Editor: Aubrey.
Trong lúc nghỉ giữa giờ, Nguyên An Bình mang theo bốn phụ tá dạy học vào văn phòng, nói với bọn họ: "Sau này, nơi này chính là nơi làm việc của chúng ta, cũng là nơi nghỉ ngơi giữa giờ."
Lý Tự tìm một chỗ ngồi xuống, quan sát gian phòng: "Nơi này cũng thật không tệ."
Lý Đông Phong từ trên giá sách cầm một quyển sách lật ra xem: "Nơi này còn có thật nhiều sách." Học chữ gần nửa năm, phần lớn văn tự bé vẫn có thể xem hiểu, chỉ là trong thư tịch, các văn tự kết hợp với nhau hình thành từng câu văn, vẫn khiến cho bé có chút khó khăn khi lý giải.
Nguyên An Bình đi đến trước bàn đọc sách của mình ngồi xuống: "Hai người có thể dùng chung một cái bàn, chỗ ngồi thì tuỳ ý các ngươi, các ngươi cũng có thể bỏ đồ đạc vào trong hộc bàn. Còn những cuốn sách trên giá sách, đều là cung cấp cho mọi người cùng đọc, chuyện này ta sẽ giao cho Phương Chính Hoa phụ trách. Nếu có ai muốn mượn sách, nhớ ghi lại tên họ của đối phương, đồng thời cũng phải xác định bọn họ trả sách đúng thời hạn."
"Hảo." Phương Chính Hoa nhìn kệ sách, mặc dù trên đó còn có rất nhiều sách mà bọn họ xem không hiểu, nhưng cũng không thiếu thư tịch cho bọn họ học. Tỷ như Vạn Tự Văn, Tam Tự Kinh,... Tuy rằng đều là bản viết tay, nhưng bé dám khẳng định sẽ có không ít học sinh muốn mượn về nhà xem, dù sao bọn họ cũng không có sách.
Nguyên Lâm cũng tìm một chỗ ngồi xuống, văn phòng này quả thật rất không tồi.
"Sau này các ngươi phải thường xuyên thảo luận với nhau, liên quan đến việc làm sao để dạy học tốt hơn cho các tân học sinh. Đa phần, mỗi người sẽ tự có một phần dạy học tâm đắc của bản thân, ta rất hi vọng bây giờ có ai trong số các ngươi có thể hoàn toàn đảm nhiệm nhiệm vụ dạy học cho các tân học sinh."
Nguyên An Bình cảm thấy có chút nóng, liền lấy quạt giấy ra quạt: "Hiện tại các ngươi cũng đã được đi học hơn nửa năm, hơn ba tháng nữa, các ngươi sẽ học xong Vạn Tự Văn."
"Học chữ xong, nội dung mà các ngươi được học sẽ có liên quan đến thi khoa cử." Hắn nhẹ nhàng phẩy phẩy quạt giấy: "Có thể sẽ có rất nhiều hài tử trong số các ngươi, chỉ muốn đi học để biết chữ là được."
Dù sao, cũng không phải tất cả gia đình đều có thể gánh vác nổi tiền thi khoa cử của hài tử. Nói cách khác, sau khi học xong Vạn Tự Văn, sẽ có một số hài tử tiếp tục đi học hoặc về nhà.
"Cho nên, ta dự định sau này chia nội dung học tập ra làm ba cấp bậc, theo thứ tự là tiểu học, sơ trung và trung học. Tiểu học chính là nội dung mà hiện tại các ngươi đang được học, chỉ học chữ và cách tính số, đơn giản học thuộc lòng một vài quyển thư tịch là được. Sơ trung thì so với hiện tại sẽ cao thâm hơn một tý, bắt đầu học về văn chương, hoạ và thơ ca. Mà cao trung thì lại càng cao siêu hơn, hoàn toàn là học để ứng phó với thi khoa cử."
Sau khi Nguyên An Bình suy nghĩ về vấn đề dạy học, liền quyết định tổ chức như xã hội hiện đại. Đem bậc tiểu học trở thành bậc quan trọng nhất, để cho càng nhiều hài tử được biết chữ, xem như là xoá nạn mù chữ. Còn vấn đề nghiên cứu học vấn cùng với việc thi khoa cử, dù sao đó cũng là chuyện chỉ có một phần ít người mới có thể làm được. Một vài hài tử không thích hợp, hoàn toàn không cần phải ở lại chỗ này làm lỡ thời gian, đa phần những hài tử mà hắn dạy đều là con nhà nông, không có khả năng học lên, ở lại trường học cũng chỉ tốn thời gian.
