- Vâng, em là Aya đây ạ!
Cửa mở và Kawashima xuất hiện. Vừa nhìn thấy anh, Chiaki liền giới thiệu và bước ngay vào trong phòng, không quên ngoái lại đằng sau xem có ai theo mình không.
- À, mời cô vào!
Kawashima nói. Rồi anh dùng khăn tay trùm lên tay nắm cửa và cầm lấy nó, kéo cửa, móc khóa xích, từng bước một rất cẩn thận. Tuy nhiên, anh không quên đeo trước cửa tấm bảng: "Xin đừng quấy rầy!"
- Thành thật xin lỗi quý khách vì em đến muộn!
Nói rồi Chiaki liền gọi điện thoại về văn phòng. Phòng đôi, khá rộng rãi và lịch sự. Bộ complet thì rõ là đồ rẻ tiền! Thế mà lại thuê một căn phòng sang trọng như thế này, anh chàng này lạ thật đấy, Chiaki nghĩ thầm. Nhưng dù sao thì khuôn mặt của anh ta cũng không có vẻ gì là khó ưa cả. Anh ta cũng không to béo gì cho cam. Mà xem ra thì đâu có vẻ gì là xấu xa, đê tiện. Nhưng mà tại sao từ nãy đến giờ anh ta lại cứ phải dùng khăn tay để mở cửa thế nhỉ?
- Xin lỗi, tôi có thể uống một chút gì đó được không ạ?
Chiaki vừa nói vừa nhìn ra cửa. Lại nhìn ra cửa. Hành động đó làm Kawashima thấy rất khó chịu. Anh vẫn dùng khăn tay mở tủ lạnh ra và lấy một lon nước giải khát. Vừa đưa nó cho Chiaki anh vừa lo lắng: "Có ai đang đợi cô ta ở bên ngoài à? Hay là trên đường đến đây cô ta đã gặp bảo vệ hoặc một người nào đó và bị chặn lại hỏi han lung tung gì rồi?".
- Có chuyện gì thế?
Kawashima cũng nhìn ra cửa và hỏi.
- Sao cơ ạ? Chuyện gì ạ?
Đừng có hỏi những câu không cần thiết thế chứ, Chiaki vừa uống một hơi hết nửa lon nước vừa thầm nghĩ.
- Tôi thấy hình như cô đang để ý cái gì đó ở ngoài cửa thì phải!
Đúng là một cô gái nhỏ nhắn và trắng trẻo, Kawashima cũng vừa nghĩ vừa trả lời.
- Ồ không! Không có gì đâu ạ!
Vì hoàn toàn không muốn phải nhớ tới cái người đàn ông mặc áo khoác kia một chút nào nên Chiaki đã quyết định bịa ra một câu chuyện khác.
- Chẳng là lúc nãy, trước khi lên đây, em có ghé vào nhà vệ sinh một lát. Lúc đó em có gặp hai người phụ nữ câm dùng ngôn ngữ cử chỉ để nói chuyện với nhau. Cách nói chuyện bằng các động tác tay của họ thật hay làm sao. Em đã bị cuốn hút nên cứ đứng yên ở đó xem họ nói chuyện một lúc. Sau đó thì hai người đó cùng đi lên thang máy với em nên em càng được xem nhiều cử chỉ, động tác của họ hơn. Cách nói chuyện đó quả thật là ấn tượng phải không ạ? Chẳng gây ra một âm thanh, tiếng động nào cả. Thế nên mình cũng không thể hiểu được là họ đang nói gì mà nếu không trực tiếp nhìn thấy họ thì mình cũng không biết là có người đang nói chuyện ấy chứ. Biết đâu bây giờ ở đâu đó bên ngoài cánh cửa kia, hai người phụ nữ đó vẫn đang nói chuyện gì đó cũng nên. Em chỉ hơi tò mò một chút thôi mà.
Một lời nói dối hoàn hảo, Chiaki tự hào với câu chuyện mà mình vừa bịa ra. Đúng là mười tám ngày trước, cô có gặp hai người phụ nữ câm nói chuyện với nhau ở một siêu thị gần khu tập thể nhà cô thật. Trong một cái siêu thị ồn ào, đông đúc như vậy thì chỉ có đứng gần hai người đó là cô mới được yên tĩnh một lúc. Cô đã có cảm giác như mình đang được bảo vệ bởi một hàng rào vô hình rất đặc biệt khi đứng cạnh họ, và mãi cho đến bây giờ cô vẫn còn ấn tượng vì điều đó. Thế nên đối với một người đàn ông ăn mặc bình thường với một bộ complet và một đôi giày rẻ tiền như thế này thì chắc chắn sẽ là một lời nói dối hoàn hảo, phải nói là trên cả tuyệt vời ấy chứ, Chiaki thầm nghĩ.
