Một cô gái thật lạ lùng, Kawashima nghĩ. Kể từ khi cái cô gái bé nhỏ đó tô cho môi đỏ hồng lên rồi đi vào nhà tắm thì cũng đã ba mươi phút rồi. Anh đã lấy khăn tay lau đi lau lại cái lon mà lúc nãy đã sơ ý cầm vào không biết bao nhiêu lần rồi. Những dụng cụ cần thiết cho việc hành xử cô gái này cũng đã được chuẩn bị đâu vào đấy. Trong lúc đeo đôi găng tay da mới vào và tháo những thứ giấy bọc ở con dao và chiếc dùi đập đá ra, Kawashima nhớ lại đôi chân thon dài, yểu điệu của cô gái nhỏ nhắn kia. Bụng cô ta chắc cũng sẽ rất nhỏ, anh bắt đầu tưởng tượng. Mình đã mua một cái dùi đập đá có cái đầu kim loại rất dài và nhọn. Có lẽ nó phải dài tới 15, 17 centimet ấy chứ. Thế nên có lẽ nó sẽ đâm xuyên qua bụng cô gái và chòi hẳn ra sau lưng. Ban đầu mình đã định sẽ trói cô ta vào ghế sofa rồi đâm, nhưng như thế thì không thể thấy được cái đầu dùi đâm ra phía sau. Tốt nhất là nên nghĩ lại và thay đổi cách trói cô ta cho phù hợp. Nếu có thể treo được cô ta lên trần nhà thì hay biết mấy nhưng với một căn phòng như thế này, việc đó là không thể. Mới nghĩ được có thế thì Kawashima sực nhớ ra và thấy vô cùng sốt ruột. Bây giờ, Kawashima cứ lo lắng, đứng dựa lưng vào bức tường thấp ngăn giữa nhà tắm và hành lang, hết đeo găng tay vào rồi lại tháo găng tay ra. Nghĩ thế nào anh cũng không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra trong đó. Có lẽ là cô ta còn gội đầu nữa. Trí tưởng tượng của anh bắt đầu chuyển sang đôi mắt lúc nào cũng như không nhìn vào đâu của cô gái bé nhỏ kia. Lúc nào cũng ươn ướt, ý thức và ánh mắt dường như không đi liền với nhau mà cứ lơ đễnh đi đâu; nhìn vào mắt cô ta, đúng là không thấy được một chút gì bình yên thanh thản trong tâm hồn. Người phụ nữ với đôi mắt như vậy, Kawashima cứ có cảm giác là đã gặp ở đâu đó rồi nhưng với anh, ngoài Yoko ra, những người phụ nữ khác chỉ toàn để lại cho anh những kỉ niệm tồi tệ nên anh cũng không muốn cố bới móc, tìm lại hình ảnh của người phụ nữ đó trong kí ức đau buồn của quá khứ làm gì.
- Này, cô vẫn ổn đấy chứ?
Anh gõ cửa nhà tắm và hỏi. "Vâ-âng", có tiếng đáp lại. "Vâng, tôi xong bây giờ đây!", giọng rất cao và âm điệu cũng khác hẳn. Giống như giọng nói được phát ra từ một cái băng đang chạy thì bị rối. Tiếng nước từ vòi hoa sen vẫn không ngừng chảy.
Son phấn đã nhoen hết ra rồi! Một mình trong nhà tắm, Chiaki ngắm mình trong gương và nghĩ. Phải tô son lại cho thật đẹp mới được. Cô lấy giấy ăn lau sạch những vết son ở quanh môi. Cô chà mạnh đến nỗi đôi môi như sắp bị bật ra, nhưng hình như cô đã không còn cảm giác gì nữa rồi. Cô cởi váy ra và rũ rũ lại một chút rồi đặt lên bồn rửa mặt. Cô cũng làm y như vậy với chiếc váy mặc lót bên trong. Cô mở vòi hoa sen ra, vặn núm điều chỉnh nhiệt độ từ mức C sang mức H rồi hứng hai tay dưới dòng nước dường như đang sôi. Nóng quá! Cô kêu lên. Tiếp theo, cô lại vặn núm điều chỉnh từ H sang C và vặn nước ra, rồi cũng như vậy, cô đặt hai tay dưới vòi nước. Chiaki dùng cả hai lòng bàn tay, cứ làm đi làm lại như thế, liên tục hàng chục lần. Không khóa vòi lại mà cứ để nước chảy mãi, cô quay lại chỗ cái gương, vừa tháo áo nịt ngực ra vừa hồi tưởng: "Lần đầu tiên việc tương tự này đã xảy ra với mình là vào lúc học phổ thông trung học". Cô nhớ rất rõ cảm giác trong cái lần đầu tiên cô gặp phải tình trạng tương tự. Lúc đó, Chiaki đang học lớp Mười một. Cô cùng bạn bè đã tụ tập ở nhà một người bạn. Vì lúc đó không có ai ở nhà nên cả bọn đã quyết định xem một cuốn băng video dành cho người lớn. Mấy đứa mở ra xem luôn, cũng chẳng thèm tua lại từ đầu. Trên màn hình hiện ra toàn những cảnh sex. Không rõ là xem cuốn băng đó được bao lâu thì đột nhiên Chiaki cảm thấy đau bụng, và trong lúc cố chịu đựng cơn đau, cô đã cảm thấy vô cùng sợ hãi. Dường như có ai đó đang chiếu thẳng máy quay vào mặt cô, và rồi một hình ảnh rất khác lạ xuất hiện trước mắt. Tính đến nay thì việc đó cũng đã tái diễn khoảng bảy lần. Chẳng còn cảm thấy ham muốn, dục vọng gì nữa, bắt đầu là như thế. Cho dù có gặp được một anh chàng trẻ trung và đẹp trai với khuôn mặt đầy quyết rũ đi chăng nữa thì cô cũng chẳng muốn vuốt ve, ôm ấp anh ta hay muốn được anh ta làm như vậy với mình. Cô không thể cảm nhận được chính xác đó là chỗ nào nhưng có lẽ là ở rất nhiều ngóc ngách từ trong sâu thẳm tâm hồn và thể xác cô đang đói khát một điều gì đó làm cho cô có cảm giác đau đớn, day dứt. Nhưng nó lại không hề biểu hiện ra bên ngoài. Ở đâu đó, các mạch máu và các dây thần kinh của cô như đã bị cắt đứt khiến cho cảm giác đói khát và các dục vọng trong cô cũng như bị tách rời ra, không liên quan gì đến nhau. Tình trạng đó kéo dài khá lâu. Có khi nó diễn ra liên tục trong suốt 938 ngày. Quá lo lắng về điều đó, Chiaki đã chấp nhận quan hệ với mấy ông khách làng chơi nhưng không những cô không có được sự thích thú trong lúc quan hệ mà thậm chí cô còn không thể hiểu được là mình đang làm gì nữa. Cái cảm giác như bị một người nào đó ở trên trần nhà nhìn xuống cũng xuất hiện chính vào những lúc cô đang tiến hành những quan hệ đáng thất vọng đó. Cái người nào đó là ai thì chính