Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 856: Vất quần áo thì thấy nhiều rồi, chưa từng nhìn thấy ai chặt tay phải không? (2)
/1918
|
Rốt cuộc hắn đang xoắn xuýt cái gì chứ?
Chẳng lẽ bởi vì anh em của mình kích động tỏ tình mà hắn liền vứt bỏ anh em à?
Lạc Lê có chút áy náy trong lòng, hắn sải bước đi lên trước, vỗ bả vai Trương Nhược Nam, “Cô đến quân khu kiểm tra sức khỏe cho Thủ trưởng trước đi, máy để tôi rửa cho, sau khi rửa xong sẽ đưa đến quân khu.”
“Rõ! Lão đại.”
Cơ thể nhanh hơn đầu óc, Trương Nhược Nam vẫn chưa kịp tỏ thái độ, bởi vì điều kiện phản xạ lâu ngày nên bước nhanh ra khỏi phòng y tế.
Sau khi phản ứng lại thì vô cùng hối tiếc!
Trương Nhược Nam à Trương Nhược Nam, có phải mày làm anh em đến ghiền rồi không hả?
Cô không nhịn được đặt tay lên ngực tự hỏi, sau đó cho ra kết luận: Đúng, làm anh em của hắn, thật sự ghiền rồi.
Trương Nhược Nam thở dài, tháo găng tay ra ném vào thùng rác rồi đi ra khỏi Cục bắt yêu. Bỏ đi, tỏ tình không thành, không bị hắn chán ghét đã không tệ rồi. Đời này có thể làm anh em của hắn mãi thì cũng nên thỏa mãn...
“Nhược Nam! Bên này!”
Một sĩ quan vẫy tay với Trương Nhược Nam, cô ngoan ngoãn lên xe, đi theo sĩ quan đến quân khu trước. Chiếc xe còn lại thì đợi Lạc Lê thu dọn xong máy trị liệu tái sinh sẽ đuổi theo sau.
Lạc Lê nhìn sĩ quan chở máy trị liệu tái sinh đi, nghĩ đến cái gì đột nhiên hỏi, “Người đến đón Nhược Nam chính là Lộ Chiến Quốc à?”
Sĩ quan bị hắn hỏi ngẩn ra chút, sau đó gật đầu, “Đúng vậy Thiếu soái, lần nào đón bác sĩ Trương đến quân khu, đội trưởng Lộ cũng đều giành đi.”
Lạc Lê cau mày, “Anh ta không thích hợp với Nhược Nam.”
Sĩ quan lập tức đần mặt ra, “Hả? Tại sao chứ? Mọi người đều cảm thấy rất thích hợp!”
“... Không tại sao cả, anh ta quá yếu!”
Lần này sĩ quan không nói nổi nữa, “Đúng, đúng đúng đúng, anh ta so với anh thì đúng là yếu hơn nhiều.”
Lạc Lê ngẩn ra, sau đó giải thích, “Ý của tôi không phải như vậy. Tôi chỉ cảm thấy Nhược Nam xứng với người tốt hơn thôi.”
Sĩ quan yên lặng hồi lâu, yếu ớt giơ tay, “Báo cáo!”
“... Nói.”
“Tốt hơn đội trưởng Lộ? Vậy… vậy không phải là chỉ còn anh à?”
“Lý Cẩu Đản!”
“Có!”
“Chuẩn bị chống đẩy! Một trăm cái! Thi hành mệnh lệnh!”
“... Rõ!”
Lý Cẩu Đản khóc không ra nước mắt, nằm bò trên đất không ngừng chống đẩy một trăm cái, trong lòng biết đụng phải vảy ngược của Thiếu soái nên không dám đứng lên, chỉ có thể báo cáo, “Báo cáo! Hoàn thành!”
“... Về quân khu đi! Sau này cơm có thể ăn nhiều, lời không thể nói bậy. Đã nhớ chưa hả?”
“Rõ!”
Lý Cẩu Đản xoay người bò dậy, không nói gì nữa, vội vàng chạy lên xe quân đội, đạp chân ga bay ra ngoài, ngựa không dừng vó cút vội.
Vừa cút còn vừa kiên định một niềm tin, sau khi trở về sẽ nói với đội trưởng Lộ, nghìn vạn lần đừng có ý gì với bác sĩ Trương nữa!
À, đúng, còn có đám đàn ông trong quân đội, sau này đừng có rảnh rỗi mà gọi bác sĩ Trương người ta là chị dâu Lộ, bác sĩ Trương… đã có chủ rồi!
Chủ này không phải là ai khác, chính là Thiếu soái đánh khắp quân đội không có đối thủ!
Đậu Đậu đứng xem từ đầu đến cuối không nhịn được, lén chọc Yêu Nghiệt, “Nhìn thấy chưa, cách của em có hiệu quả rồi.”
Yêu Nghiệt, “... Ừ, được lắm, rất thông minh!”
“Đương nhiên rồi! Có một câu nói thế nào nhỉ? Anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo, vất quần áo thì thấy nhiều rồi, chưa từng nhìn thấy ai chặt tay phải không?”
Lý luận của cô là đúng.
Mặc dù Hà Chính Trực không phải là người phụ nữ của Diệp Tinh Thần nhưng Diệp Tinh Thần lại coi cô ấy là em gái!
Em gái là cái gì? Em gái cũng là quần áo! Không chỉ là quần áo mà còn là quần áo của nhà người khác nữa!
Cho nên tình hình của Hà Chính Trực không lạc quan bằng Trương Nhược Nam!
“... Vợ, em đừng vơ đũa cả nắm thế chứ. Ít nhất anh sẽ không làm anh em với phụ nữ.”
