Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Sao thế sao thế..."
Nghe thấy động tĩnh, cha Lộ chạy từ phòng bếp ra, thấy cảnh tượng này, vội vàng đi tới.
"Chú hai, chú xem chuyện tốt con gái chú làm đi!" Bà bác chỉ vào cục u trên trán Lộ Thiến, cảm xúc kích động: "Nó đi tới túm lấy Thiến Thiến rồi đập thành như thế, đây là chuyện mà người có thể làm ra được sao?"
Cha Lộ nhìn thấy cục u sưng đỏ trên trán Lộ Thiến, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Sơ làm?"
"Không phải nó thì là ai." Bà bác tức giận nói: "Nắm lấy tóc Thiến Thiến nhà chúng tôi rồi đập xuống như thế, nếu mà đập xảy ra chuyện gì thì làm sao đây hả? Chú xem đi, đập ra cục u lớn thế này..."
Ánh mắt cha Lộ kinh ngạc chuyển về phía Sơ Tranh: "Tiểu Sơ, con làm gì vậy? Sao lại làm Thiến Thiến thành thế này?"
Giọng điệu của cha Lộ cũng không phải chất vấn, mà là một loại khiếp sợ.
Ông không tin đây là do con gái mình làm ra.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc hất tóc trên trán ra, lộ ra cục u kia, lạnh như băng nhấn rõ từng chữ: "Hòa nhau."
Có thù không báo không phải người tốt!
Mỗi ngày đều đang làm một người tốt nha.
【...】 Tiểu tỷ tỷ cô có thể bỏ qua cho hai chữ người tốt này được không.
Bà bác trừng lớn mắt, giọng nói bén nhọn chói tai: "Thiến Thiến lại không cố ý đẩy mày, sao mày lại cố ý trả thù như thế? Tuổi còn nhỏ mà sao đã ác độc thế hả!"
Ác độc?
Khi ta ác độc lên thì sợ ngay cả cặn bã ngươi cũng chẳng còn thừa lại đâu.
Bây giờ đã tính là gì chứ.
Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng phủ nhận: "Tôi cũng không phải cố ý."
"Bọn tao tận mắt nhìn thấy mày cố ý, mà mày còn nói không phải cố ý?" Bà bác giơ tay muốn đánh Sơ Tranh, miệng hùng hùng hổ hổ: "Cái con ranh con này... A..."
Sắc mặt mẹ Lộ biến đổi lớn, theo bản năng tiến lên, muốn ngăn lại giúp Sơ Tranh.
Nhưng mà động tác của Sơ Tranh càng nhanh hơn.
Tay của bà bác bị Sơ Tranh chặn đứng, không còn cách nào hướng xuống nửa phần nữa.
Bởi vì đau đớn, biểu cảm trên mặt bà bác lập tức trở nên dữ tợn.
Sơ Tranh nắm cổ tay bà bác, giữa hai đầu lông mày lan tràn lãnh ý.
Bà bác bỗng dưng đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, ánh mắt băng lãnh không chút chập trùng, làm phía sau lưng bà bác bỗng nhiên dâng lên một trận mồ hôi lạnh.
Bà ta lại bị ánh mắt của một con ranh dọa cho phát sợ!
Chỉ là một con ranh con, có gì mà sợ!
Nghĩ đến chỗ này, vẻ mặt bà bác lại biến đổi, lớn giọng rống: "Mấy người còn nhìn cái gì, muốn dung túng cho nó tạo phản đúng không? Ôi, tay của tôi, sắp gãy mất rồi, còn không mau bảo nó buông ra!"
"Tiểu Sơ, con làm gì vậy, mau buông ra."
Lúc này cha Lộ mới kịp phản ứng, vội vàng tiến lên, tách Sơ Tranh và bà bác ra.
Ông bác cả cũng tới, đỡ bà bác.
Mẹ Lộ kéo Sơ Tranh đến bên người.
Lộ Thiến ở bên cạnh che trán khóc, tràng diện vô cùng hỗn loạn.
Bà bác cầm cổ tay của mình, phẫn nộ gào lên: "Cô chú dạy con gái kiểu gì thế hả!! Dám đánh cả trưởng bối, còn tiếp tục như thế, có phải nó muốn lên trời luôn không!"
Sơ Tranh lặng lẽ liếc nhìn bà ta: "Bà tính là trưởng bối gì chứ."
Có một trưởng bối như ngươi, nguyên chủ xui xẻo cả tám đời.
