Đến cuối cùng tổng cộng làm được năm món đồ gốm, Liễu Thư hai cái bát thêm cái khay, cái hộp bản thân Kathy hy vọng muốn làm nhất nhưng vẫn thành cái khay. Một món cuối cùng là cái bình nhỏ, mắt thấy bùn cũng không đủ, hai người thương lượng rồi làm thành cái bình nhỏ, tóm lại cũng rất vừa lòng.
Hiện tại chúng ta nung đốt chưa? Đã biết làm chế phẩm đồ gốm cần dùng lửa nung mới có thể biến thành thành phẩm, Kathy lại nóng nảy.
Hiện tại không vội. Liễu Thư lắc đầu nói với cô: Bùn này bây giờ vẫn còn ẩm ướt, tùy tiện nung như vậy sẽ xảy ra vết nứt, trước tiên hong ở chỗ râm mát một đêm rồi nói sau. Cô suy nghĩ một chút xem năm dạng vật nhỏ đặt ở đâu mới thích hợp, tới cuối cùng vẫn đặt ở trong phòng bị coi thành phòng tạp vật, gian phòng này bóng râm mát rất tốt, để mấy thứ này không còn gì tốt hơn.
Thật cẩn thận đặt mấy thứ đó xong, hai người bận một ngày lúc này mới rửa tay sạch sẽ duỗi thắt lưng, Kathy đấm thắt lưng cứng ngắc của mình vẻ mặt đau khổ nói: Công việc này nhìn không có gì nhưng cũng rất mệt. Bận rộn như vậy chỉ mới làm được mấy thứ, người cũng mệt mỏi bận đến bận đi, quả thực là chuyện gì cũng không dễ dàng. Nhưng mà so sánh với trước kia, nhóm giống cái đều cẩn thận đợi ở trong bộ lạc mỗi ngày không có việc gì, mặc dù đi ra ngoài cũng phải cẩn thận đến so đo, cuộc sống như vậy lại làm cho người ta sinh lòng yêu thích.
Ngày mai là chúng ta có thể nung, nhưng mà phải nung thế nào hả? Hiện tại trong đầu Kathy đều là đồ gốm, nhưng chỉ có thể chờ đợi, nói đến cái này thì lộ ra biểu tình suy tư: Chẳng lẽ chính là đặt ở trên bếp lò rồi nung sao, đốt chín hay là thế nào?
Bùn phôi đặt ở trên lửa nung cũng là một loại thủ pháp nung chế, nhưng mà cũng phải khống chế hỏa hậu cho tốt, Liễu Thư tự nhận là không có bản lĩnh này, suy tư rồi nhân tiện nói: Đến lúc đó vẫn nên dùng bếp lò đi, trước lấy nồi xuống rồi đặt lên bếp nung, như vậy phạm vi cũng nhỏ đến lúc đó nhìn kỹ cũng yên tâm rất nhiều. Cái đề nghị này tự nhiên Kathy đều sẽ đồng ý, gật gật đầu rồi nói: Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai chúng ta cùng nhau nung, ai nha, thật sự rất trông mong nhìn thấy thành quả sớm một chút.
Ừ ừ, đêm nay ăn ở nhà mình đi. Ban ngày làm việc thì ăn ở bên ngoài, bình thường buổi tối Liễu Thư vẫn thích ở nhà của mình tự nấu ăn, hiện tại thời điểm này vừa vặn bắt đầu nấu cơm.
Nghe được ăn thì Kathy thực sự động tâm, nhưng mà nghĩ đến Abby nên chỉ có thể nuốt nuốt nước miếng ý chí kiên định lắc đầu: Không được, Abby còn chờ mình, lại nói Allen cũng sắp trở lại, mình mới không cần quấy rầy các cậu đâu. Hai người tân hôn đúng là nùng tình mật ý, mấy ngày trước dính lấy nhau Kathy nhìn mà cũng nhịn không được vừa trợn trắng mắt vừa hâm mộ đâu.
Vậy được rồi. Một khi đã như vậy thì cô sẽ không giữ người, nhớ tới cô nàng mấy ngày nay chiếu cố công việc thì vừa cười nói: Đợi nhà cửa trong bộ lạc xây xong hết rồi, chắc hẳn có nhiều người khế ước nhỉ, cậu cần phải dự định một ngày lành, đến lúc đó mình cũng muốn đưa đại lễ.
