Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 53: Lễ vật không thể tuỳ tiện đưa

/134


Editor: Aubrey.

Sau khi kiểm tra xong bài tập của đám học trò, Nguyên An Bình nhìn ra sắc trời bên ngoài, cũng đã đến lúc tan học, hắn liền nói với bọn nhỏ: "Các ngươi được nghỉ ngơi ba ngày, nhưng đừng quên làm bài tập đấy. Trong ba ngày này, các ngươi phải học thêm năm chữ, ôn đi ôn lại toàn bộ những chữ đã học, đến khi nhập học trở lại sẽ cùng nhau làm một bài kiểm tra."

Học sinh của hắn đa phần là sinh sống ở trong thôn, mười mấy người thì ở trên thị trấn. Mỗi bên hắn đều chọn ra một học sinh giỏi để làm lớp trưởng, phụ trách kiểm tra bài tập về nhà của các học sinh còn lại.

Tỷ như trong thôn bọn họ, lớp trưởng chính là Lý Tự, những hài tử khác trong thôn nếu muốn nộp bài tập thì sẽ đi tìm nhóc. Bất kể là kiểm tra chính tả, hay là trả bài học thuộc lòng, hoặc là muốn học thêm chữ mới thì đều có thể đi tìm lớp trưởng của mình. Nếu không, bọn họ cũng có thể tụ tập lại một chỗ cùng nhau ôn tập, dù sao thì đại đa số bọn họ đều không có giấy trắng, không thể viết xong rồi cầm về đưa cho hắn kiểm tra. Làm như thế này, vừa bớt được tiền, còn có thể đốc thúc việc học tập của bọn nhỏ, đồng thời cũng có thể khiến cho tình bạn của bọn nhỏ ngày càng khắng khít hơn.

Về phần lớp trưởng của mỗi bên, không phải luôn luôn cố định học sinh đó, mà là sau khi trải qua một đợt tổng kiểm tra, sẽ lựa chọn ra một học sinh có thành tích tốt nhất lên đảm nhiệm. Vậy nên, để có được phần vinh dự này, vậy thì hãy cố gắng nỗ lực học tập đi.

Thử nghĩ mà xem, đang trong thời gian được nghỉ học vài ngày, mà có học sinh muốn lấy bài tập ra tự ôn. Ở trong mắt các bậc gia trưởng trong nhà, hài tử nhà mình quả thực là rất có tiền đồ! Có được phần cảm giác vinh dự này, hoặc là vì hư vinh của bản thân, đều là những hướng đi rất chính xác, đều có thể lấy để làm động lực học tập của bản thân.

Sau khi dặn dò xong bài tập về nhà, Nguyên An Bình liền cùng các học sinh cáo biệt, chờ đến khi bọn nhỏ đều rời đi, hắn mới chậm rãi xoay người, từ từ thong thả đi về phía gian nhà chính. Làm cái nghề lão sư này rất tốt, còn phải giả vờ giữ hình tượng.

Đi vào gian nhà chính, Hoắc Tiểu Hàn bưng cho hắn một chậu nước nóng: "Rửa tay một cái đi."

Nguyên An Bình rửa sạch tro bụi trên tay, nghĩ đến sinh hoạt ngày mai, liền nói: "Tiểu Hàn! Ngày mai là sinh thần của ngươi, nghĩ kỹ xem ngày mai muốn làm gì?"

Hoắc Tiểu Hàn sửng sốt một chút, chợt nhớ ra ngày mai đúng là sinh thần của y, liền vội nói: "Không cần đặc biệt làm cái gì đâu, không cần phiền phức như vậy."

Người trong thôn không mấy quan tâm đến việc tổ chức sinh thần, đa số mọi người đều chỉ coi trọng tiệc mừng thọ của các bậc trưởng bối lớn tuổi. Còn nếu trong nhà nào có hài tử được đặc biệt sủng ái, thì đến dịp sinh thần chỉ luộc cho nó một cái trứng gà là may mắn lắm rồi.

Nguyên An Bình nhớ lại, không nói ở nơi này, khi hắn còn bé cũng đã từng nhìn thấy một vài hài tử không quá quan tâm đến ngày sinh nhật, có vài người chờ cho đến khi hơn hai mươi tuổi thì mới bắt đầu tổ chức sinh nhật. Chỉ là sau này, một số gia đình có điều kiện kinh tế tốt, hoặc ở một số gia tộc lớn, thì mới đặc biệt chú trọng đến sinh nhật của hài tử nhà mình.

