Sở Dương vừa ra tay đã phế đi một cánh tay của Cao Thịnh Thiên, sau đó đánh đối phương lún một nửa người xuống dưới đất, nhưng sau đó người dân ở Thịnh Kinh thấy thế cũng chỉ hơi lui ra xa đằng sau chỉ trỏ thôi chứ không có bộ dáng sợ hãi.
Sở Dương thấy thế thì hơi hiểu ra: Một là tự tin, hai phe tranh phong không dám liên lụy bọn hắn; hai là căn bản không sợ.
Cảnh Tử Hàn, trở về nói cho chủ tử ngươi biết, muốn tính toán ta, hắc hắc, đợi ngày sau ta chắc chắn vặn rơi đầu hắn. Còn ngươi nữa, cũng chỉ là một chó săn thôi cũng dám phách lối, cẩn thận ta biến ngươi thành một con chó phế đấy!
Sở Dương nói chuyện hết sức ngông cuồng nhưng trong mắt lại luôn bình tĩnh.
Ngươi muốn chết!
Cảnh Tử Hàn cũng là một học sinh trong học viện hoàng gia, một nhân vật cao ngạo như thế nhưng ở trên phố bị người ta gọi là chó săn, lúc này hắn đỏ mặt giận dữ không thôi, lập tức vung tay đánh tới phía Sở Dương.
Sở Dương sâm nhiên cười một tiếng, nói: Đang đợi ngươi đó!
Hắn đánh ra một chưởng không có bất kỳ uy thế gì, gió không động, mây không tan, hết sức bình thường nhưng lại đột ngột khắc lên trước ngực Cảnh Tử Hàn.
Răng rắc răng rắc!
Ngay sau đó có tiếng xương vỡ vụn phát ra liên hồi.
Cảnh Tử Hàn hấp háy mắt, run lên ba lần, tai mắt mũi miệng đều chảy ra máu tươi, hắn khổ sở giơ ngón cái lên chỉ Sở Dương như muốn nói gì đó nhưng miệng lại đầy bọt máu, một lát sau thì ngửa mặt lên ngã xầm xuống đất.
Chó săn chính là chó săn, nếu không phải hôm nay ta mới đến hoàng thành thì khôngchỉ phế ngươi đơn giản thế đâu, mà là triệt để đánh các ngươi thành thịt nát rồi đem cho chó hoang ăn!
Sở Dương hung ác nói, đồng thời ánh mắt bất thiện liếc nhìn chung quanh một phen.
Hắn tựa như một con mãnh hổ xuống núi.
Ác tính không thay đổi.
Dã tính không mất.
Ngay lúc này, mấy đạo nhân ảnh hoành không lướt đến, mỗi một người đều mang theo sát khí sâm nhiên, trên người mặc áo bó, phía sau in chữ Tuần , hiển nhiên là tuần nhai vệ sĩ.
Cầm đầu là một vị trung niên sở hữu tu vi Tông sư, hắn nhìn Sở Dương bằng ánh mắt hết sức bất thiện, lộ ra hàn ý nói: Thật to gan, dám đả thương người trên phố hả? Ngươi có biết như thế là phạm pháp không?
Sở Dương nhe răng, lãnh khốc nói: Sao ngươi biết bọn hắn do ta đánh?
Trung niên nhân căn bản không sợ, nói: Ta tận mắt thấy!
Sở Dương nói to lên: Nếu thế ngươi tới làm gì nữa? Chẳng lẽ không phân biệt được à? Hay là vu oan hãm hại?
Ngươi đả thương người trên phố, lại dám chống chế vặn ngược hả?
Trung niên nhân cười lạnh không thôi, tay run một cái lấy ra dây xích sắt được chế tạo từ hàn thiết hết sức cứng rắn, phát ra những tiếng lẻng xẻng .
Sở Dương sâm nhiên nói: Do bọn hắn ra tay trước, dân chúng khắp phố cũng thấy rõ đó thôi, sao hả? Ngươi muốn trói ta? Ngươi dám động thủ thì ta dám giết ngươi, để xem đương kim Sở Hoàng có phán tội cho ta hay không?