mình cũng biết rất rõ, vừa cởi quần lót ra Chiaki vừa nghĩ. Cái người mà ở trên trần nhà nhìn xuống phía dưới xem mình làm tình với mấy gã đàn ông đó thực ra chính là mình chứ ai. Lần đầu tiên nhận ra sự xuất hiện của "người đó" mình đã kêu lên: "Đừng có nhìn tôi", nhưng vừa nói thì lập tức "người đó" lại cười lên một cách mỉa mai làm mình im bặt, chẳng dám chuyện trò gì nữa. Thực ra thì mình cũng đã từng lo lắng rằng nếu cứ tiếp tục nói chuyện thì có lẽ mình sẽ bị phân thân thành hai con người hoàn toàn khác nhau mất. Cái anh chàng kia chắc là mắc bệnh sạch sẽ thái quá, Chiaki chợt dừng lại một chút và nhớ lại hình ảnh của người đàn ông với bộ complet rẻ tiền vừa rồi. Anh ta cứ cầm mãi cái khăn trên tay mà không chịu buông ra. Một người đàn ông như vậy thì đúng là bị bệnh rồi. Thực ra là anh ta rất thích những cái bẩn thỉu, dơ dáy và rất muốn được làm những việc dơ bẩn. Cái con người đó cũng vậy. Cái con người đó? Cái con người đó mà mình muốn nói ấy, rốt cuộc là ai đây? Cái con người đó khi ở trước mặt mọi người thì lúc nào cũng tỏ ra sạch sẽ, gọn gàng, áo sơ mi cổ cồn trắng tinh. Quần thì là cháy li, tưởng chừng như sờ vào là có thể đứt tay ngay được. Đi đâu cũng cầm theo một cái khăn tay trắng và chẳng bao giờ chịu buông ra. Cũng có lần bị người khác trêu là trông chẳng khác gì mấy bà trung tuổi trong đám tang hay các buổi coi mắt, nhưng cái con người đó đã nói rằng nếu lúc nào cũng tắm rửa sạch sẽ, gọn gàng, mặc áo sơ mi cổ cồn trắng và luôn cầm theo một chiếc khăn tay trắng thì ngay cả tâm hồn cũng sẽ trở nên trong sáng, thanh tịnh. Cái con người đó chính là bố của mình. Cái con người đó thực ra rất thích bẩn. Ông ta đã nói với mình lúc còn học tiểu học là: "Chiaki, đừng có đi tắm làm gì! Bố thực sự rất thích Chiaki đấy! Vì thế, tất cả những chỗ bẩn trên người cứ để bố liếm hết đi cho, nhé! Nếu con có cảm thấy trong người thế nào thì không việc gì phải sợ đâu! Nhưng mà cũng không được kể chuyện này cho ai đâu nhé! Đây là bí mật của hai chúng ta thôi đấy! Kể cả mẹ cũng không được kể đâu! Nếu mà có bất kỳ ai biết được chuyện này thì cả mẹ lẫn Chiaki đều không thể sống cùng nhau, không muốn nhìn mặt nhau nữa đâu đấy! Tuyệt đối không được nói ra nhé!". Nhưng đến khi lên cấp hai, mình đã kể chuyện đó cho bạn bè, và cho cả mẹ nữa. Biết chuyện, mẹ đã nói bố rất nhiều. Cái con người đó đứng yên một lúc lâu, im lặng nghe mẹ nói, vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, vẫn nắm chặt chiếc khăn trắng trong tay. Rồi đột nhiên, bố quay sang phía mình, rất tức giận. Con nói gì lạ thế? Tại sao lại nói dối như thế? Đó là lần đầu tiên cái con người đó tức giận. Kể từ đó trở đi, thỉnh thoảng cái con người đó lại đột nhiên tức giận. Ngay cả tâm hồn cũng sẽ trở nên trong sáng, thanh tịnh. Ngay cả tâm hồn cũng sẽ trở nên trong sáng, thanh tịnh. Ngay cả tâm hồn cũng sẽ trở nên trong sáng, thanh tịnh. Toàn những lời dối trá, đểu giả mà thôi! Những từ ngữ đó, biến hết đi cho rồi! Chiaki lẩm bẩm chửi thầm. Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài và cô nghe thấy tiếng gọi: "Này, cô vẫn ổn đấy chứ?". "Vâ-âng", Chiaki trả lời rất rõ ràng, "Vâng, tôi xong bây giờ đây!". Ngay sau đó, những từ ngữ kia đúng là đã hoàn toàn biến mất. Sự biến mất thì đúng là cô thực sự cảm nhận được và cảm thấy rất rõ vào cái thời khắc mà nó diễn ra, nhưng còn cái gọi là những từ ngữ thì hình như là đang bị khô kiệt đi. Giống như một tờ tiền giấy cũ nát, nhăn nheo đã bị người ta vứt bỏ vậy. Ngay cả khi chủ nhân của nó nghĩ là mình vẫn còn muốn sử dụng đồng tiền đó nên đã bỏ ra rất nhiều thời gian, cố gắng vuốt các nếp nhăn cho thật phẳng phiu, hy vọng có thể đem cho một người nào khác để họ mua một cái gì đó chẳng hạn thì rốt cuộc anh ta cũng không thể cho ai được vì dù có cố gắng đến mấy, nó cũng hoàn toàn không thể sử dụng được nữa. Ngay cả người được cho cũng không muốn và không thể nhận tờ tiền đó về làm gì. Quá thất vọng, anh ta cầm tờ tiền giơ lên trước mặt, nín thở, nhìn chằm chằm vào nó và chỉ cần tác động một lực rất nhỏ cũng có thể nghe được tiếng tờ tiền đang từ từ tách ra. Khi sự biến mất diễn ra thì giống như những cây cỏ khô bị gió cuốn thành từng búi - nó sẽ bị cuộn tròn lại như một quả bóng và ngày càng nhỏ đi, đồng thời sẽ bốc ra một thứ mùi ngai ngái, khó chịu giống như mùi của lõi cây, và nó truyền từ dịch tủy, dây thanh âm qua các mạch máu, dây thần kinh, len len lỏi lỏi một cách rất khó chịu đến từng ngóc ngách trong cơ thể. Những từ ngữ cuộn tròn như đồng xu trong các trò chơi pachinko 2 hay như những viên ngậm chống viêm họng đó vừa lăn lóc, len lỏi trong cơ thể vừa dần biến mất và trong quá trình đó, nó đã va chạm, đâm sầm vào những ngõ ngách sâu kín trong tâm hồn, đánh thức một cái gì đó trong con người cô. Đó là ký ức. Ký ức khác hẳn với những từ ngữ; nó trơn tru, mượt mà chứ không gai góc, nhăn nhúm. Nó là một thứ mà bên ngoài bám đầy một loại dung dịch nhờn nhờn, dinh dính giống như ở dương vật ngay sau khi xuất tinh hay giống như chỗ đó trong những ngày kinh nguyệt. Nó giống hệt như một con rắn hay một