Edit: Kiri
Nếu người Bàng gia phiền muộn thì còn một người cũng phiền muộn không kém, đó chính là Công Tôn Sách. Tuy rằng Công Tôn Sách tự trọng cao và cũng là người kiêu ngạo, nhưng khi tình địch là nam nhân tôn quý nhất triều đại này thì hắn vẫn còn vài phần tự ti.
Còn nếu cầu thân Phi Yến bây giờ thì hắn lại thấy không phải là thời cơ tốt.
“Công Tôn đại ca, sao giờ huynh còn ở đây?” Sở Sở bực mình, từ sáng Công Tôn đại ca đã đứng trong sân như một cái cọc gỗ vậy, rốt cuộc là sao thế?
Mấy ngày nay huynh ấy im lặng khác thường, không biết có bực mình gì không.
Sở Sở không hiểu nhưng Bao Chửng thì biết, mấy ngày nay hắn thường đến Bát Vương phủ, thi thoảng cũng có nghe đến Phi Yến, hành động hiện giờ của Hoàng Thượng cũng khiến nhiều người suy đoán là Ngài ấy muốn cả hai nữ nhân Bàng gia đều tiến cung ư.
“Sở Sở, muội vào trước đi, huynh nói chuyện với Công Tôn Sách.”
Sở Sở và Bao Chửng luôn rất hiểu nhau nên nàng ấy không nhiều lời mà chỉ gật đầu rời đi.
“Khó chịu à?”
“Không.” Tính cách Công Tôn Sách như thế sao có thể thừa nhận tâm tình của mình.
Bao Chửng thấy hắn như thế mới thở dài: “Ngươi ấy, tính tình quá quật cường, ngươi không nghĩ rằng hai người đi đến ngày hôm nay ngươi cũng có trách nhiệm rất lớn sao?”
Công Tôn Sách khó hiểu quay đầu lại nhìn Bao Chửng.
“Hai người ái mộ lẫn nhau nhưng ngươi lại bỏ về Lư Châu nửa năm chẳng quan tâm đến muội ấy. Chúng ta biết ngươi như thế là vì Bàng Thái Sư không thích ngươi, ngươi cũng không muốn người khác nghĩ rằng ngươi nịnh bợ phủ Thái Sư. Nhưng ngươi có nghĩ xem Phi Yến nghĩ như thế nào không, lúc đó muội ấy bị mất trí, người nhà còn không thể nhận mặt hết, ngươi lại không ở bên, vậy thì phần tình cảm này sao có thể duy trì mãi được.”
Bao Chửng rõ ràng là người ngoài cuộc tỉnh táo, tuy rằng hắn cũng không phải một người dạt dào tình cảm gì nhưng vài chuyện này vẫn nhìn rõ.
“Dù nàng ấy có nhớ tới chuyện trước đây của chúng ta không thì ta vẫn thích nàng. Thích nàng ấy càn quấy của trước kia, cũng thích nàng ấy thông minh mẫn tuệ của bây giờ.” Lần đầu tiên hắn giãi bày tình cảm với người khác nên hơi mất tự nhiên.
Bao Chửng bật cười: “Ngươi nói với ta làm gì, đi nói với muội ấy đi. Có lẽ ngươi thấy bây giờ không phải thời cơ tốt thú muội ấy nhưng chắc gì muội ấy đã nghĩ vậy. Công Tôn Sách, trên thế giới này, có thể gặp được một người mình thích mà người ấy cũng thích mình, là rất khó.”
Đã phá quá nhiều vụ án, bọn họ cũng đã nhìn quen thăng trầm, còn gì tốt đẹp bằng việc người mình thích cũng thích mình?
Có lẽ là do nghe xong lời Bao Chửng nói, Công Tôn Sách rốt cuộc cũng thông suốt.
Thích chính là thích, có khó khăn thì bọn họ cùng giải quyết.
Cửa phủ Thái Sư cũng không phải là khó đến như vậy, nếu mình còn cứ rối rắm vấn đề môn đăng hộ đối thì có khi Phi Yến thật sự sẽ gả cho người khác.
Phi Yến thấy Công Tôn Sách đến thì khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”
Công Tôn Sách đỏ mặt: “Không có chuyện gì thì không thể tìm nàng sao?”
“Không phải. Ta chỉ tò mò thôi, trừ lần trước đến thăm ta, huynh không có việc gì sẽ không đến đây tìm ta.” Phi Yến than thở.
