Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vương Giả dường như bị hù dọa, sau đó không nói lời nào, cũng không tuyên bố nhiệm vụ nữa.
Sơ Tranh dựa theo ký ức của nguyên chủ, đi đến trung tâm thành, nhưng tới chỗ này Sơ Tranh mới nhớ ra, muốn thông qua cái chỗ kia để ra ngoài, thì nhất định phải đạt tới thực lực nhất định.
Không phải thực lực của cô, mà là thế giới này, thực lực của thân thể này...
Vì thế Sơ Tranh chỉ có thể thành thật tu luyện.
Vương Giả hiểu chuyện nên không tuyên bố nhiệm vụ lúc cô tu luyện.
...
Thượng Ninh Thành.
Phồn vinh như gấm, trên đường phố ngựa xe như nước, có hai đạo nhân ảnh đang nhanh chóng vụt qua.
"Bắt hắn lại!"
"Ăn trộm!"
Có người ở đằng sau hô to, nhưng đám người cũng không có ai xen vào việc của người khác, thậm chí còn tránh ra một con đường cho hai đạo nhân ảnh kia vụt qua như tên bắn.
Bóng người chạy phía trước quay đầu làm động tác khiêu khích với người đằng sau.
Bịch ——
Người kia đột nhiên ngã vật xuống đất, người phía sau đuổi tới, một tay kéo hắn dậy, lục soát ra đồ vật hắn trộm được.
Người mất trộm cũng đuổi tới, quyền đấm cước đá với tên trộm.
Nhưng tên trộm vẫn thừa dịp hỗn loạn, quay người chạy, lách vào trong đám người, rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Ngay chỗ tên trộm vừa ngã xuống lúc nãy, một tiểu cô nương đang đứng đó, hai tay cô khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn tràng cảnh trước mắt.
Cảnh tượng bên người cô như một thước phim quay chậm, rời xa bốn phía ồn ào náo động, thế giới của cô yên tĩnh xa xăm, lại khiến người ta không dám tùy ý tới gần, lộ ra lạnh lẽo, thấm đượm cả lòng người.
Không sai, đây đúng là Sơ Tranh.
Lúc này cô đã rời khỏi Ma thành, đang ở Nhân giới.
Sơ Tranh vượt qua đám người, tiến vào một cửa tiệm bán vũ khí.
"Cô nương mua binh khí sao?" Tiểu nhị thấy Sơ Tranh khí chất bất phàm, lập tức lộ ra ý cười, cười đón khách: "Binh khí chỗ này của chúng ta là tốt nhất Thượng Ninh Thành, cô nương ngài xem, ngài thích kiếm, roi, hay là cái khác? Chỗ này của chúng ta cái gì cũng có, ngài cứ yên tâm mà chọn..."
"Quý nhất." Sơ Tranh đánh gãy lời tiểu nhị.
Tiểu nhị sửng sốt một chút, sau đó cười hắc hắc: "Cô nương muốn xem Linh khí sao?"
Thế giới này mọi người đều có thể tu luyện, nhưng đa số người đều chỉ có chút tu vi, có tác dụng cường kiện thân thể.
Người có đại tu vi chân chính, là những tông môn hoặc người của các đại gia tộc.
Linh khí là cung cấp cho những tu sĩ này sử dụng.
"Gì cũng được, quý là được." Không chọn tốt, chỉ chọn quý.
Ánh mắt tiểu nhị nhìn Sơ Tranh lập tức có chút không giống như trước, đây là một tiểu nha đầu coi tiền như rác a!!
"Cô nương mời lên lầu, đồ tốt đều ở trên lầu." Tiểu nhị mời Sơ Tranh lên lầu.
Cách bài trí trên lầu và bên dưới khác nhau rất lớn, mỗi một kiện binh khí đều được trưng bày rất tỉ mỉ, nhưng lúc này trên lầu có một nam tử, đang được người bồi tiếp chọn lựa.
Sơ Tranh đi lên, nam tử kia ngước mắt nhìn về phía cô, đôi mắt lập tức sáng lên.
Mỹ nhân a!
"Vị cô nương này, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?" Nam tử đứng dậy, tự nhận phong lưu lắc lắc cây quạt.
"Chưa từng."