con sâu nhỏ xíu đang bơi trong nước. Ký ức đang ngủ say trong những ngóc ngách sâu kín của cơ thể, nên khi được đánh thức, ban đầu nó sẽ còn ngỡ ngàng, từ tốn, nhưng rồi nhanh chóng nó sẽ tìm cách lao ra bên ngoài cơ thể. Khi ký ức vừa lao ra bên ngoài thì lập tức cơ thể bị mất cảm giác. Ban đầu là môi bị mất cảm giác, rồi lần lượt đến hai lòng bàn tay, các đầu ngón chân, phía dưới nách và lan ra xung quanh. Ký ức từ các lỗ chân lông thoát ra bên ngoài, tạo thành hình ảnh khiến cho Chiaki có cảm giác như nó đang trôi nổi, bồng bềnh xunh quanh. Những ký ức còn lại, tất cả cũng đang cố bơi, vừa trôi nổi, vừa chờ đợi đến lúc được thoát ra ngoài. Khi tất cả ký ức đã cập bến thì trước mắt Chiaki như có một chiếc ti vi vừa mới mở, các hình ảnh bắt đầu nối tiếp nhau hiện ra giống như một chương trình ti vi đang được phát liên tục. Bắt đầu là khuôn mặt của cái con người đó đang sung sướng liếm láp cái chỗ đó của mình. Khuôn mặt của cái con người đó ngấu nghiến giống như đang có buộc một sợi dây thừng vào một mớ rau đã thối gần hết. "Ôi, thích quá!", cái con người đó thì thầm một cách sung sướng. Cái con người đó cứ không ngừng thì thầm như vậy. "Ôi, thích quá", Ôi, thích quá", Ôi, thích quá", "Thích thật", "Thích thật", "Thích thật", "Thích thật", "Thích thật", "Thích thật". Không biết từ lúc nào, cùng với tiếng thì thầm ấy của cái con người đó còn có một tiếng nói khác vang lên. Tiếng nói của một đứa con gái, tiếng của chính mình. Chiaki lại sờ vào cái vòng kim loại đeo ở đầu vú, cô kéo nó lên. Hoàn toàn chẳng có cảm giác đau đớn gì cả. Cô kéo mãi cho đến khi ngực của cô đã căng lên như một chiếc lều, ở cái chỗ xuyên ngang đầu vú, một chút máu rỉ ra.
Tiếng vòi hoa sen chảy làm Kawashima liên tưởng đến âm thanh của chiếc radio sau khi đã hết chương trình phát sóng. Bây giờ, cái mà anh cảm thấy đã không chỉ còn là sự sốt ruột nữa mà chuyển thành cảm giác bất an. Anh đứng trước cửa nhà tắm, nhìn đồng hồ: "Đã hơn năm mươi phút rồi!". Kể từ sau lúc đó, mình cũng đã thử gọi cô ta mấy lần nữa mà vẫn không thấy có tiếng trả lời gì cả. Anh bỗng có một linh cảm xấu, không biết chuyện gì đã xảy ra ở trong đó nữa, và, vẫn cứ đeo nguyên đôi găng như vậy, Kawashima đưa tay ra thử cầm vào tay nắm cửa. Lạ quá! Cô ta không khóa cửa. Thật khẽ, anh hé mở cánh cửa khoảng chừng ba centimet. Tiếng nước chảy nghe to hơn rất nhiều, hơi nước bốc lên mù mịt qua khe cửa. "Này, cô làm gì thế? Tôi mở cửa đây!". Không có tiếng trả lời. Anh mở to cánh cửa và bước vào trong. Trong màn sương mù dày đặc do hơi nước tạo thành, anh thấy Chiaki đang ngồi bên bồn tắm, vòi hoa sen vẫn mở, nước vẫn chảy, còn cô gái bé nhỏ đang dùng một chiếc kéo trong bộ dao Thụy Sỹ cứa vào đùi mình. Nhận thấy sự xuất hiện của Kawashima, Chiaki liền giạng háng ra như muốn cho anh thấy rõ những vết bầm tím đang bị che khuất bởi những chiếc lông ở chỗ đó và thoáng nở một nụ cười. Vết thương được rạch ra bằng kéo nên không sâu lắm nhưng vì thịt ở đùi bị bật ra nên máu chảy lênh láng và đọng lại thành vũng trên sàn nhà tắm. Kawashima định lao vào để ngăn cô gái lại nhưng vừa tiến được một bước thì Chiaki liền mở miệng ra, hít một hơi thật dài và rồi hét ầm lên, tiếng thét to đến mức có thể làm rung cả bức rèm che trong nhà tắm. Kêu to như thế này thì biết đâu lại có ai nghe thấy mà chạy đến thì chết! Kawashima lo sợ đến sởn cả gai ốc. Anh chỉ còn cách gồng mình đứng yên bất động cố làm cho cô gái hiểu rằng anh không có ý định tiến thêm dù chỉ nửa bước. Và khi anh vừa lùi lại một chút, trở về vị trí ban đầu khi mới đẩy cửa bước vào thì ngay lập tức, Chiaki cũng trở lại trạng thái mơ hồ như lúc trước, hệt như chưa từng có việc cô đã hét lên kinh hãi trước đó vậy; cô tủm tỉm cười một cách khó hiểu. Nếu bị lục túi thì thế nào cũng phát hiện ra cái dùi đập đá và con dao. Có lẽ là phải gọi cho cái văn phòng đã giới thiệu cô ta đến đây thôi. Trên bức tường ngang ngay cạnh đó cũng có sẵn một cái điện thoại nhưng chỉ để nghe mà thôi. Anh đang rón rén lùi lại một chút định bụng sẽ đi ra ngoài thì đúng lúc đó, Chiaki nhìn ra. Cô liền thay đổi thái độ. Trên mắt, trán và miệng của cô lộ rõ vẻ sợ hãi. Cô lại há miệng ra và chuẩn bị hít một hơi thật sâu. Cô ta lại sắp sửa hét ầm ĩ lên đây! Kawashima vội vàng kêu lên: "Tôi sẽ không đi đâu cả!", "Tôi sẽ không đi đâu hết! Cô yên tâm rồi chứ?". Nói rồi Kawashima lại lùi bước, dựa vào cánh cửa đúng như lúc anh mới bước vào nhà tắm. Lúc anh nói với Chiaki: "Cô yên tâm rồi chứ?", thì cô gái cũng khẽ gật đầu, thật nhẹ, giống như đang trong một bộ phim quay chậm vậy. Chuyện gì thế này không biết? Kawashima thầm nghĩ. Cô gái này đang sợ hãi một điều gì đó. Cô ta đang sợ hãi giống như những đứa trẻ ở nhà tình thương trước đây anh từng sống. Tôi muốn anh ở đó. Nếu anh tiến gần thêm một bước, tôi sẽ thấy sợ, nhưng nếu anh định bỏ đi thì tôi cũng sẽ kêu lên vì sợ hãi. Cô ta đang cứa vào đùi mình bởi lẽ ngoài cách đó ra cô ta không biết phải làm thế nào để kêu cứu, để được mọi người giúp đỡ. Chiaki lại từ từ giơ cánh tay phải đang buông thõng lên để Kawashima