"Ta đối với các ngươi rất kỳ vọng, các ngươi có đầy đủ năng lực dạy học cho người khác, sau này sẽ chịu trách nhiệm dạy cho tân học sinh." Mặc dù hắn chia thành ba cấp bậc, nhưng hắn vẫn cảm thấy cấp bậc tiểu học sẽ là đông nhất. Mà những gia đình có năng lực chu cấp cho hài tử đi thi khoa cử, có lẽ bọn họ sẽ ưu ái một nơi nổi tiếng như Tư Thục hơn.
Nguyên An Bình không có dã tâm muốn thu nhận học trò khắp thiên hạ, hiện tại mục tiêu của hắn là sẽ làm thật nhiều lớp tiểu học, làm cho thật nhiều hài tử biết chữ, xoá nạn mù chữ, tăng số lượng người biết chữ lên càng đông. Đây không phải là chuyện mà một mình hắn có thể làm được, hắn lại nhìn bốn hài tử trước mặt, những hài tử này chính là sự chuẩn bị do chính hắn bồi dưỡng. Sau này, có lẽ hắn sẽ bồi dưỡng thêm nhiều tiên sinh dự bị như bọn họ, không cần bọn họ học rộng tài cao, chỉ cần có thể đảm nhiệm vị trí dạy học cho bậc tiểu học là hắn đã rất thoả mãn rồi.
"Ngày hôm nay, ta cũng sẽ đem dự định của ta nói cho các ngươi."
Nguyên An Bình nhìn về phía bốn hài tử, nghiêm túc nói: "Mục đích chủ yếu của chúng ta chính là giúp cho thật nhiều hài tử nghèo khó biết chữ, không phân chuyện học tập ra làm ba bảy loại. Nhưng một mình ta khẳng định không thể làm được việc này, còn cần các ngươi hỗ trợ. Ta hi vọng các ngươi có thể trở thành tiểu tiên sinh, có thể dạy cho tiểu học, các ngươi phải học tập cho thật giỏi, cũng phải bỏ ra thật nhiều tâm tư để suy nghĩ xem nên làm sao để dạy học tốt hơn. Sau này ta sẽ xây thêm nhiều lớp học, còn các ngươi chính là tiên sinh trong những lớp học đó. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi có thể đảm nhiệm được công việc này."
Trong lúc nghỉ giữa giờ, Nguyên An Bình mang theo bốn phụ tá dạy học vào văn phòng, nói với bọn họ: "Sau này, nơi này chính là nơi làm việc của chúng ta, cũng là nơi nghỉ ngơi giữa giờ."
Lý Tự tìm một chỗ ngồi xuống, quan sát gian phòng: "Nơi này cũng thật không tệ."
Lý Đông Phong từ trên giá sách cầm một quyển sách lật ra xem: "Nơi này còn có thật nhiều sách." Học chữ gần nửa năm, phần lớn văn tự bé vẫn có thể xem hiểu, chỉ là trong thư tịch, các văn tự kết hợp với nhau hình thành từng câu văn, vẫn khiến cho bé có chút khó khăn khi lý giải.
Nguyên An Bình đi đến trước bàn đọc sách của mình ngồi xuống: "Hai người có thể dùng chung một cái bàn, chỗ ngồi thì tuỳ ý các ngươi, các ngươi cũng có thể bỏ đồ đạc vào trong hộc bàn. Còn những cuốn sách trên giá sách, đều là cung cấp cho mọi người cùng đọc, chuyện này ta sẽ giao cho Phương Chính Hoa phụ trách. Nếu có ai muốn mượn sách, nhớ ghi lại tên họ của đối phương, đồng thời cũng phải xác định bọn họ trả sách đúng thời hạn."
"Hảo." Phương Chính Hoa nhìn kệ sách, mặc dù trên đó còn có rất nhiều sách mà bọn họ xem không hiểu, nhưng cũng không thiếu thư tịch cho bọn họ học. Tỷ như Vạn Tự Văn, Tam Tự Kinh,... Tuy rằng đều là bản viết tay, nhưng bé dám khẳng định sẽ có không ít học sinh muốn mượn về nhà xem, dù sao bọn họ cũng không có sách.
Nguyên Lâm cũng tìm một chỗ ngồi xuống, văn phòng này quả thật rất không tồi.
"Sau này các ngươi phải thường xuyên thảo luận với nhau, liên quan đến việc làm sao để dạy học tốt hơn cho các tân học sinh. Đa phần, mỗi người sẽ tự có một phần dạy học tâm đắc của bản thân, ta rất hi vọng bây giờ có ai trong số các ngươi có thể hoàn toàn đảm nhiệm nhiệm vụ dạy học cho các tân học sinh."