Lúc này, người dân chung quanh bàn ầm lên, nhìn tuần nhai vệ bằng ánh mắt làm việc thất trách.
Trung niên nhân da mặt run rẩy không thôi, ngay lúc hắn tiến thoái lưỡng nan thì một giọng nói vang lên.
Ta có thể chứng minh là do hai người kia ra tay trước!
Giọng nói dịu nhẹ khiến người ta cảm giác như tắm gió xuân, người tới là một thanh niên mặc bạch y, mặt nở nụ cười ôn hòa, đảo mắt đi tới phụ cận.
Người này nói tiếp: Pháp luật Đại Sở ta ghi rõ, võ giả không thể gây thương hại dân chúng dù vô tình hay cố ý. Nhưng trong tranh đấu giữa võ giả với nhau, ai khiêu khích trước thì kẻ đó tự chịu tội; ai xuất thủ trước sẽ phải nhận hết trách nhiệm, giết không tha thứ. Còn tuần nhai vệ các ngươi vu khống trước mặt mọi người, đổi trắng thay đen, nếu như có ám vệ ở đây thì họ đã chém hết các ngươi rồi!
Người này thâm ý sâu sắc nhìn Sở Dương một chút.
Trung niên nhân thân thể run lên, trắng bệch cả mặt.
Nam tử áo trắng cười lạnh, lại liếc mắt nhìn Cao Thịnh Thiên và Cảnh Tử Hàn bị nâng đi, sau đó xoay người lại, mặt hướng Sở Dương, ôm quyền khom người nói: Sở công tử, thánh tử nhà ta cho mời, chẳng hay cho chút mặt mũi được không?
Sở Dương khẽ giật mình, sau đó run lên, sắc mặt trắng nhợt, đột nhiên quát: Ngươi dám sử dụng Khống Thần quyết ám toán ta? Tất nhiên là đệ tử Thiên Ma tông, nạp mạng cho ta đi!
Lúc này, thanh niên áo trắng đột nhiên run lẩy bẩy cả người, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
XOẸT!
Sở Dương dựng thẳng chưởng làm đao, lăng không chém xuống nhanh đến cực điểm, lại hình thành lực lượng vô danh ngăn chặn thanh niên áo trắng khiến cho hắn không kịp phản ứng đã bị chém thành hai nửa.
Gọn gàng linh hoạt.
Tàn nhẫn quả quyết.Sở Dương hung dữ nói: Giữa ban ngày ban mặt mà đệ tử Thiên Ma tông lại dám thi triển Khống Thần quyết trước mặt mọi người, quả thật to gan!
Lúc thanh niên áo trắng đến, hắn cũng cảm giác được chân khí Thiên Ma tông chảy xuôi trong cơ thể đối phương, vừa xoay chuyển ý nghĩ thì lập tức chém giết đối phương không chút do dự.
Đây là vấn đề về lập trường, không thể do dự được.
Trung niên tuần vệ nghẹ họng nhìn trân trối.
Người trước mắt mới phế đi hai người, bây giờ lại ở ngay trước mặt hắn giết đi một người, để làm được như này thì gan phải lớn bao nhiêu?
Quả thực rất to gan!
Âm thanh âm vang, chỉ thấy hai thanh niên cùng nhau đi tới.
Thấy hai người kia, Sở Dương cười nói: Vân Phi đại ca, Cao huynh!
Một người là Sở Vân Phi, người còn lại là Cao Thắng Hàn.
Sở Dương chỉ thi thể nam tử áo trắng bị chém thành hai nửa, không hiểu hỏi: Ở trong Thịnh Kinh, trong hoàng thành mà sao lại có đế tử Thiên Ma tông?
Sở Vân Phi giải đáp: Thiên hạ to lớn, từ đông sang tây, từ nam chí bắc, phàm là người trong cương vực thì đều là con dân của Đại Sở. Chỉ cần tuân thủ trật tự thì có thể thông hành trông ngoài Thịnh Kinh. Hắn tuy là đệ tử Thiên Ma tông nhưng trước hết cũng là con dân Đại Sở ta, hắn lại không phạm pháp nên tự nhiên được đi lại trong thành, thậm chí học tập tại học viện hoàng gia!
