Vui chán chê đủ rồi, cậu ta cất tinh thạch đi, bày ra bộ dạng hiếu kỳ, “Sư thúc, hôm qua người đã làm như thế nào vậy? Cài thêm ý thức lên linh lực, tại sao con thử rồi mà lại không được thế?”
Đậu Đậu cắn thịt, nghe thấy cậu ta hỏi như vậy, cô lập tức bày ra cái điệu bộ thâm ý sâu xa.
“Tôi đã tu đạo 250 năm rồi, cậu mới tu đạo được bao nhiêu ngày chứ? Thanh niên ấy mà, phải bước chắc từng bước một, chiêu thức này không phải một sớm một chiều là có thể tu được đâu.”
“Vậy thì lúc nào con mới có thể học được ạ?”
“Nhanh nhất cũng phải mất hai ba tháng. Việc này cần có sức mạnh tinh thần rất lớn, cậu vẫn còn nhỏ, tâm trí chưa đủ kiên định. Cứ từ từ thôi, không vội.”
“Ồ…”
Tên Ngốc cúi đầu ủ rũ, Đậu Đậu an ủi cậu ta, “Đừng tuyệt vọng, tu đạo vốn dĩ không phải là chuyện ngày một ngày hai là có thể thành được. Cậu có thể giác ngộ ra chiêu số như vậy cũng đã coi là rất lợi hại rồi.”
“Thật thế ạ?” Tên Ngốc lập tức vui vẻ trở lại, “Con thật sự đã rất lợi hại rồi ạ?”
“... Ừ!”
“Quả nhiên con chính là một người đàn ông đã định trước là sẽ giải cứu được thế giới mà!”
Đậu Đậu, “... Ha ha.”
Sau đó cô nhìn Yêu Nghiệt: Có phải là em không nên khen cậu ta không?
Yêu Nghiệt thâm ý sâu xa gật đầu, rồi gắp cho cô một gắp thịt. Còn không gắp cho vợ nữa, thịt sẽ vào hết bụng con gái mất!
Ăn cơm xong, Đậu Đậu vẫn định đến trường một chuyến, ngộ nhỡ có kết quả thi nhảy lớp rồi thì sao? Chỉ có cô và Hà Chính Trực là tham gia kỳ thi này, trường học không đến nỗi chấm mất bảy tám ngày đấy chứ?
Quả nhiên là đã có kết quả rồi. Có hệ thống trợ giúp của Yêu Nghiệt, không ngoài dự đoán, cô đã thông qua.
Cho nên cô bắt đầu xoắn xuýt, rốt cuộc nhảy đến lớp nào đây.
Có điều cô cũng chẳng xoắn xuýt bao lâu, bởi vì Hà Chính Trực vừa biết kết quả một cái đã chạy ngay qua đây tìm cô. Cô ấy đứng ở cửa lớp 10/1, vui vẻ y như một đứa bé.
“Đậu Đậu, em đỗ rồi! Chị lại suýt soát mà đỗ được. Em nói không sai, nước đến chân mới nhảy, không vội không được! Điểm cao không dễ nhưng để đạt tiêu chuẩn thì không phải là khó!”
“Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng chị đã đến gần mục tiêu thêm một bước. Có điều nói đi cũng phải nói lại, chị định nhảy đến lớp nào thế?”
“Đương nhiên em nhảy đến lớp nào thì chị sẽ nhảy đến lớp đó rồi! Hai người chúng ta cùng lớp cũng dễ quan tâm lẫn nhau đúng không?”
“Chị nói đúng, chúng ta nhảy đến lớp nào đây?”
“Em thấy lớp 12/9 được không?”
“Tại sao?”
“Đương nhiên là vì giáo viên chủ nhiệm của lớp đó từng là giáo viên của Diệp Tinh Thần rồi!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Nói cái gì mà em nhảy đến lớp nào thì chị sẽ nhảy đến lớp đó đều là lừa em cả. Chị đã sớm nghĩ xong là sẽ nhảy đếp lớp 12/9 rồi đúng không?”
Hà Chính Trực cười ngại ngùng, “Hi hi hi, bị em nhìn thấu rồi.”
“...”
“Vậy em có đi không?”
“Đi!”
Lúc tan học nộp đơn xin nhảy lớp, cô đã điền lớp 12/9 ở bên trên.
Sau đó trong lớp bắt tổ chức nghi lễ vui vẻ chia tay cô.
Cả lớp đứng lên hát tặng cô một bài thôi.
“A tạm biệt bạn học, a tạm biệt bạn học, tạm biệt bạn học nhé tạm biệt nhé tạm biệt nhé!”
Hơn nữa còn là đột nhiên đứng lên hát, doạ cho Đậu Đậu ngẩn tò te, còn tưởng là mình đã làm ra chuyện gì gây nên sự căm phẫn cho mọi người rồi chứ!
May mà hát một bài cũng chỉ mất ba bốn phút thôi, hát xong, lớp trưởng thay mặt cả lớp chúc mừng Đậu Đậu nhảy lớp thành công.
