Edit: Tuyết Khanh
Dọc theo đường đi cũng do thị vệ Vân Ảnh do Tùy Phong phái đến đánh xe, nói đến Vân Ảnh, người này bí hiểm, không ngừng đánh xe, công phu là nhất đẳng cao thủ, dọc theo đường đi bị ám sát, đánh cướp, hạ độc đều bị hắn từng cái một ngăn cản, cả ngày một tấc cũng không rời luôn đi theo bên người Tiếu Tĩnh che chở.
Vào đêm dùng qua sau bữa cơm chiều khí trời nặng nề, Tiếu Tĩnh liền chỉ thị Bội Nhi dời cái giương đến trong viện Thừa Lương, Vân Ảnh như trước cầm trường kiếm hai tay ôm ngực thẳng tắp đứng sau lưng Tiếu Tĩnh, Bội Nhi nhìn thoáng qua thấy vô cùng chướng mắt, chạy đến bên cạnh Tiếu Tĩnh, giọng nói có chút không vui hỏi "Tiểu thư, người làm gì thế sao lại đem cục gỗ này đặt ở bên người? Người xem hắn một chút, cái gì cũng không làm, chỉ biết đánh xe, ăn, quấn quít lấy người."
Tiếu Tĩnh nhìn cái miệng nhỏ nhắn nhẹ bĩu môi của nàng nhất thời cảm thấy buồn cười "Người ta là người của Thánh Khanh Vương phủ, ngươi cũng không phải chưa từng nghe qua danh hiệu ám vệ của Thánh Khanh Vương phủ, lẽ nào ta còn có thể khẩn cầu người ta có thể giống như các ngươi ở bên cạnh ta hầu hạ?"
"Tiểu thư. . . Ngươi xem hắn lấm la lấm lét, nhãn thần lóe ra, nhất định là có rắp tâm bất lương với người." Bội Nhi khoa tay múa chân ra dấu, thỉnh thoảng còn xoay vòng. Chờ nàng xoay người lại định hỏi Tiếu Tĩnh có đồng ý hay không ý của nàng thì trên ghế lại không thấy người đâu, ngay cả khúc gỗ đều không thấy.
"Tiểu thư, tiểu thư. . . . Tiểu thư đâu? Sẽ không bị đầu gỗ bắt đi chứ?" Bội Nhi gấp đến độ xoay quanh.
"Được rồi được rồi, thật ồn ào, lẽ nào tiểu thư có thể ngốc như ngươi sao?"
"Ô ô ô. . . . Song Nhi, tiểu thư bị đầu gỗ bắt đi." Bội Nhi dính vào trên người Song Nhi làm bộ đáng thương nhìn nàng trong mắt còn có ánh nước, tựa hồ một giây kế tiếp là có thể chảy ra nước mắt thương tâm, Song nhi lại xem như không có chuyện gì mà thoải mái xem kịch.
"Tiểu thư thông minh như vậy tại sao có thể đần như nha đầu ngươi, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, khối đầu gỗ kia theo hai chúng ta, ám sát, đánh cướp, hạ độc loại nào đều không phải hắn giải quyết? Hắn nếu là muốn hại tiểu thư như thế nào chờ cho tới hôm nay? Còn có, Vương gia nhà bọn hắn đang chờ tiểu thư nhà chúng ta đi cứu, che chở tiểu thư còn không kịp nữa làm sao sẽ xuống tay được, lẽ nào Vương gia nhà bọn hắn không muốn sống? Ngươi thật đúng là ngu ngốc." Nói xong Song Nhi liền bưng mâm đựng trái cây đi, không để ý đầu Bội Nhi hiện lên đầy dấu chấm hỏi.
Một ngày trước, Trấn quốc công phủ
Quản gia thở hổn hển chạy đến thư phòng của Tiếu Chính Vấn, hai chân run rẩy hô "Lão gia, lão gia. . ."
"Hoảng cái gì, bị chó đuổi theo sao?" Trấn quốc công ở thư phòng xử lý chính vụ thì ghét nhất bị quấy rầy, hôm nay quản gia lỗ mãng xông vào làm ông càng không vui.
