Bình Nam vương nắm trong tay hai mươi vạn quân đội, nhưng theo hồi kinh cũng chỉ có hai ngàn thân vệ binh. Hai ngàn người, không tính cực nhiều, nhưng cùng lúc xuất hiện cũng quá mức gây chú ý. Bởi vậy, Cao Trường Cung ngay từ đầu đã chia nhỏ đội ngũ để xuất phát, đi cùng hắn chỉ có khoảng ba mươi người thân tín nhất.
Trương Chấn là một trong ba mươi người này. Hắn mỗi ngày đều thức dậy lúc canh ba, cùng huynh đệ luyện võ. Tiểu đội của hắn có bảy người, từ trước đến giờ luôn phối hợp cực tốt, tại Thân vệ doanh vẫn có thành tích không tồi.
Nhưng là, hôm nay Lý Thất có điểm không đúng.
Lão Thất, ngươi có chuyện? - Trương Chấn cau mày nhìn Lý Thất khập khiễng đi tới. Hôm nay làm sao không một chút để tâm?
Tập luyện phân tâm, rất dễ dàng thụ thương. Bởi bọn hắn không hề lưu thủ.
Hắn? Tập trung mới là lạ! Đi phía sau Lý Thất là Triệu Chí Minh, lời này là hắn nói ra.
Có ý tứ gì?
Hắn a? Hắn vừa ý một vị cô nương. Đáng tiếc, nhân gia lại không phải người hắn có thể cầu.
Nga? Có chuyện này? Triệu ca, ngươi nói nói, nàng kia là ai?
Triệu Chí Minh liếc liếc mắt về phía xe ngựa, hạ giọng: Là Tử Huyên cô nương.
Không thể nào!? - Trương Chấn trợn mắt há mồm. Huynh đệ nữ nhân mà hắn cũng dám mơ tưởng?
... Lý Thất cúi đầu, im lặng.
Là hắn tự lừa mình dối người! - Triệu Chí Minh ngồi xuống bên cạnh Trương Chấn, khinh bỉ nhìn Lý Thất. Các huynh đệ đều nói, Tử Huyên cô nương kia, mười phần đến tám chín là thông phòng của tiểu tử Lục Kiêu, hắn lại một hai không tin. Còn muốn cái gì làm cho nàng ta thoát nô tịch. Hôm nay, còn không phải đã rõ ràng?
Bọn hắn tuy rằng phần lớn thời gian đều ở quân doanh, nhưng cũng không phải tiểu mao đầu cái gì cũng không hiểu. Cao môn nhà giàu, nhà nào mà không dưỡng mấy cái thủy nộn nha hoàn, cấp thiếu gia khai trai? Sau đó, thuận tiện sẽ làm thông phòng, nếu là có phúc sinh được nhất nam bán nữ, còn có thể nâng thành di nương.
Tuy nói không phải tất cả, nhưng đến tám chín phần đều là như vậy. Lý Thất đây là hy vọng, Lục gia có thể nằm trong một hai phần kia. Chỉ tiếc, khi nhìn thấy Lục Kiêu cùng Tử Huyên cùng nhau qua đêm trong xe ngựa, phần hy vọng này đã bị dập tắt.
Tử Huyên không phải Lục Kiêu thông phòng, còn có thể là gì?
Lý Thất thập phần thất vọng, nhưng vẫn không muốn nữ tử bản thân yêu mến bị người đem ra bàn luận, đang mở miệng định mắng Triệu Chí Minh vài câu, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng to lớn đứng sau Triệu Chí Minh. Nhất thời, liền há to miệng: Tướng... tướng quân?
Dạ Phong.
Có thuộc hạ!
Xong rồi! Xong rồi!
Trong đầu Lý Thất, Triệu Chí Minh cùng Trương Chấn không hẹn mà cùng hiện lên mấy chữ này. Bọn hắn đi theo tướng quân đã lâu, trí óc có không khai thông hơn nữa, cũng nhìn ra được tướng quân đang mất hứng. Tướng quân mất hứng, còn gọi Dạ Phong, kế tiếp mười phần quá nửa khẳng định sẽ rất thảm...
Quả nhiên...
Bản tướng quân cảm thấy, ba kẻ này có chút rảnh rỗi! Không bằng, ngươi an bài cho bọn hắn thêm chút huấn luyện đi.
Thuộc hạ đã hiểu. Dạ Phong chắp tay, rồi quét mắt qua ba nam nhân sắc mặt như tro tàn. Còn không mau đi theo?