- Nói chuyện bằng ngôn ngữ cử chỉ à?
Kawashima khẽ hỏi lại. Chắc chắn là người phụ nữ này đang nói dối, anh nghĩ. Mái tóc được chải chuốt rất gọn gàng, cách ăn mặc cũng không tồi. Người tuy nhỏ nhưng vóc dáng khá cân đối. Khuôn mặt xinh xắn và được trang điểm kĩ càng. Cách nói năng, ngôn từ thì khá lịch sự. Tuy nhiên, ánh mắt lại không được tươi tắn, lanh lẹ cho lắm, lúc nào cũng thấy ươn ướt. Mà hình như cô ta bị cận thì phải, mắt có vẻ hơi dại. Cũng không phải là cô ta bị lác nên mới nhìn lệch đi hướng khác trong lúc nói chuyện, mà rõ ràng là cô chẳng nhìn vào đâu khi nói cả. Nhìn vào mắt cô, thật khó có thể biết cô đang nghĩ gì; ánh mắt chẳng ăn nhập gì với ý thức cả. Cô ta đang nói chuyện với mình mà cứ như là cô ta đang ở trong một căn phòng không người và đang nhìn vào một cái ghế không người ngồi và nói vậy. Rõ ràng, đó là đặc điểm của những người đang nói dối, nói dối vì sợ hãi một điều gì đó. Nhưng cô ta sợ cái gì mới được chứ? Tại sao lại phải nói dối mình nhỉ? Cõ lẽ tốt hơn hết là mình phải nhanh chóng tìm cách trói cô ta lại.
- Đây là lần đầu tiên tôi làm cái việc này nên có thể sẽ hành động tùy tiện, không biết ý cô thế nào? - Kawashima nói.
- Anh cứ lột trần em ra và tiến hành thôi. Tất nhiên là anh có thể trói em vào cũng được!
Khuôn mặt của anh chàng này không có vẻ gì là xấu xa và có thể yên tâm được nhưng biết đâu cũng chỉ là một thằng hèn hạ, dơ bẩn thì sao, Chiaki vẫn rất cảnh giác. Tất nhiên là lúc này, cô cũng rất mong là anh ta có thể làm cho những khoái cảm trong cô trỗi dậy. Nhưng mà cô vẫn còn lo sợ không biết anh ta có giống cái người đàn ông mặc áo khoác khi nãy không, không biết anh ta có làm cho mình run lấy bấy như thế không. Nỗi sợ đó còn lớn hơn cả lòng mong mỏi của cô đặt vào người khách lần đầu tiên, xa lạ này. Dù sao đi nữa thì cô cũng chẳng để ý đến cái khăn tay kia mấy. Trông bề ngoài cũng có vẻ hung hăng, mạnh bạo đấy, nhưng với cái khăn đó thì trông anh ta giờ chẳng khác nào mấy bà cô trung tuổi đang tham dự một đám tang hay một buổi lễ coi mắt nào đó.
- Thường thì tôi sẽ nói chuyện một lúc để hai người hiểu nhau trước đã. Rồi sau đó mới có cảm hứng để bắt đầu chuyện ấy.
- Nói chuyện ạ? Chuyện gì cơ ạ?
Kawashima nhìn đồng hồ, cảm thấy hơi lo lắng một chút. Đã sắp bảy giờ rồi. Nếu tính đến chuyện dọn dẹp hiện trường sau khi tiến hành nghi lễ đưa cô gái về cõi chết thì rõ ràng là phải nhanh nhanh lên mới được. Tuy nhiên, tuyệt đối không được làm cho cô ta cảm thấy bất an.
- Chuyện gì cũng được. Xem nào, hãy nói một chuyện nào đó khơi gợi một chút đi! Cái chuyện sex nào mà cô thấy thú vị nhất chẳng hạn.
