Edit: Kiri
(Nhân vô viễn lự tất hữu cận ưu: Người không biết nhận thức sâu xa, ắt có ngày sẽ gặp phiền phức âu lo – Khổng Tử -)
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, mới trong chớp mắt vụ án kia đã kết thúc được hai tháng.
Dạo này Phi Yến luôn ở nhà nghỉ ngơi, không phải do nàng ốm đau mà mệt nhọc, mệt nhọc ở tinh thần, gần đây nàng tiếp xúc với nhiều vụ án như vậy, thấy rất nhiều mặt trái của cuộc sống, nàng thật sự không hiểu rốt cuộc bây giờ tâm tình của mình là như thế nào.
Ý định ban đầu của nàng chưa bao giờ là phá án tìm hung thủ, nàng chỉ muốn để cho những người oan khuất, những người bị hại đáng thương lấy lại được công bằng.
Phi Yến khoác thêm một chiếc áo choàng thật dày, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, tuyết rơi cả đêm hôm qua giờ được nhìn thấy khung cảnh trắng xóa thế này nàng cũng thấy thoải mái hơn vài phần.
Nàng lại nghĩ tới vụ án lần trước, sau khi kết án Hoàng thượng triệu kiến nàng hỏi nàng rất nhiều vấn đề.
Nàng không rõ tại sao lại hỏi nàng, nàng tin chắc Bao Chửng đã bẩm báo rất rõ ràng nhưng nàng vẫn quy củ trả lời.
Mà từ ấy về sau Hoàng thượng lại thường xuyên ban cho phủ Thái sư vài thứ.
Đối với chuyện này Phi Yến rất lo lắng, nếu là người khác thì cũng chỉ là có hảo cảm cũng không cần lo lắng nhưng người này không được, đó là Hoàng đế, tỷ phu của nàng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tiến cung để hai tỷ muội chung một phu quân. Không phải do nàng mẫn cảm tự đa tình mà Hoàng thượng thật sự thể hiện ra ý này.
Gần đây sắc mặt Bàng Thái sư và Bàng Thống cũng không tốt lắm, Phi Yến thở dài, nàng hiểu cha và huynh trưởng cũng không muốn nàng tiến cung. Bàng gia bọn họ đã có một nữ nhân tiến cung, chẳng lẽ giờ còn phải đưa thêm một người vào.
Có lẽ rất nhiều người cảm thấy tiến cung sẽ được hưởng thụ vinh hoa phú quý nhưng không ai nhìn thấy sự chua xót và bất đắc dĩ trong ấy.
Bao Chửng và Công Tôn Sách đều không rời kinh, Bao đại nương cũng đã trở về kinh thành, thi thoảng nàng cũng sẽ qua ngồi một lát, nàng biết Bao Chửng đã quyết tâm xuất sĩ. Chắc do chuyện Lâm đại nhân và Bát Hiền Vương khuyên bảo nên giờ bọn họ đã thuê một căn nhà để ở lại.
Nhưng điều làm Phi Yến không ngờ chính là Công Tôn Sách cũng ở lại, hắn khác Bao Chửng, Bao Chửng coi như đã dời nhà đến đây hoặc nói nhà họ chỉ còn Bao Chửng và Bao đại nương nên dù đi đâu cũng có thể là nhà. Nhưng nhà Công Tôn Sách ở Lư Châu, hắn còn rất nhiều thân nhân vậy mà cũng không đi.
Mặt Phi Yến hơi hơi đỏ lên, có lẽ là vì lo lắng cho nàng.
Kéo áo lại cho ấm, Phi Yến bước ra ngoài.
Đêm qua tuyết rơi có vẻ dày, nàng bước lên tuyết còn nghe tiếng sột soạt.
Phi Yến không thích có người gác đêm nên nha hoàn ngủ ở phòng mình, mới sáng sớm trừ mấy người thô sử quét dọn thì những người khác vẫn còn đang nghỉ ngơi.
Thấy là Tam tiểu thư thì tất cả mọi người đều nghi hoặc, không rõ nàng dậy sớm thế làm gì.
Thật ra ngay cả Phi Yến cũng không biết tại sao mình lại dậy sớm như vậy cho nên nàng cứ đi bộ loanh quanh như thế, trời rất lạnh, nàng sịt mũi, tối qua ngủ sớm nên hôm nay nàng cũng dậy sớm, mới gần sáng nàng đã tỉnh rồi.
