Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nữ tử kia nhìn thấy Sơ Tranh không đi, còn dự định tiếp tục gõ cửa, thì trực tiếp lao đến.
"Dã nha đầu, ngươi đừng hòng mơ tưởng Mạc ca ca!"
Nữ tử muốn lôi Sơ Tranh ra, nhưng Sơ Tranh lui về phía sau một bước, tay của nàng ta rơi vào khoảng không, Sơ Tranh thuận tiện đạp một cước tới.
Nữ tử không giữ được thăng bằng, đập thẳng vào cửa viện, ai ngờ cửa viện đột nhiên mở ra, nữ tử trực tiếp nhào vào.
Người bên trong đồng thời tránh ra, nữ tử thét lên chói tai, trực tiếp ngã thẳng xuống đất.
Đứng ở cửa viện là một thiếu niên, mặc một thân y phục sạch sẽ, nhíu mày nhìn nữ tử trên mặt đất: "Bàn Nha ngươi lại làm gì ở đây?"
Bàn Nha cũng không béo, dáng người ngược lại rất thon thả.
Chỉ lúc trước nàng ta rất mập, tất cả mọi người đều quen, nên luôn gọi như vậy, Bàn Nha đối với cái tên này ghét cay ghét đắng.
Bàn Nha người đầy bụi đất đứng lên, chỉ vào Sơ Tranh: "Mạc ca ca, ta nhìn thấy dã nha đầu này lảng vảng bên ngoài nhà huynh, vừa rồi ta còn nghe thấy đồ tể nói nàng ta trộm đồ, ta lo lắng nàng ta đến nhà huynh trộm đồ."
Mạc Tử Lâm nhìn về phía Sơ Tranh theo hướng Bàn Nha chỉ, đây là cô nhi sống bên ngoài kia, Mạc Tử Lâm có chút ấn tượng.
Y cũng không vì chuyện Bàn Nha nói mà sinh ra ấn tượng xấu gì, chỉ hỏi một tiếng: "Ngươi có chuyện gì không?"
Sơ Tranh lấy năm cái Ma tinh ra: "Nhà ngươi có quần áo không, đổi."
Con ngươi Mạc Tử Lâm lập tức trừng lớn.
Bàn Nha cũng nhận ra, lớn tiếng kinh hô: "Ma tinh!"
Mạc Tử Lâm vội vàng túm nàng ta lại, kéo Bàn Nha vào bên trong, nói với Sơ Tranh: "Vào trong trước đã."
Cái này nếu để cho người khác trông thấy, không chừng sẽ xảy ra chuyện.
Sơ Tranh cũng muốn tránh phiền phức, không cự tuyệt.
Sau đó lần nữa nói rõ với Mạc Tử Lâm đồ vật mình cần.
Mạc Tử Lâm bình thường không ở nơi này, tỷ tỷ của y gả cho một ma tộc có chút thế lực ở phụ cận, bởi vậy Mạc Tử Lâm cũng theo tỷ tỷ của y, tu luyện ở gia tộc bên kia.
Ở nơi nguyên chủ sống, Mạc gia tương đương với đại phú hộ.
"Ngươi chỉ cần quần áo và đồ ăn?"
"Ừ."
"Không cần nhiều như vậy..." Mạc Tử Lâm lấy quần áo ra, đây đều là tỷ tỷ y đưa về, chưa ai mặc qua: "Đây đều là quần áo mới, ngươi chọn đi, nhưng khả năng không quá vừa người..."
Sơ Tranh nhanh chóng chọn xong quần áo, để ma tinh lên bàn.
"Không cần nhiều như vậy." Bên ngoài Ma thành, quần áo mặc dù cũng rất quý giá, nhưng làm sao so sánh được với ma tinh trân quý, bình thường hắn tu luyện, mấy tháng mới có thể có được một khối ma tinh rất kém cỏi.
Ma tinh cũng sẽ phân ra phẩm cấp, màu sắc càng sáng, không có tạp chất thì phẩm cấp của ma tinh càng tốt.
Mà những ma tinh lúc này, tuyệt đối là phẩm chất thượng thừa.
"Sao lại không cần!" Bàn Nha toàn bộ quá trình đều khiếp sợ giờ mới lấy lại tinh thần, một tay đem ma tinh nắm trong lòng bàn tay, cứng cổ rống: "Chính ngươi cho, không phải chúng ta đòi!"
Sơ Tranh gật đầu, cầm quần áo và đồ ăn rời đi.
Cuối cùng cũng tiêu hết!
Vui vẻ!