có thể nhìn thấy chiếc kéo đang chọc vào hai bên đùi đã thâm tím và máu me đầm đìa. Có một tiếng động, nghe như tiếng chân vừa được rút ra khỏi vùng lầy bê bết máu đó. Ánh mắt của Chiaki giờ không còn hướng vào hai cái chân đầy máu hay cái kéo kia nữa mà cứ chăm chú nhìn về phía Kawashima rất lâu. "Ngài Yokoyama phải không ạ? Có chuyện gì xảy ra với ngài thế ạ?" - Có tiếng điện thoại gọi đến từ phòng lễ tân. Có lẽ là một ông khách ở bên cạnh hoặc một nhân viên bảo vệ nào đó đã vô tình nghe thấy tiếng thét của cô gái khi nãy nên đã báo với phòng lễ tân. "Ồ không, không có chuyện gì xảy ra ở đây cả", Kawashima cố gắng kìm nén những tiếng thở gấp gáp và trả lời bằng một giọng thật binhg thản. "Hôm nay phòng nào cũng có khách, có vị khách đã đi nghỉ rồi nên nếu quý khách đang xem ti vi hoặc nghe nhạc thì vui lòng vặn tiếng nhỏ đi một chút được không ạ?", nói xong nhân viên lễ tân liền cúp máy. Có lẽ là đã có một cái gì đó gây ảnh hưởng đến các phòng xung quanh, Kawashima nghĩ. Ở một nơi nào đó đang có những đứa trẻ bị đánh đến mức tổn thương não, đơn giản chỉ vì nó mắc chứng đái dầm; ở một nơi nào đó, cũng đang có một kẻ bất chấp luật pháp đang nhốt một cô gái ở trong phòng và không bao giờ cho ra ngoài gặp người lạ, nhưng những kẻ đó có bao giờ nhận được một lời nhắc nhở kiểu như: "Có chuyện gì bất thường xảy ra không ạ? Ngài vui lòng làm thế này thế nọ một chút được không ạ?".
- Ai thế?
Chiaki hỏi bằng một giọng yếu ớt, thều thào.
- Ai thế không biết?
Một giọng nói đầy căm hận đáp lại. Kawashima vẫn trong tư thế như đang dựa lưng vào cánh cửa, cố đáp lại nhưng không phải là một câu trả lời. Anh không thể trả lời. Dù anh có trả lời thế nào thì cô gái này cũng sẽ không tin anh và sẽ lại gào lên cho mà xem. Giống như một con thú hoang đang bị thương vậy. Nếu đến gần nó thì nó sẽ nhe nanh vuốt ra dọa nạt, nhưng nếu định bỏ đi thì nó lại kêu lên khẩn khoản như muốn cầu xin sự giúp đỡ. Kawashima đặt ngón tay trái lên môi như muốn ra hiệu cho Chiaki: "Yên lặng nào!". Anh đã nghĩ ra rồi. Lần đầu tiên khi anh đặt chân đến nhà tình thương, anh đã cảm thấy như thế nào về những người lớn ở xung quanh mình nhỉ? Anh đã nghĩ là tất cả những ai mỉm cười một cách thân thiện, cố dùng những lời lẽ ngọt ngào để bắt chuyện với anh, để tiến gần đến bên anh, đều là kẻ thù của anh cả. Bây giờ thì người ta đang mỉm cười đấy, đang nói với anh những lời làm cho anh cảm thấy vui vẻ, thoải mái đấy, nhưng cuối cùng thì anh sẽ bị đánh lúc nào không hay cho mà xem. Có một cái gì đó trong bản thân anh đang rất căm giận những con người đó mà anh cũng không thể hiểu nổi. Nhưng nếu như bị những người lớn đó vứt bỏ thì đối với anh, điều đó còn đáng sợ hơn. Kể từ khi có mặt trên cõi đời này, chỉ trong một thời gian rất ngắn, chừng vài năm, anh đã học được rất nhiều điều quý giá. Đó là cảm giác bất lực khi biết rằng mình không thể nào sống một mình trên đời này được. Nhưng đồng thời, anh cũng phải biết rằng tất cả mọi người đều chỉ cảm thấy khó chịu, đều ghét anh mà thôi. Vì thế, đối với cô gái này, anh tuyệt đối không được đến gần cũng không được rời khỏi nơi này, không được phép trực tiếp nói chuyện hay trả lời thẳng vào những câu hỏi của cô ta. Tuy nhiên, cô gái này đang kêu cứu, và cô ta cũng vẫn rất cảnh giác. Thế nên cô ta sẽ chú ý đến từng hành động của anh. Kawashima vừa làm dấu bảo cô gái giữ trật tự thì ngay lập tức Chiaki đã bị thu hút vào hành động đó, cái kéo đang cầm trên tay liền rơi xuống hông. Kawashima từ từ tháo găng tay ra và nhặt lấy cái kéo vứt thật nhẹ nhàng vào sọt rác. "Cứ bình tĩnh, bình tĩnh! Tôi không làm gì cô đâu!". Kawashima giơ hai tay lên thể hiện rõ thiện ý, đồng thời cố nhìn về phía cô gái nhưng mắt lại liếc vào bên trong chiếc túi xách đang mở to của cô. Một cái túi bằng da cá sấu có vẻ khá đắt tiền. Giữa hộp phấn trang điểm và quyển sổ tay, anh nhìn thấy có một đơn thuốc của bệnh viện. Phòng khám nội Shiroyama, dưới con dấu của Viện trưởng Shiroyama Yasuhiro có một dòng chữ viết tay bằng bút bi ngòi nhỏ ghi tên Sanada Chiaki. Tuyệt đối không được bắt chuyện thẳng với cô ta, cũng không được trả lời trực tiếp vào câu hỏi của cô ta. Kawashima đã quyết định sẽ dùng đến chiếc điện thoại treo trên tường đang ở trước mặt. Anh cố tình đứng sao cho vai trái che chiếc điện thoại đi, đồng thời lấy ngón tay giữ phím nghe để chiếc điện thoại không hoạt động được, rồi giả vờ như đang nói chuyện với một ai đó ở đầu dây bên kia. "Alô!", "Vâng, đúng vậy! Bây giờ tôi đang ở bên cạnh Sanada Chiaki", nói vậy rồi anh ngoảnh mặt lại, nhìn về phía nhân vật vừa được nhắc đến. Đúng như anh dự đoán, Chiaki vẫn đang buông thõng cái tay cầm kéo xuống, đồng thời hướng sự chú ý về phía anh để xem xem chuyện gì vừa mới diễn ra. "Trước hết tôi vẫn buộc phải nhặt cái kéo đó lên. Cô ấy vẫn chưa thực sự tin tưởng ở tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không làm điều gì tồi tệ với Chiaki, tôi thực sự là bạn của cô ấy. Thế nhưng hình như Chiaki vẫn không hề biết việc đó và vẫn cố tình không chịu hiểu điều đó"
- Này, cô vẫn ổn đấy chứ?
