Editor: Yuuri: Yuuri_Yy
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngày hôm nay là ba mươi tết, một nhà bác cả rõ ràng không có ý định trở về.
Sơ Tranh cảm thấy cái gia đình này cũng thật kỳ hoa, đã cuối năm rồi mà còn ở lì trong nhà người khác được.
Một lúc sau, cha Lộ gõ cửa đi vào.
"Tiểu Sơ."
Sơ Tranh liếc ông một cái, không đáp.
Giữa hai đầu lông mày của cha Lộ đều là vẻ u sầu: "Tiểu Sơ, còn tức giận sao?"
"Không có." Cũng không phải thân thích của ta, có gì mà phải tức giận, về phần nguyên chủ có tức giận hay không, thì không biết được.
Cha Lộ kéo cái ghế qua ngồi xuống: "Ngày hôm nay sao con có thể nói ra những lời kia?"
Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Con nói sai chỗ nào?"
"..."
"Dù sao bà ấy cũng là bác gái của con."
Đến rồi đến rồi, lời thoại kinh điển của cha Lộ, luôn luôn xuất hiện trước mặt nguyên chủ, thường xuyên lấy loại kết cấu câu như là "Dù sao bà ấy cũng là bác gái của con " "Dù sao con bé cũng là em họ của con" "Dù sao ông ấy cũng là XX của con" để đặt câu.
Kỳ thật cha Lộ đối với nguyên chủ rất tốt, chỉ có điểm này...
Đại khái chính là chẳng có ai hoàn mỹ cả.
Sơ Tranh không muốn nói đạo lý nhân sinh với cha Lộ: "Có chuyện gì không? Không có việc gì thì con muốn nghỉ ngơi."
Cha Lộ nghẹn lại, ánh mắt tràn đầy do dự, dường như không biết mở lời thế nào.
Thật lâu sau, cha Lộ nói: "Con cũng biết về sau Thiến Thiến sẽ ở đây với nhà chúng ta đúng không? Nhà chúng ta chỉ rộng như vậy, về sau Thiến Thiến ở chung phòng với con được không?"
Sơ Tranh biết cha Lộ là tới nói để chuyện này.
Sơ Tranh từ chối: "Con không đồng ý."
"Học kỳ sau Thiến Thiến sẽ chuyển tới trường học của con, nơi này gần trường học, các con ở cùng nhanh, sau khi tan học cũng có người làm bạn."
Sơ Tranh hờ hững vòng tay trước ngực: "Cha không biết con và nó không hợp nhau à? Con có thể cùng đi học cùng tan học với nó được sao?"
Cha Lộ: "..."
Cha Lộ đại khái cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ không dễ dàng thuyết phục như vậy, rất nhanh liền thả ra chiêu thứ hai: "Tiểu Sơ, cha đồng ý sẽ mua cho con máy vi tính mới, con chịu thiệt một chút trước có được không?"
Sơ Tranh: "Không."
Lúc trước nguyên chủ cũng từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bị cha Lộ thuyết phục.
Không chỉ là vì vật tư, mà còn có gien di truyền của gia đình —— tất cả đều không quả quyết nổi.
Nhưng lúc này người ở đây là Sơ Tranh, vậy thì sẽ không có khả năng nhượng bộ.
"Chú hai, cháu buồn ngủ quá, có thể ngủ được chưa?"
Lộ Thiến ngay cả cửa cũng không gõ, trực tiếp đi vào, trong tay kéo vali hành lý của cô ta.
Ánh mắt cô ta đảo qua căn phòng, phảng phất như đang quy hoạch, căn phòng này về sau sẽ thuộc về cô ta.
Ánh mắt cô ta dừng lại trên những bộ mô hình Figure* của nguyên chủ, trong mắt lộ ra vẻ thèm muốn và ước ao.
(Figure có nghĩa là nhân vật tượng trưng, hình minh họa... Bắt nguồn từ Mỹ nhưng phát triển nhờ văn hóa Otaku của Nhật Bản, ban đầu figure chỉ là những mô hình mô phỏng lại các nhân vật trong truyện tranh, manga và anime. Đến nay, bạn có thể tìm kiếm bất kỳ figure của nhân vật trong phim ảnh, thậm chí ngoài đời.)
