Đậu Đậu há mồm trợn mắt, quay đầu nhìn Yêu Nghiệt một cái, mặt ngây ngô không hiểu gì… Lợi dụng? Cô thì có gì đáng để lợi dụng chứ?
Yêu Nghiệt thật sự sụp đổ, “Vợ à, em không thể vì người ta xinh đẹp mà mất đi IQ được! Tặng em quà, ngụy trang thành có quan hệ rất tốt với em, đây không phải rõ ràng là lợi dụng em sao?”
Đậu Đậu: …Cho nên?
“Cho nên? Vợ à, không phải em thật sự cũng thích cô gái này đấy chứ?”
Đậu Đậu: Em hỏi anh ý nghĩa của chuyện này ở đâu? Cô ta làm như vậy thì có ích gì đối với cô ta chứ?
Lần này Yêu Nghiệt thật sự không còn gì để nói, hai tay bịt chặt tai của cô, lái đầu cô để cô có thể nhìn một vòng đám nhân viên đang bắt đầu mở ra trạng thái hóng hớt.
Sau khi xong xuôi buông tay điềm tĩnh hỏi, “Có nhìn ra không?”
Đậu Đậu ngơ ngác lắc lắc đầu, tỏ vẻ thật sự không nhìn ra.
Lần này Yêu Nghiệt bó tay triệt để, “Vợ, có lúc anh thật sự nghi ngờ IQ của em bị chó cắn mất một bên.”
Lăng Đầu Thanh vừa vội vàng chạy tới không nhịn được mà hì hì một tiếng, khi bừng tỉnh trở lại liền thấy Yêu Nghiệt đang trừng mắt nhìn gã, bèn vội vàng giả bộ vô tội nhìn trời nhìn mây… Không nghe thấy gì hết, ta đây thật sự không nghe thấy gì hết, Amen.
Đậu Đậu hậm hực giẫm lên ngón chân của hắn, IQ bị chó cắn một bên, bà đây hiểu rồi!
Không muốn ở văn phòng chịu ức hiếp nên muốn lợi dụng cô sao, giờ thì cô hiểu rồi!
Có điều cô sẽ không nói với Yêu Nghiệt rằng tất cả chuyện này là Thiên Vấn nói với cô.
Để tránh việc hắn nhìn ra, cô còn vội vàng quay đầu nói vào chuyện chính, “Được rồi, đừng có nhìn nữa, tôi ngó qua từng người là biết mấy người không biết gây sự như bạn học của tôi rồi. Tuy là trước kia chúng tôi có chút mâu thuẫn…”
Nói tới đây Đậu Đậu cố ý dừng một chút, mắt nhìn thấy Vương Yên Nhiên đang hết sức lo lắng tim sắp bắn ra ngoài, mới miễn cưỡng đổi bộ mặt rộng lượng tiếp tục.
“Có mâu thuẫn cũng không sao, đã chủ động tặng quà cho tôi thì tôi cũng không còn tính toán gì nữa. Mấy người không được cậy thế hơn tuổi mà ức hiếp cô ấy, đã biết chưa hả?”
Đám nhân viên đồng thanh đáp biết rồi, trong lòng lại âm thầm nghĩ… thì ra là có mâu thuẫn mới vội vã nịnh nọt! Cũng không biết là bà chủ thật sự tha thứ hay là giả bộ tha thứ nữa.
Có điều theo như kinh nghiệm hóng hớt của bọn họ mấy ngày nay thì có lẽ là không thật sự tha thứ.
Tuy nhiên không cần biết đám nhân viên hóng hớt nghĩ thế nào, Vương Yên Nhiên cũng đã thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô ta vừa mới thở phào một cái, Đậu Đậu ngay sau đó lại mở miệng. Vừa mở miệng, lại là tin tức vô cùng trọng đại…
“Mẹ của Yên Nhiên và chị họ của cô ấy đã từng là đồng nghiệp của mọi người. À, chính là hai người bị tôi gọi tên khai trừ trước đó, có ấn tượng gì không?”
Đám nhân viên đơ người, tiếp tới là thi nhau cười.
Vương Yên Nhiên kết thù với bà chủ hơi lớn đó!
Vốn dĩ còn muốn nịnh nọt chăm sóc một chút, bây giờ xem ra không cần thiết lắm.
Bà chủ nói như vậy là có ý gì, cần bọn họ giúp đỡ làm khó chút nữa sao?
Ừ, cái này có thể được…
Tâm trạng Vương Yên Nhiên lên lên xuống xuống như ngồi cáp treo.
Kim Đậu Đậu muốn làm gì? Không phải cô ta đã chủ động tặng quà rồi sao? Tuy là có một chút lợi dụng, nhưng đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại.
Đậu Đậu trêu chọc cô ta đủ rồi mới hắng giọng, cuối cùng làm một câu tổng kết, “Đều đã là chuyện quá khứ, không có liên quan gì tới Yên Nhiên. Sau này mọi người phải chung sống thật hòa hợp.”
Đám nhân viên hóng hớt đồng thanh gật đầu, trong lòng lại nghĩ... Chung sống hòa hợp thật hay chung sống hòa hợp giả, đây là một vấn đề cần nghĩ ngợi.