"Vậy tại hạ nhất định từng gặp cô nương trong mộng, ông trời đã để cho chúng ta gặp nhau, duyên phận thiên định, cô nương nói xem?" Nam tử thần sắc ngả ngớn, gấp quạt xếp lại, làm bộ muốn nâng cằm Sơ Tranh.
Sơ Tranh giơ tay nắm chặt quạt xếp: "Trong mộng chỉ có cô nương, ngươi là phế vật sao?"
Nam tử hán đại trượng phu, lòng phải mang giang sơn! Sao có thể chỉ có cô nương mỹ nhân! Không có chí khí!
Nam tử: "..."
Tiểu nhị: "..."
Tiểu nhị đi theo Sơ Tranh lên lầu rất muốn nhắc nhở cô, nhưng Sơ Tranh căn bản không cho hắn cơ hội nói chuyện, tay dùng sức kéo một cái, quạt xếp trong tay nam tử tách ra.
Sơ Tranh buông ngón tay, quạt xếp rơi trên mặt đất.
Cô mặt không biểu cảm đi sang bên cạnh, tiểu nhị lau mồ hôi lạnh, vội vàng theo sau.
Nam tử xoay người nhặt quạt xếp lên, không những không giận mà còn cười: "Có ý tứ."
"Tống công tử..." Tiểu nhị bên cạnh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô nương vừa rồi có lai lịch gì, mà lại dám chống đối vị hỗn thế ma vương này.
"Nói tiếp đi." Tống công tử ngồi trở lại ghế, ánh mắt rơi trên người Sơ Tranh, đó là một loại đánh giá trắng trợn không chút lễ phép.
Tiểu nhị nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục lời nói vừa rồi: "Đây là roi được chế tạo từ lân giáp của hỏa nghê thú, khi ngài rót linh lực vào, lân giáp trên thân roi sẽ bay ra ngoài, tặng cho cô nương thì không thể thích hợp hơn."
"Thật sao?"
"Ta nào dám lừa gạt ngài."
"Gói lại."
"Vâng."
Sơ Tranh bên kia cũng không cần chọn, cô để cho tiểu nhị lấy đồ vật quý nhất, lúc trả tiền so với vị Tống công tử kia còn sảng khoái hơn.
Tống công tử đang muốn tiến lên thay mỹ nhân trả tiền, biểu hiện mị lực của mình: "..."
Nhân giới sử dụng linh thạch, phương thức thu hoạch cũng không khác Ma tộc lắm, linh quặng và linh thú đều có thể thu hoạch.
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành nhiệm vụ, một trăm cái linh thạch thượng phẩm đã đưa tới. 】 Vương Giả khen tiểu tỷ tỷ nhà nó như thường ngày 【 Tiểu tỷ tỷ thật tuyệt! 】
"Cô nương, chờ một chút."
Sơ Tranh chân trước vừa bước ra khỏi cửa tiệm, chân sau vị Tống công tử tự nhận phong lưu phóng khoáng kia liền đuổi tới.
"Cô nương vừa mới tới Thượng Ninh Thành sao?"
"Không phải."
"Nhưng ta thấy cô nương không phải người của Thượng Ninh Thành."
"Ngươi nhìn ra từ chỗ nào?" Sơ Tranh thật lòng hỏi.
"..." Khẩu âm không quá giống, ngay cả quần áo cũng không giống nha! Tống công tử không xoắn xuýt cái này: "Xin hỏi đại danh của cô nương là gì?"
Người này có bệnh!
Trong mộng toàn là cô nương, khi nhìn thấy cô nương còn muốn đến gần? Trong đầu hắn trừ cô nương ra thì không có thứ gì khác nữa à?
Sơ Tranh không kiên nhẫn, nhìn chằm chằm Tống công tử uy hiếp: "Đừng có đi theo ta nữa, bằng không ta đánh ngươi."
Tiểu cô nương bộ dáng nhỏ nhắn dữ dằn, càng làm lòng Tống công tử ngứa ngáy khó nhịn.
Ở Thượng Ninh Thành không có người như vậy, mỹ nhân này hắn nhất định phải bắt tới tay.
Tống công tử vẫy tay, hai tùy tùng bên cạnh lập tức chạy tới: "Đi, đi theo nàng nhìn xem, nàng sống ở chỗ nào."
