Đau quá! Thật đau quá đi a! Giống như vừa trải qua một chuyến dạo thăm nơi địa ngục, Khương Đông Ly cuộn tròn nơi góc giường bật khóc nức nở, thân mình không ngừng run rẩy, hai con ngươi nhìn chằm chằm về phía Đức Tuyển, tự hỏi không hiểu tại sao hắn lại làm những chuyện đau đến chết người này với nàng.
Nàng biết hắn chán ghét mình, nhưng không nghĩ tới hắn chán ghét nàng tới nhiều như vậy. Nàng rốt cuộc đã làm sai cái gì? Chỉ vì trước đây nàng là tân nương xung hỷ của hắn?
Đó không phải lỗi của nàng! Khi đó tuổi của nàng còn rất nhỏ, căn bản không hiểu chuyện, điều đó có đáng để hắn ôm mối hận cho tới bây giờ không?
Nàng đã nhượng bộ rất nhiều, hắn muốn nàng làm thiếp của hắn, nàng cũng đáp ứng, mỗi đêm hắn đều đến phòng nàng quấy rối, ức hiếp nàng, nàng đều cố nín nhịn, không nói cho ai biết chuyện này. Nhưng vì sao mà hắn đối xử với nàng như vậy?
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, nước mắt không nén được mà chảy dài, tuôn như suối trên gương mặt nhỏ nhắn.
Cảm xúc ham muốn mãnh liệt kia trong người Đức Tuyển dần qua đi, hắn vươn tay tìm kiếm khắp nơi, chợt phát hiện ra nàng đã không còn bên cạnh. Hắn lập tức bật dậy, những ngọn nến cuối cùng trong phòng cũng đã tàn, đôi mắt hắn cố gắng thích ứng lùng sục bóng dáng quen thuộc trong căn phòng tối đen. Cho đến khi, hắn lờ mờ nghe được tiếng khóc yếu ớt, nức nở, lúc này hắn mới nhận thấy nàng đang ngồi co rút nơi phía chân giường.
Nàng đang khóc sao?
Đức Tuyển hơi cau mày, nhưng lập tức hiểu được là do hắn làm đau nàng.
“Lại đây!” Hắn đưa tay về phía nàng, ngược lại nàng càng cố co rúm người lui sâu hơn vào trong.
Đức Tuyển thấy thế, đôi lông mày rậm nhăn lại, “Lại đây, ta có điều muốn nói với ngươi.” Hắn bất mãn ra lệnh.
Khương Đông Ly liếc mắt nhìn hắn một lượt thoáng dò xét, hắn đang tức giận sao?
“Ta rất đau!”
Ý chí của Đức Tuyển có sắt đá như thế nào thì cũng không thể thờ ơ được nữa, tim hắn nhói lên từng hồi đau đớn, “Ta biết.” Hắn khẽ thở dài, nhoài người lên phía trước, kéo nàng lại gần bên cạnh mình, đắp lên người nàng một tấm chăn mỏng, sau đó cúi đầu hôn nàng thật sâu.
Nàng lại bắt đầu sợ hãi, thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp run rẩy.
“Đừng làm nữa, cầu xin ngươi.”
“Ngoan... Đừng sợ.” Đức Tuyển nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng. “Tối nay ta sẽ không chạm vào ngươi nữa, có thể có một việc nhất định ngươi phải biết.”
Nàng vội vàng gật đầu, chỉ cần hắn không làm chuyện này nữa, cái gì nàng cũng nghe hắn!
“Lần đầu tiên của bất kì nữ nhân nào cảm thấy một chút đau đớn là điều không thể tránh khỏi, về sau nhất định sẽ không đau nữa.” Hắn nói xong có chút xấu hổ.
Không biết tự khi nào bản thân hắn lại cứ như một phụ nữ đã có chồng, từng trải qua mọi thứ, nghiêm túc dạy dỗ, giải thích cho nàng như thế? Với lại hắn đối xử với nàng vô cùng ôn nhu dịu dàng, chuyện này trước đây chưa từng có, nếu tên Dận Kỳ biết được, hẳn nhất định kinh ngạc đến há hốc miệng, nói không nên lời.
“Về sau?” Khuôn mặt trắng bệch khẽ lên tiếng thì thầm. “Ý của ngươi nói còn có thể có lần thứ hai?”
Đức Tuyển thấy nàng trừng mắt sửng sốt, không thể nhịn cười. “Không chỉ có lần thứ hai, còn có thể có lần thứ ba, lần thứ tư, thậm chí là vô số lần.”
Vô số lần?
Khương Đông Ly cảm thấy mình sắp ngất đi, những giọt nước mắt long lanh như những hòn bi ve lăn lăn trên gương mặt non nớt. “Không cần! Không cần! Ta không muốn ngươi lại làm như vậy với ta!” Nàng khóc rấm rức.
“Hãy nghe ta nói này.” Đức Tuyển kiên nhẫn, “Ngươi sắp trở thành tiểu thiếp của ta, việc này không thể tránh khỏi, và phận làm thê thiếp phải biết thỏa mãn được nhu cầu cho nam nhân của mình.”
Khương Đông Ly ban đầu giật mình hoảng hốt, sau đó nghiêm túc trả lời:” Ta không muốn làm tiểu thiếp của ngươi, những chuyện trước đây ta đã đồng ý với ngươi coi như chưa hề xảy ra.”
Đức Tuyển nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên u ám hung tợn, cả người hắn toát ra một cơn thịnh nộ dữ dội.
“Việc này ngươi không thể tự quyết định được!” Hắn lạnh lùng nói. “Vừa rồi ta đã đoạt đi trinh tiết của ngươi, ngươi đã là người của ta, ngoại trừ ta sau này sẽ không ai muốn cưới ngươi nữa, tốt nhất ngươi cứ ngoan ngoãn chờ đến khi trở thành tiểu thiếp của ta!”
Khương Đông Ly cho dù khờ dại như thế nào cũng nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của hắn, mặc dù trong lòng không muốn, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, nàng thật sự rất sợ hắn! Đôi lông mi dài khẽ chớp chớp, hai mắt cụp xuống, nàng không dám tiếp tục nhìn về phía đôi mắt tràn ngập tức giận của hắn.
Nhìn bộ dáng ủy khuất đáng thương ủy khuất của nàng, Đức Tuyển tự dưng có chút mềm lòng. Dù sao nàng cũng là một tiểu nữ nhân, vừa trải qua lần đầu hoan ái* đầy kinh hãi, có lẽ hắn không nên đối với nàng quá hà khắc. (* hoan ái là xx đấy ạ =”=)
Hắn xoay người bước xuống giường, mặc quần áo của mình, chỉnh trang gọn gàng, sau đó hắn bước tới ngồi bên mép giường, đưa tay kéo lại tấm chăn cho nàng.
“Ta phải về phòng, những việc xảy ra tối nay không được nói cho ai biết!” Hắn thấp giọng ra lệnh. Hắn không muốn A mã và ngạc nương cho rằng hắn có tình cảm với nàng. Cho nên mới sớm cảnh cáo nàng.
Đối với hắn mà nói, thích nàng cũng không có nghĩa là yêu nàng, còn nữa kế hoạch chu toàn của hắn nhất định sẽ không mâu thuẫn với lời hẹn ước 10 năm kia.
Hai tay Đông Ly túm chặt lấy chăn kéo sát vào người, lặng lẽ gật đầu.
“Hãy nhớ kỹ, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi và Đức An thân mật cùng một chỗ.” Đức Tuyển cúi người xuống, thì thầm vào tai nàng nhắc nhở, “Cũng không được phép cho hắn chạm vào ngươi, biết chưa?”
Nàng vẫn như trước, ngoan ngoãn gật đầu.
“Tốt lắm, hi vọng lúc nào ngươi cũng biết nghe lời như vậy.” Đức Tuyển mỉm cười hài lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, rồi mới quay người rời đi.
Hắn đi rồi, Khương Đông Ly mở to mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn về phía đầu giường. Làm sao bây giờ? Nàng thật sự rất sợ nha! Nàng không muốn làm tiểu thiếp của Đức Tuyển đại ca, vừa rồi hắn mới làm chuyện rất khủng khiếp đối với nàng, nhưng nàng cũng không muốn rời khỏi nơi này, bởi vì như vậy nàng sẽ không được gặp A mã và ngạc nương yêu thương, còn có Đức An ca ca, Tinh Nhi, Tần má má và rất nhiều người khác nữa!
Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được mùi vị của ưu sầu và phiền não, nghĩ tới nghĩ lui, không biết trải qua bao lâu, cuối cùng nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Qua hôm sau, Đông Ly tỉnh giấc thật sớm.
Một phần vì thân thể đau nhức, giấc ngủ không được thoải mái, một phần vì nàng phải phi tang vết máu dính ở trên giường trước khi Tinh Nhi vào.
Nàng không hiểu tại sao mình lại chảy máu, chỉ biết là ngàn vạn lần không thể để Tinh Nhi nhìn thấy vết máu này.
Sau khi thu thập xử lý gọn gàng, thì vừa đúng lúc Tinh Nhi mang nước rửa mặt vào phòng, thấy nàng đã rời khỏi giường, Tinh Nhi mỉm cười nói: “Cách cách, người dậy thật sớm a!”
Khương Đông Ly khẽ cười gượng, chờ Tinh Nhi hầu hạ nàng rửa mặt và chải tóc.
Nàng mặc vào người chiếc áo trong màu hồng phấn, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo tím than, Tinh Nhi ở bên giúp nàng sửa sang lại xiêm y thì bên ngoài phòng đã vang lên thanh âm của Tần má má.
Bà bước vào, vừa liếc mắt thấy Khương Đông Ly đã ăn mặc chỉnh tề, một nụ cười tươi tắn hiện lên trên gương mặt béo tròn trăng trắng của bà, “Cách cách, người thật là đẹp a! Chúng ta mau đi thôi, phúc tấn đang đợi người cùng ăn sáng, thuận tiện cho người mặc thử giá y*. Từ sáng sớm hôm nay, Thiên Tú phường đã sai người mang đến một bộ hỉ phục cùng mũ phượng, khăn đội đầu tuyệt đẹp!” (*giá y: đồ cưới)
Thiên Tú phường là cửa hiệu vật liệu kiêm may mặc lớn nhất nhì thành Bắc Kinh này, vải vóc của họ tinh xảo tuyệt mỹ, tay nghề khéo léo, chuyên phụ trách các mối làm ăn với quan lại và phú hộ quý tộc.