Công Tôn Sách lập tức cảm thấy hơi xấu hổ: “Phi Yến, ta nói chuyện với nàng được không?”
“À, ừ, nói chuyện gì?”
Công Tôn Sách nhìn thấy trong mắt Phi Yến có bóng hình mình thì không hiểu tại sao lại cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Công Tôn Sách cười thoải mái: “Nói chuyện của chúng ta.”
Nếu như Công Tôn Sách nói một cách bình thường thì Phi Yến sẽ không thấy lạ nhưng hắn lại nói một cách chậm rãi, âm cuối hơi kéo dài có chút câu dẫn làm Phi Yến cảm thấy được như có ai cầm lông chim chạm nhẹ vào lòng nàng.
Một cảm giác tê dại khó nói thành lời.
“Ta….. chúng ta có chuyện gì?” Nàng nghiêng đầu.
Có lẽ là nhận ra Phi Yến cũng có phần xấu hổ nên Công Tôn Sách càng thấy yên tâm, thì ra Phi Yến cũng có tình cảm với mình, dù nàng ấy có quên chuyện trước kia thì bây giờ trong lòng nàng ấy vẫn có mình.
Nghĩ như vậy hắn liền cảm thấy vui sướng trong lòng.
“Đương nhiên có chuyện, nàng đã đồng ý sẽ gả cho ta.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Hả? Lúc nào thế? Sao nàng không biết?
“Huynh nói bậy bạ gì thế? Nào có!”
“Đương nhiên là có, nàng không nhớ sao, nàng đã đồng ý với ta rất nhiều lần, khi đó chúng ta hứa hẹn chỉ cần ta đạt được Trạng Nguyên thì sẽ lấy nàng.” Hắn nghiêm mặt nói, điều này sao nàng có thể phủ nhận?
Phi Yến nghe hắn nói như vậy trừng mắt lên: “Thế cũng coi là đồng ý à?”
Sắc mặt Công Tôn Sách hơi đổi, cắn môi nói: “Nàng muốn đổi ý?” Trên mặt còn có vài phần tủi thân.
Thấy hắn như thế, Phi Yến phản xạ có điều kiện giải thích: “Không phải, ta……”
Nhất thời nàng cũng không biết nên nói gì.
Công Tôn Sách thấy thế bật cười: “Ta cũng biết nàng sẽ không đổi ý.”
Nhìn xung quanh một lượt thấy không có ai, Công Tôn Sách to gan hẳn lên: “Phi Yến, ta thích nàng, nhưng ta không biết nàng có thích ta không.” Nói đến đây giọng hắn trở nên hơi đáng thương. “Nhưng ta nghĩ, ta không thể tuân thủ lời hứa của mình.”
Phi Yến bị lời tỏ tình của hắn làm cho ngây ngẩn cả người nhưng nghe thấy câu hắn không muốn giữ lời hứa liền cảm thấy tức giận.
Nàng nghiêm mặt đang định phát hỏa thì chợt nghe giọng hắn khàn khàn nói tiếp: “Ta không muốn giữ lời hứa kia nữa. Ta không biết đến khi nào mình mới có thể thi được Trạng Nguyên, Phi Yến, chúng ta đừng để ý đến điều kiện kia nữa được không? Chúng ta thành thân đi.”
Lời hắn nói như một cơn sấm giáng vào lòng Phi Yến làm nàng ngẩn ngơ đứng đó.
Một lúc lâu sau nàng mới gian nan mở miệng: “Huynh biết chuyện Hoàng Thượng đúng không?”
Hắn gật đầu: “Chuyện đó không liên quan gì đến Hoàng Thượng cả, ta vốn thích nàng, thương nàng đương nhiên là muốn thành thân với nàng. Ta không thể để người khác cướp nàng đi.”
Phi Yến thấy hắn có vẻ xúc động mới nghiêm mặt nói: “Công Tôn Sách, ta biết huynh thích ta. Ta…. ta…. ta cũng không phải là không có chút cảm giác gì với huynh, tuy rằng chúng ta chưa từng thề non hẹn biển, nhưng đã cùng nhau tra án, cùng nhau hành động, ta thấy đó cũng là một cách hẹn hò, cũng rất vui vẻ. Nhưng bây giờ không phải thời điểm tốt để thành thân, ta tin huynh cũng hiểu.”
“Ta mặc kệ là lúc nào, Bao Chửng nói đúng, còn đợi nữa nương tử ta sẽ không cánh mà bay.” Thật hiếm khi hắn nói những câu như thế này.