Chắc là vẫn thấy buồn bực hành vi của Hoàng đế đại nhân đi.
Đừng nói nàng vốn không có tình cảm gì với người này, dù có nàng cũng tuyệt đối không tiến cung, lại càng không tranh với tỷ tỷ mình.
Mà nếu Hoàng đế thật sự hạ chỉ thì phải làm sao bây giờ.
Tâm tình Phi Yến càng thêm phiền muộn.
Nàng chưa từng trải qua những chuyện này, càng không biết phải phản kháng thứ không thể phản kháng nhất ở thế giới này như thế nào —— Hoàng quyền.
“Phi Yến, sao muội dậy sớm vậy?” Bàng Thống cũng dậy sớm, nghe gã sai vặt nói Tam tiểu thư đang tản bộ trong sân hắn vội vàng chạy qua.
Thật ra hắn biết Phi Yến đang phiền lòng chuyện gì. Không chỉ Phi Yến mà tất cả Bàng gia bọn họ đều đang phiền lòng chuyện này. Không thể hiểu nổi rốt cuộc Hoàng đế nghĩ gì.
Chẳng lẽ chỉ vì muội muội giúp phá án, thoạt nhìn có vẻ thông minh mà muốn nhét vào cung chứ? Bàng gia bọn họ đã có một nữ nhân bị giam trong ấy, uổng phí cả đời, chẳng lẽ còn phải tiếp thêm một người?
“Ca cũng dậy sớm.” Hai người sóng vai mà đi.
“Đừng quá lo lắng, chuyện gì cũng không làm khó được phụ thân đâu, muội chỉ cần thoải mái là được.” Nhìn mũi nàng đỏ lên vì lạnh, hắn không nhịn được mà an ủi tiểu muội minh. Thậm chí hắn còn nghĩ dù gả cho tên tú tài nghèo kia cũng hơn là Hoàng thượng. Ít nhất hắn ta không dám bắt nạt Phi Yến, muội ấy có thể sống vui vẻ.
Phi Yến mỉm cười: “Ca ca mới nghĩ nhiều ấy.”
Nhìn nàng cười như vô tâm vô phế nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.
Bàng Thống hơi bất đắc dĩ: “Không lo lắng thì sao muội lại cười như thế, muội phải tin cha và ca ca, chúng ta sẽ không vì vinh hoa của Bàng gia mà bức bách muội làm chuyện mình không thích như là tiến cung.”
Hắn nói rõ ra suy nghĩ của mình, không biết tại sao khi nhìn thấy nụ cười có phần cẩn thận kia của Phi Yến, đột nhiên hắn cảm thấy thật khó chịu, thật ra Phi Yến cũng sợ đúng không, sợ họ đưa muội ấy vào cung. Có lẽ chính muội ấy cũng không biết ánh mắt của mình không xác định đến mức nào, không xác định về bọn họ.
Thậm chí hắn cũng không biết tại sao Phi Yến lại trở nên như vậy, không phải muội ấy ỷ lại bọn họ nhất sao? Sao mới chưa bao lâu đã biến thành như vậy.
Có lẽ việc điều tra vụ án Lâm đại nhân đã làm muội ấy bị ảnh hưởng.
Nghĩ vậy làm Bàng Thống siết nắm đấm, nếu không phải vì vụ án này thì mọi việc sẽ không đến mức này, Hoàng thượng cũng sẽ không chú ý đến Phi Yến.
Phi Yến nhìn bộ dạng kiên định của Bàng Thống thì lắc đầu thở dài: “Nếu Hoàng thượng thật sự hạ chỉ thì chúng ta có thể kháng chỉ ư? Đương nhiên, cũng có thể Hoàng thượng cũng không có ý như vậy đâu.”
Hoàng thượng biểu hiện rất rõ ràng, nếu dạo trước thì còn có thể nhanh chóng gả Phi Yến ra ngoài, nhưng giờ thì không được, những nhà có gia thế trong kinh thành nhất định sẽ không chấp nhận Phi Yến, dù cha có quyền thế cũng không thể cao hơn Hoàng thượng. Hơn nữa nghịch ý Hoàng thượng nhà bọn họ còn đỡ chứ nhà chồng bên kia nhất định không ổn.
“Phi Yến, ca ca muốn hỏi muội, muội có thích ai không?” Hắn nhìn Phi Yến.
Phi Yến nở nụ cười: “Sao vậy? Đương nhiên là có chứ, phụ thân, ca ca đều là người muội thích, cũng là người thân của muội.”
