Hôm trước, trong thành Thịnh Kinh bỗng nhiên truyền ra một tin tức hết sức hoang đường.
Hạng nhất Tiềm Long bảng đổi chủ.
Vượt qua tứ hoàng tử Sở Bắc Thần đã chiếm giữ hạng nhất được một năm.
Là Hoa Vân Hạc thánh tử Đông Hoa tông? Hay là Tiểu Như Lai thánh phật tử của Kim Quang tự? Là Huyết Không thánh ma tử của Thiên Ma tông à? Không lẽ là Bạch Tố Tố của Tố Nữ tông?
Có người suy đoán.
Những người kia đều là nhân kiệt đương thời, cảnh giới Tông sư, xếp trong những hạng đầu.
Tiềm Long bảng lúc trước, ngoại trừ tứ hoàng tử Sở Bắc Thần một mực bảo trì hạng nhất ra thì thứ tự của bốn người còn lại luôn biến hóa liên tục, hạng hai đến hạng năm liên tục tranh phong.
Nhưng giờ lại truyền ra hạng nhất đổi chủ, cũng quá mức đột ngột.
Cứ ba tháng một lần, xếp hạng trên Tiềm Long bảng lại được xuất bản phát hành một lần, truyền khắp thiên hạ.
Xếp hạng lần trước không có biến hóa quá lớn, nhưng mới chỉ qua ba tháng sao lại toát ra một vị vượt qua cả Sở Bắc Thần?
Hôm qua, bảng danh sách Tiềm Long bảng được ban phát khắp thiên hạ.
Sở Bắc Thần thình lình chỉ ở thứ hai.
Xếp hạng nhất là một người tên Sở Dương.
Cái tên này, đại đa số mọi người đều lạ lẫm.
Nhưng khắp thiên hạ, thậm chí Thịnh Kinh cũng bắt đầu đàm luận không thôi, đồng thời tìm kiếm người tên là Sở Dương này. Khi được những người hữu tâm lộ ra, theo thời gian dần trôi qua thì tất cả những tin tức liên quan đến Sở Dương cũng được truyền ra.
Đến hôm nay, bát đại tổ tiên trước kia của Sở Dương cũng đều bị đào ra.
Sở Dương này chỉ là một thanh niên ở một tiểu huyện thành à? Sao có thể thế được, nơi quê mùa như thế há có thể dựng dục ra thiên tài hạng nhất Tiềm Long bảng?
Sở Chỉ Nghiên? Cái tên này quen quá, chẳng lẽ là vị kia ở trong học viện hoàng gia?
Hình như Sở Dương đạt được truyền thừa của Phệ Đà tử, hẳn là đã truyền ra Khô Mộc tâm kinh, danh xưng thiên hạ đệ nhất kỳ kinh. Có lẽ hắn tìm hiểu được nên tu vi mới đột nhiên tăng mạnh?
Do hắn mà phía tây nam mới phát sinh một trận đại chiến, chẳng biết đã hố chết bao nhiêu cường giả tông phái nữa, nơi đó phút chốc trở thành cối xay thịt, nghe đồn hẳn là thật. Nếu quả như thế thì hắn thật tài tình, chẳng qua không biết sao hắn lại chạy thoát khỏi sự chặn giết từ cường giả các tông phái nhỉ?
Vậy thì có trò hay để xem rồi, giờ đột nhiên xuất hiện một vị chiếm đoạt hạng nhất Tiềm Long bảng, quyền uy như thế chắc chắn sẽ có rất nhiều người không phục!
Cũng không biết Sở Dương hiện tại đang ở chỗ nào!
Toàn bộ Thịnh Kinh, từ hoàng cung đến những tiệm trà cũng đều đang nghị luận sôi nổi.
Bên trong học viện hoàng gia, tại một tiểu viện tinh xảo.
Thủy tỷ tỷ, ngươi nói thật chứ? Tam ca của ta chẳng những bình an mà còn đạt được hạng nhất Tiềm Long bảng luôn á?
Sở Chỉ Nghiên vừa xuất quan thì nhận được tin tức như thế, kém chút khiến nàng chấn choáng.
Là thật!
Thủy Thanh Linh gật đầu, trong con ngươi khó nén rung động.
Thật khiến người không thể tin nổi!
