Hơn ai hết, Lâm Tiểu Lục biết phía sau mật thất kia, Hoàng Dung và Quách Tĩnh đang núp trong đó, mọi chuyện nãy giờ họ đều nghe được, cô nghĩ họ sẽ không giúp mà muốn giúp cũng không được. Tiểu Lục đang miên man suy nghĩ, tìm cách thoát ra khỏi đây thì tên Âu Dương Khắc lên tiếng:
– Không hỏi ta chuyện ở đảo Đào Hoa sao?
Dù biết kết quả nhưng cô vẫn muốn hỏi:
– Chuyện đó… chuyện đó thế nào?
– Cầu hôn thất bại rồi!
Nhìn cái mặt hớn hở, vui như đi trẩy hội của hắn, cô không hiểu nổi, đành nói:
– Có ai cầu hôn không thành mà vui như ngươi không?
– Ta căn bản không thích Hoàng Dung, dĩ nhiên là vui rồi. Dù nàng ta xinh đẹp, có gia thế nhưng không thích thì vẫn không thích.
Lâm Tiểu Lục cúi mặt, nghĩ: “Đồ ngốc, nàng ấy đang ở trong mật thất đó”. Hắn nói tiếp:
– Lời này ta đã nói thẳng về nàng ta rồi, yên tâm.
– Hả? Ngươi nói thật à.
– Ừ, là thật, hồi… lạc vào hoang đảo, ta đã nói rõ ràng rồi.
Phía trong mật thất, một bóng dáng thiếu nữ đang nhìn họ, lắc đầu, thầm nghĩ: “Hai người này, sao không tìm cách thoát thân, toàn nói gì đâu không?”
Rồi một ánh sáng lóe ra, Dương Khang mở cửa, bước vào. Hắn khẽ cười:
– Âu Dương Khắc muốn trách thì trách Bạch Đà sơn ngươi chỉ nhận duy nhất một đồ đệ, ta cần phải giết ngươi.
– Dương Khang ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi nghĩ nếu thúc phụ hắn biết, ngươi giết cháu của y, y sẽ bỏ qua cho ngươi ư.
Nghe Tiểu Lục nói thế, thiếu chủ Bạch Đà sơn chỉ cười, nhưng nụ cười ấy sao mà cay đắng quá, trong ký ức của hắn, thúc phụ luôn tỏ ra cay nghiệt, nghiêm khắc với hắn. Người chưa từng nhìn hắn bằng ánh mắt yêu thương, chưa từng quan tâm hắn, trong mắt của người chỉ có Cửu âm chân kinh thôi. Âu Dương Khắc đành nói:
– Nàng lầm rồi, dù ta có chết thúc phụ cũng chẳng đau lòng, trong mắt người chỉ có tuyệt thế võ công, tuyệt đỉnh cao thủ thôi!
– Vậy chịu chết đi.
Nói rồi, Dương Khang vung dao hướng về hướng Âu Dương Khắc. Nhìn thấy cảnh ấy, Lâm Tiểu Lục hết sức lo sợ, không nghĩ nhiều cô dùng thân đỡ lấy nhát dao oan nghiệt đó. Có chút gì hơi nhói ở lưng. Thấy mặt cô nhăn lại, nam nhân bạch y kia hốt hoảng, vội lấy tay đỡ nàng, đặt nàng xuống rồi quay sang, điên cuồng đánh một chưởng chí mạng vào ngực Dương Khang. Hắn phần vì không phải đối thủ của y, phần vì bất ngờ, nhận lấy một chưởng ấy. Ngã lăn ra, ói ra một vũng máu màu đen. Là chưởng độc.
Âu Dương Khắc cười lạnh, vung tay:
– Đây chẳng phải cố hương của ngươi sao, chết ở đây xem như cũng viên mãn rồi.
– Xin công tử dừng tay!
Một nữ nhân chạy vào, giọng nói đành dịu dàng, dù gương mặt nàng có chút xanh xao nhưng không che lấp được dáng mạo xinh đẹp. Nàng là Mục Niệm Từ.
– Âu Dương Khắc.
Nghe tiếng gọi, hắn lập tức quay lại, thấy Tiểu Lục đang từ từ đứng dậy, hắn vội chạy tới, cô thì thầm:
– Ta không sao, ngươi quên ta có bảo y hộ thân à, chỉ là lúc nãy con dao cấn vào, hơi đau xíu thôi.
Thấy cô bình an, hắn hở phào:
– Nàng đó, hại ta muốn đứng tim.
Hai người nhìn lại, thấy Dương Khang tựa người vào Mục Niệm Từ, thở thổn hển, xem như chỉ còn nửa mạng, nàng ta cất tiếng van xin:
– Xin hai người thủ hạ lưu tình, đừng để đứa bé chưa ra đời đã mất cha.