Thấy nàng vòng vo, Bàng Thống bất đắc dĩ lắc đầu: “Muội biết là không phải ý đó.”
Phi Yến gật đầu, đương nhiên nàng biết, chẳng qua là thấy ca ca nghiêm túc quá nên đùa giỡn cho bớt căng thẳng thôi.
“Muội thích Công Tôn Sách không?”
Thấy Bàng Thống hỏi thẳng Phi Yến hơi ngẩn ngơ. Thật ra nàng cũng không chắc về đáp án, tuy rằng nàng và Công Tôn Sách chưa từng thề non hẹn biển cũng không có hành động cử chỉ thân mật gì, bọn họ ở cạnh nhau cũng chỉ thảo luận về vụ án, nhưng ở cạnh nhau lâu như thế, nàng nhận thấy bản thân mình là một người thích tế thủy trường lưu, mà lâu dần cũng thấy nếu cả hai ở cạnh nhau cũng không tệ.
(Tế thủy trường lưu: dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.)
“Muội cũng không biết, có lẽ thích nhưng có đến mức không phải hắn không được không thì muội không biết.” Nàng bĩu môi, nhỏ giọng than.
Bàng Thống nhìn nàng như vậy có chút cảm khái, con gái nhà người ta ngay cả gặp trước khi thành thân còn rất ít, mà muội muội mình còn rối rắm vấn đề có phải không phải hắn không được không.
“Nếu muội gả cho Công Tôn Sách thì sẽ không còn phiền não rồi.” Hắn nói nhỏ.
Phi Yến ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Bàng Thống một lúc rồi lắc lắc đầu.
Bàng Thống hừ lạnh một tiếng: “Sao, hắn ta nhát gan không dám à?”
Nếu vậy thì cũng chỉ là một tên hèn nhát mà thôi.
Phi Yến tiếp tục lắc đầu: “Không phải, thật ra hắn chưa từng đề cập với muội về chuyện này, với lại muội cũng không muốn thành thân vội vàng, không phải vì sợ liên lụy người khác mà vì cảm thấy đó là một biện pháp kém cỏi nhất. Nếu chúng ta làm như vậy, tuy rằng có thể tạm thời giải quyết phiền toái nhưng cũng tương đương với việc tát Hoàng thượng một cái. Tại sao Lâm đại nhân hãm hại Triệu Triết Nam, ngoại trừ vì Triệu Triết Nam khinh thường ông ta còn bởi vì tình cảm giữa Triệu Triết Nam và Trần Quyên Như, người thường còn như thế chẳng lẽ Hoàng thượng sẽ khác ư?”
Bàng Thống nghe Phi Yến phân tích cũng cảm thấy có lý nhưng không nghĩ được cách gì cũng hơi bực mình.
“Có khi không phải do hắn thật sự thích muội hay gì đó mà vì muội cự tuyệt nên có lẽ sẽ trở thành nguyên nhân quan trọng nhất khiến hắn không thể buông tay. Muội thấy cách tốt nhất chính là để Hoàng thượng tự bỏ chủ ý này đi. Hắn không cần muội có vẻ dễ nghe hơn muội không cần hắn.” Tuy nói thế nhưng hai người bọn họ cũng biết đây là chuyện rất khó.
“Tìm người khác để không chú ý đến muội nữa.”
“Vậy thì chung quy cũng sẽ có một ngày hắn nhớ đến. Muội tự thấy cách kia rất tốt, nhưng vấn đề hiện tại chính là phải làm sao để hắn chán ghét muội.”
Phi Yến di di mũi chân, Bàng Thống trầm tư đứng bên cạnh.
“Ca ca, cha có cách gì không?” Nàng hỏi.
Bàng Thống lắc đầu, mấy ngày nay Bàng Thái sư không hề thảo luận chuyện này với hắn, dù hắn có muốn dò hỏi thì phụ thân cũng không hề để ý tới.
Chắc tâm tình người cũng không tốt.
“Ca qua xem đi, có lẽ phụ thân đại nhân đã nghĩ được cách tốt nhất rồi chỉ là chưa nói cho chúng ta biết thôi.” Phi Yến sụt sịt rồi mỉm cười.
Thấy nàng có vẻ bị lạnh đến sổ mũi rồi, Bàng Thống nén giận: “Mau vào phòng, trời lạnh thế này đừng để bị thương hàn, vào nhanh lên.”
