Xuyên Qua Gặp Được Thê Tử Như Ý ( Thái Tử Phi Tối Cao 2 )
Chương 10 - Vị Hôn Thê Của Sở Đình Hạo
/10
|
Chương 10
Những ngày sau đó, Sở Đình Hạo ngày nào cũng đến chăm chỉ luyện công cùng với Tử Thuần, mặc cho có bao nhiêu khổ sở thương tích thì vẫn kiên cường chịu đựng khiến Quán Quán thực sự có một cái nhìn khác tích cực hơn về đại thiếu gia quen ăn no mặc ấm này.
Dĩ nhiên, Tử Thuần cũng nhìn ra điều đó. Chàng cảm thấy có chút dở khóc dở cười, làm sao dạo gần đây việc gì cũng không mấy suôn sẻ. Bất quá nhìn thấy đệ tử học tốt thì vẫn cảm thấy có chút tự hào.
...
Buổi tối, Đình Hạo luyện công xong mồ hôi đầm đìa nằm vật ra giường nhìn Quán Quán đang chăm chú bóp vai cho Tử Thuần, không cam lòng gào lên :
Thật quá bất công! Rõ ràng người mệt sắp chết đến nơi là bổn thiếu gia, cớ gì Tiểu Quán Nhi lại chỉ bóp vai cho hắn? Hắn có chỗ nào nhìn mệt mỏi chứ?
Tử Thuần ngồi trên ghế sofa nhàn nhã thưởng trà, trên mặt một chút mồ hôi cũng không có, ánh mắt thâm thuý nhìn Đình Hạo, thanh âm chậm rãi vang lên :
Ai nói với ngươi mệt là phải biểu hiện ra ngoài? Võ công của ta sớm đã đến trình độ thượng thừa, dĩ nhiên mệt của ta sẽ khác. Học võ công thứ quan trọng nhất chinh là nhẫn nại
Người ở dưới mái hiên khong thể không cúi đầu, Đình Hạo không còn cách nào khác là im lặng ngồi một bên nghiến răng nhìn. Tử Thuần vẻ mặt hoà hoãn liếc sang, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, đúng là trẻ con dễ dạy.
...
Sáng hôm sau, Quán Quán vừa bước vào lớp đã thấy không ổn, lớp của cô ngày thường rất im lặng, hôm nay vì sao lại ồn ao như vậy? Còn nữa, vẻ mặt của Đình Hạo xem ra cũng không tốt lắm. Cô đặt cặp xuống, quay sang hiếu kì hỏi :
Chuyện gì vậy?
Đình Hạo thở dài một cái, chán nản nhìn cô rồi lại bất lực gục đầu xuống bàn.
Tử Thuần sau lưng nhếch miệng cười cười, vỗ nhẹ vào vai cô :
Nghe nói hôn thê của Sở thiếu gia đây mới từ Mỹ về, hôm nay chính thức nhập học đó.
Cô à một tiếng xem ra đã hiểu, rồi lại cười mủm mỉm nhìn Đình Hạo. Vị hôn thê của anh ta cô cũng có nghe qua, đó là tiểu thư nhà Freeman nổi tiếng, kinh doanh về bất động sản - Lisa Freeman. Lisa từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, quen thói đanh đá, đặc biệt yêu thích vị thanh mai trúc mã cũng là hôn phu được định sẵn, Sở Đình Hạo. Từ khi còn nhỏ cho đến trung học luôn đeo bám theo sau anh ta, bất kì cô gái nào có ý đồ tiếp cận Đình Hạo đều bị cô nàng đánh cho mặt mũi bầm tím. Ba năm trước phải đi Mỹ du học, bây giờ rốt cuộc cũng trở về...
Đình Hạo không thích Lisa, nhưng dù sao sau lưng người ta là đối tượng làm ăn vô cùng quan trọng của Sở thị nên cũng không dám làm gì. Thật là đáng thương biết chứng nào?
Đúng lúc này, chuông reo báo hiệu đến giờ lên lớp vang lên, cô giáo thướt tha sải bước đi tới, theo sau chính là một cô gái tóc vàng mắt đen thoạt nhìn rất xinh đẹp.