Cha Lộ không nghĩ tới Lộ Thiến lại đột nhiên đi vào, bên này ông còn chưa nói xong, khẩn trương nói: "Thiến Thiến, cháu ra ngoài trước đi..."
"Về sau không phải cháu ngủ ở đây sao? Ra ngoài làm gì?" Lộ Thiến nói như rất đương nhiên: "Cháu muốn ngủ."
Sơ Tranh dứt khoát hơn, trực tiếp đứng dậy, đá một cước vào vali hành lý của Lộ Thiến.
Vali hành lý trực tiếp trượt ra khỏi phòng.
Lộ Thiến nhìn vali hành lý của mình bị đạp ra, tức giận nói: "Cô làm gì..."
Lộ Thiến bị Sơ Tranh đẩy ra, ngay cả cha Lộ cũng bị đẩy ra cùng.
Rầm ——
Cửa phòng đóng lại, hai người nghe thấy tiếng khóa cửa.
"Chú hai!"
Cha Lộ làm sao có thể nghĩ đến Sơ Tranh sẽ làm ra chuyện như thế được, lúng túng nói: "Thiến Thiến, cháu ra kia ngồi một lát trước đi."
Lộ Thiến: "..."
Lộ Thiến trừng cửa phòng một cái, rất không vui đi trở về phòng khách, mách cha mẹ cô ta.
Sau đó phòng khách lại náo loạn thêm một hồi.
-
Sơ Tranh nằm ở trên giường, suy nghĩ xem làm sao để giải quyết đám người chết tiệt bên ngoài, cuối cùng lật qua lật lại suy nghĩ nửa ngày, vẫn cảm thấy trực tiếp động thủ tương đối dễ dàng.
Ong...
Nơi Sơ Tranh nằm rung lên.
Cô nằm không nhúc nhích, trở tay đi sờ.
Kết quả sờ nửa ngày cũng không sờ thấy, bị ép ngồi dậy, vén chăn lên tìm điện thoại.
Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, có người gửi cho cô một tin nhắn.
Người gửi: Bạch Đông Ải
Nội dung: Sáng mai đi chơi, chỗ cũ.
Mắt Sơ Tranh khẽ híp một cái, lục tìm tư liệu của người này trong trí nhớ của nguyên chủ.
Bạch Đông Ải, bạn cùng bàn kiêm đồng bọn của nguyên chủ.
Giới tính: Nam.
Bạch Đông Ải ở ngay tiểu khu sát vách nguyên chủ, thành tích học tập của hai người đều tốt, bình thường đi học cùng nhau, lại ngồi cùng bàn, quan hệ tự nhiên rất tốt.
Sơ Tranh chọt chọt điện thoại di động, xoay người, trả lại một tin.
Sơ Tranh: Không đi.
Bạch Đông Ải: Sao vậy? Ở nhà trồng nấm à?
Sơ Tranh: Nuôi chó.
Bạch Đông Ải: Ôi? Cậu nuôi chó rồi á?
Bạch Đông Ải: Không phải cậu nói rất ghét động vật nhỏ sao?
Bạch Đông Ải: Con gái các cậu đúng là hay thay đổi mà.
Sơ Tranh:...
Bạch Đông Ải: Bớt nói lời vô ích, ngày mai gặp.
Sơ Tranh:...
Ta không đi!
Sáng sớm hôm sau Sơ Tranh đã bị Vương Giả nhét cho nhiệm vụ phá sản, không đi cũng phải đi.
Mới sáng sớm Bạch Đông Ải đã gửi tin nhắn tới, hỏi cô dậy chưa.
Sơ Tranh nhìn thời gian.
Chưa tới bảy giờ rưỡi.
Cậu ta có bệnh à?!
Sơ Tranh thay quần áo đi ra ngoài, mẹ Lộ đã thức dậy, đang dọn dẹp bãi chiến trường ở phòng khách.