Lưu Hãn Nhi không ngừng lắc đầu, nàng không thể tin được, người thanh niên kia sao lại trưởng thành nhanh như thế? Giống như đang mơ.
Vậy thì quá tốt!
Sở Chỉ Nghiên thở khẽ một hơi nói: Chỉ cần không sao là ổn rồi!
Thủy Thanh Linh nói: Hắn có huyết mạch thái tổ, lại xếp hạng nhất Tiềm Long bảng thì chí ít cũng có thể thêm được một tầng bảo hộ, nếu hắn đến được hoàng thành thì sẽ an toàn không sao cả. Tuy nhiên, Chỉ Nghiên à, tốc độ tăng trưởng của ngươi cũng không chậm đó, hiện tại đã mở ra được tám mươi mốt khiếu huyệt rồi, chờ một thời gian cũng có thể leo lên Tiềm Long bảng rồi!
Thủy Thanh Linh nói: Ta sao có thể sánh bằng Thủy tỷ tỷ ngươi được, nửa năm trước ngươi mới chỉ tiến vào Tiềm Long bảng mà giờ đã đạt đến hạng năm mươi rồi, tốc độ này...
Sở Chỉ Nghiên ngừng lại, bỗng nhiên cười tủm tỉm nói: Cũng chỉ có tam ca của ta mới có thể sánh được!
Lưu Hãn Nhi mỉm cười.
Thủy Thanh Linh mím môi một cái.
Sở Chỉ Nghiên lại lo lắng nói: Cũng không biết hiện tại tam ca của ta sao rồi? Bây giờ đang ở đâu? Lúc nào mới đi tới hoàng thành?
Thủy Thanh Linh nói: Hắn cát nhân thiên tướng, tất nhiên không đáng lo!
Cũng trong một ngày này, bên ngoài Thịnh Kinh xuất hiện một người, chính là Sơ Dương đã khôi phục diện mạo như trước. Hắn đã đến đây nên không còn cần phải ngụy trang nữa.
Thịnh Kinh, hắn muốn đi vào một cách đường hoàng.
Mấy thắng cố gắng, từng phút từng giờ hắn cố gắng phóng thích toàn bộ lực lượng khí tức ra, sau cùng giao cảm thiên địa, lưu lại ấn ký.
Bởi hắn biết, Tiềm Long bảng chỉ có thể kiểm tra khí tức mạnh yếu của một người rồi mới xếp hạng chứ không thể dò la ra đồ vật cụ thể.
Tường thành thật hùng vĩ!
Xa xa nhìn lại, tường thành ẩn trong mây trời tựa như một tòa thần sơn trấn áp đại địa, để cho Sở Dương không khỏi tán thưởng.
Tường thành chỉ sợ cao trăm mét đi, hữu dụng không?
Sở Dương không hiểu, nhưng sao hắn biết được ở khắp nơi trên tường thành ẩn giấu trận cơ được khắc họa phù văn, bằng không thì tường thành thông thường sao có thể chống đỡ được cường giả đại năng.
Nam thành môn cổng xếp song song, một chủ tám phó, tổng cộng có chín cửa. Đặc biệt là thông đạo cửa ở giữa rộng tới năm mươi mét.
Thông đạo ở tám cửa còn lại cũng rộng hai mươi mét.
Chín cửa đặt song song cũng dài tới mấy trăm mét.
Sở Dương cười, theo đó thoát biến mất, nghênh ngang đi vào.
Trong thành người đi người đến, thật phồn thịnh huyên náo.
Người người y phục đẹp đẽ, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin.
Bọn hắn cảm thấy kiêu ngạo vì là con dân Đại Sở, đặc biệt là những người ở bên trong Thịnh Kinh, từ bên trong tản mát ra ngạo khí hơn người một bậc.
Sở Dương đứng ở chỗ ngã từ đường đầu tiên thì hơi mê mang.
Thịnh Kinh tuy lớn, tung hoành đông tây tám trăm dặm, nam bắc năm trăm dặm, có mấy chục triệu nhân khẩu, nhưng Sở Dương lại có cảm giác cô độc.
Thiên hạ tuy lớn nhưng lại không nơi nương náu.
Ở đây, ta có thể đứng ở đỉnh phong nhất sao?
Sở Dương tự hỏi lòng, đạt được kết luận khiến hắn hết sức ủ rũ.