Phi Yến nghe hắn nói như thế cũng cảm thấy ấm áp trong lòng nhưng nàng không thể hại người khác được.
“Công Tôn Sách, với ta huynh không hề kém cạnh bất cứ kẻ nào, không kém hơn Hoàng Thượng cũng không kém hơn Bao Chửng, huynh rất thông minh. Tuy rằng tất cả mọi người đều nói Bao Chửng là người thông minh nhất thiên hạ nhưng ở vấn đề tình cảm huynh ấy không hề hiểu. Ta không biết huynh ấy nói gì khiến huynh vội vàng như vậy nhưng dù thế nào thì huynh cũng ngẫm lại đi, nghĩ xem như thế nào mới là tốt nhất với chúng ta. Huynh nên biết giờ không phải thời điểm tốt. Đó là Hoàng Thượng, là thiên tử, giờ Ngài ấy còn chưa nói gì mà chúng ta đã cấp bách như thế là tát vào mặt người ta. Nếu mọi chuyện đã đến mức không thể vãn hồi thì dù chúng ta có vô sự nhưng người thân chúng ta sẽ không dễ sống. Cho nên chuyện này chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn.”
Phi Yến phân tích mọi thứ rất rõ ràng, ngay cả Công Tôn Sách cũng không thể không thừa nhận Phi Yến nói đúng, đó cũng là điều khiến hắn băn khoăn, hắn có thể không cần chính mình nhưng không thể không cần mọi người.
“Thật ra ta rất lo lắng.” Giọng hắn có chút mờ mịt cũng có chút lo lắng.
Đương nhiên Phi Yến hiểu, ai cũng đều đang lo lắng, Bàng phi trong cung, cha nàng Bàng Thái Sư, ca ca nàng Bàng Thống, cả những bằng hữu của nàng nữa, có ai không lo lắng đâu?
“Nhưng huynh không thể vì lo lắng mà rối loạn được, Hoàng Thượng còn chưa nói gì đâu, chưa rõ tình hình cụ thể thế nào nên chúng ta cũng đừng buồn lo vô cớ. Lo lắng sớm như thế làm gì có khi Hoàng Thượng vốn chẳng coi trọng ta đâu.”
Thấy mặt hắn vẫn còn hơi cau có, Phi Yến liền đổi giọng: “Hơn nữa, trên đời này cũng không phải chỉ có hai nam nhân các huynh, huynh còn đang trong giai đoạn khảo sát đấy, sao đã muốn chuyển ngay lên chính thức rồi?”
Công Tôn Sách nghe từ mới khó hiểu nhưng cũng hiểu đại khái được ý nó: “Tối thiểu ta còn đang trong giai đoạn khảo sát, bọn họ ngay cả cơ hội lên sân khấu còn không có.” Điều này hắn rất tự tin.
Phi Yến nở nụ cười.
Công Tôn Sách như vậy dường như càng thêm sinh động.
“Lạnh như thế mà huynh chỉ mặc vậy thôi à?” Giờ Phi Yến mới chú ý là hắn chỉ mặc một chiếc áo bông.
Công Tôn Sách nghe đến cái này liền hơi ngượng ngùng: “Lúc ra ngoài ta đi vội quá quên mang áo choàng.”
Hắn một lòng muốn đến phủ Thái Sư thật nhanh đâu có kịp nghĩ đến điều gì khác.
Thấy hắn như vậy Phi Yến lại vui vẻ ra mặt: “À!!” Nàng kéo dài âm cuối tỏ rõ ý trêu chọc làm Công Tôn Sách đỏ bừng mặt.
“Trời cũng không lạnh lắm nên ta cũng không quá để ý.” Hắn mất tự nhiên giải thích.
Nhìn hắn như vậy Phi Yến tiếp tục cười.
Thật ra Công Tôn Sách rất đơn giản cũng khá hợp với nàng, không phải vì để không tiến cung mà nàng mù quáng vớ lấy hắn, thực tế hắn cũng không thể giúp nàng làm gì, mà nàng cũng sẽ không làm liên lụy đến người khác.
Chỉ là ở cạnh nhau lâu ngày, sự quen thuộc, sự ăn ý đã vô tình hình thành từ lúc nào không hay, không phải kiểu lửa tình tung tóe mà là tế thủy trường lưu.
Phi Yến đã trải qua rất nhiều chuyện nên loại tế thủy trường lưu này làm nàng thấy sâu sắc hơn chuyện tình oanh oanh liệt liệt nhiều.
