nhìn giống đàn ông, có lẽ anh ấy cũng chẳng nói chuyện với tôi đâu!”
“Vậy nên cô cam tâm tình nguyện xem anh ta như anh em?”
Đậu Đậu nói như vậy, Trương Nhược Nam liền ủ rũ, “Vậy… vậy còn có thể thế nào? Anh ấy cũng không thích kiểu người như tôi.”
Đậu Đậu, “Vậy cô nghĩ cách để anh ta thích kiểu người như cô đi!”
“Cách gì vậy?”
“Đánh thuốc! Vồ lấy! Mặt dày! Khi có em bé rồi, xem anh ta có phục tùng không!”
Ừ, không sai, Lão Cửu nhà cô cũng làm như vậy.
Đậu Đậu cảm thấy những gì cô nói là chân lý, tuy nhiên mặt Trương Nhược Nam lại đần thối ra.
“Đánh thuốc! Vồ lấy! Mặt dày? Đậu Đậu, không phải cô chưa nhìn thấy kết cục của Bạch Linh chứ? Anh ta không thèm cái đồ mặt dày đó được không hả!”
“Vậy nên tôi mới kêu cô đánh thuốc, vồ lấy trước! Tốt nhất là có thai luôn, hai người có sợi dây gắn kết rồi, cứ cho là vì đứa nhỏ thì cũng sẽ ở bên nhau.”
Khóe miệng Trương Nhược Nam giật giật, ngay lập tức cười ha ha, “Tôi còn phải khám bệnh cho anh họ cô nữa.”
Đậu Đậu, “… Cô xem, tôi đã nói rồi cô còn không tin tôi… Á! Lông mày của cậu ta động đậy rồi!”
/1918
|