Dận Kỳ thực hận vừa rồi không thể bịt miệng hai ma ma lại! Đông Ly nghe xong cuộc đối thoại kia, từ nãy đến bây giờ, vẫn không nói một câu, cả người rầu rĩ không vui, gọi nàng cũng không trả lời, thật sự khiến Dận Kỳ rất lo lắng.
"Ly nhi, muội… Muội đừng nghe các bà ấy nói hưu nói vượn, đừng đem những lời này để ở trong lòng!" Ai! Sau đó thì cái tài ăn nói giỏi giang cũng hắn hoàn toàn không dùng được, hắn thật sự không biết làm như thế nào an ủi nàng mới tốt!
Khương Đông Ly vẫn im lặng không nói như cũ. Phải mất một lúc lâu sau, nàng mới yếu ớt quay đầu lại nhìn Dận Kỳ, nhíu mày hỏi: "Dận Kỳ ca ca, làm tiểu thiếp người ta có phải là không có chút tiền đồ nào không? Lời các bà ấy nói có thật không?"
"A, ưm… Việc này…" Đối mặt với cặp mắt đen tuyền trong suốt đầy tin tưởng của Khương Đông Ly, Dận Kỳ thật sự nói không đành lừa gạt nàng bằng những lời an ủi êm tai, cho dù đó là thiện ý thì cũng là nói dối!
Khương Đông Ly nhìn một bộ dạng lúng túng, khó xử của hắn, trong lòng đã minh bạch được bảy tám phần. Thì ra làm một tiểu thiếp cũng không phải chuyện tốt gì, Đức Tuyển đại ca vẫn là chán ghét nàng giống như trước, cho nên mới không muốn nàng làm thê tử, chỉ muốn nàng làm tiểu thiếp!
"Dận Kỳ ca ca, có phải là muội quá ngây thơ không? Chuyện gì cũng không biết, khó trách người trong phủ này đều cứ nhìn muội với ánh mắt kì quái, thì ra bọn họ đều là thương cảm cho muội phải không?" Khương Đông Ly nhẹ cúi đầu, thì thầm buồn bã.
Dận Kỳ nghe vậy, đau lòng không thôi, lại nói không ra, không thể cất nổi một lời an ủi.
"Có thể muội chính là một cách cách ngu ngốc nhất từ trước tới giờ!" Nàng nhếch môi cười chế giễu bản thân. “Ngay cả đến thê với thiếp cũng không biết phân biệt!"
"Không, muội không hề ngu ngốc! Muội chỉ là một cô nương thuần khiết ngây thơ, nhưng điều này cũng không có nghĩa là muội ngu ngốc nha!" Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của hắn lại có chút khàn khàn.
Tên Đức Tuyển đáng chết, xem hắn biến một tiểu mỹ nhân hồn nhiên ngây ngô thành bộ dạng đau khổ như hôm nay! Tự đáy lòng Dận Kỳ nổi lên một cơn giận dữ, không ngừng rủa xả Đức Tuyển.
Khương Đông Ly ngẩn ngơ suy nghĩ sau một lúc lâu, bỗng dưng quay lại nhìn Dận Kỳ nở một nụ cười rực rỡ ngọt ngào như hoa: "Ly nhi tin tưởng lời nói của Dận Kỳ ca ca."
"Kỳ thật mặc kệ là thê là thiếp, muội cũng không cần biết! Nhưng nếu không làm như vậy, muội sẽ không được thấy A mã cùng ngạc nương yêu thương nữa! Chỉ cần có thể cùng A mã, ngạch nương vĩnh viễn ở cùng một chỗ, dù là cái gì thê hay thiếp của hắn, muội hoàn toàn không quan tâm!" Như đã hạ quyết tâm thật cao, nàng chống hai tay vào thắt lưng, trong lòng vô cùng hăng hái, xoay qua Dận Kỳ lớn tiếng tuyên bố.
Dận Kỳ cười cười nhưng không khỏi đau lòng, một cô nương hồn nhiên thiện lương như vậy đáng ra phải được chiều chuộng thương yêu hết mực! Cho dù trong lòng vạn phần luyến tiếc, nhưng hắn quả thật một chút cũng không thể chiếu cố cho Ly nhi, ngay cả Hoàng a mã cũng cho phép Đức Tuyển làm như vậy, hắn còn có cái gì xen vào chuyện người ta!
Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi trong lòng… Không có nghi thức bái đường, Khương Đông Ly thân mặc áo cưới mũ phượng liền bị đưa ngay vào căn phòng của Đức Tuyển trong Vũ Uyên lâu.
Đi vào ngồi trong phòng, đợi khi Tần má má cùng Tinh nhi hầu hạ xong và lui ra được một lúc rồi, Khương Đông Ly mới đưa tay vén chiếc khăn hỉ đỏ, gỡ bỏ chiếc mũ phượng nặng nề, nhẹ nhàng cởi ra bộ hỷ phục đỏ thẫm, thay vào một bộ quần áo bình thường.
Nàng xếp gọn gàng hỷ phục lại, đặt cùng với mũ phượng. Không biết tại sao, nàng chính là cảm thấy mình không nên mặc bộ hỷ phục và mũ miệng này, nàng không phải chỉ là một tiểu thiếp sao? Vậy thì cứ giống như bình thường, thoải mái tự tại!
Khương Đông Ly ngồi trên giường hỉ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm lên cặp nến đỏ lung linh trên bệ cao, bỗng nhiên hình ảnh và mọi lời nói của hai lão ma ma nơi hoa viên lần nữa tái hiện lại trong đầu nàng, khiến đôi mày thanh tú của nàng giật giật chau lại, tự dưng trỗi dậy những suy tư đầy đau khổ.
Tiếp theo, nàng lại nghĩ tới lời nói của Tần má má. Bà nói đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của nàng cùng Đức Tuyển đại ca, nàng phải ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng chờ hắn trở về, sau khi viên phòng, nàng lúc đó mới thực sự trở thành người của đại ca.
Nghĩ đến đây, Khương Đông Ly trong phút chốc tự dưng đang ngồi trên giường lại đứng bật lên, trong lòng khủng hoảng sợ hãi đến cực độ, nàng rõ ràng không thể quên được kinh nghiệm lần đầu tiên đau đớn, có lẽ đêm nay lại phải trải qua một lần nữa!
Không! Khương Đông Ly nuốt nước miếng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn như được phủ một lớp hóa trang mà trắng bệch ra. Cái loại đau này cơ hồ muốn giết chết nàng, hy vọng Đức Tuyển ca ca đừng chạm vào nàng nữa, cũng đừng làm việc kia một lần nữa.
Có lẽ hắn tuyệt đối sẽ không nghe lời của nàng! Hắn luôn bá đạo như vậy, đối với nàng lại chán ghét hung tợn, làm sao có thể chiều theo ý của nàng? Khương Đông Ly chán nản suy nghĩ, trong lòng càng thêm hoảng loạn.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy được chính mình rốt cuộc không thể tiếp tục ngồi trong phòng này, trong lòng sinh ra một ý niệm bỏ trốn, chỉ cần có thể tránh thoát đêm nay cũng đã khá lắm rồi, nhưng liệu nàng có thể trốn được thì biết chạy đi đâu?
Bỗng nhiên, một ý nghĩ chợt lóe sáng trong đầu nàng - Đức An ca ca! Trước tiên nàng có thể đến phòng Đức An ca ca trốn một đêm, chỉ cần một buổi tối là tốt rồi, nàng tự nhủ như vậy với bản thân, ngày mai… Ngày mai nàng sẽ có dũng khí đối mặt Đức Tuyển đại ca !
Nói là làm liền, thừa dịp Đức Tuyển chưa trở về phòng, Khương Đông Ly lén lút mở cửa phòng ra, cẩn thận hết nhìn đông sang tới tây trong chốc lát, thấy bốn bề vắng lặng, nàng nhanh chóng bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, liền nhanh như chớp hướng tới phòng của Đức An mà chạy tới, không biết chính mình sắp dấy lên một cơn gió lốc bão táp hãi hùng… Đi đến trước cửa phòng Đức An, nàng đưa tay gõ mấy cái, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng Đức An gằn nhẹ - "Mặc kệ là ai, tối hôm nay đừng có đến phiền ta!"
Khương Đông Ly nhíu mày, hạ giọng kêu lên: "An ca ca, là muội nha!"
Trong phòng yên lặng trong chốc lát, bỗng nhiên, cửa phòng bị đánh bang 1 cái mở ra, gương mặt u sầu của Đức An ló ra ngoài dò xét, không thể tin được trước mắt thật lại là Khương Đông Ly.
"Thật là muội sao… Ly nhi!" Hắn thật chấn kinh a! Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của nàng cùng đại ca, tại sao nàng lại chạy đến tìm hắn, không phải hắn đang hoa mắt chứ?