Hai tùy tùng hiểu được, lộ ra thần sắc hèn mọn, đuổi kịp Sơ Tranh rời đi.
...
Sơ Tranh vứt bỏ những người đi theo mình, vòng qua một cái ngõ hẻo lánh.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời tiểu tỷ tỷ thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Ly Đường, ngăn cản Ly Đường hắc hóa. 】
Sơ Tranh bước lên vài bước, Vương bát đản tuyên bố nhiệm vụ ẩn, chứng minh thẻ người tốt đang ở cách mình không xa, đang chờ đợi mình đi nhặt.
Nhưng Sơ Tranh nhìn quanh 360 độ, cũng không phát hiện bốn phía có người.
Vương bát đản thay đổi rồi?
【 Tiểu tỷ tỷ, đừng chỉ nhìn dưới mặt đất. 】
Sơ Tranh: "..."
Chẳng lẽ còn phải nhìn trên trời?
Thẻ người tốt còn có thể lên trời?
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam như được gột rửa, tròng mắt lại nhìn xuống mặt đất, trên trời... Dưới mặt đất?
Sơ Tranh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, ngay ở phía trước, có một người đang thập thò nhìn cô, người kia thấy Sơ Tranh phát hiện ra mình, lập tức quay đầu chạy.
Sơ Tranh ném linh khí trong tay ra ngoài, linh khí nện trên thân người kia.
"A —— "
Người kia ngã vật xuống đất, Sơ Tranh đi qua, cúi đầu nhìn hắn: "Lén lén lút lút đi theo ta làm gì?"
"Là ngươi!" Người kia đột nhiên quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn cô.
"Là ta cái gì?"
"Lúc trước ở trên đường, là ngươi ngáng chân ta!"
Sơ Tranh cẩn thận nhìn hắn, đây chính là tên trộm trước đó bị người ta đuổi trên đường kia.
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Không phải ta, ngươi đừng nói lung tung."
"Chính là ngươi!" Tên trộm tức đỏ mắt: "Nếu không phải là ngươi, ta sẽ không bị bắt!"
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vương Giả dường như bị hù dọa, sau đó không nói lời nào, cũng không tuyên bố nhiệm vụ nữa.
Sơ Tranh dựa theo ký ức của nguyên chủ, đi đến trung tâm thành, nhưng tới chỗ này Sơ Tranh mới nhớ ra, muốn thông qua cái chỗ kia để ra ngoài, thì nhất định phải đạt tới thực lực nhất định.
Không phải thực lực của cô, mà là thế giới này, thực lực của thân thể này...
Vì thế Sơ Tranh chỉ có thể thành thật tu luyện.
Vương Giả hiểu chuyện nên không tuyên bố nhiệm vụ lúc cô tu luyện.
...
Thượng Ninh Thành.
Phồn vinh như gấm, trên đường phố ngựa xe như nước, có hai đạo nhân ảnh đang nhanh chóng vụt qua.
"Bắt hắn lại!"
"Ăn trộm!"
Có người ở đằng sau hô to, nhưng đám người cũng không có ai xen vào việc của người khác, thậm chí còn tránh ra một con đường cho hai đạo nhân ảnh kia vụt qua như tên bắn.
Bóng người chạy phía trước quay đầu làm động tác khiêu khích với người đằng sau.
Bịch ——
Người kia đột nhiên ngã vật xuống đất, người phía sau đuổi tới, một tay kéo hắn dậy, lục soát ra đồ vật hắn trộm được.
Người mất trộm cũng đuổi tới, quyền đấm cước đá với tên trộm.
Nhưng tên trộm vẫn thừa dịp hỗn loạn, quay người chạy, lách vào trong đám người, rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Ngay chỗ tên trộm vừa ngã xuống lúc nãy, một tiểu cô nương đang đứng đó, hai tay cô khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn tràng cảnh trước mắt.
Cảnh tượng bên người cô như một thước phim quay chậm, rời xa bốn phía ồn ào náo động, thế giới của cô yên tĩnh xa xăm, lại khiến người ta không dám tùy ý tới gần, lộ ra lạnh lẽo, thấm đượm cả lòng người.
Không sai, đây đúng là Sơ Tranh.
