– Tiểu Lục, may quá muội vẫn bình an.
Lúc đang xuống phố mua ít đồ, Lâm Tiểu Lục nghe thấy ai đó đang gọi mình, quay lại nhìn thì ra là Trình Dao Gia, nàng đang đi cùng tên đạo sĩ Doãn Chí Bình. Nàng chạy đến, nắm lấy tay sư muội, khóe mắt ngấn nước:
– Tiểu Lục may mà muội không sao, ta thật sự rất ái náy, mọi chuyện đều do ta quá ích kỷ, ta…
Trình cô nương nói trong uất nghẹn, thấy không đành lòng, cô cố tìm cách động viên:
– Được rồi, muội không sao, ai trong trường hợp đó cũng sẽ làm như vậy thôi.
Doãn Chí Bình tỏ vẻ không đồng tình:
– Sư muội, muội nói sai rồi, vì một tên họ Lục, hơn nữa hắn lại là đồ tôn của Đông Tà mà mặc sống chết của sư muội đồng môn. Đây là tội nặng của chưởng giáo.
Tiểu Lục vốn không ưa tên này, nói như mắng:
– Doãn sư huynh, huynh không nói không ai nói huynh câm, ta nói cho huynh biết chuyện này nếu để sư phụ và các sư bá nghe được, thì đừng có trách sư muội này thất lễ.
– Sư muội, muội…
Bị Lâm sư muội trừng mắt, hắn đành im, hắn không hiểu lý do vì sao từ nhỏ lại bị sư muội mình ghét đến vậy. Cô nhập môn sau hắn nhưng luận về kiếm pháp lẫn khinh công đều cao hơn. Hắn vừa khâm phục lại vừa sợ cô tiểu sư muội này.
Tìm cách đuổi khéo sư huynh đi, Trình Dao Gia mới nói:
– Tiểu Lục ta không hiểu nổi, sao muội cứ ghét Doãn sư huynh đến vậy?
Nghe xong, Lâm Tiểu Lục cười khẩy:
– Làm gì có, tỷ tỷ đa nghi quá thôi.
Nhưng trong lòng lại nghĩ: “Ai bảo hắn là Doãn Chí Bình”. Trong Toàn Chân giáo, Tiểu Lục tích cực học võ. Bởi cứ ba năm Toàn Chân giáo luôn mở cuộc tỷ thí nhằm kiểm tra năng lực của từng môn đệ. Lâm Tiểu Lục luôn được đánh giá cao. Có điều khi giao đấu với Doãn Chí Bình và Triệu Chí Kính, cô luôn luôn đánh thẳng tay, nhất là tên họ Triệu, lần nào cũng thua thảm bại dưới tay tiểu sư muội mình.
– Sư muội tỷ thành thực xin lỗi muội.
– Tỷ à, tỷ nói câu này mấy lần rồi.
Thấy Lâm sư muội không muốn nghe nữa, Dao Gia chuyển chủ đề:
– À sư phụ và các sư bá đang ở gần đây, cũng lâu rồi sư phụ chưa gặp ái đồ mình.
– Cũng được!
Tiểu Lục vui vẻ, đi thăm sư phụ mà quên mất có ai đó đang chờ mình ở quán trọ.
Trên đường đi, Trình cô nương có kể cho Tiểu Lục nghe những chuyện đã xảy ra: có người tự xưng là Cừu Thiên Nhận nói với Toàn Chân Thất Tử rằng Quách Tĩnh đã bị Hoàng Dược sư giết, Dương Khang cũng nói Châu Bá Thông cũng bị Hoàng Dược Sư sát hại. Bảy người họ quyết bày Thiên can bát đẩu trận, đánh nhau với Mai Siêu Phong và Hoàng Dược Sư nhưng thất bại. Nghe xong Tiểu Lục, nhếch miệng cười:
– Tỷ tỷ người như Dương Khang lẽ nào tỷ tin lời hắn nói, còn nữa tỷ và Lục công tử kia hẳn có quen biết, lẽ nào hắn chưa từng kể cho tỷ nghe về tên họ Cừu kia.
