Lâm Tiểu Lục bây giờ đã trở thành một thiếu nữ, với đôi mắt tinh ranh, mái tóc đen huyền cùng làn da trắng. Mặc dù không thuộc hàng quốc sắc thiên hương nhưng cũng thuộc dạng vừa mắt. Trình sư tỷ thường trêu cô, bảo cô mới hôm nào còn là một nhóc con mà bây giờ đã lớn vậy rồi. Cô chỉ cười trừ, tự hỏi bao lâu rồi mình đã rời xa nhà. Bản thân Lâm Tiểu Lục luôn rất tự hào vì mình không là nhân vật nào trong tiểu thuyết nên không lo mình sẽ phá vỡ tình tiết. Lấy lý do là đi thăm mồ mả người thân cũng như tìm kẻ đã sát hại cả làng nhưng thật chất là muốn xem những đại nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này, những người mà cô chỉ tưởng tượng qua truyện của Kim Dung. Sáng tinh mơ, Tiểu Lục hí hửng xuống núi, chỉ mong được xem kịch, bản thân sẽ an nhiên không xen vào chuyện bao đồng.
Phải nói những gì cô đọc trong sách vở về thế giới cổ đại cũng gần đúng so với thực tại này. Tiểu Lục tự hỏi không biết bản thân sẽ gặp ai đầu tiên, để tránh gặp phải kẻ không nên gặp, cô quyết định nữ cải nam trang, có nhìn nhau qua đường thì tên đó cũng chẳng hứng thú với một nam nhân. Nhưng khi cô đang dạo phố thì thấy một đám đông đang đọc thông báo nào đó, bản tính nhiều chuyện nổi lên, họ Lâm ta chạy đến vừa lúc đó đụng phải một nam nhân áo trắng. Phải nói cô chỉ đứng tới vai người này, ngẩng mặt lên định nói lời xin lỗi, thì nhận ra người này là một mỹ nam tay cầm chiếc quạt, tuấn tú cực kỳ, dáng vẻ vô cùng tiêu sái, lãng tử. Nếu Dương ca của cô ở thang điểm mười trên mười thì người này cũng được tám trên mười (theo cô là vậy). Nhẹ nhàng và nhỏ giọng, lời xin lỗi vừa đúng nam nhân đó nghe được, phải chỉ duy nhất hắn nghe được lời xin lỗi đó:
– Thành thật xin lỗi, ta không cố ý!
Nam nhân kia chẳng thèm trả lời, ném cho cô cái nhìn khinh bỉ rồi quay mặt đi. Cái ấn tượng về khuôn mặt tuấn mỹ kia tan biến, trong lòng chỉ còn ngọn lửa tức giận, cô ta điên lên, hét lớn:
– Đồ biến thái, ta là nam, ngươi cũng là nam cớ sao người dám sờ vào mông ta!
Và bây giờ là cả phố điều nghe!
Tiểu Lục cười đắc ý: “Chết ngươi chưa, ở đây đông người, ngươi dám làm gì ta, cho chừa cái tội”. Mọi người xung quanh nhìn vào, bàn tán xôn xao:
– Trên đời này còn có loại người này nữa sao!
– Nhìn mặt mũi sáng sủa vậy mà, tiếc thật!
– Có dáng vẻ giống con nhà gia giáo lại làm chuyện này, đúng là gia môn bất hạnh!
– Nữ nhân trên đời này thiếu gì, sao lại…
Tiểu Lục hất hầm trừng mắt nhìn hắn, tỏ vẻ vô cùng đắc ý. Người đời nói đúng thà đắc tội quân tử đừng đắc tội kẻ tiểu nhân. Tiểu Lục thấy nhân phẩm mình không tồi đến mức là kẻ tiểu nhân nhưng sẽ không bỏ qua ai ức hiếp mình.
Hắn trừng mắt nhìn cô, Tiểu Lục cảm thấy lạnh sống lưng, cảm thấy người này sát khí nặng nề, tốt nhất nên chạy. Nhân lúc mọi người còn đang lo chỉ trích hắn, Tiểu Lục lẻn đi. Không hiểu sao nam nhân đó nhìn theo bóng dáng cô, mỉm cười đầy tà mị. Còn Tiểu Lục cô chỉ cầu mong từ nay đừng gặp mặt hắn nữa. Nhưng ông trời nào có cho cô toại nguyện. Có trách chỉ trách Lâm Tiểu Lục đã đắc tội người không nên đắc tội.