Liễu Thư nói lời này là nói đến trong tâm khảm Kathy, cô nàng vội vàng gật đầu, nheo nheo cái mũi nói: Cũng không phải vậy đâu, Alice thì thôi, mình thấy nhiều giống cái cũng sắp định ra rồi, ài, xem ra mình phải đi tới chỗ Vu y thương lượng một chút trước rồi. Nhìn bộ dạng cô nàng gấp khó dằn nổi, Liễu Thư nhịn không được cười, nhưng mà cũng cảm thán thực hiểu được nắm chắc.
Khe khẽ đẩy nhẹ một cái, Liễu Thư mĩm cười nói: Cậu đó, mau trở về đi thôi bằng không có vài người chính là muốn sốt ruột.
Nhẹ cười giễu cợt Liễu Thư một tiếng, Kathy cũng không giận cất bước đi ra ngoài, nhưng vẫn không quên quay đầu cao giọng nói: Nhất định phải trông chừng mấy cái bùn phôi đó. Lúc này cô nàng đã rất xem trọng bùn phôi, trước khi đi còn không quên dặn dò đâu.
Liễu Thư bất đắc dĩ liếc mắt cô nàng một cái: Đã biết, sáng mai ăn xong điểm tâm thì cậu đến sớm là được, nếu tới chậm thì mình tự động thủ, không dẫn cậu theo. Đây là hù dọa, Liễu Thư thì thích nhìn bộ dạng cô nàng muốn xù lông lại không dám, ủy ủy khuất khuất, ài, cảm giác bắt nạt người khác thật sự rất không tệ, che mặt, thật sự là càng ngày càng phúc hắc, vậy không tốt nha!
Bị Liễu Thư trêu chọc rất nhiều lần, Kathy cũng có sức chống cự, nghe vậy chỉ là hừ một tiếng: Yên tâm đi mình nhất định đến sớm, đừng để đến lúc đó cậu và Allen còn ngủ với nhau chưa có dậy đó.
Mặt Liễu Thư đỏ lên, thật đúng là bị nói đúng, có lần cô nàng đến sớm, cô còn thật sự chưa dậy, mà con mèo nhà Allen cũng phạm lười lại dựa vào giường không chịu dậy, cái đầu vẫn luôn củng vào cô, hai người vui cười ở trên giường, ai biết con hàng này sáng tinh mơ sẽ đến giúp gọi dậy chứ, thật sự là đã làm cho cô đánh mất cả mặt mũi.
Khẽ phỉ nhổ một tiếng, Liễu Thư hiếm khi không để ý cô bạn chuẩn bị đóng cửa lại, may ở trong phòng có nhóm lửa, không có vật chiếu sáng đúng là đáng thương nhất. Cũng may vào lúc ấy cất nhà thì mở rộng phòng khách, hiện tại cũng thiết lập một cái bếp lò, lúc này chẳng những là vì chiếu sáng cũng là vì đến mùa đông cũng có nơi sưởi ấm, cô thật sự là sợ bị lạnh. Nhớ lại trước kia thật là cuộc sống thần tiên, đáng tiếc, nhưng mà hiện tại cũng làm cho cô càng thích, hoặc có lẽ là vì có người quan trọng bầu bạn với mình đi.
Nhếch khóe miệng mới muốn đóng cửa, thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa đi tới, không phải Allen thì là ai, nhìn xem sắc trời lúc này thật sự là nên trở lại.
Được, nhà của cậu đã trở lại, thì mình lại càng không quấy rầy. Kathy mới ra sân vừa vặn đón đầu gặp phải Allen, cợt nhả quay đầu nhìn Liễu Thư, thấy cô là dáng vẻ nhu tình mật ý nhìn Allen thì nhịn không được mà run lên. Khế ước rồi quả nhiên là không giống với, nghĩ đến mai này mình và Abby... Thế nhưng không biết đây là có cái gì, ngược lại trong lòng thực ngọt ngào.
Allen gật gật đầu về phía Kathy, sau đó ánh mắt hoàn toàn bị người đang dựa ở cạnh cửa hấp dẫn, cùng với nghe được lời nói trêu chọc của người bên cạnh thì một chút cũng không thèm để ý. Hắn chính là thích loại lời nói vô cùng thân thiết này, lập tức cũng không để ý gì khác, cước bộ nhanh hơn đi đến bên Liễu Thư, vươn tay đỡ lấy cô.