"Tiểu Sơ!" Cha Lộ thấp giọng quát một tiếng: "Bớt tranh cãi đi. Chị dâu, tay chị thế nào rồi?"
Mẹ Lộ cũng kéo Sơ Tranh, lui ra phía sau, ra hiệu cô đừng nói nữa.
Bà bác tức giận tới mức run rẩy: "Chú nhìn nó xem, chú nhìn nó xem..."
Cha Lộ trấn an: "Chị dâu, chúng ta xem tay của chị trước đã, còn vết thương của Thiến Thiến nữa."
Có lẽ là nhắc đến Lộ Thiến, bà bác không tiếp tục, đi dỗ dành Lộ Thiến còn đang khóc.
"Nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra!" Cuối cùng bà bác giải quyết dứt khoát.
"Một chút vết thương nhỏ cũng phải đến bệnh viện kiểm tra, bà chiều hư nó quá rồi đấy." Giọng nói lạnh như băng của cô gái vang lên.
Lời này là vừa rồi do chính bà bác nói ra, Sơ Tranh trả lại cho bà ta không thiếu một chữ.
Bà bác: "..."
Con ranh chết tiệt này làm sao đây?
Ánh mắt bà bác cổ quái dò xét Sơ Tranh, giống như nhìn thấy quỷ.
Nhưng lời kia vừa rồi do chính bà ta nói, lúc này bị vả mặt, trên mặt bà bác cũng đều nóng bỏng.
Bà ta đẩy ông bác cả bên cạnh một cái, giận dữ mắng mỏ: "Ông không biết nói một câu à, đứng nhìn nó ức hiếp con gái ông thế à!"
Bác cả bị đẩy ra, vẻ mặt không được tốt lắm: "Chú hai, bảo Tiểu Sơ xin lỗi Thiến Thiến đi."
Không đợi cha Lộ trả lời, Sơ Tranh tới trước: "Bảo cô ta xin lỗi tôi trước."
Trên mặt Lộ Thiến còn mang nước mắt, nghe vậy liền nổi giận: "Dựa vào cái gì, mày đập tao thành thế này, mày còn bắt tao xin lỗi mày à."
"Ồ, trước đó không phải cô cũng làm tôi biến thành thế này à, không nên xin lỗi?" Mặt mày Sơ Tranh bình tĩnh lạnh lùng: "Hay là gia giáo nhà các người cảm thấy, chỉ cần người khác xin lỗi xin lỗi các người còn các người thì không? Các người cho rằng mình là hoàng đế à?"
"..."
Gian phòng đột nhiên yên tĩnh lại, bầu không khí quỷ dị.
Mẹ Lộ kỳ quái nhìn con gái nhà mình.
Sao lại cảm thấy...
Hình như có chút không giống.
Nhưng người vẫn là người mà bà quen thuộc, chỉ là thân khí chất và phương thức nói chuyện thì không giống nhau lắm.
Trước kia đối diện với mấy này người, cho dù con bé có tức giận hơn nữa, thì cũng sẽ không nói ra lời gì vô lễ.
Sơ Tranh tùy tiện kéo cái ghế ra, ấn mẹ Lộ ngồi xuống, giọng điệu thản nhiên: "Không có việc gì nữa thì ăn cơm đi."
Trên mặt Lộ Thiến và bà bác y như con tắc kè hoa, đủ mọi màu sắc cực kỳ đặc sắc, cũng không dám nhắc lại chuyện xin lỗi.
Muốn Sơ Tranh xin lỗi cô ta, thì Lộ Thiến phải xin lỗi trước.
Lộ Thiến chắc chắn không nguyện ý.
-
Bữa cơm này ăn đến cực kỳ kiềm chế, đại khái là thấy bầu không khí không đúng, chú út kia của nguyên chủ cơm nước xong xuôi liền kiếm cớ chuồn.
Một nhà bác cả ngược lại không có ý tứ rời đi, lôi kéo cha Lộ ở bên kia nói chuyện, cũng không biết thì thầm cái gì.
Sơ Tranh không thèm để ý đến bọn họ, trực tiếp trở về phòng.
Mẹ Lộ đưa vào cho Sơ Tranh một đĩa hoa quả.
"Tiểu Sơ, hôm nay con..." Mẹ Lộ do do dự dự.
"Con sẽ không nhịn bọn họ nữa." Sơ Tranh biết mẹ Lộ nghi hoặc cái gì, cũng không che giấu nữa, thẳng thắn nói.