Có lẽ là hay nhất là dạy cho người đàn ông mặc cái bộ complet tầm thường này biết cách làm thế nào để chiều chuộng, để kích thích được sự hưng phấn và khoái cảm cho đối tác, Chiaki nghĩ. Thế rồi cô nói cho anh nghe về lần quan hệ mà mình cảm thấy hưng phấn nhất. Càng nghe Kawashima càng cảm thấy khó chịu, ruột nóng như lửa đốt. Chẳng hiểu sao lúc này, khi nghe cô ta kể chuyện, bất giác anh lại nhớ đến người phụ nữ hơn anh mười chín tuổi mà anh đã dùng cái dùi đập đá đâm vào bụng. Cứ mỗi lần hai người đánh nhau xong là bà ta lại ngồi khóc lóc, xin lỗi, chửi rủa và mân mê những vết thương trên người anh - có vết tím bầm, vết đang chảy máu, có những vết đã liền sẹo. Bà ta xoa xoa vết thương, hôn lên nó rồi cởi hết quần áo của anh ra. Lần nào cũng thế, người phụ nữ đó luôn thích làm như vậy. Thế nên đã có những lúc anh nghĩ, chắc là bà ta sắp sửa liếm mấy vết thương đó trên người anh. Nhưng rốt cuộc, ngay sau những cử chỉ âu yếm đó, anh lại tiếp tục bị đánh. Bây giờ Kawashima chỉ muốn nhanh chóng được cắt gân Asin của người phụ nữ đang ngồi ngay trước mặt anh, cái người mà theo anh thấy thì trên mu bàn tay không có một nếp nhăn nào, khác hẳn người đàn bà kia.
- Anh đã bao giờ được nhìn thấy một người phụ nữ thủ dâm chưa?
Chiaki vừa nói vừa nở một nụ cười, rồi cô bắt đầu thè lưỡi ra và liếm môi một cách đầy khêu gợi. Theo cách suy nghĩ của cô thì cái chuyện khơi gợi mà Kawashima muốn nói tới không phải là những chuyện ăn chơi trác táng ở các hộp đêm, quán rượu hay là mấy câu chuyện giật gân trong các chương trính soap opera 1 thì còn là chuyện gì được nữa. Thế nên trước hết phải khơi gợi dục vọng của anh ta, phải làm cho anh chàng này thấy thèm khát và ham muốn mới được. Chiaki nhìn người đàn ông mặc bộ complet rẻ tiền kia một cách lả lơi, đầy khiêu khích. Cô ngả người ra ghế sofa như muốn khoe những đường cong quyến rũ trên cơ thể. Bàn tay cô mân mê chân váy, vuốt nhẹ nhàng trên đùi, đồng thời từ từ kéo váy lên. Một chân cô gác lên thành ghế làm chiếc váy càng tớn cao lên, để lộ rõ chiếc quần lót màu tím, làm bằng loại vải trong suốt phía bên trên đôi tất dài, đen và mỏng của cô. Cô lại thè lưỡi ra liếm đầu ngón tay như thể đang thưởng thức một hương vị gì đó rất khác lạ, kích thích mạnh mẽ trí tò mò của người đối diện. Rồi những ngón tay lại nhè nhẹ vuốt ve đôi chân như muốn mê hoặc anh chàng kia bằng cặp đùi gợi cảm của mình. Chắc hẳn là anh chưa từng được thấy hình ảnh của một người phụ nữ nào như thế này đâu! Rồi anh sẽ cảm thấy hưng phấn đến tột. Rồi sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi tắm và trong lúc tắm, tôi sẽ chỉ cho anh biết phải làm thế nào với cái dây cao su của chiếc mũ tắm. Trong lúc Chiaki mải mê theo đuổi trí tưởng tượng của mình thì Kawashima cũng có những quan sát và suy nghĩ riêng. Cô ta đi một đôi giày mới kì quái làm sao. Có lẽ là một dạng bốt cổ ngắn, chỉ che quá mắt cá chân một chút. Một đôi giày đen, gót nhọn, cái đế giày đúng là dài và cực nhỏ. Chà, vậy thì cứ để nguyên đôi giày như thế mà trói cô ta lại rồi cắt gân Asin, kể cũng hay đấy chứ! Giữ lấy chiếc giày cao cổ đó, kéo ra thật mạnh và dứt khoát để nhìn rõ vị trí gót chân, ấn mạnh sống dao vào chỗ đó rồi từ từ xoay ngang và cứa dần dần, thật nhẹ nhàng và êm ái. Đôi giày đó sẽ ra sao nhỉ? Nó sẽ rũ ra như sắp muốn rơi xuống đất? Hay là cùng với những tiếng rin rít nghe lạnh cả tai, nó sẽ bật tung lên, giống như khi cắt vào một sợi dây cao su đang được buộc rất căng nhỉ? Còn người phụ nữ nhỏ bé này sẽ nhắm mắt lại một cách bất lực và rên lên những âm thanh không ai có thể hiểu nổi. Ồ, trông cặp đùi cô ta mới thon dài, mềm mại làm sao! Có phải là nhờ đôi tất đen dài và mỏng kia không nhỉ? Thực sự thì mông và đùi cô ta chẳng đầy đặn chút nào cả. Mà có lẽ là cô ta đã được ai đó dạy cho cái cách à ơi, đong đưa này để câu khách đây mà! Đợi khi nào cô ta làm xong trò này, mình sẽ phải thật dịu dàng bảo cô ta cởi quần áo ra mới được. Dù sao thì diễn xuất của cô gái này đúng là quá tồi; nghĩ vậy, bỗng chốc Kawashima thấy nó thật thú vị, kệch cỡm và buồn cười đến lạ lùng. Thế là anh bật cười thành tiếng, dù tiếng cười rất nhỏ nhưng Chiaki đã nghe thấy mất rồi. Những ngón tay đang mân mê, dờ dẫm nơi quần lót bỗng khựng lại bất động. Mắt mở to, Chiaki thấy người đàn ông với bộ complet rẻ tiền ngồi trước mặt mình đang lấy khăn che mặt và cười. Cô bỗng thấy mình bị sỉ nhục khủng khiếp.