Cao Thắng Hàn cũng nói: Đây là khí độ của Đại Sở ta!
Sở Dương gật đầu biểu thị sáng tỏ, lại nói: Vừa rồi hắn sử dụng Khống Thần quyết muốn khống chế ta nhưng bị ta phản sát, vậy ta có bị định tội không?
Sở Vân Phi biến sắc, hừ lạnh nói: Hắn thi triển Khống Thần quyết? Thật to gan, cho dù ngươi không giết hắn thì hắn chắc chắn cũng không sống được! Ở trong Thịnh Kinh cấm sử dụng các loại khống thần thuật mê hồn như Khống Thần quyết, một khi phát hiện thì sẽ bị chém giết, ngươi đương nhiên vô tội!
Vậy ta an tâm!
Sở Dương thở phào một hơi, nhìn sang trung niên tuần vệ nói: Ngươi còn muốn bắt ta sao?
Lúc này trung niên tuần vệ toát mồ hôi lạnh, ấp úng: Việc này, việc này...
Sở Vân Phi cười lạnh một tiếng, nói: Thân là tuần vệ, thủ hộ trị an nội thành, gìn giữ mặt mũi cho Đại Sở nhưng lại thất trách, vu oan hãm hại, ngươi tốt nhất cầu nguyện người sau lưng che chở cho ngươi đi, bằng không...
Trung niên nhân lại khẽ run rẩy, vội vàng rút đi.
Cũng chỉ là một con chó săn thôi, không cần phải tức giận, mà hiển nhiên ngươi cũng sẽ không tức giận!
Cao Thắng Hàn nhìn Sở Dương một cái thật sâu, hắn biết ngưởi trẻ tuổi trước mặt này có thủ đoạn kinh khủng không thể tưởng nổi nên há có thể bị biểu hiện mới nãy của đối phương mê hoặc được.
Sở Dương cười cười, cũng không thèm để ý đến, chỉ nói: Lúc ở Thiên Hỏa quận thành ta từng đánh một người tên là Cao Vĩ, vừa rồi lại phế đi Cao Thiên Thịnh, họ có phải là người cùng gia tộc không?
Cao Thắng Hàn cười nói: Ở trong Thịnh Kinh thì người họ Cao không tới một trăm vạn cũng khoảng mười vạn, chẳng lẽ đều là bản giả ta?
Sở Dương nhẹ nhàng thở ra: Không phải thì tốt!
Cao Thắng Hàn đề tỉnh: Ngươi cũng nên cẩn thận, hai người bọn họ đều thuộc tử đệ của hào môn Cao gia ở trong thành, ngươi đánh bọn hắn thì tất nhiên đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ!
Sở Dương hỏi: Bọn hắn có thể tùy tiện giết người không?
Cao Thắc Hàn lắc đầu trả lời: Không thể, trong thành không ai được tùy tiện giết người, kể cả thái tử cũng thế!
Thế nhưng hắn không có nói đến Sở Hoàng.
Sở Dương hỏi tiếp: Có thể tùy tiện bắt người không?
Cao Thắng Hàn lại trả lời: Cho dù là tuần sát sứ đi nữa, nếu không phải là người bị truy nã thì cũng không thể tùy tiện bắt người!
Sở Dương nhún nhún vai, không thèm để ý chút nào nói: Vậy chẳng phải ổn rồi à!
Ha ha ha!
Sở Vân Phi cười nói: Đi tới Thịnh Kinh thì ai dám giết ngươi? Ai dám bắt ngươi? Tên tuổi của hạng nhất Tiềm Long bảng cũng không phải dễ dàng bị khi phụ như thế, huống chi trên người ngươi chảy xuôi huyết dịch của thái tổ.
Cao Thắng Hàn đề tỉnh: Minh thương dễ tránh nhưng ám tiễn khó phòng, ngươi chà đạp mặt mũi của Cao gia, giết tùy tùng thánh ma tử thì bọn hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu, ngươi phải chuẩn bị tâm lý!
Sở Dương chắp tay.