Ấn tượng đầu tiên của cô về Lisa đó là đôi mắt đen to tròn đáng yêu nhìn rất có thần, thập phần khả ái.
Dáng người Lisa nhỏ nhắn lại hoạt bát, khí chất tao nhã không thể che dấu được. Một cô bé đáng yêu như này, thật sự khiến cô vô cùng nghi ngờ, tiểu thư đanh đá trong lời đồn lại có thể có bộ dáng thanh tú khả ái như này sao?
Lisa tự giới thiệu xong lập tức liếc mắt nhìn một vòng, chuẩn xác dừng lại trên người Sở Đình Hạo. Đôi mắt có thần toả sáng lấp lánh, đôi chân thoăn thoắt chạy đi, Lisa không chút ngại ngần ôm chầm lấy thân hình cao lớn quen thuộc trước mắt, cười hì hì nói :
Hạo ca! Em về rồi!
Đình Hạo nhăn mặt đẩy Lisa ra, lạnh giọng gầm lên :
Ở đây không giống như phương Tây muốn ôm là ôm, hơn nữa chúng ta còn đang ở trong lớp, Lisa cô tự trọng một chút đi
Lisa bĩu môi, lưu luyến mãi mới chịu buông rồi tìm một chỗ trống để ngồi, lúc đi ngang qua Quán Quán còn cố tình liếc một cái đầy khiêu khích. Quán Quán cũng không phản ứng gì, cô bé này hẳn là đã nghe tới chuyện giữa cô và Đình Hạo, hành động như vậy cũng là dễ hiểu, sau này tìm một cơ hội giải thích một chút thì ổn rồi.
Chiều tan học theo thường ngày, Đình Hạo lên xe cùng về nhà của Quán Quán để học võ với Tử Thuần, không ngờ vừa mới mở cửa, Lisa đã ở phía sau đanh đá hét lên :
Anh đi đâu?
Không liên quan tới cô Đình Hạo nghiến răng nghiến lợi cố kìm nén cơn giận của chính mình, ngăn không cho bản thân làm ra điều gì có hại đến mặt mũi Sở thị, sau đó dứt khoát nhảy lên xe của Quán Quán. Chiếc xe nhanh chóng khởi động, lao vút đi, hoà vào dòng người tấp nập trên đường.
Những ngày sau đó, Sở Đình Hạo ngày nào cũng đến chăm chỉ luyện công cùng với Tử Thuần, mặc cho có bao nhiêu khổ sở thương tích thì vẫn kiên cường chịu đựng khiến Quán Quán thực sự có một cái nhìn khác tích cực hơn về đại thiếu gia quen ăn no mặc ấm này.
Dĩ nhiên, Tử Thuần cũng nhìn ra điều đó. Chàng cảm thấy có chút dở khóc dở cười, làm sao dạo gần đây việc gì cũng không mấy suôn sẻ. Bất quá nhìn thấy đệ tử học tốt thì vẫn cảm thấy có chút tự hào.
...
Buổi tối, Đình Hạo luyện công xong mồ hôi đầm đìa nằm vật ra giường nhìn Quán Quán đang chăm chú bóp vai cho Tử Thuần, không cam lòng gào lên :
Thật quá bất công! Rõ ràng người mệt sắp chết đến nơi là bổn thiếu gia, cớ gì Tiểu Quán Nhi lại chỉ bóp vai cho hắn? Hắn có chỗ nào nhìn mệt mỏi chứ?
Tử Thuần ngồi trên ghế sofa nhàn nhã thưởng trà, trên mặt một chút mồ hôi cũng không có, ánh mắt thâm thuý nhìn Đình Hạo, thanh âm chậm rãi vang lên :
Ai nói với ngươi mệt là phải biểu hiện ra ngoài? Võ công của ta sớm đã đến trình độ thượng thừa, dĩ nhiên mệt của ta sẽ khác. Học võ công thứ quan trọng nhất chinh là nhẫn nại
Người ở dưới mái hiên khong thể không cúi đầu, Đình Hạo không còn cách nào khác là im lặng ngồi một bên nghiến răng nhìn. Tử Thuần vẻ mặt hoà hoãn liếc sang, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, đúng là trẻ con dễ dạy.
...
