Đội quân của Hàn Kha đã đi đến cổng thành, nhưng lại không vào. Nghe tin Tam vương gia vùng dậy cướp ngôi, bắt Nam Phong cùng một số người vào nhà lao, Hàn Tuệ lại là con tin nên tạm thời Hàn Kha không động thủ, lui quân về một căn cứ bí mật chờ thời điểm thích hợp. Hôm nay có người đến căn cứ bàn bạc, toàn thân vận hắc y bí hiểm. Tiểu Xuân vội chạy đi nấu nước pha trà, trong lều hiện còn Hàn Kha, Thất vương gia và cả hắc y nhân kia.
- Mọi chuyện hôm đó thế nào?
- Như dự đoán, hắn trộm lấy quân bài của người cùng 15 vạn quân Đại Nguỵ tạo phản. Nhưng thuộc hạ có phần không hiểu, biết hắn đã có ý định từ trước, tại sao lại đem công chúa Liên Hương kia cho hắn, khác nào giúp hổ mọc thêm cánh.
- Chậc, chậc, ngươi đến giờ này còn không ngộ sao ra? Hắn và Đại Nguỵ đã sớm qua lại, Nguỵ đế cũng muốn gả nữ nhi cho hắn, há chẳng phải khi đoạt được ngôi nữ nhi của lão cũng đường hoàng mà lên ngôi hậu sao. Nam Phong biết ý định này từ trước nên đã bảo hoàng hậu viện lý do rồi ban hôn. Như vậy hắn sẽ không nghi ngờ chúng ta, nhưng không ngờ hắn lại ám sát Thất vương gia, nếu ngươi không báo kịp chắc có lẽ....
. Hạo ngẩng đầu nhìn Hàn Kha, tia mắt rực lửa. Tiểu Xuân đi vào rót trà rồi dâng cho ba nam nhân này sau đó liền đi ra ngoài. Hàn Kha cầm chén lên uống một hớp rồi mới nói hết câu ban nãy.
- Chắc có lẽ ai đó đã sinh con đẻ cái trên rừng rồi cũng nên.
- Ngươi muốn chết thế nào?
. Hàn Kha phì cười sau đó quay lại vấn đề chính.
- Ngươi tìm cách đổi quân bài của hắn, còn 15 vạn quân kia, phía ta sẽ lo liệu. Còn nữa, ngươi nhất định phải chiếu cố phụ thân của ta, ông mà gầy đi một chút liền lấy một năm lương bổng của ngươi.
- Hàn Tuệ thế nào rồi?
- Vương gia lo gì, hắn say mê muội muội ta như vậy chắc chắn sẽ không làm khó muội ấy.
- Cửu vương phi nhiều lần muốn cướp ngục nhưng không thành, hiện đang bị giam lỏng trong Xuyên Đình cung. Bị hắn ép làm hậu!
- Mẹ kiếp! Chẳng phải đã có Liên Hương công chúa rồi sao? Hắn làm như vậy không sợ Đại Nguỵ quay lại cắn hắn?
- Thuộc hạ cũng không hiểu.
- Được rồi! Ngươi mau chóng trở về cung, đừng để hắn nghi ngờ!
- Thuộc hạ đã rõ!
. Nam nhân kia vội đi, dùng khinh công bay mất. Tiểu Xuân cũng đi vào lều đứng cạnh Hạo.
- Đại thiếu gia! Tiểu Xuân luôn có một thắc mắc.
- Chuyện gì?
- Lão gia và tiểu thư nói người đi vân du tứ hải, bây giờ lại xuất hiện cùng một đội quân?
- Việc đại sự ấy mà, ta phải giấu kín chứ, ngươi yên tâm đi, khi chúng ta phá thành chiến thắng được đám phản tặc kia liền cho phép ngươi gả vào Thất phủ.
- Nô tì...nô tì phải đi giặc quần áo cho Thất vương gia.
. Tiểu Xuân hai má ửng hồng e thẹn chạy ra ngoài. Hạo lần này không ngồi im nhìn Hàn Kha nữa mà trực tiếp nhào đến....