Tuy nói đại bối lặc chỉ nạp cách cách làm tiểu thiếp, nhưng phúc tấn và Vương gia làm sao có thể đồng ý tổ chức hôn lễ cho cách cách sơ sài được, hai người khăng khăng xuôi theo những nghi thức hôn lễ cưới xin chính thất bình thường để tiến hành, tận sức biến nàng trở thành một tân nương tử xinh đẹp nhất, việc này coi như một chút tâm ý của họ muốn bồi thường cho nàng!
Nghĩ đến đây, Tần má má khẽ thở dài trong bụng. Không hiểu tại sao mà đại bối lặc lại để một nữ nhân xinh đẹp, khờ dại lại hiền lương như vậy làm tiểu thiếp, uổng phí cách cách năm xưa đã cứu hắn một mạng, còn chờ đợi hắn nhiều năm như vậy!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện của chủ tử, phận làm hạ nhân không được phép can thiệp! Chuyện này tới tận bây giờ, chỉ có thể cầu nguyện ông trời phù hộ, để cho cách cách có thai, sớm sinh quý tử với đại bối lặc, có lẽ là còn cơ hội để xoay chuyển.
“Tần má má, không phải là đi ngay sao?” Khương Đông Ly nhẹ giọng gọi.
Tần má má lúc này mới định thần lại, đi trước dẫn đường cho cách cách và Tinh Nhi đi đến Tương Uyển nơi Lan phúc tấn đang đợi.
Từ trong Tương Uyển thấy Khương Đông Ly đi vào, Lan phúc tấn ngay lập tức nở nụ cười ôn nhu, mừng rỡ gọi to: “ Ly nhi, mau lại ăn sáng đi, đến đây ăn cùng ngạc nương, sáng nay ngạc nương đặc biệt sai người nấu cháo hạt sen mà con thích ăn nhất.
Khương Đông Ly vừa nghe, trên mặt xuất hiện một nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc, nàng vui vẻ đi đến ngồi xuống bên cạnh Lan phúc tấn, nũng nịu nói: “Cảm ơn ngạc nương.”
Lập tức, một nha hoàn bên cạnh dâng lên một bát cháo hạt sen nóng hổi.
Khương Đông Ly cầm thìa, lấy một ít cháo đưa vào miệng. “Cẩn thận nóng nha! Ăn từ từ thôi!” Lan phúc tấn ở một bên yêu thương lo lắng, đau lòng nhìn Khương Đông Ly ăn với vẻ mặt thõa mãn hài lòng.
Mặc dù Đông Ly không phải là nữ nhi do chính bà sinh ra, nhưng nhiều năm qua, nàng đã mang lại cho bà nhiều sự ấm áp bất ngờ và thú vị. Bà chỉ có hai đứa con trai, mà không có con gái nào, đây vẫn là điều hối tiếc suốt bao năm trong lòng bà. Cũng không phải là Đức Tuyển và Đức An không tốt, chẳng qua là con trai khi trưởng thành rồi luôn phải chăm chú lo cho sự nghiệp của bản thân, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh hầu hạ bà.
Nhưng con gái thì không giống như vậy! Từ xưa tới nay, mẹ và con gái lúc nào cũng thân thiết như tri kỉ, bà rất cảm tạ ông trời đã mang Đông Ly đến ban cho Đa La Duệ vương phủ. Mặc dù lúc trước là do muốn xung hỷ chữa căn bệnh quái ác kia cho Đức Tuyển mới phải cưới Đông Ly vào cửa, nhưng trải qua nhiều năm nay, bà đã thật tâm yêu thương Đông Ly nhưng đứa con gái cho chính mình sinh ra.
Cũng bởi vây, bà không đành lòng thấy Đông Ly chịu đựng thương tổn và ủy khuất, chuyện Đức Tuyển cứ một mực khăng khăng đòi nạp Đông Ly làm thiếp khiến cho bà làm phận ngạc nương cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Tuy bà không thể thay đổi quyết định của đứa con trai ngang tàng bá đạo, nhưng bà có thể giúp cuộc sống sau này của Đông Ly có nhiều hạnh phúc!
Cho dù là làm tiểu thiếp của Đức Tuyển, vị trí của nàng ở Đa La Duệ vương phủ tuyệt đối không thay đổi! Lan phúc tấn tự thề nguyện với lòng mình. Bà đã quyết tâm, chỉ cần bà còn sống một ngày, thì Đông Ly vĩnh viễn là đứa con gái bà yêu thương nhất, trong tương lai cho dù Đức Tuyển cưới một nữ nhân khác làm phúc tấn thì địa vị của Đông Ly trong vương phủ mãi mãi không bị ảnh hưởng!
Lòng Lan phúc tấn cứ tràn ngập tâm sự như vậy, bà dịu dàng nhìn Đông Ly ăn sáng xong.
Sau khi mấy nha hoàn thu dọn xong, Lan phúc tấn truyền cho tất cả lui xuống, chỉ để lại Tần má má.
“Tần má má, giúp ta đem bộ mũ áo phượng lại đây, cho Đông Ly thay thử ta xem.” Lan phúc tấn phân phó Tần má má.
“Phải nhìn thử coi còn chỗ nào chưa phù hợp để còn sai người sửa lại cho sớm.”
“Dạ, phúc tấn!” Tần má má trả lời, đi vào nội đường lấy ra một bộ hỉ phục, mũ phượng cùng khăn trùm đầu đỏ thẫm.
“Ly nhi, con lại đây mặc thử cho ngạc nương ngắm nào!” Lan phúc tấn ôn nhu gọi nhẹ.
Khương Đông Ly nhìn bộ hỉ phục lộng lẫy sang trọng tuyệt đẹp, cũng không có chút cảm giác vui sướng, trái lại trong lòng nàng đang sợ đến chết. Mặc vào bộ quần áo kia, có nghĩa là nàng đã trở thành tiểu thiếp của đại ca. Nhưng mà… nhưng mà hắn toàn làm ra những chuyện khiến nàng đau đớn đến tột cùng!
Nhưng ngạc nương đang cao hứng như vậy, nhưng lại nghe Tần má má nói đây là do ngạc nương cố tình đặc biệt chuẩn bị cho nàng, bà tốn không ít tâm tư vào đó.
Nghĩ đến điều này, nàng đành ngoan ngoãn nghe lời để cho Tần má má giúp mình mặc lên bộ hỉ phục đỏ thẫm, nang không đành lòng nhìn ngạc nương thất vọng, chỉ cần ngạc nương vui vẻ thì có bắt nàng làm điều gì nàng cũng sẵn sàng cam nguyện.
Thay ra bộ giá y, đội lên đầu chiếc mũ phượng, Khương Đông Ly đứng trước mặt Lan phúc tấn, nhẹ nhàng nở một nụ cười ngọt ngào, đôi má hồng trăng trắng hiện lên hai lúm đồng tiền xinh xắn.
“Thật sự là rất đẹp, đặc biệt vô cùng vừa người!” Lan phúc tấn gật đầu hài lòng.
Sau một lúc lâu, bà mới ra hiệu cho Tần má má cởi bộ hỉ phục kia ra dùm Khương Đông Ly.
Giúp Khương Đông Ly thay quần áo xong, Lan phúc tấn vẫy tay cho Tần má má lui, “Ngươi lui xuống trước đi!”
Tần má má lui về phía sau, Lan phúc tấn nắm bàn tay nhỏ bé của Khương Đông Ly dắt đi vào trong phòng, tiến đến gần giường, nhẹ nhàng ngồi một bên giường, trên mặt bà tràn đầy yêu thương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp yêu kiều của Khương Đông Ly một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: “Ly nhi, vài ngày nữa, con sẽ là tiểu thiếp của Đức Tuyển, có một số việc ngạc nương phải nói cho con biết, con phải lắng nghe cẩn thận, việc này rất quan trọng, liên quan đến tương lai của con có thể trở thành thê tử chính thất của Đức Tuyển hay không.”
Nhìn vẻ mặt trang nghiêm của Lan phúc tấn, Khương Đông Ly gật đầu đáp ứng nói: “Ngạc nương, người nói đi! Ly nhi sẽ lắng nghe cẩn thận.”
Lan phúc tấn mỉm cười và vỗ về bàn tay nhỏ bé của nàng, dịu dàng nói: “Về những chuyện nam nữ, ngạc nương chưa bao giờ nói cho con, nhưng bây giờ con sắp trở thành tiểu thiếp của Đức Tuyển, là thời điểm nên cho con biết!”
Khương Đông Ly nửa hiểu nửa không gật gật đầu.
“Tuy con chỉ là tiểu thiếp của Đức Tuyển, nhưng cũng xem như là phu thê, viên phòng là điều không thể tránh khỏi. Đêm đầu tiên sẽ đau đớn, mà còn chảy máu, nhưng điều này là bình thường, nhẫn nại chịu đựng một chút, lập tức sẽ qua!”
Khương Đông Ly nghe được mơ mơ màng màng, “viên phòng” là cái gì a, đêm đầu tiên, nàng vẫn không rõ ràng.
“Ngạc nương cái gì là ‘viên phòng’ a?” Nàng không nhịn được mở miệng hỏi.
Lan phúc tấn tạm dừng một chút, trong lòng thở dài, những năm gần đây bà đem Đông Ly bảo vệ rất tốt, nên mới có thể khiến cho nàng không biết gì về chuyện nam nữ.
Lúc sau chậm rãi hít vào một hơi, Lan phúc tấn đem chuyện viên phòng giải thích rõ ràng hơn, sau khi bà nói xong, Khương Đông Ly mặt đã sớm trắng tái như một mảnh giấy rồi.
Thì ra... Viên phòng chính là việc như vậy. Đêm hôm qua, chuyện Đức Tuyển đại ca với nàng làm chính là viên phòng!
Nàng quả thực là đau muốn chết, cũng chảy máu nữa... “Làm sao vậy? Sắc mặt của con sao lại trở nên tái nhợt như vậy?” Lan phúc tấn phát hiện nàng có điểm khác thường, quan tâm hỏi.
Khương Đông Ly mở to đôi mắt trong veo, thuần khiết như một chú nai con nhìn chằm chằm bà, lo lắng sợ hãi nhìn vào khuôn mặt đầy lo lắng của Lan phúc tấn, nàng làm sao có thể nói cho ngạc nương, nàng và đại ca đã viên phòng, hơn nữa từ đầu đến cuối nàng đều rất đau!
“Ngạc nương, con sợ đau, có thể không cần viên phòng được không?” Khương Đông Ly chắt miệng, vẻ mặt bất lực. Nàng không hiểu vì sao làm tiểu thiếp của đại ca thì phải cùng hắn viên phòng, hơn nữa lại không chỉ một lần! Nhớ tới lời nói của đại ca đêm hôm qua, cả người nàng lập tức run rẩy.