"Lão gia, bên ngoài xảy ra chuyện lớn, Tùy thống lĩnh của Thánh Khanh Vương phủ tới, bảo là muốn tìm lão gia." Quản gia nghĩ đến điệu bộ của Tùy Phong hiện tại cũng còn thấy sợ.
"Thánh Khanh Vương phủ?" đại não Tiếu Chính Vấn nhanh chóng suy tư gần đây có từng đắc tội Thánh Khanh Vương phủ chưa, thế nhưng suy tư trăm lần vẫn không có nghĩ ra chỗ nào đắc tội, ai cũng biết Thánh Khanh Vương phủ địa vị cao quý nhưng chưa bao giờ cùng những khác quý tộc có bất kỳ lui tới, bởi vì Thánh Khanh Vương bệnh nặng ít ra cửa, gặp qua hắn càng không có mấy người, thế nhưng ám vệ trong phủ củ hắn được xưng là đệ nhất thiên hạ, thành Tây Hạ không người nào dám chọc, nếu là truyền ra một chút gây bất lợi cho Thánh Khanh Vương nhà kia liền thần không biết quỷ không hay biến mất. Ngẫm lại đều cảm thấy sợ.
Tiếu Chính Vấn vội vàng chạy về phía phòng tiếp khách, Tùy Phong nguyên bản ngồi ở ghế trên, sau khi nhìn thấy Tiếu Chính Vấn vội vàng đứng dậy ôm quyền "Trấn quốc công."
Tiếu Chính Vấn vội vàng giơ tay lên đỡ "Tùy thống lĩnh không cần đa lễ, chẳng biết lần này tới quý phủ của ta không biết có chuyện gì?" Nhìn phía sau hắn mười tên thị vệ áo đen liền khiến Tiếu Chính Vấn cảm thấy áp lực.
"Là như vậy, lần này mạo muội quấy rối thật sự là vì Vương gia nhà ta, Trấn quốc công nhìn một chút đây chính là chữ viết của đại tiểu thư?"
Trấn quốc công nhìn chữ viết trên tờ giấy trắng như rồng bay phượng múa rất khí phách "Bản quan cũng không biết rõ ràng lắm, có thể gia mẫu và nhũ mẫu của Tĩnh nhi đến đây phân biệt thử xem."
"Như vậy liền phiền phức Trấn quốc công."
Không lâu lắm Lão Phu Nhân liền do Tương ma ma đỡ tới, Vương ma ma cũng rất nhanh đã đến, Trấn quốc công cầm tờ giấy giao cho Lão Phu Nhân "Mẫu thân nhìn xem đay là chữ viết của ai?"
Lão Phu Nhân tiếp nhận nhìn kỹ liền nở nụ cười "Chính Vấn đang nói đùa à! Đây là chữ viết của Tĩnh nhi! Nói vậy vị này chính là Tùy thống lĩnh đi!"
"Đúng vậy, làm phiền Lão Phu Nhân." Tùy Phong trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ Tiếu Tĩnh thật có thể cứu Vương gia?
"Vương ma ma, nếu Tĩnh nhi để cho ngươi mang Tùy thống lĩnh đi lấy thuốc ngươi liền đi đi!" Lão Phu Nhân hiền hòa phân phó, y thuật của Tĩnh nhi bà đã biết, bình thường có đau xương sống thắt lưng hay chân cũng đều do nàng chữa trị, thấy hiệu quả cực nhanh bà cũng liền tín nhiệm nàng.
Sau khi Vương ma ma thi lễ một cái tiếp nhận phương thuốc trong tay Tùy Phong khẽ gật đầu "Vậy phòng thuốc của tiểu thư mỗi ngày đều phải chăm sóc, nô tỳ tất nhiên là biết, Tùy thống lĩnh mời đi theo ta." Vương ma ma hướng Trấn quốc công và lão phu nhân thi lễ một cái sau đó liền dẫn Tùy Phong Mạn Đà Viên.
