Bưng thuốc vào phòng, thấy Âu Dương Khắc vẫn nằm yên bất động. Biết hắn đã dậy còn vờ vịt, cô lên tiếng:
– Dậy rồi thì uống thuốc đi, giả bộ làm gì!
– Đút thuốc cho ta đi.
Thấy tên này được đằng chân lên đằng đầu, cô khó chịu, trừng mắt nhìn hắn:
– Tay chân lành lặn sao không tự uống, ta không phải nô tỳ của ngươi.
Thấy Âu Dương Khắc hai chân không sao, Tiểu Lục rất mừng như nhìn cái mặt của hắn cô chịu không nổi, đành nói móc cho bỏ ghét. Hắn lại tiếp lời:
– Ta vì ai mà bị thương?
– Do ngươi ngốc thôi, cứ thích tìm đường chết mà đâm đầu vào.
Hắn nghe xong, thở dài rồi cười nói:
– Nàng làm ta đau lòng quá! Xem như là chuyến anh hùng cứu mỹ nhân lần này công cóc rồi!
– Ta còn chưa tính sổ với ngươi. Ngươi dám lừa ta.
Âu Dương thiếu chủ tỏ vẻ vô tội:
– Ta nào có đâu, nàng nghi oan cho ta rồi.
Tiểu Lục cười khẩy:
– Còn dám chống chế, ngươi là truyền nhân của Bạch Đà sơn, không lẽ ngươi không biết nghịch hành kinh mạch sao?
Hắn đang ngồi tựa vào thanh giường, nghe bốn chữ nghịch hành kinh mạch, vội bật dậy, ngỡ ngàng:
– Sao nàng biết? Đây là tuyệt mật mà.
Tiểu Lục giật mình, không ngờ cô lại lỡ miệng, chuyện này cô đọc được trong “Thần điêu hiệp lữ”, Dương Quá từng nói với Tiểu Long Nữ, nghịch hành kinh mạch là võ công kỳ diệu có một không hai, mọi mạch máu trong người đều có thể chạy ngược được cả. Khi mạch chạy ngược như thế mọi huyệt đạo đều đổi vị trí, dù có bị điểm trúng cũng có thể tự mình giải được. Đây là loại võ công do Âu Dương Phong tạo ra, Dương Quá là con nuôi, còn được y dạy, hắn là con ruột lẽ nào lại không biết.
Vì đang tức giận bị hắn lừa một vố, kìm lòng không được đã lỡ lời. Cô nhanh chóng nói:
– À vì… vì lúc ngủ mớ ngươi đã nói thế.
– Ta mà bất cẩn vậy sao, mà thôi, nàng biết cũng chẳng sao. Nàng biết không ta định tương kế tựu kế giả vờ bị bắt để cứu nàng, nhưng ta không ngờ nàng lại đỡ nhát dao đó.
Môi hắn khẽ mím, rồi nói tiếp:
– Tiểu Lục hứa với ta, sao này nếu gặp tình huống nguy hiểm, nàng… đừng làm vậy nữa, cứ mặc ta.
Biết hắn còn áy náy chuyện ban nãy, cô tìm cách nói:
– Ngốc ai đời lại bị bắt lần nữa. À lúc nãy ngươi bảo ngươi lạc vào đảo hoang là sao?
– À, lúc rời khỏi đảo Đào Hoa, thuyền bọn ta bị đắm, ta vô tình lạc vào hoang đảo cùng với Hoàng Dung và Hồng Thất Công, chẳng bao lâu thì gặp lại thúc phụ và Quách Tĩnh. Sau đó thuyền nước Kim xuất hiện, bọn ta mới về đây được.
Hắn cười, rồi nói tiếp
– Cũng may là nàng từng dạy ta bơi, ta mới sống sót đến giờ.
Tiểu Lục vu vơ nói:
– Cô nam quả nữ ở đảo hoang không biết công tử quen thói phong lưu đây, có giở trò gì không?