Lan phúc tấn vừa nghe, không khỏi lộ ra một nụ cười dịu dàng ấm áp, an ủi nói: “Đừng sợ, chuyện này sẽ đau một chút ở lần đầu tiên, sau đó sẽ không như vậy nữa; vả lại trượng phu và thê tử cùng nhau phát sinh quan hệ kia là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không có gì phải sợ hãi!”
“Vì sao nhất định phải làm điều đó?” Khương Đông Ly vẫn còn lúng túng.
Lan phúc tấn hé miệng cười, “Đứa ngốc, không làm như vậy, làm sao có tiểu hài tử, chẳng lẽ con không muốn có bảo bảo* của mình sao?” (* con cái)
“Bảo bảo? Không phải Tống Tử nương nương đem đến tặng sao?” Khương Đông Ly kinh ngạc nói.
“Đương nhiên là không phải!” Lan phúc tấn thản nhiên nói.
“Nhưng ngạc nương, khi con còn nhỏ, chính người đã nói với con như vậy nha!”
“Đó là bởi vì con còn nhỏ, ngạc nương mới có thể nói như vậy!” Lan phúc tấn mỉm cười trả lời. “Hiện tại con đã lớn, ngạc nương cho rằng nên nói cho con biết những việc này.”
Khương Đông Ly nghe vậy sửng sốt, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần. “Nói như vậy trong bụng ta cũng đang có tiểu bảo bảo sao?”
“Ly nhi, con đang nói cái gì?” Lan phúc tấn nhíu mày hỏi.
Khương Đông Ly vừa bị bà hỏi vậy, nhất thời cả người bừng tỉnh lại, “Không có gì... Con cảm thấy có chút lạ lùng, khó tưởng!” Nàng cúi đầu nói, sợ bị ngạc nương thấy nàng khác thường, đây là lần đầu tiên nàng nói dối ngạc nương.
Lan phúc tấn hiểu ra gật đầu, vỗ về bàn tay nhỏ bé của nàng, sau đó thở dài, “Ngạc nương hy vọng con có thể sớm sinh hạ quý tử cho Đức Tuyển, theo cách này, ngạc nương có thể giúp con, làm cho Đức Tuyển thay đổi ý định, lập con làm tiểu phúc tấn, trở thành thê tử chính thất của nó.”
“Chính thất và tiểu thiếp có gì khác biệt sao?” Khương Đông Ly ngây thơ hỏi. Ở trong lòng nàng, chỉ cần có thể cùng a mã và ngạc nương ở cùng với nhau, những việc khác nàng không quan tâm.
Vì câu hỏi này của nàng mà trong lòng Lan phúc tấn càng thêm buồn bã và đau khổ, nàng làm sao có thể nói cho Ly nhi, tiểu thiếp căn bản không hề có địa vị, trừ phi có thể được đưa lên làm chính, lập nàng thành trắc phúc tấn, nếu không tiểu thiếp vẫn mãi là tiểu thiếp, địa vị vĩnh viễn ở dưới thê tử! (ở đây có chú thích nhỏ tại sao đưa làm chính mà ko phải là phúc tấn, bởi vì anh Đức Tuyển quyết ko để cho nàng làm thê tử chính, tức là phúc tấn, nên Lan phúc tấn mới hi vọng đưa nàng lên làm vợ hai, tức là trắc phúc tấn, dù sao cũng hơn tiểu thiếp)
“Việc này con không cần biết, cũng đừng suy nghĩ nhiều. Tóm lại, con chỉ cần nghe theo ngạc nương, sớm sinh quý tử cho Đức Tuyển, ngạc nương sẽ thay con làm chủ!” Lan phúc tấn vẻ mặt nghiêm túc nói, chỉ hy vọng bà có thể thật thay đổi tình hình, làm tiểu thiếp thật sự là rất ủy khuất nàng!
Khương Đông Ly gật đầu vâng lời, tuy nhiên nàng không hiểu tại sao ngạc nương lại thay nàng làm chủ, nhưng nàng tin rằng ngạc nương nói luôn đúng, ngạc nương tuyệt đối sẽ không lừa nàng!
Việc Đức Tuyển chưa cưới thê, đã nạp thiếp trước, nhanh chóng lan truyền khắp cả thành Bắc Kinh.
Những người hiểu rõ nội tình bên trong nói, Đức Tuyển làm thế là vì không biết rõ lai lịch xuất thân của Khương Đông Ly, hơn nữa hắn đối với Uyển Thanh cách cách của Cung Thân vương phủ có tình ý, mới đồng ý nạp Khương Đông Ly làm thiếp, sau này nhất định sẽ lấy Uyển Thanh cách cách làm tiểu phúc tấn của Đa La Duệ vương phủ.
Đương nhiên, việc này cũng lan truyền vào hoàng cung, đến tai hoàng thượng. Hoàng thượng cũng không có phản ứng gì, dù sao hắn cũng đã ngầm ưng thuận việc này. Ngược lại Ngũ a ca Dận Kỳ luôn phản đối, vì Khương Đông Ly mà rất bất bình.
Hôm nay, Dận Kỳ quyết chí đi đến Đa La Duệ vương phủ tìm Đức Tuyển, để chất vấn hắn một phen.
Tổng quản Lí Lộc của Đa La Duệ vương phủ dẫn hắn đi vào thư phòng riêng của Đức Tuyển, thấy Đức Tuyển đang ngồi ở thư án xem công văn.
Đợi cho Lí Lộc cáo lui, Dận Kỳ rốt cuộc không nhịn được, bước đến trước mặt Đức Tuyển, liền trực tiếp hỏi: “Ta nghe nói ngươi có ý định nạp Đông Ly làm thiếp, việc này có thật hay không?”
Đức Tuyển không cần nhìn lên trả lời: “Không sai, hơn nữa ngày mai sẽ tiến hành.”
Ngữ điệu thờ ơ và không quan tâm của hắn làm Dận Kỳ càng thêm tức giận. “Ngươi... Ngươi sao có thể làm như vậy?” Hắn giận dữ hỏi.
“Tại sao ta không thể làm như vây?” Đức Tuyển lạnh lùng trả lời. “Nàng là người của ta, ta thích làm thế nào thì làm, ai cũng không có quyền can thiệp!”
“Tại sao ngươi phải ngoan cố vậy chứ?” Dận Kỳ khó hiểu nhìn hắn. “Ngươi không thích Ly nhi mà, có đúng không?”
Đức Tuyển ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười quỷ dị, lười biếng nói: “Điều này ta không đồng ý, hiện tại ta là rất thích nàng nha!”
“Ngươi thích Ly nhi?” đôi mắt Dận Kỳ trợn to, rõ ràng là rất ngạc nhiên. “Ngươi nói… Ngươi yêu nàng, ngươi đồng ý nhận thua?”
“Yêu nàng? Nhận thua?” Đức Tuyển chớp mi nghi hoặc. “ Ngươi đang nói cái gì vậy?”
“Ngươi thích nàng, không phải chứng tỏ ngươi đồng ý vì nàng mà từ bỏ không nghĩ đến cái ước định mười năm trước giữa ngươi cùng lão thầy tướng số nhàm chán ước đó?” Dận Kỳ lộ ra tươi cười, vui sướng nói.
Đức Tuyển chỉ hừ cười một tiếng. “Ta thích nàng, nhưng chưa nói là yêu nàng, lại càng không hề có ý định cúi đầu nhận thua với lão già mù bói toán!”
Dận Kỳ chớp mắt kinh ngạc, không dám tin nhìn chằm chằm hắn, “Ý của ngươi là vẫn tiếp tục đấu với lão già tướng số kia? Ngươi không có ý định cưới Ly nhi?”
“Thích nàng, nạp nàng làm thiếp cũng là đủ rồi.” Sắc mặt Đức Tuyển không chút thay đổi nói. “Ta cũng đã nói sẽ không cưới nàng làm thê tử!”
Dận Kỳ nghe vậy bùng lên giận dữ. Hắn biết Đức Tuyển đã nhiều năm, có thể nói là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, hắn luôn kiêu ngạo ngang bướng có thể bỏ qua, nhưng hôm nay hắn lãnh đạm hờ hững để nói về việc an bài cho Khương Đông Ly, hắn xem sẽ đối với Đức Tuyển một mặt vô tình.
“Một khi đã như vậy, sao ngươi lại nạp nàng làm thiếp, không bằng ngươi hãy buông tha cho nàng đi!” Dận Kỳ cố nén giận dữ, nhẹ nhàng khuyên nhủ. “Ly nhi là một cô gái tốt đáng được xem như là trân bảo quý giá mà trân trọng, chứ không phải là một tiểu thiếp địa vị thấp kém!”
“Ngươi làm sao biết ta không trân trọng nàng?” Đức Tuyển không hài lòng nheo mắt lại.
“Ngươi...Ngươi không phải trước sau mâu thuẫn hay sao?” Dận Kỳ không khỏi tức giận. “Nếu ngươi thật sự thích Ly nhi, thì hãy chính thức thú nàng làm chính thê chứ không phải nạp nàng làm thiếp!”
“Không có khả năng!” Đức Tuyển quả quyết. “Quyết định của ta sẽ không thay đổi, ta có lý do của ta.” Hắn gần như đã mất hết kiên nhẫn.
Sắc mặt Dận Kỳ cũng không tốt, hắn tức tối hừ một tiếng, giận dữ nói: “Lý do của ngươi là những lời nói của thầy tướng số kia mười năm trước, đúng không? Vì một lời tiên tri vớ vẩn mà hy sinh một nữ tử xinh đẹp thuần khiết, ngươi nhẫn tâm vậy sao? Nói thẳng ra ngươi chính là vì lời nói trước kia, nghĩ tới nghĩ lui chỉ muốn thắng cuộc tên thầy tướng số kia!”
“Việc của nàng không cần ngươi phải lo lắng!” Đức Tuyển tức giận, một Đức An đã làm hắn chịu đủ, giờ lại thêm một Dận Kỳ. Vì cái gì mà tất cả bọn họ đều như trúng phải cổ độc tên là Đông Ly? Tại sao lúc nào cũng vì nàng mà chống lại hắn?
“Ngươi lại sai rồi!” Dận Kỳ không sợ trừng mắt nhìn người bạn tốt. “Ta luôn xem Ly nhi là muội muội của mình mà đối đãi. Mấy năm qua, ngươi không muốn nhìn thấy nàng, không quan tâm hỏi han nàng! Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta biết nàng là một cô gái tốt lương thiện và thuần khiết, ở gần nàng liền phát hiện nàng ngày càng xinh đẹp, ta không thể đứng đấy xem ngươi đối xử với nàng như thế!”