Nếu người Bàng gia phiền muộn thì còn một người cũng phiền muộn không kém, đó chính là Công Tôn Sách. Tuy rằng Công Tôn Sách tự trọng cao và cũng là người kiêu ngạo, nhưng khi tình địch là nam nhân tôn quý nhất triều đại này thì hắn vẫn còn vài phần tự ti.
Còn nếu cầu thân Phi Yến bây giờ thì hắn lại thấy không phải là thời cơ tốt.
“Công Tôn đại ca, sao giờ huynh còn ở đây?” Sở Sở bực mình, từ sáng Công Tôn đại ca đã đứng trong sân như một cái cọc gỗ vậy, rốt cuộc là sao thế?
Mấy ngày nay huynh ấy im lặng khác thường, không biết có bực mình gì không.
Sở Sở không hiểu nhưng Bao Chửng thì biết, mấy ngày nay hắn thường đến Bát Vương phủ, thi thoảng cũng có nghe đến Phi Yến, hành động hiện giờ của Hoàng Thượng cũng khiến nhiều người suy đoán là Ngài ấy muốn cả hai nữ nhân Bàng gia đều tiến cung ư.
“Sở Sở, muội vào trước đi, huynh nói chuyện với Công Tôn Sách.”
Sở Sở và Bao Chửng luôn rất hiểu nhau nên nàng ấy không nhiều lời mà chỉ gật đầu rời đi.
“Khó chịu à?”
“Không.” Tính cách Công Tôn Sách như thế sao có thể thừa nhận tâm tình của mình.
Bao Chửng thấy hắn như thế mới thở dài: “Ngươi ấy, tính tình quá quật cường, ngươi không nghĩ rằng hai người đi đến ngày hôm nay ngươi cũng có trách nhiệm rất lớn sao?”
Công Tôn Sách khó hiểu quay đầu lại nhìn Bao Chửng.
“Hai người ái mộ lẫn nhau nhưng ngươi lại bỏ về Lư Châu nửa năm chẳng quan tâm đến muội ấy. Chúng ta biết ngươi như thế là vì Bàng Thái Sư không thích ngươi, ngươi cũng không muốn người khác nghĩ rằng ngươi nịnh bợ phủ Thái Sư. Nhưng ngươi có nghĩ xem Phi Yến nghĩ như thế nào không, lúc đó muội ấy bị mất trí, người nhà còn không thể nhận mặt hết, ngươi lại không ở bên, vậy thì phần tình cảm này sao có thể duy trì mãi được.”
Bao Chửng rõ ràng là người ngoài cuộc tỉnh táo, tuy rằng hắn cũng không phải một người dạt dào tình cảm gì nhưng vài chuyện này vẫn nhìn rõ.
“Dù nàng ấy có nhớ tới chuyện trước đây của chúng ta không thì ta vẫn thích nàng. Thích nàng ấy càn quấy của trước kia, cũng thích nàng ấy thông minh mẫn tuệ của bây giờ.” Lần đầu tiên hắn giãi bày tình cảm với người khác nên hơi mất tự nhiên.
Bao Chửng bật cười: “Ngươi nói với ta làm gì, đi nói với muội ấy đi. Có lẽ ngươi thấy bây giờ không phải thời cơ tốt thú muội ấy nhưng chắc gì muội ấy đã nghĩ vậy. Công Tôn Sách, trên thế giới này, có thể gặp được một người mình thích mà người ấy cũng thích mình, là rất khó.”
Đã phá quá nhiều vụ án, bọn họ cũng đã nhìn quen thăng trầm, còn gì tốt đẹp bằng việc người mình thích cũng thích mình?
Có lẽ là do nghe xong lời Bao Chửng nói, Công Tôn Sách rốt cuộc cũng thông suốt.
Thích chính là thích, có khó khăn thì bọn họ cùng giải quyết.
Cửa phủ Thái Sư cũng không phải là khó đến như vậy, nếu mình còn cứ rối rắm vấn đề môn đăng hộ đối thì có khi Phi Yến thật sự sẽ gả cho người khác.
Phi Yến thấy Công Tôn Sách đến thì khó hiểu: “Có chuyện gì vậy?”
Công Tôn Sách đỏ mặt: “Không có chuyện gì thì không thể tìm nàng sao?”
“Không phải. Ta chỉ tò mò thôi, trừ lần trước đến thăm ta, huynh không có việc gì sẽ không đến đây tìm ta.” Phi Yến than thở.