Hắn nhìn cô, nhấn mạnh:
– Không! Tuyệt đối không, nàng có thể tìm nàng ta mà kiểm chứng.
Cô rất muốn đạp tên Âu Dương Khắc này một cái, hắn nói chuyện với cô như thể đang ở trên quan tòa:
– Liên quan gì tới ta, à thúc phụ ngươi đâu rồi.
Đôi mắt lạnh của hắn nhìn về phía xa, đáp:
– Thúc ấy có việc, thuyền vừa cập bến, đã tức tốc về Bạch Đà sơn. Là việc gì ta cũng không rõ.
Tiểu Lục nhìn hắn, cảm thấy kỳ lạ, hình như quan hệ hai thúc cháu à không phải nói là quan hệ cha con của hai người họ xem ra không được tốt cho lắm.
Âu Dương công tử nhíu mày, nói:
– Nàng có biết vì sao ta lại phải đi cầu hôn Hoàng Dung không?
Cô cười nói:
– Vì nàng ta là tuyệt thế giai nhân.
– Không phải, là vì Cửu âm chân kinh, thúc phụ ta muốn có nó, ta đành phải làm theo, nếu không…
Âu Dương Khắc nhìn cô, đôi mắt khẽ khép, nói tiếp:
– Lần này tuy cầu hôn không thành nhưng ý nguyện của người đã hoàn thành. Nàng biết không nếu ta có chết ở tửu quán, thúc phụ ta hẳn không đau lòng.
– Tên ngốc, ngươi nghĩ gì vậy, ngươi từng nói thúc phụ là người thân duy nhất của ngươi hiện giờ sao.
– Đúng, người là người thân duy nhất của ta nhưng trong mắt người, ta chẳng là gì. Nàng biết không từ nhỏ ta đã luôn cố gắng để thúc phụ chú ý tới ta, quan tâm ta một chút. Nhưng trong mắt người chỉ có võ công.
Hắn cười như không cười, đôi mắt ưu buồn hiện lên trên gương mặt anh tuấn. Lâm Tiểu Lục nhìn hắn, không biết nên nói gì. Quen biết hắn lâu như vậy mà giờ cô mới biết, hắn cũng có những gốc khuất, những nỗi buồn mà hắn cố kìm nén.
Hắn cũng có lúc bi thương, buồn bã. Cô rất muốn an ủi hắn nhưng không biết nói gì, đành im lặng. Thoáng qua đầu cô, một câu chuyện mà cô từng đọc trên mạng, về một loài hoa, một loài hoa mà cô yêu thích, cô nhìn xa xăm nói:
– Ngươi biết ta thích hoa gì nhất không?
– Là hoa gì?
– Là hoa xương rồng, ngươi sống ở Tây Vực hẳn là biết loài cây này.
Hắn gật đầu, đáp:
– Nàng nói loại cây đầy gai góc mà đơn độc trên sa mạc ư?
– Ngươi chỉ biết được một nữa về chúng thôi, ngươi biết không ta rất hâm mộ chúng, dù cho dưới cái nắng gay gắt của mặt trời, giữa vùng sa mạc cực kỳ thiếu nước, mà nước lại là bắt nguồn cho sự sống. Không một loại cây nào sống nổi trừ xương rồng. Ấy vậy mà nó chẳng những sống mà còn cho ra hoa, những bông hoa thật đẹp như chứng tỏ với ông trời rằng nó không đầu hàng hoàn cảnh. Loài cây tưởng chừng vô tri vậy mà còn mạnh mẽ hơn con người chúng ta.
Cô vỗ nhẹ vai hắn, mỉm cười. Nhìn cô, cặp mắt Âu Dương Khắc như ánh lên điều gì, hắn nói:
– Đa tạ!
– Không có gì, vì ta… ngươi mới bị thương nặng như vậy. Bây giờ làm ơn uống thuốc đi.