(Nhân vô viễn lự tất hữu cận ưu: Người không biết nhận thức sâu xa, ắt có ngày sẽ gặp phiền phức âu lo – Khổng Tử -)
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, mới trong chớp mắt vụ án kia đã kết thúc được hai tháng.
Dạo này Phi Yến luôn ở nhà nghỉ ngơi, không phải do nàng ốm đau mà mệt nhọc, mệt nhọc ở tinh thần, gần đây nàng tiếp xúc với nhiều vụ án như vậy, thấy rất nhiều mặt trái của cuộc sống, nàng thật sự không hiểu rốt cuộc bây giờ tâm tình của mình là như thế nào.
Ý định ban đầu của nàng chưa bao giờ là phá án tìm hung thủ, nàng chỉ muốn để cho những người oan khuất, những người bị hại đáng thương lấy lại được công bằng.
Phi Yến khoác thêm một chiếc áo choàng thật dày, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, tuyết rơi cả đêm hôm qua giờ được nhìn thấy khung cảnh trắng xóa thế này nàng cũng thấy thoải mái hơn vài phần.
Nàng lại nghĩ tới vụ án lần trước, sau khi kết án Hoàng thượng triệu kiến nàng hỏi nàng rất nhiều vấn đề.
Nàng không rõ tại sao lại hỏi nàng, nàng tin chắc Bao Chửng đã bẩm báo rất rõ ràng nhưng nàng vẫn quy củ trả lời.
Mà từ ấy về sau Hoàng thượng lại thường xuyên ban cho phủ Thái sư vài thứ.
Đối với chuyện này Phi Yến rất lo lắng, nếu là người khác thì cũng chỉ là có hảo cảm cũng không cần lo lắng nhưng người này không được, đó là Hoàng đế, tỷ phu của nàng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tiến cung để hai tỷ muội chung một phu quân. Không phải do nàng mẫn cảm tự đa tình mà Hoàng thượng thật sự thể hiện ra ý này.
Gần đây sắc mặt Bàng Thái sư và Bàng Thống cũng không tốt lắm, Phi Yến thở dài, nàng hiểu cha và huynh trưởng cũng không muốn nàng tiến cung. Bàng gia bọn họ đã có một nữ nhân tiến cung, chẳng lẽ giờ còn phải đưa thêm một người vào.
Có lẽ rất nhiều người cảm thấy tiến cung sẽ được hưởng thụ vinh hoa phú quý nhưng không ai nhìn thấy sự chua xót và bất đắc dĩ trong ấy.
Bao Chửng và Công Tôn Sách đều không rời kinh, Bao đại nương cũng đã trở về kinh thành, thi thoảng nàng cũng sẽ qua ngồi một lát, nàng biết Bao Chửng đã quyết tâm xuất sĩ. Chắc do chuyện Lâm đại nhân và Bát Hiền Vương khuyên bảo nên giờ bọn họ đã thuê một căn nhà để ở lại.
Nhưng điều làm Phi Yến không ngờ chính là Công Tôn Sách cũng ở lại, hắn khác Bao Chửng, Bao Chửng coi như đã dời nhà đến đây hoặc nói nhà họ chỉ còn Bao Chửng và Bao đại nương nên dù đi đâu cũng có thể là nhà. Nhưng nhà Công Tôn Sách ở Lư Châu, hắn còn rất nhiều thân nhân vậy mà cũng không đi.
Mặt Phi Yến hơi hơi đỏ lên, có lẽ là vì lo lắng cho nàng.
Kéo áo lại cho ấm, Phi Yến bước ra ngoài.
Đêm qua tuyết rơi có vẻ dày, nàng bước lên tuyết còn nghe tiếng sột soạt.
Phi Yến không thích có người gác đêm nên nha hoàn ngủ ở phòng mình, mới sáng sớm trừ mấy người thô sử quét dọn thì những người khác vẫn còn đang nghỉ ngơi.
Thấy là Tam tiểu thư thì tất cả mọi người đều nghi hoặc, không rõ nàng dậy sớm thế làm gì.
Thật ra ngay cả Phi Yến cũng không biết tại sao mình lại dậy sớm như vậy cho nên nàng cứ đi bộ loanh quanh như thế, trời rất lạnh, nàng sịt mũi, tối qua ngủ sớm nên hôm nay nàng cũng dậy sớm, mới gần sáng nàng đã tỉnh rồi.
Chắc là vẫn thấy buồn bực hành vi của Hoàng đế đại nhân đi.
