Trong nhà quỷ có một con quỷ lợi hại hơn bà lão Quỷ Tướng, lúc trước không biết vì nguyên nhân gì mà không ở trong đó.
Bây giờ... nó đã trở về.
Điều này rất đáng sợ. Lợi hại hơn Quỷ Tướng, chính là Quỷ Soái và Quỷ Vương!
Nếu như con quỷ kia đã đạt đến trình độ này thì nếu đạo sĩ bắt yêu đến đó, cho dù là Lạc Lê thì cũng chỉ có thể qua được vài ba chiêu...
Trong sáu giới, loài người là yếu đuối nhất, nhưng cũng là loài có thể thay đổi chủng tộc nhiều nhất. Sau khi chết không chỉ biến thành quỷ mà thành ma hay thành Phật cũng chỉ trong một ý niệm mà thôi.
“Tinh Trạch à, chuyện này chúng ta đừng truy cứu nữa. Hãy quên đi nhé! Chắc con quỷ kia đúng lúc tình cờ đụng vào cậu thôi, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, của đi thay người đó, của đi thay người!”
Đây là lời mà sư thúc của cậu có thể nói ra sao? Cái gì gọi là đừng truy cứu hả? Cái gì gọi là của đi thay người chứ? Dựa theo tính cách lúc trước của sư thúc, không phải là không nói hai lời giúp cậu đòi lại công bằng hay sao?
“Sư thúc, người đang nói cái gì vậy ạ?”
“Tôi nói là đừng truy cứu chuyện này nữa, thực lực đối phương quá mạnh. Đúng lúc hắn giết người rồi lợi dụng cậu một chút, chứ nếu muốn giết cậu thì cũng chỉ là chuyện mấy giây thôi!”
Tên Ngốc không nói lời nào, vẻ mặt muốn được yên tĩnh.
Đậu Đậu thở dài, tiếp tục nói, “Tôi nói thật với cậu, đạo sĩ bắt yêu chỉ có thể quản được việc trong đủ khả năng. Một khi quỷ tu đến trên Quỷ Đỏ thì là chuyện của địa phủ. Đạo sĩ bắt yêu chúng ta đừng nên để ý đến nhiều như vậy, cũng không quản được nhiều như vậy.”
“Vì sao ạ?”
“Bởi vì nếu đạo sĩ bắt yêu có thể quản được loại quỷ này thì đã sớm phi thăng làm tiên rồi. Mà tiên cũng không thể quản được chuyện của nhân giới.”
Tên Ngốc không nói lời nào, vẫn muốn được yên tĩnh như cũ.
Ngay khi Đậu Đậu cho rằng dựa theo đường về não của Tên Ngốc này thì cậu sẽ không suy nghĩ ra được, nhưng cậu lại đột nhiên vỗ đùi hiểu ra.
Sau đó cậu nói một câu làm Đậu Đậu suýt nữa bị tức chết.
“Thì ra đạo sĩ bắt yêu chính là nhân viên tạp vụ nhỏ duy trì trật tự của nhân giới! Con còn tưởng đây là nghề nghiệp rất chi là trâu bò nữa! Không làm không làm nữa, không cao thượng chút nào cả. Ngay cả một con quỷ như thế mà cũng không thể quản được thì còn cứu vớt thế giới như thế nào được chứ?”
“Phụt!”
Yêu Nghiệt hiếm khi không nhịn được, cười nghiêng ngả.
Hay lắm hay lắm đó, tiểu sư điệt của vợ rất giỏi mà! Hắn ở cùng với vợ lâu như vậy mà còn không nỡ lòng nào nói ra sự thật.
Đậu Đậu quả thật muốn điên luôn rồi, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng câu từng chữ, “Cậu lặp lại lần nữa xem.”
Lúc này cho dù Tên Ngốc có ngốc đến thế nào đi nữa thì lúc này cũng nghe rõ ý trong đó.
Vì vậy cậu vội vàng cười gượng hì hì hai tiếng bày tỏ, “Sư thúc, con chỉ đùa một chút, hì hì hì, chỉ đùa một chút thôi mà.”
Xong rồi không đợi Đậu Đậu nói gì cả, hỏi tiếp, “Sư thúc, loại nào mới có thể quản được con quỷ như vậy ạ?”
“Đừng hỏi tôi, tôi không biết!”
Cô thề là cô chưa từng nghĩ đến chí hướng cao xa như Tên Ngốc.
Là do cô đã già rồi sao? Hay là cô bị sư phụ dạy dỗ nên cảm thấy duy trì trật tự nhân giới kiếm một chút tiền lẻ tự do tự tại là được?