Hắn càng nói càng làm cho sắc mặt của Đức Tuyển thêm khó coi, một Khương Đông Ly có thể khiến cho những nam tử bên cạnh nàng vì nàng mà khuynh đảo, mỗi người đều tranh nhau bảo vệ nàng, mà hắn dường như là một người vô cùng xấu xa, thật sự là khó chịu.
“Ngươi đối với Đông Ly thật quan tâm khiến cho kẻ khác cảm động a!” Hắn lạnh lùng châm biếm, ngữ điệu đầy chua xót.
“Này! Ngươi đừng hiểu lầm!” Dận Kỳ vội vàng giải thích. “Ta yêu thương nàng như muội muội, nhưng với Đức An, hắn thật sự yêu thích Đông Ly, so với ngươi còn tốt hơn nhiều lắm!” Một câu cuối cùng tràn ngập sự trách móc mỉa mai.
Đức Tuyển khép hờ hai mắt, bắn ra ánh nhìn lạnh lẽo, âm trầm nói: “Nàng đã là người của ta, ai cũng đừng mong có ý tranh giành!”
Dận Kỳ nghe vậy sửng sốt, sau một lúc lâu, hắn thở dài, lắc lắc đầu, “Ta không hiểu trong đầu ngươi nghĩ cái gì, nếu để ý nàng như vây, lại vì cái gì mà đối xử với nàng như thế? Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, hy vọng ngươi thành thật trả lời ta.”
“Ngươi hỏi đi!”
“Ngươi làm thế nào để đối phó với thầy tướng số kia? Hiện taị, tuy ngươi chỉ nạp Đông Ly làm tiểu thiếp, nhưng ngươi cũng không có chính thê, ba tháng sau là mười năm chi ước ngươi lấy cái gì để chứng minh là ngươi đúng?” Dận Kỳ vẻ mặt quan tâm hỏi.
Đức Tuyển im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẻ mặt không chút thay đổi, lạnh lùng đáp: “Trong vòng ba tháng, ta sẽ cưới Uyển Thanh cách cách làm chính thê.”
“Ngươi điên rồi!” Dận Kỳ không dám tin nhìn chằm chằm vào hắn. “Ngươi làm cho ta quá thất vọng! Chỉ vì một lời tiên đoán của thầy tướng số, lại làm cho ngươi trở nên mù quáng! Mối giao tình mười năm của chúng ta xem như không có gì!”
Căm giận nói xong, Dận Kỳ lập tức xoay người rời đi, để lại vẻ mặt băng giá của Đức Tuyển. Hắn siết chặt hai tay mình, suy nghĩ lung tung, hắn làm sao có thể ở trên đường phố nhiều người qua lại thừa nhận thất bại trước lão già mù, không bao giờ?
Không! Hắn đúng vây! Hắn không tin thực sự có người khác có thể dự liệu được họa phúc cùng nhân duyên! Hắn sẽ chứng minh là mình đúng!
Ngày hôm sau, Đức Tuyển nạp Khương Đông Ly làm thiếp.
Tuy chỉ là nạp thiếp, nhưng đại sảnh của Đa La Duệ vương phủ vẫn bố trí đa dạng đường hoàng, trang trí khắp mọi nơi, không khí rực rỡ.
Làm như vậy không phải vì hắn, tất cả đều là quận vương Đa La Duệ vương phủ và Lan phúc tấn vì đau lòng Khương Đông Ly, muốn bù đắp cho nàng, đối hai người già bọn họ mà nói, hôm nay cũng có thể nói là ngày thành thân của nữ nhi, thân là cha mẹ làm thế nào mà nhẫn tâm để cho nữ nhi yêu quý chịu khổ được!
Đức Tuyển không phản đối cũng không đồng ý, hắn đã xác định Khương Đông Ly chỉ có thể là thiếp, cho dù mọi người làm cái gì, cũng không thể thay đổi chuyện này.
Về phần Khương Đông Ly, hôm nay đối với nàng mà nói là một ngày đặc biệt, nhưng nàng không có một chút tình cảm vui sướng. Nàng sợ Đức Tuyển, càng sợ Đức Tuyển làm chuyện kia với nàng, ngạc nương nói sẽ có tiểu bảo bảo, làm cho nàng cảm thấy tốt hơn, nghĩ đến buổi tối hôm nay, nàng muốn tìm một nơi để trốn.
Đang lúc nàng ngồi một mình rầu rĩ ở trong phòng đến ngẩn người, thở dài, cánh cửa đột nhiên mở ra và thấy một khuôn mặt hé nụ nười của Tinh Nhi, vui vẻ nhìn nàng nói: “Cách cách, ngũ a ca Dận Kỳ mang theo lễ vật đến chúc mừng người! Bây giờ, đang ở ngoài đại sảnh.”
Khương Đông Ly nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cuộc lộ ra tươi cười, đôi mắt đen cũng nổi lên hào quang, “Dận Kỳ ca ca đến sao! Ta muốn đi gặp ca ca!” Nói xong, nàng đã đứng lên, chạy ra ngoài cửa phòng. “Cách cách, người không thể rời khỏi phòng!” Tinh Nhi vội đuổi theo ngăn nàng lại. “Phúc tấn ra lệnh, hôm nay là ngày người kết hôn, người phải ở trong phòng a!”
Khương Đông Ly mất hứng mở miệng, “Còn chưa tới giờ, ta đã đang buồn muốn chết đây!” Nàng lấy ta đẩy Tinh Nhi, khó khăn lắm mới gặp được ca ca!
Tinh Nhi đang không biết làm thế nào cho phải thì một thanh âm êm dịu vang lên “Ta không phải đến gặp muôi rồi đây sao!”
Dận kỳ cầm chiết phiến* trong tay, bộ dáng tiêu sái tuấn lãng, đứng ở trước của phòng Khương Đông Ly, trên mặt là nụ cười đầy sủng nịnh. (*quạt xếp)
“Dận Kỳ ca ca!” Khương Đông Ly vui mừng gọi to, vui vẻ chạy đến trước mặt hắn.
“Làm sao vậy? Hôm nay là ngày tốt của muội, sao lại không vui?” Dận Kỳ ôn nhu hỏi.
Khương Đông Ly lại đô miệng nói, “Cả buổi sáng hôm nay bị nhốt ở trong phòng, ta rất buồn chán! Đức An ca ca cũng không biết đi đâu, cũng không thấy lại chơi với ta!”
Dận Kỳ hiểu biết gật đầu, nói vậy là Đức An ở lại trong phủ không chịu được, trơ mắt nhìn Ly nhi trở thành tiểu thiếp của đại ca mình, bây giờ có lẽ đang ở Gia Tửu Lâu uống rượu!
“Như vậy đi! Dận Kỳ ca ca sẽ cùng muội đến hoa viên đi dạo được không?”
“Được a, được a! Chúng ta đi thôi!” Khương Đông Ly hạnh phúc đi cùng, ngay lập tức nắm lấy bàn tay của Dận Kỳ đi ra ngoài.
“Tinh Nhi, ngươi hãy lo công việc của ngươi đi, cách cách đã có ta đi cùng.” Vừa bước ra khỏi cửa, Dận Kỳ phân phó cho Tinh Nhi.
Hai người tản bộ xuống hoa viên, đi tới hồ bạch liên mà Khương Đông Ly thích nhất, nàng kéo Dận Kỳ ngồi xuống đình bên cạnh hồ.
Đã là mùa hè tháng sáu, đây là thời gian mà bạch liên nở rộ, trong hồ mấy đóa bạch liên chen chúc nhau, cánh hoa sen như tuyết, nhụy sen như kim tiền*, tuyệt đẹp khiến mọi người không rời mắt. (*vàng)
Khương Đông Ly đưa mắt ngắm nhìn, lại bắt đầu choáng váng. Trong đầu đột nhiên xuất hiện gương mặt Đức Tuyển mạnh mẽ trương cương nghị, bỗng dưng tim đập dữ dội, ngày hôm đó ở trong này nàng lần đầu nhìn thấy Đức Tuyển, nàng không biết hắn là ai, nàng cũng không sợ hắn, thậm chí còn có một chút thích thích hắn, vì sao hắn lại chính là Đức Tuyển đại ca chứ?
Nàng thở dài một cái, nhưng đã làm kinh động Dận Kỳ. Ở trong mắt hắn, Đông Ly luôn luôn là một tiểu cô nương vô ưu vô lo, thuần khiết và ngây thơ, hắn chưa bao giờ nghe nàng thở dài, làm thế nào mà hôm nay... “Tại sao thở dài?” Dận Kỳ quan tâm hỏi.
“Không có gì, muội cũng không biết tại sao.” Nàng thành thật trả lời, nàng quả thật không vui, trong ngực luôn cảm thấy đau buồn và ngột ngạt, có chút chua chát, nhưng không thể diễn tả như thế nào.
“Chúng ta trở về đi!” Nàng đột nhiên cảm thấy không hề ham muốn, ngay cả những đóa hoa sen mà nàng luôn yêu cũng mất đi hấp dẫn.
Dận Kỳ thấy thế, cũng không hỏi nhiều. Hai người vừa bước ra gian đình, liền nghe thấy giọng nói của một cuộc trò chuyện, chỉ thấy hai ma ma đang ở trong hoa viên hái hoa, chắc là dùng để trang trí thính đường.
Hai người trò chuyện trong khi đang làm việc, không phát hiện ở phía sau các bà, cách đó không xa là Dận Kỳ và Khương Đông Ly, những lời các bà nói chuyện với nhau bọn họ đều nghe thấy.
“Ai nha, Đông Ly cách cách bộ dạng xinh đẹp, tính tình lại tốt, vì sao lại chỉ là một tiểu thiếp? Là tiểu thiếp thì làm sao có kết cục tốt, không danh phận, tương lai còn có thể trông cậy vào cái gì?” ma ma mặc đồ xanh nói.
“Đúng nha! Hiện tại, còn có Vương gia cùng phúc tấn che chở nàng, làm chỗ dựa cho nàng, những ngày đó sẽ không quá khó khăn, nhưng trong tương lai, nếu Đức Tuyển bối lặc cưới chính thất thê tử, hơn nữa Vương gia cùng phúc tấn không biết ngày nào sẽ rời đi, còn ai có thể che chở nàng, giúp đỡ nàng?” Một ma ma khác thở dài, đồng ý.
“Ai! Đứa nhỏ không cha không mẹ thật đáng thương, đầu tiên là bị đưa vào phủ làm tân nương xung hỷ; lớn lên, người ta không thừa nhận là thê tử của hắn, còn nhất định nạp nàng làm thiếp! Ta thật lo lắng cho Đông Ly cách cách, nửa cuộc đời sau còn rất dài, không biết có phát sinh sự tình gì làm cho nàng đau khổ không!”