Khó, khó, khó, không phải khó khăn bình thường.
Vừa rồi hắn thử cảm ứng một chút đã phát hiện ra từng cỗ khí tức cường đại không hề che giấu, mỗi một cái đều như núi cao biển rộng, trấn áp càn khôn không thể rung chuyển.
Vậy sẽ có bao nhiêu cường giả ẩn giấu?
Tịnh Kinh ngọa hổ tàng long tuyệt không giả.
Trước kia hắn nghe người ta nói qua, ở Thịnh Kinh, dù ngươi là Đại tông sư thì cũng phải tuân thủ quy củ, cẩn thận từng li từng tí, nếu không cẩn thận thì lập tức gặp ngay đại năng.
VÚT!
Mấy đạo nhân ảnh phi tốc đến, đều là mọt bước hơn mười mét, nhanh như lưu tinh, mới còn ở bên kia đường thì trong nháy mắt đã đi tới phụ cận.
Người đi đầu mang áo trắng, tóc dài, phong lưu tiêu sái. Sau khi người này dừng trước mặt Sở Dương thì lôi ra một tấm họa, so sánh với hắn một phen, khóe miệng liền cong thành một đường, sau đó khẽ nâng cằm hỏi: Ngươi chính là Sở Dương? Sở Dương đến từ Hà Dương huyện Thiên Hỏa quận?
Sở Dương liếc qua, lập tức không có hứng thú, thản nhiên hỏi: Có chuyện gì à?
Năm người này, từng người mắt cao hơn đầu, thực chết bên trong tản mát ra một cỗ kiêu ngạo ngông cuồng cao cao tại thượng, ngươi không chọc nổi.
Nam tử áo trắng nói: Nghe nói ngươi đứng hạng nhất Tiềm Long bảng nên ta đặc biệt đến đây một hồi, à, bỉ nhân Cao Thịnh Thiên! Đi thôi, theo ta đến đây!
Sở Dương cười, người này tưởn mình ngon lắm sao. Hắn lắc đầu xoay người rời đi, hắn không rảnh đi gây sự với những người này.
Chuyện của chính hắn, hắn đã sớm biết.
Chẳng phải chỉ xếp hạng nhất Tiềm Long bảng thôi sao?
Chuyện đương nhiên thôi.
Cao Thịnh Thiên lách mình ngăn trước người Sở Dương, sầm mặt lại nói: Sao, không nể mặt ta?
Sở Dương không vui nói: Ngươi tính thứ gì mà ta phải nể mặt ngươi?
Ngươi dám mắng ta? Hắc hắc, để ta xem thử thứ quê mùa như ngươi rốt cục có phải mua danh chuộc tiếng hay không?
Nói xong, Cao Thịnh Thiên vỗ một chưởng về phía mặt Sở Dương.
Một chưởng này hung ác tột độ, Sở Dương càng cảm giác được đối phương căn bản không có dự định lưu thủ, xuất thủ không dung tình, nếu như là người bình thường thì chí ít có thể đập gần chết.
Ta không muốn gây chuyện nhưng cũng không sợ chuyện!
Sở Dương ánh mắt phát lạnh, lăng không tung ra một chỉ, vừa vặn điểm vào lòng bàn tay Cao Thịnh Thiên, lập tức nghe thấy một trận bạo hưởng, tay phải của Cao Thịnh Thiên bị nổ nát bất, máu thịt văng tung tóe.
A...
Cao Thịnh Thiên keeo thảm, thanh âm cực kỳ thê lương.
Sở Dương lật tay bóp lấy cổ đối phương, trầm giọng nói: Nếu không ngậm miệng thì ta vặn rơi đầu ngươi đấy?
Ánh mắt vô tình, sát cơ đáng sợ khiến Cao Thịnh Thiên giật mình, vội vàng ngậm miệng.
Sở Dương đang chuẩn bị hỏi thăm một ít chuyện thì nghe thấy có tiếng hét phát ra từ bên cạnh: Sở huynh thủ hạ lưu tình!
Quay đầu lại, Sở Dương thấy một thanh y nam tử lưng đeo trường kiếm đang dậm chân đến, ba bước hai bước đã đi tới phụ cận.