Thôi đừng nói tới những chuyện mất hứng kia nữa, đi, tẩy trần cho ngươi!
Sở Vân Phi không nói lời gì, lôi kéo Sở Dương liền đi.
Sở Dương thấy thế thì hơi hiểu ra: Một là tự tin, hai phe tranh phong không dám liên lụy bọn hắn; hai là căn bản không sợ.
Cảnh Tử Hàn, trở về nói cho chủ tử ngươi biết, muốn tính toán ta, hắc hắc, đợi ngày sau ta chắc chắn vặn rơi đầu hắn. Còn ngươi nữa, cũng chỉ là một chó săn thôi cũng dám phách lối, cẩn thận ta biến ngươi thành một con chó phế đấy!
Sở Dương nói chuyện hết sức ngông cuồng nhưng trong mắt lại luôn bình tĩnh.
Ngươi muốn chết!
Cảnh Tử Hàn cũng là một học sinh trong học viện hoàng gia, một nhân vật cao ngạo như thế nhưng ở trên phố bị người ta gọi là chó săn, lúc này hắn đỏ mặt giận dữ không thôi, lập tức vung tay đánh tới phía Sở Dương.
Sở Dương sâm nhiên cười một tiếng, nói: Đang đợi ngươi đó!
Hắn đánh ra một chưởng không có bất kỳ uy thế gì, gió không động, mây không tan, hết sức bình thường nhưng lại đột ngột khắc lên trước ngực Cảnh Tử Hàn.
Răng rắc răng rắc!
Ngay sau đó có tiếng xương vỡ vụn phát ra liên hồi.
Cảnh Tử Hàn hấp háy mắt, run lên ba lần, tai mắt mũi miệng đều chảy ra máu tươi, hắn khổ sở giơ ngón cái lên chỉ Sở Dương như muốn nói gì đó nhưng miệng lại đầy bọt máu, một lát sau thì ngửa mặt lên ngã xầm xuống đất.
Chó săn chính là chó săn, nếu không phải hôm nay ta mới đến hoàng thành thì khôngchỉ phế ngươi đơn giản thế đâu, mà là triệt để đánh các ngươi thành thịt nát rồi đem cho chó hoang ăn!
Sở Dương hung ác nói, đồng thời ánh mắt bất thiện liếc nhìn chung quanh một phen.
Hắn tựa như một con mãnh hổ xuống núi.
Ác tính không thay đổi.
Dã tính không mất.
Ngay lúc này, mấy đạo nhân ảnh hoành không lướt đến, mỗi một người đều mang theo sát khí sâm nhiên, trên người mặc áo bó, phía sau in chữ Tuần , hiển nhiên là tuần nhai vệ sĩ.
Cầm đầu là một vị trung niên sở hữu tu vi Tông sư, hắn nhìn Sở Dương bằng ánh mắt hết sức bất thiện, lộ ra hàn ý nói: Thật to gan, dám đả thương người trên phố hả? Ngươi có biết như thế là phạm pháp không?
Sở Dương nhe răng, lãnh khốc nói: Sao ngươi biết bọn hắn do ta đánh?
Trung niên nhân căn bản không sợ, nói: Ta tận mắt thấy!
Sở Dương nói to lên: Nếu thế ngươi tới làm gì nữa? Chẳng lẽ không phân biệt được à? Hay là vu oan hãm hại?
Ngươi đả thương người trên phố, lại dám chống chế vặn ngược hả?
Trung niên nhân cười lạnh không thôi, tay run một cái lấy ra dây xích sắt được chế tạo từ hàn thiết hết sức cứng rắn, phát ra những tiếng lẻng xẻng .
Sở Dương sâm nhiên nói: Do bọn hắn ra tay trước, dân chúng khắp phố cũng thấy rõ đó thôi, sao hả? Ngươi muốn trói ta? Ngươi dám động thủ thì ta dám giết ngươi, để xem đương kim Sở Hoàng có phán tội cho ta hay không?
Lúc này, người dân chung quanh bàn ầm lên, nhìn tuần nhai vệ bằng ánh mắt làm việc thất trách.