- Dừng cái trò ấy lại được rồi đấy!
Kawashima nói. Cái chân đang gác lên thành ghế vội vàng hạ xuống, chiếc giày cao gót đập mạnh vào thành bàn, có một tiếng động rất lớn vang lên, lon nước giải khát đổ lăn lóc. Không kịp suy nghĩ, Kawashima vội tóm lấy lon nước - anh đã dùng cái tay không, không có khăn tay bọc lót mất rồi.
- Ôi, thằng ngu! Mày vừa làm gì thế không biết!
Kawashima nhìn trân trối vào bàn tay của chính mình, cái bàn tay vẫn còn đang giữ khư khư lon nước ngọt, hai bên thái dương và hai hốc mắt nóng bừng bừng. Anh hét lên rất ta, Chiaki thấy sợ đến mức toàn thân run rẩy. Bất thần, trước mặt cô chỉ còn là một màu trắng; mọi thứ đều trở nên thật mơ hồ. Mình chỉ muốn khơi dậy những dục vọng của anh ta, vậy mà mọi việc lại diễn ra hoàn toàn ngược lại, Chiaki thất vọng và nhận ra rằng càng lúc cô càng không thể cưỡng lại được cảm giác sợ hãi đang lấn át. Ngay cả ánh đèn cũng như đang tắt dần trước mắt cô. Từng từ ngữ như dần trôi xa khỏi đầu óc cô. Dục vọng, thủ dâm, làm tình, bắt đầu là những chữ này, rồi tiếp đến là bộ complet rẻ tiền, sự sỉ nhục, ngôn ngữ của người câm, nhà vệ sinh... .; cô có cảm giác như tất cả những từ ngữ đó đang xếp thành hàng trước mặt cô, và rồi tất cả đều chạy ra xa cô, tan biến trong đầu cô cùng với những ánh đèn neon đang tắt dần. Sau khi những từ ngữ này biến mất thì kí ức sẽ bắt đầu được khơi dậy, Chiaki nghĩ. Lúc nào thì bắt đầu đây? Chỉ tưởng tượng đến đây thôi mà đã thấy sợ lắm rồi, thế này mà nó thực sự bắt đầu thì mình còn hoảng sợ đến mức nào nữa? Đành phải vậy thôi! Cần trang điểm lại một chút mới được. Kawashima thì không tài nào hiểu nổi điều gì đang diễn ra với cô gái này. Anh cảm thấy bất an, không hiểu có phải do đang thủ dâm mà lại bị cười nhạo, rồi còn bị quát rõ to nên cái cô gái nhỏ bé này mới tức giận muốn nổi khùng lên không mà trên khuôn mặt của cô ta, anh hầu như không thấy thể hiện bất kỳ một cảm xúc gì. Có lẽ phải nói gì đó với cô ta thôi. Vừa nghĩ vậy thì anh đã thấy cô gái nhỏ bé kia đột nhiên xách cái túi đang để dưới chân đặt lên đùi, cô ta rờ rẫm trong túi một chút rồi lấy ra một thỏi son. Tay trái cầm hộp phấn, tay phải bắt đầu tô son. Không phải là đang tức giận rồi, anh cảm thấy yên tâm hơn một chút. Thỏi son lướt nhẹ trên môi cô gái, viền môi đã được tô hơi mờ mờ nhưng Kawashima vẫn nhận ra. Chiaki lại cất thỏi son vào túi xách rồi đứng dậy.
- Anh đợi tôi đi tắm một lát nhé!
Cô nói với Kawashima bằng một giọng nghe khác hẳn lúc trước.
- Tắm xong rồi thì tôi trói cô được chứ?
Kawashima hỏi lại.
- Anh muốn làm gì cũng được hết!
Nói xong, Chiaki vừa cười vừa ôm cái túi xách, đi vào nhà tắm và đóng cửa lại.
