Editor: Aubrey.
Từ khi mùa đông bắt đầu, từng ngày trôi qua, khí trời cũng càng ngày càng trở nên lạnh lẽo. Hôm đó, bầu trời vô cùng xám xịt, không nhìn thấy được mặt trời, gió Bắc gào thét thổi mạnh tựa như muốn cắt ngang qua hai má người khác. Đa phần mọi người trong thôn đều muốn ở trong nhà, không muốn đi ra ngoài, ngay cả những đứa trẻ thường ngày rất có sức sống, bởi vì thời tiết lần này nên bọn chúng rất không vui vì không thể ra ngoài chơi.
Buổi sáng không có lớp, mấy người Nguyên An Bình liền tập hợp ngồi ở gian nhà chính.
Trong nhà đốt một chậu than, cùng một bình nước ấm, vừa khiến cho gian nhà ấm áp, lại vừa có nước ấm để uống, quả thực là nhất cử lưỡng tiện.
Trọng Tôn Liên Giác nhắm mắt lại nghe Nguyên An Bình đọc sách, đợi cho đối phương đọc xong, ông liền cầm lấy cây roi mây trên bàn: "Đưa tay ra."
Thấy ông muốn đánh người, Hoắc Tiểu Hàn đang ở bên cạnh làm quần áo, cùng Trọng Tôn Thụy đang luyện chữ đều tận lực tránh né không dám nhìn tới. Ngày nào cũng chứng kiến cái cảnh này, hai người đều cảm thấy làm học sinh thật cực khổ a, đứng trước tiên sinh quả nhiên rất đáng sợ.
Về phần Nguyên An Bình phải chịu trận, liền tự biết hắn lại đọc sai rồi, đành phải ngoan ngoãn mà vươn tay trái ra.
Trọng Tôn Liên Giác không một chút khách khí đánh lên tay hắn một cái.
Nguyên An Bình đau đến mức nhe răng trợn mắt rụt tay trái lại, có chút bực bội nói: "Ta cùng lắm chỉ sai có một chữ mà thôi, ngươi ra tay cũng quá nặng đi."
Trọng Tôn Liên Giác lắc đầu, không đồng tình đáp: "Cái gọi là chỉ kém một chữ, sai cả ngàn dặm, ngươi nói xem có đáng bị phạt hay không? Hơn nữa, ngươi cũng đã nói đánh lên tay học sinh là quyền lợi của tiên sinh, ta tất nhiên cũng không cần khách khí."
Nguyên An Bình xoa tay: "...Nói thì nói vậy thôi, nhưng ngươi ra tay cũng nặng quá đó, ta không ngờ ngươi lại ra tay nặng như vậy. Lại nói, một trang sách dài như vậy, ngươi bắt ta học thuộc chỉ trong một ngày, ta cùng lắm chỉ sai có một chữ, cho dù không biểu dương ta, thì cũng không cần mạnh tay như vậy đi?"
Trọng Tôn Liên Giác lại lắc đầu: "Ngươi a! Khuyết điểm lớn nhất của ngươi chính là quá mức dễ thoả mãn, ngươi phải biết, chuyện học hành này cũng như là đi ngược dòng nước, không tiến tới thì ắt sẽ bị đẩy lùi. Ta không đốc thúc nghiêm túc việc học hành của ngươi, thì ngươi làm sao có thể tiến bộ nhanh được?"
Nguyên An Bình không phản đối: "Ta cũng đâu có muốn đi thi trạng nguyên, cũng cần phải cực khổ như vậy sao? Hơn nữa, vẫn còn đến tận hai năm, mấy cuốn sách kia đến cuối cùng ta cũng sẽ đọc xong hết thôi."
Dạy cho một học sinh không có lòng cầu tiến, Trọng Tôn Liên Giác có một loại cảm giác thật sự bất đắc dĩ. Ông nghĩ cho dù hắn không thể tài trí hơn người, thì cũng phải có một bụng chữ nghĩa. Làm tiên sinh, ai mà không muốn đệ tử của mình nổi bật hơn những môn sinh khác trong thiên hạ. Nhưng riêng ông, chỉ dạy cho một học sinh chỉ muốn đi thi tú tài như thế này, chỉ vậy cũng đủ để khiến cho ông cực kỳ thoả mãn rồi.