Khương Đông Ly chạy lại bên cạnh hắn tiến vào trong phòng, sau đó khẩn trương nói: "An ca ca, trước hết huynh đóng cửa phòng trước lại đã!"
Đức An bỗng giật mình trong chốc lát, mới theo lời nàng đóng cửa phòng lại.
Hắn không nhìn lầm, người ở trong phòng hắn thật là Đông Ly, hắn tuy rằng cũng đã uống rất nhiều rượu, cũng có chút say say, nhưng cũng không say đến nỗi rối tinh rối mù lên.
"Ly nhi, tại sao muội lại chạy đến chỗ của ta? Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của muội và đại ca đó!" Đức An đã tỉnh rượu hơn phân nửa, cố nén lại hưng phấn trong lòng, hắn mang theo một đường hy vọng hỏi.
Khương Đông Ly nhìn hắn một cái, chợt cúi đầu, chậm rãi nói: "Muội… Muội biết, chỉ là muội muốn… Muội muốn trốn một đêm ở đây."
"Trốn?" Đức An khó hiểu. "Vì cái gì lại trốn? Muội muốn tránh ai?"
Khương Đông Ly cắn cắn môi dưới, hai gò má bỗng dưng ửng hồng, "Muội sợ Đức Tuyển đại ca, cũng sợ những hành động hắn gây ra với muội…" Nàng nói không được nữa, cho dù nàng có là rất khờ dại, nhưng cũng biết được không nên bàn bạc việc khuê phòng trước mặt một nam nhân.
"Sợ huynh ấy đối với muội như thế nào?" Đức An gấp gáp hỏi.
"Muội… Muội…" Khương Đông Ly ấp úng cả buổi, khuôn mặt sớm đã đỏ hồng lên rồi. "Ai nha! Cái loại này thật muội không biết nên nói như thế nào nữa!"
Đức An đột nhiên nhận ra ý tứ câu nói của nàng, thân mình cao ngất đột nhiên chấn động một chút, hắn buồn bực đưa bầu rượu lên miệng định hớp lấy 1 chút.
Khương Đông Ly ngẩng đầu lên, chứng kiến hắn liên tục nốc rượu như đang uống nước lã, nhịn không được đi đến bên cạnh hắn, đoạt lấy bầu rượu trong tay Đức An, cau mày hỏi: "An ca ca, tại sao huynh lại uống nhiều rượu như vậy? Huynh muốn gây tổn hại đến sức khỏe bản thân sao!"
Đức An nao nao lòng, đôi mắt bao hàm nỗi đau đớn dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn thân thiết đã lâu đã lâu… “Ly nhi, muội thích đại ca sao?" Hắn đột nhiên hỏi.
Khương Đông Ly cúi đầu, trầm mặc một lát, mới mở miệng nói: "Muội… Muội cũng không biết! Muội chỉ biết muội rất sợ hắn, mỗi lần muội nhìn thấy hắn sẽ không tự chủ được nên tim đập nhanh hơn, sau đó mặt đỏ lên, hắn khiến cho muội cảm giác hết hơi, muội không biết tại sao chính mình lại có loại phản ứng này!"
Đức An vừa nghe, sắc mặt đột nhiên buồn bã hẳn, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định truy vấn: "Còn ta thì sao? Muội đối với ta lại có cảm giác như thế nào hả?"
Khương Đông Ly nở ra một nụ cười ngọt, "An ca ca là vị huynh trưởng hiểu rõ Ly nhi nhất nha! Cũng giống như Dận Kỳ ca ca vậy, khiến cho muội cảm thấy rất ấm áp lại an tâm."
"Cũng chỉ là như vậy thôi sao?" Đức An thần sắc càng ảm đạm.
"Ân!" Khương Đông Ly khẽ nhún vai, khuôn mặt tuấn mỹ kia cố gắng che kín sự chua xót trong lòng, mãi thật lâu mà vẫn không nói nên nổi 1 câu…
Đức Tuyển trở lại trong phòng, không nghĩ tới việc nghênh đón hắn lại chính là một căn phòng vắng vẻ.
Thật vất vả mới đuổi đi được vài vị đại ca cùng hắn giao hảo thâm tình trong cung, hắn liền khẩn cấp trở về phòng, từ ngày hắn có được nàng, dục vọng hắn đối với nàng chẳng những không vì vậy mà giảm bớt, ngược lại càng thêm thiêu đốt mãnh liệt.
Nhưng hắn vẫn đang khống chế được chính mình, cố đè nén xuống, chỉ vì chờ đợi đến ngày hôm nay.
Mà nàng tại sao lại không biết an phận trong phòng chờ hắn!
Đức Tuyển nheo nheo mắt tức giận, đôi mắt lạnh lùng kia nhìn đến bộ quần áo được xếp ngay ngắn trên bàn, từ mũ phượng cho đến hỷ phục, nàng thay xong quần áo đã chạy đi đâu?
Xem ra, nàng là cố ý trốn tránh hắn! Nàng nghĩ là nàng thực tránh được hắn sao? Khuôn mặt tuấn mỹ của Đức Tuyển trầm xuống, cả người tỏa ra một luồng khí lạnh của tức giận, đôi con ngươi đen quắt thước cau có âm u.
Thân hình to lớn của hắn ngang tàng cất bước đi đến giữa phòng, hướng gia phó gác đêm ra lệnh nói: "Truyền Tinh nhi và Tần má má cho ta!" (*gia phó: nô tài)
"Rõ!" Gia phó nhận mệnh đi ngay lập tức.
Một lát sau, Tần má má cùng Tinh nhi sốt ruột nhanh chóng đi vào Vũ Uyên lâu.
"Không biết bối lặc gia gọi đến lão nô có gì phân phó?" Tần má má cong người xuống kính cẩn hỏi.
Đôi mắt Đức Tuyển lãnh đạm nhìn chằm chằm Tần má má cùng Tinh nhi, trầm giọng nói: "Cách cách đâu? Tại sao nàng lại không ở trong phòng chờ ta?"
"A?" Nét mặt già nua của Tần má má phút chốc hóa trắng xanh, vô cùng kích động.
“Kì lạ a! Tinh nhi tận mắt thấy cách cách ngồi ở trong phòng!" Tinh nhi vội vàng gật đầu phụ hoạ.
Đức Tuyển hừ lạnh một tiếng, giọng lạnh băng nói: "Mới vừa rồi là mới vừa rồi, hiện nay nàng quả thật không có trong phòng, các ngươi còn không mau đi tìm người đi!"
"Nô tỳ đi ngay!" Hai người nơm nớp lo sợ đồng thanh nói run run, ngay lập tức xoay người đi tìm - "Chậm đã!" Đức Tuyển đột nhiên lại hét lên. "Chuyện này không được kinh động đến Vương gia cùng phúc tấn, biết không?"
Tần má má cùng Tinh nhi nhanh chóng gật đầu, liền phân công nhau tìm người.
Ước chừng qua thời gian cỡ một chén trà nhỏ, Tần má má cùng Tinh nhi thở hồng hộc trở lại Vũ Uyên lâu.
"Hồi bối lặc gia, cách cách không có ở trong phòng của mình, ở hoa viên cũng không thấy người." Tinh nhi cúi đầu báo cáo.
Tần má má nói tiếp: "Lão nô đến lần lượt những nơi mà cách cách thường đến để tìm, nhưng vẫn không tìm được cách cách!"
Đức Tuyển nheo mắt lại, trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi: "Chỗ của Nhị bối lặc đã đến tìm chưa?"
Tần má má cùng Tinh nhi đồng thời trừng mắt lớn, hai người đưa mắt nhìn nhau trong chốc lát, sau đó run rẩy trả lời: "Dạ, không… Không có!"
Ánh mắt âm u của Đức Tuyển phút chốc xẹt qua một tia lạnh lẽo, "Các ngươi lui xuống đi! Nhớ kỹ, chuyện đêm nay không được nhắc đến với bất kì một ai!"
Tần má má cùng Tinh nhi kính sợ đồng thanh vâng dạ, lập tức nhún mình cúi chào rồi rời khỏi Vũ Uyên lâu.
Đợi các nàng đi khuất, cơn giận của Đức Tuyển lúc này mới hoàn toàn bùng nổ, hai tay nắm chặt thành quyền.
Nếu điều hắn suy đoán là đúng, thì xác định nàng chắc chắn là đang trốn ở chỗ Đức An. Chết tiệt, nàng dám coi thường hắn, dám không nghe lời cảnh cáo của hắn, ngay ngày đầu tiên hắn nạp nàng làm thiếp, ban đêm lại liền cậy nhờ tới nam nhân khác che chở, đối hắn mà nói thì chuyện này là một loại sỉ nhục, cũng là phản bội, hắn tuyệt đối không tha cho nàng!
Cả người sôi trào tức giận, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng của hắn hướng tới Tây uyển nơi Đức An cư trú mà bước.