Anh gõ cửa nhà tắm và hỏi. "Vâ-âng", có tiếng đáp lại. "Vâng, tôi xong bây giờ đây!", giọng rất cao và âm điệu cũng khác hẳn. Giống như giọng nói được phát ra từ một cái băng đang chạy thì bị rối. Tiếng nước từ vòi hoa sen vẫn không ngừng chảy.
Son phấn đã nhoen hết ra rồi! Một mình trong nhà tắm, Chiaki ngắm mình trong gương và nghĩ. Phải tô son lại cho thật đẹp mới được. Cô lấy giấy ăn lau sạch những vết son ở quanh môi. Cô chà mạnh đến nỗi đôi môi như sắp bị bật ra, nhưng hình như cô đã không còn cảm giác gì nữa rồi. Cô cởi váy ra và rũ rũ lại một chút rồi đặt lên bồn rửa mặt. Cô cũng làm y như vậy với chiếc váy mặc lót bên trong. Cô mở vòi hoa sen ra, vặn núm điều chỉnh nhiệt độ từ mức C sang mức H rồi hứng hai tay dưới dòng nước dường như đang sôi. Nóng quá! Cô kêu lên. Tiếp theo, cô lại vặn núm điều chỉnh từ H sang C và vặn nước ra, rồi cũng như vậy, cô đặt hai tay dưới vòi nước. Chiaki dùng cả hai lòng bàn tay, cứ làm đi làm lại như thế, liên tục hàng chục lần. Không khóa vòi lại mà cứ để nước chảy mãi, cô quay lại chỗ cái gương, vừa tháo áo nịt ngực ra vừa hồi tưởng: "Lần đầu tiên việc tương tự này đã xảy ra với mình là vào lúc học phổ thông trung học". Cô nhớ rất rõ cảm giác trong cái lần đầu tiên cô gặp phải tình trạng tương tự. Lúc đó, Chiaki đang học lớp Mười một. Cô cùng bạn bè đã tụ tập ở nhà một người bạn. Vì lúc đó không có ai ở nhà nên cả bọn đã quyết định xem một cuốn băng video dành cho người lớn. Mấy đứa mở ra xem luôn, cũng chẳng thèm tua lại từ đầu. Trên màn hình hiện ra toàn những cảnh sex. Không rõ là xem cuốn băng đó được bao lâu thì đột nhiên Chiaki cảm thấy đau bụng, và trong lúc cố chịu đựng cơn đau, cô đã cảm thấy vô cùng sợ hãi. Dường như có ai đó đang chiếu thẳng máy quay vào mặt cô, và rồi một hình ảnh rất khác lạ xuất hiện trước mắt. Tính đến nay thì việc đó cũng đã tái diễn khoảng bảy lần. Chẳng còn cảm thấy ham muốn, dục vọng gì nữa, bắt đầu là như thế. Cho dù có gặp được một anh chàng trẻ trung và đẹp trai với khuôn mặt đầy quyết rũ đi chăng nữa thì cô cũng chẳng muốn vuốt ve, ôm ấp anh ta hay muốn được anh ta làm như vậy với mình. Cô không thể cảm nhận được chính xác đó là chỗ nào nhưng có lẽ là ở rất nhiều ngóc ngách từ trong sâu thẳm tâm hồn và thể xác cô đang đói khát một điều gì đó làm cho cô có cảm giác đau đớn, day dứt. Nhưng nó lại không hề biểu hiện ra bên ngoài. Ở đâu đó, các mạch máu và các dây thần kinh của cô như đã bị cắt đứt khiến cho cảm giác đói khát và các dục vọng trong cô cũng như bị tách rời ra, không liên quan gì đến nhau. Tình trạng đó kéo dài khá lâu. Có khi nó diễn ra liên tục trong suốt 938 ngày. Quá lo lắng về điều đó, Chiaki đã chấp nhận quan hệ với mấy ông khách làng chơi nhưng không những cô không có được sự thích thú trong lúc quan hệ mà thậm chí cô còn không thể hiểu được là mình đang làm gì nữa. Cái cảm giác như bị một người nào đó ở trên trần nhà nhìn xuống cũng xuất hiện chính vào những lúc cô đang tiến hành những quan hệ đáng thất vọng đó. Cái người nào đó là ai thì chính mình cũng biết rất rõ, vừa cởi quần lót ra Chiaki vừa nghĩ. Cái người mà ở trên trần nhà nhìn xuống phía dưới xem mình làm tình với mấy gã đàn ông đó thực ra chính là mình chứ ai. Lần đầu tiên nhận ra sự xuất hiện của "người đó" mình đã kêu lên: "Đừng có nhìn tôi", nhưng vừa nói thì lập tức "người đó" lại cười lên một cách mỉa mai làm mình im bặt, chẳng dám chuyện trò gì nữa. Thực ra thì mình cũng đã từng lo lắng rằng nếu cứ tiếp tục nói chuyện thì có lẽ mình sẽ bị phân thân thành hai con người hoàn toàn khác nhau mất. Cái anh chàng kia chắc là mắc bệnh sạch sẽ thái quá, Chiaki chợt dừng lại một chút và nhớ lại hình ảnh của người đàn ông với bộ complet rẻ tiền vừa rồi. Anh ta cứ cầm mãi cái khăn trên tay mà không chịu buông ra. Một người đàn ông như vậy thì đúng là bị bệnh rồi. Thực ra là anh ta rất thích những cái bẩn thỉu, dơ dáy và rất muốn được làm những việc dơ bẩn. Cái con người đó cũng vậy. Cái con người đó? Cái con người đó mà mình muốn nói ấy, rốt cuộc là ai đây? Cái con người đó khi ở trước mặt mọi người thì lúc nào cũng tỏ ra sạch sẽ, gọn gàng, áo sơ mi cổ cồn trắng tinh. Quần thì là cháy li, tưởng chừng như sờ vào là có thể đứt tay ngay được. Đi đâu cũng cầm theo một cái khăn tay trắng và chẳng bao giờ chịu buông ra. Cũng có lần bị người khác trêu là trông chẳng khác gì mấy bà trung tuổi trong đám tang hay các buổi coi mắt, nhưng cái con người đó đã nói rằng nếu lúc nào cũng tắm rửa sạch sẽ, gọn gàng, mặc áo sơ mi cổ cồn trắng và luôn cầm theo một chiếc khăn tay trắng thì ngay cả tâm hồn cũng sẽ trở nên trong sáng, thanh tịnh. Cái con người đó chính là bố của mình. Cái con người đó thực ra rất thích bẩn. Ông ta đã nói với mình lúc còn học tiểu học là: "Chiaki, đừng có đi tắm làm gì! Bố thực sự rất thích Chiaki đấy! Vì thế, tất cả những chỗ bẩn trên người cứ để bố liếm hết đi cho, nhé! Nếu con có cảm thấy