Tối đến, Quán Quán bước ra khỏi phòng tắm, vừa cầm một chiếc khăn bông mềm mại nhẹ nhàng lau mái tóc ướt sũng vừa bước xuống nhà. Còn chưa xuống đến nơi, một mùi hương ngào ngạt lập tức bay đến, lờn vờn xung quanh chóp mũi của Quán Quán khiến cô nhịn không được nuốt nước miếng liên hồi. Từ ngày Tử Thuần đến đây, hầu như bữa nào cũng được ăn ngon, bất kể là nguyên liệu gì, rẻ hay đắt tiền, chỉ cần rơi vào tay Tử Thuần đều sẽ được nấu thành mỹ vị nhân gian.
Bởi vì thế mà cô không cần phải lo bữa tối, lại chẳng phải đi chợ, công việc duy nhất đó là rửa bát.
Thấy Quán Quán, Tử Thuần bê nốt đĩa rau xào đặt lên bàn, sắp xếp các món ngay ngắn rồi ngoắc tay gọi cô vào ăn. Quán Quán nhanh chóng tiến vào, tiện tay quăng khăn tắm vào máy giặt kéo ghế ngồi xuống, thấy trên bàn có ly nước cam pha sẵn liền cầm lên uống. Hai người còn chưa kịp cầm đũa lên thì chuông cửa reo lên từng hồi gấp gáp. Quán Quán mím môi, thầm nguyền rủa là tên đáng ghét nào dám phá đám, cô hậm hực mở cửa ra.
Đập vào mắt là khuôn mắt là khuôn mặt điển trai của Sở Đình Hạo, còn chưa hiểu chuyện gì thì cậu ta đã dúi vào tay cô một hộp quà to đùng, miệng thì cười toe toét như đứa trẻ :
“ Quán Quán, từ hôm nay tôi sẽ thường xuyên đến nhà em, rút ngắn khoảng cách giữa hai chúng ta nhé!”
“ Cái.. cái gì”
Sở Đình Hạo vô cùng tự nhiên cởi giày đi vào nhà, đương nhiên cũng ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, thế là lao đầu vào bếp, quả nhiên trên bàn bày rất nhiều món ngon, thật tốt quá, đúng lúc người ta còn chưa ăn tối…
Vì thế, người nào đó vừa ăn vừa khen Quán Quán nấu ngon, hoàn toàn không nhìn thấy sự hiện diện của Tử Thuần. Quán Quán giật giật khóe môi, làm gì mà như bị bỏ đói lâu năm vậy?
Tử Thuần thấy Đình Hạo như vậy cũng không cản lại, thậm chí còn nhếch môi lên cười, chỉ là hơi khó chịu với cách ăn thô tục của cậu ta. Dù sao cũng là một đại thiếu gia, vì sao cách ăn lại mất hình tượng thế? À, cũng nên nói với người ta một chút…
“ Bạn học Đình Hạo, tôi đoán chắc tối nay kiểu gì cậu cũng đến nên có chuẩn bị sẵn thuốc, thuốc này đã được bỏ vào đồ ăn, sẽ giúp cậu…”
Tử Thuần còn chưa nói xong, Sở Đình Hạo đã tái mét mặt, ôm bụng lăn đùng xuống đất lăn qua lăn lại, ú ớ không nói được gì. Quán Quán hoảng hốt chạy lại, nhìn sang Tử Thuần định ngăn lại thì thấy hắn đang điềm tĩnh như không gắp thức ăn bỏ vào miệng. Cô lập tức hiểu ra, Tử Thuần lại trêu chọc người ta nữa rồi. Ha ha, mà Sở Đình Hạo này đúng là diễn như thật…
Vì thế, cô cũng thản nhiên ngồi xuống ăn. Chỉ là năm phút trôi qua, Đình Hạo mặt mũi vẫn tái mét, quằn quại dưới đất khiến Quán Quán có chút nghi ngờ, nhìn Tử Thuần dò dẫm hỏi :
“ Này, anh … sẽ không làm thật đó chứ?” Nếu là diễn thì cũng cần phải diễn đến mức mặt mũi cũng đổi màu luôn không? Như vậy chẳng phải Đình Hạo đi làm Ảnh đế được rồi sao?!