Nói tới đây, hai ma ma không khỏi cùng thở dài.
Nàng biết hắn chán ghét mình, nhưng không nghĩ tới hắn chán ghét nàng tới nhiều như vậy. Nàng rốt cuộc đã làm sai cái gì? Chỉ vì trước đây nàng là tân nương xung hỷ của hắn?
Đó không phải lỗi của nàng! Khi đó tuổi của nàng còn rất nhỏ, căn bản không hiểu chuyện, điều đó có đáng để hắn ôm mối hận cho tới bây giờ không?
Nàng đã nhượng bộ rất nhiều, hắn muốn nàng làm thiếp của hắn, nàng cũng đáp ứng, mỗi đêm hắn đều đến phòng nàng quấy rối, ức hiếp nàng, nàng đều cố nín nhịn, không nói cho ai biết chuyện này. Nhưng vì sao mà hắn đối xử với nàng như vậy?
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, nước mắt không nén được mà chảy dài, tuôn như suối trên gương mặt nhỏ nhắn.
Cảm xúc ham muốn mãnh liệt kia trong người Đức Tuyển dần qua đi, hắn vươn tay tìm kiếm khắp nơi, chợt phát hiện ra nàng đã không còn bên cạnh. Hắn lập tức bật dậy, những ngọn nến cuối cùng trong phòng cũng đã tàn, đôi mắt hắn cố gắng thích ứng lùng sục bóng dáng quen thuộc trong căn phòng tối đen. Cho đến khi, hắn lờ mờ nghe được tiếng khóc yếu ớt, nức nở, lúc này hắn mới nhận thấy nàng đang ngồi co rút nơi phía chân giường.
Nàng đang khóc sao?
Đức Tuyển hơi cau mày, nhưng lập tức hiểu được là do hắn làm đau nàng.
“Lại đây!” Hắn đưa tay về phía nàng, ngược lại nàng càng cố co rúm người lui sâu hơn vào trong.
Đức Tuyển thấy thế, đôi lông mày rậm nhăn lại, “Lại đây, ta có điều muốn nói với ngươi.” Hắn bất mãn ra lệnh.
Khương Đông Ly liếc mắt nhìn hắn một lượt thoáng dò xét, hắn đang tức giận sao?
“Ta rất đau!”
Ý chí của Đức Tuyển có sắt đá như thế nào thì cũng không thể thờ ơ được nữa, tim hắn nhói lên từng hồi đau đớn, “Ta biết.” Hắn khẽ thở dài, nhoài người lên phía trước, kéo nàng lại gần bên cạnh mình, đắp lên người nàng một tấm chăn mỏng, sau đó cúi đầu hôn nàng thật sâu.
Nàng lại bắt đầu sợ hãi, thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp run rẩy.
“Đừng làm nữa, cầu xin ngươi.”
“Ngoan... Đừng sợ.” Đức Tuyển nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng. “Tối nay ta sẽ không chạm vào ngươi nữa, có thể có một việc nhất định ngươi phải biết.”
Nàng vội vàng gật đầu, chỉ cần hắn không làm chuyện này nữa, cái gì nàng cũng nghe hắn!
“Lần đầu tiên của bất kì nữ nhân nào cảm thấy một chút đau đớn là điều không thể tránh khỏi, về sau nhất định sẽ không đau nữa.” Hắn nói xong có chút xấu hổ.
Không biết tự khi nào bản thân hắn lại cứ như một phụ nữ đã có chồng, từng trải qua mọi thứ, nghiêm túc dạy dỗ, giải thích cho nàng như thế? Với lại hắn đối xử với nàng vô cùng ôn nhu dịu dàng, chuyện này trước đây chưa từng có, nếu tên Dận Kỳ biết được, hẳn nhất định kinh ngạc đến há hốc miệng, nói không nên lời.
“Về sau?” Khuôn mặt trắng bệch khẽ lên tiếng thì thầm. “Ý của ngươi nói còn có thể có lần thứ hai?”
Đức Tuyển thấy nàng trừng mắt sửng sốt, không thể nhịn cười. “Không chỉ có lần thứ hai, còn có thể có lần thứ ba, lần thứ tư, thậm chí là vô số lần.”
Vô số lần?
Khương Đông Ly cảm thấy mình sắp ngất đi, những giọt nước mắt long lanh như những hòn bi ve lăn lăn trên gương mặt non nớt. “Không cần! Không cần! Ta không muốn ngươi lại làm như vậy với ta!” Nàng khóc rấm rức.
“Hãy nghe ta nói này.” Đức Tuyển kiên nhẫn, “Ngươi sắp trở thành tiểu thiếp của ta, việc này không thể tránh khỏi, và phận làm thê thiếp phải biết thỏa mãn được nhu cầu cho nam nhân của mình.”
Khương Đông Ly ban đầu giật mình hoảng hốt, sau đó nghiêm túc trả lời:” Ta không muốn làm tiểu thiếp của ngươi, những chuyện trước đây ta đã đồng ý với ngươi coi như chưa hề xảy ra.”
Đức Tuyển nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên u ám hung tợn, cả người hắn toát ra một cơn thịnh nộ dữ dội.
“Việc này ngươi không thể tự quyết định được!” Hắn lạnh lùng nói. “Vừa rồi ta đã đoạt đi trinh tiết của ngươi, ngươi đã là người của ta, ngoại trừ ta sau này sẽ không ai muốn cưới ngươi nữa, tốt nhất ngươi cứ ngoan ngoãn chờ đến khi trở thành tiểu thiếp của ta!”
Khương Đông Ly cho dù khờ dại như thế nào cũng nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của hắn, mặc dù trong lòng không muốn, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, nàng thật sự rất sợ hắn! Đôi lông mi dài khẽ chớp chớp, hai mắt cụp xuống, nàng không dám tiếp tục nhìn về phía đôi mắt tràn ngập tức giận của hắn.
Nhìn bộ dáng ủy khuất đáng thương ủy khuất của nàng, Đức Tuyển tự dưng có chút mềm lòng. Dù sao nàng cũng là một tiểu nữ nhân, vừa trải qua lần đầu hoan ái* đầy kinh hãi, có lẽ hắn không nên đối với nàng quá hà khắc. (* hoan ái là xx đấy ạ =”=)
Hắn xoay người bước xuống giường, mặc quần áo của mình, chỉnh trang gọn gàng, sau đó hắn bước tới ngồi bên mép giường, đưa tay kéo lại tấm chăn cho nàng.
“Ta phải về phòng, những việc xảy ra tối nay không được nói cho ai biết!” Hắn thấp giọng ra lệnh. Hắn không muốn A mã và ngạc nương cho rằng hắn có tình cảm với nàng. Cho nên mới sớm cảnh cáo nàng.
Đối với hắn mà nói, thích nàng cũng không có nghĩa là yêu nàng, còn nữa kế hoạch chu toàn của hắn nhất định sẽ không mâu thuẫn với lời hẹn ước 10 năm kia.
Hai tay Đông Ly túm chặt lấy chăn kéo sát vào người, lặng lẽ gật đầu.
“Hãy nhớ kỹ, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi và Đức An thân mật cùng một chỗ.” Đức Tuyển cúi người xuống, thì thầm vào tai nàng nhắc nhở, “Cũng không được phép cho hắn chạm vào ngươi, biết chưa?”
Nàng vẫn như trước, ngoan ngoãn gật đầu.
“Tốt lắm, hi vọng lúc nào ngươi cũng biết nghe lời như vậy.” Đức Tuyển mỉm cười hài lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, rồi mới quay người rời đi.
Hắn đi rồi, Khương Đông Ly mở to mắt ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn về phía đầu giường. Làm sao bây giờ? Nàng thật sự rất sợ nha! Nàng không muốn làm tiểu thiếp của Đức Tuyển đại ca, vừa rồi hắn mới làm chuyện rất khủng khiếp đối với nàng, nhưng nàng cũng không muốn rời khỏi nơi này, bởi vì như vậy nàng sẽ không được gặp A mã và ngạc nương yêu thương, còn có Đức An ca ca, Tinh Nhi, Tần má má và rất nhiều người khác nữa!
Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được mùi vị của ưu sầu và phiền não, nghĩ tới nghĩ lui, không biết trải qua bao lâu, cuối cùng nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Qua hôm sau, Đông Ly tỉnh giấc thật sớm.
Một phần vì thân thể đau nhức, giấc ngủ không được thoải mái, một phần vì nàng phải phi tang vết máu dính ở trên giường trước khi Tinh Nhi vào.
Nàng không hiểu tại sao mình lại chảy máu, chỉ biết là ngàn vạn lần không thể để Tinh Nhi nhìn thấy vết máu này.
Sau khi thu thập xử lý gọn gàng, thì vừa đúng lúc Tinh Nhi mang nước rửa mặt vào phòng, thấy nàng đã rời khỏi giường, Tinh Nhi mỉm cười nói: “Cách cách, người dậy thật sớm a!”
Khương Đông Ly khẽ cười gượng, chờ Tinh Nhi hầu hạ nàng rửa mặt và chải tóc.
Nàng mặc vào người chiếc áo trong màu hồng phấn, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo tím than, Tinh Nhi ở bên giúp nàng sửa sang lại xiêm y thì bên ngoài phòng đã vang lên thanh âm của Tần má má.
Bà bước vào, vừa liếc mắt thấy Khương Đông Ly đã ăn mặc chỉnh tề, một nụ cười tươi tắn hiện lên trên gương mặt béo tròn trăng trắng của bà, “Cách cách, người thật là đẹp a! Chúng ta mau đi thôi, phúc tấn đang đợi người cùng ăn sáng, thuận tiện cho người mặc thử giá y*. Từ sáng sớm hôm nay, Thiên Tú phường đã sai người mang đến một bộ hỉ phục cùng mũ phượng, khăn đội đầu tuyệt đẹp!” (*giá y: đồ cưới)
Thiên Tú phường là cửa hiệu vật liệu kiêm may mặc lớn nhất nhì thành Bắc Kinh này, vải vóc của họ tinh xảo tuyệt mỹ, tay nghề khéo léo, chuyên phụ trách các mối làm ăn với quan lại và phú hộ quý tộc.
Tuy nói đại bối lặc chỉ nạp cách cách làm tiểu thiếp, nhưng phúc tấn và Vương gia làm sao có thể đồng ý tổ chức hôn lễ cho cách cách sơ sài được, hai người khăng khăng xuôi theo những nghi thức hôn lễ cưới xin chính thất bình thường để tiến hành, tận sức biến nàng trở thành một tân nương tử xinh đẹp nhất, việc này coi như một chút tâm ý của họ muốn bồi thường cho nàng!