Bước ra ngoài, Tiểu Lục thở dài: “Không ngờ mình và hắn cũng có điểm chung”
– Dậy rồi thì uống thuốc đi, giả bộ làm gì!
– Đút thuốc cho ta đi.
Thấy tên này được đằng chân lên đằng đầu, cô khó chịu, trừng mắt nhìn hắn:
– Tay chân lành lặn sao không tự uống, ta không phải nô tỳ của ngươi.
Thấy Âu Dương Khắc hai chân không sao, Tiểu Lục rất mừng như nhìn cái mặt của hắn cô chịu không nổi, đành nói móc cho bỏ ghét. Hắn lại tiếp lời:
– Ta vì ai mà bị thương?
– Do ngươi ngốc thôi, cứ thích tìm đường chết mà đâm đầu vào.
Hắn nghe xong, thở dài rồi cười nói:
– Nàng làm ta đau lòng quá! Xem như là chuyến anh hùng cứu mỹ nhân lần này công cóc rồi!
– Ta còn chưa tính sổ với ngươi. Ngươi dám lừa ta.
Âu Dương thiếu chủ tỏ vẻ vô tội:
– Ta nào có đâu, nàng nghi oan cho ta rồi.
Tiểu Lục cười khẩy:
– Còn dám chống chế, ngươi là truyền nhân của Bạch Đà sơn, không lẽ ngươi không biết nghịch hành kinh mạch sao?
Hắn đang ngồi tựa vào thanh giường, nghe bốn chữ nghịch hành kinh mạch, vội bật dậy, ngỡ ngàng:
– Sao nàng biết? Đây là tuyệt mật mà.
Tiểu Lục giật mình, không ngờ cô lại lỡ miệng, chuyện này cô đọc được trong “Thần điêu hiệp lữ”, Dương Quá từng nói với Tiểu Long Nữ, nghịch hành kinh mạch là võ công kỳ diệu có một không hai, mọi mạch máu trong người đều có thể chạy ngược được cả. Khi mạch chạy ngược như thế mọi huyệt đạo đều đổi vị trí, dù có bị điểm trúng cũng có thể tự mình giải được. Đây là loại võ công do Âu Dương Phong tạo ra, Dương Quá là con nuôi, còn được y dạy, hắn là con ruột lẽ nào lại không biết.
Vì đang tức giận bị hắn lừa một vố, kìm lòng không được đã lỡ lời. Cô nhanh chóng nói:
– À vì… vì lúc ngủ mớ ngươi đã nói thế.
– Ta mà bất cẩn vậy sao, mà thôi, nàng biết cũng chẳng sao. Nàng biết không ta định tương kế tựu kế giả vờ bị bắt để cứu nàng, nhưng ta không ngờ nàng lại đỡ nhát dao đó.
Môi hắn khẽ mím, rồi nói tiếp:
– Tiểu Lục hứa với ta, sao này nếu gặp tình huống nguy hiểm, nàng… đừng làm vậy nữa, cứ mặc ta.
Biết hắn còn áy náy chuyện ban nãy, cô tìm cách nói:
– Ngốc ai đời lại bị bắt lần nữa. À lúc nãy ngươi bảo ngươi lạc vào đảo hoang là sao?
– À, lúc rời khỏi đảo Đào Hoa, thuyền bọn ta bị đắm, ta vô tình lạc vào hoang đảo cùng với Hoàng Dung và Hồng Thất Công, chẳng bao lâu thì gặp lại thúc phụ và Quách Tĩnh. Sau đó thuyền nước Kim xuất hiện, bọn ta mới về đây được.
Hắn cười, rồi nói tiếp
– Cũng may là nàng từng dạy ta bơi, ta mới sống sót đến giờ.
Tiểu Lục vu vơ nói:
– Cô nam quả nữ ở đảo hoang không biết công tử quen thói phong lưu đây, có giở trò gì không?