Đậu Đậu lập tức lạnh lùng, “Anh dám!”
Chẳng lẽ bởi vì anh em của mình kích động tỏ tình mà hắn liền vứt bỏ anh em à?
Lạc Lê có chút áy náy trong lòng, hắn sải bước đi lên trước, vỗ bả vai Trương Nhược Nam, “Cô đến quân khu kiểm tra sức khỏe cho Thủ trưởng trước đi, máy để tôi rửa cho, sau khi rửa xong sẽ đưa đến quân khu.”
“Rõ! Lão đại.”
Cơ thể nhanh hơn đầu óc, Trương Nhược Nam vẫn chưa kịp tỏ thái độ, bởi vì điều kiện phản xạ lâu ngày nên bước nhanh ra khỏi phòng y tế.
Sau khi phản ứng lại thì vô cùng hối tiếc!
Trương Nhược Nam à Trương Nhược Nam, có phải mày làm anh em đến ghiền rồi không hả?
Cô không nhịn được đặt tay lên ngực tự hỏi, sau đó cho ra kết luận: Đúng, làm anh em của hắn, thật sự ghiền rồi.
Trương Nhược Nam thở dài, tháo găng tay ra ném vào thùng rác rồi đi ra khỏi Cục bắt yêu. Bỏ đi, tỏ tình không thành, không bị hắn chán ghét đã không tệ rồi. Đời này có thể làm anh em của hắn mãi thì cũng nên thỏa mãn...
“Nhược Nam! Bên này!”
Một sĩ quan vẫy tay với Trương Nhược Nam, cô ngoan ngoãn lên xe, đi theo sĩ quan đến quân khu trước. Chiếc xe còn lại thì đợi Lạc Lê thu dọn xong máy trị liệu tái sinh sẽ đuổi theo sau.
Lạc Lê nhìn sĩ quan chở máy trị liệu tái sinh đi, nghĩ đến cái gì đột nhiên hỏi, “Người đến đón Nhược Nam chính là Lộ Chiến Quốc à?”
Sĩ quan bị hắn hỏi ngẩn ra chút, sau đó gật đầu, “Đúng vậy Thiếu soái, lần nào đón bác sĩ Trương đến quân khu, đội trưởng Lộ cũng đều giành đi.”
Lạc Lê cau mày, “Anh ta không thích hợp với Nhược Nam.”
Sĩ quan lập tức đần mặt ra, “Hả? Tại sao chứ? Mọi người đều cảm thấy rất thích hợp!”
“... Không tại sao cả, anh ta quá yếu!”
Lần này sĩ quan không nói nổi nữa, “Đúng, đúng đúng đúng, anh ta so với anh thì đúng là yếu hơn nhiều.”
Lạc Lê ngẩn ra, sau đó giải thích, “Ý của tôi không phải như vậy. Tôi chỉ cảm thấy Nhược Nam xứng với người tốt hơn thôi.”
Sĩ quan yên lặng hồi lâu, yếu ớt giơ tay, “Báo cáo!”
“... Nói.”
“Tốt hơn đội trưởng Lộ? Vậy… vậy không phải là chỉ còn anh à?”
“Lý Cẩu Đản!”
“Có!”
“Chuẩn bị chống đẩy! Một trăm cái! Thi hành mệnh lệnh!”
“... Rõ!”
Lý Cẩu Đản khóc không ra nước mắt, nằm bò trên đất không ngừng chống đẩy một trăm cái, trong lòng biết đụng phải vảy ngược của Thiếu soái nên không dám đứng lên, chỉ có thể báo cáo, “Báo cáo! Hoàn thành!”
“... Về quân khu đi! Sau này cơm có thể ăn nhiều, lời không thể nói bậy. Đã nhớ chưa hả?”
“Rõ!”
Lý Cẩu Đản xoay người bò dậy, không nói gì nữa, vội vàng chạy lên xe quân đội, đạp chân ga bay ra ngoài, ngựa không dừng vó cút vội.
Vừa cút còn vừa kiên định một niềm tin, sau khi trở về sẽ nói với đội trưởng Lộ, nghìn vạn lần đừng có ý gì với bác sĩ Trương nữa!
À, đúng, còn có đám đàn ông trong quân đội, sau này đừng có rảnh rỗi mà gọi bác sĩ Trương người ta là chị dâu Lộ, bác sĩ Trương… đã có chủ rồi!
Chủ này không phải là ai khác, chính là Thiếu soái đánh khắp quân đội không có đối thủ!
Đậu Đậu đứng xem từ đầu đến cuối không nhịn được, lén chọc Yêu Nghiệt, “Nhìn thấy chưa, cách của em có hiệu quả rồi.”
Yêu Nghiệt, “... Ừ, được lắm, rất thông minh!”
“Đương nhiên rồi! Có một câu nói thế nào nhỉ? Anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo, vất quần áo thì thấy nhiều rồi, chưa từng nhìn thấy ai chặt tay phải không?”
Lý luận của cô là đúng.
Mặc dù Hà Chính Trực không phải là người phụ nữ của Diệp Tinh Thần nhưng Diệp Tinh Thần lại coi cô ấy là em gái!
Em gái là cái gì? Em gái cũng là quần áo! Không chỉ là quần áo mà còn là quần áo của nhà người khác nữa!
Cho nên tình hình của Hà Chính Trực không lạc quan bằng Trương Nhược Nam!
“... Vợ, em đừng vơ đũa cả nắm thế chứ. Ít nhất anh sẽ không làm anh em với phụ nữ.”
Đậu Đậu lập tức lạnh lùng, “Anh dám!”
/1918
|