Cao Trường Cung lạnh nhìn bọn hắn rời đi, sau đó, không tự chủ liếc về phía mã xa yên tĩnh, trong đầu bất giác hiện lên mấy câu mà Triệu Chí Minh vừa mới nói.
Tử Huyên, thực sự là Lục Kiêu nữ nhân?
...
Tử Huyên cô nương, Lam tướng quân nói có thể khởi hành. Lục công tử đã tỉnh?
Vèn xe kéo lên, nhìn thấy người đi ra là Tử Huyên, một thân binh ở gần vội tiến lên hỏi.
Tử Huyên có chút ngại ngùng lắc đầu. Tiểu thư nhà nàng tật xấu lớn nhất chính là ham ngủ, trong ngày thường đều là qua giờ Thìn mới tỉnh giấc. Cái này hơn một tháng trôi qua mấy người kia cũng đã biết. Chỉ là, lúc trước dẫu ở trên thuyền hay khách điếm, đều có giường êm đệm ấm, ngủ trầm một chút cũng có thể giải thích. Đêm qua, chủ tớ các nàng ở tại bên trong xe ngựa, tuy không đến mức bị lạnh, nhưng xa xa không đủ thoải mái, tiểu thư lại vẫn có thể ngủ say đến vậy, quả nhiên khiến người lau mắt mà nhìn!
Vậy cứ để hắn ngủ! - Cao Trường Cung không biết từ khi nào đã tiến lại gần. Chúng ta xuất phát!
Dứt lời, lập tức quay người bước đi. Nhưng khi lên ngựa, lại quay sang nói với Dạ Phong: Cảnh sắc không tệ, không cần đi quá nhanh.
Dạ Phong: ...
Xung quanh đều là đại thụ, có gì hiếm lạ? Hơn nữa, gió vừa nổi, là dấu hiệu muốn mưa, tiểu trấn gần nhất cũng cách hai canh giờ đi đường. Lúc này, hẳn là nên tăng tốc tăng tốc không phải sao? Lại nhìn về phía xe ngựa, ý tứ tướng quân dặn dò, chớ không phải vì Lục Kiêu đang ngủ không chịu nổi xóc nảy?
Dạ Phong mâu quang xẹt qua một tia âm trầm.
Tướng quân không nên có nhược điểm, cũng không thể có nhược điểm!
...
Tử Huyên, đã là giờ nào?
Lục Ly ngáp một tiếng, vươn vươn vai. Ừm, ngủ ngon, thực đã!
Công tử, người ngủ thật tốt, đã là giờ Tị ba khắc rồi.
Hửm? - Lục Ly mở to hai mắt. Không thể nào! Trời còn chưa sáng nha!
Bên trong xe ngựa tuy che rèm, nhưng nếu trời sáng rõ, ánh nắng tự nhiên sẽ theo đó hắt vào, không thể nào như hiện tại, ảm đạm thất sắc. Lục Ly đưa tay kéo lên, lập tức cảm thấy mát lạnh trên mặt.
Mưa?
Đúng vậy. Công tử, đã mưa được nửa canh giờ rồi.
Lâu như vậy? Bọn hắn sao không tìm chỗ trú?
Lục Ly nhìn ra bên ngoài. Xe ngựa đi ở giữa, phía trước phía sau đều có binh sĩ, ai nấy vững vàng ngồi trên ngựa, trên mình như cũ vẫn là áo giáp như thường lệ, tuyệt không có thêm cái gì che mưa. Nàng bỗng nhiên lo lắng. Ngô Quý Lam đi đầu, ở đây nàng không nhìn thấy được hắn, hắn có phải hay không cũng như vậy? Rất dễ bị cảm lạnh đó!
Nô tỳ nghe bọn hắn nói, không cần tìm chỗ trú, quan trọng là nhanh chóng ra khỏi rừng. Nếu mưa quá lâu, đất sẽ lún, xe ngựa không thể đi.
Là như vậy à?
Nói như thế, nếu không có các nàng, chẳng phải sẽ bớt đi phiền phức? Lục Ly đột nhiên cảm thấy có chút không phải tư vị.
Công tử, người có đói bụng? Nô tỳ ở đây chỉ có lương khô, là khi nãy Lam tướng quân đưa qua, người mau dùng tạm. Đợi khi đến tiểu trấn rồi, chúng ta sẽ được ăn no.
Lục Ly cầm lấy lương khô, đưa lên miệng cắn một miếng. Lúc trước, nàng ghét nhất chính là cái này, cảm thấy vừa khô lại vừa cứng. Nhưng là hôm nay, vị theo vào miệng, lại cảm thấy thập phần dễ ăn, một miếng hai miếng, cứ thế không còn một mảnh.
