Xoay Người Nữ Xứng Hát Vang

Chương 2

/2



--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Edit: Vì Ai Mà Sinh
Chương 2:

"Đại tiểu thư, hôm nay là cô muốn làm cái gì?!"Vừa lên xe Tô tỷ bắt dầu càm ràm....

"Cô sao có thể không nói với tôi một tiếng lại đột nhiên ầm ĩ như thế chứ?!"

"Sao lại nói mấy lời đó chứ? Cô sao có thể ngu ngốc như vậy! Dù rằng yêu đương cũng không thể ảnh hưởng đến sự nghiệp a!

"Chúng ta đã phải nỗ lực phấn đấu bao nhiêu năm trời mới có được địa vị như ngày hôm nay? Nói buông tha thì liền vứt bỏ đi, cô là ngốc hay không ngốc đây? cô nhìn các vị tiền bối kia đi, có ai mà không tình yêu cùng sự nghiệp đều gặt hái tốt đẹp đi!"

"Cô nói cô như vậy không tùy hứng đi? Đã bao nhiêu tuổi rồi, làm việc mà còn không suy nghĩ kỹ càng như thế?! Giờ tôi phải giải thích như thế nào mới được đây?! Ông trời ơi! Túc chết tôi!"

"Tô tỷ, tôi không muốn bởi vì nguyên nhân chung đụng thì ít xa cách lại nhiều mà mất đi tình yêu lần nữa...Piano là vật chết, con người là vật sống, tôi không muốn những năm tháng cuối đời của mình lại cùng Piano trải qua, hơn thế nữa tôi lại không muốn đánh mất đi người kia..."

Cô sẽ không giống với thân chủ trước đây như vậy, lẻ loi mà sống quãng đời còn lại!

"..."Những lời định nói ra của Tô tỷ cứ như vậy mà nghẹn ở trong miệng, thấy Lăng Duy kiên quyết như vậy, cô ta còn có thể nói gì được nữa?

Thôi thì, cứ mặc cho cô ấy tùy hứng, dù sao cô cũng biết tuổi thơ của Lăng duy từ nhỏ đến lớn gần như đều cống hiến cho Piano, xác thực nên lưu lại một ít không gian cho tình yêu.

Coi như sau này cô ấy có nghĩ muốn quay lại chơi đàn, lấy việc ảnh hưởng hiện nay thì cũng không phải là việc gì khó, trong lòng Tô tỷ hi vọng mọi việc đều tốt đẹp...

Tài xế lái xe một đường đưa cô đi đến sân bay, Tô tỷ nhìn Lăng Duy đăng ký, lúc này mới yên tâm xoay người rời đi.

Thiên tài thì cũng có khuyết điểm, mà khuyết điểm lớn nhất của Lăng duy chính là quên đường đi. Lúc trước Tô tỷ nếu không trong chừng, nói không chừng Lăng duy liền đi nhầm nơi ấy...

Cho nên liền hình thành thói quen trông chừng cô ấy đăng ký của Tô tỷ. Lại không biết rằng, Lăng Duy mà cô sớm quen thuộc đã sớm thay đổi thành một người khác, đương nhiên sẽ không có khả năng mắc phải lỗi nhỏ quên đường này!

Trong nháy mắt Lăng Duy liền đi lên máy bay, tiếp đó một giờ sau thì đến thành phố Q, nhìn đến cảnh tượng xa lạ ở trước mặt, Lăng Duy cơ hồ khóc không ra nước mắt...

Cô đột nhiên nhớ tới thân chủ là người chuyên gia quên đường, dù đã tới thành phố Q rất nhiều lần, nhưng vẫn không nhớ đường. Mà cô tuy rằng sẽ không quên đường nhưng là người đặc biệt, đối mặt với thành phố chưa từng đi đến, dù có quên đường thì đối với cô cũng không có ảnh hưởng!

Cô chỉ có thể ha ha...

"Tiểu Bạch, ngươi có thể xác định vị trí của nam chủ không?"Lăng Duy nhìn con mèo trắng đang ngồi trên vai. Cô biết hệ thống quân có thể xác định được vị trí của cô, nhưng lại không biết có thể xác định vị trí của nam chủ được không?