Tử Thuần không thèm nhìn cô lấy một lần, vô cùng bình thản gật đầu một cái :
“ Ta.. à không, tôi có hứa sẽ dạy võ công cho cậu ta. Lấy tính khí của Đình Hạo thì nhất định tối nay sẽ tìm đến nên tôi có cho vào thức ăn chút thuốc. Thuốc này là tôi vừa nghiên cứu xong hôm qua, có tác dụng đả thông kinh mạch, giúp cậu ta bớt đi đau đớn trong lúc tập, đồng thời còn khiến cậu ta dễ dàng tập luyện hơn. Nếu không bây giờ mà bắt đầu thì phải mất vài năm mới thích ứng được. Tuy nhiên… Thuốc này sẽ khiến cho người ta đau đớn một tiếng”
Quán Quán đổ mồ hôi hột nhìn Đình Hạo, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Đang yên đang lành học võ công làm cái gì vậy?! Lẽ nào cậu ta định đi đánh ai sao?
“ Nhưng mà, vì sao tôi ăn có làm sao đâu?” Quán Quán đẩy ghế, tiện tay với lấy khăn giấy chấm chấm mồ hôi đang thi nhau lăn dài hai bên Thái Dương của Đình Hạo, trong lòng cũng có chút xót xa.
“ Ly nước cam ban nãy cô uống là thuốc giải. Còn tôi đã luyện tập võ công nhiều năm nên ăn vào không có hại gì cả” Tử Thuần nhún nhún vai, tiếp tục ăn ngon lành. Thực ra trong người hắn còn có một loại thuốc giảm đau, nhưng lại lười lấy ra, với lại Đình Hạo quen nuông chiều từ nhỏ, chưa từng chịu khổ bao giờ nên vẫn là để cậu ta chịu khổ một chút, nếu không lúc tập võ công sẽ càng khổ sở hơn nữa. Nhưng cũng có thể là vì hắn không muốn Đình Hạo học võ…
Bởi vì thế mà cô không cần phải lo bữa tối, lại chẳng phải đi chợ, công việc duy nhất đó là rửa bát.
Thấy Quán Quán, Tử Thuần bê nốt đĩa rau xào đặt lên bàn, sắp xếp các món ngay ngắn rồi ngoắc tay gọi cô vào ăn. Quán Quán nhanh chóng tiến vào, tiện tay quăng khăn tắm vào máy giặt kéo ghế ngồi xuống, thấy trên bàn có ly nước cam pha sẵn liền cầm lên uống. Hai người còn chưa kịp cầm đũa lên thì chuông cửa reo lên từng hồi gấp gáp. Quán Quán mím môi, thầm nguyền rủa là tên đáng ghét nào dám phá đám, cô hậm hực mở cửa ra.
Đập vào mắt là khuôn mắt là khuôn mặt điển trai của Sở Đình Hạo, còn chưa hiểu chuyện gì thì cậu ta đã dúi vào tay cô một hộp quà to đùng, miệng thì cười toe toét như đứa trẻ :
“ Quán Quán, từ hôm nay tôi sẽ thường xuyên đến nhà em, rút ngắn khoảng cách giữa hai chúng ta nhé!”
“ Cái.. cái gì”
Sở Đình Hạo vô cùng tự nhiên cởi giày đi vào nhà, đương nhiên cũng ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, thế là lao đầu vào bếp, quả nhiên trên bàn bày rất nhiều món ngon, thật tốt quá, đúng lúc người ta còn chưa ăn tối…
Vì thế, người nào đó vừa ăn vừa khen Quán Quán nấu ngon, hoàn toàn không nhìn thấy sự hiện diện của Tử Thuần. Quán Quán giật giật khóe môi, làm gì mà như bị bỏ đói lâu năm vậy?