Nghĩ đến đây, Tần má má khẽ thở dài trong bụng. Không hiểu tại sao mà đại bối lặc lại để một nữ nhân xinh đẹp, khờ dại lại hiền lương như vậy làm tiểu thiếp, uổng phí cách cách năm xưa đã cứu hắn một mạng, còn chờ đợi hắn nhiều năm như vậy!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện của chủ tử, phận làm hạ nhân không được phép can thiệp! Chuyện này tới tận bây giờ, chỉ có thể cầu nguyện ông trời phù hộ, để cho cách cách có thai, sớm sinh quý tử với đại bối lặc, có lẽ là còn cơ hội để xoay chuyển.
“Tần má má, không phải là đi ngay sao?” Khương Đông Ly nhẹ giọng gọi.
Tần má má lúc này mới định thần lại, đi trước dẫn đường cho cách cách và Tinh Nhi đi đến Tương Uyển nơi Lan phúc tấn đang đợi.
Từ trong Tương Uyển thấy Khương Đông Ly đi vào, Lan phúc tấn ngay lập tức nở nụ cười ôn nhu, mừng rỡ gọi to: “ Ly nhi, mau lại ăn sáng đi, đến đây ăn cùng ngạc nương, sáng nay ngạc nương đặc biệt sai người nấu cháo hạt sen mà con thích ăn nhất.
Khương Đông Ly vừa nghe, trên mặt xuất hiện một nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc, nàng vui vẻ đi đến ngồi xuống bên cạnh Lan phúc tấn, nũng nịu nói: “Cảm ơn ngạc nương.”
Lập tức, một nha hoàn bên cạnh dâng lên một bát cháo hạt sen nóng hổi.
Khương Đông Ly cầm thìa, lấy một ít cháo đưa vào miệng. “Cẩn thận nóng nha! Ăn từ từ thôi!” Lan phúc tấn ở một bên yêu thương lo lắng, đau lòng nhìn Khương Đông Ly ăn với vẻ mặt thõa mãn hài lòng.
Mặc dù Đông Ly không phải là nữ nhi do chính bà sinh ra, nhưng nhiều năm qua, nàng đã mang lại cho bà nhiều sự ấm áp bất ngờ và thú vị. Bà chỉ có hai đứa con trai, mà không có con gái nào, đây vẫn là điều hối tiếc suốt bao năm trong lòng bà. Cũng không phải là Đức Tuyển và Đức An không tốt, chẳng qua là con trai khi trưởng thành rồi luôn phải chăm chú lo cho sự nghiệp của bản thân, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh hầu hạ bà.
Nhưng con gái thì không giống như vậy! Từ xưa tới nay, mẹ và con gái lúc nào cũng thân thiết như tri kỉ, bà rất cảm tạ ông trời đã mang Đông Ly đến ban cho Đa La Duệ vương phủ. Mặc dù lúc trước là do muốn xung hỷ chữa căn bệnh quái ác kia cho Đức Tuyển mới phải cưới Đông Ly vào cửa, nhưng trải qua nhiều năm nay, bà đã thật tâm yêu thương Đông Ly nhưng đứa con gái cho chính mình sinh ra.
Cũng bởi vây, bà không đành lòng thấy Đông Ly chịu đựng thương tổn và ủy khuất, chuyện Đức Tuyển cứ một mực khăng khăng đòi nạp Đông Ly làm thiếp khiến cho bà làm phận ngạc nương cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Tuy bà không thể thay đổi quyết định của đứa con trai ngang tàng bá đạo, nhưng bà có thể giúp cuộc sống sau này của Đông Ly có nhiều hạnh phúc!
Cho dù là làm tiểu thiếp của Đức Tuyển, vị trí của nàng ở Đa La Duệ vương phủ tuyệt đối không thay đổi! Lan phúc tấn tự thề nguyện với lòng mình. Bà đã quyết tâm, chỉ cần bà còn sống một ngày, thì Đông Ly vĩnh viễn là đứa con gái bà yêu thương nhất, trong tương lai cho dù Đức Tuyển cưới một nữ nhân khác làm phúc tấn thì địa vị của Đông Ly trong vương phủ mãi mãi không bị ảnh hưởng!
Lòng Lan phúc tấn cứ tràn ngập tâm sự như vậy, bà dịu dàng nhìn Đông Ly ăn sáng xong.
Sau khi mấy nha hoàn thu dọn xong, Lan phúc tấn truyền cho tất cả lui xuống, chỉ để lại Tần má má.
“Tần má má, giúp ta đem bộ mũ áo phượng lại đây, cho Đông Ly thay thử ta xem.” Lan phúc tấn phân phó Tần má má.
“Phải nhìn thử coi còn chỗ nào chưa phù hợp để còn sai người sửa lại cho sớm.”
“Dạ, phúc tấn!” Tần má má trả lời, đi vào nội đường lấy ra một bộ hỉ phục, mũ phượng cùng khăn trùm đầu đỏ thẫm.
“Ly nhi, con lại đây mặc thử cho ngạc nương ngắm nào!” Lan phúc tấn ôn nhu gọi nhẹ.
Khương Đông Ly nhìn bộ hỉ phục lộng lẫy sang trọng tuyệt đẹp, cũng không có chút cảm giác vui sướng, trái lại trong lòng nàng đang sợ đến chết. Mặc vào bộ quần áo kia, có nghĩa là nàng đã trở thành tiểu thiếp của đại ca. Nhưng mà… nhưng mà hắn toàn làm ra những chuyện khiến nàng đau đớn đến tột cùng!
Nhưng ngạc nương đang cao hứng như vậy, nhưng lại nghe Tần má má nói đây là do ngạc nương cố tình đặc biệt chuẩn bị cho nàng, bà tốn không ít tâm tư vào đó.
Nghĩ đến điều này, nàng đành ngoan ngoãn nghe lời để cho Tần má má giúp mình mặc lên bộ hỉ phục đỏ thẫm, nang không đành lòng nhìn ngạc nương thất vọng, chỉ cần ngạc nương vui vẻ thì có bắt nàng làm điều gì nàng cũng sẵn sàng cam nguyện.
Thay ra bộ giá y, đội lên đầu chiếc mũ phượng, Khương Đông Ly đứng trước mặt Lan phúc tấn, nhẹ nhàng nở một nụ cười ngọt ngào, đôi má hồng trăng trắng hiện lên hai lúm đồng tiền xinh xắn.
“Thật sự là rất đẹp, đặc biệt vô cùng vừa người!” Lan phúc tấn gật đầu hài lòng.
Sau một lúc lâu, bà mới ra hiệu cho Tần má má cởi bộ hỉ phục kia ra dùm Khương Đông Ly.
Giúp Khương Đông Ly thay quần áo xong, Lan phúc tấn vẫy tay cho Tần má má lui, “Ngươi lui xuống trước đi!”
Tần má má lui về phía sau, Lan phúc tấn nắm bàn tay nhỏ bé của Khương Đông Ly dắt đi vào trong phòng, tiến đến gần giường, nhẹ nhàng ngồi một bên giường, trên mặt bà tràn đầy yêu thương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp yêu kiều của Khương Đông Ly một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: “Ly nhi, vài ngày nữa, con sẽ là tiểu thiếp của Đức Tuyển, có một số việc ngạc nương phải nói cho con biết, con phải lắng nghe cẩn thận, việc này rất quan trọng, liên quan đến tương lai của con có thể trở thành thê tử chính thất của Đức Tuyển hay không.”
Nhìn vẻ mặt trang nghiêm của Lan phúc tấn, Khương Đông Ly gật đầu đáp ứng nói: “Ngạc nương, người nói đi! Ly nhi sẽ lắng nghe cẩn thận.”
Lan phúc tấn mỉm cười và vỗ về bàn tay nhỏ bé của nàng, dịu dàng nói: “Về những chuyện nam nữ, ngạc nương chưa bao giờ nói cho con, nhưng bây giờ con sắp trở thành tiểu thiếp của Đức Tuyển, là thời điểm nên cho con biết!”
Khương Đông Ly nửa hiểu nửa không gật gật đầu.
“Tuy con chỉ là tiểu thiếp của Đức Tuyển, nhưng cũng xem như là phu thê, viên phòng là điều không thể tránh khỏi. Đêm đầu tiên sẽ đau đớn, mà còn chảy máu, nhưng điều này là bình thường, nhẫn nại chịu đựng một chút, lập tức sẽ qua!”
Khương Đông Ly nghe được mơ mơ màng màng, “viên phòng” là cái gì a, đêm đầu tiên, nàng vẫn không rõ ràng.
“Ngạc nương cái gì là ‘viên phòng’ a?” Nàng không nhịn được mở miệng hỏi.
Lan phúc tấn tạm dừng một chút, trong lòng thở dài, những năm gần đây bà đem Đông Ly bảo vệ rất tốt, nên mới có thể khiến cho nàng không biết gì về chuyện nam nữ.
Lúc sau chậm rãi hít vào một hơi, Lan phúc tấn đem chuyện viên phòng giải thích rõ ràng hơn, sau khi bà nói xong, Khương Đông Ly mặt đã sớm trắng tái như một mảnh giấy rồi.
Thì ra... Viên phòng chính là việc như vậy. Đêm hôm qua, chuyện Đức Tuyển đại ca với nàng làm chính là viên phòng!
Nàng quả thực là đau muốn chết, cũng chảy máu nữa... “Làm sao vậy? Sắc mặt của con sao lại trở nên tái nhợt như vậy?” Lan phúc tấn phát hiện nàng có điểm khác thường, quan tâm hỏi.
Khương Đông Ly mở to đôi mắt trong veo, thuần khiết như một chú nai con nhìn chằm chằm bà, lo lắng sợ hãi nhìn vào khuôn mặt đầy lo lắng của Lan phúc tấn, nàng làm sao có thể nói cho ngạc nương, nàng và đại ca đã viên phòng, hơn nữa từ đầu đến cuối nàng đều rất đau!
“Ngạc nương, con sợ đau, có thể không cần viên phòng được không?” Khương Đông Ly chắt miệng, vẻ mặt bất lực. Nàng không hiểu vì sao làm tiểu thiếp của đại ca thì phải cùng hắn viên phòng, hơn nữa lại không chỉ một lần! Nhớ tới lời nói của đại ca đêm hôm qua, cả người nàng lập tức run rẩy.
Lan phúc tấn vừa nghe, không khỏi lộ ra một nụ cười dịu dàng ấm áp, an ủi nói: “Đừng sợ, chuyện này sẽ đau một chút ở lần đầu tiên, sau đó sẽ không như vậy nữa; vả lại trượng phu và thê tử cùng nhau phát sinh quan hệ kia là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không có gì phải sợ hãi!”