trong người thế nào thì không việc gì phải sợ đâu! Nhưng mà cũng không được kể chuyện này cho ai đâu nhé! Đây là bí mật của hai chúng ta thôi đấy! Kể cả mẹ cũng không được kể đâu! Nếu mà có bất kỳ ai biết được chuyện này thì cả mẹ lẫn Chiaki đều không thể sống cùng nhau, không muốn nhìn mặt nhau nữa đâu đấy! Tuyệt đối không được nói ra nhé!". Nhưng đến khi lên cấp hai, mình đã kể chuyện đó cho bạn bè, và cho cả mẹ nữa. Biết chuyện, mẹ đã nói bố rất nhiều. Cái con người đó đứng yên một lúc lâu, im lặng nghe mẹ nói, vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, vẫn nắm chặt chiếc khăn trắng trong tay. Rồi đột nhiên, bố quay sang phía mình, rất tức giận. Con nói gì lạ thế? Tại sao lại nói dối như thế? Đó là lần đầu tiên cái con người đó tức giận. Kể từ đó trở đi, thỉnh thoảng cái con người đó lại đột nhiên tức giận. Ngay cả tâm hồn cũng sẽ trở nên trong sáng, thanh tịnh. Ngay cả tâm hồn cũng sẽ trở nên trong sáng, thanh tịnh. Ngay cả tâm hồn cũng sẽ trở nên trong sáng, thanh tịnh. Toàn những lời dối trá, đểu giả mà thôi! Những từ ngữ đó, biến hết đi cho rồi! Chiaki lẩm bẩm chửi thầm. Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa từ bên ngoài và cô nghe thấy tiếng gọi: "Này, cô vẫn ổn đấy chứ?". "Vâ-âng", Chiaki trả lời rất rõ ràng, "Vâng, tôi xong bây giờ đây!". Ngay sau đó, những từ ngữ kia đúng là đã hoàn toàn biến mất. Sự biến mất thì đúng là cô thực sự cảm nhận được và cảm thấy rất rõ vào cái thời khắc mà nó diễn ra, nhưng còn cái gọi là những từ ngữ thì hình như là đang bị khô kiệt đi. Giống như một tờ tiền giấy cũ nát, nhăn nheo đã bị người ta vứt bỏ vậy. Ngay cả khi chủ nhân của nó nghĩ là mình vẫn còn muốn sử dụng đồng tiền đó nên đã bỏ ra rất nhiều thời gian, cố gắng vuốt các nếp nhăn cho thật phẳng phiu, hy vọng có thể đem cho một người nào khác để họ mua một cái gì đó chẳng hạn thì rốt cuộc anh ta cũng không thể cho ai được vì dù có cố gắng đến mấy, nó cũng hoàn toàn không thể sử dụng được nữa. Ngay cả người được cho cũng không muốn và không thể nhận tờ tiền đó về làm gì. Quá thất vọng, anh ta cầm tờ tiền giơ lên trước mặt, nín thở, nhìn chằm chằm vào nó và chỉ cần tác động một lực rất nhỏ cũng có thể nghe được tiếng tờ tiền đang từ từ tách ra. Khi sự biến mất diễn ra thì giống như những cây cỏ khô bị gió cuốn thành từng búi - nó sẽ bị cuộn tròn lại như một quả bóng và ngày càng nhỏ đi, đồng thời sẽ bốc ra một thứ mùi ngai ngái, khó chịu giống như mùi của lõi cây, và nó truyền từ dịch tủy, dây thanh âm qua các mạch máu, dây thần kinh, len len lỏi lỏi một cách rất khó chịu đến từng ngóc ngách trong cơ thể. Những từ ngữ cuộn tròn như đồng xu trong các trò chơi pachinko 2 hay như những viên ngậm chống viêm họng đó vừa lăn lóc, len lỏi trong cơ thể vừa dần biến mất và trong quá trình đó, nó đã va chạm, đâm sầm vào những ngõ ngách sâu kín trong tâm hồn, đánh thức một cái gì đó trong con người cô. Đó là ký ức. Ký ức khác hẳn với những từ ngữ; nó trơn tru, mượt mà chứ không gai góc, nhăn nhúm. Nó là một thứ mà bên ngoài bám đầy một loại dung dịch nhờn nhờn, dinh dính giống như ở dương vật ngay sau khi xuất tinh hay giống như chỗ đó trong những ngày kinh nguyệt. Nó giống hệt như một con rắn hay một con sâu nhỏ xíu đang bơi trong nước. Ký ức đang ngủ say trong những ngóc ngách sâu kín của cơ thể, nên khi được đánh thức, ban đầu nó sẽ còn ngỡ ngàng, từ tốn, nhưng rồi nhanh chóng nó sẽ tìm cách lao ra bên ngoài cơ thể. Khi ký ức vừa lao ra bên ngoài thì lập tức cơ thể bị mất cảm giác. Ban đầu là môi bị mất cảm giác, rồi lần lượt đến hai lòng bàn tay, các đầu ngón chân, phía dưới nách và lan ra xung quanh. Ký ức từ các lỗ chân lông thoát ra bên ngoài, tạo thành hình ảnh khiến cho Chiaki có cảm giác như nó đang trôi nổi, bồng bềnh xunh quanh. Những ký ức còn lại, tất cả cũng đang cố bơi, vừa trôi nổi, vừa chờ đợi đến lúc được thoát ra ngoài. Khi tất cả ký ức đã cập bến thì trước mắt Chiaki như có một chiếc ti vi vừa mới mở, các hình ảnh bắt đầu nối tiếp nhau hiện ra giống như một chương trình ti vi đang được phát liên tục. Bắt đầu là khuôn mặt của cái con người đó đang sung sướng liếm láp cái chỗ đó của mình. Khuôn mặt của cái con người đó ngấu nghiến giống như đang có buộc một sợi dây thừng vào một mớ rau đã thối gần hết. "Ôi, thích quá!", cái con người đó thì thầm một cách sung sướng. Cái con người đó cứ không ngừng thì thầm như vậy. "Ôi, thích quá", Ôi, thích quá", Ôi, thích quá", "Thích thật", "Thích thật", "Thích thật", "Thích thật", "Thích thật", "Thích thật". Không biết từ lúc nào, cùng với tiếng thì thầm ấy của cái con người đó còn có một tiếng nói khác vang lên. Tiếng nói của một đứa con gái, tiếng của chính mình. Chiaki lại sờ vào cái vòng kim loại đeo ở đầu vú, cô kéo nó lên. Hoàn toàn chẳng có cảm giác đau đớn gì cả. Cô kéo mãi cho đến khi ngực của cô đã căng lên như một chiếc lều, ở cái chỗ xuyên ngang đầu vú, một chút máu rỉ ra.