"An ca ca, huynh làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại không nói lời nào?" Khương Đông Ly nhìn gương mặt hậm hực của Đức An hỏi.
Từ nãy tới bấy giờ, hắn vẫn trầm mặc, một câu cũng không nói, hắn nhìn có vẻ là lạ, không giống như lúc bình thường.
Đức An miễn cưỡng mỉm cười, cuối cùng mới mở miệng nói: "Ly nhi, muội trốn ở chỗ này cũng không phải là biện pháp, vẫn là nên trở về chỗ của đại ca đi!"
Khương Đông Ly nghe vậy, khuôn mặt nhất thời sụp xuống, mắt đáng thương ngước nhìn Đức An, "An ca ca, huynh muốn đuổi muội đi sao?"
Nhìn thấy dung nhan điềm đạm đáng yêu của nàng, lòng Đức An lại một lần nữa đau như dao cắt, thật sự hắn rất muốn lưu nàng lại, nhưng hắn không thể!
Theo những điều nghe được trong lúc trò chuyện nãy giờ, trong lòng hắn đã rất rõ ràng rằng Đông Ly đã sớm thích đại ca, cái cảm giác thích này đều không phải là tình huynh muội, chính là do nỗi sợ hãi của nàng đối với Đức Tuyển quá lớn khiến nó bị che đậy nên chưa phát hiện.
Căn cứ vào đó, hắn không có lý do gì mà cũng không nên mời nàng lưu lại chỗ này, làm như vậy không những không giúp nàng mà còn có thể hại nàng!
"Hãy nghe ta nói, Ly nhi, đại ca không đáng sợ lắm đâu, huynh kỳ thật thực rất ôn nhu, chỉ là giữa 2 người còn chưa biết rõ lẫn nhau, cho nên muội mới cảm thấy sợ hãi như vậy." Đức An nắm bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng mà vỗ về.
"Thật sao?" Trên mặt Khương Đông Ly tràn ngập hoài nghi cùng lo lắng.
"Đương nhiên! An ca ca đã bao giờ lừa gạt muội? Ta có thể cam đoan đại ca tuyệt đối sẽ không thương tổn muội, muội căn bản không cần phải sợ huynh ấy!"
Khương Đông Ly nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng rốt cục cũng gật gật đầu.
"Tốt lắm, ta đưa muội trở về phòng, đi thôi!" Đức An mỉm cười nói, lôi kéo nàng đứng lên, đưa tay nắm lấy bả vai nàng nhỏ bé và yếu ớt, chuẩn bị rời khỏi phòng.
Thình lình, cửa phòng đột nhiên bị ai đó dùng sức đá mạnh ra, vẻ mặt Đức Tuyển đầy hung tợn bước vào trong phòng, con ngươi đen thâm thúy u ám tức giận cứ như là hai đốm đám bập bùng cháy mãnh liệt, hắn chằm chằm nhìn thẳng vào Đức An và Khương Đông Ly.
Khương Đông Ly theo bản năng lại trốn sau lưng Đức An, chỉ lộ ra một đôi mắt đen hoảng hốt bất an.
Hành động của nàng càng thêm chọc giận sự nóng nảy, cáu gắt đã gần kề đạt đến bùng nổ của Đức Tuyển.
"Các ngươi đang làm cái gì ở đây?" Đôi mắt bực tức điên tiết của hắn nhanh lướt qua Đức An, sau đó trở lại hướng nhìn thẳng vào Đông Ly. "Ngươi đã là tiểu thiếp của ta, thế nhưng còn chạy đến trong phòng của nam nhân khác, ngươi định khiến cho ta mất mặt phải không?"
Khương Đông Ly sợ hãi rụt rè cúi mặt xuống, trực giác mách bảo nàng phải tránh cái nhìn của hắn.
Đức An thấy thế, vội vàng lên tiếng nói: "Đại ca huynh hiểu lầm rồi, trong lòng Ly nhi chính có chút sợ hãi, chỉ muốn đệ an ủi khuyên nhủ một chút, chứ nàng không hề có ý định đó!"
Đức Tuyển nheo mắt lại, lạnh lùng liếc xéo đánh giá bọn họ một lúc lâu, gương mặt băng giá thoáng lộ ra một vẻ ganh tị.
Bởi vì nàng lại một lần nữa vẫn chỉ tín nhiệm, nương tựa vào Đức An khiến hắn càng thêm phần ganh ghét, khó chịu!
Hắn chỉ lạnh lùng, cười khẽ, "Ta liền tạm thời tin tưởng các ngươi một lần!" Đôi con ngươi u ám lãnh huyết của hắn hướng nhìn Khương Đông Ly, giọng bình tĩnh ra lệnh nói: "Ngươi lại đây!"
Khương Đông Ly sợ hãi liếc mắt nhìn hắn một cái, lập tức lại nhìn về phía Đức An, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ ôn nhu của Đức An, nàng mới chậm rãi bước từng bước, đi về phía Đức Tuyển.
Chỉ còn cách Đức Tuyển 1 khoảng vài bước thì nàng liền ngừng lại, đột ngột nói: "Ngươi… Ngươi phải đồng ý với ta, không được nổi giận phát cáu, ta… Ta mới cùng ngươi trở về!"
Sắc mặt Đức Tuyển đột ngột trầm xuống, đôi môi nhếch thành một đường, chết tiệt, nàng đã gây ra chuyện thế này rồi mà còn dám to gan mặc cả với hắn, nhưng hắn sẽ không tiếp tục dung túng cho nàng gây chuyện sai trái một lần nữa.
Không cần nghĩ ngợi gì, hắn nhanh chóng vươn tay, kéo mạnh lấy tay nàng, túm nàng bước ra khỏi phòng Đức An.
"Buông tay, ngươi làm đau ta!" Khương Đông Ly cau mày kinh hô, ngược lại Đức Tuyển quay đầu nhìn nàng bằng một ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị càng khiến nàng run sợ sau đó thì nàng chỉ cắn môi mà không dám cất lời.
"Đại ca, Đông Ly chỉ là quá sợ hãi, huynh đừng làm khó nàng!" Đức An lo lắng đuổi theo gọi với.
Đức Tuyển nheo lại mắt lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.
"Đệ quan tâm tới nàng như vậy thật sự làm kẻ khác cảm động a! Xem ra ta phải nhắc lại cho đệ tỉnh táo, nàng là người của ta, chuyện của ta với nàng, người ngoài không được phép xen vào, kể cả người đó có là đệ đi chăng nữa!" Tạm dừng trong chốc lát, sắc mặt của hắn thoáng có chút dịu lại, bình tĩnh nói: "Ta không hy vọng bởi vậy mà phá hủy tình cảm huynh đệ chúng ta!"
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại lôi Khương Đông Ly đi về hướng Vũ Uyên lâu, lưu lại chỉ là hình ảnh một Đức An buồn khổ đứng lặng giữa bầu trời đầy sao đêm mùa hạ…
Đức Tuyển nhanh chóng cầm lấy tay Khương Đông Ly, đẩy cửa phòng ra, trực tiếp đi vào bên trong, sau đó vứt mạnh nàng ngã ra giường.
"Ngươi… Ngươi đừng giận dữ như vậy được không? Bởi vì ta sợ hãi… cho nên mới chạy đến chỗ An ca ca trốn." Nàng nuốt nước miếng, khiếp vía thốt lên.
"Vậy sao? Thật là như vậy sao?" Đức Tuyển khẽ nhướng mày, môi nhếch lên cười khẩy, nhưng tận sâu trong đôi mắt lãnh khốc kia hoàn toàn không có chút ý cười.
Hắn từng bước một đi tới gần nàng, phút chốc bỗng nhiên vươn tay ôm lấy bả vai của nàng, giọng lạnh băng gằn từng tiếng nói: "Ngươi sợ ta? Cũng chỉ vì nguyên nhân này? Hay nguyên nhân chính là muốn nhảy vào lòng Đức An, để hắn ôm ấp, an ủi, yêu chiều ngươi?"
"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì." Hắn đối với nàng rất hung tợn, Khương Đông Ly cong miệng quay đầu đi, không muốn tiếp tục chứng kiến trận lôi đình của hắn.
"Ngươi không hiểu? Xem ra ngươi chưa từng đem lời ta nói đặt ở trong lòng!" Đức Tuyển chụp lấy bả vai của nàng, xoay người nàng lại đối mặt về phía mình.
"Ngươi nắm ta đau quá a!" Vẻ mặt đau khổ Khương Đông Ly kêu nhỏ. "Tại sao ngươi luôn hung tợn với ta như vậy, khó trách bất kì người nào cũng sợ ngươi, ta… Ta không muốn ở lại trong này nữa." Nàng vừa nói xong, liền dùng sức đẩy hắn ra, xoay người chạy hướng tới cửa phòng.