Dọc theo đường đi cũng do thị vệ Vân Ảnh do Tùy Phong phái đến đánh xe, nói đến Vân Ảnh, người này bí hiểm, không ngừng đánh xe, công phu là nhất đẳng cao thủ, dọc theo đường đi bị ám sát, đánh cướp, hạ độc đều bị hắn từng cái một ngăn cản, cả ngày một tấc cũng không rời luôn đi theo bên người Tiếu Tĩnh che chở.
Vào đêm dùng qua sau bữa cơm chiều khí trời nặng nề, Tiếu Tĩnh liền chỉ thị Bội Nhi dời cái giương đến trong viện Thừa Lương, Vân Ảnh như trước cầm trường kiếm hai tay ôm ngực thẳng tắp đứng sau lưng Tiếu Tĩnh, Bội Nhi nhìn thoáng qua thấy vô cùng chướng mắt, chạy đến bên cạnh Tiếu Tĩnh, giọng nói có chút không vui hỏi "Tiểu thư, người làm gì thế sao lại đem cục gỗ này đặt ở bên người? Người xem hắn một chút, cái gì cũng không làm, chỉ biết đánh xe, ăn, quấn quít lấy người."
Tiếu Tĩnh nhìn cái miệng nhỏ nhắn nhẹ bĩu môi của nàng nhất thời cảm thấy buồn cười "Người ta là người của Thánh Khanh Vương phủ, ngươi cũng không phải chưa từng nghe qua danh hiệu ám vệ của Thánh Khanh Vương phủ, lẽ nào ta còn có thể khẩn cầu người ta có thể giống như các ngươi ở bên cạnh ta hầu hạ?"
"Tiểu thư. . . Ngươi xem hắn lấm la lấm lét, nhãn thần lóe ra, nhất định là có rắp tâm bất lương với người." Bội Nhi khoa tay múa chân ra dấu, thỉnh thoảng còn xoay vòng. Chờ nàng xoay người lại định hỏi Tiếu Tĩnh có đồng ý hay không ý của nàng thì trên ghế lại không thấy người đâu, ngay cả khúc gỗ đều không thấy.
"Tiểu thư, tiểu thư. . . . Tiểu thư đâu? Sẽ không bị đầu gỗ bắt đi chứ?" Bội Nhi gấp đến độ xoay quanh.
"Được rồi được rồi, thật ồn ào, lẽ nào tiểu thư có thể ngốc như ngươi sao?"
"Ô ô ô. . . . Song Nhi, tiểu thư bị đầu gỗ bắt đi." Bội Nhi dính vào trên người Song Nhi làm bộ đáng thương nhìn nàng trong mắt còn có ánh nước, tựa hồ một giây kế tiếp là có thể chảy ra nước mắt thương tâm, Song nhi lại xem như không có chuyện gì mà thoải mái xem kịch.
"Tiểu thư thông minh như vậy tại sao có thể đần như nha đầu ngươi, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, khối đầu gỗ kia theo hai chúng ta, ám sát, đánh cướp, hạ độc loại nào đều không phải hắn giải quyết? Hắn nếu là muốn hại tiểu thư như thế nào chờ cho tới hôm nay? Còn có, Vương gia nhà bọn hắn đang chờ tiểu thư nhà chúng ta đi cứu, che chở tiểu thư còn không kịp nữa làm sao sẽ xuống tay được, lẽ nào Vương gia nhà bọn hắn không muốn sống? Ngươi thật đúng là ngu ngốc." Nói xong Song Nhi liền bưng mâm đựng trái cây đi, không để ý đầu Bội Nhi hiện lên đầy dấu chấm hỏi.
Một ngày trước, Trấn quốc công phủ
Quản gia thở hổn hển chạy đến thư phòng của Tiếu Chính Vấn, hai chân run rẩy hô "Lão gia, lão gia. . ."
"Hoảng cái gì, bị chó đuổi theo sao?" Trấn quốc công ở thư phòng xử lý chính vụ thì ghét nhất bị quấy rầy, hôm nay quản gia lỗ mãng xông vào làm ông càng không vui.