"Bổn quân không phải là GPS, sẽ không có loại chức năng này!"Tiểu Bạch ngạo kiều ngắt đầu một cái. Nó chỉ có thể xác định vị trí của kí chủ mình, về phần nam chủ thì không rõ ràng lắm.

"...."Hức hức hức....Lạc đường thì biết làm sao đây...

Nội tâm Lăng Duy sau khi giả trang yếu đuối, lại cảm thấy nhàm chán, rốt cuộc cũng khôi phục lại  vẻ mặt bình tĩnh. Sau đó từ trong cặp lấy ra một chiếc điện thoại cầm tay, bấm danh bạ tìm người, nhảy ra dãy số mà hàng đêm thân chủ vẫn lật ra xem, nghĩ muốn liên lạc nhưng lại không dám...

Đã một năm không có liên lạc, mong sao còn có thể kết nối được với người ấy...

Điện thoại đầu bên sau khi kêu lên vài tiếng, liền được tiếp nhận, truyền đến là một thanh âm từ tính được kiềm nén lại:"uy..."

Thanh âm dễ nghe đó như một luồng điện thông thường, xuyên qua ống nghe truyền vào cơ thể Lăng Duy, cảm giác một trận tê dại, truyền khắp hai tay và hai chân...



Bên này Lăng Duy im lặng, bên kia vang lên thanh âm trầm ổn mang theo có chút lo lắng:"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Thanh âm của anh ấy vẫn mang theo nồng đậm săn sóc.

Lăng Duy liền phục hồi tinh thần trở lại, vội vàng mở miệng:"Tôi..." Trong giọng nói vậy mà mang theo một chút nghẹn ngào...Lăng Duy biết đây là cảm xúc của thân chủ, cô tiếp nhận trí nhớ của thân chủ, do đó cũng sẽ tiếp nhận cảm xúc đơn độc của thân chủ...

Xa cách một năm Lăng Duy hiểu được đây là nỗi nhớ nhung của thân chủ hình thành. Cô ấy hẳn đã rất nhớ anh ấy, mới có thể chỉ vừa mới nghe được âm thanh của anh ấy đã liền nghẹn ngào...

Lăng Duy nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình của mình, cô chỉ vừa mới tiếp nhận khối thân thể này, không thể nào hòa hợp trăm phần trăm được. Lúc này đây cô vẫn không thể kiểm soát đucợ cảm xúc của thân chủ, đành phải cười cười, giả vờ thoải mái lên tiếng:

"Tôi lạc đường..."

"...."Bên kia Lạc Hi bởi vì nghe được thanh âm nghẹn ngào của cô ấy, tưởng rằng cô ấy gặp phải việc khó gì, nôn nóng đến độ hận không thể chạy cực nhanh đến bên cạnh cô ấy. Thế nhưng đột nhiên nghe tới nguyên nhân này, nhất thời có chút dở khóc dở cười...

Nhưng mà trong đầu lại nhớ tới trước kia, khi ấy còn ở chung một chỗ chung đã biết được việc lạc đường đã trơ thành chuyện như cơm bữa của cô ấy. Mặc dù mình đã dẫn cô ấy đi thành phố rất nhiều lần, vậy mà cô ấy vẫn luôn không bao giờ nhớ được đường...

Vì thế mình mỗi ngày đều đảm nhiệm chức vụ dẫn đường cho cô ấy....

Không biết sau khi bọn họ tách biệt nhau, là ai đã giữ chức dẫn đường cho cô ấy, có đem cô ấy chăm sóc thật tốt không? Làm sao cô ấy có thể lạc đường rồi?

Nhưng mà sau khi lạc đường, người đầu tiên mà cô ấy có thể nghĩ đến lại là mình, mình thực may mắn...

"Em đang ở đâu?"

"Sân bay thành phố Q"

Câu trả lời của cô, làm cho hắn sửng sốt:"Em khi nào thì đến thành phố Q?"

"Vừa mới..."

"Đứng đó chờ, anh lập tức tới!"Lạc Hi vừa dứt lời, liền cúp điện thoại, lập tức thu nhập đồ. Sau đó nhanh chóng đi xuống lầu, hăng hái lái xe tới sân bay.