Sáng hôm sau, Quán Quán vừa bước vào lớp đã thấy không ổn, lớp của cô ngày thường rất im lặng, hôm nay vì sao lại ồn ao như vậy? Còn nữa, vẻ mặt của Đình Hạo xem ra cũng không tốt lắm. Cô đặt cặp xuống, quay sang hiếu kì hỏi :
Chuyện gì vậy?
Đình Hạo thở dài một cái, chán nản nhìn cô rồi lại bất lực gục đầu xuống bàn.
Tử Thuần sau lưng nhếch miệng cười cười, vỗ nhẹ vào vai cô :
Nghe nói hôn thê của Sở thiếu gia đây mới từ Mỹ về, hôm nay chính thức nhập học đó.
Cô à một tiếng xem ra đã hiểu, rồi lại cười mủm mỉm nhìn Đình Hạo. Vị hôn thê của anh ta cô cũng có nghe qua, đó là tiểu thư nhà Freeman nổi tiếng, kinh doanh về bất động sản - Lisa Freeman. Lisa từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, quen thói đanh đá, đặc biệt yêu thích vị thanh mai trúc mã cũng là hôn phu được định sẵn, Sở Đình Hạo. Từ khi còn nhỏ cho đến trung học luôn đeo bám theo sau anh ta, bất kì cô gái nào có ý đồ tiếp cận Đình Hạo đều bị cô nàng đánh cho mặt mũi bầm tím. Ba năm trước phải đi Mỹ du học, bây giờ rốt cuộc cũng trở về...
Đình Hạo không thích Lisa, nhưng dù sao sau lưng người ta là đối tượng làm ăn vô cùng quan trọng của Sở thị nên cũng không dám làm gì. Thật là đáng thương biết chứng nào?
Đúng lúc này, chuông reo báo hiệu đến giờ lên lớp vang lên, cô giáo thướt tha sải bước đi tới, theo sau chính là một cô gái tóc vàng mắt đen thoạt nhìn rất xinh đẹp.
Ấn tượng đầu tiên của cô về Lisa đó là đôi mắt đen to tròn đáng yêu nhìn rất có thần, thập phần khả ái.
Dáng người Lisa nhỏ nhắn lại hoạt bát, khí chất tao nhã không thể che dấu được. Một cô bé đáng yêu như này, thật sự khiến cô vô cùng nghi ngờ, tiểu thư đanh đá trong lời đồn lại có thể có bộ dáng thanh tú khả ái như này sao?
Lisa tự giới thiệu xong lập tức liếc mắt nhìn một vòng, chuẩn xác dừng lại trên người Sở Đình Hạo. Đôi mắt có thần toả sáng lấp lánh, đôi chân thoăn thoắt chạy đi, Lisa không chút ngại ngần ôm chầm lấy thân hình cao lớn quen thuộc trước mắt, cười hì hì nói :
Hạo ca! Em về rồi!
Đình Hạo nhăn mặt đẩy Lisa ra, lạnh giọng gầm lên :
Ở đây không giống như phương Tây muốn ôm là ôm, hơn nữa chúng ta còn đang ở trong lớp, Lisa cô tự trọng một chút đi
Lisa bĩu môi, lưu luyến mãi mới chịu buông rồi tìm một chỗ trống để ngồi, lúc đi ngang qua Quán Quán còn cố tình liếc một cái đầy khiêu khích. Quán Quán cũng không phản ứng gì, cô bé này hẳn là đã nghe tới chuyện giữa cô và Đình Hạo, hành động như vậy cũng là dễ hiểu, sau này tìm một cơ hội giải thích một chút thì ổn rồi.
Chiều tan học theo thường ngày, Đình Hạo lên xe cùng về nhà của Quán Quán để học võ với Tử Thuần, không ngờ vừa mới mở cửa, Lisa đã ở phía sau đanh đá hét lên :
Anh đi đâu?
Không liên quan tới cô Đình Hạo nghiến răng nghiến lợi cố kìm nén cơn giận của chính mình, ngăn không cho bản thân làm ra điều gì có hại đến mặt mũi Sở thị, sau đó dứt khoát nhảy lên xe của Quán Quán. Chiếc xe nhanh chóng khởi động, lao vút đi, hoà vào dòng người tấp nập trên đường.
/10
|