Mã xa cổ đại không hề dễ ngồi, ít nhất là trong cảm nhận của Lục Ly.
Thậm chí, còn tệ hơn ngồi một cái xe khách hạng xoàng.
Lục Ly loạng choạng nhảy xuống xe, vươn vai, làm một vài động tác thể dục đơn giản, rồi mới đưa mắt quan sát bên ngoài.
Lúc này khoảng giờ Dậu, ở giữa sâm lâm nên có cảm giác rất tối.
Binh lính của Ngô Quý Lam hiệu suất làm việc rất tốt, chưa đến một khắc đã gom cành khô thành một đống lớn. Lửa bùng lên, thế này mới có thể nhìn đại khái xung quanh.
Chỗ này là một khoảng đất trống rất rộng, bên cạnh có một dòng suối nhỏ. Cảm giác vô cùng tĩnh lặng.
Binh sĩ kẻ hạ trại, người chia ra đi săn thú. Lục Ly muốn giúp, lại không biết phải làm cái gì, cũng không có ai dám nhờ nàng việc gì.
Mấy ngày vừa qua, cảm xúc của nàng luôn không ổn định. Lúc này, bỗng thấy tâm trạng tệ hơn, có một loại khao khát được ở một mình.
Trừng mắt nạt Tử Huyên không được đi theo, Lục Ly chậm rãi bước dọc theo bờ suối. Nhìn thấy ở không xa có một tảng đá nhỏ, nàng suy nghĩ một lát, rồi lại gần, trèo lên.
Chỗ này chỉ cách điểm dựng trại khoảng 50 mét, Lục Ly tin tưởng, nếu là có chuyện, nàng vẫn có thể tùy thời chạy về.
...
Khi Cao Trường Cung vô tình nhìn sang, in vào tâm hắn là cảnh tượng như thế này.
Tử y thiếu niên, hai má trắng nõn như ngọc. Hắn ngồi trên tảng đá, mắt nhìn ra xa, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Hai chân khẽ đạp, mặc cho bố hài khua loạn vào nước ướt đẫm.
Cao Trường Cung đột nhiên cảm thấy buồn bực.
Trong suy nghĩ của hắn, Lục Kiêu không nên như vậy. Thiếu niên kia một đôi con ngươi sáng rỡ, nụ cười hồn nhiên vô tà. Hắn hẳn là nên như thường ngày, tươi sáng sống động, mà không phải như thế kia, lòng mang tâm sự.
Nhiều năm sau này, khi tiểu nữ nhi hỏi phụ thân, ngài vì cái gì lại ở bên nương? Tướng quân khẽ cười trả lời... vì ta muốn thủ hộ một nụ cười.
...
Khi Lục Ly còn là Thẩm Ly, ba ba thường xuyên công tác vắng nhà. Mỗi lần như thế, mụ mụ sẽ dẫn nàng lên tầng cao nhất, cùng nhau ngước nhìn lên trên.
Mụ mụ nói, dù ba ba ở đâu, cũng vẫn cùng chung một bầu trời.
Sâm lâm đại thụ nhiều, Lục Ly không thấy được bầu trời sao, trong lòng tưởng niệm cuộc sống lúc trước càng nồng đậm. Bất giác, lệ đã đầy mặt.
Ngươi có tâm sự?
Khi cô đơn, là lúc yếu lòng nhất, mọi phòng tuyến đều bị lơi lỏng. Lục Ly nhìn Ngô Quý Lam, cảm thấy hắn cao lớn lạ thường, đáng tin cậy lạ thường, cũng gần gũi lạ thường.
Bị một cỗ xúc cảm mãnh liệt dẫn dắt, nàng bỗng òa lên, khóc nức nở.
...
Cao Trường Cung khóe môi giật giật.
Hắn cảm thấy, dù là hành quân đánh trận, giết địch sa trường, cũng không khó khăn bằng lúc này.
Nhìn Lục Kiêu ô ô khóc lên, lòng hắn không hiểu sao như bị người khẽ đâm một cái, dị thường khó chịu.
Khóc xong rồi, Lục Ly lúc này mới xấu hổ, hức hức mấy tiếng rồi cúi mặt xuống, không dám nhìn lên, nhỏ giọng:
Ngươi đừng lo, ta không sao, chỉ là... có một chút nhớ nhà...
Cao Trường Cung ngơ ngẩn.
Thế nào lại có cảm giác, đầu sỏ gây nên là hắn?
Nếu là nhớ nhà... vậy, ta đưa ngươi quay lại, được?
Không cần!
Lục Ly lập tức đáp lại, rồi tự mình ngây ngẩn.
Nàng không phải nên đồng ý sao? Như thế nào lại một ngụm cự tuyệt? Hơn nữa, còn là không chút nghĩ ngợi cự tuyệt...
Chẳng lẽ nói, trong lòng nàng thật ra không muốn rời đi hắn?
Ta... - Lục Ly bối rối. Ngươi phụng mệnh hồi kinh, cũng không thể vì ta mà chậm trễ. Lục Kiêu ta cũng rất nghĩa khí đấy!
...
Tiểu tử mặt dày! Mệt ngươi nói ra được!
Nếu không, hồi kinh xong rồi, ngươi lại hộ tống ta về nhà, thế nào?
Được! - Cao Trường Cung khẽ cười. Một lời đã định!
Đổi ý là tiểu cẩu!
...
Nhìn nam nhân trước mặt khóe môi giật giật, Lục Ly tâm tình biến tốt lắm. Nàng cười, giòn tan như chuông bạc.
Từ khi xuyên qua đến bây giờ, khoảnh khắc này, là lúc nàng vui vẻ nhất!