Người tới chắp tay cười nói: Cai Thịnh Thiên làm việc lỗ mãng, còn xin Sở huynh thứ tội! Trẻ tuổi nóng tính vốn là ưu điểm của những người tuổi trẻ như chúng ta, thực không thể tổn thương hòa khí.
Sở Dương mặt không đổi sắc hỏi: Ngươi là ai?
Thanh niên áo xám nói: Tại hạ là Cảnh Tử Hàn!
Sở Dương hỏi lại: Ta muốn biết ở trong thành có thể giết người được không?
Cảnh Tử Hàn biến sắc mặt, nói: Nếu giết sẽ bị thẩm phán!
Nếu chỉ đả thương người thì sao?
Sở Dương bỗng nhiên cười, rồi quay sang nhìn Cao Thịnh Thiên đã bị phế đi cánh tay.
Cảnh Tử Hàn bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nói: Đại Sở hoàng triều địa vực rộng rỡ, võ phong thịnh hành nên tự nhiên không thể thiếu tranh dũng đấu ngoan, chỉ cần không hại nhân mạng thì tối đa chịu tội một phen, trả chút phí trị liệu thương thế mà thôi. Đương nhiên, nếu như bị khiêu khích thì thậm chí không cần chịu trách nhiệm!
Vậy tốt rồi!
Sở Dương nói xong thì lăng không lắc Cao Thắng Hàn văng ra ngoài, sau đó vung tay đập hắn vào lòng đất.
Tàn mà không phế, đây là cái giá của ngươi vì dám khiêu khích ta, còn cả ngươi nữa Cao Thắng Hàn, thật tưởng ta ngu à? Một tên đến đây khiêu khích còn một tên làm người hòa giải, hắc hắc, tính toán tốt lắm!
Cảnh Tử Hàn biến sắc, sau đó cười lạnh nói: Sở Dương a Sở Dương, ta cho ngươi thể diện mà ngươi không cần, đã tới Thịnh Kinh thì ngươi dù là long thì cũng phải cuộn lại cho ta chứ huống chi chỉ là một đầu trùng?
Thật sao?
Sở Dương dựng chân mày lên, sát cơ tăng vọt.
Hắn đang lo không có cơ hội lập uy, giờ cơ hội ở trước mắt hắn sao có thể khách khí.
Hạng nhất Tiềm Long bảng đổi chủ.
Vượt qua tứ hoàng tử Sở Bắc Thần đã chiếm giữ hạng nhất được một năm.
Là Hoa Vân Hạc thánh tử Đông Hoa tông? Hay là Tiểu Như Lai thánh phật tử của Kim Quang tự? Là Huyết Không thánh ma tử của Thiên Ma tông à? Không lẽ là Bạch Tố Tố của Tố Nữ tông?
Có người suy đoán.
Những người kia đều là nhân kiệt đương thời, cảnh giới Tông sư, xếp trong những hạng đầu.
Tiềm Long bảng lúc trước, ngoại trừ tứ hoàng tử Sở Bắc Thần một mực bảo trì hạng nhất ra thì thứ tự của bốn người còn lại luôn biến hóa liên tục, hạng hai đến hạng năm liên tục tranh phong.
Nhưng giờ lại truyền ra hạng nhất đổi chủ, cũng quá mức đột ngột.
Cứ ba tháng một lần, xếp hạng trên Tiềm Long bảng lại được xuất bản phát hành một lần, truyền khắp thiên hạ.
Xếp hạng lần trước không có biến hóa quá lớn, nhưng mới chỉ qua ba tháng sao lại toát ra một vị vượt qua cả Sở Bắc Thần?
Hôm qua, bảng danh sách Tiềm Long bảng được ban phát khắp thiên hạ.
Sở Bắc Thần thình lình chỉ ở thứ hai.
Xếp hạng nhất là một người tên Sở Dương.
Cái tên này, đại đa số mọi người đều lạ lẫm.
Nhưng khắp thiên hạ, thậm chí Thịnh Kinh cũng bắt đầu đàm luận không thôi, đồng thời tìm kiếm người tên là Sở Dương này. Khi được những người hữu tâm lộ ra, theo thời gian dần trôi qua thì tất cả những tin tức liên quan đến Sở Dương cũng được truyền ra.
Đến hôm nay, bát đại tổ tiên trước kia của Sở Dương cũng đều bị đào ra.