"Không cho ngươi đi!" Đức Tuyển dễ dàng túm lấy giữ chặt nàng lại. "Ngươi có nghe lời của ta không hả?"
"Vì sao ta nhất định phải nghe lời ngươi nói? Trong khi tại sao ngươi chưa bao giờ nghe lời của ta?" Khương Đông Ly đau khổ thốt lên.
Đức Tuyển nghe vậy phút chốc trừng lớn mắt. Nàng dám cãi lại! Hắn đối với nàng đã nhún nhường mọi cách, khoan dung, thế nhưng nàng lại còn tiến thêm vài thước, càng ngày càng không xem hắn ra cái gì!
"Ngươi…!" Hắn nổi cơn thịnh nộ, hai hàm răng rít chặt la lối. "Ngươi đúng là không biết điều, ta còn chưa tính sổ chuyện đêm nay với ngươi!"
"Ta… Ta mà là người không biết điều sao!" Hai gò má vốn bằng phẳng mịn màng của Đông Ly phồng lên hết sức giận dữ. "A mã và ngạch nương thương yêu ta, Đức An ca ca đối với ta thật là tốt, tất cả ta đều cảm nhận được! Chỉ có ngươi, luôn thích ức hiếp ta, khi dễ ta, còn muốn ta làm tiểu thiếp của ngươi!"
"Có thể làm tiểu thiếp của ta chính là phúc khí của ngươi, ngươi có cái gì bất mãn sao?" Đức Tuyển híp mắt hỏi, thanh âm lạnh đến độ làm cho người ta phải run lên.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, Khương Đông Ly hơi hơi co rúm lạ, đầu cúi cúi xuống, sợ hãi trong lòng lại đột nhiên dâng lên, nàng đột nhiên nhảy dựng lên, rồi nói : "Ta… Ta muốn trở về phòng của mình." Thân hình nhỏ bé lần thứ hai nhắm phía cửa phòng mà bước --"Dù thế nào ngươi cũng không được phép rời đi!" Bàn tay to của Đức Tuyển chụp tới, ôm chặt lấy eo của nàng, đem nàng mang về trên giường.
"Ngươi chỉ có thể ở trong này, về sau nơi này chính là phòng của ngươi!" Giọng hắn bình tĩnh lạnh lùng tuyên bố.
"Ta không muốn!" Khương Đông Ly cuống cuồng kêu gào, nàng lại muốn đứng lên, nhưng lập tức bị Đức Tuyển ngăn chặn, thế nào cũng vô pháp giãy giụa do bị hắn kiềm chế.
"Ta cảnh cáo ngươi, đừng thử tính nhẫn nại của ta! Ta muốn nạp ngươi làm thiếp, cũng không có nghĩa là cho phép ngươi có thể ở trước mặt ta tuỳ hứng gây chuyện, làm trái ý của ta!" Đức Tuyển lãnh khốc vô tình nói. "Đối với ta mà nói, ngươi chỉ là một vị tiểu thiếp nhỏ nhoi không đáng nhắc tới!”
Khương Đông Ly nhất thời ngây ngẩn cả người.
Lời nói tàn nhẫn của hắn khiến nàng chợt nhớ lại lời của 2 vị lão ma ma tại hoa viên nói rất đúng, chẳng qua, những lời này nghe được từ trong chính miệng hắn nói ra khiến tim nàng đau buốt nhức nhối, lồng ngực dâng lên một cảm giác u uất trầm buồn chưa bao giờ có, nàng vỗ vỗ vuốt vuốt ngực mình lại, hai dòng lệ đã rưng rưng nơi khóe mắt.
Lòng của nàng thật sự đau quá, đau quá!
Đức Tuyển tái xanh mặt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dần thấm đẫm nước mắt, trong đầu mơ hồ dấy lên một sự đau đớn khó hiểu. Vì sao lúc nào nàng cũng khiến lòng hắn trở nên loạn? Một tiểu nữ nhân nhỏ bé như nàng sao lúc nào cũng có thể kích thích mọi cảm xúc hỷ nộ ái ố của hắn, quấy nhiễu tâm tư của hắn?
Loại chuyện này tuyệt sẽ không phát sinh ở trên người hắn!
Vì muốn chứng minh hắn tuyệt đối không dễ bị người khác khống chế, Đức Tuyển bỗng dưng đem nàng cả người đẩy ngã ở trên giường, hắn lập tức khi thân về phía trước, thân hình to lớn đè lên trên người nàng.
Hắn chụp lấy hai tay của nàng giữ chặt trên đầu giường, tiếp theo bá đạo chiếm lấy môi của nàng, bất chấp sự giãy dụa liều lĩnh của nàng, cạy ra cho bằng được đôi môi cánh hoa của nàng, cuồng mãnh xâm nhập hôn nàng.
Thanh âm nức nở của Đông Ly phát ra đứt quãng, nàng chưa bao giờ cảm thấy bất lực và ủy khuất như thế, trong Đa La Duệ vương phủ mọi người đều đối xử với nàng rất tốt, tại sao chỉ có riêng hắn là luôn thù hận nàng, một mực ức hiếp nàng, tàn nhẫn mà vô tình không ngừng cưỡng ép nàng phải chịu đựng tất cả những chuyện này, nàng thật sự không rõ!
Đôi mắt hắc ám của Đức Tuyển ẩn chứa đầy dục vọng, hắn thô bạo hôn nàng, đầu lưỡi lẩn lách vào cái miệng non mềm của nàng, kích cuồng tàn sát bừa bãi cướp lấy hơi thở ngọt ngào mùi đàn hương.
"Đáp lại ta…" Đức Tuyển ở bên môi nàng lỗ mãng ra lệnh. "Ôm ta, đáp lại nụ hôn của ta."
Khương Đông Ly dường như không hề nghe thấy, mái tóc xổ ra rối tung, nước mắt ầng ậng chảy tràn khuôn mặt thanh tú.
"Chết tiệt, ngươi mau nhìn ta!" Đức Tuyển ôm cứng người nàng, xoay mặt nàng lại, bắt nàng phải nhìn thẳng hắn.
Khương Đông Ly vẫn không hề phản ứng, chỉ nhắm hai mắt lại.
"Đáng ghét!" Đức Tuyển cắn cắn, trong mắt hắn ẩn chứa cả một ngọn lửa đang cháy mãnh liệt. Hắn vội vàng xé rách hết y phục của nàng để lộ ra bộ ngực đầy đặn, dục vọng của hắn khó có thể tiếp tục khống chế nữa, cơn phẫn nộ hiện tại chỉ càng khiến nó thêm gia tăng.
Bàn tay to của hắn thô bạo vuốt ve ngực của nàng, ngón tay lần lữa chơi đùa xoa bóp nụ hoa hồng mềm mại, hắn cố tình làm đau nàng.
Khương Đông Ly kinh hô hốt hoảng, bởi vì bị đau mà mở to hai mắt, đôi mắt ngân ngấn nước ai oán nhìn về phía Đức Tuyển.
Cố ý lướt qua ánh mắt yếu ớt đầy tổn thương của nàng, Đức Tuyển nâng... mặt nàng lên, vừa ôn nhu vừa bá đạo, nụ hôn của hắn in dấu khắp nơi trên gương mặt nàng. Đôi môi hắn nóng rực, nó bắt đầu lang thang tìm xuống dưới, mút nhẹ cái cổ trắng ngần, tiếp theo đi đến bộ ngực tuyết trắng non mềm, vừa cắn vừa hôn vừa liếm, làn da nàng trắng nõn như tuyết lưu lại những vết hôn đỏ ấn kí… Phẫn nộ hỗn loạn dâng cao trộn lẫn với dục vọng mãnh liệt, Đức Tuyển hoàn toàn mất đi lý trí, sự ôn nhu đã hoàn toàn bị đánh mất.
Hắn nhanh chóng đứng dậy tháo bỏ xuống quần áo trên người mình, lại nhanh chóng phủ thân thể tuyết trắng của nàng, thân hình to lớn của hắn bắt đầu vuốt ve nàng, tựa như một con giao long cuộn lấy bạn tình, hắn quấn quanh thân thể mềm mại thơm ngát của nàng, từng nơi từng chỗ trên da thịt nóng rực lên, khiến nàng nhức nhối khó chịu.
Khương Đông Ly ấm ức khóc nức nở, nhưng chiếc lưỡi điêu luyện của hắn một lần nữa chơi đùa trên người nàng, thì thầm bên tai nàng, tiếp theo hắn hơi nhổm dậy, đưa tay kéo 2 chân nàng ra.
"Trời ơi!"
Khương Đông Ly kinh sợ mở to mắt nhìn hắn, nàng hốt hoảng muốn lập tức ngồi dậy, kháng cự lại sự xâm lược sắp tới của hắn.