Vừa nói nàng vừa đưa tay sờ vào bụng mình, Lâm Tiểu Lục bất ngờ, hỏi lại:
– Nàng thực sự có thai rồi ư?
– Phải. Xin cô hãy tha cho chàng.
“Đứa bé trong bụng hẳn là Dương Quá rồi, bây giờ xử hắn cũng ổn, đỡ hậu họa về sau, nhưng…”. Nhớ về ký ức lúc nhỏ ở hiện tại, cô lay nhẹ nam nhân đứng cạnh mình, nói:
– Tha cho hắn đi.
Âu Dương Khắc ngỡ ngàng hỏi lại:
– Tại sao?
– Vì ta cũng đã mất cha từ khi chưa ra đời, cảm giác đó… ta rất hiểu, ta không muốn đứa bé đó sẽ giống như ta.
Hắn nghe nàng nói xong, ngẩn người, rồi quơ tay, bảo:
– Dẫn hắn đi đi, trước khi bổn công tử đổi ý.
– Đa tạ.
Nói rồi, Mục Niệm từ dìu Dương Khang đi. Nhìn theo hai cái bóng khuất dần, hai người lặng thin, bỗng Âu Dương Khắc cười nói:
– Bởi vậy, nữ nhân lấy nhầm chồng là lỡ cả đời, ta thấy gấu trúc nàng cũng nên chọn thật kỹ, phải biết lấy người vừa giỏi vừa biết thương mình, mà thôi, xa tận chân trới gần ngay trước mắt.
– Ngươi bớt đùa đi, bị thương nặng mà còn giỡn nữa.
Hắn quay sang, đá lông nheo với nàng, nở một nụ cười tươi như hoa:
– Không ngờ nàng quan tâm ta tới vậy
– Quan tâm cái đầu ngươi, ta có học y, bệnh nghề nghiệp thôi!
Nói xong cả hai người cũng rời khỏi Khúc Tam tửu quán. Trong mặt thất còn lại hai người. Quách Tĩnh lo lắng nói:
– Dung nhi, Khang đệ liệu có sao không, Âu Dương Khắc ra tay quá tàn nhẫn.
– Tĩnh ca vì ai mà huynh bị thương vậy. Hơn nữa là hắn muốn giết y, y chỉ là phòng vệ thôi.
Mặc dù lúc mới gặp nàng rất ghét y, nhưng khi ở đảo hoang nàng đãn bắt đầu thay đổi suy nghĩ. Nhưng Hoàng Dung vẫn còn thắc mắc: “Kỳ lạ, rõ ràng là y đã bị điểm nguyệt, sao lại…”
– Không hỏi ta chuyện ở đảo Đào Hoa sao?
Dù biết kết quả nhưng cô vẫn muốn hỏi:
– Chuyện đó… chuyện đó thế nào?
– Cầu hôn thất bại rồi!
Nhìn cái mặt hớn hở, vui như đi trẩy hội của hắn, cô không hiểu nổi, đành nói:
– Có ai cầu hôn không thành mà vui như ngươi không?
– Ta căn bản không thích Hoàng Dung, dĩ nhiên là vui rồi. Dù nàng ta xinh đẹp, có gia thế nhưng không thích thì vẫn không thích.
Lâm Tiểu Lục cúi mặt, nghĩ: “Đồ ngốc, nàng ấy đang ở trong mật thất đó”. Hắn nói tiếp:
– Lời này ta đã nói thẳng về nàng ta rồi, yên tâm.
– Hả? Ngươi nói thật à.
– Ừ, là thật, hồi… lạc vào hoang đảo, ta đã nói rõ ràng rồi.
Phía trong mật thất, một bóng dáng thiếu nữ đang nhìn họ, lắc đầu, thầm nghĩ: “Hai người này, sao không tìm cách thoát thân, toàn nói gì đâu không?”
Rồi một ánh sáng lóe ra, Dương Khang mở cửa, bước vào. Hắn khẽ cười:
– Âu Dương Khắc muốn trách thì trách Bạch Đà sơn ngươi chỉ nhận duy nhất một đồ đệ, ta cần phải giết ngươi.
– Dương Khang ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi nghĩ nếu thúc phụ hắn biết, ngươi giết cháu của y, y sẽ bỏ qua cho ngươi ư.
Nghe Tiểu Lục nói thế, thiếu chủ Bạch Đà sơn chỉ cười, nhưng nụ cười ấy sao mà cay đắng quá, trong ký ức của hắn, thúc phụ luôn tỏ ra cay nghiệt, nghiêm khắc với hắn. Người chưa từng nhìn hắn bằng ánh mắt yêu thương, chưa từng quan tâm hắn, trong mắt của người chỉ có Cửu âm chân kinh thôi. Âu Dương Khắc đành nói:
– Nàng lầm rồi, dù ta có chết thúc phụ cũng chẳng đau lòng, trong mắt người chỉ có tuyệt thế võ công, tuyệt đỉnh cao thủ thôi!