Bận rộn cái gì vậy, anh nghe Abby nói em vác giỏ bùn đất trở về, có mệt hay không, mấy thứ đó kêu anh thì tốt rồi. Dứt lời rất là đau lòng nhìn Liễu Thư, nhất là nhìn đến trên người cô dính không ít bùn đất, trên mặt cũng có, vội vàng đưa tay khe khẽ lau đi cho cô: Lần sau để anh làm là được.
Khóe miệng Kathy hơi hơi run rẩy trừng mắt nhìn Allen, làm sao con hàng có thể mở to mắt nói nói dối như vậy, giỏ đất đó là cô vác trở về có được không. Chỉ là đôi vợ chồng nhỏ mới mặc kệ ánh mắt ai oán của cô, chỉ cười cười nói nói với nhau, cô có chút không nói gì nhìn hai người công khai không thèm nhìn mình, trong lòng yên lặng nuốt tức nghẹn vào, quyết định về sau vẫn là không cần quá tự ngược là được.
Những thứ này cũng không phải là chuyện to tác gì, tự em làm cũng được, hơn nữa mỗi ngày chờ đợi cũng buồn. Lôi kéo Allen vào nhà, Liễu Thư không đồng ý lắc đầu: Chuyện gì cũng giao hết cho anh, chẳng phải là anh rất mệt mỏi sao.
Không sao hết. Allen một chút không ngại bạn lữ của mình liên lụy mình, hắn là cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng, không cho hắn làm hắn mới có thể cảm thấy không yên bất an lòng thực áy náy kìa.
Liếc trắng thú nhân cường tráng một cái: Lòng em thương anh được chưa.
Hắc hắc... Ngây ngô cười gãi đầu, lời này hắn nghe được mà lòng đều hóa thành một đoàn, một hồi lâu sau mới lên tiếng: Anh càng đau lòng em hơn, anh da dày thịt béo không có việc gì, bạn lữ chính là dùng để thương. Lời này từ bé đã được ghi nhớ thật sâu ở trong lòng, hắn cũng vẫn luôn thi hành.
Biết nói với hắn cũng sẽ không để ý tới, trong lòng cô vừa buồn bực lại vừa vui thích không thể nào ngăn cản, nên cũng không nói thêm mấy cái này nữa mà là đổi đề tài nói: Đi giúp em nhóm lửa đi, còn chưa ăn gì phải không, em làm món ngon cho anh.
Được. Đề tài bị dời đi Allen cũng không biết gì, ra cửa ôm một bó củi từ bên ngoài trở về rồi đi nhóm lửa. Liễu Thư để cho hắn đắp một cái lều ở trong sân chủ yếu là vì để rơm củi. Năm ngoái thời điểm mùa đông tuy rằng nhóm lửa không có khó khăn, nhưng mà mỗi lần cầm đến củi lửa đều là ẩm ướt, cho dù có thể đốt nhưng hơi khói bốc lên thật sặc người. Vì thế hiện tại cô liền có thói quen tốt, sẽ thường xuyên đi lượm nhành cây khô héo trong rừng rậm trở về dự trữ, chuẩn bị phòng chứa củi là vì thuận tiện cũng là cần thiết. Nhưng mà cũng không tốt lắm, vẫn dùng khúc gỗ dựng lên, bốn phía dùng cỏ khô thật dày vây lại đề phòng củi lửa bên trong gặp thời tiết đang mưa giội hỏng rồi.
Hôm nay thật đúng có ăn ngon, chủ yếu là ngày hôm qua Liễu Thư bởi vì nhàn rỗi nên đi đến trong sông mò cá. Hiện tại trong bộ lạc rất nhiều người đều tiếp nhận loại đồ ăn là cá này rồi, tuy rằng còn gọi nó là quái nhiều gai, nhưng sau khi biết cách ăn nó, độ chấp nhận của mọi người tương đối nhanh. Hơn nữa thịt cá nơi này ngon, trừ bỏ gai xương lớn ra thì có rất ít xương nhỏ, loại bỏ ra cũng đơn giản.