Hắn nhìn cô, nhấn mạnh:
– Không! Tuyệt đối không, nàng có thể tìm nàng ta mà kiểm chứng.
Cô rất muốn đạp tên Âu Dương Khắc này một cái, hắn nói chuyện với cô như thể đang ở trên quan tòa:
– Liên quan gì tới ta, à thúc phụ ngươi đâu rồi.
Đôi mắt lạnh của hắn nhìn về phía xa, đáp:
– Thúc ấy có việc, thuyền vừa cập bến, đã tức tốc về Bạch Đà sơn. Là việc gì ta cũng không rõ.
Tiểu Lục nhìn hắn, cảm thấy kỳ lạ, hình như quan hệ hai thúc cháu à không phải nói là quan hệ cha con của hai người họ xem ra không được tốt cho lắm.
Âu Dương công tử nhíu mày, nói:
– Nàng có biết vì sao ta lại phải đi cầu hôn Hoàng Dung không?
Cô cười nói:
– Vì nàng ta là tuyệt thế giai nhân.
– Không phải, là vì Cửu âm chân kinh, thúc phụ ta muốn có nó, ta đành phải làm theo, nếu không…
Âu Dương Khắc nhìn cô, đôi mắt khẽ khép, nói tiếp:
– Lần này tuy cầu hôn không thành nhưng ý nguyện của người đã hoàn thành. Nàng biết không nếu ta có chết ở tửu quán, thúc phụ ta hẳn không đau lòng.
– Tên ngốc, ngươi nghĩ gì vậy, ngươi từng nói thúc phụ là người thân duy nhất của ngươi hiện giờ sao.
– Đúng, người là người thân duy nhất của ta nhưng trong mắt người, ta chẳng là gì. Nàng biết không từ nhỏ ta đã luôn cố gắng để thúc phụ chú ý tới ta, quan tâm ta một chút. Nhưng trong mắt người chỉ có võ công.
Hắn cười như không cười, đôi mắt ưu buồn hiện lên trên gương mặt anh tuấn. Lâm Tiểu Lục nhìn hắn, không biết nên nói gì. Quen biết hắn lâu như vậy mà giờ cô mới biết, hắn cũng có những gốc khuất, những nỗi buồn mà hắn cố kìm nén.
Hắn cũng có lúc bi thương, buồn bã. Cô rất muốn an ủi hắn nhưng không biết nói gì, đành im lặng. Thoáng qua đầu cô, một câu chuyện mà cô từng đọc trên mạng, về một loài hoa, một loài hoa mà cô yêu thích, cô nhìn xa xăm nói:
– Ngươi biết ta thích hoa gì nhất không?
– Là hoa gì?
– Là hoa xương rồng, ngươi sống ở Tây Vực hẳn là biết loài cây này.
Hắn gật đầu, đáp:
– Nàng nói loại cây đầy gai góc mà đơn độc trên sa mạc ư?
– Ngươi chỉ biết được một nữa về chúng thôi, ngươi biết không ta rất hâm mộ chúng, dù cho dưới cái nắng gay gắt của mặt trời, giữa vùng sa mạc cực kỳ thiếu nước, mà nước lại là bắt nguồn cho sự sống. Không một loại cây nào sống nổi trừ xương rồng. Ấy vậy mà nó chẳng những sống mà còn cho ra hoa, những bông hoa thật đẹp như chứng tỏ với ông trời rằng nó không đầu hàng hoàn cảnh. Loài cây tưởng chừng vô tri vậy mà còn mạnh mẽ hơn con người chúng ta.
Cô vỗ nhẹ vai hắn, mỉm cười. Nhìn cô, cặp mắt Âu Dương Khắc như ánh lên điều gì, hắn nói:
– Đa tạ!
– Không có gì, vì ta… ngươi mới bị thương nặng như vậy. Bây giờ làm ơn uống thuốc đi.
Bước ra ngoài, Tiểu Lục thở dài: “Không ngờ mình và hắn cũng có điểm chung”
/34
|