"Bàn Nha!" Mạc Tử Lâm quát Bàn Nha, để cho nàng ta giao ma tinh ra, Bàn Nha không nguyện ý, chạy vòng vòng khắp tiểu viện.
Đến khi Sơ Tranh rời khỏi tiểu viện, Bàn Nha mới dừng lại.
"Mạc ca ca, đây chính là ma tinh, đối với việc tu luyện của huynh rất hữu dụng." Bàn Nha đưa toàn bộ ma tinh cho Mạc Tử Lâm: "Cái dã nha đầu kia tự nguyện đưa cho huynh, dựa vào cái gì mà không cần."
Mạc Tử Lâm trừng Bàn Nha một cái, hắn đuổi theo ra ngoài, muốn trả ma tinh còn thừa cho Sơ Tranh.
Nhưng bên ngoài đã sớm không còn thân ảnh Sơ Tranh, Mạc Tử Lâm lại đến ngôi nhà nhỏ trong trí nhớ của y để tìm, kết quả cũng không tìm được.
Mạc Tử Lâm cất năm cái ma tinh đi, hơi bất an trở lại tiểu viện.
"Mạc ca ca, huynh làm gì vậy, nhiều ma tinh trân quý như thế!"
"Ngươi còn biết? Những y phục và đồ ăn kia căn bản không đáng giá nhiều ma tinh như vậy."
"Vậy thì thế nào, chính nàng ta nguyện ý mà."
"..."
Mạc Tử Lâm lười nói với Bàn Nha.
"Chuyện hôm nay ngươi không được nói cho người khác biết, nếu không sẽ chọc phải phiền toái, biết không?" Mạc Tử Lâm nhớ tới việc này, lại căn dặn Bàn Nha.
Bàn Nha nhẹ gật đầu, hiện tại ma tinh ở trong tay Mạc Tử Lâm, nàng ta nào dám nói lung tung.
"Mạc ca ca, huynh nói dã nha đầu kia, từ đâu có được nhiều ma tinh như vậy?"
Mạc Tử Lâm cùng Bàn Nha liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên mới phản ứng được vấn đề này.
...
Sơ Tranh thay đổi y phục, rời khỏi cái chỗ kia, đi về phương hướng nội thành.
Nếu cô cứ ở ngoại thành, phá sản sẽ rất khó khăn, phải đi nội thành hoặc trung tâm thành mới được.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô nhất định phải rời khỏi Ma thành. 】
"Vì sao?"
【 Thẻ người tốt không ở chỗ này. 】
"..."
Thẻ người tốt, thẻ người tốt... Thẻ người tốt!
Sơ Tranh đè xuống bực bội nơi đáy lòng.
Cho dù muốn rời khỏi Ma thành, cũng phải đi đến trung tâm thành.
Nhưng Sơ Tranh rời đi không bao lâu, đã bị mấy người ngăn cản, rõ ràng bọn chúng đã bám theo một đoạn đường để tới đây, nhưng y phục bọn chúng mặc, lại không giống với những người nơi nguyên chủ sống.
"Tiểu nha đầu, mau giao ma tinh ra đây!"
Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua người bọn họ, thản nhiên nói: "Không có."
"Tiểu nha đầu, ngươi đừng hòng qua mặt chúng ta, chúng ta trông thấy ngươi vừa ra tay chính là năm cái ma tinh, nhanh giao ma tinh ra đây, miễn cho ngươi phải chịu khổ."
"Chúng ta không biết thương hương tiếc ngọc đâu, ngươi tự mình giao ra đây, chúng ta tạm tha ngươi một mạng."
Mấy đại hán xúm về phía Sơ Tranh, đáy mắt lộ ra nét tham lam.
Bọn chúng vừa lúc đi ngang qua, ai biết lại trông thấy tiểu nha đầu này cầm năm cái ma tinh.
Năm cái a!
Tiểu tử Mạc gia kia bọn chúng biết, không dám chọc đến, cho nên mới đuổi theo tiểu nha đầu này.
Một tiểu nha đầu có thể tùy tiện đưa ra năm cái ma tinh, bọn chúng cảm thấy trên người nàng nhất định còn có!
"Ta không có." Không biết bị cướp, thì có thể xem như tiêu hết không nhỉ.
【 Không thể. 】 Vương Giả vô tình phản bác.
Sơ Tranh: "..."
"Mẹ, nha đầu chết tiệt kia, cho ngươi thể diện ngươi còn không cần, giết ngươi chúng ta nhất định có thể lấy được ma tinh!"
Mấy đại hán bao vây thành hình tròn xung quanh Sơ Tranh, bọn chúng tự tin một tiểu nha đầu gầy yếu như thế, không phải là đối thủ của bọn chúng, cà lơ phất phơ tiến lên.