Lần này mò cá Liễu Thư không nghĩ trực tiếp bắt như trước kia, mà là chiết một nhành cây lại tìm một sợi dây thả câu, con giun lại to béo rất nhanh cần câu của cô đã có cá mắc câu, chỉ ngoài ý muốn là mắc câu không phải cá, mà là tôm hùm rất to béo, cái này lại làm cho cô cao hứng hỏng rồi. Dù sao ăn cá cũng có ngán ngấy, tôm chính là thứ tốt, ngẫm lại các loại biện pháp ăn tôm mỹ vị khiến cho cô muốn chảy nước miếng, nhịn không được...
Vì thế, ngày hôm qua là một ngày cô đều ngồi xổm ở bờ sông câu tôm hùm lên, mà ngày đó bộ lạc bận việc thực sự ít người ở lại bờ sông. Bình thường đều là giống cái giặt quần áo hoặc là thời điểm thuộc da thú mới đi qua, cho nên đợi như vậy lại cũng không có người đến khó hiểu, Eva Kathy Alice đều vội vàng nhà cửa của mình rồi.
Chỉ là ngày hôm qua câu trở về thì trời cũng tối, Liễu Thư cũng không có tâm tư chuẩn bị, lại để vào trong một cái thùng gỗ nước nuôi, hôm nay mới nhớ tới, cũng mệt cho cô dây thần kinh thô to.
Đi xem tôm bên trong thùng nước, rất tốt, vẫn còn nhảy tung tăn, ăn tươi mới không có vấn đề.
Đây là cái thứ gì? Allen cũng không có chú ý qua vật nhỏ tôm này, vừa thấy, được rồi, một nước thùng nước tôm hùm to đỏ rực, giương hai cái càng lay động rầm rầm vẫn là bị hù dọa một chút.
Đây là em câu được từ trong sông, là tôm hùm, ăn rất ngon, cũng rất bổ. Kỳ thực cô âm thầm cảm thấy mèo bự nhà cô là không cần bổ nữa, nếu mà còn tẩm bổ thì sẽ kéo căng. Nhưng hương vị tôm xác thực không tệ, hơn nữa hiện tại loại thuần thiên nhiên không ô nhiễm này, chắc chắn sẽ càng ngon.
Allen không hiểu những thứ này, chẳng qua nếu Liễu Thư nói có thể ăn, đó tự nhiên cũng là thứ tốt, tự nhiên hắn sẽ không ngăn cản.
Này... Tôm hùm còn có cái kìm (càng), có thể làm em bị thương hay không, để anh vặn bỏ đi? Do dự nhìn cặp càng hồng hồng, Allen thực lo lắng.
Hiện tại chúng ta nung đốt chưa? Đã biết làm chế phẩm đồ gốm cần dùng lửa nung mới có thể biến thành thành phẩm, Kathy lại nóng nảy.
Hiện tại không vội. Liễu Thư lắc đầu nói với cô: Bùn này bây giờ vẫn còn ẩm ướt, tùy tiện nung như vậy sẽ xảy ra vết nứt, trước tiên hong ở chỗ râm mát một đêm rồi nói sau. Cô suy nghĩ một chút xem năm dạng vật nhỏ đặt ở đâu mới thích hợp, tới cuối cùng vẫn đặt ở trong phòng bị coi thành phòng tạp vật, gian phòng này bóng râm mát rất tốt, để mấy thứ này không còn gì tốt hơn.
Thật cẩn thận đặt mấy thứ đó xong, hai người bận một ngày lúc này mới rửa tay sạch sẽ duỗi thắt lưng, Kathy đấm thắt lưng cứng ngắc của mình vẻ mặt đau khổ nói: Công việc này nhìn không có gì nhưng cũng rất mệt. Bận rộn như vậy chỉ mới làm được mấy thứ, người cũng mệt mỏi bận đến bận đi, quả thực là chuyện gì cũng không dễ dàng. Nhưng mà so sánh với trước kia, nhóm giống cái đều cẩn thận đợi ở trong bộ lạc mỗi ngày không có việc gì, mặc dù đi ra ngoài cũng phải cẩn thận đến so đo, cuộc sống như vậy lại làm cho người ta sinh lòng yêu thích.
Ngày mai là chúng ta có thể nung, nhưng mà phải nung thế nào hả? Hiện tại trong đầu Kathy đều là đồ gốm, nhưng chỉ có thể chờ đợi, nói đến cái này thì lộ ra biểu tình suy tư: Chẳng lẽ chính là đặt ở trên bếp lò rồi nung sao, đốt chín hay là thế nào?