Bây giờ... nó đã trở về.
Điều này rất đáng sợ. Lợi hại hơn Quỷ Tướng, chính là Quỷ Soái và Quỷ Vương!
Nếu như con quỷ kia đã đạt đến trình độ này thì nếu đạo sĩ bắt yêu đến đó, cho dù là Lạc Lê thì cũng chỉ có thể qua được vài ba chiêu...
Trong sáu giới, loài người là yếu đuối nhất, nhưng cũng là loài có thể thay đổi chủng tộc nhiều nhất. Sau khi chết không chỉ biến thành quỷ mà thành ma hay thành Phật cũng chỉ trong một ý niệm mà thôi.
“Tinh Trạch à, chuyện này chúng ta đừng truy cứu nữa. Hãy quên đi nhé! Chắc con quỷ kia đúng lúc tình cờ đụng vào cậu thôi, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, của đi thay người đó, của đi thay người!”
Đây là lời mà sư thúc của cậu có thể nói ra sao? Cái gì gọi là đừng truy cứu hả? Cái gì gọi là của đi thay người chứ? Dựa theo tính cách lúc trước của sư thúc, không phải là không nói hai lời giúp cậu đòi lại công bằng hay sao?
“Sư thúc, người đang nói cái gì vậy ạ?”
“Tôi nói là đừng truy cứu chuyện này nữa, thực lực đối phương quá mạnh. Đúng lúc hắn giết người rồi lợi dụng cậu một chút, chứ nếu muốn giết cậu thì cũng chỉ là chuyện mấy giây thôi!”
Tên Ngốc không nói lời nào, vẻ mặt muốn được yên tĩnh.
Đậu Đậu thở dài, tiếp tục nói, “Tôi nói thật với cậu, đạo sĩ bắt yêu chỉ có thể quản được việc trong đủ khả năng. Một khi quỷ tu đến trên Quỷ Đỏ thì là chuyện của địa phủ. Đạo sĩ bắt yêu chúng ta đừng nên để ý đến nhiều như vậy, cũng không quản được nhiều như vậy.”
“Vì sao ạ?”
“Bởi vì nếu đạo sĩ bắt yêu có thể quản được loại quỷ này thì đã sớm phi thăng làm tiên rồi. Mà tiên cũng không thể quản được chuyện của nhân giới.”
Tên Ngốc không nói lời nào, vẫn muốn được yên tĩnh như cũ.
Ngay khi Đậu Đậu cho rằng dựa theo đường về não của Tên Ngốc này thì cậu sẽ không suy nghĩ ra được, nhưng cậu lại đột nhiên vỗ đùi hiểu ra.
Sau đó cậu nói một câu làm Đậu Đậu suýt nữa bị tức chết.
“Thì ra đạo sĩ bắt yêu chính là nhân viên tạp vụ nhỏ duy trì trật tự của nhân giới! Con còn tưởng đây là nghề nghiệp rất chi là trâu bò nữa! Không làm không làm nữa, không cao thượng chút nào cả. Ngay cả một con quỷ như thế mà cũng không thể quản được thì còn cứu vớt thế giới như thế nào được chứ?”
“Phụt!”
Yêu Nghiệt hiếm khi không nhịn được, cười nghiêng ngả.
Hay lắm hay lắm đó, tiểu sư điệt của vợ rất giỏi mà! Hắn ở cùng với vợ lâu như vậy mà còn không nỡ lòng nào nói ra sự thật.
Đậu Đậu quả thật muốn điên luôn rồi, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng câu từng chữ, “Cậu lặp lại lần nữa xem.”
Lúc này cho dù Tên Ngốc có ngốc đến thế nào đi nữa thì lúc này cũng nghe rõ ý trong đó.
Vì vậy cậu vội vàng cười gượng hì hì hai tiếng bày tỏ, “Sư thúc, con chỉ đùa một chút, hì hì hì, chỉ đùa một chút thôi mà.”
Xong rồi không đợi Đậu Đậu nói gì cả, hỏi tiếp, “Sư thúc, loại nào mới có thể quản được con quỷ như vậy ạ?”
“Đừng hỏi tôi, tôi không biết!”
Cô thề là cô chưa từng nghĩ đến chí hướng cao xa như Tên Ngốc.
Là do cô đã già rồi sao? Hay là cô bị sư phụ dạy dỗ nên cảm thấy duy trì trật tự nhân giới kiếm một chút tiền lẻ tự do tự tại là được?
/1918
|