“Ha ha... cám ơn. không còn chuyện gì nữa, tớ có thể đi được rồi chứ?”
Đậu Đậu cắn thịt, nghe thấy cậu ta hỏi như vậy, cô lập tức bày ra cái điệu bộ thâm ý sâu xa.
“Tôi đã tu đạo 250 năm rồi, cậu mới tu đạo được bao nhiêu ngày chứ? Thanh niên ấy mà, phải bước chắc từng bước một, chiêu thức này không phải một sớm một chiều là có thể tu được đâu.”
“Vậy thì lúc nào con mới có thể học được ạ?”
“Nhanh nhất cũng phải mất hai ba tháng. Việc này cần có sức mạnh tinh thần rất lớn, cậu vẫn còn nhỏ, tâm trí chưa đủ kiên định. Cứ từ từ thôi, không vội.”
“Ồ…”
Tên Ngốc cúi đầu ủ rũ, Đậu Đậu an ủi cậu ta, “Đừng tuyệt vọng, tu đạo vốn dĩ không phải là chuyện ngày một ngày hai là có thể thành được. Cậu có thể giác ngộ ra chiêu số như vậy cũng đã coi là rất lợi hại rồi.”
“Thật thế ạ?” Tên Ngốc lập tức vui vẻ trở lại, “Con thật sự đã rất lợi hại rồi ạ?”
“... Ừ!”
“Quả nhiên con chính là một người đàn ông đã định trước là sẽ giải cứu được thế giới mà!”
Đậu Đậu, “... Ha ha.”
Sau đó cô nhìn Yêu Nghiệt: Có phải là em không nên khen cậu ta không?
Yêu Nghiệt thâm ý sâu xa gật đầu, rồi gắp cho cô một gắp thịt. Còn không gắp cho vợ nữa, thịt sẽ vào hết bụng con gái mất!
Ăn cơm xong, Đậu Đậu vẫn định đến trường một chuyến, ngộ nhỡ có kết quả thi nhảy lớp rồi thì sao? Chỉ có cô và Hà Chính Trực là tham gia kỳ thi này, trường học không đến nỗi chấm mất bảy tám ngày đấy chứ?
Quả nhiên là đã có kết quả rồi. Có hệ thống trợ giúp của Yêu Nghiệt, không ngoài dự đoán, cô đã thông qua.
Cho nên cô bắt đầu xoắn xuýt, rốt cuộc nhảy đến lớp nào đây.
Có điều cô cũng chẳng xoắn xuýt bao lâu, bởi vì Hà Chính Trực vừa biết kết quả một cái đã chạy ngay qua đây tìm cô. Cô ấy đứng ở cửa lớp 10/1, vui vẻ y như một đứa bé.
“Đậu Đậu, em đỗ rồi! Chị lại suýt soát mà đỗ được. Em nói không sai, nước đến chân mới nhảy, không vội không được! Điểm cao không dễ nhưng để đạt tiêu chuẩn thì không phải là khó!”
“Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng chị đã đến gần mục tiêu thêm một bước. Có điều nói đi cũng phải nói lại, chị định nhảy đến lớp nào thế?”
“Đương nhiên em nhảy đến lớp nào thì chị sẽ nhảy đến lớp đó rồi! Hai người chúng ta cùng lớp cũng dễ quan tâm lẫn nhau đúng không?”
“Chị nói đúng, chúng ta nhảy đến lớp nào đây?”
“Em thấy lớp 12/9 được không?”
“Tại sao?”
“Đương nhiên là vì giáo viên chủ nhiệm của lớp đó từng là giáo viên của Diệp Tinh Thần rồi!”
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Nói cái gì mà em nhảy đến lớp nào thì chị sẽ nhảy đến lớp đó đều là lừa em cả. Chị đã sớm nghĩ xong là sẽ nhảy đếp lớp 12/9 rồi đúng không?”
Hà Chính Trực cười ngại ngùng, “Hi hi hi, bị em nhìn thấu rồi.”
“...”
“Vậy em có đi không?”
“Đi!”
Lúc tan học nộp đơn xin nhảy lớp, cô đã điền lớp 12/9 ở bên trên.
Sau đó trong lớp bắt tổ chức nghi lễ vui vẻ chia tay cô.
Cả lớp đứng lên hát tặng cô một bài thôi.
“A tạm biệt bạn học, a tạm biệt bạn học, tạm biệt bạn học nhé tạm biệt nhé tạm biệt nhé!”
Hơn nữa còn là đột nhiên đứng lên hát, doạ cho Đậu Đậu ngẩn tò te, còn tưởng là mình đã làm ra chuyện gì gây nên sự căm phẫn cho mọi người rồi chứ!
May mà hát một bài cũng chỉ mất ba bốn phút thôi, hát xong, lớp trưởng thay mặt cả lớp chúc mừng Đậu Đậu nhảy lớp thành công.
“Ha ha... cám ơn. không còn chuyện gì nữa, tớ có thể đi được rồi chứ?”
/1918
|