Đêm qua bác cả và cha Lộ trải chăn đệm nằm dưới đất ở ngoài phòng khách, bác cả còn đang ngủ, cha Lộ không thấy tăm hơi.
Mẹ Lộ và hai mẹ con kia ngủ ở phòng ngủ chính.
Cửa phòng ngủ chính còn đóng kín, Lộ Thiến và bà bác chắc chắn còn chưa dậy.
"Tiểu Sơ dậy rồi à." Mẹ Lộ nhẹ giọng gọi cô: "Mau đi rửa mặt đi, lát nữa ăn sáng."
"Dạ."
Sơ Tranh vào toilet rửa mặt, cô vừa mới đi vào, cửa toilet liền bị vỗ rầm rầm.
"Lộ Sơ Tranh cô nhanh lên, tôi muốn đi vệ sinh!"
Giọng nói của Lộ Thiến từ bên ngoài truyền đến.
Sơ Tranh chỉ coi như không nghe thấy, chậm rãi rửa mặt.
Ngươi kêu đi!
Kêu rách cổ họng ta cũng không để ý tới ngươi.
Rầm rầm rầm!
Lộ Thiến ở bên ngoài gấp đến độ ra sức gõ cửa: "Lộ Sơ Tranh cô làm gì ở bên trong thế!"
Sơ Tranh kéo cửa toilet ra, Lộ Thiến ôm bụng, nhìn qua đã sắp không kìm nén được nữa.
"Cô cố ý phải không? Ở trong đó lâu như thế làm gì?"
Sơ Tranh lạnh căm căm liếc nhìn cô ta một cái: "Nhà vệ sinh của nhà tôi, tôi muốn ở bao lâu thì ở, cô không hài lòng có thể về nhà cô mà đi."
Lộ Thiến: "..."
Lộ Thiến thật sự không nhịn được nữa, không tiếp tục cãi nhau với Sơ Tranh nữa, chạy vào toilet.
Đợi cô ta đi ra, thì Sơ Tranh đã đi ra ngoài.
Lễ mừng năm mới, toàn bộ tiểu khu đều vui mừng hớn hở.
Trên mặt đất phủ một tầng tuyết mịn, đi lên sẽ để lại một chuỗi dấu chân.
Mấy đứa trẻ dậy sớm ở trong sân làm người tuyết, ném tuyết, chơi rất vui vẻ.
Sơ Tranh không có ý định đi cùng Bạch Đông Ải, kết quả cô vừa đi ra khỏi tiểu khi, bên cạnh lập tức xuất hiện một người.
Thiếu niên cưỡi xe đạp, vững vàng dừng lại bên cạnh cô, cười tủm tỉm chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Một chân thiếu niên chống đất, một tay nắm lấy tay lái của xe đạp, tư thế khá là đẹp trai.
Trong đầu Sơ Tranh lập tức nhảy ra một cái tên —— Bạch Đông Ải.
Dáng dấp Bạch Đông Ải không tệ, là loại hình tượng anh trai nhà bên rực rỡ tỏa nắng, lúc cười lên thì giống như những tiểu thịt tươi trên TV.
Trong trường học, Bạch Đông Ải luôn nhận thầu vị trí nam thần số 1, thành tích lại tốt, trường học có không ít nữ sinh mê muội Bạch Đông Ải.
Nguyên chủ cũng đã đưa giúp không ít thư tình cho Bạch Đông Ải.
"Lên xe." Bạch Đông Ải ra hiệu chỗ ngồi phía sau.
Sơ Tranh: "..."
Có phải mi hiểu lầm gì đó rồi không!
Ai muốn ngồi xe của mi chứ!!!
*
Bạch Đông Ải (Ai): Xe của tôi thì làm sao? Xe đạp không phải xe sao?!
Tiểu tiên nữ: Bỏ phiếu thay cho cậu cái Lamborghini.
Bạch Đông Ải:...
Tiểu tiên nữ: Vé tháng mới được nha ~
Bạch Đông Ải:...
