Yêu Nghiệt chỉ có thể he he cười khan hai tiếng, “Không dám, đương nhiên không… Không thấy long cốt đâu nữa rồi.”
“Cái gì! Không thấy đâu nữa?” Đậu Đậu lập tức nghiêm mặt lại, “Đi, đi xem xem!”
Lạc Lê thấy máy trị liệu tái sinh được Lý Cẩu Đản chở đi, vừa đi vào Cục bắt yêu đã cảm thấy một trận gió mạnh quét qua sau lưng. Mặc dù máy báo động của Cục bắt yêu không kêu nhưng trong lòng hắn lại có một loại dự cảm xấu. Loại dự cảm này thúc giục hắn nhanh chóng đi về phía phòng y tế...
Trong phòng y tế, Sở Minh Hiên nằm trên đất không nhúc nhích, quần áo sau lưng cậu ta bị xé ra, da thịt lẫn lộn, máu tươi đầm đìa nhìn rất kinh khủng.
Lúc Cơ Yêu Nguyệt đổi hồn cho Sở Minh Hiên, ả đã dùng long cốt để thay thế xương của cậu ta. Bây giờ long cốt biến mất, sau lưng Sở Minh Hiên là một mảnh trống rỗng, hoàn toàn không có xương sống.
Đậu Đậu hít một hơi lạnh, nắm chặt tay Yêu Nghiệt, hỏi, “Chuyện gì thế này? Không phải nói là Cơ Yêu Nguyệt đã gả cho Thất ca của anh rồi à?”
Yêu Nghiệt cau mày hồi lâu, cuối cùng mở miệng, “Không phải ả.”
“Không phải ả thì là ai?”
“... Là người của Thiên giới.”
Yêu Nghiệt vừa nói xong câu này, Lạc Lê đã đẩy cửa đi vào, hắn nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, con ngươi lập tức co rút lại. Quả nhiên, đúng như hắn đoán.
Là Ly Cửu Ca!
Hắn biết Ly Cửu Ca nhất định sẽ không bỏ qua cho Sở Minh Hiên!
Lạc Lê không nói hai lời động vào chuông cảnh báo của Cục bắt yêu, chưa đến hai phút, các đạo sĩ bắt yêu quần chúng đã rối rít tụ tập về phòng y tế.
“Ly Cửu Ca, tốt nhất là bây giờ anh hãy giao xương sống của Sở Minh Hiên ra, nếu không, đừng mơ rời khỏi Cục bắt yêu!”
Yêu Nghiệt bật cười, “Lạc Lê, anh có chút đầu óc đi được không hả? Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi ra tay? Còn đừng mơ rời khỏi Cục bắt yêu cái gì? Anh tưởng dựa vào đám ô hợp mấy người là có thể ngăn được tôi à?”
Yêu Nghiệt vừa nói như vậy, Đậu Đậu lập tức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng hắn. Nói không rõ ràng như vậy để làm cho người ta hiểu lầm ư?
Sau đó cô vội vàng giải thích với mọi người, “Lúc chúng tôi đi vào cậu ta đã như vậy rồi.”
“Chúng tôi?”
Tiểu Đoan lặp lại, sau đó đần mặt ra, “Chúng tôi? Ý gì thế? Chị dâu, chị cùng một phe với con yêu này à?”
Mặt Yêu Nghiệt đen lại, Đậu Đậu vội vàng mở miệng, “Nói linh tinh cái gì thế? Ai là chị dâu của cậu hả?”
Tiểu Đoan vừa muốn nói là chị đó, Lạc Lê đã quét mắt qua, Tiểu Đoan lập tức nuốt ngay lời vừa đến khóe miệng lại.
Im lặng một hồi, Lạc Lê nhíu mày, “Đậu Đậu, em đừng bao che cho hắn ta, nói cho cùng thì hắn ta cũng không giống chúng ta. Hắn ta... là một con yêu!”
“Đúng! Anh ấy là một con yêu. Vậy thì đã sao chứ? Anh ấy đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì à? Tôi nói rõ ràng cho mấy người biết, lúc chúng tôi đi vào thì Sở Minh Hiên đã như vậy rồi.”
Cho dù lúc bọn họ đi vào Sở Minh Hiên không như vậy, bọn họ cũng định làm cho cậu ta như vậy. Nhưng không phải là bọn họ vẫn chưa ra tay à? Nỗi oan này bọn họ kiên quyết không gánh!
“Cô chứng minh thế nào?”
Lão A từ nãy đến giờ không nói gì đột nhiên mở miệng, Đậu Đậu cứng họng, “Xem camera không phải là...”
Đậu Đậu càng nói giọng càng nhỏ, bởi vì xem camera cái gì, căn bản là không có cách nào chứng minh. Yêu Nghiệt là yêu, yêu luôn có cách để tránh camera. Cho dù cô nói lúc bọn họ đi vào đã hiện hình cũng hoàn toàn không có đủ sức thuyết phục.
Đây đúng là cái bẫy mà...
“Giải thích với bọn họ nhiều như vậy làm gì? Đi thôi.”
Yêu Nghiệt dắt tay Đậu Đậu, không nói hai lời bày ra uy áp, nghênh ngang đi ra ngoài.
Các đạo sĩ bắt yêu quần chúng dưới loại uy thế này đến cả hô hấp cũng khó khăn, đừng nói là vận công đánh hắn. Chỉ có mấy đạo sĩ bắt yêu Xích Anh bao gồm cả Lão A, Tiểu Đoan là còn có thể miễn cưỡng cựa quậy một chút, yếu ớt xuất chiêu.