Sở Dương này chỉ là một thanh niên ở một tiểu huyện thành à? Sao có thể thế được, nơi quê mùa như thế há có thể dựng dục ra thiên tài hạng nhất Tiềm Long bảng?
Sở Chỉ Nghiên? Cái tên này quen quá, chẳng lẽ là vị kia ở trong học viện hoàng gia?
Hình như Sở Dương đạt được truyền thừa của Phệ Đà tử, hẳn là đã truyền ra Khô Mộc tâm kinh, danh xưng thiên hạ đệ nhất kỳ kinh. Có lẽ hắn tìm hiểu được nên tu vi mới đột nhiên tăng mạnh?
Do hắn mà phía tây nam mới phát sinh một trận đại chiến, chẳng biết đã hố chết bao nhiêu cường giả tông phái nữa, nơi đó phút chốc trở thành cối xay thịt, nghe đồn hẳn là thật. Nếu quả như thế thì hắn thật tài tình, chẳng qua không biết sao hắn lại chạy thoát khỏi sự chặn giết từ cường giả các tông phái nhỉ?
Vậy thì có trò hay để xem rồi, giờ đột nhiên xuất hiện một vị chiếm đoạt hạng nhất Tiềm Long bảng, quyền uy như thế chắc chắn sẽ có rất nhiều người không phục!
Cũng không biết Sở Dương hiện tại đang ở chỗ nào!
Toàn bộ Thịnh Kinh, từ hoàng cung đến những tiệm trà cũng đều đang nghị luận sôi nổi.
Bên trong học viện hoàng gia, tại một tiểu viện tinh xảo.
Thủy tỷ tỷ, ngươi nói thật chứ? Tam ca của ta chẳng những bình an mà còn đạt được hạng nhất Tiềm Long bảng luôn á?
Sở Chỉ Nghiên vừa xuất quan thì nhận được tin tức như thế, kém chút khiến nàng chấn choáng.
Là thật!
Thủy Thanh Linh gật đầu, trong con ngươi khó nén rung động.
Thật khiến người không thể tin nổi!
Lưu Hãn Nhi không ngừng lắc đầu, nàng không thể tin được, người thanh niên kia sao lại trưởng thành nhanh như thế? Giống như đang mơ.
Vậy thì quá tốt!
Sở Chỉ Nghiên thở khẽ một hơi nói: Chỉ cần không sao là ổn rồi!
Thủy Thanh Linh nói: Hắn có huyết mạch thái tổ, lại xếp hạng nhất Tiềm Long bảng thì chí ít cũng có thể thêm được một tầng bảo hộ, nếu hắn đến được hoàng thành thì sẽ an toàn không sao cả. Tuy nhiên, Chỉ Nghiên à, tốc độ tăng trưởng của ngươi cũng không chậm đó, hiện tại đã mở ra được tám mươi mốt khiếu huyệt rồi, chờ một thời gian cũng có thể leo lên Tiềm Long bảng rồi!
Thủy Thanh Linh nói: Ta sao có thể sánh bằng Thủy tỷ tỷ ngươi được, nửa năm trước ngươi mới chỉ tiến vào Tiềm Long bảng mà giờ đã đạt đến hạng năm mươi rồi, tốc độ này...
Sở Chỉ Nghiên ngừng lại, bỗng nhiên cười tủm tỉm nói: Cũng chỉ có tam ca của ta mới có thể sánh được!
Lưu Hãn Nhi mỉm cười.
Thủy Thanh Linh mím môi một cái.
Sở Chỉ Nghiên lại lo lắng nói: Cũng không biết hiện tại tam ca của ta sao rồi? Bây giờ đang ở đâu? Lúc nào mới đi tới hoàng thành?
Thủy Thanh Linh nói: Hắn cát nhân thiên tướng, tất nhiên không đáng lo!
Cũng trong một ngày này, bên ngoài Thịnh Kinh xuất hiện một người, chính là Sơ Dương đã khôi phục diện mạo như trước. Hắn đã đến đây nên không còn cần phải ngụy trang nữa.
Thịnh Kinh, hắn muốn đi vào một cách đường hoàng.
Mấy thắng cố gắng, từng phút từng giờ hắn cố gắng phóng thích toàn bộ lực lượng khí tức ra, sau cùng giao cảm thiên địa, lưu lại ấn ký.