Tiếng vòi hoa sen chảy làm Kawashima liên tưởng đến âm thanh của chiếc radio sau khi đã hết chương trình phát sóng. Bây giờ, cái mà anh cảm thấy đã không chỉ còn là sự sốt ruột nữa mà chuyển thành cảm giác bất an. Anh đứng trước cửa nhà tắm, nhìn đồng hồ: "Đã hơn năm mươi phút rồi!". Kể từ sau lúc đó, mình cũng đã thử gọi cô ta mấy lần nữa mà vẫn không thấy có tiếng trả lời gì cả. Anh bỗng có một linh cảm xấu, không biết chuyện gì đã xảy ra ở trong đó nữa, và, vẫn cứ đeo nguyên đôi găng như vậy, Kawashima đưa tay ra thử cầm vào tay nắm cửa. Lạ quá! Cô ta không khóa cửa. Thật khẽ, anh hé mở cánh cửa khoảng chừng ba centimet. Tiếng nước chảy nghe to hơn rất nhiều, hơi nước bốc lên mù mịt qua khe cửa. "Này, cô làm gì thế? Tôi mở cửa đây!". Không có tiếng trả lời. Anh mở to cánh cửa và bước vào trong. Trong màn sương mù dày đặc do hơi nước tạo thành, anh thấy Chiaki đang ngồi bên bồn tắm, vòi hoa sen vẫn mở, nước vẫn chảy, còn cô gái bé nhỏ đang dùng một chiếc kéo trong bộ dao Thụy Sỹ cứa vào đùi mình. Nhận thấy sự xuất hiện của Kawashima, Chiaki liền giạng háng ra như muốn cho anh thấy rõ những vết bầm tím đang bị che khuất bởi những chiếc lông ở chỗ đó và thoáng nở một nụ cười. Vết thương được rạch ra bằng kéo nên không sâu lắm nhưng vì thịt ở đùi bị bật ra nên máu chảy lênh láng và đọng lại thành vũng trên sàn nhà tắm. Kawashima định lao vào để ngăn cô gái lại nhưng vừa tiến được một bước thì Chiaki liền mở miệng ra, hít một hơi thật dài và rồi hét ầm lên, tiếng thét to đến mức có thể làm rung cả bức rèm che trong nhà tắm. Kêu to như thế này thì biết đâu lại có ai nghe thấy mà chạy đến thì chết! Kawashima lo sợ đến sởn cả gai ốc. Anh chỉ còn cách gồng mình đứng yên bất động cố làm cho cô gái hiểu rằng anh không có ý định tiến thêm dù chỉ nửa bước. Và khi anh vừa lùi lại một chút, trở về vị trí ban đầu khi mới đẩy cửa bước vào thì ngay lập tức, Chiaki cũng trở lại trạng thái mơ hồ như lúc trước, hệt như chưa từng có việc cô đã hét lên kinh hãi trước đó vậy; cô tủm tỉm cười một cách khó hiểu. Nếu bị lục túi thì thế nào cũng phát hiện ra cái dùi đập đá và con dao. Có lẽ là phải gọi cho cái văn phòng đã giới thiệu cô ta đến đây thôi. Trên bức tường ngang ngay cạnh đó cũng có sẵn một cái điện thoại nhưng chỉ để nghe mà thôi. Anh đang rón rén lùi lại một chút định bụng sẽ đi ra ngoài thì đúng lúc đó, Chiaki nhìn ra. Cô liền thay đổi thái độ. Trên mắt, trán và miệng của cô lộ rõ vẻ sợ hãi. Cô lại há miệng ra và chuẩn bị hít một hơi thật sâu. Cô ta lại sắp sửa hét ầm ĩ lên đây! Kawashima vội vàng kêu lên: "Tôi sẽ không đi đâu cả!", "Tôi sẽ không đi đâu hết! Cô yên tâm rồi chứ?". Nói rồi Kawashima lại lùi bước, dựa vào cánh cửa đúng như lúc anh mới bước vào nhà tắm. Lúc anh nói với Chiaki: "Cô yên tâm rồi chứ?", thì cô gái cũng khẽ gật đầu, thật nhẹ, giống như đang trong một bộ phim quay chậm vậy. Chuyện gì thế này không biết? Kawashima thầm nghĩ. Cô gái này đang sợ hãi một điều gì đó. Cô ta đang sợ hãi giống như những đứa trẻ ở nhà tình thương trước đây anh từng sống. Tôi muốn anh ở đó. Nếu anh tiến gần thêm một bước, tôi sẽ thấy sợ, nhưng nếu anh định bỏ đi thì tôi cũng sẽ kêu lên vì sợ hãi. Cô ta đang cứa vào đùi mình bởi lẽ ngoài cách đó ra cô ta không biết phải làm thế nào để kêu cứu, để được mọi người giúp đỡ. Chiaki lại từ từ giơ cánh tay phải đang buông thõng lên để Kawashima có thể nhìn thấy chiếc kéo đang chọc vào hai bên đùi đã thâm tím và máu me đầm đìa. Có một tiếng động, nghe như tiếng chân vừa được rút ra khỏi vùng lầy bê bết máu đó. Ánh mắt của Chiaki giờ không còn hướng vào hai cái chân đầy máu hay cái kéo kia nữa mà cứ chăm chú nhìn về phía Kawashima rất lâu. "Ngài Yokoyama phải không ạ? Có chuyện gì xảy ra với ngài thế ạ?" - Có tiếng điện thoại gọi đến từ phòng lễ tân. Có lẽ là một ông khách ở bên cạnh hoặc một nhân viên bảo vệ nào đó đã vô tình nghe thấy tiếng thét của cô gái khi nãy nên đã báo với phòng lễ tân. "Ồ không, không có chuyện gì xảy ra ở đây cả", Kawashima cố gắng kìm nén những tiếng thở gấp gáp và trả lời bằng một giọng thật binhg thản. "Hôm nay phòng nào cũng có khách, có vị khách đã đi nghỉ rồi nên nếu quý khách đang xem ti vi hoặc nghe nhạc thì vui lòng vặn tiếng nhỏ đi một chút được không ạ?", nói xong nhân viên lễ tân liền cúp máy. Có lẽ là đã có một cái gì đó gây ảnh hưởng đến các phòng xung quanh, Kawashima nghĩ. Ở một nơi nào đó đang có những đứa trẻ bị đánh đến mức tổn thương não, đơn giản chỉ vì nó mắc chứng đái dầm; ở một nơi nào đó, cũng đang có một kẻ bất chấp luật pháp đang nhốt một cô gái ở trong phòng và không bao giờ cho ra ngoài gặp người lạ, nhưng những kẻ đó có bao giờ nhận được một lời nhắc nhở kiểu như: "Có chuyện gì bất thường xảy ra không ạ? Ngài vui lòng làm thế này thế nọ một chút được không ạ?".