Đêm nay, Đức Tuyển tận tình rong ruổi trên người Đông Ly, một lần lại một lần ở trong cơ thể nàng phóng thích chính mình, cho đến khi hắn hoàn toàn mệt mỏi, mới cuộn người ôm nàng ngủ say…
"Ly nhi, muội… Muội đừng nghe các bà ấy nói hưu nói vượn, đừng đem những lời này để ở trong lòng!" Ai! Sau đó thì cái tài ăn nói giỏi giang cũng hắn hoàn toàn không dùng được, hắn thật sự không biết làm như thế nào an ủi nàng mới tốt!
Khương Đông Ly vẫn im lặng không nói như cũ. Phải mất một lúc lâu sau, nàng mới yếu ớt quay đầu lại nhìn Dận Kỳ, nhíu mày hỏi: "Dận Kỳ ca ca, làm tiểu thiếp người ta có phải là không có chút tiền đồ nào không? Lời các bà ấy nói có thật không?"
"A, ưm… Việc này…" Đối mặt với cặp mắt đen tuyền trong suốt đầy tin tưởng của Khương Đông Ly, Dận Kỳ thật sự nói không đành lừa gạt nàng bằng những lời an ủi êm tai, cho dù đó là thiện ý thì cũng là nói dối!
Khương Đông Ly nhìn một bộ dạng lúng túng, khó xử của hắn, trong lòng đã minh bạch được bảy tám phần. Thì ra làm một tiểu thiếp cũng không phải chuyện tốt gì, Đức Tuyển đại ca vẫn là chán ghét nàng giống như trước, cho nên mới không muốn nàng làm thê tử, chỉ muốn nàng làm tiểu thiếp!
"Dận Kỳ ca ca, có phải là muội quá ngây thơ không? Chuyện gì cũng không biết, khó trách người trong phủ này đều cứ nhìn muội với ánh mắt kì quái, thì ra bọn họ đều là thương cảm cho muội phải không?" Khương Đông Ly nhẹ cúi đầu, thì thầm buồn bã.
Dận Kỳ nghe vậy, đau lòng không thôi, lại nói không ra, không thể cất nổi một lời an ủi.
"Có thể muội chính là một cách cách ngu ngốc nhất từ trước tới giờ!" Nàng nhếch môi cười chế giễu bản thân. “Ngay cả đến thê với thiếp cũng không biết phân biệt!"
"Không, muội không hề ngu ngốc! Muội chỉ là một cô nương thuần khiết ngây thơ, nhưng điều này cũng không có nghĩa là muội ngu ngốc nha!" Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của hắn lại có chút khàn khàn.
Tên Đức Tuyển đáng chết, xem hắn biến một tiểu mỹ nhân hồn nhiên ngây ngô thành bộ dạng đau khổ như hôm nay! Tự đáy lòng Dận Kỳ nổi lên một cơn giận dữ, không ngừng rủa xả Đức Tuyển.
Khương Đông Ly ngẩn ngơ suy nghĩ sau một lúc lâu, bỗng dưng quay lại nhìn Dận Kỳ nở một nụ cười rực rỡ ngọt ngào như hoa: "Ly nhi tin tưởng lời nói của Dận Kỳ ca ca."
"Kỳ thật mặc kệ là thê là thiếp, muội cũng không cần biết! Nhưng nếu không làm như vậy, muội sẽ không được thấy A mã cùng ngạc nương yêu thương nữa! Chỉ cần có thể cùng A mã, ngạch nương vĩnh viễn ở cùng một chỗ, dù là cái gì thê hay thiếp của hắn, muội hoàn toàn không quan tâm!" Như đã hạ quyết tâm thật cao, nàng chống hai tay vào thắt lưng, trong lòng vô cùng hăng hái, xoay qua Dận Kỳ lớn tiếng tuyên bố.
Dận Kỳ cười cười nhưng không khỏi đau lòng, một cô nương hồn nhiên thiện lương như vậy đáng ra phải được chiều chuộng thương yêu hết mực! Cho dù trong lòng vạn phần luyến tiếc, nhưng hắn quả thật một chút cũng không thể chiếu cố cho Ly nhi, ngay cả Hoàng a mã cũng cho phép Đức Tuyển làm như vậy, hắn còn có cái gì xen vào chuyện người ta!
Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi trong lòng… Không có nghi thức bái đường, Khương Đông Ly thân mặc áo cưới mũ phượng liền bị đưa ngay vào căn phòng của Đức Tuyển trong Vũ Uyên lâu.
Đi vào ngồi trong phòng, đợi khi Tần má má cùng Tinh nhi hầu hạ xong và lui ra được một lúc rồi, Khương Đông Ly mới đưa tay vén chiếc khăn hỉ đỏ, gỡ bỏ chiếc mũ phượng nặng nề, nhẹ nhàng cởi ra bộ hỷ phục đỏ thẫm, thay vào một bộ quần áo bình thường.
Nàng xếp gọn gàng hỷ phục lại, đặt cùng với mũ phượng. Không biết tại sao, nàng chính là cảm thấy mình không nên mặc bộ hỷ phục và mũ miệng này, nàng không phải chỉ là một tiểu thiếp sao? Vậy thì cứ giống như bình thường, thoải mái tự tại!
Khương Đông Ly ngồi trên giường hỉ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm lên cặp nến đỏ lung linh trên bệ cao, bỗng nhiên hình ảnh và mọi lời nói của hai lão ma ma nơi hoa viên lần nữa tái hiện lại trong đầu nàng, khiến đôi mày thanh tú của nàng giật giật chau lại, tự dưng trỗi dậy những suy tư đầy đau khổ.
Tiếp theo, nàng lại nghĩ tới lời nói của Tần má má. Bà nói đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của nàng cùng Đức Tuyển đại ca, nàng phải ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng chờ hắn trở về, sau khi viên phòng, nàng lúc đó mới thực sự trở thành người của đại ca.
Nghĩ đến đây, Khương Đông Ly trong phút chốc tự dưng đang ngồi trên giường lại đứng bật lên, trong lòng khủng hoảng sợ hãi đến cực độ, nàng rõ ràng không thể quên được kinh nghiệm lần đầu tiên đau đớn, có lẽ đêm nay lại phải trải qua một lần nữa!
Không! Khương Đông Ly nuốt nước miếng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn như được phủ một lớp hóa trang mà trắng bệch ra. Cái loại đau này cơ hồ muốn giết chết nàng, hy vọng Đức Tuyển ca ca đừng chạm vào nàng nữa, cũng đừng làm việc kia một lần nữa.
Có lẽ hắn tuyệt đối sẽ không nghe lời của nàng! Hắn luôn bá đạo như vậy, đối với nàng lại chán ghét hung tợn, làm sao có thể chiều theo ý của nàng? Khương Đông Ly chán nản suy nghĩ, trong lòng càng thêm hoảng loạn.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cảm thấy được chính mình rốt cuộc không thể tiếp tục ngồi trong phòng này, trong lòng sinh ra một ý niệm bỏ trốn, chỉ cần có thể tránh thoát đêm nay cũng đã khá lắm rồi, nhưng liệu nàng có thể trốn được thì biết chạy đi đâu?
Bỗng nhiên, một ý nghĩ chợt lóe sáng trong đầu nàng - Đức An ca ca! Trước tiên nàng có thể đến phòng Đức An ca ca trốn một đêm, chỉ cần một buổi tối là tốt rồi, nàng tự nhủ như vậy với bản thân, ngày mai… Ngày mai nàng sẽ có dũng khí đối mặt Đức Tuyển đại ca !
Nói là làm liền, thừa dịp Đức Tuyển chưa trở về phòng, Khương Đông Ly lén lút mở cửa phòng ra, cẩn thận hết nhìn đông sang tới tây trong chốc lát, thấy bốn bề vắng lặng, nàng nhanh chóng bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, liền nhanh như chớp hướng tới phòng của Đức An mà chạy tới, không biết chính mình sắp dấy lên một cơn gió lốc bão táp hãi hùng… Đi đến trước cửa phòng Đức An, nàng đưa tay gõ mấy cái, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng Đức An gằn nhẹ - "Mặc kệ là ai, tối hôm nay đừng có đến phiền ta!"
Khương Đông Ly nhíu mày, hạ giọng kêu lên: "An ca ca, là muội nha!"
Trong phòng yên lặng trong chốc lát, bỗng nhiên, cửa phòng bị đánh bang 1 cái mở ra, gương mặt u sầu của Đức An ló ra ngoài dò xét, không thể tin được trước mắt thật lại là Khương Đông Ly.
"Thật là muội sao… Ly nhi!" Hắn thật chấn kinh a! Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của nàng cùng đại ca, tại sao nàng lại chạy đến tìm hắn, không phải hắn đang hoa mắt chứ?
Khương Đông Ly chạy lại bên cạnh hắn tiến vào trong phòng, sau đó khẩn trương nói: "An ca ca, trước hết huynh đóng cửa phòng trước lại đã!"