Có lẽ là chung sống hòa hợp giả nhỉ?
Yêu Nghiệt thật sự sụp đổ, “Vợ à, em không thể vì người ta xinh đẹp mà mất đi IQ được! Tặng em quà, ngụy trang thành có quan hệ rất tốt với em, đây không phải rõ ràng là lợi dụng em sao?”
Đậu Đậu: …Cho nên?
“Cho nên? Vợ à, không phải em thật sự cũng thích cô gái này đấy chứ?”
Đậu Đậu: Em hỏi anh ý nghĩa của chuyện này ở đâu? Cô ta làm như vậy thì có ích gì đối với cô ta chứ?
Lần này Yêu Nghiệt thật sự không còn gì để nói, hai tay bịt chặt tai của cô, lái đầu cô để cô có thể nhìn một vòng đám nhân viên đang bắt đầu mở ra trạng thái hóng hớt.
Sau khi xong xuôi buông tay điềm tĩnh hỏi, “Có nhìn ra không?”
Đậu Đậu ngơ ngác lắc lắc đầu, tỏ vẻ thật sự không nhìn ra.
Lần này Yêu Nghiệt bó tay triệt để, “Vợ, có lúc anh thật sự nghi ngờ IQ của em bị chó cắn mất một bên.”
Lăng Đầu Thanh vừa vội vàng chạy tới không nhịn được mà hì hì một tiếng, khi bừng tỉnh trở lại liền thấy Yêu Nghiệt đang trừng mắt nhìn gã, bèn vội vàng giả bộ vô tội nhìn trời nhìn mây… Không nghe thấy gì hết, ta đây thật sự không nghe thấy gì hết, Amen.
Đậu Đậu hậm hực giẫm lên ngón chân của hắn, IQ bị chó cắn một bên, bà đây hiểu rồi!
Không muốn ở văn phòng chịu ức hiếp nên muốn lợi dụng cô sao, giờ thì cô hiểu rồi!
Có điều cô sẽ không nói với Yêu Nghiệt rằng tất cả chuyện này là Thiên Vấn nói với cô.
Để tránh việc hắn nhìn ra, cô còn vội vàng quay đầu nói vào chuyện chính, “Được rồi, đừng có nhìn nữa, tôi ngó qua từng người là biết mấy người không biết gây sự như bạn học của tôi rồi. Tuy là trước kia chúng tôi có chút mâu thuẫn…”
Nói tới đây Đậu Đậu cố ý dừng một chút, mắt nhìn thấy Vương Yên Nhiên đang hết sức lo lắng tim sắp bắn ra ngoài, mới miễn cưỡng đổi bộ mặt rộng lượng tiếp tục.
“Có mâu thuẫn cũng không sao, đã chủ động tặng quà cho tôi thì tôi cũng không còn tính toán gì nữa. Mấy người không được cậy thế hơn tuổi mà ức hiếp cô ấy, đã biết chưa hả?”
Đám nhân viên đồng thanh đáp biết rồi, trong lòng lại âm thầm nghĩ… thì ra là có mâu thuẫn mới vội vã nịnh nọt! Cũng không biết là bà chủ thật sự tha thứ hay là giả bộ tha thứ nữa.
Có điều theo như kinh nghiệm hóng hớt của bọn họ mấy ngày nay thì có lẽ là không thật sự tha thứ.
Tuy nhiên không cần biết đám nhân viên hóng hớt nghĩ thế nào, Vương Yên Nhiên cũng đã thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô ta vừa mới thở phào một cái, Đậu Đậu ngay sau đó lại mở miệng. Vừa mở miệng, lại là tin tức vô cùng trọng đại…
“Mẹ của Yên Nhiên và chị họ của cô ấy đã từng là đồng nghiệp của mọi người. À, chính là hai người bị tôi gọi tên khai trừ trước đó, có ấn tượng gì không?”
Đám nhân viên đơ người, tiếp tới là thi nhau cười.
Vương Yên Nhiên kết thù với bà chủ hơi lớn đó!
Vốn dĩ còn muốn nịnh nọt chăm sóc một chút, bây giờ xem ra không cần thiết lắm.
Bà chủ nói như vậy là có ý gì, cần bọn họ giúp đỡ làm khó chút nữa sao?
Ừ, cái này có thể được…
Tâm trạng Vương Yên Nhiên lên lên xuống xuống như ngồi cáp treo.
Kim Đậu Đậu muốn làm gì? Không phải cô ta đã chủ động tặng quà rồi sao? Tuy là có một chút lợi dụng, nhưng đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại.
Đậu Đậu trêu chọc cô ta đủ rồi mới hắng giọng, cuối cùng làm một câu tổng kết, “Đều đã là chuyện quá khứ, không có liên quan gì tới Yên Nhiên. Sau này mọi người phải chung sống thật hòa hợp.”
Đám nhân viên hóng hớt đồng thanh gật đầu, trong lòng lại nghĩ... Chung sống hòa hợp thật hay chung sống hòa hợp giả, đây là một vấn đề cần nghĩ ngợi.
Có lẽ là chung sống hòa hợp giả nhỉ?
/1918
|