Trọng Tôn Liên Giác có loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tiểu tử! Ngươi cho rằng đi thi tú tài dễ như vậy sao? Chỉ học thuộc vài cuốn sách là xong? Ngay cả làm thơ hay làm văn cũng không cần học?"
Nguyên An Bình tựa người vào lưng ghế, thần sắc lười biếng đáp: "Tất nhiên là ta biết cũng phải học, nhưng thời gian vẫn còn rất nhiều không phải sao? Cho dù hai năm sau thi không đậu, thì vẫn còn thời gian thi tiếp mà, ta tự nhận bản thân mình sớm muộn gì cũng sẽ thi đậu thôi."
Trọng Tôn Liên Giác nâng cốc nhấp một ngụm trà, ông cần phải thả lỏng tinh thần mình một chút, tranh cãi với một học sinh chỉ đạt mục tiêu thi đỗ tú tài thực sự là quá tốn sức. Nếu như không phải bởi vì ông cảm thấy Nguyên An Bình có thiên phú đọc sách, thì ông cũng đâu cần tốn miệng lưỡi như vậy.
Tuy rằng ông cũng cảm thấy vào triều làm quan vốn không phải là chuyện tốt lành gì, đặc biệt là hiện tại. Cái mà người đọc sách theo đuổi nếu không phải là trở thành thần tử trị vì thiên hạ, thì cũng phải được người đời lưu danh thiên cổ, tệ nhất cũng phải thi đậu cử nhân, như vậy mới không làm mất mặt thanh danh của ông.
Nếu như để cho mấy người kia biết ông đang dạy một học sinh như thế này, chỉ thi một cái danh tú tài mà thi nhiều năm vẫn không đậu, chắc chắn ông sẽ bị bọn họ cười thảm. Bản thân ông hiện tại, không phải là khám phá hồng trần, cũng không hiểu rõ sự huyền ảo của cuộc đời. Tuy rằng bây giờ ông khá là chán nản, nhưng không phải là không còn khí khái, không muốn nghĩ thì không cần nghĩ, mắc công lại buồn bực.
Uống hết mộc cốc trà, Trọng Tôn Liên Giác mới mở miệng nói: "An Bình! Ngươi phải biết, chỉ với chuyện ngươi dạy cho những hài tử trong thôn biết chữ, nếu như bị lan truyền ra ngoài, mấy vị quan chủ khảo kia sẽ xử lý ngươi như thế nào?"
Nguyên An Bình cau mày, vấn đề này không phải hắn chưa từng nghĩ tới, nên hắn mới không để cho đám nhóc Lý Tự xưng mình là tiên sinh. Nhưng trên thực tế, hắn cũng hiểu rất rõ, những chuyện mà hắn đã làm nếu như bị truyền ra bên ngoài, có thể tới tai đám quan lại trong triều đình hay không? Mà muốn thi tú tài thì thân phận phải trong sạch, không được phạm sai lầm quá ba lần.
Nếu như có người chú ý tới hắn, đem sự tình báo cho quan chủ khảo. Đến lúc đó, hắn có thi đậu hay không thì không thể dựa vào thực lực của hắn, mà là cái nhìn của quan chủ khảo.
Đối với việc này, hắn cũng không có biện pháp nào tốt để giải quyết. Dù sao thì, tên tuổi của hắn đã được định sẵn sẽ không bao giờ có thể trở thành một nhà nho nổi tiếng trong dân gian. Trong mắt những người đọc sách khác, hắn vốn không phải là một kẻ biết điều, như vậy thì có tư cách gì mà *giáo thư dục nhân?
*giáo thư dục nhân: giáo dục người khác.
Mà người không có gia thế như hắn, nếu như tự tạo thực lực cho mình, tự mình nâng lên thành một người học rộng tài cao, thanh danh vang xa. Nhưng trong bụng lại không có bao nhiêu thủ đoạn, hắn cũng không dám đầu nhập vào những người có thế có quyền.