"Giết ta?" Giọng nói Sơ Tranh bình thản: "Các ngươi không làm được."
"Ha ha ha ha, các ngươi có nghe thấy không? Con nha đầu chết tiệt này lại nói chúng ta không làm được?"
"Chỉ một con nha đầu như ngươi, chúng ta dùng một ngón tay cũng có thể nghiền chết."
"Ngươi yên tâm, chút nữa ta sẽ để ngươi chết thống khổ một chút, lúc đó ngươi sẽ biết, chúng ta có làm được hay không!"
Bọn đại hán cười ác độc.
"A!"
"Thứ gì..."
Sắc mặt của mấy đại hán đột nhiên đại biến, trong không khí tựa hồ có thứ gì, bọn chúng vẫy tay muốn bắt, nhưng không thể nào bắt được.
Tiểu cô nương đứng ở chính giữa, mặt không biểu cảm giơ tay, năm ngón tay mở ra hướng ra phía ngoài.
Trên người mấy đại hán có hồng quang như ẩn như hiện, giống như bị thứ gì quấn chặt, từng người lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Nắm tay của tiểu cô nương hướng về phía trước kéo một cái, mấy đại hán đột nhiên chia năm xẻ bảy, cũng không xuất hiện hiện trường đẫm máu, sau khi mấy đại hán chia năm xẻ bảy, liền hóa thành bột mịn biến mất trong không khí.
Sơ Tranh thả tay xuống, giữa cánh tay hồng quang chợt lóe, nhưng nhìn kỹ lại thì không có gì cả.
【 Tiểu tỷ tỷ... 】 Vương Giả trợn mắt líu lưỡi.
"Bọn chúng muốn giết ta trước."
【... 】 Vương Giả gian nan nói: 【 Không phải ta muốn nói cái này, ta là muốn hỏi, vừa rồi cô dùng cái gì? 】
"Mắc mớ gì tới mi." Tay áo rộng thùng thình rũ xuống, hoàn toàn che lấp cánh tay.
【... 】 Cô là ký chủ của ta, đương nhiên có liên quan đến ta rồi.
Tại sao tiểu tỷ tỷ lại có thực lực khủng bố như thế!
Nó bỏ qua cái gì rồi à!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nữ tử kia nhìn thấy Sơ Tranh không đi, còn dự định tiếp tục gõ cửa, thì trực tiếp lao đến.
"Dã nha đầu, ngươi đừng hòng mơ tưởng Mạc ca ca!"
Nữ tử muốn lôi Sơ Tranh ra, nhưng Sơ Tranh lui về phía sau một bước, tay của nàng ta rơi vào khoảng không, Sơ Tranh thuận tiện đạp một cước tới.
Nữ tử không giữ được thăng bằng, đập thẳng vào cửa viện, ai ngờ cửa viện đột nhiên mở ra, nữ tử trực tiếp nhào vào.
Người bên trong đồng thời tránh ra, nữ tử thét lên chói tai, trực tiếp ngã thẳng xuống đất.
Đứng ở cửa viện là một thiếu niên, mặc một thân y phục sạch sẽ, nhíu mày nhìn nữ tử trên mặt đất: "Bàn Nha ngươi lại làm gì ở đây?"
Bàn Nha cũng không béo, dáng người ngược lại rất thon thả.
Chỉ lúc trước nàng ta rất mập, tất cả mọi người đều quen, nên luôn gọi như vậy, Bàn Nha đối với cái tên này ghét cay ghét đắng.
Bàn Nha người đầy bụi đất đứng lên, chỉ vào Sơ Tranh: "Mạc ca ca, ta nhìn thấy dã nha đầu này lảng vảng bên ngoài nhà huynh, vừa rồi ta còn nghe thấy đồ tể nói nàng ta trộm đồ, ta lo lắng nàng ta đến nhà huynh trộm đồ."
Mạc Tử Lâm nhìn về phía Sơ Tranh theo hướng Bàn Nha chỉ, đây là cô nhi sống bên ngoài kia, Mạc Tử Lâm có chút ấn tượng.
Y cũng không vì chuyện Bàn Nha nói mà sinh ra ấn tượng xấu gì, chỉ hỏi một tiếng: "Ngươi có chuyện gì không?"
Sơ Tranh lấy năm cái Ma tinh ra: "Nhà ngươi có quần áo không, đổi."
Con ngươi Mạc Tử Lâm lập tức trừng lớn.
Bàn Nha cũng nhận ra, lớn tiếng kinh hô: "Ma tinh!"