Tử Thuần thấy Đình Hạo như vậy cũng không cản lại, thậm chí còn nhếch môi lên cười, chỉ là hơi khó chịu với cách ăn thô tục của cậu ta. Dù sao cũng là một đại thiếu gia, vì sao cách ăn lại mất hình tượng thế? À, cũng nên nói với người ta một chút…
“ Bạn học Đình Hạo, tôi đoán chắc tối nay kiểu gì cậu cũng đến nên có chuẩn bị sẵn thuốc, thuốc này đã được bỏ vào đồ ăn, sẽ giúp cậu…”
Tử Thuần còn chưa nói xong, Sở Đình Hạo đã tái mét mặt, ôm bụng lăn đùng xuống đất lăn qua lăn lại, ú ớ không nói được gì. Quán Quán hoảng hốt chạy lại, nhìn sang Tử Thuần định ngăn lại thì thấy hắn đang điềm tĩnh như không gắp thức ăn bỏ vào miệng. Cô lập tức hiểu ra, Tử Thuần lại trêu chọc người ta nữa rồi. Ha ha, mà Sở Đình Hạo này đúng là diễn như thật…
Vì thế, cô cũng thản nhiên ngồi xuống ăn. Chỉ là năm phút trôi qua, Đình Hạo mặt mũi vẫn tái mét, quằn quại dưới đất khiến Quán Quán có chút nghi ngờ, nhìn Tử Thuần dò dẫm hỏi :
“ Này, anh … sẽ không làm thật đó chứ?” Nếu là diễn thì cũng cần phải diễn đến mức mặt mũi cũng đổi màu luôn không? Như vậy chẳng phải Đình Hạo đi làm Ảnh đế được rồi sao?!
Tử Thuần không thèm nhìn cô lấy một lần, vô cùng bình thản gật đầu một cái :
“ Ta.. à không, tôi có hứa sẽ dạy võ công cho cậu ta. Lấy tính khí của Đình Hạo thì nhất định tối nay sẽ tìm đến nên tôi có cho vào thức ăn chút thuốc. Thuốc này là tôi vừa nghiên cứu xong hôm qua, có tác dụng đả thông kinh mạch, giúp cậu ta bớt đi đau đớn trong lúc tập, đồng thời còn khiến cậu ta dễ dàng tập luyện hơn. Nếu không bây giờ mà bắt đầu thì phải mất vài năm mới thích ứng được. Tuy nhiên… Thuốc này sẽ khiến cho người ta đau đớn một tiếng”
Quán Quán đổ mồ hôi hột nhìn Đình Hạo, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Đang yên đang lành học võ công làm cái gì vậy?! Lẽ nào cậu ta định đi đánh ai sao?
“ Nhưng mà, vì sao tôi ăn có làm sao đâu?” Quán Quán đẩy ghế, tiện tay với lấy khăn giấy chấm chấm mồ hôi đang thi nhau lăn dài hai bên Thái Dương của Đình Hạo, trong lòng cũng có chút xót xa.
“ Ly nước cam ban nãy cô uống là thuốc giải. Còn tôi đã luyện tập võ công nhiều năm nên ăn vào không có hại gì cả” Tử Thuần nhún nhún vai, tiếp tục ăn ngon lành. Thực ra trong người hắn còn có một loại thuốc giảm đau, nhưng lại lười lấy ra, với lại Đình Hạo quen nuông chiều từ nhỏ, chưa từng chịu khổ bao giờ nên vẫn là để cậu ta chịu khổ một chút, nếu không lúc tập võ công sẽ càng khổ sở hơn nữa. Nhưng cũng có thể là vì hắn không muốn Đình Hạo học võ…
/10
|