Cửa mở và Kawashima xuất hiện. Vừa nhìn thấy anh, Chiaki liền giới thiệu và bước ngay vào trong phòng, không quên ngoái lại đằng sau xem có ai theo mình không.
- À, mời cô vào!
Kawashima nói. Rồi anh dùng khăn tay trùm lên tay nắm cửa và cầm lấy nó, kéo cửa, móc khóa xích, từng bước một rất cẩn thận. Tuy nhiên, anh không quên đeo trước cửa tấm bảng: "Xin đừng quấy rầy!"
- Thành thật xin lỗi quý khách vì em đến muộn!
Nói rồi Chiaki liền gọi điện thoại về văn phòng. Phòng đôi, khá rộng rãi và lịch sự. Bộ complet thì rõ là đồ rẻ tiền! Thế mà lại thuê một căn phòng sang trọng như thế này, anh chàng này lạ thật đấy, Chiaki nghĩ thầm. Nhưng dù sao thì khuôn mặt của anh ta cũng không có vẻ gì là khó ưa cả. Anh ta cũng không to béo gì cho cam. Mà xem ra thì đâu có vẻ gì là xấu xa, đê tiện. Nhưng mà tại sao từ nãy đến giờ anh ta lại cứ phải dùng khăn tay để mở cửa thế nhỉ?
- Xin lỗi, tôi có thể uống một chút gì đó được không ạ?
Chiaki vừa nói vừa nhìn ra cửa. Lại nhìn ra cửa. Hành động đó làm Kawashima thấy rất khó chịu. Anh vẫn dùng khăn tay mở tủ lạnh ra và lấy một lon nước giải khát. Vừa đưa nó cho Chiaki anh vừa lo lắng: "Có ai đang đợi cô ta ở bên ngoài à? Hay là trên đường đến đây cô ta đã gặp bảo vệ hoặc một người nào đó và bị chặn lại hỏi han lung tung gì rồi?".
- Có chuyện gì thế?
Kawashima cũng nhìn ra cửa và hỏi.
- Sao cơ ạ? Chuyện gì ạ?
Đừng có hỏi những câu không cần thiết thế chứ, Chiaki vừa uống một hơi hết nửa lon nước vừa thầm nghĩ.
- Tôi thấy hình như cô đang để ý cái gì đó ở ngoài cửa thì phải!
Đúng là một cô gái nhỏ nhắn và trắng trẻo, Kawashima cũng vừa nghĩ vừa trả lời.
- Ồ không! Không có gì đâu ạ!
Vì hoàn toàn không muốn phải nhớ tới cái người đàn ông mặc áo khoác kia một chút nào nên Chiaki đã quyết định bịa ra một câu chuyện khác.
- Chẳng là lúc nãy, trước khi lên đây, em có ghé vào nhà vệ sinh một lát. Lúc đó em có gặp hai người phụ nữ câm dùng ngôn ngữ cử chỉ để nói chuyện với nhau. Cách nói chuyện bằng các động tác tay của họ thật hay làm sao. Em đã bị cuốn hút nên cứ đứng yên ở đó xem họ nói chuyện một lúc. Sau đó thì hai người đó cùng đi lên thang máy với em nên em càng được xem nhiều cử chỉ, động tác của họ hơn. Cách nói chuyện đó quả thật là ấn tượng phải không ạ? Chẳng gây ra một âm thanh, tiếng động nào cả. Thế nên mình cũng không thể hiểu được là họ đang nói gì mà nếu không trực tiếp nhìn thấy họ thì mình cũng không biết là có người đang nói chuyện ấy chứ. Biết đâu bây giờ ở đâu đó bên ngoài cánh cửa kia, hai người phụ nữ đó vẫn đang nói chuyện gì đó cũng nên. Em chỉ hơi tò mò một chút thôi mà.
Một lời nói dối hoàn hảo, Chiaki tự hào với câu chuyện mà mình vừa bịa ra. Đúng là mười tám ngày trước, cô có gặp hai người phụ nữ câm nói chuyện với nhau ở một siêu thị gần khu tập thể nhà cô thật. Trong một cái siêu thị ồn ào, đông đúc như vậy thì chỉ có đứng gần hai người đó là cô mới được yên tĩnh một lúc. Cô đã có cảm giác như mình đang được bảo vệ bởi một hàng rào vô hình rất đặc biệt khi đứng cạnh họ, và mãi cho đến bây giờ cô vẫn còn ấn tượng vì điều đó. Thế nên đối với một người đàn ông ăn mặc bình thường với một bộ complet và một đôi giày rẻ tiền như thế này thì chắc chắn sẽ là một lời nói dối hoàn hảo, phải nói là trên cả tuyệt vời ấy chứ, Chiaki thầm nghĩ.