– Tỷ từng nghe huynh ấy kể, lẽ nào, tất cả mọi chuyện đều là lừa gạt.
Tiểu Lục gật đầu:
– Chính xác!
– Muội thông minh thật, nhưng sao muội lại biết!
– À… tỷ à, lúc nãy muội nghe nói sư phụ và các sư bá đều bị thương, muội nghĩ… chúng ta nên đến đó đã.
Lâm Tiểu Lục thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may Đàm sư bá không sao, nhưng Âu Dương Phong rốt cuộc tại sao lại về Bạch Đà sơn, điều này hoàn toàn không có trong nguyên tác, lẽ nào chuyện Âu Dương Khắc không bị gãy chân lại gây biến đổi tình tiết lớn đến thế?”
– Sư muội hình như có ai đó đáng theo dõi chúng ta.
Đang nghĩ thầm trong bụng, nghe sư tỷ gọi cô giật mình, rồi nhận ra đúng là có người theo dõi. Cô quát:
– Là ai, có giỏi thì ra đây!
Bốn tên quái nhân xuất hiện, chúng là: Sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ, Hầu Thông Hải, Lương Tử Ông. Tiểu Lục nhớ không lầm, Âu Dương Khắc từng kể, trên chiếc thuyền nước Kim đón họ từ đảo hoang, ngoài Dương Khang thì còn có bốn tên này. Chúng hẳn là rất muốn tính sổ với Âu Dương Khắc nhưng lại không phải là đối thủ của hắn, huống chi là có Tây Độc bên cạnh, lẽ đương nhiên bọn chúng không muốn chết. Nhưng sao lại tìm cô. Tên họ Sa lên tiếng:
– Nha đầu chúng ta lại gặp nhau rồi.
– Bổn cô nương nợ gì các ngươi. Sao cứ nhắm vào ta làm gì.
Lương Tử Ông lại nói:
– Ngươi không nợ bọn ta nhưng bọn ta cần bắt ngươi làm con mồi.
Cô cười khẩy:
– Vậy để xem các ngươi có bản lĩnh đó không?
Nói xong cô cùng sư tỷ xông lên, Trình Dao Gia đấu với Sa Thông Thiên, còn ba người kia do cô xử lý. Sáu người giao đấu một hồi, Lương Tử Ông bị dính chiêu của Lâm Tiểu Lục, hắn kêu lên:
– Đây chẳng phải là Nhất dương chỉ sao, một đệ tử Toàn Chân sao lại biết?
Cô chỉ cười:
– Ngươi nghĩ bổn cô nương dễ bắt nạt vậy sao!
Hầu Thông Hải tặc lưỡi, nói:
– Quả nhiên là nữ nhân của Âu Dương Khắc, đúng là không đơn giản.
– Câm miệng lại cho ta.
Cô điên lên, chiêu thức hướng về phía tên lắm chuyện, nếu hắn không né kịp hẳn là toi mạng, nhìn về cái cây bị dính chiêu sau lưng mình, tên họ Hầu cảm thấy rùng mình.
Những tưởng Tiểu Lục đang ở thế thượng phong, không ngờ Trình sư tỷ đã bại trận, nàng ta không phải đối thủ của tay họ Sa. Nàng cất tiếng:
– Tiểu Lục mặc ta, chúng không phải đối thủ của muội, giết chúng đi!
Cô vờ như không nghe, nói:
– Người các ngươi muốn bắt không phải ta sao, thả tỷ ấy ra.
Rồi cô đã bị điểm nguyệt, Trình Dao Gia được thả ra, trước khi dẫn cô đi bọn chúng còn nói:
– Đi tìm tên Âu Dương Khắc, nói với hắn, muốn cứu ả thì hãy đem Cửu âm chân kinh ra đổi.