Bùn phôi đặt ở trên lửa nung cũng là một loại thủ pháp nung chế, nhưng mà cũng phải khống chế hỏa hậu cho tốt, Liễu Thư tự nhận là không có bản lĩnh này, suy tư rồi nhân tiện nói: Đến lúc đó vẫn nên dùng bếp lò đi, trước lấy nồi xuống rồi đặt lên bếp nung, như vậy phạm vi cũng nhỏ đến lúc đó nhìn kỹ cũng yên tâm rất nhiều. Cái đề nghị này tự nhiên Kathy đều sẽ đồng ý, gật gật đầu rồi nói: Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai chúng ta cùng nhau nung, ai nha, thật sự rất trông mong nhìn thấy thành quả sớm một chút.
Ừ ừ, đêm nay ăn ở nhà mình đi. Ban ngày làm việc thì ăn ở bên ngoài, bình thường buổi tối Liễu Thư vẫn thích ở nhà của mình tự nấu ăn, hiện tại thời điểm này vừa vặn bắt đầu nấu cơm.
Nghe được ăn thì Kathy thực sự động tâm, nhưng mà nghĩ đến Abby nên chỉ có thể nuốt nuốt nước miếng ý chí kiên định lắc đầu: Không được, Abby còn chờ mình, lại nói Allen cũng sắp trở lại, mình mới không cần quấy rầy các cậu đâu. Hai người tân hôn đúng là nùng tình mật ý, mấy ngày trước dính lấy nhau Kathy nhìn mà cũng nhịn không được vừa trợn trắng mắt vừa hâm mộ đâu.
Vậy được rồi. Một khi đã như vậy thì cô sẽ không giữ người, nhớ tới cô nàng mấy ngày nay chiếu cố công việc thì vừa cười nói: Đợi nhà cửa trong bộ lạc xây xong hết rồi, chắc hẳn có nhiều người khế ước nhỉ, cậu cần phải dự định một ngày lành, đến lúc đó mình cũng muốn đưa đại lễ.
Liễu Thư nói lời này là nói đến trong tâm khảm Kathy, cô nàng vội vàng gật đầu, nheo nheo cái mũi nói: Cũng không phải vậy đâu, Alice thì thôi, mình thấy nhiều giống cái cũng sắp định ra rồi, ài, xem ra mình phải đi tới chỗ Vu y thương lượng một chút trước rồi. Nhìn bộ dạng cô nàng gấp khó dằn nổi, Liễu Thư nhịn không được cười, nhưng mà cũng cảm thán thực hiểu được nắm chắc.
Khe khẽ đẩy nhẹ một cái, Liễu Thư mĩm cười nói: Cậu đó, mau trở về đi thôi bằng không có vài người chính là muốn sốt ruột.
Nhẹ cười giễu cợt Liễu Thư một tiếng, Kathy cũng không giận cất bước đi ra ngoài, nhưng vẫn không quên quay đầu cao giọng nói: Nhất định phải trông chừng mấy cái bùn phôi đó. Lúc này cô nàng đã rất xem trọng bùn phôi, trước khi đi còn không quên dặn dò đâu.
Liễu Thư bất đắc dĩ liếc mắt cô nàng một cái: Đã biết, sáng mai ăn xong điểm tâm thì cậu đến sớm là được, nếu tới chậm thì mình tự động thủ, không dẫn cậu theo. Đây là hù dọa, Liễu Thư thì thích nhìn bộ dạng cô nàng muốn xù lông lại không dám, ủy ủy khuất khuất, ài, cảm giác bắt nạt người khác thật sự rất không tệ, che mặt, thật sự là càng ngày càng phúc hắc, vậy không tốt nha!
Bị Liễu Thư trêu chọc rất nhiều lần, Kathy cũng có sức chống cự, nghe vậy chỉ là hừ một tiếng: Yên tâm đi mình nhất định đến sớm, đừng để đến lúc đó cậu và Allen còn ngủ với nhau chưa có dậy đó.
Mặt Liễu Thư đỏ lên, thật đúng là bị nói đúng, có lần cô nàng đến sớm, cô còn thật sự chưa dậy, mà con mèo nhà Allen cũng phạm lười lại dựa vào giường không chịu dậy, cái đầu vẫn luôn củng vào cô, hai người vui cười ở trên giường, ai biết con hàng này sáng tinh mơ sẽ đến giúp gọi dậy chứ, thật sự là đã làm cho cô đánh mất cả mặt mũi.