. Tiểu Xuân bảo đi vào thành mua một số đồ cần thiết, Ai đó không yên tâm liền sắp xếp một người giỏi võ công đi theo bảo vệ, Tiểu Xuân đem cũng kha khá ngân lượng, nhưng chưa kịp mua một món đã tiêu hết, không tiêu làm sao được, không tiêu làm sao có thể chuộc lại Lan Tâm đây. Chuyện là vừa đến chợ đã thấy một đám đông bu quanh, hiếu kì lại xem mới biết thì ra là bọn buôn người, tính bỏ đi lại thấy Lan Tâm bị nhốt trong lồng sắt ở đó đành vén hết ngân lượng đưa cho ông chủ rồi dắt Lan Tâm về căn cứ. Trên đường đi hai người trò chuyện.
- Em thế nào lại bị bắt bán?
- Tiểu thư...tiểu thư đưa em ngân lượng bảo em trốn ra ngoài tìm cách báo tin cho đại thiếu gia đến trợ giúp. Còn tiểu thư thì đi cướp ngục cứu vương gia và lão gia, không biết bây giờ như thế nào nữa. Khi em ra ngoài được lại bị đám người đó đánh lấy hết ngân lượng còn bắt em đi. Cũng may là có tỷ đến chuộc còn không không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
- Em đừng lo, phía trước là căn cứ quân đội của đại thiếu gia và Thất vương gia, sắp tới sẽ phá thành tấn công cứu mọi người.
--------- Xuyên Đình cung
. Cô đang ngồi trước gương chải tóc, một nha hoàn đi vào bẩm báo nhưng chưa kịp nói đã thấy hai nữ nhân đi vào. Chẳng ai khác ngoài Lãnh Hàn Sương muội muội cô, còn có cả Liên Hương công chúa, trước đây cô cứ nghĩ nàng do thuận ý cha mẹ bị ép mà gả đến đây. Không ngờ là vì ngôi hậu mà tìm đến. Chẳng trách trong tay Thiên lại có 15 vạn quân Đại Nguỵ. Còn có quân bài, nghe nói là của Thất vương gia, như thế nào lại vào tay Thiên, chắc chắn là Hàn Sương trộm lấy đưa cho hắn. Mấy nữ nhân này vì quyền lợi, tình yêu mà trở nên mù quáng.
- Hai người đến đây có việc gì?
- Ngươi thấy ta và hoàng hậu còn không hành lễ.
- Việc gì ta phải hành lễ. Mà ta quên nói cho các ngươi biết, Thiên sắp phong ta làm hậu rồi, chiếu phế hậu chắc cũng sắp đến tay ngươi rồi đó.
. Liên Hương tức giận tiến đến tát cô một cái, Hàn Sương bên cạnh cười khinh miệt.
- Cái tát này để cảnh tỉnh ngươi, đừng mơ tưởng mà trèo cao.
- Liên Hương!
. Cả ba xoay về phía cửa, nam nhân mặc long bào tiến vào. Khuôn mặt thoáng qua sự giận dữ nhưng chốc lát lại biến mất.
- Ah hoàng thượng chàng đến rồi!
. Liên Hương cùng Hàn Sương hành lễ, Liên Hương liền chạy đến cạnh Thiên, cả người dựa vào hắn.
- Liên Hương, dạo này trẫm thấy sắc mặt của nàng không được tốt, mau về tẩm cung nghỉ ngơi sớm đi.
- Thần thiếp rất khoẻ, không sao cả.
- Mau trở về đi, trẫm sẽ đến thăm nàng sau, Sương nhi, rãnh rỗi lại đến trò chuyện với hoàng hậu.
- Tạ hoàng thượng!
. Liên Hương một bụng tức giận bỏ đi, Hàn Sương cũng đi theo không dám ở lại.
- Tuệ nhi! Có sao hay không?
- Không sao, phiền ngươi nói với bọn họ đừng đến gây rắc rối cho ta.
- Lại đây, trẫm xem.