Nếu không phải sẽ kéo ngược lại, thì bây giờ cả cái nhà kia đã chỉnh chỉnh tề tề rồi.
Mẹ Lộ nhíu mày: "Đó là bác gái con, cha con..."
"Cha mẹ thích thế nào thì tùy, thái độ của con đã rõ ràng." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm cắt ngang lời mẹ Lộ.
Bi kịch của cái nhà này, nếu thật sự tính toán ra, thì cha mẹ Lộ cũng có trách nhiệm, bởi vì bọn họ vẫn luôn nhường nhịn, không biết từ chối, làm cho một nhà bác cả càng ngày càng quá đáng.
Mỗi người đều có cách sống của mình, cô không thể nói gì về việc đó.
Thứ cô có thể thay đổi được chính là thái độ của mình.
Về phần bọn họ chọn thế nào, Sơ Tranh không muốn quan tâm.
Bọn họ muốn nhịn là chuyện của bọn họ, dù sao cô cũng sẽ không nhịn.
Mẹ Lộ ngập ngừng: "Cũng không phải con không biết, bà ta mà quậy lên, thì đến lúc đó không dứt ra nổi, mọi người cũng sẽ đánh giá chỉ trỏ chúng ta."
Mẹ Lộ vô cùng sợ hãi sức chiến đấu của bà bác kia.
Quả thực chính là một mụ đàn bà điêu ngoa chanh chua.
Bà không làm được loại chuyện này...
Sơ Tranh lơ đễnh: "Để bà ta quậy xem."
Sơ Tranh ngừng một chút, nói: "Người như vậy, sẽ chỉ càng ngày càng quá đáng, đến lúc đó cả cái nhà này đều bị bọn họ phá hủy, cha mẹ muốn kết quả này?"
Mẹ Lộ đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, ánh mắt kia rất lạnh, giống như phủ lên một tầng băng mỏng, khi nhìn vào, cũng sẽ cảm thấy rét run.
Đây... Vẫn là con của bà sao?
Mẹ Lộ đi từ trong phòng ra, bà nhìn về phía phòng khách bên kia một chút, nơi được thu dọn sạch sẽ giờ đã loạn thành một bầy.
Đáy lòng bà lập tức phun lên một trận bực bội.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Sao thế sao thế..."
Nghe thấy động tĩnh, cha Lộ chạy từ phòng bếp ra, thấy cảnh tượng này, vội vàng đi tới.
"Chú hai, chú xem chuyện tốt con gái chú làm đi!" Bà bác chỉ vào cục u trên trán Lộ Thiến, cảm xúc kích động: "Nó đi tới túm lấy Thiến Thiến rồi đập thành như thế, đây là chuyện mà người có thể làm ra được sao?"
Cha Lộ nhìn thấy cục u sưng đỏ trên trán Lộ Thiến, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Sơ làm?"
"Không phải nó thì là ai." Bà bác tức giận nói: "Nắm lấy tóc Thiến Thiến nhà chúng tôi rồi đập xuống như thế, nếu mà đập xảy ra chuyện gì thì làm sao đây hả? Chú xem đi, đập ra cục u lớn thế này..."
Ánh mắt cha Lộ kinh ngạc chuyển về phía Sơ Tranh: "Tiểu Sơ, con làm gì vậy? Sao lại làm Thiến Thiến thành thế này?"
Giọng điệu của cha Lộ cũng không phải chất vấn, mà là một loại khiếp sợ.
Ông không tin đây là do con gái mình làm ra.
Sơ Tranh mặt không cảm xúc hất tóc trên trán ra, lộ ra cục u kia, lạnh như băng nhấn rõ từng chữ: "Hòa nhau."
Có thù không báo không phải người tốt!
Mỗi ngày đều đang làm một người tốt nha.
【...】 Tiểu tỷ tỷ cô có thể bỏ qua cho hai chữ người tốt này được không.
Bà bác trừng lớn mắt, giọng nói bén nhọn chói tai: "Thiến Thiến lại không cố ý đẩy mày, sao mày lại cố ý trả thù như thế? Tuổi còn nhỏ mà sao đã ác độc thế hả!"
Ác độc?
Khi ta ác độc lên thì sợ ngay cả cặn bã ngươi cũng chẳng còn thừa lại đâu.
Bây giờ đã tính là gì chứ.
Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng phủ nhận: "Tôi cũng không phải cố ý."