“Cái gì! Không thấy đâu nữa?” Đậu Đậu lập tức nghiêm mặt lại, “Đi, đi xem xem!”
Lạc Lê thấy máy trị liệu tái sinh được Lý Cẩu Đản chở đi, vừa đi vào Cục bắt yêu đã cảm thấy một trận gió mạnh quét qua sau lưng. Mặc dù máy báo động của Cục bắt yêu không kêu nhưng trong lòng hắn lại có một loại dự cảm xấu. Loại dự cảm này thúc giục hắn nhanh chóng đi về phía phòng y tế...
Trong phòng y tế, Sở Minh Hiên nằm trên đất không nhúc nhích, quần áo sau lưng cậu ta bị xé ra, da thịt lẫn lộn, máu tươi đầm đìa nhìn rất kinh khủng.
Lúc Cơ Yêu Nguyệt đổi hồn cho Sở Minh Hiên, ả đã dùng long cốt để thay thế xương của cậu ta. Bây giờ long cốt biến mất, sau lưng Sở Minh Hiên là một mảnh trống rỗng, hoàn toàn không có xương sống.
Đậu Đậu hít một hơi lạnh, nắm chặt tay Yêu Nghiệt, hỏi, “Chuyện gì thế này? Không phải nói là Cơ Yêu Nguyệt đã gả cho Thất ca của anh rồi à?”
Yêu Nghiệt cau mày hồi lâu, cuối cùng mở miệng, “Không phải ả.”
“Không phải ả thì là ai?”
“... Là người của Thiên giới.”
Yêu Nghiệt vừa nói xong câu này, Lạc Lê đã đẩy cửa đi vào, hắn nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, con ngươi lập tức co rút lại. Quả nhiên, đúng như hắn đoán.
Là Ly Cửu Ca!
Hắn biết Ly Cửu Ca nhất định sẽ không bỏ qua cho Sở Minh Hiên!
Lạc Lê không nói hai lời động vào chuông cảnh báo của Cục bắt yêu, chưa đến hai phút, các đạo sĩ bắt yêu quần chúng đã rối rít tụ tập về phòng y tế.
“Ly Cửu Ca, tốt nhất là bây giờ anh hãy giao xương sống của Sở Minh Hiên ra, nếu không, đừng mơ rời khỏi Cục bắt yêu!”
Yêu Nghiệt bật cười, “Lạc Lê, anh có chút đầu óc đi được không hả? Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi ra tay? Còn đừng mơ rời khỏi Cục bắt yêu cái gì? Anh tưởng dựa vào đám ô hợp mấy người là có thể ngăn được tôi à?”
Yêu Nghiệt vừa nói như vậy, Đậu Đậu lập tức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng hắn. Nói không rõ ràng như vậy để làm cho người ta hiểu lầm ư?
Sau đó cô vội vàng giải thích với mọi người, “Lúc chúng tôi đi vào cậu ta đã như vậy rồi.”
“Chúng tôi?”
Tiểu Đoan lặp lại, sau đó đần mặt ra, “Chúng tôi? Ý gì thế? Chị dâu, chị cùng một phe với con yêu này à?”
Mặt Yêu Nghiệt đen lại, Đậu Đậu vội vàng mở miệng, “Nói linh tinh cái gì thế? Ai là chị dâu của cậu hả?”
Tiểu Đoan vừa muốn nói là chị đó, Lạc Lê đã quét mắt qua, Tiểu Đoan lập tức nuốt ngay lời vừa đến khóe miệng lại.
Im lặng một hồi, Lạc Lê nhíu mày, “Đậu Đậu, em đừng bao che cho hắn ta, nói cho cùng thì hắn ta cũng không giống chúng ta. Hắn ta... là một con yêu!”
“Đúng! Anh ấy là một con yêu. Vậy thì đã sao chứ? Anh ấy đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì à? Tôi nói rõ ràng cho mấy người biết, lúc chúng tôi đi vào thì Sở Minh Hiên đã như vậy rồi.”
Cho dù lúc bọn họ đi vào Sở Minh Hiên không như vậy, bọn họ cũng định làm cho cậu ta như vậy. Nhưng không phải là bọn họ vẫn chưa ra tay à? Nỗi oan này bọn họ kiên quyết không gánh!
“Cô chứng minh thế nào?”
Lão A từ nãy đến giờ không nói gì đột nhiên mở miệng, Đậu Đậu cứng họng, “Xem camera không phải là...”
Đậu Đậu càng nói giọng càng nhỏ, bởi vì xem camera cái gì, căn bản là không có cách nào chứng minh. Yêu Nghiệt là yêu, yêu luôn có cách để tránh camera. Cho dù cô nói lúc bọn họ đi vào đã hiện hình cũng hoàn toàn không có đủ sức thuyết phục.
Đây đúng là cái bẫy mà...
“Giải thích với bọn họ nhiều như vậy làm gì? Đi thôi.”
Yêu Nghiệt dắt tay Đậu Đậu, không nói hai lời bày ra uy áp, nghênh ngang đi ra ngoài.
Các đạo sĩ bắt yêu quần chúng dưới loại uy thế này đến cả hô hấp cũng khó khăn, đừng nói là vận công đánh hắn. Chỉ có mấy đạo sĩ bắt yêu Xích Anh bao gồm cả Lão A, Tiểu Đoan là còn có thể miễn cưỡng cựa quậy một chút, yếu ớt xuất chiêu.
/1918
|