– Vậy chịu chết đi.
Nói rồi, Dương Khang vung dao hướng về hướng Âu Dương Khắc. Nhìn thấy cảnh ấy, Lâm Tiểu Lục hết sức lo sợ, không nghĩ nhiều cô dùng thân đỡ lấy nhát dao oan nghiệt đó. Có chút gì hơi nhói ở lưng. Thấy mặt cô nhăn lại, nam nhân bạch y kia hốt hoảng, vội lấy tay đỡ nàng, đặt nàng xuống rồi quay sang, điên cuồng đánh một chưởng chí mạng vào ngực Dương Khang. Hắn phần vì không phải đối thủ của y, phần vì bất ngờ, nhận lấy một chưởng ấy. Ngã lăn ra, ói ra một vũng máu màu đen. Là chưởng độc.
Âu Dương Khắc cười lạnh, vung tay:
– Đây chẳng phải cố hương của ngươi sao, chết ở đây xem như cũng viên mãn rồi.
– Xin công tử dừng tay!
Một nữ nhân chạy vào, giọng nói đành dịu dàng, dù gương mặt nàng có chút xanh xao nhưng không che lấp được dáng mạo xinh đẹp. Nàng là Mục Niệm Từ.
– Âu Dương Khắc.
Nghe tiếng gọi, hắn lập tức quay lại, thấy Tiểu Lục đang từ từ đứng dậy, hắn vội chạy tới, cô thì thầm:
– Ta không sao, ngươi quên ta có bảo y hộ thân à, chỉ là lúc nãy con dao cấn vào, hơi đau xíu thôi.
Thấy cô bình an, hắn hở phào:
– Nàng đó, hại ta muốn đứng tim.
Hai người nhìn lại, thấy Dương Khang tựa người vào Mục Niệm Từ, thở thổn hển, xem như chỉ còn nửa mạng, nàng ta cất tiếng van xin:
– Xin hai người thủ hạ lưu tình, đừng để đứa bé chưa ra đời đã mất cha.
Vừa nói nàng vừa đưa tay sờ vào bụng mình, Lâm Tiểu Lục bất ngờ, hỏi lại:
– Nàng thực sự có thai rồi ư?
– Phải. Xin cô hãy tha cho chàng.
“Đứa bé trong bụng hẳn là Dương Quá rồi, bây giờ xử hắn cũng ổn, đỡ hậu họa về sau, nhưng…”. Nhớ về ký ức lúc nhỏ ở hiện tại, cô lay nhẹ nam nhân đứng cạnh mình, nói:
– Tha cho hắn đi.
Âu Dương Khắc ngỡ ngàng hỏi lại:
– Tại sao?
– Vì ta cũng đã mất cha từ khi chưa ra đời, cảm giác đó… ta rất hiểu, ta không muốn đứa bé đó sẽ giống như ta.
Hắn nghe nàng nói xong, ngẩn người, rồi quơ tay, bảo:
– Dẫn hắn đi đi, trước khi bổn công tử đổi ý.
– Đa tạ.
Nói rồi, Mục Niệm từ dìu Dương Khang đi. Nhìn theo hai cái bóng khuất dần, hai người lặng thin, bỗng Âu Dương Khắc cười nói:
– Bởi vậy, nữ nhân lấy nhầm chồng là lỡ cả đời, ta thấy gấu trúc nàng cũng nên chọn thật kỹ, phải biết lấy người vừa giỏi vừa biết thương mình, mà thôi, xa tận chân trới gần ngay trước mắt.
– Ngươi bớt đùa đi, bị thương nặng mà còn giỡn nữa.
Hắn quay sang, đá lông nheo với nàng, nở một nụ cười tươi như hoa:
– Không ngờ nàng quan tâm ta tới vậy
– Quan tâm cái đầu ngươi, ta có học y, bệnh nghề nghiệp thôi!
Nói xong cả hai người cũng rời khỏi Khúc Tam tửu quán. Trong mặt thất còn lại hai người. Quách Tĩnh lo lắng nói:
– Dung nhi, Khang đệ liệu có sao không, Âu Dương Khắc ra tay quá tàn nhẫn.
– Tĩnh ca vì ai mà huynh bị thương vậy. Hơn nữa là hắn muốn giết y, y chỉ là phòng vệ thôi.
Mặc dù lúc mới gặp nàng rất ghét y, nhưng khi ở đảo hoang nàng đãn bắt đầu thay đổi suy nghĩ. Nhưng Hoàng Dung vẫn còn thắc mắc: “Kỳ lạ, rõ ràng là y đã bị điểm nguyệt, sao lại…”
/34
|