"Bọn tao tận mắt nhìn thấy mày cố ý, mà mày còn nói không phải cố ý?" Bà bác giơ tay muốn đánh Sơ Tranh, miệng hùng hùng hổ hổ: "Cái con ranh con này... A..."
Sắc mặt mẹ Lộ biến đổi lớn, theo bản năng tiến lên, muốn ngăn lại giúp Sơ Tranh.
Nhưng mà động tác của Sơ Tranh càng nhanh hơn.
Tay của bà bác bị Sơ Tranh chặn đứng, không còn cách nào hướng xuống nửa phần nữa.
Bởi vì đau đớn, biểu cảm trên mặt bà bác lập tức trở nên dữ tợn.
Sơ Tranh nắm cổ tay bà bác, giữa hai đầu lông mày lan tràn lãnh ý.
Bà bác bỗng dưng đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, ánh mắt băng lãnh không chút chập trùng, làm phía sau lưng bà bác bỗng nhiên dâng lên một trận mồ hôi lạnh.
Bà ta lại bị ánh mắt của một con ranh dọa cho phát sợ!
Chỉ là một con ranh con, có gì mà sợ!
Nghĩ đến chỗ này, vẻ mặt bà bác lại biến đổi, lớn giọng rống: "Mấy người còn nhìn cái gì, muốn dung túng cho nó tạo phản đúng không? Ôi, tay của tôi, sắp gãy mất rồi, còn không mau bảo nó buông ra!"
"Tiểu Sơ, con làm gì vậy, mau buông ra."
Lúc này cha Lộ mới kịp phản ứng, vội vàng tiến lên, tách Sơ Tranh và bà bác ra.
Ông bác cả cũng tới, đỡ bà bác.
Mẹ Lộ kéo Sơ Tranh đến bên người.
Lộ Thiến ở bên cạnh che trán khóc, tràng diện vô cùng hỗn loạn.
Bà bác cầm cổ tay của mình, phẫn nộ gào lên: "Cô chú dạy con gái kiểu gì thế hả!! Dám đánh cả trưởng bối, còn tiếp tục như thế, có phải nó muốn lên trời luôn không!"
Sơ Tranh lặng lẽ liếc nhìn bà ta: "Bà tính là trưởng bối gì chứ."
Có một trưởng bối như ngươi, nguyên chủ xui xẻo cả tám đời.
"Tiểu Sơ!" Cha Lộ thấp giọng quát một tiếng: "Bớt tranh cãi đi. Chị dâu, tay chị thế nào rồi?"
Mẹ Lộ cũng kéo Sơ Tranh, lui ra phía sau, ra hiệu cô đừng nói nữa.
Bà bác tức giận tới mức run rẩy: "Chú nhìn nó xem, chú nhìn nó xem..."
Cha Lộ trấn an: "Chị dâu, chúng ta xem tay của chị trước đã, còn vết thương của Thiến Thiến nữa."
Có lẽ là nhắc đến Lộ Thiến, bà bác không tiếp tục, đi dỗ dành Lộ Thiến còn đang khóc.
"Nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra!" Cuối cùng bà bác giải quyết dứt khoát.
"Một chút vết thương nhỏ cũng phải đến bệnh viện kiểm tra, bà chiều hư nó quá rồi đấy." Giọng nói lạnh như băng của cô gái vang lên.
Lời này là vừa rồi do chính bà bác nói ra, Sơ Tranh trả lại cho bà ta không thiếu một chữ.
Bà bác: "..."
Con ranh chết tiệt này làm sao đây?
Ánh mắt bà bác cổ quái dò xét Sơ Tranh, giống như nhìn thấy quỷ.
Nhưng lời kia vừa rồi do chính bà ta nói, lúc này bị vả mặt, trên mặt bà bác cũng đều nóng bỏng.
Bà ta đẩy ông bác cả bên cạnh một cái, giận dữ mắng mỏ: "Ông không biết nói một câu à, đứng nhìn nó ức hiếp con gái ông thế à!"
Bác cả bị đẩy ra, vẻ mặt không được tốt lắm: "Chú hai, bảo Tiểu Sơ xin lỗi Thiến Thiến đi."
Không đợi cha Lộ trả lời, Sơ Tranh tới trước: "Bảo cô ta xin lỗi tôi trước."
Trên mặt Lộ Thiến còn mang nước mắt, nghe vậy liền nổi giận: "Dựa vào cái gì, mày đập tao thành thế này, mày còn bắt tao xin lỗi mày à."
