Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!
Chương 890: Trẻ con mà uống sữa sẽ không cao được (2)
/1918
|
Đậu Đậu nghe cũng cảm thấy áp lực của mình lớn như núi rồi. Sinh hai đứa con, một đứa trừ làm vẻ dễ thương ra chỉ biết ăn ăn ăn, một đứa trừ giả bộ cao ngạo ra chỉ còn cool cool cool. Hai đứa bé này nói là anh em cô cũng không tin được!
Có điều, cô sinh trứng ở nhà, không thể tồn tại khả năng bế nhầm được...
“Mẹ ơi, uống sữa!”
Đậu Đậu hoàn hồn lại, “Hả? Con bảo cái gì?”
“Uống sữa! Uống sữa! Uống sữa!”
Sợ Đậu Đậu không nghe rõ, Viên Viên rất nghiêm túc nói ba lần, xong rồi còn lấy ngón tay út không ngừng chỉ vào hai con hổ con đang cắn bình sữa, vô cùng uất ức!
Đậu Đậu bất lực bế nó lên, “Viên Viên ngoan, đó là cho hổ con uống, con ăn linh quả là được rồi.”
Nhưng hiển nhiên Đậu Đậu hiểu sai ý nó rồi, con gái cô đâu có muốn tranh đồ ăn với con hổ. Nó nhìn thấy hổ con còn có sữa uống nên cảm thấy mình không bằng hổ!
May mà mẹ bế nó lên, lần này gần quan được lợi, cuối cùng cũng nhìn thấy kho lương của mình rồi. Vì vậy, nó giơ hai cái tay một trái một phải ra…
“Viên Viên! Làm gì thế hả?”
Yêu Nghiệt nghiêm giọng gọi tên con gái, hoàn hồn lại cũng phát hiện giọng hắn không tốt lắm, vì vậy vội vàng dịu lại hỏi một câu “làm gì thế hả?”
Viên Viên bị dọa sợ, yếu ớt cắn ngón tay út mặt đầy trách móc, “Uống sữa...”
Không phải Yêu Nghiệt nói trẻ con của Xà tộc không cần uống sữa mẹ à?
Thêm nữa, đã sinh con được mấy tháng rồi, nếu như có sữa thì đã sớm có rồi, hà cớ gì lại đợi đến bây giờ chứ?
Không đợi Đậu Đậu nghĩ nhiều, Yêu Nghiệt đã dùng tốc độ ánh sáng bế lấy con gái, còn nghiêm túc bày tỏ, “Trẻ con mà uống sữa sẽ không cao được.”
Đậu Đậu, “...”.
“Không phải không phải, uống sữa mới cao!”
Nói xong còn sợ không đủ sức thuyết phục, nó còn kéo thêm một cái đệm lưng nữa, “Phải không anh trai? Có phải không?”
Biển Biển không muốn nói chuyện, Biển Biển nghiêng đầu tìm Alexander của nó. Nó không cần phải đối đầu với cha nhát gan, dù sao nó cũng không muốn uống sữa.
Vì vậy hai cha con bắt đầu đàm phán, kết quả đàm phán cuối cùng tuyên bố Yêu Nghiệt liên hoàn lừa gạt thắng lợi.
Mục tiêu đầu tiên trong cuộc đời của Viên Viên tuyên bố thất bại, rất nhanh dưới sự giúp đỡ của cha ruột đã dựng nên mục tiêu vĩ đại thứ hai - ăn thịt!
Đậu Đậu phục hắn sát đất, càng thêm kiên định một niềm tin. Người đàn ông nhà cô thật sự là muốn lên trời rồi. Bất luận là đối mặt với kẻ địch thế nào cũng đều có cách cả.
Sống với hắn lâu rồi hình như cô càng ngày càng yêu…
Mắt cá chân đau nhói, Đậu Đậu vội vàng khom người nhìn, cái mầm đậu... lại dài ra rồi.
Yêu Nghiệt đặt con gái xuống, cau mày đến gần cô, giơ tay ra bế cô đặt lên sofa, “Để anh xem.”
Đậu Đậu gật đầu, gác chân lên đầu gối hắn, “Thứ này quá tà môn, dài ra lại co lại, em nhìn thế nào cũng cảm thấy nó không giống thần khí.”
Cái tay đang nắm lấy mắt cá chân cô của Yêu Nghiệt khựng lại, sau đó an ủi, “Sao có thể chứ? Thứ quang minh chính đại xuất hiện ở núi Mạch Thượng, cho dù không phải thần khí thì cũng là xuất thân từ danh môn.”
Đậu Đậu nghe thấy thế lại vui vẻ, “Cũng đúng nhỉ, thứ danh môn chính phái tranh nhau cướp đoạt không thể là tà môn được.”