Mạc Tử Lâm vội vàng túm nàng ta lại, kéo Bàn Nha vào bên trong, nói với Sơ Tranh: "Vào trong trước đã."
Cái này nếu để cho người khác trông thấy, không chừng sẽ xảy ra chuyện.
Sơ Tranh cũng muốn tránh phiền phức, không cự tuyệt.
Sau đó lần nữa nói rõ với Mạc Tử Lâm đồ vật mình cần.
Mạc Tử Lâm bình thường không ở nơi này, tỷ tỷ của y gả cho một ma tộc có chút thế lực ở phụ cận, bởi vậy Mạc Tử Lâm cũng theo tỷ tỷ của y, tu luyện ở gia tộc bên kia.
Ở nơi nguyên chủ sống, Mạc gia tương đương với đại phú hộ.
"Ngươi chỉ cần quần áo và đồ ăn?"
"Ừ."
"Không cần nhiều như vậy..." Mạc Tử Lâm lấy quần áo ra, đây đều là tỷ tỷ y đưa về, chưa ai mặc qua: "Đây đều là quần áo mới, ngươi chọn đi, nhưng khả năng không quá vừa người..."
Sơ Tranh nhanh chóng chọn xong quần áo, để ma tinh lên bàn.
"Không cần nhiều như vậy." Bên ngoài Ma thành, quần áo mặc dù cũng rất quý giá, nhưng làm sao so sánh được với ma tinh trân quý, bình thường hắn tu luyện, mấy tháng mới có thể có được một khối ma tinh rất kém cỏi.
Ma tinh cũng sẽ phân ra phẩm cấp, màu sắc càng sáng, không có tạp chất thì phẩm cấp của ma tinh càng tốt.
Mà những ma tinh lúc này, tuyệt đối là phẩm chất thượng thừa.
"Sao lại không cần!" Bàn Nha toàn bộ quá trình đều khiếp sợ giờ mới lấy lại tinh thần, một tay đem ma tinh nắm trong lòng bàn tay, cứng cổ rống: "Chính ngươi cho, không phải chúng ta đòi!"
Sơ Tranh gật đầu, cầm quần áo và đồ ăn rời đi.
Cuối cùng cũng tiêu hết!
Vui vẻ!
"Bàn Nha!" Mạc Tử Lâm quát Bàn Nha, để cho nàng ta giao ma tinh ra, Bàn Nha không nguyện ý, chạy vòng vòng khắp tiểu viện.
Đến khi Sơ Tranh rời khỏi tiểu viện, Bàn Nha mới dừng lại.
"Mạc ca ca, đây chính là ma tinh, đối với việc tu luyện của huynh rất hữu dụng." Bàn Nha đưa toàn bộ ma tinh cho Mạc Tử Lâm: "Cái dã nha đầu kia tự nguyện đưa cho huynh, dựa vào cái gì mà không cần."
Mạc Tử Lâm trừng Bàn Nha một cái, hắn đuổi theo ra ngoài, muốn trả ma tinh còn thừa cho Sơ Tranh.
Nhưng bên ngoài đã sớm không còn thân ảnh Sơ Tranh, Mạc Tử Lâm lại đến ngôi nhà nhỏ trong trí nhớ của y để tìm, kết quả cũng không tìm được.
Mạc Tử Lâm cất năm cái ma tinh đi, hơi bất an trở lại tiểu viện.
"Mạc ca ca, huynh làm gì vậy, nhiều ma tinh trân quý như thế!"
"Ngươi còn biết? Những y phục và đồ ăn kia căn bản không đáng giá nhiều ma tinh như vậy."
"Vậy thì thế nào, chính nàng ta nguyện ý mà."
"..."
Mạc Tử Lâm lười nói với Bàn Nha.
"Chuyện hôm nay ngươi không được nói cho người khác biết, nếu không sẽ chọc phải phiền toái, biết không?" Mạc Tử Lâm nhớ tới việc này, lại căn dặn Bàn Nha.
Bàn Nha nhẹ gật đầu, hiện tại ma tinh ở trong tay Mạc Tử Lâm, nàng ta nào dám nói lung tung.
"Mạc ca ca, huynh nói dã nha đầu kia, từ đâu có được nhiều ma tinh như vậy?"
Mạc Tử Lâm cùng Bàn Nha liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên mới phản ứng được vấn đề này.
...
Sơ Tranh thay đổi y phục, rời khỏi cái chỗ kia, đi về phương hướng nội thành.
Nếu cô cứ ở ngoại thành, phá sản sẽ rất khó khăn, phải đi nội thành hoặc trung tâm thành mới được.