Khẽ phỉ nhổ một tiếng, Liễu Thư hiếm khi không để ý cô bạn chuẩn bị đóng cửa lại, may ở trong phòng có nhóm lửa, không có vật chiếu sáng đúng là đáng thương nhất. Cũng may vào lúc ấy cất nhà thì mở rộng phòng khách, hiện tại cũng thiết lập một cái bếp lò, lúc này chẳng những là vì chiếu sáng cũng là vì đến mùa đông cũng có nơi sưởi ấm, cô thật sự là sợ bị lạnh. Nhớ lại trước kia thật là cuộc sống thần tiên, đáng tiếc, nhưng mà hiện tại cũng làm cho cô càng thích, hoặc có lẽ là vì có người quan trọng bầu bạn với mình đi.
Nhếch khóe miệng mới muốn đóng cửa, thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa đi tới, không phải Allen thì là ai, nhìn xem sắc trời lúc này thật sự là nên trở lại.
Được, nhà của cậu đã trở lại, thì mình lại càng không quấy rầy. Kathy mới ra sân vừa vặn đón đầu gặp phải Allen, cợt nhả quay đầu nhìn Liễu Thư, thấy cô là dáng vẻ nhu tình mật ý nhìn Allen thì nhịn không được mà run lên. Khế ước rồi quả nhiên là không giống với, nghĩ đến mai này mình và Abby... Thế nhưng không biết đây là có cái gì, ngược lại trong lòng thực ngọt ngào.
Allen gật gật đầu về phía Kathy, sau đó ánh mắt hoàn toàn bị người đang dựa ở cạnh cửa hấp dẫn, cùng với nghe được lời nói trêu chọc của người bên cạnh thì một chút cũng không thèm để ý. Hắn chính là thích loại lời nói vô cùng thân thiết này, lập tức cũng không để ý gì khác, cước bộ nhanh hơn đi đến bên Liễu Thư, vươn tay đỡ lấy cô.
Bận rộn cái gì vậy, anh nghe Abby nói em vác giỏ bùn đất trở về, có mệt hay không, mấy thứ đó kêu anh thì tốt rồi. Dứt lời rất là đau lòng nhìn Liễu Thư, nhất là nhìn đến trên người cô dính không ít bùn đất, trên mặt cũng có, vội vàng đưa tay khe khẽ lau đi cho cô: Lần sau để anh làm là được.
Khóe miệng Kathy hơi hơi run rẩy trừng mắt nhìn Allen, làm sao con hàng có thể mở to mắt nói nói dối như vậy, giỏ đất đó là cô vác trở về có được không. Chỉ là đôi vợ chồng nhỏ mới mặc kệ ánh mắt ai oán của cô, chỉ cười cười nói nói với nhau, cô có chút không nói gì nhìn hai người công khai không thèm nhìn mình, trong lòng yên lặng nuốt tức nghẹn vào, quyết định về sau vẫn là không cần quá tự ngược là được.
Những thứ này cũng không phải là chuyện to tác gì, tự em làm cũng được, hơn nữa mỗi ngày chờ đợi cũng buồn. Lôi kéo Allen vào nhà, Liễu Thư không đồng ý lắc đầu: Chuyện gì cũng giao hết cho anh, chẳng phải là anh rất mệt mỏi sao.
Không sao hết. Allen một chút không ngại bạn lữ của mình liên lụy mình, hắn là cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng, không cho hắn làm hắn mới có thể cảm thấy không yên bất an lòng thực áy náy kìa.
Liếc trắng thú nhân cường tráng một cái: Lòng em thương anh được chưa.
Hắc hắc... Ngây ngô cười gãi đầu, lời này hắn nghe được mà lòng đều hóa thành một đoàn, một hồi lâu sau mới lên tiếng: Anh càng đau lòng em hơn, anh da dày thịt béo không có việc gì, bạn lữ chính là dùng để thương. Lời này từ bé đã được ghi nhớ thật sâu ở trong lòng, hắn cũng vẫn luôn thi hành.
Biết nói với hắn cũng sẽ không để ý tới, trong lòng cô vừa buồn bực lại vừa vui thích không thể nào ngăn cản, nên cũng không nói thêm mấy cái này nữa mà là đổi đề tài nói: Đi giúp em nhóm lửa đi, còn chưa ăn gì phải không, em làm món ngon cho anh.