Chiều tà, Tiểu Lục cuối cùng cũng gần đến ngôi làng năm xưa, nơi cô đã xuyên không. Bản thân tự nhủ, dẫu sao họ cũng là người thân của thể xác này, cả làng bị giết hết, quá đáng thương rồi, thắp cho một nén hương cũng là lẽ thường. Đột nhiên phải sau có giọng nói nghe thì có vẻ thanh nhã nhưng lại cực kỳ nham hiểm:
– Tiểu tử chúng ta lại gặp nhau rồi, chuyện trên phố…
“Là hắn, cái tên này đúng là thù dai thật, đồ nhỏ mọn”
Tiểu Lục thầm nhủ, cố giữ bình tĩnh, cô cất tiếng:
– Công tử à, xin lượng thứ cho tại hạ, chỉ là lúc đó nhất thời nông nổi, công tử đại nhân đại lượng bỏ qua cho.
– Vậy ư?
Hắn đột nhiên giơ chiếc quạt lên, cô đoán tên này có võ nên quyết định động thủ trước, rồi thừa dịp sẽ bỏ chạy.
– Ngươi là người của Toàn Chân giáo.
Chưa quá ba chiêu, cô đã bị hắn đoán ra, hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào. Biết mình không phải đối thủ, cô giả bộ nói:
– Xem ám khí của ta đây.
Nam nhân kia lập tức thu người phòng thủ, nhưng chẳng thấy ám khí nào, biết mình bị mất mưu, kẻ kia đã dùng khinh công đi mất. Nhưng thay vì tức giận hắn lại mỉm cười:
– Thông minh, cá tính, bổn công tử thích nàng rồi đấy, tiểu cô nương!
Ngay đó hắn lập tức đuổi theo, mặc dù khinh công của Tiểu Lục khá giỏi nhưng tên này lại cao hơn cô, nếu không muốn nói là hơn mấy phần. Khi hắn tóm được cô, đúng hơn là tóm được nón cô, giật lấy, tóc cô tung ra, một làn tóc đen huyền tung bay trong gió. Hắn ngây người nhìn cô, biết cô là nữ nhưng không ngờ…
Theo bản năng Tiểu Lục lùi lại một bước, sau đó mới biết mình đang đứng ở đâu. Phải cô đứng ở bờ vực, một chân ở mặt đất, chân kia lại trên không.
– Á!
Tiểu Lục rơi xuống vực tiện tay lôi hắn theo, à không phải, đáng lý cô định nắm lấy hắn làm lực mà kéo mình lên nhưng tên này lại đứng như trời trồng. Và cô đã lôi hắn xuống vực. Cả hai cùng rơi tự do.
Phải nói những gì cô đọc trong sách vở về thế giới cổ đại cũng gần đúng so với thực tại này. Tiểu Lục tự hỏi không biết bản thân sẽ gặp ai đầu tiên, để tránh gặp phải kẻ không nên gặp, cô quyết định nữ cải nam trang, có nhìn nhau qua đường thì tên đó cũng chẳng hứng thú với một nam nhân. Nhưng khi cô đang dạo phố thì thấy một đám đông đang đọc thông báo nào đó, bản tính nhiều chuyện nổi lên, họ Lâm ta chạy đến vừa lúc đó đụng phải một nam nhân áo trắng. Phải nói cô chỉ đứng tới vai người này, ngẩng mặt lên định nói lời xin lỗi, thì nhận ra người này là một mỹ nam tay cầm chiếc quạt, tuấn tú cực kỳ, dáng vẻ vô cùng tiêu sái, lãng tử. Nếu Dương ca của cô ở thang điểm mười trên mười thì người này cũng được tám trên mười (theo cô là vậy). Nhẹ nhàng và nhỏ giọng, lời xin lỗi vừa đúng nam nhân đó nghe được, phải chỉ duy nhất hắn nghe được lời xin lỗi đó:
– Thành thật xin lỗi, ta không cố ý!
Nam nhân kia chẳng thèm trả lời, ném cho cô cái nhìn khinh bỉ rồi quay mặt đi. Cái ấn tượng về khuôn mặt tuấn mỹ kia tan biến, trong lòng chỉ còn ngọn lửa tức giận, cô ta điên lên, hét lớn:
– Đồ biến thái, ta là nam, ngươi cũng là nam cớ sao người dám sờ vào mông ta!