Đức An bỗng giật mình trong chốc lát, mới theo lời nàng đóng cửa phòng lại.
Hắn không nhìn lầm, người ở trong phòng hắn thật là Đông Ly, hắn tuy rằng cũng đã uống rất nhiều rượu, cũng có chút say say, nhưng cũng không say đến nỗi rối tinh rối mù lên.
"Ly nhi, tại sao muội lại chạy đến chỗ của ta? Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của muội và đại ca đó!" Đức An đã tỉnh rượu hơn phân nửa, cố nén lại hưng phấn trong lòng, hắn mang theo một đường hy vọng hỏi.
Khương Đông Ly nhìn hắn một cái, chợt cúi đầu, chậm rãi nói: "Muội… Muội biết, chỉ là muội muốn… Muội muốn trốn một đêm ở đây."
"Trốn?" Đức An khó hiểu. "Vì cái gì lại trốn? Muội muốn tránh ai?"
Khương Đông Ly cắn cắn môi dưới, hai gò má bỗng dưng ửng hồng, "Muội sợ Đức Tuyển đại ca, cũng sợ những hành động hắn gây ra với muội…" Nàng nói không được nữa, cho dù nàng có là rất khờ dại, nhưng cũng biết được không nên bàn bạc việc khuê phòng trước mặt một nam nhân.
"Sợ huynh ấy đối với muội như thế nào?" Đức An gấp gáp hỏi.
"Muội… Muội…" Khương Đông Ly ấp úng cả buổi, khuôn mặt sớm đã đỏ hồng lên rồi. "Ai nha! Cái loại này thật muội không biết nên nói như thế nào nữa!"
Đức An đột nhiên nhận ra ý tứ câu nói của nàng, thân mình cao ngất đột nhiên chấn động một chút, hắn buồn bực đưa bầu rượu lên miệng định hớp lấy 1 chút.
Khương Đông Ly ngẩng đầu lên, chứng kiến hắn liên tục nốc rượu như đang uống nước lã, nhịn không được đi đến bên cạnh hắn, đoạt lấy bầu rượu trong tay Đức An, cau mày hỏi: "An ca ca, tại sao huynh lại uống nhiều rượu như vậy? Huynh muốn gây tổn hại đến sức khỏe bản thân sao!"
Đức An nao nao lòng, đôi mắt bao hàm nỗi đau đớn dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn thân thiết đã lâu đã lâu… “Ly nhi, muội thích đại ca sao?" Hắn đột nhiên hỏi.
Khương Đông Ly cúi đầu, trầm mặc một lát, mới mở miệng nói: "Muội… Muội cũng không biết! Muội chỉ biết muội rất sợ hắn, mỗi lần muội nhìn thấy hắn sẽ không tự chủ được nên tim đập nhanh hơn, sau đó mặt đỏ lên, hắn khiến cho muội cảm giác hết hơi, muội không biết tại sao chính mình lại có loại phản ứng này!"
Đức An vừa nghe, sắc mặt đột nhiên buồn bã hẳn, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định truy vấn: "Còn ta thì sao? Muội đối với ta lại có cảm giác như thế nào hả?"
Khương Đông Ly nở ra một nụ cười ngọt, "An ca ca là vị huynh trưởng hiểu rõ Ly nhi nhất nha! Cũng giống như Dận Kỳ ca ca vậy, khiến cho muội cảm thấy rất ấm áp lại an tâm."
"Cũng chỉ là như vậy thôi sao?" Đức An thần sắc càng ảm đạm.
"Ân!" Khương Đông Ly khẽ nhún vai, khuôn mặt tuấn mỹ kia cố gắng che kín sự chua xót trong lòng, mãi thật lâu mà vẫn không nói nên nổi 1 câu…
Đức Tuyển trở lại trong phòng, không nghĩ tới việc nghênh đón hắn lại chính là một căn phòng vắng vẻ.
Thật vất vả mới đuổi đi được vài vị đại ca cùng hắn giao hảo thâm tình trong cung, hắn liền khẩn cấp trở về phòng, từ ngày hắn có được nàng, dục vọng hắn đối với nàng chẳng những không vì vậy mà giảm bớt, ngược lại càng thêm thiêu đốt mãnh liệt.
Nhưng hắn vẫn đang khống chế được chính mình, cố đè nén xuống, chỉ vì chờ đợi đến ngày hôm nay.
Mà nàng tại sao lại không biết an phận trong phòng chờ hắn!
Đức Tuyển nheo nheo mắt tức giận, đôi mắt lạnh lùng kia nhìn đến bộ quần áo được xếp ngay ngắn trên bàn, từ mũ phượng cho đến hỷ phục, nàng thay xong quần áo đã chạy đi đâu?
Xem ra, nàng là cố ý trốn tránh hắn! Nàng nghĩ là nàng thực tránh được hắn sao? Khuôn mặt tuấn mỹ của Đức Tuyển trầm xuống, cả người tỏa ra một luồng khí lạnh của tức giận, đôi con ngươi đen quắt thước cau có âm u.
Thân hình to lớn của hắn ngang tàng cất bước đi đến giữa phòng, hướng gia phó gác đêm ra lệnh nói: "Truyền Tinh nhi và Tần má má cho ta!" (*gia phó: nô tài)
"Rõ!" Gia phó nhận mệnh đi ngay lập tức.
Một lát sau, Tần má má cùng Tinh nhi sốt ruột nhanh chóng đi vào Vũ Uyên lâu.
"Không biết bối lặc gia gọi đến lão nô có gì phân phó?" Tần má má cong người xuống kính cẩn hỏi.
Đôi mắt Đức Tuyển lãnh đạm nhìn chằm chằm Tần má má cùng Tinh nhi, trầm giọng nói: "Cách cách đâu? Tại sao nàng lại không ở trong phòng chờ ta?"
"A?" Nét mặt già nua của Tần má má phút chốc hóa trắng xanh, vô cùng kích động.
“Kì lạ a! Tinh nhi tận mắt thấy cách cách ngồi ở trong phòng!" Tinh nhi vội vàng gật đầu phụ hoạ.
Đức Tuyển hừ lạnh một tiếng, giọng lạnh băng nói: "Mới vừa rồi là mới vừa rồi, hiện nay nàng quả thật không có trong phòng, các ngươi còn không mau đi tìm người đi!"
"Nô tỳ đi ngay!" Hai người nơm nớp lo sợ đồng thanh nói run run, ngay lập tức xoay người đi tìm - "Chậm đã!" Đức Tuyển đột nhiên lại hét lên. "Chuyện này không được kinh động đến Vương gia cùng phúc tấn, biết không?"
Tần má má cùng Tinh nhi nhanh chóng gật đầu, liền phân công nhau tìm người.
Ước chừng qua thời gian cỡ một chén trà nhỏ, Tần má má cùng Tinh nhi thở hồng hộc trở lại Vũ Uyên lâu.
"Hồi bối lặc gia, cách cách không có ở trong phòng của mình, ở hoa viên cũng không thấy người." Tinh nhi cúi đầu báo cáo.
Tần má má nói tiếp: "Lão nô đến lần lượt những nơi mà cách cách thường đến để tìm, nhưng vẫn không tìm được cách cách!"
Đức Tuyển nheo mắt lại, trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi: "Chỗ của Nhị bối lặc đã đến tìm chưa?"
Tần má má cùng Tinh nhi đồng thời trừng mắt lớn, hai người đưa mắt nhìn nhau trong chốc lát, sau đó run rẩy trả lời: "Dạ, không… Không có!"
Ánh mắt âm u của Đức Tuyển phút chốc xẹt qua một tia lạnh lẽo, "Các ngươi lui xuống đi! Nhớ kỹ, chuyện đêm nay không được nhắc đến với bất kì một ai!"
Tần má má cùng Tinh nhi kính sợ đồng thanh vâng dạ, lập tức nhún mình cúi chào rồi rời khỏi Vũ Uyên lâu.
Đợi các nàng đi khuất, cơn giận của Đức Tuyển lúc này mới hoàn toàn bùng nổ, hai tay nắm chặt thành quyền.
Nếu điều hắn suy đoán là đúng, thì xác định nàng chắc chắn là đang trốn ở chỗ Đức An. Chết tiệt, nàng dám coi thường hắn, dám không nghe lời cảnh cáo của hắn, ngay ngày đầu tiên hắn nạp nàng làm thiếp, ban đêm lại liền cậy nhờ tới nam nhân khác che chở, đối hắn mà nói thì chuyện này là một loại sỉ nhục, cũng là phản bội, hắn tuyệt đối không tha cho nàng!
Cả người sôi trào tức giận, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng của hắn hướng tới Tây uyển nơi Đức An cư trú mà bước.
"An ca ca, huynh làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại không nói lời nào?" Khương Đông Ly nhìn gương mặt hậm hực của Đức An hỏi.