- Nói chuyện bằng ngôn ngữ cử chỉ à?
Kawashima khẽ hỏi lại. Chắc chắn là người phụ nữ này đang nói dối, anh nghĩ. Mái tóc được chải chuốt rất gọn gàng, cách ăn mặc cũng không tồi. Người tuy nhỏ nhưng vóc dáng khá cân đối. Khuôn mặt xinh xắn và được trang điểm kĩ càng. Cách nói năng, ngôn từ thì khá lịch sự. Tuy nhiên, ánh mắt lại không được tươi tắn, lanh lẹ cho lắm, lúc nào cũng thấy ươn ướt. Mà hình như cô ta bị cận thì phải, mắt có vẻ hơi dại. Cũng không phải là cô ta bị lác nên mới nhìn lệch đi hướng khác trong lúc nói chuyện, mà rõ ràng là cô chẳng nhìn vào đâu khi nói cả. Nhìn vào mắt cô, thật khó có thể biết cô đang nghĩ gì; ánh mắt chẳng ăn nhập gì với ý thức cả. Cô ta đang nói chuyện với mình mà cứ như là cô ta đang ở trong một căn phòng không người và đang nhìn vào một cái ghế không người ngồi và nói vậy. Rõ ràng, đó là đặc điểm của những người đang nói dối, nói dối vì sợ hãi một điều gì đó. Nhưng cô ta sợ cái gì mới được chứ? Tại sao lại phải nói dối mình nhỉ? Cõ lẽ tốt hơn hết là mình phải nhanh chóng tìm cách trói cô ta lại.
- Đây là lần đầu tiên tôi làm cái việc này nên có thể sẽ hành động tùy tiện, không biết ý cô thế nào? - Kawashima nói.
- Anh cứ lột trần em ra và tiến hành thôi. Tất nhiên là anh có thể trói em vào cũng được!
Khuôn mặt của anh chàng này không có vẻ gì là xấu xa và có thể yên tâm được nhưng biết đâu cũng chỉ là một thằng hèn hạ, dơ bẩn thì sao, Chiaki vẫn rất cảnh giác. Tất nhiên là lúc này, cô cũng rất mong là anh ta có thể làm cho những khoái cảm trong cô trỗi dậy. Nhưng mà cô vẫn còn lo sợ không biết anh ta có giống cái người đàn ông mặc áo khoác khi nãy không, không biết anh ta có làm cho mình run lấy bấy như thế không. Nỗi sợ đó còn lớn hơn cả lòng mong mỏi của cô đặt vào người khách lần đầu tiên, xa lạ này. Dù sao đi nữa thì cô cũng chẳng để ý đến cái khăn tay kia mấy. Trông bề ngoài cũng có vẻ hung hăng, mạnh bạo đấy, nhưng với cái khăn đó thì trông anh ta giờ chẳng khác nào mấy bà cô trung tuổi đang tham dự một đám tang hay một buổi lễ coi mắt nào đó.
- Thường thì tôi sẽ nói chuyện một lúc để hai người hiểu nhau trước đã. Rồi sau đó mới có cảm hứng để bắt đầu chuyện ấy.
- Nói chuyện ạ? Chuyện gì cơ ạ?
Kawashima nhìn đồng hồ, cảm thấy hơi lo lắng một chút. Đã sắp bảy giờ rồi. Nếu tính đến chuyện dọn dẹp hiện trường sau khi tiến hành nghi lễ đưa cô gái về cõi chết thì rõ ràng là phải nhanh nhanh lên mới được. Tuy nhiên, tuyệt đối không được làm cho cô ta cảm thấy bất an.
- Chuyện gì cũng được. Xem nào, hãy nói một chuyện nào đó khơi gợi một chút đi! Cái chuyện sex nào mà cô thấy thú vị nhất chẳng hạn.