Công Tôn Sách lập tức cảm thấy hơi xấu hổ: “Phi Yến, ta nói chuyện với nàng được không?”
“À, ừ, nói chuyện gì?”
Công Tôn Sách nhìn thấy trong mắt Phi Yến có bóng hình mình thì không hiểu tại sao lại cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Công Tôn Sách cười thoải mái: “Nói chuyện của chúng ta.”
Nếu như Công Tôn Sách nói một cách bình thường thì Phi Yến sẽ không thấy lạ nhưng hắn lại nói một cách chậm rãi, âm cuối hơi kéo dài có chút câu dẫn làm Phi Yến cảm thấy được như có ai cầm lông chim chạm nhẹ vào lòng nàng.
Một cảm giác tê dại khó nói thành lời.
“Ta….. chúng ta có chuyện gì?” Nàng nghiêng đầu.
Có lẽ là nhận ra Phi Yến cũng có phần xấu hổ nên Công Tôn Sách càng thấy yên tâm, thì ra Phi Yến cũng có tình cảm với mình, dù nàng ấy có quên chuyện trước kia thì bây giờ trong lòng nàng ấy vẫn có mình.
Nghĩ như vậy hắn liền cảm thấy vui sướng trong lòng.
“Đương nhiên có chuyện, nàng đã đồng ý sẽ gả cho ta.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Hả? Lúc nào thế? Sao nàng không biết?
“Huynh nói bậy bạ gì thế? Nào có!”
“Đương nhiên là có, nàng không nhớ sao, nàng đã đồng ý với ta rất nhiều lần, khi đó chúng ta hứa hẹn chỉ cần ta đạt được Trạng Nguyên thì sẽ lấy nàng.” Hắn nghiêm mặt nói, điều này sao nàng có thể phủ nhận?
Phi Yến nghe hắn nói như vậy trừng mắt lên: “Thế cũng coi là đồng ý à?”
Sắc mặt Công Tôn Sách hơi đổi, cắn môi nói: “Nàng muốn đổi ý?” Trên mặt còn có vài phần tủi thân.
Thấy hắn như thế, Phi Yến phản xạ có điều kiện giải thích: “Không phải, ta……”
Nhất thời nàng cũng không biết nên nói gì.
Công Tôn Sách thấy thế bật cười: “Ta cũng biết nàng sẽ không đổi ý.”
Nhìn xung quanh một lượt thấy không có ai, Công Tôn Sách to gan hẳn lên: “Phi Yến, ta thích nàng, nhưng ta không biết nàng có thích ta không.” Nói đến đây giọng hắn trở nên hơi đáng thương. “Nhưng ta nghĩ, ta không thể tuân thủ lời hứa của mình.”
Phi Yến bị lời tỏ tình của hắn làm cho ngây ngẩn cả người nhưng nghe thấy câu hắn không muốn giữ lời hứa liền cảm thấy tức giận.
Nàng nghiêm mặt đang định phát hỏa thì chợt nghe giọng hắn khàn khàn nói tiếp: “Ta không muốn giữ lời hứa kia nữa. Ta không biết đến khi nào mình mới có thể thi được Trạng Nguyên, Phi Yến, chúng ta đừng để ý đến điều kiện kia nữa được không? Chúng ta thành thân đi.”
Lời hắn nói như một cơn sấm giáng vào lòng Phi Yến làm nàng ngẩn ngơ đứng đó.
Một lúc lâu sau nàng mới gian nan mở miệng: “Huynh biết chuyện Hoàng Thượng đúng không?”
Hắn gật đầu: “Chuyện đó không liên quan gì đến Hoàng Thượng cả, ta vốn thích nàng, thương nàng đương nhiên là muốn thành thân với nàng. Ta không thể để người khác cướp nàng đi.”
Phi Yến thấy hắn có vẻ xúc động mới nghiêm mặt nói: “Công Tôn Sách, ta biết huynh thích ta. Ta…. ta…. ta cũng không phải là không có chút cảm giác gì với huynh, tuy rằng chúng ta chưa từng thề non hẹn biển, nhưng đã cùng nhau tra án, cùng nhau hành động, ta thấy đó cũng là một cách hẹn hò, cũng rất vui vẻ. Nhưng bây giờ không phải thời điểm tốt để thành thân, ta tin huynh cũng hiểu.”
“Ta mặc kệ là lúc nào, Bao Chửng nói đúng, còn đợi nữa nương tử ta sẽ không cánh mà bay.” Thật hiếm khi hắn nói những câu như thế này.