Lúc đang xuống phố mua ít đồ, Lâm Tiểu Lục nghe thấy ai đó đang gọi mình, quay lại nhìn thì ra là Trình Dao Gia, nàng đang đi cùng tên đạo sĩ Doãn Chí Bình. Nàng chạy đến, nắm lấy tay sư muội, khóe mắt ngấn nước:
– Tiểu Lục may mà muội không sao, ta thật sự rất ái náy, mọi chuyện đều do ta quá ích kỷ, ta…
Trình cô nương nói trong uất nghẹn, thấy không đành lòng, cô cố tìm cách động viên:
– Được rồi, muội không sao, ai trong trường hợp đó cũng sẽ làm như vậy thôi.
Doãn Chí Bình tỏ vẻ không đồng tình:
– Sư muội, muội nói sai rồi, vì một tên họ Lục, hơn nữa hắn lại là đồ tôn của Đông Tà mà mặc sống chết của sư muội đồng môn. Đây là tội nặng của chưởng giáo.
Tiểu Lục vốn không ưa tên này, nói như mắng:
– Doãn sư huynh, huynh không nói không ai nói huynh câm, ta nói cho huynh biết chuyện này nếu để sư phụ và các sư bá nghe được, thì đừng có trách sư muội này thất lễ.
– Sư muội, muội…
Bị Lâm sư muội trừng mắt, hắn đành im, hắn không hiểu lý do vì sao từ nhỏ lại bị sư muội mình ghét đến vậy. Cô nhập môn sau hắn nhưng luận về kiếm pháp lẫn khinh công đều cao hơn. Hắn vừa khâm phục lại vừa sợ cô tiểu sư muội này.
Tìm cách đuổi khéo sư huynh đi, Trình Dao Gia mới nói:
– Tiểu Lục ta không hiểu nổi, sao muội cứ ghét Doãn sư huynh đến vậy?
Nghe xong, Lâm Tiểu Lục cười khẩy:
– Làm gì có, tỷ tỷ đa nghi quá thôi.
Nhưng trong lòng lại nghĩ: “Ai bảo hắn là Doãn Chí Bình”. Trong Toàn Chân giáo, Tiểu Lục tích cực học võ. Bởi cứ ba năm Toàn Chân giáo luôn mở cuộc tỷ thí nhằm kiểm tra năng lực của từng môn đệ. Lâm Tiểu Lục luôn được đánh giá cao. Có điều khi giao đấu với Doãn Chí Bình và Triệu Chí Kính, cô luôn luôn đánh thẳng tay, nhất là tên họ Triệu, lần nào cũng thua thảm bại dưới tay tiểu sư muội mình.
– Sư muội tỷ thành thực xin lỗi muội.
– Tỷ à, tỷ nói câu này mấy lần rồi.
Thấy Lâm sư muội không muốn nghe nữa, Dao Gia chuyển chủ đề:
– À sư phụ và các sư bá đang ở gần đây, cũng lâu rồi sư phụ chưa gặp ái đồ mình.
– Cũng được!
Tiểu Lục vui vẻ, đi thăm sư phụ mà quên mất có ai đó đang chờ mình ở quán trọ.
Trên đường đi, Trình cô nương có kể cho Tiểu Lục nghe những chuyện đã xảy ra: có người tự xưng là Cừu Thiên Nhận nói với Toàn Chân Thất Tử rằng Quách Tĩnh đã bị Hoàng Dược sư giết, Dương Khang cũng nói Châu Bá Thông cũng bị Hoàng Dược Sư sát hại. Bảy người họ quyết bày Thiên can bát đẩu trận, đánh nhau với Mai Siêu Phong và Hoàng Dược Sư nhưng thất bại. Nghe xong Tiểu Lục, nhếch miệng cười:
– Tỷ tỷ người như Dương Khang lẽ nào tỷ tin lời hắn nói, còn nữa tỷ và Lục công tử kia hẳn có quen biết, lẽ nào hắn chưa từng kể cho tỷ nghe về tên họ Cừu kia.