Trung niên nhân da mặt run rẩy không thôi, ngay lúc hắn tiến thoái lưỡng nan thì một giọng nói vang lên.
Ta có thể chứng minh là do hai người kia ra tay trước!
Giọng nói dịu nhẹ khiến người ta cảm giác như tắm gió xuân, người tới là một thanh niên mặc bạch y, mặt nở nụ cười ôn hòa, đảo mắt đi tới phụ cận.
Người này nói tiếp: Pháp luật Đại Sở ta ghi rõ, võ giả không thể gây thương hại dân chúng dù vô tình hay cố ý. Nhưng trong tranh đấu giữa võ giả với nhau, ai khiêu khích trước thì kẻ đó tự chịu tội; ai xuất thủ trước sẽ phải nhận hết trách nhiệm, giết không tha thứ. Còn tuần nhai vệ các ngươi vu khống trước mặt mọi người, đổi trắng thay đen, nếu như có ám vệ ở đây thì họ đã chém hết các ngươi rồi!
Người này thâm ý sâu sắc nhìn Sở Dương một chút.
Trung niên nhân thân thể run lên, trắng bệch cả mặt.
Nam tử áo trắng cười lạnh, lại liếc mắt nhìn Cao Thịnh Thiên và Cảnh Tử Hàn bị nâng đi, sau đó xoay người lại, mặt hướng Sở Dương, ôm quyền khom người nói: Sở công tử, thánh tử nhà ta cho mời, chẳng hay cho chút mặt mũi được không?
Sở Dương khẽ giật mình, sau đó run lên, sắc mặt trắng nhợt, đột nhiên quát: Ngươi dám sử dụng Khống Thần quyết ám toán ta? Tất nhiên là đệ tử Thiên Ma tông, nạp mạng cho ta đi!
Lúc này, thanh niên áo trắng đột nhiên run lẩy bẩy cả người, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
XOẸT!
Sở Dương dựng thẳng chưởng làm đao, lăng không chém xuống nhanh đến cực điểm, lại hình thành lực lượng vô danh ngăn chặn thanh niên áo trắng khiến cho hắn không kịp phản ứng đã bị chém thành hai nửa.
Gọn gàng linh hoạt.
Tàn nhẫn quả quyết.Sở Dương hung dữ nói: Giữa ban ngày ban mặt mà đệ tử Thiên Ma tông lại dám thi triển Khống Thần quyết trước mặt mọi người, quả thật to gan!
Lúc thanh niên áo trắng đến, hắn cũng cảm giác được chân khí Thiên Ma tông chảy xuôi trong cơ thể đối phương, vừa xoay chuyển ý nghĩ thì lập tức chém giết đối phương không chút do dự.
Đây là vấn đề về lập trường, không thể do dự được.
Trung niên tuần vệ nghẹ họng nhìn trân trối.
Người trước mắt mới phế đi hai người, bây giờ lại ở ngay trước mặt hắn giết đi một người, để làm được như này thì gan phải lớn bao nhiêu?
Quả thực rất to gan!
Âm thanh âm vang, chỉ thấy hai thanh niên cùng nhau đi tới.
Thấy hai người kia, Sở Dương cười nói: Vân Phi đại ca, Cao huynh!
Một người là Sở Vân Phi, người còn lại là Cao Thắng Hàn.
Sở Dương chỉ thi thể nam tử áo trắng bị chém thành hai nửa, không hiểu hỏi: Ở trong Thịnh Kinh, trong hoàng thành mà sao lại có đế tử Thiên Ma tông?
Sở Vân Phi giải đáp: Thiên hạ to lớn, từ đông sang tây, từ nam chí bắc, phàm là người trong cương vực thì đều là con dân của Đại Sở. Chỉ cần tuân thủ trật tự thì có thể thông hành trông ngoài Thịnh Kinh. Hắn tuy là đệ tử Thiên Ma tông nhưng trước hết cũng là con dân Đại Sở ta, hắn lại không phạm pháp nên tự nhiên được đi lại trong thành, thậm chí học tập tại học viện hoàng gia!
Cao Thắng Hàn cũng nói: Đây là khí độ của Đại Sở ta!