. Thiên nhìn thấy vết đỏ trên mặt cô không khỏi đau lòng.
- Nhờ có Liên Hương có Đại Nguỵ, trẫm mới có được ngày hôm nay, đợi khi Lý Quốc chúng ta không cần sự hỗ trợ của Đại Nguỵ ta liền lập nàng làm hậu, thời gian này không thể bạc đãi nàng ấy.
- Ta muốn mau chóng lên làm hậu!
- Trẫm biết, nàng không can tâm tình nguyện, nàng vì đám người kia mới lấy trẫm.
- Ngươi biết thì tốt, mau thả người đi!
- Phải khi nào nàng chính thức làm hậu trẫm liền thả người.
- Báoooo!
. Một người tiến vào, khuôn mặt có chút hoảng hốt.
- Bẩm hoàng thượng! 5 vạn quân Đại Nguỵ bị giết rồi!!!
- Cái gì?
- Tối hôm qua Trình tướng quân nhận tin mật, Đại Nguỵ cần điều động binh mã nên gửi thư gọi Trình tướng quân mang theo 5 vạn quân trở về. Nhưng....lại nhận được tín hiệu chi viện cầu cứu, khi đến nơi chỉ thấy xác, máu tanh khắp nơi. Thi thể Trình tướng quân mất đầu bị dã thú cắn xé.
. Cô nghe nói có chút rùng mình, thủ đoạn man rợ như vậy thật đáng sợ.
- Nàng nghỉ ngơi đi.
. Thiên sắc mặt không tốt triệu tập trọng thần đến bàn bạc. Hắn vừa ra khỏi phòng, từ cửa sổ ai đó ném vào một cây quạt. Cô chạy đến xem nhưng không kịp, người nọ đã đi mất. Nhặt chiếc quạt lên mở ra xem, bên trong trắng toát không có thứ gì. Cô quăng cây quạt qua một bên sau đó lên giường nằm suy nghĩ, một lát sau khi thông suốt liền thắp một ngọn nến rồi xoè quạt ra hơ trước lửa. Chẳng mấy chốc trên quạt hiện ra vài dòng chữ. Cô xem xong, từ ngạc nhiên chuyển đến vui mừng.
- Tối nay cướp ngục, chuẩn bị phá thành tiến công, mọi việc đã sắp xếp ổn thoả, thỉnh người yên tâm!
- Mọi chuyện hôm đó thế nào?
- Như dự đoán, hắn trộm lấy quân bài của người cùng 15 vạn quân Đại Nguỵ tạo phản. Nhưng thuộc hạ có phần không hiểu, biết hắn đã có ý định từ trước, tại sao lại đem công chúa Liên Hương kia cho hắn, khác nào giúp hổ mọc thêm cánh.
- Chậc, chậc, ngươi đến giờ này còn không ngộ sao ra? Hắn và Đại Nguỵ đã sớm qua lại, Nguỵ đế cũng muốn gả nữ nhi cho hắn, há chẳng phải khi đoạt được ngôi nữ nhi của lão cũng đường hoàng mà lên ngôi hậu sao. Nam Phong biết ý định này từ trước nên đã bảo hoàng hậu viện lý do rồi ban hôn. Như vậy hắn sẽ không nghi ngờ chúng ta, nhưng không ngờ hắn lại ám sát Thất vương gia, nếu ngươi không báo kịp chắc có lẽ....
. Hạo ngẩng đầu nhìn Hàn Kha, tia mắt rực lửa. Tiểu Xuân đi vào rót trà rồi dâng cho ba nam nhân này sau đó liền đi ra ngoài. Hàn Kha cầm chén lên uống một hớp rồi mới nói hết câu ban nãy.
- Chắc có lẽ ai đó đã sinh con đẻ cái trên rừng rồi cũng nên.
- Ngươi muốn chết thế nào?
. Hàn Kha phì cười sau đó quay lại vấn đề chính.
- Ngươi tìm cách đổi quân bài của hắn, còn 15 vạn quân kia, phía ta sẽ lo liệu. Còn nữa, ngươi nhất định phải chiếu cố phụ thân của ta, ông mà gầy đi một chút liền lấy một năm lương bổng của ngươi.