Có lẽ là hay nhất là dạy cho người đàn ông mặc cái bộ complet tầm thường này biết cách làm thế nào để chiều chuộng, để kích thích được sự hưng phấn và khoái cảm cho đối tác, Chiaki nghĩ. Thế rồi cô nói cho anh nghe về lần quan hệ mà mình cảm thấy hưng phấn nhất. Càng nghe Kawashima càng cảm thấy khó chịu, ruột nóng như lửa đốt. Chẳng hiểu sao lúc này, khi nghe cô ta kể chuyện, bất giác anh lại nhớ đến người phụ nữ hơn anh mười chín tuổi mà anh đã dùng cái dùi đập đá đâm vào bụng. Cứ mỗi lần hai người đánh nhau xong là bà ta lại ngồi khóc lóc, xin lỗi, chửi rủa và mân mê những vết thương trên người anh - có vết tím bầm, vết đang chảy máu, có những vết đã liền sẹo. Bà ta xoa xoa vết thương, hôn lên nó rồi cởi hết quần áo của anh ra. Lần nào cũng thế, người phụ nữ đó luôn thích làm như vậy. Thế nên đã có những lúc anh nghĩ, chắc là bà ta sắp sửa liếm mấy vết thương đó trên người anh. Nhưng rốt cuộc, ngay sau những cử chỉ âu yếm đó, anh lại tiếp tục bị đánh. Bây giờ Kawashima chỉ muốn nhanh chóng được cắt gân Asin của người phụ nữ đang ngồi ngay trước mặt anh, cái người mà theo anh thấy thì trên mu bàn tay không có một nếp nhăn nào, khác hẳn người đàn bà kia.
- Anh đã bao giờ được nhìn thấy một người phụ nữ thủ dâm chưa?
Chiaki vừa nói vừa nở một nụ cười, rồi cô bắt đầu thè lưỡi ra và liếm môi một cách đầy khêu gợi. Theo cách suy nghĩ của cô thì cái chuyện khơi gợi mà Kawashima muốn nói tới không phải là những chuyện ăn chơi trác táng ở các hộp đêm, quán rượu hay là mấy câu chuyện giật gân trong các chương trính soap opera 1 thì còn là chuyện gì được nữa. Thế nên trước hết phải khơi gợi dục vọng của anh ta, phải làm cho anh chàng này thấy thèm khát và ham muốn mới được. Chiaki nhìn người đàn ông mặc bộ complet rẻ tiền kia một cách lả lơi, đầy khiêu khích. Cô ngả người ra ghế sofa như muốn khoe những đường cong quyến rũ trên cơ thể. Bàn tay cô mân mê chân váy, vuốt nhẹ nhàng trên đùi, đồng thời từ từ kéo váy lên. Một chân cô gác lên thành ghế làm chiếc váy càng tớn cao lên, để lộ rõ chiếc quần lót màu tím, làm bằng loại vải trong suốt phía bên trên đôi tất dài, đen và mỏng của cô. Cô lại thè lưỡi ra liếm đầu ngón tay như thể đang thưởng thức một hương vị gì đó rất khác lạ, kích thích mạnh mẽ trí tò mò của người đối diện. Rồi những ngón tay lại nhè nhẹ vuốt ve đôi chân như muốn mê hoặc anh chàng kia bằng cặp đùi gợi cảm của mình. Chắc hẳn là anh chưa từng được thấy hình ảnh của một người phụ nữ nào như thế này đâu! Rồi anh sẽ cảm thấy hưng phấn đến tột. Rồi sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi tắm và trong lúc tắm, tôi sẽ chỉ cho anh biết phải làm thế nào với cái dây cao su của chiếc mũ tắm. Trong lúc Chiaki mải mê theo đuổi trí tưởng tượng của mình thì Kawashima cũng có những quan sát và suy nghĩ riêng. Cô ta đi một đôi giày mới kì quái làm sao. Có lẽ là một dạng bốt cổ ngắn, chỉ che quá mắt cá chân một chút. Một đôi giày đen, gót nhọn, cái đế giày đúng là dài và cực nhỏ. Chà, vậy thì cứ để nguyên đôi giày như thế mà trói cô ta lại rồi cắt gân Asin, kể cũng hay đấy chứ! Giữ lấy chiếc giày cao cổ đó, kéo ra thật mạnh và dứt khoát để nhìn rõ vị trí gót chân, ấn mạnh sống dao vào chỗ đó rồi từ từ xoay ngang và cứa dần dần, thật nhẹ nhàng và êm ái. Đôi giày đó sẽ ra sao nhỉ? Nó sẽ rũ ra như sắp muốn rơi xuống đất? Hay là cùng với những tiếng rin rít nghe lạnh cả tai, nó sẽ bật tung lên, giống như khi cắt vào một sợi dây cao su đang được buộc rất căng nhỉ? Còn người phụ nữ nhỏ bé này sẽ nhắm mắt lại một cách bất lực và rên lên những âm thanh không ai có thể hiểu nổi. Ồ, trông cặp đùi cô ta mới thon dài, mềm mại làm sao! Có phải là nhờ đôi tất đen dài và mỏng kia không nhỉ? Thực sự thì mông và đùi cô ta chẳng đầy đặn chút nào cả. Mà có lẽ là cô ta đã được ai đó dạy cho cái cách à ơi, đong đưa này để câu khách đây mà! Đợi khi nào cô ta làm xong trò này, mình sẽ phải thật dịu dàng bảo cô ta cởi quần áo ra mới được. Dù sao thì diễn xuất của cô gái này đúng là quá tồi; nghĩ vậy, bỗng chốc Kawashima thấy nó thật thú vị, kệch cỡm và buồn cười đến lạ lùng. Thế là anh bật cười thành tiếng, dù tiếng cười rất nhỏ nhưng Chiaki đã nghe thấy mất rồi. Những ngón tay đang mân mê, dờ dẫm nơi quần lót bỗng khựng lại bất động. Mắt mở to, Chiaki thấy người đàn ông với bộ complet rẻ tiền ngồi trước mặt mình đang lấy khăn che mặt và cười. Cô bỗng thấy mình bị sỉ nhục khủng khiếp.