Từ khi mùa đông bắt đầu, từng ngày trôi qua, khí trời cũng càng ngày càng trở nên lạnh lẽo. Hôm đó, bầu trời vô cùng xám xịt, không nhìn thấy được mặt trời, gió Bắc gào thét thổi mạnh tựa như muốn cắt ngang qua hai má người khác. Đa phần mọi người trong thôn đều muốn ở trong nhà, không muốn đi ra ngoài, ngay cả những đứa trẻ thường ngày rất có sức sống, bởi vì thời tiết lần này nên bọn chúng rất không vui vì không thể ra ngoài chơi.
Buổi sáng không có lớp, mấy người Nguyên An Bình liền tập hợp ngồi ở gian nhà chính.
Trong nhà đốt một chậu than, cùng một bình nước ấm, vừa khiến cho gian nhà ấm áp, lại vừa có nước ấm để uống, quả thực là nhất cử lưỡng tiện.
Trọng Tôn Liên Giác nhắm mắt lại nghe Nguyên An Bình đọc sách, đợi cho đối phương đọc xong, ông liền cầm lấy cây roi mây trên bàn: "Đưa tay ra."
Thấy ông muốn đánh người, Hoắc Tiểu Hàn đang ở bên cạnh làm quần áo, cùng Trọng Tôn Thụy đang luyện chữ đều tận lực tránh né không dám nhìn tới. Ngày nào cũng chứng kiến cái cảnh này, hai người đều cảm thấy làm học sinh thật cực khổ a, đứng trước tiên sinh quả nhiên rất đáng sợ.
Về phần Nguyên An Bình phải chịu trận, liền tự biết hắn lại đọc sai rồi, đành phải ngoan ngoãn mà vươn tay trái ra.
Trọng Tôn Liên Giác không một chút khách khí đánh lên tay hắn một cái.
Nguyên An Bình đau đến mức nhe răng trợn mắt rụt tay trái lại, có chút bực bội nói: "Ta cùng lắm chỉ sai có một chữ mà thôi, ngươi ra tay cũng quá nặng đi."
Trọng Tôn Liên Giác lắc đầu, không đồng tình đáp: "Cái gọi là chỉ kém một chữ, sai cả ngàn dặm, ngươi nói xem có đáng bị phạt hay không? Hơn nữa, ngươi cũng đã nói đánh lên tay học sinh là quyền lợi của tiên sinh, ta tất nhiên cũng không cần khách khí."
Nguyên An Bình xoa tay: "...Nói thì nói vậy thôi, nhưng ngươi ra tay cũng nặng quá đó, ta không ngờ ngươi lại ra tay nặng như vậy. Lại nói, một trang sách dài như vậy, ngươi bắt ta học thuộc chỉ trong một ngày, ta cùng lắm chỉ sai có một chữ, cho dù không biểu dương ta, thì cũng không cần mạnh tay như vậy đi?"
Trọng Tôn Liên Giác lại lắc đầu: "Ngươi a! Khuyết điểm lớn nhất của ngươi chính là quá mức dễ thoả mãn, ngươi phải biết, chuyện học hành này cũng như là đi ngược dòng nước, không tiến tới thì ắt sẽ bị đẩy lùi. Ta không đốc thúc nghiêm túc việc học hành của ngươi, thì ngươi làm sao có thể tiến bộ nhanh được?"
Nguyên An Bình không phản đối: "Ta cũng đâu có muốn đi thi trạng nguyên, cũng cần phải cực khổ như vậy sao? Hơn nữa, vẫn còn đến tận hai năm, mấy cuốn sách kia đến cuối cùng ta cũng sẽ đọc xong hết thôi."
Dạy cho một học sinh không có lòng cầu tiến, Trọng Tôn Liên Giác có một loại cảm giác thật sự bất đắc dĩ. Ông nghĩ cho dù hắn không thể tài trí hơn người, thì cũng phải có một bụng chữ nghĩa. Làm tiên sinh, ai mà không muốn đệ tử của mình nổi bật hơn những môn sinh khác trong thiên hạ. Nhưng riêng ông, chỉ dạy cho một học sinh chỉ muốn đi thi tú tài như thế này, chỉ vậy cũng đủ để khiến cho ông cực kỳ thoả mãn rồi.