Đừng nói nàng vốn không có tình cảm gì với người này, dù có nàng cũng tuyệt đối không tiến cung, lại càng không tranh với tỷ tỷ mình.
Mà nếu Hoàng đế thật sự hạ chỉ thì phải làm sao bây giờ.
Tâm tình Phi Yến càng thêm phiền muộn.
Nàng chưa từng trải qua những chuyện này, càng không biết phải phản kháng thứ không thể phản kháng nhất ở thế giới này như thế nào —— Hoàng quyền.
“Phi Yến, sao muội dậy sớm vậy?” Bàng Thống cũng dậy sớm, nghe gã sai vặt nói Tam tiểu thư đang tản bộ trong sân hắn vội vàng chạy qua.
Thật ra hắn biết Phi Yến đang phiền lòng chuyện gì. Không chỉ Phi Yến mà tất cả Bàng gia bọn họ đều đang phiền lòng chuyện này. Không thể hiểu nổi rốt cuộc Hoàng đế nghĩ gì.
Chẳng lẽ chỉ vì muội muội giúp phá án, thoạt nhìn có vẻ thông minh mà muốn nhét vào cung chứ? Bàng gia bọn họ đã có một nữ nhân bị giam trong ấy, uổng phí cả đời, chẳng lẽ còn phải tiếp thêm một người?
“Ca cũng dậy sớm.” Hai người sóng vai mà đi.
“Đừng quá lo lắng, chuyện gì cũng không làm khó được phụ thân đâu, muội chỉ cần thoải mái là được.” Nhìn mũi nàng đỏ lên vì lạnh, hắn không nhịn được mà an ủi tiểu muội minh. Thậm chí hắn còn nghĩ dù gả cho tên tú tài nghèo kia cũng hơn là Hoàng thượng. Ít nhất hắn ta không dám bắt nạt Phi Yến, muội ấy có thể sống vui vẻ.
Phi Yến mỉm cười: “Ca ca mới nghĩ nhiều ấy.”
Nhìn nàng cười như vô tâm vô phế nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.
Bàng Thống hơi bất đắc dĩ: “Không lo lắng thì sao muội lại cười như thế, muội phải tin cha và ca ca, chúng ta sẽ không vì vinh hoa của Bàng gia mà bức bách muội làm chuyện mình không thích như là tiến cung.”
Hắn nói rõ ra suy nghĩ của mình, không biết tại sao khi nhìn thấy nụ cười có phần cẩn thận kia của Phi Yến, đột nhiên hắn cảm thấy thật khó chịu, thật ra Phi Yến cũng sợ đúng không, sợ họ đưa muội ấy vào cung. Có lẽ chính muội ấy cũng không biết ánh mắt của mình không xác định đến mức nào, không xác định về bọn họ.
Thậm chí hắn cũng không biết tại sao Phi Yến lại trở nên như vậy, không phải muội ấy ỷ lại bọn họ nhất sao? Sao mới chưa bao lâu đã biến thành như vậy.
Có lẽ việc điều tra vụ án Lâm đại nhân đã làm muội ấy bị ảnh hưởng.
Nghĩ vậy làm Bàng Thống siết nắm đấm, nếu không phải vì vụ án này thì mọi việc sẽ không đến mức này, Hoàng thượng cũng sẽ không chú ý đến Phi Yến.
Phi Yến nhìn bộ dạng kiên định của Bàng Thống thì lắc đầu thở dài: “Nếu Hoàng thượng thật sự hạ chỉ thì chúng ta có thể kháng chỉ ư? Đương nhiên, cũng có thể Hoàng thượng cũng không có ý như vậy đâu.”
Hoàng thượng biểu hiện rất rõ ràng, nếu dạo trước thì còn có thể nhanh chóng gả Phi Yến ra ngoài, nhưng giờ thì không được, những nhà có gia thế trong kinh thành nhất định sẽ không chấp nhận Phi Yến, dù cha có quyền thế cũng không thể cao hơn Hoàng thượng. Hơn nữa nghịch ý Hoàng thượng nhà bọn họ còn đỡ chứ nhà chồng bên kia nhất định không ổn.
“Phi Yến, ca ca muốn hỏi muội, muội có thích ai không?” Hắn nhìn Phi Yến.
Phi Yến nở nụ cười: “Sao vậy? Đương nhiên là có chứ, phụ thân, ca ca đều là người muội thích, cũng là người thân của muội.”