“Vì sao nhất định phải làm điều đó?” Khương Đông Ly vẫn còn lúng túng.
Lan phúc tấn hé miệng cười, “Đứa ngốc, không làm như vậy, làm sao có tiểu hài tử, chẳng lẽ con không muốn có bảo bảo* của mình sao?” (* con cái)
“Bảo bảo? Không phải Tống Tử nương nương đem đến tặng sao?” Khương Đông Ly kinh ngạc nói.
“Đương nhiên là không phải!” Lan phúc tấn thản nhiên nói.
“Nhưng ngạc nương, khi con còn nhỏ, chính người đã nói với con như vậy nha!”
“Đó là bởi vì con còn nhỏ, ngạc nương mới có thể nói như vậy!” Lan phúc tấn mỉm cười trả lời. “Hiện tại con đã lớn, ngạc nương cho rằng nên nói cho con biết những việc này.”
Khương Đông Ly nghe vậy sửng sốt, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần. “Nói như vậy trong bụng ta cũng đang có tiểu bảo bảo sao?”
“Ly nhi, con đang nói cái gì?” Lan phúc tấn nhíu mày hỏi.
Khương Đông Ly vừa bị bà hỏi vậy, nhất thời cả người bừng tỉnh lại, “Không có gì... Con cảm thấy có chút lạ lùng, khó tưởng!” Nàng cúi đầu nói, sợ bị ngạc nương thấy nàng khác thường, đây là lần đầu tiên nàng nói dối ngạc nương.
Lan phúc tấn hiểu ra gật đầu, vỗ về bàn tay nhỏ bé của nàng, sau đó thở dài, “Ngạc nương hy vọng con có thể sớm sinh hạ quý tử cho Đức Tuyển, theo cách này, ngạc nương có thể giúp con, làm cho Đức Tuyển thay đổi ý định, lập con làm tiểu phúc tấn, trở thành thê tử chính thất của nó.”
“Chính thất và tiểu thiếp có gì khác biệt sao?” Khương Đông Ly ngây thơ hỏi. Ở trong lòng nàng, chỉ cần có thể cùng a mã và ngạc nương ở cùng với nhau, những việc khác nàng không quan tâm.
Vì câu hỏi này của nàng mà trong lòng Lan phúc tấn càng thêm buồn bã và đau khổ, nàng làm sao có thể nói cho Ly nhi, tiểu thiếp căn bản không hề có địa vị, trừ phi có thể được đưa lên làm chính, lập nàng thành trắc phúc tấn, nếu không tiểu thiếp vẫn mãi là tiểu thiếp, địa vị vĩnh viễn ở dưới thê tử! (ở đây có chú thích nhỏ tại sao đưa làm chính mà ko phải là phúc tấn, bởi vì anh Đức Tuyển quyết ko để cho nàng làm thê tử chính, tức là phúc tấn, nên Lan phúc tấn mới hi vọng đưa nàng lên làm vợ hai, tức là trắc phúc tấn, dù sao cũng hơn tiểu thiếp)
“Việc này con không cần biết, cũng đừng suy nghĩ nhiều. Tóm lại, con chỉ cần nghe theo ngạc nương, sớm sinh quý tử cho Đức Tuyển, ngạc nương sẽ thay con làm chủ!” Lan phúc tấn vẻ mặt nghiêm túc nói, chỉ hy vọng bà có thể thật thay đổi tình hình, làm tiểu thiếp thật sự là rất ủy khuất nàng!
Khương Đông Ly gật đầu vâng lời, tuy nhiên nàng không hiểu tại sao ngạc nương lại thay nàng làm chủ, nhưng nàng tin rằng ngạc nương nói luôn đúng, ngạc nương tuyệt đối sẽ không lừa nàng!
Việc Đức Tuyển chưa cưới thê, đã nạp thiếp trước, nhanh chóng lan truyền khắp cả thành Bắc Kinh.
Những người hiểu rõ nội tình bên trong nói, Đức Tuyển làm thế là vì không biết rõ lai lịch xuất thân của Khương Đông Ly, hơn nữa hắn đối với Uyển Thanh cách cách của Cung Thân vương phủ có tình ý, mới đồng ý nạp Khương Đông Ly làm thiếp, sau này nhất định sẽ lấy Uyển Thanh cách cách làm tiểu phúc tấn của Đa La Duệ vương phủ.
Đương nhiên, việc này cũng lan truyền vào hoàng cung, đến tai hoàng thượng. Hoàng thượng cũng không có phản ứng gì, dù sao hắn cũng đã ngầm ưng thuận việc này. Ngược lại Ngũ a ca Dận Kỳ luôn phản đối, vì Khương Đông Ly mà rất bất bình.
Hôm nay, Dận Kỳ quyết chí đi đến Đa La Duệ vương phủ tìm Đức Tuyển, để chất vấn hắn một phen.
Tổng quản Lí Lộc của Đa La Duệ vương phủ dẫn hắn đi vào thư phòng riêng của Đức Tuyển, thấy Đức Tuyển đang ngồi ở thư án xem công văn.
Đợi cho Lí Lộc cáo lui, Dận Kỳ rốt cuộc không nhịn được, bước đến trước mặt Đức Tuyển, liền trực tiếp hỏi: “Ta nghe nói ngươi có ý định nạp Đông Ly làm thiếp, việc này có thật hay không?”
Đức Tuyển không cần nhìn lên trả lời: “Không sai, hơn nữa ngày mai sẽ tiến hành.”
Ngữ điệu thờ ơ và không quan tâm của hắn làm Dận Kỳ càng thêm tức giận. “Ngươi... Ngươi sao có thể làm như vậy?” Hắn giận dữ hỏi.
“Tại sao ta không thể làm như vây?” Đức Tuyển lạnh lùng trả lời. “Nàng là người của ta, ta thích làm thế nào thì làm, ai cũng không có quyền can thiệp!”
“Tại sao ngươi phải ngoan cố vậy chứ?” Dận Kỳ khó hiểu nhìn hắn. “Ngươi không thích Ly nhi mà, có đúng không?”
Đức Tuyển ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười quỷ dị, lười biếng nói: “Điều này ta không đồng ý, hiện tại ta là rất thích nàng nha!”
“Ngươi thích Ly nhi?” đôi mắt Dận Kỳ trợn to, rõ ràng là rất ngạc nhiên. “Ngươi nói… Ngươi yêu nàng, ngươi đồng ý nhận thua?”
“Yêu nàng? Nhận thua?” Đức Tuyển chớp mi nghi hoặc. “ Ngươi đang nói cái gì vậy?”
“Ngươi thích nàng, không phải chứng tỏ ngươi đồng ý vì nàng mà từ bỏ không nghĩ đến cái ước định mười năm trước giữa ngươi cùng lão thầy tướng số nhàm chán ước đó?” Dận Kỳ lộ ra tươi cười, vui sướng nói.
Đức Tuyển chỉ hừ cười một tiếng. “Ta thích nàng, nhưng chưa nói là yêu nàng, lại càng không hề có ý định cúi đầu nhận thua với lão già mù bói toán!”
Dận Kỳ chớp mắt kinh ngạc, không dám tin nhìn chằm chằm hắn, “Ý của ngươi là vẫn tiếp tục đấu với lão già tướng số kia? Ngươi không có ý định cưới Ly nhi?”
“Thích nàng, nạp nàng làm thiếp cũng là đủ rồi.” Sắc mặt Đức Tuyển không chút thay đổi nói. “Ta cũng đã nói sẽ không cưới nàng làm thê tử!”
Dận Kỳ nghe vậy bùng lên giận dữ. Hắn biết Đức Tuyển đã nhiều năm, có thể nói là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, hắn luôn kiêu ngạo ngang bướng có thể bỏ qua, nhưng hôm nay hắn lãnh đạm hờ hững để nói về việc an bài cho Khương Đông Ly, hắn xem sẽ đối với Đức Tuyển một mặt vô tình.
“Một khi đã như vậy, sao ngươi lại nạp nàng làm thiếp, không bằng ngươi hãy buông tha cho nàng đi!” Dận Kỳ cố nén giận dữ, nhẹ nhàng khuyên nhủ. “Ly nhi là một cô gái tốt đáng được xem như là trân bảo quý giá mà trân trọng, chứ không phải là một tiểu thiếp địa vị thấp kém!”
“Ngươi làm sao biết ta không trân trọng nàng?” Đức Tuyển không hài lòng nheo mắt lại.
“Ngươi...Ngươi không phải trước sau mâu thuẫn hay sao?” Dận Kỳ không khỏi tức giận. “Nếu ngươi thật sự thích Ly nhi, thì hãy chính thức thú nàng làm chính thê chứ không phải nạp nàng làm thiếp!”
“Không có khả năng!” Đức Tuyển quả quyết. “Quyết định của ta sẽ không thay đổi, ta có lý do của ta.” Hắn gần như đã mất hết kiên nhẫn.
Sắc mặt Dận Kỳ cũng không tốt, hắn tức tối hừ một tiếng, giận dữ nói: “Lý do của ngươi là những lời nói của thầy tướng số kia mười năm trước, đúng không? Vì một lời tiên tri vớ vẩn mà hy sinh một nữ tử xinh đẹp thuần khiết, ngươi nhẫn tâm vậy sao? Nói thẳng ra ngươi chính là vì lời nói trước kia, nghĩ tới nghĩ lui chỉ muốn thắng cuộc tên thầy tướng số kia!”
“Việc của nàng không cần ngươi phải lo lắng!” Đức Tuyển tức giận, một Đức An đã làm hắn chịu đủ, giờ lại thêm một Dận Kỳ. Vì cái gì mà tất cả bọn họ đều như trúng phải cổ độc tên là Đông Ly? Tại sao lúc nào cũng vì nàng mà chống lại hắn?
“Ngươi lại sai rồi!” Dận Kỳ không sợ trừng mắt nhìn người bạn tốt. “Ta luôn xem Ly nhi là muội muội của mình mà đối đãi. Mấy năm qua, ngươi không muốn nhìn thấy nàng, không quan tâm hỏi han nàng! Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta biết nàng là một cô gái tốt lương thiện và thuần khiết, ở gần nàng liền phát hiện nàng ngày càng xinh đẹp, ta không thể đứng đấy xem ngươi đối xử với nàng như thế!”
Hắn càng nói càng làm cho sắc mặt của Đức Tuyển thêm khó coi, một Khương Đông Ly có thể khiến cho những nam tử bên cạnh nàng vì nàng mà khuynh đảo, mỗi người đều tranh nhau bảo vệ nàng, mà hắn dường như là một người vô cùng xấu xa, thật sự là khó chịu.