Bởi hắn biết, Tiềm Long bảng chỉ có thể kiểm tra khí tức mạnh yếu của một người rồi mới xếp hạng chứ không thể dò la ra đồ vật cụ thể.
Tường thành thật hùng vĩ!
Xa xa nhìn lại, tường thành ẩn trong mây trời tựa như một tòa thần sơn trấn áp đại địa, để cho Sở Dương không khỏi tán thưởng.
Tường thành chỉ sợ cao trăm mét đi, hữu dụng không?
Sở Dương không hiểu, nhưng sao hắn biết được ở khắp nơi trên tường thành ẩn giấu trận cơ được khắc họa phù văn, bằng không thì tường thành thông thường sao có thể chống đỡ được cường giả đại năng.
Nam thành môn cổng xếp song song, một chủ tám phó, tổng cộng có chín cửa. Đặc biệt là thông đạo cửa ở giữa rộng tới năm mươi mét.
Thông đạo ở tám cửa còn lại cũng rộng hai mươi mét.
Chín cửa đặt song song cũng dài tới mấy trăm mét.
Sở Dương cười, theo đó thoát biến mất, nghênh ngang đi vào.
Trong thành người đi người đến, thật phồn thịnh huyên náo.
Người người y phục đẹp đẽ, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin.
Bọn hắn cảm thấy kiêu ngạo vì là con dân Đại Sở, đặc biệt là những người ở bên trong Thịnh Kinh, từ bên trong tản mát ra ngạo khí hơn người một bậc.
Sở Dương đứng ở chỗ ngã từ đường đầu tiên thì hơi mê mang.
Thịnh Kinh tuy lớn, tung hoành đông tây tám trăm dặm, nam bắc năm trăm dặm, có mấy chục triệu nhân khẩu, nhưng Sở Dương lại có cảm giác cô độc.
Thiên hạ tuy lớn nhưng lại không nơi nương náu.
Ở đây, ta có thể đứng ở đỉnh phong nhất sao?
Sở Dương tự hỏi lòng, đạt được kết luận khiến hắn hết sức ủ rũ.
Khó, khó, khó, không phải khó khăn bình thường.
Vừa rồi hắn thử cảm ứng một chút đã phát hiện ra từng cỗ khí tức cường đại không hề che giấu, mỗi một cái đều như núi cao biển rộng, trấn áp càn khôn không thể rung chuyển.
Vậy sẽ có bao nhiêu cường giả ẩn giấu?
Tịnh Kinh ngọa hổ tàng long tuyệt không giả.
Trước kia hắn nghe người ta nói qua, ở Thịnh Kinh, dù ngươi là Đại tông sư thì cũng phải tuân thủ quy củ, cẩn thận từng li từng tí, nếu không cẩn thận thì lập tức gặp ngay đại năng.
VÚT!
Mấy đạo nhân ảnh phi tốc đến, đều là mọt bước hơn mười mét, nhanh như lưu tinh, mới còn ở bên kia đường thì trong nháy mắt đã đi tới phụ cận.
Người đi đầu mang áo trắng, tóc dài, phong lưu tiêu sái. Sau khi người này dừng trước mặt Sở Dương thì lôi ra một tấm họa, so sánh với hắn một phen, khóe miệng liền cong thành một đường, sau đó khẽ nâng cằm hỏi: Ngươi chính là Sở Dương? Sở Dương đến từ Hà Dương huyện Thiên Hỏa quận?
Sở Dương liếc qua, lập tức không có hứng thú, thản nhiên hỏi: Có chuyện gì à?
Năm người này, từng người mắt cao hơn đầu, thực chết bên trong tản mát ra một cỗ kiêu ngạo ngông cuồng cao cao tại thượng, ngươi không chọc nổi.
Nam tử áo trắng nói: Nghe nói ngươi đứng hạng nhất Tiềm Long bảng nên ta đặc biệt đến đây một hồi, à, bỉ nhân Cao Thịnh Thiên! Đi thôi, theo ta đến đây!
Sở Dương cười, người này tưởn mình ngon lắm sao. Hắn lắc đầu xoay người rời đi, hắn không rảnh đi gây sự với những người này.
Chuyện của chính hắn, hắn đã sớm biết.
Chẳng phải chỉ xếp hạng nhất Tiềm Long bảng thôi sao?