Phi Yến nghe hắn nói như thế cũng cảm thấy ấm áp trong lòng nhưng nàng không thể hại người khác được.
“Công Tôn Sách, với ta huynh không hề kém cạnh bất cứ kẻ nào, không kém hơn Hoàng Thượng cũng không kém hơn Bao Chửng, huynh rất thông minh. Tuy rằng tất cả mọi người đều nói Bao Chửng là người thông minh nhất thiên hạ nhưng ở vấn đề tình cảm huynh ấy không hề hiểu. Ta không biết huynh ấy nói gì khiến huynh vội vàng như vậy nhưng dù thế nào thì huynh cũng ngẫm lại đi, nghĩ xem như thế nào mới là tốt nhất với chúng ta. Huynh nên biết giờ không phải thời điểm tốt. Đó là Hoàng Thượng, là thiên tử, giờ Ngài ấy còn chưa nói gì mà chúng ta đã cấp bách như thế là tát vào mặt người ta. Nếu mọi chuyện đã đến mức không thể vãn hồi thì dù chúng ta có vô sự nhưng người thân chúng ta sẽ không dễ sống. Cho nên chuyện này chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn.”
Phi Yến phân tích mọi thứ rất rõ ràng, ngay cả Công Tôn Sách cũng không thể không thừa nhận Phi Yến nói đúng, đó cũng là điều khiến hắn băn khoăn, hắn có thể không cần chính mình nhưng không thể không cần mọi người.
“Thật ra ta rất lo lắng.” Giọng hắn có chút mờ mịt cũng có chút lo lắng.
Đương nhiên Phi Yến hiểu, ai cũng đều đang lo lắng, Bàng phi trong cung, cha nàng Bàng Thái Sư, ca ca nàng Bàng Thống, cả những bằng hữu của nàng nữa, có ai không lo lắng đâu?
“Nhưng huynh không thể vì lo lắng mà rối loạn được, Hoàng Thượng còn chưa nói gì đâu, chưa rõ tình hình cụ thể thế nào nên chúng ta cũng đừng buồn lo vô cớ. Lo lắng sớm như thế làm gì có khi Hoàng Thượng vốn chẳng coi trọng ta đâu.”
Thấy mặt hắn vẫn còn hơi cau có, Phi Yến liền đổi giọng: “Hơn nữa, trên đời này cũng không phải chỉ có hai nam nhân các huynh, huynh còn đang trong giai đoạn khảo sát đấy, sao đã muốn chuyển ngay lên chính thức rồi?”
Công Tôn Sách nghe từ mới khó hiểu nhưng cũng hiểu đại khái được ý nó: “Tối thiểu ta còn đang trong giai đoạn khảo sát, bọn họ ngay cả cơ hội lên sân khấu còn không có.” Điều này hắn rất tự tin.
Phi Yến nở nụ cười.
Công Tôn Sách như vậy dường như càng thêm sinh động.
“Lạnh như thế mà huynh chỉ mặc vậy thôi à?” Giờ Phi Yến mới chú ý là hắn chỉ mặc một chiếc áo bông.
Công Tôn Sách nghe đến cái này liền hơi ngượng ngùng: “Lúc ra ngoài ta đi vội quá quên mang áo choàng.”
Hắn một lòng muốn đến phủ Thái Sư thật nhanh đâu có kịp nghĩ đến điều gì khác.
Thấy hắn như vậy Phi Yến lại vui vẻ ra mặt: “À!!” Nàng kéo dài âm cuối tỏ rõ ý trêu chọc làm Công Tôn Sách đỏ bừng mặt.
“Trời cũng không lạnh lắm nên ta cũng không quá để ý.” Hắn mất tự nhiên giải thích.
Nhìn hắn như vậy Phi Yến tiếp tục cười.
Thật ra Công Tôn Sách rất đơn giản cũng khá hợp với nàng, không phải vì để không tiến cung mà nàng mù quáng vớ lấy hắn, thực tế hắn cũng không thể giúp nàng làm gì, mà nàng cũng sẽ không làm liên lụy đến người khác.
Chỉ là ở cạnh nhau lâu ngày, sự quen thuộc, sự ăn ý đã vô tình hình thành từ lúc nào không hay, không phải kiểu lửa tình tung tóe mà là tế thủy trường lưu.
Phi Yến đã trải qua rất nhiều chuyện nên loại tế thủy trường lưu này làm nàng thấy sâu sắc hơn chuyện tình oanh oanh liệt liệt nhiều.
/70
|