Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 830: Thì ra kiếm tiền lại dễ dàng như vậy! (2)
/1918
|
Đậu Đậu chiến thắng canh bạc lương tâm trỗi dậy cho Đường gia một cơ hội… cũng tìm cho bản thân mình một cơ hội giả vờ là người tốt.
Có điều bây giờ cô vẫn chưa rõ, hiện giờ cô đang cười ha ha thu tiền ở Niệm Nô Kiều đây này.
Hiệu ứng dư luận thật tốt!
Vì chuyện đánh cược này mà bao nhiêu đám người hóng hớt tới đây để xem Niệm Nô Kiều của cô khai trương. Chỉ tính riêng đám người hóng hớt này quẹt thẻ tranh cướp sản phẩm thôi thì đã đủ làm cho cô ngủ cũng có thể cười đến tỉnh giấc rồi.
Hạn mức một ngày vừa tung ra đã hết sạch. Những người không lấy được, mắt chớp chớp nhìn đám đẹp trai ngây ngô hỏi, “Không còn nữa hả? Chỉ có chỗ này thôi sao? Chỉ có chỗ này thôi không còn nữa ư?”
Đám đẹp trai cũng đã được huấn luyện, mỗi lời nói hành động đều rất có khí chất thân sĩ, “Thật xin lỗi, hạn mức hôm nay đã hết rồi, nếu cô có nhu cầu thì có thể đặt trước.”
“Hả? Vậy sao? Có thể đặt trước sao? Vậy tôi đặt trước!”
Kẻ hóng hớt đầu tiên giơ tay muốn đặt trước, tiếp sau đó là ào ào một đám các em chen chúc đi qua.
Đậu Đậu đứng bên cạnh quầy thu ngân nhìn nhân viên của mình bận bịu, trong lòng cảm thấy rất vui!
Vừa vui vẻ, còn vừa cảm thán… Thì ra kiếm tiền lại dễ dàng như vậy!
Đương nhiên, cô cũng chỉ âm thầm cảm thán trong lòng chút thôi.
Niệm Nô Kiều vừa ra mắt thị trường đã bùng nổ, đơn đặt trước đã xếp đến cả tháng sau.
Đậu Đậu vô cùng vui vẻ, nhướn mày với người đàn ông nhà mình đang ở phía sau, ánh mắt sáng người viết ra mấy chữ to: Sao hả, sau này em nuôi anh!
Yêu Nghiệt gật đầu: “Được.”
Đậu Đậu: “…”
Cô chỉ nói đùa thôi.
Dù sao đồ trong tay con yêu nhà cô, nếu mà đổi ra thành tiền thì nhiều lắm.
Cô nuôi hắn? Cô bị hắn nuôi cho vui còn được.
Có điều được người mình yêu dung túng vẫn là hơi đắc ý tí tí.
Nhưng Yêu Nghiệt không hề muốn dung túng cô mà hắn thật sự muốn cô nuôi. Ngay cả đùi của cô hắn cũng ngồi rồi, cho vợ nuôi đã làm sao?
Hơn nữa, nếu không cho cô việc làm, cô đòi đi bắt yêu thì phải làm sao?
Cô vẫn nên nuôi hắn thì hơn, mặc dù hắn hơi khó nuôi…
Đậu Đậu không biết Yêu Nghiệt nói thật, liền ngầm vui vẻ một lúc, theo lời mời của Lâm Phong tới phòng làm việc của nhân viên đi một vòng. Quả là kì diệu, vừa tới đã thấy Vương Yên Nhiên.
Lại nói, cô gái Vương Yên Nhiên này cũng thật sự lợi hại, nói tới đây làm việc là tới đây làm việc thật. Bây giờ cô ta đang mặc đồng phục học sinh kiểu Nhật Bản màu trắng ngồi bên cạnh một nam nhân viên cười dịu dàng nói chuyện.
Lâm Phong thấy Đậu Đậu nhìn Vương Yên Nhiên, nghĩ ngợi một lát rồi tiến lên trước một bước, thấp giọng nhanh chóng nói về chuyện của Vương Yên Nhiên.
Ngay từ lúc mới tới, cô ta không đồng ý làm công việc này. Cô ta còn nói với Lăng Đầu Thanh mấy lần rồi, nói đây là phân biệt đối xử, là nhục mạ nhân cách con gái!
Khi đó Lăng Đầu Thanh đã trả lời cô ta một câu, “Không đồng ý làm thì đi, không ai ép cô phải ở lại đây cả. Bọn họ cũng như vậy, đều là tự nguyện ở lại nơi này.”