Nguyên An Bình suy nghĩ một chút, rồi nói: "Trước đây không phải ngươi nói muốn ăn bánh chiên sao? Không thì sáng mai làm bánh chiên đi, còn bữa tối thì ngươi nấu vài món ngon, nhân dịp sinh thần của ngươi chúng ta sẽ ăn một bữa thật ngon. Ta có hơi thèm thịt kho tàu, đương nhiên cũng không thể thiếu món cá."

Trọng Tôn Thụy cười hì hì nói: "An Bình ca ca! Ngày nào chúng ta cũng ăn thịt, vì sao ngươi vẫn còn thèm a?"

Mấy ngày nay, y cũng cùng học chữ với đám hài tử trong thôn, kết giao được rất nhiều bằng hữu, nên tính cách cũng trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.

"Cái gì mà ngày nào cũng ăn thịt? Cùng lắm là vào buổi trưa xào một chút rau có cho thêm một ít thịt băm vào thôi, chẳng qua là cho nó có thêm chút mùi vị, còn chưa đủ cho mỗi người gắp một đũa. Ta quyết định, ngày mai sẽ làm một bữa thật thịnh soạn, sinh thần của Tiểu Hàn, nói như thế nào cũng nên chúc mừng một chút. Chờ lần sau đến sinh thần của ngươi, chúng ta cũng sẽ chúc mừng cho ngươi."

"Thật vui quá!" Trọng Tôn Thụy liền cực kỳ cao hứng, nhưng lại chợt nhớ ra điều gì đó, khiến cho bé có chút mất mát: "Nhưng mà, ta không biết sinh thần của ta là ngày nào."

Trọng Tôn Thụy là một đứa bé do Trọng Tôn Liên Giác tình cờ nhặt được, nên bé cũng không biết mình được sinh ra vào lúc nào, tất nhiên bé cũng không biết được cha nương ruột của mình là ai.

Nguyên An Bình trông thấy bé có chút mất mát, liền mỉm cười xoa đầu bé: "Xem ngươi ngốc chưa kìa, sao không đi nhờ gia gia của ngươi chọn cho ngươi một ngày? Để cho ông ấy xem hoàng lịch, rồi chọn cho ngươi một ngày thật tốt làm ngày sinh thần của ngươi."

Hoắc Tiểu Hàn cũng an ủi bé: "Phải a! Sinh thần là ngày nào cũng được, bất luận là ngày nào thì chúng ta vẫn sẽ chúc mừng cho ngươi."

Trọng Tôn Liên Giác cười ha ha tiếp lời: "Chủ ý của An Bình không sai, lát nữa ta sẽ đi tra hoàng lịch, chọn cho con một ngày tốt nhất."

Trọng Tôn Thụy không còn cảm thấy mất mát nữa, bé rất thương gia gia của mình, bé cũng rất vui khi vẫn còn có người nguyện ý chúc mừng sinh thần cho bé: "Ân! Gia gia, con đi lấy hoàng lịch cho người xem."

Nhìn theo tôn tử cao hứng chạy ra ngoài, Trọng Tôn Liên Giác liền nói với Nguyên An Bình: "Tiểu tử! Ta phải cảm ơn ngươi."

"Có gì đâu mà phải cảm ơn, coi như là chúc mừng đi, ta cũng có thể được ăn ké các ngươi." Sau đó, hắn liền nói với Tiểu Hàn: "Ngày mai là sinh nhật của ngươi, dù như thế nào ta cũng cần phải thể hiện một chút. Cơ mà, trù nghệ của ta không được tốt cho lắm, không thì, ta luộc cho ngươi hai quả trứng gà?"

Hoắc Tiểu Hàn có chút ngượng ngùng, y cảm thấy bọn họ không cần thiết phải vì sinh thần của y mà phí tâm như thế: "Không cần phải phiền phức như vậy, sáng ngày mai ta làm bánh chiên là được rồi."

Tất nhiên, y cũng cảm thấy không nên làm một bữa tối quá phong phú, nhưng Nguyên An Bình lại rất kiên quyết nói rằng để hắn lo việc này, nên y cũng không thể từ chối.