Lục Ly khóe miệng cong cong, tự bản thân cũng không phát hiện ra, chính mình thế nhưng đang cười đến ngọt ngào...
Trương Chấn là một trong ba mươi người này. Hắn mỗi ngày đều thức dậy lúc canh ba, cùng huynh đệ luyện võ. Tiểu đội của hắn có bảy người, từ trước đến giờ luôn phối hợp cực tốt, tại Thân vệ doanh vẫn có thành tích không tồi.
Nhưng là, hôm nay Lý Thất có điểm không đúng.
Lão Thất, ngươi có chuyện? - Trương Chấn cau mày nhìn Lý Thất khập khiễng đi tới. Hôm nay làm sao không một chút để tâm?
Tập luyện phân tâm, rất dễ dàng thụ thương. Bởi bọn hắn không hề lưu thủ.
Hắn? Tập trung mới là lạ! Đi phía sau Lý Thất là Triệu Chí Minh, lời này là hắn nói ra.
Có ý tứ gì?
Hắn a? Hắn vừa ý một vị cô nương. Đáng tiếc, nhân gia lại không phải người hắn có thể cầu.
Nga? Có chuyện này? Triệu ca, ngươi nói nói, nàng kia là ai?
Triệu Chí Minh liếc liếc mắt về phía xe ngựa, hạ giọng: Là Tử Huyên cô nương.
Không thể nào!? - Trương Chấn trợn mắt há mồm. Huynh đệ nữ nhân mà hắn cũng dám mơ tưởng?
... Lý Thất cúi đầu, im lặng.
Là hắn tự lừa mình dối người! - Triệu Chí Minh ngồi xuống bên cạnh Trương Chấn, khinh bỉ nhìn Lý Thất. Các huynh đệ đều nói, Tử Huyên cô nương kia, mười phần đến tám chín là thông phòng của tiểu tử Lục Kiêu, hắn lại một hai không tin. Còn muốn cái gì làm cho nàng ta thoát nô tịch. Hôm nay, còn không phải đã rõ ràng?
Bọn hắn tuy rằng phần lớn thời gian đều ở quân doanh, nhưng cũng không phải tiểu mao đầu cái gì cũng không hiểu. Cao môn nhà giàu, nhà nào mà không dưỡng mấy cái thủy nộn nha hoàn, cấp thiếu gia khai trai? Sau đó, thuận tiện sẽ làm thông phòng, nếu là có phúc sinh được nhất nam bán nữ, còn có thể nâng thành di nương.
Tuy nói không phải tất cả, nhưng đến tám chín phần đều là như vậy. Lý Thất đây là hy vọng, Lục gia có thể nằm trong một hai phần kia. Chỉ tiếc, khi nhìn thấy Lục Kiêu cùng Tử Huyên cùng nhau qua đêm trong xe ngựa, phần hy vọng này đã bị dập tắt.
Tử Huyên không phải Lục Kiêu thông phòng, còn có thể là gì?
Lý Thất thập phần thất vọng, nhưng vẫn không muốn nữ tử bản thân yêu mến bị người đem ra bàn luận, đang mở miệng định mắng Triệu Chí Minh vài câu, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng to lớn đứng sau Triệu Chí Minh. Nhất thời, liền há to miệng: Tướng... tướng quân?
Dạ Phong.
Có thuộc hạ!
Xong rồi! Xong rồi!
Trong đầu Lý Thất, Triệu Chí Minh cùng Trương Chấn không hẹn mà cùng hiện lên mấy chữ này. Bọn hắn đi theo tướng quân đã lâu, trí óc có không khai thông hơn nữa, cũng nhìn ra được tướng quân đang mất hứng. Tướng quân mất hứng, còn gọi Dạ Phong, kế tiếp mười phần quá nửa khẳng định sẽ rất thảm...
Quả nhiên...
Bản tướng quân cảm thấy, ba kẻ này có chút rảnh rỗi! Không bằng, ngươi an bài cho bọn hắn thêm chút huấn luyện đi.
Thuộc hạ đã hiểu. Dạ Phong chắp tay, rồi quét mắt qua ba nam nhân sắc mặt như tro tàn. Còn không mau đi theo?
Cao Trường Cung lạnh nhìn bọn hắn rời đi, sau đó, không tự chủ liếc về phía mã xa yên tĩnh, trong đầu bất giác hiện lên mấy câu mà Triệu Chí Minh vừa mới nói.
Tử Huyên, thực sự là Lục Kiêu nữ nhân?
