Không không không, nhất định là do tấm thân thể này của cô cốt cách thiên phú không tốt. Nếu đổi lại tính tình nóng nảy của cô trước đây thì nhất định sẽ quản!
Bây giờ...
Bây giờ vẫn nên quên đi. Huống chi bây giờ cô có bọn nhỏ rồi, đương nhiên không thể tùy tiện mạo hiểm được.
Nhưng Đậu Đậu không biết rằng thân thể này của cô vốn dĩ không phù hợp với việc tu đạo.
Về một đương sự khác của tai nạn lần này…
Vương Quyền Phú cảm thấy ông ta chết chỉ là thứ yếu, bị Vạn Tu Viễn nhốt ở nhà quỷ cũng chỉ là thứ yếu. Quan trọng là, vì sao rõ ràng ông ta đã đâm phải một chiếc xe sang trọng nhưng đến cuối cùng lại chỉ bồi thường hai triệu chứ?
“Là vì ông cưới phải một bà vợ ngu xuẩn, kiếp trước cắm sừng cho ông không nói, kiếp này lại còn ngu ngốc, người ta có thể bồi thường nhiều tiền cho ông thì mới là kỳ lạ.”
Vạn Tu Viễn nằm ở trên ghế dựa, lắc lư con vẹt trong cái lồng sắt.
“Người nghèo không phải là không có nguyên nhân, không có chuyện vận khí không tốt đâu à.”
Vương Quyền Phú dừng lại rồi cười lạnh một tiếng, “Anh nói rất đúng, tất cả những thứ xảy ra trên đời này đều có nguyên nhân. Như anh trước đây bị đưa vào cung vậy đó.”
“Lý Vân Đức! Câm miệng!”
Vạn Tu Viễn chợt bay ra từ trên ghế dựa, nghiến răng nghiến lợi, hơi thở trên người lộ vẻ âm trầm. Vương Quyền Phú hơi cúi người về phía hắn, dáng vẻ từng chút một biến thành trẻ ra, quần áo trên người cũng biến thành quần áo quản gia kiếp trước.
“Muốn giết muốn chém muốn làm gì cũng được hết, dù sao tôi cũng đã chết, cùng lắm thì hồn phi phách tán thôi.”
“Được! Có chí khí!”
Vạn Tu Viễn nói, trên tay tạo sát chiêu, từng bước đi đến gần Vương Quyền Phú, thấy dáng vẻ của ông ta thật sự không sợ chút nào thì lại thấy buồn tẻ vô vị.
“Muốn dùng phép khích tướng để lấy được sự giải thoát à? Ông còn non lắm.”
Vương Quyền Phú, không, phải nói là Lý Vân Đức… Lý Vân Đức nghe được lời này của Vạn Tu Viễn thì siết chặt tay lại, “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm người đến giết anh.”
“Người á? Ha ha ha ha ha, cứ việc đi tìm đi. Ai đến ta cũng không cự tuyệt!”
Vạn Tu Viễn nói xong, ngửa mặt lên trời cười ha ha, sau đó trong nháy mắt bỗng yên lặng rồi vung tay áo rời đi.
Trước khi đi, hắn chỉ để lại một câu, “Nhớ kỹ thời gian ra vào nhà quỷ, nếu không thì làm sao mà bị hồn phi phách tán cũng không biết. Muốn giết ta, đầu tiên phải giữ lại mạng cái đã.”
Lý Vân Đức thấy gã ta biến mất, lúc này mới buông lỏng nắm tay ra, biến trở về thành Vương Quyền Phú.
Con quỷ bên cạnh không ngừng đi qua đi lại, ông ta tóm lấy một con, vội vàng hỏi lúc nào có thể rời khỏi nhà quỷ. Ông ta muốn đi tìm cái tên tu sĩ nhỏ kia, nhờ liên lạc với tu sĩ lợi hại hơn!
Bây giờ...
Bây giờ vẫn nên quên đi. Huống chi bây giờ cô có bọn nhỏ rồi, đương nhiên không thể tùy tiện mạo hiểm được.
Nhưng Đậu Đậu không biết rằng thân thể này của cô vốn dĩ không phù hợp với việc tu đạo.
Về một đương sự khác của tai nạn lần này…
Vương Quyền Phú cảm thấy ông ta chết chỉ là thứ yếu, bị Vạn Tu Viễn nhốt ở nhà quỷ cũng chỉ là thứ yếu. Quan trọng là, vì sao rõ ràng ông ta đã đâm phải một chiếc xe sang trọng nhưng đến cuối cùng lại chỉ bồi thường hai triệu chứ?
“Là vì ông cưới phải một bà vợ ngu xuẩn, kiếp trước cắm sừng cho ông không nói, kiếp này lại còn ngu ngốc, người ta có thể bồi thường nhiều tiền cho ông thì mới là kỳ lạ.”
Vạn Tu Viễn nằm ở trên ghế dựa, lắc lư con vẹt trong cái lồng sắt.
“Người nghèo không phải là không có nguyên nhân, không có chuyện vận khí không tốt đâu à.”
Vương Quyền Phú dừng lại rồi cười lạnh một tiếng, “Anh nói rất đúng, tất cả những thứ xảy ra trên đời này đều có nguyên nhân. Như anh trước đây bị đưa vào cung vậy đó.”
“Lý Vân Đức! Câm miệng!”
Vạn Tu Viễn chợt bay ra từ trên ghế dựa, nghiến răng nghiến lợi, hơi thở trên người lộ vẻ âm trầm. Vương Quyền Phú hơi cúi người về phía hắn, dáng vẻ từng chút một biến thành trẻ ra, quần áo trên người cũng biến thành quần áo quản gia kiếp trước.
“Muốn giết muốn chém muốn làm gì cũng được hết, dù sao tôi cũng đã chết, cùng lắm thì hồn phi phách tán thôi.”
“Được! Có chí khí!”
Vạn Tu Viễn nói, trên tay tạo sát chiêu, từng bước đi đến gần Vương Quyền Phú, thấy dáng vẻ của ông ta thật sự không sợ chút nào thì lại thấy buồn tẻ vô vị.
“Muốn dùng phép khích tướng để lấy được sự giải thoát à? Ông còn non lắm.”
Vương Quyền Phú, không, phải nói là Lý Vân Đức… Lý Vân Đức nghe được lời này của Vạn Tu Viễn thì siết chặt tay lại, “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm người đến giết anh.”
“Người á? Ha ha ha ha ha, cứ việc đi tìm đi. Ai đến ta cũng không cự tuyệt!”
Vạn Tu Viễn nói xong, ngửa mặt lên trời cười ha ha, sau đó trong nháy mắt bỗng yên lặng rồi vung tay áo rời đi.
Trước khi đi, hắn chỉ để lại một câu, “Nhớ kỹ thời gian ra vào nhà quỷ, nếu không thì làm sao mà bị hồn phi phách tán cũng không biết. Muốn giết ta, đầu tiên phải giữ lại mạng cái đã.”
Lý Vân Đức thấy gã ta biến mất, lúc này mới buông lỏng nắm tay ra, biến trở về thành Vương Quyền Phú.
Con quỷ bên cạnh không ngừng đi qua đi lại, ông ta tóm lấy một con, vội vàng hỏi lúc nào có thể rời khỏi nhà quỷ. Ông ta muốn đi tìm cái tên tu sĩ nhỏ kia, nhờ liên lạc với tu sĩ lợi hại hơn!
/1918
|