Từ nãy tới bấy giờ, hắn vẫn trầm mặc, một câu cũng không nói, hắn nhìn có vẻ là lạ, không giống như lúc bình thường.
Đức An miễn cưỡng mỉm cười, cuối cùng mới mở miệng nói: "Ly nhi, muội trốn ở chỗ này cũng không phải là biện pháp, vẫn là nên trở về chỗ của đại ca đi!"
Khương Đông Ly nghe vậy, khuôn mặt nhất thời sụp xuống, mắt đáng thương ngước nhìn Đức An, "An ca ca, huynh muốn đuổi muội đi sao?"
Nhìn thấy dung nhan điềm đạm đáng yêu của nàng, lòng Đức An lại một lần nữa đau như dao cắt, thật sự hắn rất muốn lưu nàng lại, nhưng hắn không thể!
Theo những điều nghe được trong lúc trò chuyện nãy giờ, trong lòng hắn đã rất rõ ràng rằng Đông Ly đã sớm thích đại ca, cái cảm giác thích này đều không phải là tình huynh muội, chính là do nỗi sợ hãi của nàng đối với Đức Tuyển quá lớn khiến nó bị che đậy nên chưa phát hiện.
Căn cứ vào đó, hắn không có lý do gì mà cũng không nên mời nàng lưu lại chỗ này, làm như vậy không những không giúp nàng mà còn có thể hại nàng!
"Hãy nghe ta nói, Ly nhi, đại ca không đáng sợ lắm đâu, huynh kỳ thật thực rất ôn nhu, chỉ là giữa 2 người còn chưa biết rõ lẫn nhau, cho nên muội mới cảm thấy sợ hãi như vậy." Đức An nắm bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng mà vỗ về.
"Thật sao?" Trên mặt Khương Đông Ly tràn ngập hoài nghi cùng lo lắng.
"Đương nhiên! An ca ca đã bao giờ lừa gạt muội? Ta có thể cam đoan đại ca tuyệt đối sẽ không thương tổn muội, muội căn bản không cần phải sợ huynh ấy!"
Khương Đông Ly nhìn hắn một hồi lâu, cuối cùng rốt cục cũng gật gật đầu.
"Tốt lắm, ta đưa muội trở về phòng, đi thôi!" Đức An mỉm cười nói, lôi kéo nàng đứng lên, đưa tay nắm lấy bả vai nàng nhỏ bé và yếu ớt, chuẩn bị rời khỏi phòng.
Thình lình, cửa phòng đột nhiên bị ai đó dùng sức đá mạnh ra, vẻ mặt Đức Tuyển đầy hung tợn bước vào trong phòng, con ngươi đen thâm thúy u ám tức giận cứ như là hai đốm đám bập bùng cháy mãnh liệt, hắn chằm chằm nhìn thẳng vào Đức An và Khương Đông Ly.
Khương Đông Ly theo bản năng lại trốn sau lưng Đức An, chỉ lộ ra một đôi mắt đen hoảng hốt bất an.
Hành động của nàng càng thêm chọc giận sự nóng nảy, cáu gắt đã gần kề đạt đến bùng nổ của Đức Tuyển.
"Các ngươi đang làm cái gì ở đây?" Đôi mắt bực tức điên tiết của hắn nhanh lướt qua Đức An, sau đó trở lại hướng nhìn thẳng vào Đông Ly. "Ngươi đã là tiểu thiếp của ta, thế nhưng còn chạy đến trong phòng của nam nhân khác, ngươi định khiến cho ta mất mặt phải không?"
Khương Đông Ly sợ hãi rụt rè cúi mặt xuống, trực giác mách bảo nàng phải tránh cái nhìn của hắn.
Đức An thấy thế, vội vàng lên tiếng nói: "Đại ca huynh hiểu lầm rồi, trong lòng Ly nhi chính có chút sợ hãi, chỉ muốn đệ an ủi khuyên nhủ một chút, chứ nàng không hề có ý định đó!"
Đức Tuyển nheo mắt lại, lạnh lùng liếc xéo đánh giá bọn họ một lúc lâu, gương mặt băng giá thoáng lộ ra một vẻ ganh tị.
Bởi vì nàng lại một lần nữa vẫn chỉ tín nhiệm, nương tựa vào Đức An khiến hắn càng thêm phần ganh ghét, khó chịu!
Hắn chỉ lạnh lùng, cười khẽ, "Ta liền tạm thời tin tưởng các ngươi một lần!" Đôi con ngươi u ám lãnh huyết của hắn hướng nhìn Khương Đông Ly, giọng bình tĩnh ra lệnh nói: "Ngươi lại đây!"
Khương Đông Ly sợ hãi liếc mắt nhìn hắn một cái, lập tức lại nhìn về phía Đức An, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ ôn nhu của Đức An, nàng mới chậm rãi bước từng bước, đi về phía Đức Tuyển.
Chỉ còn cách Đức Tuyển 1 khoảng vài bước thì nàng liền ngừng lại, đột ngột nói: "Ngươi… Ngươi phải đồng ý với ta, không được nổi giận phát cáu, ta… Ta mới cùng ngươi trở về!"
Sắc mặt Đức Tuyển đột ngột trầm xuống, đôi môi nhếch thành một đường, chết tiệt, nàng đã gây ra chuyện thế này rồi mà còn dám to gan mặc cả với hắn, nhưng hắn sẽ không tiếp tục dung túng cho nàng gây chuyện sai trái một lần nữa.
Không cần nghĩ ngợi gì, hắn nhanh chóng vươn tay, kéo mạnh lấy tay nàng, túm nàng bước ra khỏi phòng Đức An.
"Buông tay, ngươi làm đau ta!" Khương Đông Ly cau mày kinh hô, ngược lại Đức Tuyển quay đầu nhìn nàng bằng một ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị càng khiến nàng run sợ sau đó thì nàng chỉ cắn môi mà không dám cất lời.
"Đại ca, Đông Ly chỉ là quá sợ hãi, huynh đừng làm khó nàng!" Đức An lo lắng đuổi theo gọi với.
Đức Tuyển nheo lại mắt lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.
"Đệ quan tâm tới nàng như vậy thật sự làm kẻ khác cảm động a! Xem ra ta phải nhắc lại cho đệ tỉnh táo, nàng là người của ta, chuyện của ta với nàng, người ngoài không được phép xen vào, kể cả người đó có là đệ đi chăng nữa!" Tạm dừng trong chốc lát, sắc mặt của hắn thoáng có chút dịu lại, bình tĩnh nói: "Ta không hy vọng bởi vậy mà phá hủy tình cảm huynh đệ chúng ta!"
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại lôi Khương Đông Ly đi về hướng Vũ Uyên lâu, lưu lại chỉ là hình ảnh một Đức An buồn khổ đứng lặng giữa bầu trời đầy sao đêm mùa hạ…
Đức Tuyển nhanh chóng cầm lấy tay Khương Đông Ly, đẩy cửa phòng ra, trực tiếp đi vào bên trong, sau đó vứt mạnh nàng ngã ra giường.
"Ngươi… Ngươi đừng giận dữ như vậy được không? Bởi vì ta sợ hãi… cho nên mới chạy đến chỗ An ca ca trốn." Nàng nuốt nước miếng, khiếp vía thốt lên.
"Vậy sao? Thật là như vậy sao?" Đức Tuyển khẽ nhướng mày, môi nhếch lên cười khẩy, nhưng tận sâu trong đôi mắt lãnh khốc kia hoàn toàn không có chút ý cười.
Hắn từng bước một đi tới gần nàng, phút chốc bỗng nhiên vươn tay ôm lấy bả vai của nàng, giọng lạnh băng gằn từng tiếng nói: "Ngươi sợ ta? Cũng chỉ vì nguyên nhân này? Hay nguyên nhân chính là muốn nhảy vào lòng Đức An, để hắn ôm ấp, an ủi, yêu chiều ngươi?"
"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì." Hắn đối với nàng rất hung tợn, Khương Đông Ly cong miệng quay đầu đi, không muốn tiếp tục chứng kiến trận lôi đình của hắn.
"Ngươi không hiểu? Xem ra ngươi chưa từng đem lời ta nói đặt ở trong lòng!" Đức Tuyển chụp lấy bả vai của nàng, xoay người nàng lại đối mặt về phía mình.
"Ngươi nắm ta đau quá a!" Vẻ mặt đau khổ Khương Đông Ly kêu nhỏ. "Tại sao ngươi luôn hung tợn với ta như vậy, khó trách bất kì người nào cũng sợ ngươi, ta… Ta không muốn ở lại trong này nữa." Nàng vừa nói xong, liền dùng sức đẩy hắn ra, xoay người chạy hướng tới cửa phòng.
"Không cho ngươi đi!" Đức Tuyển dễ dàng túm lấy giữ chặt nàng lại. "Ngươi có nghe lời của ta không hả?"