Lăng Duy liền ngoan ngoãn kéo chiếc vali nhỏ, đứng ở trước cửa sân bay, nghe lời chờ đợi.

Người xung quanh qua lại liền bị mê hoặc khi trông thấy mỹ nữ, cũng có rất nhiều đến gần bắt chuyện, mới đầu Lăng Duy còn tươi cười qua loa. Sau lại có người theo cô nói chuyện, cô liền hoàn toàn nói tiếng ngoại ngữ, người khác bất luận nói cái gì, cô đều dùng ngoại ngữ mà trả lời, sau đó người đến bắt chuyện cũng thưa dần...

Đều cho rằng cô là quốc tịch người Hoa...

Mười phút sau, Lạc Hi liền đúng giờ xuất hiện ở trước cửa sân bay, trông thấy Lăng Duy ngừng lại vài giây. Tiếp đó nét mặt lộ ra nụ cười dịu dàng của ngày xưa, bước xuống xe đi tới trước mặt Lăng Duy...

Chỉ là đóng cửa xuống xe, đi tới phía trước, chỉ vài động tác đơn giản, cũng vô cùng tao nhã, cả người tỏa ra phong cách ưu nhã của vương tử quý tộc...

Không hổ là hoàng tử Piano, ngũ quan dường như được điêu khắc thật hoàn mỹ, động tác lại vô cùng tao nhã. Bề ngoài tuấn tú, thân hình rắn rỏi, ở dưới bóng đêm giống như một viên ngọc sáng...

Sau khi đã trải qua nhiều thế giới, trông thấy khí chất đứng đầu tao nhã của nam chủ, thật sự là không thể chê!

Bất đồng với ở người thứ nhất là lạnh lùng, khác với người thứ hai là trầm ổn, cũng không giống với người thứ ba thời gian chặt chẽ, quả thật là không ai giống ai...

"Sao lại đột nhiên đi tới thành phố Q?"Lạc Hi bình tĩnh đứng trước mặt Lăng Duy. Không có thân mật, cũng không xa cách, chỉ là bạn bè bình thường cư xử với nhau.

"Chào cậu, đã lâu cậu không tới tìm mình, nên bản thân mình đi tới thăm cậu..."Lăng Duy cúi đầu nhỏ giọng than thở. Cô đúng là phải trang bị bô mặt ngu ngốc để đập vỡ mối quan hệ này.

Dù sao hai người ai cũng không có mở lời chia tay, chẳng qua là dần dần không liên lạc với nhau mà thôi, nhu vậy cô đành phải da mặt dày tiếp tục giả vờ như không có cuộc chia ly....(ha ha)

Lạc Hi:"..."

"Đến đây để tham gia diễn xuất sao?"

"Không có..."Lăng Duy lắc đầu.

"... ....."

"Lên xe trước đi..."Lạc Hi cảm thấy đứng ở đây như vậy rất xấu hổ vì thế kéo vali của cô bỏ vào trong phía sau cốp xe.

Tiếp đó giúp Lăng Duy mở cửa xe chỗ ngồi lái phụ, cẩn thận bảo vệ cho đầu cô. Sau khi chờ cô ngồi xong, mới vòng đến chỗ ngồi người lái xe, lại giúp cô thắt ây an toàn.

Hết thảy mọi động tác không gì so sánh được, đó là ngày trước hai người ở chung một chỗ cũng thường xuyên làm thế...

Sau khi Lạc Hi thắt dây an toàn xong, dừng lại động tác, có chút cứng ngắc thu tay về, không biết là đang suy nghĩ gì. Vài giây trôi qua, phụ hồi tinh thần lại, dường như không có việc gì bắt đầu khởi động...

Bên trong xe hai người đều không nói chuyện, bầu không khí nặng nề một hồi. Trong đầu Lăng Duy vô số lần tìm muốn tìm đề tài, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào, nhất là trước mặt cậu ấy đang trưng ra sắc mặt u ám.


