Vợ càng ngày càng yêu hắn, vật này càng ngày càng xanh tươi. Đến khi nó trưởng thành rồi, vợ... sẽ như thế nào?
Yêu Nghiệt không nói gì, bầu không khí lập tức yên tĩnh.
Đậu Đậu có một loại dự cảm xấu, cô nhẹ nhàng kéo hắn hỏi, “Sao thế?”
“Không có gì, đang nghĩ ngày mai công bố thành tích, liệu em có thể lọt vào top 20 không thôi.”
“Nhất định rồi! Nếu không làm sao mà nhảy lớp được chứ?”
“Cô chép của người đứng thứ 13, ngộ nhỡ chép sai chép thiếu, vậy thì chưa chắc đâu.”
Tứ Bất Tượng khẽ mở miệng, Đậu Đậu chỉ muốn lôi nó ra đánh cho một trận!
Có thể nói gì tốt đẹp chút không hả?
Trước kia sao cô lại không phát hiện ra Thiên Vấn lại là cái đức hạnh này chứ? Bây giờ nếu như nó còn thối mồm nữa, cô sẽ mang nó đi nuôi cá mập!
Đậu Đậu thầm mắng Tứ Bất Tượng một trận, Yêu Nghiệt nhún vai đứng lên, ngồi ở bên cạnh cô, kéo cô vào trong lòng, “Nhảy lớp gì? Thi đại học gì? Trở về Yêu Đô với anh được không?”
Giấu cô đi, giấu ở địa bàn của mình, cho dù cô nhập ma cũng tuyệt đối không để cô rời đi.
Đậu Đậu bỗng dưng nghe hắn hỏi như vậy, rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó hỏi hắn, “Yêu Đô có nhiều rắn nữ không?”
Yêu Nghiệt, “... Em đừng nghe Lăng Đầu Thanh nói linh tinh.”
“Hả? Đại Thần nói linh tinh cái gì ạ?”
Tên Ngốc làm xong bài thi đi tới, Lăng Đầu Thanh còn đứng sau lưng cậu ta. Trên mặt Lăng Đầu Thanh, một trái một phải còn có hai dấu chân hổ.
Ngày đó gã quay xong video cho Lạc Thi Nhã, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì không thể nhịn được mừng rỡ đi tìm công chúa.
P/S: Hộp đêm, phàm là nơi đẳng cấp sang chảnh chút, tiểu thư đều không gọi là tiểu thư, gọi là công chúa.
Cho nên, à, gã tiêu hết tiền giả làm đại gia, rồi ngựa không ngừng vó đi bắt hổ con cho Đại Vương nhà gã.
Đối với lần này, gã thật sự tràn đầy oán giận rồi!
Đại Vương nhà gã vốn dĩ không hợp với Hổ vương, năm đó vì chiếm núi làm vua mà giết cha của Hổ vương người ta. Bây giờ thì hay rồi, còn chỉ đích danh muốn bắt con nối dõi trực hệ của Hổ vương làm thú cưng nữa.
Con nối dõi trực hệ là cái gì? Chính là con ruột!
Đây rõ ràng là gây chuyện mà!
Nhưng Đại Vương nhà gã lại nói thế nào chứ?
Hắn nói, những con hổ bình thường kia quá xấu, con trai của Hổ vương mới có bộ dạng của hổ.
Gã còn có thể nói thế nào nữa?
Gã chỉ có thể nhẫn nhục chịu khó đi bắt trộm con của Hổ vương thôi...
Đây là một câu chuyện bi thương, mở đầu rất huyền huyễn, đến giữa rất cẩu huyết, kết quả… miễn cưỡng coi là mỹ mãn.
Mặc dù bị hổ mẹ vả cho hai cái hộc máu nhưng gã cũng hoàn thành nhiệm vụ, thành công trộm hổ con mới sinh ra còn chưa được hai ngày của Hổ vương về. Có lẽ Hổ vương ở nhà đã hận không thể hủy diệt thế giới luôn rồi. Đây chính là con trai của phi tử mà gã thích nhất!
Trở lại chuyện chính, Lăng Đầu Thanh nhẫn nhục chịu khó chịu hai cái vả của hổ mẹ đến ăn cơm chùa, Đậu Đậu ngẩng đầu lên lập tức không phúc hậu mà bật cười.
“Tôi nói anh gần đây sao lại không đến ăn chực, hóa ra là đi ra ngoài chơi bời bị mèo hoang cào cho hai cái! Không sao không sao, mọi người đều là người lớn cả, tôi hiểu, tôi sẽ không cười nhạo anh đâu.”
Lăng Đầu Thanh tuyệt vọng, nhưng Đậu Đậu hoàn toàn không phát hiện ra, còn lấy tay vỗ vai gã.
“Sao nào? Có cần tôi thanh toán không? Tiền chơi gái và tiền chữa bệnh đều thanh toán hết, dẫu sao anh cũng là phục vụ vì nhân dân mà!”
Ít nhất nếu như không có Lăng Đầu Thanh, người giữ chức thợ quay phim sẽ phải là người đàn ông nhà cô. Cô rất nhỏ mọn, chắc chắn không hy vọng người đàn ông nhà mình đích thân ra trận.