“Ngươi đối với Đông Ly thật quan tâm khiến cho kẻ khác cảm động a!” Hắn lạnh lùng châm biếm, ngữ điệu đầy chua xót.
“Này! Ngươi đừng hiểu lầm!” Dận Kỳ vội vàng giải thích. “Ta yêu thương nàng như muội muội, nhưng với Đức An, hắn thật sự yêu thích Đông Ly, so với ngươi còn tốt hơn nhiều lắm!” Một câu cuối cùng tràn ngập sự trách móc mỉa mai.
Đức Tuyển khép hờ hai mắt, bắn ra ánh nhìn lạnh lẽo, âm trầm nói: “Nàng đã là người của ta, ai cũng đừng mong có ý tranh giành!”
Dận Kỳ nghe vậy sửng sốt, sau một lúc lâu, hắn thở dài, lắc lắc đầu, “Ta không hiểu trong đầu ngươi nghĩ cái gì, nếu để ý nàng như vây, lại vì cái gì mà đối xử với nàng như thế? Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, hy vọng ngươi thành thật trả lời ta.”
“Ngươi hỏi đi!”
“Ngươi làm thế nào để đối phó với thầy tướng số kia? Hiện taị, tuy ngươi chỉ nạp Đông Ly làm tiểu thiếp, nhưng ngươi cũng không có chính thê, ba tháng sau là mười năm chi ước ngươi lấy cái gì để chứng minh là ngươi đúng?” Dận Kỳ vẻ mặt quan tâm hỏi.
Đức Tuyển im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẻ mặt không chút thay đổi, lạnh lùng đáp: “Trong vòng ba tháng, ta sẽ cưới Uyển Thanh cách cách làm chính thê.”
“Ngươi điên rồi!” Dận Kỳ không dám tin nhìn chằm chằm vào hắn. “Ngươi làm cho ta quá thất vọng! Chỉ vì một lời tiên đoán của thầy tướng số, lại làm cho ngươi trở nên mù quáng! Mối giao tình mười năm của chúng ta xem như không có gì!”
Căm giận nói xong, Dận Kỳ lập tức xoay người rời đi, để lại vẻ mặt băng giá của Đức Tuyển. Hắn siết chặt hai tay mình, suy nghĩ lung tung, hắn làm sao có thể ở trên đường phố nhiều người qua lại thừa nhận thất bại trước lão già mù, không bao giờ?
Không! Hắn đúng vây! Hắn không tin thực sự có người khác có thể dự liệu được họa phúc cùng nhân duyên! Hắn sẽ chứng minh là mình đúng!
Ngày hôm sau, Đức Tuyển nạp Khương Đông Ly làm thiếp.
Tuy chỉ là nạp thiếp, nhưng đại sảnh của Đa La Duệ vương phủ vẫn bố trí đa dạng đường hoàng, trang trí khắp mọi nơi, không khí rực rỡ.
Làm như vậy không phải vì hắn, tất cả đều là quận vương Đa La Duệ vương phủ và Lan phúc tấn vì đau lòng Khương Đông Ly, muốn bù đắp cho nàng, đối hai người già bọn họ mà nói, hôm nay cũng có thể nói là ngày thành thân của nữ nhi, thân là cha mẹ làm thế nào mà nhẫn tâm để cho nữ nhi yêu quý chịu khổ được!
Đức Tuyển không phản đối cũng không đồng ý, hắn đã xác định Khương Đông Ly chỉ có thể là thiếp, cho dù mọi người làm cái gì, cũng không thể thay đổi chuyện này.
Về phần Khương Đông Ly, hôm nay đối với nàng mà nói là một ngày đặc biệt, nhưng nàng không có một chút tình cảm vui sướng. Nàng sợ Đức Tuyển, càng sợ Đức Tuyển làm chuyện kia với nàng, ngạc nương nói sẽ có tiểu bảo bảo, làm cho nàng cảm thấy tốt hơn, nghĩ đến buổi tối hôm nay, nàng muốn tìm một nơi để trốn.
Đang lúc nàng ngồi một mình rầu rĩ ở trong phòng đến ngẩn người, thở dài, cánh cửa đột nhiên mở ra và thấy một khuôn mặt hé nụ nười của Tinh Nhi, vui vẻ nhìn nàng nói: “Cách cách, ngũ a ca Dận Kỳ mang theo lễ vật đến chúc mừng người! Bây giờ, đang ở ngoài đại sảnh.”
Khương Đông Ly nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cuộc lộ ra tươi cười, đôi mắt đen cũng nổi lên hào quang, “Dận Kỳ ca ca đến sao! Ta muốn đi gặp ca ca!” Nói xong, nàng đã đứng lên, chạy ra ngoài cửa phòng. “Cách cách, người không thể rời khỏi phòng!” Tinh Nhi vội đuổi theo ngăn nàng lại. “Phúc tấn ra lệnh, hôm nay là ngày người kết hôn, người phải ở trong phòng a!”
Khương Đông Ly mất hứng mở miệng, “Còn chưa tới giờ, ta đã đang buồn muốn chết đây!” Nàng lấy ta đẩy Tinh Nhi, khó khăn lắm mới gặp được ca ca!
Tinh Nhi đang không biết làm thế nào cho phải thì một thanh âm êm dịu vang lên “Ta không phải đến gặp muôi rồi đây sao!”
Dận kỳ cầm chiết phiến* trong tay, bộ dáng tiêu sái tuấn lãng, đứng ở trước của phòng Khương Đông Ly, trên mặt là nụ cười đầy sủng nịnh. (*quạt xếp)
“Dận Kỳ ca ca!” Khương Đông Ly vui mừng gọi to, vui vẻ chạy đến trước mặt hắn.
“Làm sao vậy? Hôm nay là ngày tốt của muội, sao lại không vui?” Dận Kỳ ôn nhu hỏi.
Khương Đông Ly lại đô miệng nói, “Cả buổi sáng hôm nay bị nhốt ở trong phòng, ta rất buồn chán! Đức An ca ca cũng không biết đi đâu, cũng không thấy lại chơi với ta!”
Dận Kỳ hiểu biết gật đầu, nói vậy là Đức An ở lại trong phủ không chịu được, trơ mắt nhìn Ly nhi trở thành tiểu thiếp của đại ca mình, bây giờ có lẽ đang ở Gia Tửu Lâu uống rượu!
“Như vậy đi! Dận Kỳ ca ca sẽ cùng muội đến hoa viên đi dạo được không?”
“Được a, được a! Chúng ta đi thôi!” Khương Đông Ly hạnh phúc đi cùng, ngay lập tức nắm lấy bàn tay của Dận Kỳ đi ra ngoài.
“Tinh Nhi, ngươi hãy lo công việc của ngươi đi, cách cách đã có ta đi cùng.” Vừa bước ra khỏi cửa, Dận Kỳ phân phó cho Tinh Nhi.
Hai người tản bộ xuống hoa viên, đi tới hồ bạch liên mà Khương Đông Ly thích nhất, nàng kéo Dận Kỳ ngồi xuống đình bên cạnh hồ.
Đã là mùa hè tháng sáu, đây là thời gian mà bạch liên nở rộ, trong hồ mấy đóa bạch liên chen chúc nhau, cánh hoa sen như tuyết, nhụy sen như kim tiền*, tuyệt đẹp khiến mọi người không rời mắt. (*vàng)
Khương Đông Ly đưa mắt ngắm nhìn, lại bắt đầu choáng váng. Trong đầu đột nhiên xuất hiện gương mặt Đức Tuyển mạnh mẽ trương cương nghị, bỗng dưng tim đập dữ dội, ngày hôm đó ở trong này nàng lần đầu nhìn thấy Đức Tuyển, nàng không biết hắn là ai, nàng cũng không sợ hắn, thậm chí còn có một chút thích thích hắn, vì sao hắn lại chính là Đức Tuyển đại ca chứ?
Nàng thở dài một cái, nhưng đã làm kinh động Dận Kỳ. Ở trong mắt hắn, Đông Ly luôn luôn là một tiểu cô nương vô ưu vô lo, thuần khiết và ngây thơ, hắn chưa bao giờ nghe nàng thở dài, làm thế nào mà hôm nay... “Tại sao thở dài?” Dận Kỳ quan tâm hỏi.
“Không có gì, muội cũng không biết tại sao.” Nàng thành thật trả lời, nàng quả thật không vui, trong ngực luôn cảm thấy đau buồn và ngột ngạt, có chút chua chát, nhưng không thể diễn tả như thế nào.
“Chúng ta trở về đi!” Nàng đột nhiên cảm thấy không hề ham muốn, ngay cả những đóa hoa sen mà nàng luôn yêu cũng mất đi hấp dẫn.
Dận Kỳ thấy thế, cũng không hỏi nhiều. Hai người vừa bước ra gian đình, liền nghe thấy giọng nói của một cuộc trò chuyện, chỉ thấy hai ma ma đang ở trong hoa viên hái hoa, chắc là dùng để trang trí thính đường.
Hai người trò chuyện trong khi đang làm việc, không phát hiện ở phía sau các bà, cách đó không xa là Dận Kỳ và Khương Đông Ly, những lời các bà nói chuyện với nhau bọn họ đều nghe thấy.
“Ai nha, Đông Ly cách cách bộ dạng xinh đẹp, tính tình lại tốt, vì sao lại chỉ là một tiểu thiếp? Là tiểu thiếp thì làm sao có kết cục tốt, không danh phận, tương lai còn có thể trông cậy vào cái gì?” ma ma mặc đồ xanh nói.
“Đúng nha! Hiện tại, còn có Vương gia cùng phúc tấn che chở nàng, làm chỗ dựa cho nàng, những ngày đó sẽ không quá khó khăn, nhưng trong tương lai, nếu Đức Tuyển bối lặc cưới chính thất thê tử, hơn nữa Vương gia cùng phúc tấn không biết ngày nào sẽ rời đi, còn ai có thể che chở nàng, giúp đỡ nàng?” Một ma ma khác thở dài, đồng ý.
“Ai! Đứa nhỏ không cha không mẹ thật đáng thương, đầu tiên là bị đưa vào phủ làm tân nương xung hỷ; lớn lên, người ta không thừa nhận là thê tử của hắn, còn nhất định nạp nàng làm thiếp! Ta thật lo lắng cho Đông Ly cách cách, nửa cuộc đời sau còn rất dài, không biết có phát sinh sự tình gì làm cho nàng đau khổ không!”
Nói tới đây, hai ma ma không khỏi cùng thở dài.
/10
|