...
Tử Huyên cô nương, Lam tướng quân nói có thể khởi hành. Lục công tử đã tỉnh?
Vèn xe kéo lên, nhìn thấy người đi ra là Tử Huyên, một thân binh ở gần vội tiến lên hỏi.
Tử Huyên có chút ngại ngùng lắc đầu. Tiểu thư nhà nàng tật xấu lớn nhất chính là ham ngủ, trong ngày thường đều là qua giờ Thìn mới tỉnh giấc. Cái này hơn một tháng trôi qua mấy người kia cũng đã biết. Chỉ là, lúc trước dẫu ở trên thuyền hay khách điếm, đều có giường êm đệm ấm, ngủ trầm một chút cũng có thể giải thích. Đêm qua, chủ tớ các nàng ở tại bên trong xe ngựa, tuy không đến mức bị lạnh, nhưng xa xa không đủ thoải mái, tiểu thư lại vẫn có thể ngủ say đến vậy, quả nhiên khiến người lau mắt mà nhìn!
Vậy cứ để hắn ngủ! - Cao Trường Cung không biết từ khi nào đã tiến lại gần. Chúng ta xuất phát!
Dứt lời, lập tức quay người bước đi. Nhưng khi lên ngựa, lại quay sang nói với Dạ Phong: Cảnh sắc không tệ, không cần đi quá nhanh.
Dạ Phong: ...
Xung quanh đều là đại thụ, có gì hiếm lạ? Hơn nữa, gió vừa nổi, là dấu hiệu muốn mưa, tiểu trấn gần nhất cũng cách hai canh giờ đi đường. Lúc này, hẳn là nên tăng tốc tăng tốc không phải sao? Lại nhìn về phía xe ngựa, ý tứ tướng quân dặn dò, chớ không phải vì Lục Kiêu đang ngủ không chịu nổi xóc nảy?
Dạ Phong mâu quang xẹt qua một tia âm trầm.
Tướng quân không nên có nhược điểm, cũng không thể có nhược điểm!
...
Tử Huyên, đã là giờ nào?
Lục Ly ngáp một tiếng, vươn vươn vai. Ừm, ngủ ngon, thực đã!
Công tử, người ngủ thật tốt, đã là giờ Tị ba khắc rồi.
Hửm? - Lục Ly mở to hai mắt. Không thể nào! Trời còn chưa sáng nha!
Bên trong xe ngựa tuy che rèm, nhưng nếu trời sáng rõ, ánh nắng tự nhiên sẽ theo đó hắt vào, không thể nào như hiện tại, ảm đạm thất sắc. Lục Ly đưa tay kéo lên, lập tức cảm thấy mát lạnh trên mặt.
Mưa?
Đúng vậy. Công tử, đã mưa được nửa canh giờ rồi.
Lâu như vậy? Bọn hắn sao không tìm chỗ trú?
Lục Ly nhìn ra bên ngoài. Xe ngựa đi ở giữa, phía trước phía sau đều có binh sĩ, ai nấy vững vàng ngồi trên ngựa, trên mình như cũ vẫn là áo giáp như thường lệ, tuyệt không có thêm cái gì che mưa. Nàng bỗng nhiên lo lắng. Ngô Quý Lam đi đầu, ở đây nàng không nhìn thấy được hắn, hắn có phải hay không cũng như vậy? Rất dễ bị cảm lạnh đó!
Nô tỳ nghe bọn hắn nói, không cần tìm chỗ trú, quan trọng là nhanh chóng ra khỏi rừng. Nếu mưa quá lâu, đất sẽ lún, xe ngựa không thể đi.
Là như vậy à?
Nói như thế, nếu không có các nàng, chẳng phải sẽ bớt đi phiền phức? Lục Ly đột nhiên cảm thấy có chút không phải tư vị.
Công tử, người có đói bụng? Nô tỳ ở đây chỉ có lương khô, là khi nãy Lam tướng quân đưa qua, người mau dùng tạm. Đợi khi đến tiểu trấn rồi, chúng ta sẽ được ăn no.
Lục Ly cầm lấy lương khô, đưa lên miệng cắn một miếng. Lúc trước, nàng ghét nhất chính là cái này, cảm thấy vừa khô lại vừa cứng. Nhưng là hôm nay, vị theo vào miệng, lại cảm thấy thập phần dễ ăn, một miếng hai miếng, cứ thế không còn một mảnh.
Lục Ly khóe miệng cong cong, tự bản thân cũng không phát hiện ra, chính mình thế nhưng đang cười đến ngọt ngào...
/30
|