"Ồ, trước đó không phải cô cũng làm tôi biến thành thế này à, không nên xin lỗi?" Mặt mày Sơ Tranh bình tĩnh lạnh lùng: "Hay là gia giáo nhà các người cảm thấy, chỉ cần người khác xin lỗi xin lỗi các người còn các người thì không? Các người cho rằng mình là hoàng đế à?"
"..."
Gian phòng đột nhiên yên tĩnh lại, bầu không khí quỷ dị.
Mẹ Lộ kỳ quái nhìn con gái nhà mình.
Sao lại cảm thấy...
Hình như có chút không giống.
Nhưng người vẫn là người mà bà quen thuộc, chỉ là thân khí chất và phương thức nói chuyện thì không giống nhau lắm.
Trước kia đối diện với mấy này người, cho dù con bé có tức giận hơn nữa, thì cũng sẽ không nói ra lời gì vô lễ.
Sơ Tranh tùy tiện kéo cái ghế ra, ấn mẹ Lộ ngồi xuống, giọng điệu thản nhiên: "Không có việc gì nữa thì ăn cơm đi."
Trên mặt Lộ Thiến và bà bác y như con tắc kè hoa, đủ mọi màu sắc cực kỳ đặc sắc, cũng không dám nhắc lại chuyện xin lỗi.
Muốn Sơ Tranh xin lỗi cô ta, thì Lộ Thiến phải xin lỗi trước.
Lộ Thiến chắc chắn không nguyện ý.
-
Bữa cơm này ăn đến cực kỳ kiềm chế, đại khái là thấy bầu không khí không đúng, chú út kia của nguyên chủ cơm nước xong xuôi liền kiếm cớ chuồn.
Một nhà bác cả ngược lại không có ý tứ rời đi, lôi kéo cha Lộ ở bên kia nói chuyện, cũng không biết thì thầm cái gì.
Sơ Tranh không thèm để ý đến bọn họ, trực tiếp trở về phòng.
Mẹ Lộ đưa vào cho Sơ Tranh một đĩa hoa quả.
"Tiểu Sơ, hôm nay con..." Mẹ Lộ do do dự dự.
"Con sẽ không nhịn bọn họ nữa." Sơ Tranh biết mẹ Lộ nghi hoặc cái gì, cũng không che giấu nữa, thẳng thắn nói.
Nếu không phải sẽ kéo ngược lại, thì bây giờ cả cái nhà kia đã chỉnh chỉnh tề tề rồi.
Mẹ Lộ nhíu mày: "Đó là bác gái con, cha con..."
"Cha mẹ thích thế nào thì tùy, thái độ của con đã rõ ràng." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm cắt ngang lời mẹ Lộ.
Bi kịch của cái nhà này, nếu thật sự tính toán ra, thì cha mẹ Lộ cũng có trách nhiệm, bởi vì bọn họ vẫn luôn nhường nhịn, không biết từ chối, làm cho một nhà bác cả càng ngày càng quá đáng.
Mỗi người đều có cách sống của mình, cô không thể nói gì về việc đó.
Thứ cô có thể thay đổi được chính là thái độ của mình.
Về phần bọn họ chọn thế nào, Sơ Tranh không muốn quan tâm.
Bọn họ muốn nhịn là chuyện của bọn họ, dù sao cô cũng sẽ không nhịn.
Mẹ Lộ ngập ngừng: "Cũng không phải con không biết, bà ta mà quậy lên, thì đến lúc đó không dứt ra nổi, mọi người cũng sẽ đánh giá chỉ trỏ chúng ta."
Mẹ Lộ vô cùng sợ hãi sức chiến đấu của bà bác kia.
Quả thực chính là một mụ đàn bà điêu ngoa chanh chua.
Bà không làm được loại chuyện này...
Sơ Tranh lơ đễnh: "Để bà ta quậy xem."
Sơ Tranh ngừng một chút, nói: "Người như vậy, sẽ chỉ càng ngày càng quá đáng, đến lúc đó cả cái nhà này đều bị bọn họ phá hủy, cha mẹ muốn kết quả này?"
Mẹ Lộ đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, ánh mắt kia rất lạnh, giống như phủ lên một tầng băng mỏng, khi nhìn vào, cũng sẽ cảm thấy rét run.
Đây... Vẫn là con của bà sao?
Mẹ Lộ đi từ trong phòng ra, bà nhìn về phía phòng khách bên kia một chút, nơi được thu dọn sạch sẽ giờ đã loạn thành một bầy.
Đáy lòng bà lập tức phun lên một trận bực bội.
/1983
|