Trọng Tôn Liên Giác có loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tiểu tử! Ngươi cho rằng đi thi tú tài dễ như vậy sao? Chỉ học thuộc vài cuốn sách là xong? Ngay cả làm thơ hay làm văn cũng không cần học?"
Nguyên An Bình tựa người vào lưng ghế, thần sắc lười biếng đáp: "Tất nhiên là ta biết cũng phải học, nhưng thời gian vẫn còn rất nhiều không phải sao? Cho dù hai năm sau thi không đậu, thì vẫn còn thời gian thi tiếp mà, ta tự nhận bản thân mình sớm muộn gì cũng sẽ thi đậu thôi."
Trọng Tôn Liên Giác nâng cốc nhấp một ngụm trà, ông cần phải thả lỏng tinh thần mình một chút, tranh cãi với một học sinh chỉ đạt mục tiêu thi đỗ tú tài thực sự là quá tốn sức. Nếu như không phải bởi vì ông cảm thấy Nguyên An Bình có thiên phú đọc sách, thì ông cũng đâu cần tốn miệng lưỡi như vậy.
Tuy rằng ông cũng cảm thấy vào triều làm quan vốn không phải là chuyện tốt lành gì, đặc biệt là hiện tại. Cái mà người đọc sách theo đuổi nếu không phải là trở thành thần tử trị vì thiên hạ, thì cũng phải được người đời lưu danh thiên cổ, tệ nhất cũng phải thi đậu cử nhân, như vậy mới không làm mất mặt thanh danh của ông.
Nếu như để cho mấy người kia biết ông đang dạy một học sinh như thế này, chỉ thi một cái danh tú tài mà thi nhiều năm vẫn không đậu, chắc chắn ông sẽ bị bọn họ cười thảm. Bản thân ông hiện tại, không phải là khám phá hồng trần, cũng không hiểu rõ sự huyền ảo của cuộc đời. Tuy rằng bây giờ ông khá là chán nản, nhưng không phải là không còn khí khái, không muốn nghĩ thì không cần nghĩ, mắc công lại buồn bực.
Uống hết mộc cốc trà, Trọng Tôn Liên Giác mới mở miệng nói: "An Bình! Ngươi phải biết, chỉ với chuyện ngươi dạy cho những hài tử trong thôn biết chữ, nếu như bị lan truyền ra ngoài, mấy vị quan chủ khảo kia sẽ xử lý ngươi như thế nào?"
Nguyên An Bình cau mày, vấn đề này không phải hắn chưa từng nghĩ tới, nên hắn mới không để cho đám nhóc Lý Tự xưng mình là tiên sinh. Nhưng trên thực tế, hắn cũng hiểu rất rõ, những chuyện mà hắn đã làm nếu như bị truyền ra bên ngoài, có thể tới tai đám quan lại trong triều đình hay không? Mà muốn thi tú tài thì thân phận phải trong sạch, không được phạm sai lầm quá ba lần.
Nếu như có người chú ý tới hắn, đem sự tình báo cho quan chủ khảo. Đến lúc đó, hắn có thi đậu hay không thì không thể dựa vào thực lực của hắn, mà là cái nhìn của quan chủ khảo.
Đối với việc này, hắn cũng không có biện pháp nào tốt để giải quyết. Dù sao thì, tên tuổi của hắn đã được định sẵn sẽ không bao giờ có thể trở thành một nhà nho nổi tiếng trong dân gian. Trong mắt những người đọc sách khác, hắn vốn không phải là một kẻ biết điều, như vậy thì có tư cách gì mà *giáo thư dục nhân?
*giáo thư dục nhân: giáo dục người khác.
Mà người không có gia thế như hắn, nếu như tự tạo thực lực cho mình, tự mình nâng lên thành một người học rộng tài cao, thanh danh vang xa. Nhưng trong bụng lại không có bao nhiêu thủ đoạn, hắn cũng không dám đầu nhập vào những người có thế có quyền.
/134
|