- Dừng cái trò ấy lại được rồi đấy!
Kawashima nói. Cái chân đang gác lên thành ghế vội vàng hạ xuống, chiếc giày cao gót đập mạnh vào thành bàn, có một tiếng động rất lớn vang lên, lon nước giải khát đổ lăn lóc. Không kịp suy nghĩ, Kawashima vội tóm lấy lon nước - anh đã dùng cái tay không, không có khăn tay bọc lót mất rồi.
- Ôi, thằng ngu! Mày vừa làm gì thế không biết!
Kawashima nhìn trân trối vào bàn tay của chính mình, cái bàn tay vẫn còn đang giữ khư khư lon nước ngọt, hai bên thái dương và hai hốc mắt nóng bừng bừng. Anh hét lên rất ta, Chiaki thấy sợ đến mức toàn thân run rẩy. Bất thần, trước mặt cô chỉ còn là một màu trắng; mọi thứ đều trở nên thật mơ hồ. Mình chỉ muốn khơi dậy những dục vọng của anh ta, vậy mà mọi việc lại diễn ra hoàn toàn ngược lại, Chiaki thất vọng và nhận ra rằng càng lúc cô càng không thể cưỡng lại được cảm giác sợ hãi đang lấn át. Ngay cả ánh đèn cũng như đang tắt dần trước mắt cô. Từng từ ngữ như dần trôi xa khỏi đầu óc cô. Dục vọng, thủ dâm, làm tình, bắt đầu là những chữ này, rồi tiếp đến là bộ complet rẻ tiền, sự sỉ nhục, ngôn ngữ của người câm, nhà vệ sinh... .; cô có cảm giác như tất cả những từ ngữ đó đang xếp thành hàng trước mặt cô, và rồi tất cả đều chạy ra xa cô, tan biến trong đầu cô cùng với những ánh đèn neon đang tắt dần. Sau khi những từ ngữ này biến mất thì kí ức sẽ bắt đầu được khơi dậy, Chiaki nghĩ. Lúc nào thì bắt đầu đây? Chỉ tưởng tượng đến đây thôi mà đã thấy sợ lắm rồi, thế này mà nó thực sự bắt đầu thì mình còn hoảng sợ đến mức nào nữa? Đành phải vậy thôi! Cần trang điểm lại một chút mới được. Kawashima thì không tài nào hiểu nổi điều gì đang diễn ra với cô gái này. Anh cảm thấy bất an, không hiểu có phải do đang thủ dâm mà lại bị cười nhạo, rồi còn bị quát rõ to nên cái cô gái nhỏ bé này mới tức giận muốn nổi khùng lên không mà trên khuôn mặt của cô ta, anh hầu như không thấy thể hiện bất kỳ một cảm xúc gì. Có lẽ phải nói gì đó với cô ta thôi. Vừa nghĩ vậy thì anh đã thấy cô gái nhỏ bé kia đột nhiên xách cái túi đang để dưới chân đặt lên đùi, cô ta rờ rẫm trong túi một chút rồi lấy ra một thỏi son. Tay trái cầm hộp phấn, tay phải bắt đầu tô son. Không phải là đang tức giận rồi, anh cảm thấy yên tâm hơn một chút. Thỏi son lướt nhẹ trên môi cô gái, viền môi đã được tô hơi mờ mờ nhưng Kawashima vẫn nhận ra. Chiaki lại cất thỏi son vào túi xách rồi đứng dậy.
- Anh đợi tôi đi tắm một lát nhé!
Cô nói với Kawashima bằng một giọng nghe khác hẳn lúc trước.
- Tắm xong rồi thì tôi trói cô được chứ?
Kawashima hỏi lại.
- Anh muốn làm gì cũng được hết!
Nói xong, Chiaki vừa cười vừa ôm cái túi xách, đi vào nhà tắm và đóng cửa lại.
/18
|