- Hàn Tuệ thế nào rồi?
- Vương gia lo gì, hắn say mê muội muội ta như vậy chắc chắn sẽ không làm khó muội ấy.
- Cửu vương phi nhiều lần muốn cướp ngục nhưng không thành, hiện đang bị giam lỏng trong Xuyên Đình cung. Bị hắn ép làm hậu!
- Mẹ kiếp! Chẳng phải đã có Liên Hương công chúa rồi sao? Hắn làm như vậy không sợ Đại Nguỵ quay lại cắn hắn?
- Thuộc hạ cũng không hiểu.
- Được rồi! Ngươi mau chóng trở về cung, đừng để hắn nghi ngờ!
- Thuộc hạ đã rõ!
. Nam nhân kia vội đi, dùng khinh công bay mất. Tiểu Xuân cũng đi vào lều đứng cạnh Hạo.
- Đại thiếu gia! Tiểu Xuân luôn có một thắc mắc.
- Chuyện gì?
- Lão gia và tiểu thư nói người đi vân du tứ hải, bây giờ lại xuất hiện cùng một đội quân?
- Việc đại sự ấy mà, ta phải giấu kín chứ, ngươi yên tâm đi, khi chúng ta phá thành chiến thắng được đám phản tặc kia liền cho phép ngươi gả vào Thất phủ.
- Nô tì...nô tì phải đi giặc quần áo cho Thất vương gia.
. Tiểu Xuân hai má ửng hồng e thẹn chạy ra ngoài. Hạo lần này không ngồi im nhìn Hàn Kha nữa mà trực tiếp nhào đến....
. Tiểu Xuân bảo đi vào thành mua một số đồ cần thiết, Ai đó không yên tâm liền sắp xếp một người giỏi võ công đi theo bảo vệ, Tiểu Xuân đem cũng kha khá ngân lượng, nhưng chưa kịp mua một món đã tiêu hết, không tiêu làm sao được, không tiêu làm sao có thể chuộc lại Lan Tâm đây. Chuyện là vừa đến chợ đã thấy một đám đông bu quanh, hiếu kì lại xem mới biết thì ra là bọn buôn người, tính bỏ đi lại thấy Lan Tâm bị nhốt trong lồng sắt ở đó đành vén hết ngân lượng đưa cho ông chủ rồi dắt Lan Tâm về căn cứ. Trên đường đi hai người trò chuyện.
- Em thế nào lại bị bắt bán?
- Tiểu thư...tiểu thư đưa em ngân lượng bảo em trốn ra ngoài tìm cách báo tin cho đại thiếu gia đến trợ giúp. Còn tiểu thư thì đi cướp ngục cứu vương gia và lão gia, không biết bây giờ như thế nào nữa. Khi em ra ngoài được lại bị đám người đó đánh lấy hết ngân lượng còn bắt em đi. Cũng may là có tỷ đến chuộc còn không không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
- Em đừng lo, phía trước là căn cứ quân đội của đại thiếu gia và Thất vương gia, sắp tới sẽ phá thành tấn công cứu mọi người.
--------- Xuyên Đình cung
. Cô đang ngồi trước gương chải tóc, một nha hoàn đi vào bẩm báo nhưng chưa kịp nói đã thấy hai nữ nhân đi vào. Chẳng ai khác ngoài Lãnh Hàn Sương muội muội cô, còn có cả Liên Hương công chúa, trước đây cô cứ nghĩ nàng do thuận ý cha mẹ bị ép mà gả đến đây. Không ngờ là vì ngôi hậu mà tìm đến. Chẳng trách trong tay Thiên lại có 15 vạn quân Đại Nguỵ. Còn có quân bài, nghe nói là của Thất vương gia, như thế nào lại vào tay Thiên, chắc chắn là Hàn Sương trộm lấy đưa cho hắn. Mấy nữ nhân này vì quyền lợi, tình yêu mà trở nên mù quáng.