"Như vậy không tốt lắm a, sinh thần của ngươi mà còn bắt ngươi phải nấu ăn cho chúng ta, nói như thế nào thì chúng ta cũng phải bỏ ra một chút công lao a. Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai ta sẽ luộc cho ngươi hai quả trứng gà."

Bởi vì ngày hôm sau không cần học tập, nên Trọng Tôn Liên Giác cũng hảo tâm không giao cho hắn học thuộc vài trang sách. Nguyên An Bình đi ngủ rất sớm, qua ngày hôm sau cũng dậy sớm hơn so với thường ngày.

Sau khi thức dậy, hắn nấu nước rửa mặt, sẵn tiện đem trứng gà nấu cho Hoắc Tiểu Hàn.

Nguyên An Bình cầm hai quả trứng gà trong tay làm ấm tay, đi đến chỗ ở của Hoắc Tiểu Hàn. Vào lúc này, đa phần người trong thôn đều đã ăn điểm tâm xong rồi, nhưng riêng bọn họ, bởi vì Nguyên An Bình cho rằng mùa đông là mùa thích hợp ngủ nướng nhất, nên liền đưa ra kiến nghị dời bữa sáng trễ hơn một chút. Mọi người cũng nhờ như vậy mà được ngủ thêm một hồi, cho nên, giờ ăn sáng của bọn họ so với người khác thì có phần muộn hơn.

Dọc theo đường đi, hắn gặp phải một vài người nhiệt tình chào hỏi, Nguyên An Bình vẫn tiếp tục đi đến chỗ ở của Hoắc Tiểu Hàn, đến nơi thì thấy đại môn đã mở rộng, liền biết bọn họ đã dậy rồi.

Nguyên An Bình trực tiếp đi đến nhà bếp, vào lúc này chắc chắn Hoắc Tiểu Hàn đang ở đó.

Nhìn đến Hoắc Tiểu Hàn đang bận rộn ở trước mắt, Nguyên An Bình cười cười lấy hai quả trứng gà ra: "Cho ngươi, sinh thần vui vẻ."

Hoắc Tiểu Hàn vui vẻ tiếp nhận, y đã lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên y mới có cơ hội được đón sinh thần, lại còn có người cho y trứng gà để ăn.

"An Bình ca! Cảm ơn ngươi." Y thật sự rất cao hứng.

"Không cần khách khí như thế, chỉ là hai quả trứng gà mà thôi, so với việc tổ chức một bữa tiệc lớn thì không thể so sánh được. Ngươi cũng thật dễ thoả mãn quá đấy, ta chỉ đưa cho ngươi hai quả trứng gà thôi."

Hoắc Tiểu Hàn cầm trứng gà nóng hổi trên tay, nghiêm túc đáp: "Trứng gà cũng rất tốt."

"Thật là, ngươi dễ thoả mãn thật." Nói xong liền nhìn về phía tấm thớt trên bếp, ở trên đó có một vài cục bột với đủ thứ hình thù: "Ngươi đang làm bánh chiên sao? Hay là dầu cháo quẩy?"

"Là bánh chiên."

Nguyên An Bình biết tuy rằng cách gọi bất đồng, nhưng phương pháp làm thì vẫn giống nhau. Đều là cán bột ra thành một mảng lớn, vẩy lên một ít dầu muối, sau đó liền cuộn lại, rồi lại dùng chày cán bột ép xuống. Nếu như bỏ đủ dầu, thì sẽ thật sự ăn rất ngon.

"Cần bỏ thêm một ít hành thái không?"

Hoắc Tiểu Hàn lắc đầu: "Như vậy là được rồi."

"Làm bao nhiêu đây đủ chưa? Hiện tại có thể nhóm lửa hay không?"

"Ta làm thêm hai cái, bây giờ nhóm lửa cũng được."

Nguyên An Bình vừa cho củi vào nhóm lửa xong, thì Trọng Tôn Thụy liền chạy tới: "An Bình ca ca tới rồi."

Sau đó bé liền lấy ra một tờ giấy, nói: "Tiểu Hàn ca ca! Sinh thần vui vẻ, đây là lễ vật mà ta muốn tặng cho ngươi."

Bé có chút ngượng ngùng: "Ta không có tiền mua lễ vật, nên đành phải vẽ một bức tranh tặng cho ngươi."


/134

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status