Lúc này cô đã rời khỏi Ma thành, đang ở Nhân giới.
Sơ Tranh vượt qua đám người, tiến vào một cửa tiệm bán vũ khí.
"Cô nương mua binh khí sao?" Tiểu nhị thấy Sơ Tranh khí chất bất phàm, lập tức lộ ra ý cười, cười đón khách: "Binh khí chỗ này của chúng ta là tốt nhất Thượng Ninh Thành, cô nương ngài xem, ngài thích kiếm, roi, hay là cái khác? Chỗ này của chúng ta cái gì cũng có, ngài cứ yên tâm mà chọn..."
"Quý nhất." Sơ Tranh đánh gãy lời tiểu nhị.
Tiểu nhị sửng sốt một chút, sau đó cười hắc hắc: "Cô nương muốn xem Linh khí sao?"
Thế giới này mọi người đều có thể tu luyện, nhưng đa số người đều chỉ có chút tu vi, có tác dụng cường kiện thân thể.
Người có đại tu vi chân chính, là những tông môn hoặc người của các đại gia tộc.
Linh khí là cung cấp cho những tu sĩ này sử dụng.
"Gì cũng được, quý là được." Không chọn tốt, chỉ chọn quý.
Ánh mắt tiểu nhị nhìn Sơ Tranh lập tức có chút không giống như trước, đây là một tiểu nha đầu coi tiền như rác a!!
"Cô nương mời lên lầu, đồ tốt đều ở trên lầu." Tiểu nhị mời Sơ Tranh lên lầu.
Cách bài trí trên lầu và bên dưới khác nhau rất lớn, mỗi một kiện binh khí đều được trưng bày rất tỉ mỉ, nhưng lúc này trên lầu có một nam tử, đang được người bồi tiếp chọn lựa.
Sơ Tranh đi lên, nam tử kia ngước mắt nhìn về phía cô, đôi mắt lập tức sáng lên.
Mỹ nhân a!
"Vị cô nương này, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?" Nam tử đứng dậy, tự nhận phong lưu lắc lắc cây quạt.
"Chưa từng."
"Vậy tại hạ nhất định từng gặp cô nương trong mộng, ông trời đã để cho chúng ta gặp nhau, duyên phận thiên định, cô nương nói xem?" Nam tử thần sắc ngả ngớn, gấp quạt xếp lại, làm bộ muốn nâng cằm Sơ Tranh.
Sơ Tranh giơ tay nắm chặt quạt xếp: "Trong mộng chỉ có cô nương, ngươi là phế vật sao?"
Nam tử hán đại trượng phu, lòng phải mang giang sơn! Sao có thể chỉ có cô nương mỹ nhân! Không có chí khí!
Nam tử: "..."
Tiểu nhị: "..."
Tiểu nhị đi theo Sơ Tranh lên lầu rất muốn nhắc nhở cô, nhưng Sơ Tranh căn bản không cho hắn cơ hội nói chuyện, tay dùng sức kéo một cái, quạt xếp trong tay nam tử tách ra.
Sơ Tranh buông ngón tay, quạt xếp rơi trên mặt đất.
Cô mặt không biểu cảm đi sang bên cạnh, tiểu nhị lau mồ hôi lạnh, vội vàng theo sau.
Nam tử xoay người nhặt quạt xếp lên, không những không giận mà còn cười: "Có ý tứ."
"Tống công tử..." Tiểu nhị bên cạnh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô nương vừa rồi có lai lịch gì, mà lại dám chống đối vị hỗn thế ma vương này.
"Nói tiếp đi." Tống công tử ngồi trở lại ghế, ánh mắt rơi trên người Sơ Tranh, đó là một loại đánh giá trắng trợn không chút lễ phép.
Tiểu nhị nuốt một ngụm nước bọt, tiếp tục lời nói vừa rồi: "Đây là roi được chế tạo từ lân giáp của hỏa nghê thú, khi ngài rót linh lực vào, lân giáp trên thân roi sẽ bay ra ngoài, tặng cho cô nương thì không thể thích hợp hơn."
"Thật sao?"
"Ta nào dám lừa gạt ngài."
"Gói lại."
"Vâng."
Sơ Tranh bên kia cũng không cần chọn, cô để cho tiểu nhị lấy đồ vật quý nhất, lúc trả tiền so với vị Tống công tử kia còn sảng khoái hơn.