– Tỷ từng nghe huynh ấy kể, lẽ nào, tất cả mọi chuyện đều là lừa gạt.
Tiểu Lục gật đầu:
– Chính xác!
– Muội thông minh thật, nhưng sao muội lại biết!
– À… tỷ à, lúc nãy muội nghe nói sư phụ và các sư bá đều bị thương, muội nghĩ… chúng ta nên đến đó đã.
Lâm Tiểu Lục thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may Đàm sư bá không sao, nhưng Âu Dương Phong rốt cuộc tại sao lại về Bạch Đà sơn, điều này hoàn toàn không có trong nguyên tác, lẽ nào chuyện Âu Dương Khắc không bị gãy chân lại gây biến đổi tình tiết lớn đến thế?”
– Sư muội hình như có ai đó đáng theo dõi chúng ta.
Đang nghĩ thầm trong bụng, nghe sư tỷ gọi cô giật mình, rồi nhận ra đúng là có người theo dõi. Cô quát:
– Là ai, có giỏi thì ra đây!
Bốn tên quái nhân xuất hiện, chúng là: Sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ, Hầu Thông Hải, Lương Tử Ông. Tiểu Lục nhớ không lầm, Âu Dương Khắc từng kể, trên chiếc thuyền nước Kim đón họ từ đảo hoang, ngoài Dương Khang thì còn có bốn tên này. Chúng hẳn là rất muốn tính sổ với Âu Dương Khắc nhưng lại không phải là đối thủ của hắn, huống chi là có Tây Độc bên cạnh, lẽ đương nhiên bọn chúng không muốn chết. Nhưng sao lại tìm cô. Tên họ Sa lên tiếng:
– Nha đầu chúng ta lại gặp nhau rồi.
– Bổn cô nương nợ gì các ngươi. Sao cứ nhắm vào ta làm gì.
Lương Tử Ông lại nói:
– Ngươi không nợ bọn ta nhưng bọn ta cần bắt ngươi làm con mồi.
Cô cười khẩy:
– Vậy để xem các ngươi có bản lĩnh đó không?
Nói xong cô cùng sư tỷ xông lên, Trình Dao Gia đấu với Sa Thông Thiên, còn ba người kia do cô xử lý. Sáu người giao đấu một hồi, Lương Tử Ông bị dính chiêu của Lâm Tiểu Lục, hắn kêu lên:
– Đây chẳng phải là Nhất dương chỉ sao, một đệ tử Toàn Chân sao lại biết?
Cô chỉ cười:
– Ngươi nghĩ bổn cô nương dễ bắt nạt vậy sao!
Hầu Thông Hải tặc lưỡi, nói:
– Quả nhiên là nữ nhân của Âu Dương Khắc, đúng là không đơn giản.
– Câm miệng lại cho ta.
Cô điên lên, chiêu thức hướng về phía tên lắm chuyện, nếu hắn không né kịp hẳn là toi mạng, nhìn về cái cây bị dính chiêu sau lưng mình, tên họ Hầu cảm thấy rùng mình.
Những tưởng Tiểu Lục đang ở thế thượng phong, không ngờ Trình sư tỷ đã bại trận, nàng ta không phải đối thủ của tay họ Sa. Nàng cất tiếng:
– Tiểu Lục mặc ta, chúng không phải đối thủ của muội, giết chúng đi!
Cô vờ như không nghe, nói:
– Người các ngươi muốn bắt không phải ta sao, thả tỷ ấy ra.
Rồi cô đã bị điểm nguyệt, Trình Dao Gia được thả ra, trước khi dẫn cô đi bọn chúng còn nói:
– Đi tìm tên Âu Dương Khắc, nói với hắn, muốn cứu ả thì hãy đem Cửu âm chân kinh ra đổi.
/34
|