- Ai thế?
Chiaki hỏi bằng một giọng yếu ớt, thều thào.
- Ai thế không biết?
Một giọng nói đầy căm hận đáp lại. Kawashima vẫn trong tư thế như đang dựa lưng vào cánh cửa, cố đáp lại nhưng không phải là một câu trả lời. Anh không thể trả lời. Dù anh có trả lời thế nào thì cô gái này cũng sẽ không tin anh và sẽ lại gào lên cho mà xem. Giống như một con thú hoang đang bị thương vậy. Nếu đến gần nó thì nó sẽ nhe nanh vuốt ra dọa nạt, nhưng nếu định bỏ đi thì nó lại kêu lên khẩn khoản như muốn cầu xin sự giúp đỡ. Kawashima đặt ngón tay trái lên môi như muốn ra hiệu cho Chiaki: "Yên lặng nào!". Anh đã nghĩ ra rồi. Lần đầu tiên khi anh đặt chân đến nhà tình thương, anh đã cảm thấy như thế nào về những người lớn ở xung quanh mình nhỉ? Anh đã nghĩ là tất cả những ai mỉm cười một cách thân thiện, cố dùng những lời lẽ ngọt ngào để bắt chuyện với anh, để tiến gần đến bên anh, đều là kẻ thù của anh cả. Bây giờ thì người ta đang mỉm cười đấy, đang nói với anh những lời làm cho anh cảm thấy vui vẻ, thoải mái đấy, nhưng cuối cùng thì anh sẽ bị đánh lúc nào không hay cho mà xem. Có một cái gì đó trong bản thân anh đang rất căm giận những con người đó mà anh cũng không thể hiểu nổi. Nhưng nếu như bị những người lớn đó vứt bỏ thì đối với anh, điều đó còn đáng sợ hơn. Kể từ khi có mặt trên cõi đời này, chỉ trong một thời gian rất ngắn, chừng vài năm, anh đã học được rất nhiều điều quý giá. Đó là cảm giác bất lực khi biết rằng mình không thể nào sống một mình trên đời này được. Nhưng đồng thời, anh cũng phải biết rằng tất cả mọi người đều chỉ cảm thấy khó chịu, đều ghét anh mà thôi. Vì thế, đối với cô gái này, anh tuyệt đối không được đến gần cũng không được rời khỏi nơi này, không được phép trực tiếp nói chuyện hay trả lời thẳng vào những câu hỏi của cô ta. Tuy nhiên, cô gái này đang kêu cứu, và cô ta cũng vẫn rất cảnh giác. Thế nên cô ta sẽ chú ý đến từng hành động của anh. Kawashima vừa làm dấu bảo cô gái giữ trật tự thì ngay lập tức Chiaki đã bị thu hút vào hành động đó, cái kéo đang cầm trên tay liền rơi xuống hông. Kawashima từ từ tháo găng tay ra và nhặt lấy cái kéo vứt thật nhẹ nhàng vào sọt rác. "Cứ bình tĩnh, bình tĩnh! Tôi không làm gì cô đâu!". Kawashima giơ hai tay lên thể hiện rõ thiện ý, đồng thời cố nhìn về phía cô gái nhưng mắt lại liếc vào bên trong chiếc túi xách đang mở to của cô. Một cái túi bằng da cá sấu có vẻ khá đắt tiền. Giữa hộp phấn trang điểm và quyển sổ tay, anh nhìn thấy có một đơn thuốc của bệnh viện. Phòng khám nội Shiroyama, dưới con dấu của Viện trưởng Shiroyama Yasuhiro có một dòng chữ viết tay bằng bút bi ngòi nhỏ ghi tên Sanada Chiaki. Tuyệt đối không được bắt chuyện thẳng với cô ta, cũng không được trả lời trực tiếp vào câu hỏi của cô ta. Kawashima đã quyết định sẽ dùng đến chiếc điện thoại treo trên tường đang ở trước mặt. Anh cố tình đứng sao cho vai trái che chiếc điện thoại đi, đồng thời lấy ngón tay giữ phím nghe để chiếc điện thoại không hoạt động được, rồi giả vờ như đang nói chuyện với một ai đó ở đầu dây bên kia. "Alô!", "Vâng, đúng vậy! Bây giờ tôi đang ở bên cạnh Sanada Chiaki", nói vậy rồi anh ngoảnh mặt lại, nhìn về phía nhân vật vừa được nhắc đến. Đúng như anh dự đoán, Chiaki vẫn đang buông thõng cái tay cầm kéo xuống, đồng thời hướng sự chú ý về phía anh để xem xem chuyện gì vừa mới diễn ra. "Trước hết tôi vẫn buộc phải nhặt cái kéo đó lên. Cô ấy vẫn chưa thực sự tin tưởng ở tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không làm điều gì tồi tệ với Chiaki, tôi thực sự là bạn của cô ấy. Thế nhưng hình như Chiaki vẫn không hề biết việc đó và vẫn cố tình không chịu hiểu điều đó"
/18
|