Tống công tử đang muốn tiến lên thay mỹ nhân trả tiền, biểu hiện mị lực của mình: "..."
Nhân giới sử dụng linh thạch, phương thức thu hoạch cũng không khác Ma tộc lắm, linh quặng và linh thú đều có thể thu hoạch.
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành nhiệm vụ, một trăm cái linh thạch thượng phẩm đã đưa tới. 】 Vương Giả khen tiểu tỷ tỷ nhà nó như thường ngày 【 Tiểu tỷ tỷ thật tuyệt! 】
"Cô nương, chờ một chút."
Sơ Tranh chân trước vừa bước ra khỏi cửa tiệm, chân sau vị Tống công tử tự nhận phong lưu phóng khoáng kia liền đuổi tới.
"Cô nương vừa mới tới Thượng Ninh Thành sao?"
"Không phải."
"Nhưng ta thấy cô nương không phải người của Thượng Ninh Thành."
"Ngươi nhìn ra từ chỗ nào?" Sơ Tranh thật lòng hỏi.
"..." Khẩu âm không quá giống, ngay cả quần áo cũng không giống nha! Tống công tử không xoắn xuýt cái này: "Xin hỏi đại danh của cô nương là gì?"
Người này có bệnh!
Trong mộng toàn là cô nương, khi nhìn thấy cô nương còn muốn đến gần? Trong đầu hắn trừ cô nương ra thì không có thứ gì khác nữa à?
Sơ Tranh không kiên nhẫn, nhìn chằm chằm Tống công tử uy hiếp: "Đừng có đi theo ta nữa, bằng không ta đánh ngươi."
Tiểu cô nương bộ dáng nhỏ nhắn dữ dằn, càng làm lòng Tống công tử ngứa ngáy khó nhịn.
Ở Thượng Ninh Thành không có người như vậy, mỹ nhân này hắn nhất định phải bắt tới tay.
Tống công tử vẫy tay, hai tùy tùng bên cạnh lập tức chạy tới: "Đi, đi theo nàng nhìn xem, nàng sống ở chỗ nào."
Hai tùy tùng hiểu được, lộ ra thần sắc hèn mọn, đuổi kịp Sơ Tranh rời đi.
...
Sơ Tranh vứt bỏ những người đi theo mình, vòng qua một cái ngõ hẻo lánh.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời tiểu tỷ tỷ thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Ly Đường, ngăn cản Ly Đường hắc hóa. 】
Sơ Tranh bước lên vài bước, Vương bát đản tuyên bố nhiệm vụ ẩn, chứng minh thẻ người tốt đang ở cách mình không xa, đang chờ đợi mình đi nhặt.
Nhưng Sơ Tranh nhìn quanh 360 độ, cũng không phát hiện bốn phía có người.
Vương bát đản thay đổi rồi?
【 Tiểu tỷ tỷ, đừng chỉ nhìn dưới mặt đất. 】
Sơ Tranh: "..."
Chẳng lẽ còn phải nhìn trên trời?
Thẻ người tốt còn có thể lên trời?
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam như được gột rửa, tròng mắt lại nhìn xuống mặt đất, trên trời... Dưới mặt đất?
Sơ Tranh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, ngay ở phía trước, có một người đang thập thò nhìn cô, người kia thấy Sơ Tranh phát hiện ra mình, lập tức quay đầu chạy.
Sơ Tranh ném linh khí trong tay ra ngoài, linh khí nện trên thân người kia.
"A —— "
Người kia ngã vật xuống đất, Sơ Tranh đi qua, cúi đầu nhìn hắn: "Lén lén lút lút đi theo ta làm gì?"
"Là ngươi!" Người kia đột nhiên quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn cô.
"Là ta cái gì?"
"Lúc trước ở trên đường, là ngươi ngáng chân ta!"
Sơ Tranh cẩn thận nhìn hắn, đây chính là tên trộm trước đó bị người ta đuổi trên đường kia.
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Không phải ta, ngươi đừng nói lung tung."
"Chính là ngươi!" Tên trộm tức đỏ mắt: "Nếu không phải là ngươi, ta sẽ không bị bắt!"
/1983
|