Yêu Nghiệt cầm mắt cá chân Đậu Đậu, đợi thứ kia rút màu máu đi mới nhẹ nhàng xoa xoa chân cô.
Có điều, cô sinh trứng ở nhà, không thể tồn tại khả năng bế nhầm được...
“Mẹ ơi, uống sữa!”
Đậu Đậu hoàn hồn lại, “Hả? Con bảo cái gì?”
“Uống sữa! Uống sữa! Uống sữa!”
Sợ Đậu Đậu không nghe rõ, Viên Viên rất nghiêm túc nói ba lần, xong rồi còn lấy ngón tay út không ngừng chỉ vào hai con hổ con đang cắn bình sữa, vô cùng uất ức!
Đậu Đậu bất lực bế nó lên, “Viên Viên ngoan, đó là cho hổ con uống, con ăn linh quả là được rồi.”
Nhưng hiển nhiên Đậu Đậu hiểu sai ý nó rồi, con gái cô đâu có muốn tranh đồ ăn với con hổ. Nó nhìn thấy hổ con còn có sữa uống nên cảm thấy mình không bằng hổ!
May mà mẹ bế nó lên, lần này gần quan được lợi, cuối cùng cũng nhìn thấy kho lương của mình rồi. Vì vậy, nó giơ hai cái tay một trái một phải ra…
“Viên Viên! Làm gì thế hả?”
Yêu Nghiệt nghiêm giọng gọi tên con gái, hoàn hồn lại cũng phát hiện giọng hắn không tốt lắm, vì vậy vội vàng dịu lại hỏi một câu “làm gì thế hả?”
Viên Viên bị dọa sợ, yếu ớt cắn ngón tay út mặt đầy trách móc, “Uống sữa...”
Không phải Yêu Nghiệt nói trẻ con của Xà tộc không cần uống sữa mẹ à?
Thêm nữa, đã sinh con được mấy tháng rồi, nếu như có sữa thì đã sớm có rồi, hà cớ gì lại đợi đến bây giờ chứ?
Không đợi Đậu Đậu nghĩ nhiều, Yêu Nghiệt đã dùng tốc độ ánh sáng bế lấy con gái, còn nghiêm túc bày tỏ, “Trẻ con mà uống sữa sẽ không cao được.”
Đậu Đậu, “...”.
“Không phải không phải, uống sữa mới cao!”
Nói xong còn sợ không đủ sức thuyết phục, nó còn kéo thêm một cái đệm lưng nữa, “Phải không anh trai? Có phải không?”
Biển Biển không muốn nói chuyện, Biển Biển nghiêng đầu tìm Alexander của nó. Nó không cần phải đối đầu với cha nhát gan, dù sao nó cũng không muốn uống sữa.
Vì vậy hai cha con bắt đầu đàm phán, kết quả đàm phán cuối cùng tuyên bố Yêu Nghiệt liên hoàn lừa gạt thắng lợi.
Mục tiêu đầu tiên trong cuộc đời của Viên Viên tuyên bố thất bại, rất nhanh dưới sự giúp đỡ của cha ruột đã dựng nên mục tiêu vĩ đại thứ hai - ăn thịt!
Đậu Đậu phục hắn sát đất, càng thêm kiên định một niềm tin. Người đàn ông nhà cô thật sự là muốn lên trời rồi. Bất luận là đối mặt với kẻ địch thế nào cũng đều có cách cả.
Sống với hắn lâu rồi hình như cô càng ngày càng yêu…
Mắt cá chân đau nhói, Đậu Đậu vội vàng khom người nhìn, cái mầm đậu... lại dài ra rồi.
Yêu Nghiệt đặt con gái xuống, cau mày đến gần cô, giơ tay ra bế cô đặt lên sofa, “Để anh xem.”
Đậu Đậu gật đầu, gác chân lên đầu gối hắn, “Thứ này quá tà môn, dài ra lại co lại, em nhìn thế nào cũng cảm thấy nó không giống thần khí.”
Cái tay đang nắm lấy mắt cá chân cô của Yêu Nghiệt khựng lại, sau đó an ủi, “Sao có thể chứ? Thứ quang minh chính đại xuất hiện ở núi Mạch Thượng, cho dù không phải thần khí thì cũng là xuất thân từ danh môn.”
Đậu Đậu nghe thấy thế lại vui vẻ, “Cũng đúng nhỉ, thứ danh môn chính phái tranh nhau cướp đoạt không thể là tà môn được.”
Yêu Nghiệt cầm mắt cá chân Đậu Đậu, đợi thứ kia rút màu máu đi mới nhẹ nhàng xoa xoa chân cô.
/1918
|