Thậm chí, còn tệ hơn ngồi một cái xe khách hạng xoàng.
Lục Ly loạng choạng nhảy xuống xe, vươn vai, làm một vài động tác thể dục đơn giản, rồi mới đưa mắt quan sát bên ngoài.
Lúc này khoảng giờ Dậu, ở giữa sâm lâm nên có cảm giác rất tối.
Binh lính của Ngô Quý Lam hiệu suất làm việc rất tốt, chưa đến một khắc đã gom cành khô thành một đống lớn. Lửa bùng lên, thế này mới có thể nhìn đại khái xung quanh.
Chỗ này là một khoảng đất trống rất rộng, bên cạnh có một dòng suối nhỏ. Cảm giác vô cùng tĩnh lặng.
Binh sĩ kẻ hạ trại, người chia ra đi săn thú. Lục Ly muốn giúp, lại không biết phải làm cái gì, cũng không có ai dám nhờ nàng việc gì.
Mấy ngày vừa qua, cảm xúc của nàng luôn không ổn định. Lúc này, bỗng thấy tâm trạng tệ hơn, có một loại khao khát được ở một mình.
Trừng mắt nạt Tử Huyên không được đi theo, Lục Ly chậm rãi bước dọc theo bờ suối. Nhìn thấy ở không xa có một tảng đá nhỏ, nàng suy nghĩ một lát, rồi lại gần, trèo lên.
Chỗ này chỉ cách điểm dựng trại khoảng 50 mét, Lục Ly tin tưởng, nếu là có chuyện, nàng vẫn có thể tùy thời chạy về.
...
Khi Cao Trường Cung vô tình nhìn sang, in vào tâm hắn là cảnh tượng như thế này.
Tử y thiếu niên, hai má trắng nõn như ngọc. Hắn ngồi trên tảng đá, mắt nhìn ra xa, cũng không biết đang nghĩ cái gì. Hai chân khẽ đạp, mặc cho bố hài khua loạn vào nước ướt đẫm.
Cao Trường Cung đột nhiên cảm thấy buồn bực.
Trong suy nghĩ của hắn, Lục Kiêu không nên như vậy. Thiếu niên kia một đôi con ngươi sáng rỡ, nụ cười hồn nhiên vô tà. Hắn hẳn là nên như thường ngày, tươi sáng sống động, mà không phải như thế kia, lòng mang tâm sự.
Nhiều năm sau này, khi tiểu nữ nhi hỏi phụ thân, ngài vì cái gì lại ở bên nương? Tướng quân khẽ cười trả lời... vì ta muốn thủ hộ một nụ cười.
...
Khi Lục Ly còn là Thẩm Ly, ba ba thường xuyên công tác vắng nhà. Mỗi lần như thế, mụ mụ sẽ dẫn nàng lên tầng cao nhất, cùng nhau ngước nhìn lên trên.
Mụ mụ nói, dù ba ba ở đâu, cũng vẫn cùng chung một bầu trời.
Sâm lâm đại thụ nhiều, Lục Ly không thấy được bầu trời sao, trong lòng tưởng niệm cuộc sống lúc trước càng nồng đậm. Bất giác, lệ đã đầy mặt.
Ngươi có tâm sự?
Khi cô đơn, là lúc yếu lòng nhất, mọi phòng tuyến đều bị lơi lỏng. Lục Ly nhìn Ngô Quý Lam, cảm thấy hắn cao lớn lạ thường, đáng tin cậy lạ thường, cũng gần gũi lạ thường.
Bị một cỗ xúc cảm mãnh liệt dẫn dắt, nàng bỗng òa lên, khóc nức nở.
...
Cao Trường Cung khóe môi giật giật.
Hắn cảm thấy, dù là hành quân đánh trận, giết địch sa trường, cũng không khó khăn bằng lúc này.
Nhìn Lục Kiêu ô ô khóc lên, lòng hắn không hiểu sao như bị người khẽ đâm một cái, dị thường khó chịu.
Khóc xong rồi, Lục Ly lúc này mới xấu hổ, hức hức mấy tiếng rồi cúi mặt xuống, không dám nhìn lên, nhỏ giọng:
Ngươi đừng lo, ta không sao, chỉ là... có một chút nhớ nhà...
Cao Trường Cung ngơ ngẩn.
Thế nào lại có cảm giác, đầu sỏ gây nên là hắn?
Nếu là nhớ nhà... vậy, ta đưa ngươi quay lại, được?
Không cần!
Lục Ly lập tức đáp lại, rồi tự mình ngây ngẩn.
Nàng không phải nên đồng ý sao? Như thế nào lại một ngụm cự tuyệt? Hơn nữa, còn là không chút nghĩ ngợi cự tuyệt...
Chẳng lẽ nói, trong lòng nàng thật ra không muốn rời đi hắn?
Ta... - Lục Ly bối rối. Ngươi phụng mệnh hồi kinh, cũng không thể vì ta mà chậm trễ. Lục Kiêu ta cũng rất nghĩa khí đấy!
...
Tiểu tử mặt dày! Mệt ngươi nói ra được!
Nếu không, hồi kinh xong rồi, ngươi lại hộ tống ta về nhà, thế nào?
Được! - Cao Trường Cung khẽ cười. Một lời đã định!
Đổi ý là tiểu cẩu!
...
Nhìn nam nhân trước mặt khóe môi giật giật, Lục Ly tâm tình biến tốt lắm. Nàng cười, giòn tan như chuông bạc.
Từ khi xuyên qua đến bây giờ, khoảnh khắc này, là lúc nàng vui vẻ nhất!
/30
|