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngày hôm nay là ba mươi tết, một nhà bác cả rõ ràng không có ý định trở về.
Sơ Tranh cảm thấy cái gia đình này cũng thật kỳ hoa, đã cuối năm rồi mà còn ở lì trong nhà người khác được.
Một lúc sau, cha Lộ gõ cửa đi vào.
"Tiểu Sơ."
Sơ Tranh liếc ông một cái, không đáp.
Giữa hai đầu lông mày của cha Lộ đều là vẻ u sầu: "Tiểu Sơ, còn tức giận sao?"
"Không có." Cũng không phải thân thích của ta, có gì mà phải tức giận, về phần nguyên chủ có tức giận hay không, thì không biết được.
Cha Lộ kéo cái ghế qua ngồi xuống: "Ngày hôm nay sao con có thể nói ra những lời kia?"
Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Con nói sai chỗ nào?"
"..."
"Dù sao bà ấy cũng là bác gái của con."
Đến rồi đến rồi, lời thoại kinh điển của cha Lộ, luôn luôn xuất hiện trước mặt nguyên chủ, thường xuyên lấy loại kết cấu câu như là "Dù sao bà ấy cũng là bác gái của con " "Dù sao con bé cũng là em họ của con" "Dù sao ông ấy cũng là XX của con" để đặt câu.
Kỳ thật cha Lộ đối với nguyên chủ rất tốt, chỉ có điểm này...
Đại khái chính là chẳng có ai hoàn mỹ cả.
Sơ Tranh không muốn nói đạo lý nhân sinh với cha Lộ: "Có chuyện gì không? Không có việc gì thì con muốn nghỉ ngơi."
Cha Lộ nghẹn lại, ánh mắt tràn đầy do dự, dường như không biết mở lời thế nào.
Thật lâu sau, cha Lộ nói: "Con cũng biết về sau Thiến Thiến sẽ ở đây với nhà chúng ta đúng không? Nhà chúng ta chỉ rộng như vậy, về sau Thiến Thiến ở chung phòng với con được không?"
Sơ Tranh biết cha Lộ là tới nói để chuyện này.
Sơ Tranh từ chối: "Con không đồng ý."
"Học kỳ sau Thiến Thiến sẽ chuyển tới trường học của con, nơi này gần trường học, các con ở cùng nhanh, sau khi tan học cũng có người làm bạn."
Sơ Tranh hờ hững vòng tay trước ngực: "Cha không biết con và nó không hợp nhau à? Con có thể cùng đi học cùng tan học với nó được sao?"
Cha Lộ: "..."
Cha Lộ đại khái cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ không dễ dàng thuyết phục như vậy, rất nhanh liền thả ra chiêu thứ hai: "Tiểu Sơ, cha đồng ý sẽ mua cho con máy vi tính mới, con chịu thiệt một chút trước có được không?"
Sơ Tranh: "Không."
Lúc trước nguyên chủ cũng từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bị cha Lộ thuyết phục.
Không chỉ là vì vật tư, mà còn có gien di truyền của gia đình —— tất cả đều không quả quyết nổi.
Nhưng lúc này người ở đây là Sơ Tranh, vậy thì sẽ không có khả năng nhượng bộ.
"Chú hai, cháu buồn ngủ quá, có thể ngủ được chưa?"
Lộ Thiến ngay cả cửa cũng không gõ, trực tiếp đi vào, trong tay kéo vali hành lý của cô ta.
Ánh mắt cô ta đảo qua căn phòng, phảng phất như đang quy hoạch, căn phòng này về sau sẽ thuộc về cô ta.
Ánh mắt cô ta dừng lại trên những bộ mô hình Figure* của nguyên chủ, trong mắt lộ ra vẻ thèm muốn và ước ao.
(Figure có nghĩa là nhân vật tượng trưng, hình minh họa... Bắt nguồn từ Mỹ nhưng phát triển nhờ văn hóa Otaku của Nhật Bản, ban đầu figure chỉ là những mô hình mô phỏng lại các nhân vật trong truyện tranh, manga và anime. Đến nay, bạn có thể tìm kiếm bất kỳ figure của nhân vật trong phim ảnh, thậm chí ngoài đời.)