Được. Đề tài bị dời đi Allen cũng không biết gì, ra cửa ôm một bó củi từ bên ngoài trở về rồi đi nhóm lửa. Liễu Thư để cho hắn đắp một cái lều ở trong sân chủ yếu là vì để rơm củi. Năm ngoái thời điểm mùa đông tuy rằng nhóm lửa không có khó khăn, nhưng mà mỗi lần cầm đến củi lửa đều là ẩm ướt, cho dù có thể đốt nhưng hơi khói bốc lên thật sặc người. Vì thế hiện tại cô liền có thói quen tốt, sẽ thường xuyên đi lượm nhành cây khô héo trong rừng rậm trở về dự trữ, chuẩn bị phòng chứa củi là vì thuận tiện cũng là cần thiết. Nhưng mà cũng không tốt lắm, vẫn dùng khúc gỗ dựng lên, bốn phía dùng cỏ khô thật dày vây lại đề phòng củi lửa bên trong gặp thời tiết đang mưa giội hỏng rồi.
Hôm nay thật đúng có ăn ngon, chủ yếu là ngày hôm qua Liễu Thư bởi vì nhàn rỗi nên đi đến trong sông mò cá. Hiện tại trong bộ lạc rất nhiều người đều tiếp nhận loại đồ ăn là cá này rồi, tuy rằng còn gọi nó là quái nhiều gai, nhưng sau khi biết cách ăn nó, độ chấp nhận của mọi người tương đối nhanh. Hơn nữa thịt cá nơi này ngon, trừ bỏ gai xương lớn ra thì có rất ít xương nhỏ, loại bỏ ra cũng đơn giản.
Lần này mò cá Liễu Thư không nghĩ trực tiếp bắt như trước kia, mà là chiết một nhành cây lại tìm một sợi dây thả câu, con giun lại to béo rất nhanh cần câu của cô đã có cá mắc câu, chỉ ngoài ý muốn là mắc câu không phải cá, mà là tôm hùm rất to béo, cái này lại làm cho cô cao hứng hỏng rồi. Dù sao ăn cá cũng có ngán ngấy, tôm chính là thứ tốt, ngẫm lại các loại biện pháp ăn tôm mỹ vị khiến cho cô muốn chảy nước miếng, nhịn không được...
Vì thế, ngày hôm qua là một ngày cô đều ngồi xổm ở bờ sông câu tôm hùm lên, mà ngày đó bộ lạc bận việc thực sự ít người ở lại bờ sông. Bình thường đều là giống cái giặt quần áo hoặc là thời điểm thuộc da thú mới đi qua, cho nên đợi như vậy lại cũng không có người đến khó hiểu, Eva Kathy Alice đều vội vàng nhà cửa của mình rồi.
Chỉ là ngày hôm qua câu trở về thì trời cũng tối, Liễu Thư cũng không có tâm tư chuẩn bị, lại để vào trong một cái thùng gỗ nước nuôi, hôm nay mới nhớ tới, cũng mệt cho cô dây thần kinh thô to.
Đi xem tôm bên trong thùng nước, rất tốt, vẫn còn nhảy tung tăn, ăn tươi mới không có vấn đề.
Đây là cái thứ gì? Allen cũng không có chú ý qua vật nhỏ tôm này, vừa thấy, được rồi, một nước thùng nước tôm hùm to đỏ rực, giương hai cái càng lay động rầm rầm vẫn là bị hù dọa một chút.
Đây là em câu được từ trong sông, là tôm hùm, ăn rất ngon, cũng rất bổ. Kỳ thực cô âm thầm cảm thấy mèo bự nhà cô là không cần bổ nữa, nếu mà còn tẩm bổ thì sẽ kéo căng. Nhưng hương vị tôm xác thực không tệ, hơn nữa hiện tại loại thuần thiên nhiên không ô nhiễm này, chắc chắn sẽ càng ngon.
Allen không hiểu những thứ này, chẳng qua nếu Liễu Thư nói có thể ăn, đó tự nhiên cũng là thứ tốt, tự nhiên hắn sẽ không ngăn cản.
Này... Tôm hùm còn có cái kìm (càng), có thể làm em bị thương hay không, để anh vặn bỏ đi? Do dự nhìn cặp càng hồng hồng, Allen thực lo lắng.
/215
|