Sau khi nói xong không để ý tới cô ta nữa, mặc cho cô ta tự sinh tự diệt.
Có điều bây giờ cô vẫn chưa rõ, hiện giờ cô đang cười ha ha thu tiền ở Niệm Nô Kiều đây này.
Hiệu ứng dư luận thật tốt!
Vì chuyện đánh cược này mà bao nhiêu đám người hóng hớt tới đây để xem Niệm Nô Kiều của cô khai trương. Chỉ tính riêng đám người hóng hớt này quẹt thẻ tranh cướp sản phẩm thôi thì đã đủ làm cho cô ngủ cũng có thể cười đến tỉnh giấc rồi.
Hạn mức một ngày vừa tung ra đã hết sạch. Những người không lấy được, mắt chớp chớp nhìn đám đẹp trai ngây ngô hỏi, “Không còn nữa hả? Chỉ có chỗ này thôi sao? Chỉ có chỗ này thôi không còn nữa ư?”
Đám đẹp trai cũng đã được huấn luyện, mỗi lời nói hành động đều rất có khí chất thân sĩ, “Thật xin lỗi, hạn mức hôm nay đã hết rồi, nếu cô có nhu cầu thì có thể đặt trước.”
“Hả? Vậy sao? Có thể đặt trước sao? Vậy tôi đặt trước!”
Kẻ hóng hớt đầu tiên giơ tay muốn đặt trước, tiếp sau đó là ào ào một đám các em chen chúc đi qua.
Đậu Đậu đứng bên cạnh quầy thu ngân nhìn nhân viên của mình bận bịu, trong lòng cảm thấy rất vui!
Vừa vui vẻ, còn vừa cảm thán… Thì ra kiếm tiền lại dễ dàng như vậy!
Đương nhiên, cô cũng chỉ âm thầm cảm thán trong lòng chút thôi.
Niệm Nô Kiều vừa ra mắt thị trường đã bùng nổ, đơn đặt trước đã xếp đến cả tháng sau.
Đậu Đậu vô cùng vui vẻ, nhướn mày với người đàn ông nhà mình đang ở phía sau, ánh mắt sáng người viết ra mấy chữ to: Sao hả, sau này em nuôi anh!
Yêu Nghiệt gật đầu: “Được.”
Đậu Đậu: “…”
Cô chỉ nói đùa thôi.
Dù sao đồ trong tay con yêu nhà cô, nếu mà đổi ra thành tiền thì nhiều lắm.
Cô nuôi hắn? Cô bị hắn nuôi cho vui còn được.
Có điều được người mình yêu dung túng vẫn là hơi đắc ý tí tí.
Nhưng Yêu Nghiệt không hề muốn dung túng cô mà hắn thật sự muốn cô nuôi. Ngay cả đùi của cô hắn cũng ngồi rồi, cho vợ nuôi đã làm sao?
Hơn nữa, nếu không cho cô việc làm, cô đòi đi bắt yêu thì phải làm sao?
Cô vẫn nên nuôi hắn thì hơn, mặc dù hắn hơi khó nuôi…
Đậu Đậu không biết Yêu Nghiệt nói thật, liền ngầm vui vẻ một lúc, theo lời mời của Lâm Phong tới phòng làm việc của nhân viên đi một vòng. Quả là kì diệu, vừa tới đã thấy Vương Yên Nhiên.
Lại nói, cô gái Vương Yên Nhiên này cũng thật sự lợi hại, nói tới đây làm việc là tới đây làm việc thật. Bây giờ cô ta đang mặc đồng phục học sinh kiểu Nhật Bản màu trắng ngồi bên cạnh một nam nhân viên cười dịu dàng nói chuyện.
Lâm Phong thấy Đậu Đậu nhìn Vương Yên Nhiên, nghĩ ngợi một lát rồi tiến lên trước một bước, thấp giọng nhanh chóng nói về chuyện của Vương Yên Nhiên.
Ngay từ lúc mới tới, cô ta không đồng ý làm công việc này. Cô ta còn nói với Lăng Đầu Thanh mấy lần rồi, nói đây là phân biệt đối xử, là nhục mạ nhân cách con gái!
Khi đó Lăng Đầu Thanh đã trả lời cô ta một câu, “Không đồng ý làm thì đi, không ai ép cô phải ở lại đây cả. Bọn họ cũng như vậy, đều là tự nguyện ở lại nơi này.”
Sau khi nói xong không để ý tới cô ta nữa, mặc cho cô ta tự sinh tự diệt.
/1918
|