Cha Lộ không nghĩ tới Lộ Thiến lại đột nhiên đi vào, bên này ông còn chưa nói xong, khẩn trương nói: "Thiến Thiến, cháu ra ngoài trước đi..."
"Về sau không phải cháu ngủ ở đây sao? Ra ngoài làm gì?" Lộ Thiến nói như rất đương nhiên: "Cháu muốn ngủ."
Sơ Tranh dứt khoát hơn, trực tiếp đứng dậy, đá một cước vào vali hành lý của Lộ Thiến.
Vali hành lý trực tiếp trượt ra khỏi phòng.
Lộ Thiến nhìn vali hành lý của mình bị đạp ra, tức giận nói: "Cô làm gì..."
Lộ Thiến bị Sơ Tranh đẩy ra, ngay cả cha Lộ cũng bị đẩy ra cùng.
Rầm ——
Cửa phòng đóng lại, hai người nghe thấy tiếng khóa cửa.
"Chú hai!"
Cha Lộ làm sao có thể nghĩ đến Sơ Tranh sẽ làm ra chuyện như thế được, lúng túng nói: "Thiến Thiến, cháu ra kia ngồi một lát trước đi."
Lộ Thiến: "..."
Lộ Thiến trừng cửa phòng một cái, rất không vui đi trở về phòng khách, mách cha mẹ cô ta.
Sau đó phòng khách lại náo loạn thêm một hồi.
-
Sơ Tranh nằm ở trên giường, suy nghĩ xem làm sao để giải quyết đám người chết tiệt bên ngoài, cuối cùng lật qua lật lại suy nghĩ nửa ngày, vẫn cảm thấy trực tiếp động thủ tương đối dễ dàng.
Ong...
Nơi Sơ Tranh nằm rung lên.
Cô nằm không nhúc nhích, trở tay đi sờ.
Kết quả sờ nửa ngày cũng không sờ thấy, bị ép ngồi dậy, vén chăn lên tìm điện thoại.
Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, có người gửi cho cô một tin nhắn.
Người gửi: Bạch Đông Ải
Nội dung: Sáng mai đi chơi, chỗ cũ.
Mắt Sơ Tranh khẽ híp một cái, lục tìm tư liệu của người này trong trí nhớ của nguyên chủ.
Bạch Đông Ải, bạn cùng bàn kiêm đồng bọn của nguyên chủ.
Giới tính: Nam.
Bạch Đông Ải ở ngay tiểu khu sát vách nguyên chủ, thành tích học tập của hai người đều tốt, bình thường đi học cùng nhau, lại ngồi cùng bàn, quan hệ tự nhiên rất tốt.
Sơ Tranh chọt chọt điện thoại di động, xoay người, trả lại một tin.
Sơ Tranh: Không đi.
Bạch Đông Ải: Sao vậy? Ở nhà trồng nấm à?
Sơ Tranh: Nuôi chó.
Bạch Đông Ải: Ôi? Cậu nuôi chó rồi á?
Bạch Đông Ải: Không phải cậu nói rất ghét động vật nhỏ sao?
Bạch Đông Ải: Con gái các cậu đúng là hay thay đổi mà.
Sơ Tranh:...
Bạch Đông Ải: Bớt nói lời vô ích, ngày mai gặp.
Sơ Tranh:...
Ta không đi!
Sáng sớm hôm sau Sơ Tranh đã bị Vương Giả nhét cho nhiệm vụ phá sản, không đi cũng phải đi.
Mới sáng sớm Bạch Đông Ải đã gửi tin nhắn tới, hỏi cô dậy chưa.
Sơ Tranh nhìn thời gian.
Chưa tới bảy giờ rưỡi.
Cậu ta có bệnh à?!
Sơ Tranh thay quần áo đi ra ngoài, mẹ Lộ đã thức dậy, đang dọn dẹp bãi chiến trường ở phòng khách.