"Vì sao ta nhất định phải nghe lời ngươi nói? Trong khi tại sao ngươi chưa bao giờ nghe lời của ta?" Khương Đông Ly đau khổ thốt lên.
Đức Tuyển nghe vậy phút chốc trừng lớn mắt. Nàng dám cãi lại! Hắn đối với nàng đã nhún nhường mọi cách, khoan dung, thế nhưng nàng lại còn tiến thêm vài thước, càng ngày càng không xem hắn ra cái gì!
"Ngươi…!" Hắn nổi cơn thịnh nộ, hai hàm răng rít chặt la lối. "Ngươi đúng là không biết điều, ta còn chưa tính sổ chuyện đêm nay với ngươi!"
"Ta… Ta mà là người không biết điều sao!" Hai gò má vốn bằng phẳng mịn màng của Đông Ly phồng lên hết sức giận dữ. "A mã và ngạch nương thương yêu ta, Đức An ca ca đối với ta thật là tốt, tất cả ta đều cảm nhận được! Chỉ có ngươi, luôn thích ức hiếp ta, khi dễ ta, còn muốn ta làm tiểu thiếp của ngươi!"
"Có thể làm tiểu thiếp của ta chính là phúc khí của ngươi, ngươi có cái gì bất mãn sao?" Đức Tuyển híp mắt hỏi, thanh âm lạnh đến độ làm cho người ta phải run lên.
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, Khương Đông Ly hơi hơi co rúm lạ, đầu cúi cúi xuống, sợ hãi trong lòng lại đột nhiên dâng lên, nàng đột nhiên nhảy dựng lên, rồi nói : "Ta… Ta muốn trở về phòng của mình." Thân hình nhỏ bé lần thứ hai nhắm phía cửa phòng mà bước --"Dù thế nào ngươi cũng không được phép rời đi!" Bàn tay to của Đức Tuyển chụp tới, ôm chặt lấy eo của nàng, đem nàng mang về trên giường.
"Ngươi chỉ có thể ở trong này, về sau nơi này chính là phòng của ngươi!" Giọng hắn bình tĩnh lạnh lùng tuyên bố.
"Ta không muốn!" Khương Đông Ly cuống cuồng kêu gào, nàng lại muốn đứng lên, nhưng lập tức bị Đức Tuyển ngăn chặn, thế nào cũng vô pháp giãy giụa do bị hắn kiềm chế.
"Ta cảnh cáo ngươi, đừng thử tính nhẫn nại của ta! Ta muốn nạp ngươi làm thiếp, cũng không có nghĩa là cho phép ngươi có thể ở trước mặt ta tuỳ hứng gây chuyện, làm trái ý của ta!" Đức Tuyển lãnh khốc vô tình nói. "Đối với ta mà nói, ngươi chỉ là một vị tiểu thiếp nhỏ nhoi không đáng nhắc tới!”
Khương Đông Ly nhất thời ngây ngẩn cả người.
Lời nói tàn nhẫn của hắn khiến nàng chợt nhớ lại lời của 2 vị lão ma ma tại hoa viên nói rất đúng, chẳng qua, những lời này nghe được từ trong chính miệng hắn nói ra khiến tim nàng đau buốt nhức nhối, lồng ngực dâng lên một cảm giác u uất trầm buồn chưa bao giờ có, nàng vỗ vỗ vuốt vuốt ngực mình lại, hai dòng lệ đã rưng rưng nơi khóe mắt.
Lòng của nàng thật sự đau quá, đau quá!
Đức Tuyển tái xanh mặt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dần thấm đẫm nước mắt, trong đầu mơ hồ dấy lên một sự đau đớn khó hiểu. Vì sao lúc nào nàng cũng khiến lòng hắn trở nên loạn? Một tiểu nữ nhân nhỏ bé như nàng sao lúc nào cũng có thể kích thích mọi cảm xúc hỷ nộ ái ố của hắn, quấy nhiễu tâm tư của hắn?
Loại chuyện này tuyệt sẽ không phát sinh ở trên người hắn!
Vì muốn chứng minh hắn tuyệt đối không dễ bị người khác khống chế, Đức Tuyển bỗng dưng đem nàng cả người đẩy ngã ở trên giường, hắn lập tức khi thân về phía trước, thân hình to lớn đè lên trên người nàng.
Hắn chụp lấy hai tay của nàng giữ chặt trên đầu giường, tiếp theo bá đạo chiếm lấy môi của nàng, bất chấp sự giãy dụa liều lĩnh của nàng, cạy ra cho bằng được đôi môi cánh hoa của nàng, cuồng mãnh xâm nhập hôn nàng.
Thanh âm nức nở của Đông Ly phát ra đứt quãng, nàng chưa bao giờ cảm thấy bất lực và ủy khuất như thế, trong Đa La Duệ vương phủ mọi người đều đối xử với nàng rất tốt, tại sao chỉ có riêng hắn là luôn thù hận nàng, một mực ức hiếp nàng, tàn nhẫn mà vô tình không ngừng cưỡng ép nàng phải chịu đựng tất cả những chuyện này, nàng thật sự không rõ!
Đôi mắt hắc ám của Đức Tuyển ẩn chứa đầy dục vọng, hắn thô bạo hôn nàng, đầu lưỡi lẩn lách vào cái miệng non mềm của nàng, kích cuồng tàn sát bừa bãi cướp lấy hơi thở ngọt ngào mùi đàn hương.
"Đáp lại ta…" Đức Tuyển ở bên môi nàng lỗ mãng ra lệnh. "Ôm ta, đáp lại nụ hôn của ta."
Khương Đông Ly dường như không hề nghe thấy, mái tóc xổ ra rối tung, nước mắt ầng ậng chảy tràn khuôn mặt thanh tú.
"Chết tiệt, ngươi mau nhìn ta!" Đức Tuyển ôm cứng người nàng, xoay mặt nàng lại, bắt nàng phải nhìn thẳng hắn.
Khương Đông Ly vẫn không hề phản ứng, chỉ nhắm hai mắt lại.
"Đáng ghét!" Đức Tuyển cắn cắn, trong mắt hắn ẩn chứa cả một ngọn lửa đang cháy mãnh liệt. Hắn vội vàng xé rách hết y phục của nàng để lộ ra bộ ngực đầy đặn, dục vọng của hắn khó có thể tiếp tục khống chế nữa, cơn phẫn nộ hiện tại chỉ càng khiến nó thêm gia tăng.
Bàn tay to của hắn thô bạo vuốt ve ngực của nàng, ngón tay lần lữa chơi đùa xoa bóp nụ hoa hồng mềm mại, hắn cố tình làm đau nàng.
Khương Đông Ly kinh hô hốt hoảng, bởi vì bị đau mà mở to hai mắt, đôi mắt ngân ngấn nước ai oán nhìn về phía Đức Tuyển.
Cố ý lướt qua ánh mắt yếu ớt đầy tổn thương của nàng, Đức Tuyển nâng... mặt nàng lên, vừa ôn nhu vừa bá đạo, nụ hôn của hắn in dấu khắp nơi trên gương mặt nàng. Đôi môi hắn nóng rực, nó bắt đầu lang thang tìm xuống dưới, mút nhẹ cái cổ trắng ngần, tiếp theo đi đến bộ ngực tuyết trắng non mềm, vừa cắn vừa hôn vừa liếm, làn da nàng trắng nõn như tuyết lưu lại những vết hôn đỏ ấn kí… Phẫn nộ hỗn loạn dâng cao trộn lẫn với dục vọng mãnh liệt, Đức Tuyển hoàn toàn mất đi lý trí, sự ôn nhu đã hoàn toàn bị đánh mất.
Hắn nhanh chóng đứng dậy tháo bỏ xuống quần áo trên người mình, lại nhanh chóng phủ thân thể tuyết trắng của nàng, thân hình to lớn của hắn bắt đầu vuốt ve nàng, tựa như một con giao long cuộn lấy bạn tình, hắn quấn quanh thân thể mềm mại thơm ngát của nàng, từng nơi từng chỗ trên da thịt nóng rực lên, khiến nàng nhức nhối khó chịu.
Khương Đông Ly ấm ức khóc nức nở, nhưng chiếc lưỡi điêu luyện của hắn một lần nữa chơi đùa trên người nàng, thì thầm bên tai nàng, tiếp theo hắn hơi nhổm dậy, đưa tay kéo 2 chân nàng ra.
"Trời ơi!"
Khương Đông Ly kinh sợ mở to mắt nhìn hắn, nàng hốt hoảng muốn lập tức ngồi dậy, kháng cự lại sự xâm lược sắp tới của hắn.
Đêm nay, Đức Tuyển tận tình rong ruổi trên người Đông Ly, một lần lại một lần ở trong cơ thể nàng phóng thích chính mình, cho đến khi hắn hoàn toàn mệt mỏi, mới cuộn người ôm nàng ngủ say…
/10
|