Thấy nàng vòng vo, Bàng Thống bất đắc dĩ lắc đầu: “Muội biết là không phải ý đó.”
Phi Yến gật đầu, đương nhiên nàng biết, chẳng qua là thấy ca ca nghiêm túc quá nên đùa giỡn cho bớt căng thẳng thôi.
“Muội thích Công Tôn Sách không?”
Thấy Bàng Thống hỏi thẳng Phi Yến hơi ngẩn ngơ. Thật ra nàng cũng không chắc về đáp án, tuy rằng nàng và Công Tôn Sách chưa từng thề non hẹn biển cũng không có hành động cử chỉ thân mật gì, bọn họ ở cạnh nhau cũng chỉ thảo luận về vụ án, nhưng ở cạnh nhau lâu như thế, nàng nhận thấy bản thân mình là một người thích tế thủy trường lưu, mà lâu dần cũng thấy nếu cả hai ở cạnh nhau cũng không tệ.
(Tế thủy trường lưu: dòng suối nhỏ nhưng chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.)
“Muội cũng không biết, có lẽ thích nhưng có đến mức không phải hắn không được không thì muội không biết.” Nàng bĩu môi, nhỏ giọng than.
Bàng Thống nhìn nàng như vậy có chút cảm khái, con gái nhà người ta ngay cả gặp trước khi thành thân còn rất ít, mà muội muội mình còn rối rắm vấn đề có phải không phải hắn không được không.
“Nếu muội gả cho Công Tôn Sách thì sẽ không còn phiền não rồi.” Hắn nói nhỏ.
Phi Yến ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Bàng Thống một lúc rồi lắc lắc đầu.
Bàng Thống hừ lạnh một tiếng: “Sao, hắn ta nhát gan không dám à?”
Nếu vậy thì cũng chỉ là một tên hèn nhát mà thôi.
Phi Yến tiếp tục lắc đầu: “Không phải, thật ra hắn chưa từng đề cập với muội về chuyện này, với lại muội cũng không muốn thành thân vội vàng, không phải vì sợ liên lụy người khác mà vì cảm thấy đó là một biện pháp kém cỏi nhất. Nếu chúng ta làm như vậy, tuy rằng có thể tạm thời giải quyết phiền toái nhưng cũng tương đương với việc tát Hoàng thượng một cái. Tại sao Lâm đại nhân hãm hại Triệu Triết Nam, ngoại trừ vì Triệu Triết Nam khinh thường ông ta còn bởi vì tình cảm giữa Triệu Triết Nam và Trần Quyên Như, người thường còn như thế chẳng lẽ Hoàng thượng sẽ khác ư?”
Bàng Thống nghe Phi Yến phân tích cũng cảm thấy có lý nhưng không nghĩ được cách gì cũng hơi bực mình.
“Có khi không phải do hắn thật sự thích muội hay gì đó mà vì muội cự tuyệt nên có lẽ sẽ trở thành nguyên nhân quan trọng nhất khiến hắn không thể buông tay. Muội thấy cách tốt nhất chính là để Hoàng thượng tự bỏ chủ ý này đi. Hắn không cần muội có vẻ dễ nghe hơn muội không cần hắn.” Tuy nói thế nhưng hai người bọn họ cũng biết đây là chuyện rất khó.
“Tìm người khác để không chú ý đến muội nữa.”
“Vậy thì chung quy cũng sẽ có một ngày hắn nhớ đến. Muội tự thấy cách kia rất tốt, nhưng vấn đề hiện tại chính là phải làm sao để hắn chán ghét muội.”
Phi Yến di di mũi chân, Bàng Thống trầm tư đứng bên cạnh.
“Ca ca, cha có cách gì không?” Nàng hỏi.
Bàng Thống lắc đầu, mấy ngày nay Bàng Thái sư không hề thảo luận chuyện này với hắn, dù hắn có muốn dò hỏi thì phụ thân cũng không hề để ý tới.
Chắc tâm tình người cũng không tốt.
“Ca qua xem đi, có lẽ phụ thân đại nhân đã nghĩ được cách tốt nhất rồi chỉ là chưa nói cho chúng ta biết thôi.” Phi Yến sụt sịt rồi mỉm cười.
Thấy nàng có vẻ bị lạnh đến sổ mũi rồi, Bàng Thống nén giận: “Mau vào phòng, trời lạnh thế này đừng để bị thương hàn, vào nhanh lên.”
/70
|