Và bây giờ là cả phố điều nghe!
Tiểu Lục cười đắc ý: “Chết ngươi chưa, ở đây đông người, ngươi dám làm gì ta, cho chừa cái tội”. Mọi người xung quanh nhìn vào, bàn tán xôn xao:
– Trên đời này còn có loại người này nữa sao!
– Nhìn mặt mũi sáng sủa vậy mà, tiếc thật!
– Có dáng vẻ giống con nhà gia giáo lại làm chuyện này, đúng là gia môn bất hạnh!
– Nữ nhân trên đời này thiếu gì, sao lại…
Tiểu Lục hất hầm trừng mắt nhìn hắn, tỏ vẻ vô cùng đắc ý. Người đời nói đúng thà đắc tội quân tử đừng đắc tội kẻ tiểu nhân. Tiểu Lục thấy nhân phẩm mình không tồi đến mức là kẻ tiểu nhân nhưng sẽ không bỏ qua ai ức hiếp mình.
Hắn trừng mắt nhìn cô, Tiểu Lục cảm thấy lạnh sống lưng, cảm thấy người này sát khí nặng nề, tốt nhất nên chạy. Nhân lúc mọi người còn đang lo chỉ trích hắn, Tiểu Lục lẻn đi. Không hiểu sao nam nhân đó nhìn theo bóng dáng cô, mỉm cười đầy tà mị. Còn Tiểu Lục cô chỉ cầu mong từ nay đừng gặp mặt hắn nữa. Nhưng ông trời nào có cho cô toại nguyện. Có trách chỉ trách Lâm Tiểu Lục đã đắc tội người không nên đắc tội.
Chiều tà, Tiểu Lục cuối cùng cũng gần đến ngôi làng năm xưa, nơi cô đã xuyên không. Bản thân tự nhủ, dẫu sao họ cũng là người thân của thể xác này, cả làng bị giết hết, quá đáng thương rồi, thắp cho một nén hương cũng là lẽ thường. Đột nhiên phải sau có giọng nói nghe thì có vẻ thanh nhã nhưng lại cực kỳ nham hiểm:
– Tiểu tử chúng ta lại gặp nhau rồi, chuyện trên phố…
“Là hắn, cái tên này đúng là thù dai thật, đồ nhỏ mọn”
Tiểu Lục thầm nhủ, cố giữ bình tĩnh, cô cất tiếng:
– Công tử à, xin lượng thứ cho tại hạ, chỉ là lúc đó nhất thời nông nổi, công tử đại nhân đại lượng bỏ qua cho.
– Vậy ư?
Hắn đột nhiên giơ chiếc quạt lên, cô đoán tên này có võ nên quyết định động thủ trước, rồi thừa dịp sẽ bỏ chạy.
– Ngươi là người của Toàn Chân giáo.
Chưa quá ba chiêu, cô đã bị hắn đoán ra, hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào. Biết mình không phải đối thủ, cô giả bộ nói:
– Xem ám khí của ta đây.
Nam nhân kia lập tức thu người phòng thủ, nhưng chẳng thấy ám khí nào, biết mình bị mất mưu, kẻ kia đã dùng khinh công đi mất. Nhưng thay vì tức giận hắn lại mỉm cười:
– Thông minh, cá tính, bổn công tử thích nàng rồi đấy, tiểu cô nương!
Ngay đó hắn lập tức đuổi theo, mặc dù khinh công của Tiểu Lục khá giỏi nhưng tên này lại cao hơn cô, nếu không muốn nói là hơn mấy phần. Khi hắn tóm được cô, đúng hơn là tóm được nón cô, giật lấy, tóc cô tung ra, một làn tóc đen huyền tung bay trong gió. Hắn ngây người nhìn cô, biết cô là nữ nhưng không ngờ…
Theo bản năng Tiểu Lục lùi lại một bước, sau đó mới biết mình đang đứng ở đâu. Phải cô đứng ở bờ vực, một chân ở mặt đất, chân kia lại trên không.
– Á!
Tiểu Lục rơi xuống vực tiện tay lôi hắn theo, à không phải, đáng lý cô định nắm lấy hắn làm lực mà kéo mình lên nhưng tên này lại đứng như trời trồng. Và cô đã lôi hắn xuống vực. Cả hai cùng rơi tự do.
/34
|