Chuyện đương nhiên thôi.
Cao Thịnh Thiên lách mình ngăn trước người Sở Dương, sầm mặt lại nói: Sao, không nể mặt ta?
Sở Dương không vui nói: Ngươi tính thứ gì mà ta phải nể mặt ngươi?
Ngươi dám mắng ta? Hắc hắc, để ta xem thử thứ quê mùa như ngươi rốt cục có phải mua danh chuộc tiếng hay không?
Nói xong, Cao Thịnh Thiên vỗ một chưởng về phía mặt Sở Dương.
Một chưởng này hung ác tột độ, Sở Dương càng cảm giác được đối phương căn bản không có dự định lưu thủ, xuất thủ không dung tình, nếu như là người bình thường thì chí ít có thể đập gần chết.
Ta không muốn gây chuyện nhưng cũng không sợ chuyện!
Sở Dương ánh mắt phát lạnh, lăng không tung ra một chỉ, vừa vặn điểm vào lòng bàn tay Cao Thịnh Thiên, lập tức nghe thấy một trận bạo hưởng, tay phải của Cao Thịnh Thiên bị nổ nát bất, máu thịt văng tung tóe.
A...
Cao Thịnh Thiên keeo thảm, thanh âm cực kỳ thê lương.
Sở Dương lật tay bóp lấy cổ đối phương, trầm giọng nói: Nếu không ngậm miệng thì ta vặn rơi đầu ngươi đấy?
Ánh mắt vô tình, sát cơ đáng sợ khiến Cao Thịnh Thiên giật mình, vội vàng ngậm miệng.
Sở Dương đang chuẩn bị hỏi thăm một ít chuyện thì nghe thấy có tiếng hét phát ra từ bên cạnh: Sở huynh thủ hạ lưu tình!
Quay đầu lại, Sở Dương thấy một thanh y nam tử lưng đeo trường kiếm đang dậm chân đến, ba bước hai bước đã đi tới phụ cận.
Người tới chắp tay cười nói: Cai Thịnh Thiên làm việc lỗ mãng, còn xin Sở huynh thứ tội! Trẻ tuổi nóng tính vốn là ưu điểm của những người tuổi trẻ như chúng ta, thực không thể tổn thương hòa khí.
Sở Dương mặt không đổi sắc hỏi: Ngươi là ai?
Thanh niên áo xám nói: Tại hạ là Cảnh Tử Hàn!
Sở Dương hỏi lại: Ta muốn biết ở trong thành có thể giết người được không?
Cảnh Tử Hàn biến sắc mặt, nói: Nếu giết sẽ bị thẩm phán!
Nếu chỉ đả thương người thì sao?
Sở Dương bỗng nhiên cười, rồi quay sang nhìn Cao Thịnh Thiên đã bị phế đi cánh tay.
Cảnh Tử Hàn bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nói: Đại Sở hoàng triều địa vực rộng rỡ, võ phong thịnh hành nên tự nhiên không thể thiếu tranh dũng đấu ngoan, chỉ cần không hại nhân mạng thì tối đa chịu tội một phen, trả chút phí trị liệu thương thế mà thôi. Đương nhiên, nếu như bị khiêu khích thì thậm chí không cần chịu trách nhiệm!
Vậy tốt rồi!
Sở Dương nói xong thì lăng không lắc Cao Thắng Hàn văng ra ngoài, sau đó vung tay đập hắn vào lòng đất.
Tàn mà không phế, đây là cái giá của ngươi vì dám khiêu khích ta, còn cả ngươi nữa Cao Thắng Hàn, thật tưởng ta ngu à? Một tên đến đây khiêu khích còn một tên làm người hòa giải, hắc hắc, tính toán tốt lắm!
Cảnh Tử Hàn biến sắc, sau đó cười lạnh nói: Sở Dương a Sở Dương, ta cho ngươi thể diện mà ngươi không cần, đã tới Thịnh Kinh thì ngươi dù là long thì cũng phải cuộn lại cho ta chứ huống chi chỉ là một đầu trùng?
Thật sao?
Sở Dương dựng chân mày lên, sát cơ tăng vọt.
Hắn đang lo không có cơ hội lập uy, giờ cơ hội ở trước mắt hắn sao có thể khách khí.
/82
|