Nguyên An Bình cảm thấy có chút nóng, liền lấy quạt giấy ra quạt: "Hiện tại các ngươi cũng đã được đi học hơn nửa năm, hơn ba tháng nữa, các ngươi sẽ học xong Vạn Tự Văn."
"Học chữ xong, nội dung mà các ngươi được học sẽ có liên quan đến thi khoa cử." Hắn nhẹ nhàng phẩy phẩy quạt giấy: "Có thể sẽ có rất nhiều hài tử trong số các ngươi, chỉ muốn đi học để biết chữ là được."
Dù sao, cũng không phải tất cả gia đình đều có thể gánh vác nổi tiền thi khoa cử của hài tử. Nói cách khác, sau khi học xong Vạn Tự Văn, sẽ có một số hài tử tiếp tục đi học hoặc về nhà.
"Cho nên, ta dự định sau này chia nội dung học tập ra làm ba cấp bậc, theo thứ tự là tiểu học, sơ trung và trung học. Tiểu học chính là nội dung mà hiện tại các ngươi đang được học, chỉ học chữ và cách tính số, đơn giản học thuộc lòng một vài quyển thư tịch là được. Sơ trung thì so với hiện tại sẽ cao thâm hơn một tý, bắt đầu học về văn chương, hoạ và thơ ca. Mà cao trung thì lại càng cao siêu hơn, hoàn toàn là học để ứng phó với thi khoa cử."
Sau khi Nguyên An Bình suy nghĩ về vấn đề dạy học, liền quyết định tổ chức như xã hội hiện đại. Đem bậc tiểu học trở thành bậc quan trọng nhất, để cho càng nhiều hài tử được biết chữ, xem như là xoá nạn mù chữ. Còn vấn đề nghiên cứu học vấn cùng với việc thi khoa cử, dù sao đó cũng là chuyện chỉ có một phần ít người mới có thể làm được. Một vài hài tử không thích hợp, hoàn toàn không cần phải ở lại chỗ này làm lỡ thời gian, đa phần những hài tử mà hắn dạy đều là con nhà nông, không có khả năng học lên, ở lại trường học cũng chỉ tốn thời gian.
"Ta đối với các ngươi rất kỳ vọng, các ngươi có đầy đủ năng lực dạy học cho người khác, sau này sẽ chịu trách nhiệm dạy cho tân học sinh." Mặc dù hắn chia thành ba cấp bậc, nhưng hắn vẫn cảm thấy cấp bậc tiểu học sẽ là đông nhất. Mà những gia đình có năng lực chu cấp cho hài tử đi thi khoa cử, có lẽ bọn họ sẽ ưu ái một nơi nổi tiếng như Tư Thục hơn.
Nguyên An Bình không có dã tâm muốn thu nhận học trò khắp thiên hạ, hiện tại mục tiêu của hắn là sẽ làm thật nhiều lớp tiểu học, làm cho thật nhiều hài tử biết chữ, xoá nạn mù chữ, tăng số lượng người biết chữ lên càng đông. Đây không phải là chuyện mà một mình hắn có thể làm được, hắn lại nhìn bốn hài tử trước mặt, những hài tử này chính là sự chuẩn bị do chính hắn bồi dưỡng. Sau này, có lẽ hắn sẽ bồi dưỡng thêm nhiều tiên sinh dự bị như bọn họ, không cần bọn họ học rộng tài cao, chỉ cần có thể đảm nhiệm vị trí dạy học cho bậc tiểu học là hắn đã rất thoả mãn rồi.
"Ngày hôm nay, ta cũng sẽ đem dự định của ta nói cho các ngươi."
Nguyên An Bình nhìn về phía bốn hài tử, nghiêm túc nói: "Mục đích chủ yếu của chúng ta chính là giúp cho thật nhiều hài tử nghèo khó biết chữ, không phân chuyện học tập ra làm ba bảy loại. Nhưng một mình ta khẳng định không thể làm được việc này, còn cần các ngươi hỗ trợ. Ta hi vọng các ngươi có thể trở thành tiểu tiên sinh, có thể dạy cho tiểu học, các ngươi phải học tập cho thật giỏi, cũng phải bỏ ra thật nhiều tâm tư để suy nghĩ xem nên làm sao để dạy học tốt hơn. Sau này ta sẽ xây thêm nhiều lớp học, còn các ngươi chính là tiên sinh trong những lớp học đó. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi có thể đảm nhiệm được công việc này."
/134
|