【 Tiểu tỷ tỷ, cô nhất định phải rời khỏi Ma thành. 】
"Vì sao?"
【 Thẻ người tốt không ở chỗ này. 】
"..."
Thẻ người tốt, thẻ người tốt... Thẻ người tốt!
Sơ Tranh đè xuống bực bội nơi đáy lòng.
Cho dù muốn rời khỏi Ma thành, cũng phải đi đến trung tâm thành.
Nhưng Sơ Tranh rời đi không bao lâu, đã bị mấy người ngăn cản, rõ ràng bọn chúng đã bám theo một đoạn đường để tới đây, nhưng y phục bọn chúng mặc, lại không giống với những người nơi nguyên chủ sống.
"Tiểu nha đầu, mau giao ma tinh ra đây!"
Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua người bọn họ, thản nhiên nói: "Không có."
"Tiểu nha đầu, ngươi đừng hòng qua mặt chúng ta, chúng ta trông thấy ngươi vừa ra tay chính là năm cái ma tinh, nhanh giao ma tinh ra đây, miễn cho ngươi phải chịu khổ."
"Chúng ta không biết thương hương tiếc ngọc đâu, ngươi tự mình giao ra đây, chúng ta tạm tha ngươi một mạng."
Mấy đại hán xúm về phía Sơ Tranh, đáy mắt lộ ra nét tham lam.
Bọn chúng vừa lúc đi ngang qua, ai biết lại trông thấy tiểu nha đầu này cầm năm cái ma tinh.
Năm cái a!
Tiểu tử Mạc gia kia bọn chúng biết, không dám chọc đến, cho nên mới đuổi theo tiểu nha đầu này.
Một tiểu nha đầu có thể tùy tiện đưa ra năm cái ma tinh, bọn chúng cảm thấy trên người nàng nhất định còn có!
"Ta không có." Không biết bị cướp, thì có thể xem như tiêu hết không nhỉ.
【 Không thể. 】 Vương Giả vô tình phản bác.
Sơ Tranh: "..."
"Mẹ, nha đầu chết tiệt kia, cho ngươi thể diện ngươi còn không cần, giết ngươi chúng ta nhất định có thể lấy được ma tinh!"
Mấy đại hán bao vây thành hình tròn xung quanh Sơ Tranh, bọn chúng tự tin một tiểu nha đầu gầy yếu như thế, không phải là đối thủ của bọn chúng, cà lơ phất phơ tiến lên.
"Giết ta?" Giọng nói Sơ Tranh bình thản: "Các ngươi không làm được."
"Ha ha ha ha, các ngươi có nghe thấy không? Con nha đầu chết tiệt này lại nói chúng ta không làm được?"
"Chỉ một con nha đầu như ngươi, chúng ta dùng một ngón tay cũng có thể nghiền chết."
"Ngươi yên tâm, chút nữa ta sẽ để ngươi chết thống khổ một chút, lúc đó ngươi sẽ biết, chúng ta có làm được hay không!"
Bọn đại hán cười ác độc.
"A!"
"Thứ gì..."
Sắc mặt của mấy đại hán đột nhiên đại biến, trong không khí tựa hồ có thứ gì, bọn chúng vẫy tay muốn bắt, nhưng không thể nào bắt được.
Tiểu cô nương đứng ở chính giữa, mặt không biểu cảm giơ tay, năm ngón tay mở ra hướng ra phía ngoài.
Trên người mấy đại hán có hồng quang như ẩn như hiện, giống như bị thứ gì quấn chặt, từng người lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Nắm tay của tiểu cô nương hướng về phía trước kéo một cái, mấy đại hán đột nhiên chia năm xẻ bảy, cũng không xuất hiện hiện trường đẫm máu, sau khi mấy đại hán chia năm xẻ bảy, liền hóa thành bột mịn biến mất trong không khí.
Sơ Tranh thả tay xuống, giữa cánh tay hồng quang chợt lóe, nhưng nhìn kỹ lại thì không có gì cả.
【 Tiểu tỷ tỷ... 】 Vương Giả trợn mắt líu lưỡi.
"Bọn chúng muốn giết ta trước."
【... 】 Vương Giả gian nan nói: 【 Không phải ta muốn nói cái này, ta là muốn hỏi, vừa rồi cô dùng cái gì? 】
"Mắc mớ gì tới mi." Tay áo rộng thùng thình rũ xuống, hoàn toàn che lấp cánh tay.
【... 】 Cô là ký chủ của ta, đương nhiên có liên quan đến ta rồi.
Tại sao tiểu tỷ tỷ lại có thực lực khủng bố như thế!
Nó bỏ qua cái gì rồi à!
/1983
|