Đêm qua bác cả và cha Lộ trải chăn đệm nằm dưới đất ở ngoài phòng khách, bác cả còn đang ngủ, cha Lộ không thấy tăm hơi.
Mẹ Lộ và hai mẹ con kia ngủ ở phòng ngủ chính.
Cửa phòng ngủ chính còn đóng kín, Lộ Thiến và bà bác chắc chắn còn chưa dậy.
"Tiểu Sơ dậy rồi à." Mẹ Lộ nhẹ giọng gọi cô: "Mau đi rửa mặt đi, lát nữa ăn sáng."
"Dạ."
Sơ Tranh vào toilet rửa mặt, cô vừa mới đi vào, cửa toilet liền bị vỗ rầm rầm.
"Lộ Sơ Tranh cô nhanh lên, tôi muốn đi vệ sinh!"
Giọng nói của Lộ Thiến từ bên ngoài truyền đến.
Sơ Tranh chỉ coi như không nghe thấy, chậm rãi rửa mặt.
Ngươi kêu đi!
Kêu rách cổ họng ta cũng không để ý tới ngươi.
Rầm rầm rầm!
Lộ Thiến ở bên ngoài gấp đến độ ra sức gõ cửa: "Lộ Sơ Tranh cô làm gì ở bên trong thế!"
Sơ Tranh kéo cửa toilet ra, Lộ Thiến ôm bụng, nhìn qua đã sắp không kìm nén được nữa.
"Cô cố ý phải không? Ở trong đó lâu như thế làm gì?"
Sơ Tranh lạnh căm căm liếc nhìn cô ta một cái: "Nhà vệ sinh của nhà tôi, tôi muốn ở bao lâu thì ở, cô không hài lòng có thể về nhà cô mà đi."
Lộ Thiến: "..."
Lộ Thiến thật sự không nhịn được nữa, không tiếp tục cãi nhau với Sơ Tranh nữa, chạy vào toilet.
Đợi cô ta đi ra, thì Sơ Tranh đã đi ra ngoài.
Lễ mừng năm mới, toàn bộ tiểu khu đều vui mừng hớn hở.
Trên mặt đất phủ một tầng tuyết mịn, đi lên sẽ để lại một chuỗi dấu chân.
Mấy đứa trẻ dậy sớm ở trong sân làm người tuyết, ném tuyết, chơi rất vui vẻ.
Sơ Tranh không có ý định đi cùng Bạch Đông Ải, kết quả cô vừa đi ra khỏi tiểu khi, bên cạnh lập tức xuất hiện một người.
Thiếu niên cưỡi xe đạp, vững vàng dừng lại bên cạnh cô, cười tủm tỉm chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Một chân thiếu niên chống đất, một tay nắm lấy tay lái của xe đạp, tư thế khá là đẹp trai.
Trong đầu Sơ Tranh lập tức nhảy ra một cái tên —— Bạch Đông Ải.
Dáng dấp Bạch Đông Ải không tệ, là loại hình tượng anh trai nhà bên rực rỡ tỏa nắng, lúc cười lên thì giống như những tiểu thịt tươi trên TV.
Trong trường học, Bạch Đông Ải luôn nhận thầu vị trí nam thần số 1, thành tích lại tốt, trường học có không ít nữ sinh mê muội Bạch Đông Ải.
Nguyên chủ cũng đã đưa giúp không ít thư tình cho Bạch Đông Ải.
"Lên xe." Bạch Đông Ải ra hiệu chỗ ngồi phía sau.
Sơ Tranh: "..."
Có phải mi hiểu lầm gì đó rồi không!
Ai muốn ngồi xe của mi chứ!!!
*
Bạch Đông Ải (Ai): Xe của tôi thì làm sao? Xe đạp không phải xe sao?!
Tiểu tiên nữ: Bỏ phiếu thay cho cậu cái Lamborghini.
Bạch Đông Ải:...
Tiểu tiên nữ: Vé tháng mới được nha ~
Bạch Đông Ải:...
/1983
|