- Hai người đến đây có việc gì?
- Ngươi thấy ta và hoàng hậu còn không hành lễ.
- Việc gì ta phải hành lễ. Mà ta quên nói cho các ngươi biết, Thiên sắp phong ta làm hậu rồi, chiếu phế hậu chắc cũng sắp đến tay ngươi rồi đó.
. Liên Hương tức giận tiến đến tát cô một cái, Hàn Sương bên cạnh cười khinh miệt.
- Cái tát này để cảnh tỉnh ngươi, đừng mơ tưởng mà trèo cao.
- Liên Hương!
. Cả ba xoay về phía cửa, nam nhân mặc long bào tiến vào. Khuôn mặt thoáng qua sự giận dữ nhưng chốc lát lại biến mất.
- Ah hoàng thượng chàng đến rồi!
. Liên Hương cùng Hàn Sương hành lễ, Liên Hương liền chạy đến cạnh Thiên, cả người dựa vào hắn.
- Liên Hương, dạo này trẫm thấy sắc mặt của nàng không được tốt, mau về tẩm cung nghỉ ngơi sớm đi.
- Thần thiếp rất khoẻ, không sao cả.
- Mau trở về đi, trẫm sẽ đến thăm nàng sau, Sương nhi, rãnh rỗi lại đến trò chuyện với hoàng hậu.
- Tạ hoàng thượng!
. Liên Hương một bụng tức giận bỏ đi, Hàn Sương cũng đi theo không dám ở lại.
- Tuệ nhi! Có sao hay không?
- Không sao, phiền ngươi nói với bọn họ đừng đến gây rắc rối cho ta.
- Lại đây, trẫm xem.
. Thiên nhìn thấy vết đỏ trên mặt cô không khỏi đau lòng.
- Nhờ có Liên Hương có Đại Nguỵ, trẫm mới có được ngày hôm nay, đợi khi Lý Quốc chúng ta không cần sự hỗ trợ của Đại Nguỵ ta liền lập nàng làm hậu, thời gian này không thể bạc đãi nàng ấy.
- Ta muốn mau chóng lên làm hậu!
- Trẫm biết, nàng không can tâm tình nguyện, nàng vì đám người kia mới lấy trẫm.
- Ngươi biết thì tốt, mau thả người đi!
- Phải khi nào nàng chính thức làm hậu trẫm liền thả người.
- Báoooo!
. Một người tiến vào, khuôn mặt có chút hoảng hốt.
- Bẩm hoàng thượng! 5 vạn quân Đại Nguỵ bị giết rồi!!!
- Cái gì?
- Tối hôm qua Trình tướng quân nhận tin mật, Đại Nguỵ cần điều động binh mã nên gửi thư gọi Trình tướng quân mang theo 5 vạn quân trở về. Nhưng....lại nhận được tín hiệu chi viện cầu cứu, khi đến nơi chỉ thấy xác, máu tanh khắp nơi. Thi thể Trình tướng quân mất đầu bị dã thú cắn xé.
. Cô nghe nói có chút rùng mình, thủ đoạn man rợ như vậy thật đáng sợ.
- Nàng nghỉ ngơi đi.
. Thiên sắc mặt không tốt triệu tập trọng thần đến bàn bạc. Hắn vừa ra khỏi phòng, từ cửa sổ ai đó ném vào một cây quạt. Cô chạy đến xem nhưng không kịp, người nọ đã đi mất. Nhặt chiếc quạt lên mở ra xem, bên trong trắng toát không có thứ gì. Cô quăng cây quạt qua một bên sau đó lên giường nằm suy nghĩ, một lát sau khi thông suốt liền thắp một ngọn nến rồi xoè quạt ra hơ trước lửa. Chẳng mấy chốc trên quạt hiện ra vài dòng chữ. Cô xem xong, từ ngạc nhiên chuyển đến vui mừng.
- Tối nay cướp ngục, chuẩn bị phá thành tiến công, mọi việc đã sắp xếp ổn thoả, thỉnh người yên tâm!
/56
|