Sở Dương gật đầu biểu thị sáng tỏ, lại nói: Vừa rồi hắn sử dụng Khống Thần quyết muốn khống chế ta nhưng bị ta phản sát, vậy ta có bị định tội không?
Sở Vân Phi biến sắc, hừ lạnh nói: Hắn thi triển Khống Thần quyết? Thật to gan, cho dù ngươi không giết hắn thì hắn chắc chắn cũng không sống được! Ở trong Thịnh Kinh cấm sử dụng các loại khống thần thuật mê hồn như Khống Thần quyết, một khi phát hiện thì sẽ bị chém giết, ngươi đương nhiên vô tội!
Vậy ta an tâm!
Sở Dương thở phào một hơi, nhìn sang trung niên tuần vệ nói: Ngươi còn muốn bắt ta sao?
Lúc này trung niên tuần vệ toát mồ hôi lạnh, ấp úng: Việc này, việc này...
Sở Vân Phi cười lạnh một tiếng, nói: Thân là tuần vệ, thủ hộ trị an nội thành, gìn giữ mặt mũi cho Đại Sở nhưng lại thất trách, vu oan hãm hại, ngươi tốt nhất cầu nguyện người sau lưng che chở cho ngươi đi, bằng không...
Trung niên nhân lại khẽ run rẩy, vội vàng rút đi.
Cũng chỉ là một con chó săn thôi, không cần phải tức giận, mà hiển nhiên ngươi cũng sẽ không tức giận!
Cao Thắng Hàn nhìn Sở Dương một cái thật sâu, hắn biết ngưởi trẻ tuổi trước mặt này có thủ đoạn kinh khủng không thể tưởng nổi nên há có thể bị biểu hiện mới nãy của đối phương mê hoặc được.
Sở Dương cười cười, cũng không thèm để ý đến, chỉ nói: Lúc ở Thiên Hỏa quận thành ta từng đánh một người tên là Cao Vĩ, vừa rồi lại phế đi Cao Thiên Thịnh, họ có phải là người cùng gia tộc không?
Cao Thắng Hàn cười nói: Ở trong Thịnh Kinh thì người họ Cao không tới một trăm vạn cũng khoảng mười vạn, chẳng lẽ đều là bản giả ta?
Sở Dương nhẹ nhàng thở ra: Không phải thì tốt!
Cao Thắng Hàn đề tỉnh: Ngươi cũng nên cẩn thận, hai người bọn họ đều thuộc tử đệ của hào môn Cao gia ở trong thành, ngươi đánh bọn hắn thì tất nhiên đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ!
Sở Dương hỏi: Bọn hắn có thể tùy tiện giết người không?
Cao Thắc Hàn lắc đầu trả lời: Không thể, trong thành không ai được tùy tiện giết người, kể cả thái tử cũng thế!
Thế nhưng hắn không có nói đến Sở Hoàng.
Sở Dương hỏi tiếp: Có thể tùy tiện bắt người không?
Cao Thắng Hàn lại trả lời: Cho dù là tuần sát sứ đi nữa, nếu không phải là người bị truy nã thì cũng không thể tùy tiện bắt người!
Sở Dương nhún nhún vai, không thèm để ý chút nào nói: Vậy chẳng phải ổn rồi à!
Ha ha ha!
Sở Vân Phi cười nói: Đi tới Thịnh Kinh thì ai dám giết ngươi? Ai dám bắt ngươi? Tên tuổi của hạng nhất Tiềm Long bảng cũng không phải dễ dàng bị khi phụ như thế, huống chi trên người ngươi chảy xuôi huyết dịch của thái tổ.
Cao Thắng Hàn đề tỉnh: Minh thương dễ tránh nhưng ám tiễn khó phòng, ngươi chà đạp mặt mũi của Cao gia, giết tùy tùng thánh ma tử thì bọn hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu, ngươi phải chuẩn bị tâm lý!
Sở Dương chắp tay.
Thôi đừng nói tới những chuyện mất hứng kia nữa, đi, tẩy trần cho ngươi!
Sở Vân Phi không nói lời gì, lôi kéo Sở Dương liền đi.
/82
|