Ngay lúc cô đang nhìn rất nhiều lần phía bên ngoài, ở trước mặt cô nhanh chóng hiện lên là những tòa cao ốc mọc lên san sát nhau. Lạc Hi trước cô mở miệng, dánh vỡ trầm mặc....

"Cậu dạo này có khỏe không...."

"Không tốt!"Lăng Duy từ chối thốt ra:"Tuyệt đối không tốt!"

"Hi, tớ nghĩ cậu...." Lăng Duy vươn tay xoa nhẹ bàn tay phải đang đặt trên tay lái của cậu ấy. Nhưng chỉ trong phút chốc, Lạc Hi liền quẹo trái tay lái, sau tách tay cô ra...

Đây là cự tuyệt sao?

Cậu ấy quả nhiên vẫn còn trách móc cô...Cậu ấy thông minh như vậy, sao có thể không biết cô là vì đuổi theo danh lợi mà ly khai cậu!

Vì một chút danh lợi không có thật, vì cái danh xưng nhà Piano, vì cái gọi là vị trí của nghệ thuật, mà bỏ quên di người yêu của cô!

Cậu ấy khăng định sẽ cho là cô cũng đang giả dối đi?

Cô không nên, ngàn vạn lần không nên, không nên ở người khác sinh thung lũng mà rời đi cậu ấy. Bây giờ còn muốn không biết xấu hổ mà cứu vãn mọi chuyện, cô thật vì mình mà xấu hổ! (???)

Khó khăn ư? Thật khó a....khó ở chỗ quan thanh liêm trên. (?? ngượng ngùng ta cũng không biết)

Phút chỗ tia sáng trở nên u tối vài phần, xe đi vào bãi đậu xe trong lòng đất. lạc Hi đem xe dừng lại tới vị trí của xe, tắt lửa đè xuống tay thắng, nhưng không có xuống xe.

Mà là từ bên trong xe lấy ra một cái hộp thuốc lá, sau đó châm lửa, yếu ớt hút lấy, một hơi rồi một hơi, sương khói lượn lờ, thần sắc của cậu cũng trở nên mờ mịt mơ hò...

Lăng Duy tất nhiên không hề biết cậu lúc nào đã học cách hút thuốc, nhưng nhìn cặp khớp xương kia hiển nhiên là thon dài ngọc thủ, nhìn khói thuốc lá như vậy mà bay đi...

Nếu như bởi vì câu nói phiền lòng mà hút thuốc, vậy cậu ấy lúc này đây nhất định là rất nóng lòng. Là bởi vì cô đến đây, nên cậu ấy không biết nên làm thế nào sao?

"Nếu tớ mạo muội đến đây khiến cho Hi lo lắng, tớ đây có thể rời đi...."Vừa dứt lời Lăng duy liền tháo dây an toàn, nghiêng người chuẩn bị mở cửa xe. Đột nhiên bị một cánh tay trện kéo lại một cái, một cỗ lực mạnh đem cô lôi quay lại.

Ngay sau đó cô được ấn vào ghế dựa, một khí tức thuộc về nam giới phả vào mặt. Trước mặt là gương mặt phóng to của Lạc Hi, hơn hết hai người khoảng cách kề bên rất gần, đều có thể cảm giác được hơi thở của đôi bên, thậm chí khẽ động một chút, chóp mũi cả hai đều có thể chạm đến!

Thính lình xảy ra biến cố làm cho cô không hiểu luống cuống một chút, rõ ràng là động tác không minh bạch như thế. Nhưng trong mắt của Lạc Hi rất tức giận, làm cho cô có chút nhứt nhát.....

Đặc biệt tay phải của cậu ấy còn khóa chặt cánh tay của cô, tay trái thì ở bả vai cô, làm cho cô cử động cũng không được!

"Là ai đồng ý ngươi chẳng nói câu nào mà rời đi! Bây giờ lại không nói một lời nào mà quay lại!Hôm nay lại đến trêu chọc tôi, còn muốn mở ra mà tùy tiện rời đi sao?!!"

Thanh âm của Lạc Hi cực kỳ giận dữ, tức giận trong mắt càng rét lạnh khiến cô không dám nhìn thẳng, hơi thở bình thường toàn thân cậu ấy như một làn sóng rợn người, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt cô!


/2

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status