"Lão gia, bên ngoài xảy ra chuyện lớn, Tùy thống lĩnh của Thánh Khanh Vương phủ tới, bảo là muốn tìm lão gia." Quản gia nghĩ đến điệu bộ của Tùy Phong hiện tại cũng còn thấy sợ.
"Thánh Khanh Vương phủ?" đại não Tiếu Chính Vấn nhanh chóng suy tư gần đây có từng đắc tội Thánh Khanh Vương phủ chưa, thế nhưng suy tư trăm lần vẫn không có nghĩ ra chỗ nào đắc tội, ai cũng biết Thánh Khanh Vương phủ địa vị cao quý nhưng chưa bao giờ cùng những khác quý tộc có bất kỳ lui tới, bởi vì Thánh Khanh Vương bệnh nặng ít ra cửa, gặp qua hắn càng không có mấy người, thế nhưng ám vệ trong phủ củ hắn được xưng là đệ nhất thiên hạ, thành Tây Hạ không người nào dám chọc, nếu là truyền ra một chút gây bất lợi cho Thánh Khanh Vương nhà kia liền thần không biết quỷ không hay biến mất. Ngẫm lại đều cảm thấy sợ.
Tiếu Chính Vấn vội vàng chạy về phía phòng tiếp khách, Tùy Phong nguyên bản ngồi ở ghế trên, sau khi nhìn thấy Tiếu Chính Vấn vội vàng đứng dậy ôm quyền "Trấn quốc công."
Tiếu Chính Vấn vội vàng giơ tay lên đỡ "Tùy thống lĩnh không cần đa lễ, chẳng biết lần này tới quý phủ của ta không biết có chuyện gì?" Nhìn phía sau hắn mười tên thị vệ áo đen liền khiến Tiếu Chính Vấn cảm thấy áp lực.
"Là như vậy, lần này mạo muội quấy rối thật sự là vì Vương gia nhà ta, Trấn quốc công nhìn một chút đây chính là chữ viết của đại tiểu thư?"
Trấn quốc công nhìn chữ viết trên tờ giấy trắng như rồng bay phượng múa rất khí phách "Bản quan cũng không biết rõ ràng lắm, có thể gia mẫu và nhũ mẫu của Tĩnh nhi đến đây phân biệt thử xem."
"Như vậy liền phiền phức Trấn quốc công."
Không lâu lắm Lão Phu Nhân liền do Tương ma ma đỡ tới, Vương ma ma cũng rất nhanh đã đến, Trấn quốc công cầm tờ giấy giao cho Lão Phu Nhân "Mẫu thân nhìn xem đay là chữ viết của ai?"
Lão Phu Nhân tiếp nhận nhìn kỹ liền nở nụ cười "Chính Vấn đang nói đùa à! Đây là chữ viết của Tĩnh nhi! Nói vậy vị này chính là Tùy thống lĩnh đi!"
"Đúng vậy, làm phiền Lão Phu Nhân." Tùy Phong trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ Tiếu Tĩnh thật có thể cứu Vương gia?
"Vương ma ma, nếu Tĩnh nhi để cho ngươi mang Tùy thống lĩnh đi lấy thuốc ngươi liền đi đi!" Lão Phu Nhân hiền hòa phân phó, y thuật của Tĩnh nhi bà đã biết, bình thường có đau xương sống thắt lưng hay chân cũng đều do nàng chữa trị, thấy hiệu quả cực nhanh bà cũng liền tín nhiệm nàng.
Sau khi Vương ma ma thi lễ một cái tiếp nhận phương thuốc trong tay Tùy Phong khẽ gật đầu "Vậy phòng thuốc của tiểu thư mỗi ngày đều phải chăm sóc, nô tỳ tất nhiên là biết, Tùy thống lĩnh mời đi theo ta." Vương ma ma hướng Trấn quốc công và lão phu nhân thi lễ một cái sau đó liền dẫn Tùy Phong Mạn Đà Viên.
/32
|