Yêu Nghiệt không nói gì, bầu không khí lập tức yên tĩnh.
Đậu Đậu có một loại dự cảm xấu, cô nhẹ nhàng kéo hắn hỏi, “Sao thế?”
“Không có gì, đang nghĩ ngày mai công bố thành tích, liệu em có thể lọt vào top 20 không thôi.”
“Nhất định rồi! Nếu không làm sao mà nhảy lớp được chứ?”
“Cô chép của người đứng thứ 13, ngộ nhỡ chép sai chép thiếu, vậy thì chưa chắc đâu.”
Tứ Bất Tượng khẽ mở miệng, Đậu Đậu chỉ muốn lôi nó ra đánh cho một trận!
Có thể nói gì tốt đẹp chút không hả?
Trước kia sao cô lại không phát hiện ra Thiên Vấn lại là cái đức hạnh này chứ? Bây giờ nếu như nó còn thối mồm nữa, cô sẽ mang nó đi nuôi cá mập!
Đậu Đậu thầm mắng Tứ Bất Tượng một trận, Yêu Nghiệt nhún vai đứng lên, ngồi ở bên cạnh cô, kéo cô vào trong lòng, “Nhảy lớp gì? Thi đại học gì? Trở về Yêu Đô với anh được không?”
Giấu cô đi, giấu ở địa bàn của mình, cho dù cô nhập ma cũng tuyệt đối không để cô rời đi.
Đậu Đậu bỗng dưng nghe hắn hỏi như vậy, rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó hỏi hắn, “Yêu Đô có nhiều rắn nữ không?”
Yêu Nghiệt, “... Em đừng nghe Lăng Đầu Thanh nói linh tinh.”
“Hả? Đại Thần nói linh tinh cái gì ạ?”
Tên Ngốc làm xong bài thi đi tới, Lăng Đầu Thanh còn đứng sau lưng cậu ta. Trên mặt Lăng Đầu Thanh, một trái một phải còn có hai dấu chân hổ.
Ngày đó gã quay xong video cho Lạc Thi Nhã, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì không thể nhịn được mừng rỡ đi tìm công chúa.
P/S: Hộp đêm, phàm là nơi đẳng cấp sang chảnh chút, tiểu thư đều không gọi là tiểu thư, gọi là công chúa.
Cho nên, à, gã tiêu hết tiền giả làm đại gia, rồi ngựa không ngừng vó đi bắt hổ con cho Đại Vương nhà gã.
Đối với lần này, gã thật sự tràn đầy oán giận rồi!
Đại Vương nhà gã vốn dĩ không hợp với Hổ vương, năm đó vì chiếm núi làm vua mà giết cha của Hổ vương người ta. Bây giờ thì hay rồi, còn chỉ đích danh muốn bắt con nối dõi trực hệ của Hổ vương làm thú cưng nữa.
Con nối dõi trực hệ là cái gì? Chính là con ruột!
Đây rõ ràng là gây chuyện mà!
Nhưng Đại Vương nhà gã lại nói thế nào chứ?
Hắn nói, những con hổ bình thường kia quá xấu, con trai của Hổ vương mới có bộ dạng của hổ.
Gã còn có thể nói thế nào nữa?
Gã chỉ có thể nhẫn nhục chịu khó đi bắt trộm con của Hổ vương thôi...
Đây là một câu chuyện bi thương, mở đầu rất huyền huyễn, đến giữa rất cẩu huyết, kết quả… miễn cưỡng coi là mỹ mãn.
Mặc dù bị hổ mẹ vả cho hai cái hộc máu nhưng gã cũng hoàn thành nhiệm vụ, thành công trộm hổ con mới sinh ra còn chưa được hai ngày của Hổ vương về. Có lẽ Hổ vương ở nhà đã hận không thể hủy diệt thế giới luôn rồi. Đây chính là con trai của phi tử mà gã thích nhất!
Trở lại chuyện chính, Lăng Đầu Thanh nhẫn nhục chịu khó chịu hai cái vả của hổ mẹ đến ăn cơm chùa, Đậu Đậu ngẩng đầu lên lập tức không phúc hậu mà bật cười.
“Tôi nói anh gần đây sao lại không đến ăn chực, hóa ra là đi ra ngoài chơi bời bị mèo hoang cào cho hai cái! Không sao không sao, mọi người đều là người lớn cả, tôi hiểu, tôi sẽ không cười nhạo anh đâu.”
Lăng Đầu Thanh tuyệt vọng, nhưng Đậu Đậu hoàn toàn không phát hiện ra, còn lấy tay vỗ vai gã.
“Sao nào? Có cần tôi thanh toán không? Tiền chơi gái và tiền chữa bệnh đều thanh toán hết, dẫu sao anh cũng là phục vụ vì nhân dân mà!”
Ít nhất nếu như không có Lăng Đầu Thanh, người giữ chức thợ quay phim sẽ phải là người đàn ông nhà cô. Cô rất nhỏ mọn, chắc chắn không hy vọng người đàn ông nhà mình đích thân ra trận.
/1918
|