Sự thật chứng minh thân thể và khả năng chịu đựng của trẻ con ở thời đại này rất mạnh, dù Lạc Lãng tức giận hơn nữa cũng có thể chịu đựng được dễ dàng, chỉ nhờ vào gương mặt đỏ hồng mới biết được nó đang rất tức giận.
Nhìn thấy Lạc Lãng như vậy, Lăng Lan có chút không nỡ, nàng hai kiếp cộng lại cũng đã ba mươi tuổi rồi, có thể gọi là bà cô biến thái rồi, làm sao có thể bắt nạt con trẻ nhà người ta.
Lăng Lan có chút hổ thẹn, nàng mỉm cười nói với Lạc Lãng, "Chỉ đùa chút thôi, đừng giận nữa"
Nụ cười của Lăng Lan làm Lạc Lãng sững sờ, nàng đột nhiên nhận thua khiến Lạc Lãng chưa kịp chuẩn bị, dáng vẻ nghệt mặt ra thế này làm bọn trẻ bên cạnh bật cười thêm lần nữa, không còn cách nào khác, dáng vẻ này thật ngờ nghệch đáng yêu, ngay cả em gái của Lạc Lãng nhìn thấy anh trai thế này cũng nhịn không được mà bắt đầu nhoẻn miệng cười trộm, nhưng cô bé nhanh chóng ngượng ngùng cúi đầu xuống, có chút hối hận hành động của chính mình, làm sao mình có thể cười nhạo anh trai rất thương yêu mình...
Về phần Lăng Lan thì rất đau đầu, bởi vì nàng lại cười lung tung nữa rồi, phiền phức thật nhiều, hóa ra ban nãy nàng vô ý lại để lộ nụ cười "thu hồn đoạt phách" nọ khiến Tiểu Tứ nổi bão, lúc này nàng đang sầu không biết làm sao trấn an được thằng nhãi Tiểu Tứ càng lúc càng giống thùng thuốc nổ này.
Không nói Lăng Lan bận rộn trấn an Tiểu Tứ đang làm giông làm gió, tiếng cười của đám bạn xung quanh khiến Lạc Lãng lập tức tỉnh lại, phát hiện chính mình lại mất mặt lần nữa, sau đó hai đóa mây hồng bắt đầu nhanh chóng lan tỏa khắp gương mặt rồi lan đến tận hai bên tai của cậu nhóc.
Sau đó, chắc là thẹn quá thành giận, cậu nhóc thế nhưng lại hung hăng đánh về phía Lăng Lan... ack, …là đánh về phía Tề Long đang đứng bên cạnh Lăng Lan, muốn đè nó xuống, hai đứa cứ như vậy mà dứt khoát đánh qua đánh lại.
Tề Long và Lạc Lãng lăn lộn một bên, bạn tốt Hàn Kế Quân đứng bên cạnh chẳng thèm can ngăn, ngược lại còn kéo Lăng Lan và Hàn Tục Nhã né sang một bên, khoanh tay đứng nhìn. Còn em gái của Lạc Lãng thì âm thầm lùi ra sau vài bước, trốn sang một bên, chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng mà nhìn anh trai của mình.
Lăng Lan khổ sở trấn an Tiểu Tứ xong lại phát hiện không ai muốn tiến lên can ngăn hai tên ấy, Lăng Lan cảm thấy lạ, nếu trở về thời đại của nàng, đám trẻ vừa xông vào đánh nhau đã bị người lớn túm lôi ra. Mà nơi này, những cán bộ trường thi trên sân vận động cách đó không xa, bọn họ rõ ràng trông thấy tình hình nơi này nhưng lại vờ như không thấy, thế này là thế nào? Lăng Lan cảm giác tam quan (nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan) của chính mình đang bị khiêu chiến.
Lăng Lan không phải là người có thể nhịn được, nàng hỏi ra nghi vấn trong lòng, một lần nữa lại khiến Hàn Kế Quân nhìn kỹ mình, bất quá khi cậu nhóc phát hiện Lăng Lan đúng là không hiểu thật mới cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì kiến thức thông thường này sẽ do ông bố dạy lại con cái trong nhà, chẳng lẽ bố của Lăng Lan không nói với Lăng Lan?
Mặc dù Hàn Kế Quân không biết tại sao nhưng vẫn giải thích cho Lăng Lan, "Đây là thói quen bồi dưỡng từ nhỏ, nếu có ý kiến bất đồng phải giải quyết thì cho phép đánh nhau, nhưng dù là bên thua hay bên thắng thì xong chuyện rồi sẽ cười bỏ qua thôi"
Giáo dục gì mà kỳ quái! Chẳng lẽ bọn họ không sợ đào tạo ra một đám phần tử bạo lực sao? Một lần nữa Lăng Lan lại cảm thấy tư tưởng giáo dục mà nàng đã được dạy ở kiếp trước hoàn toàn không ăn nhập gì với quan niệm kẻ mạnh làm vua ở nơi này. Theo đó, không kể là bình dân, quý tộc hay con nhà giàu, mục tiêu đầu tiên của đám trẻ ở đây là làm quân nhân, mục tiêu thứ hai cũng vẫn là quân nhân, mục tiêu thứ ba vẫn như cũ là quân nhân... Bởi vì quân nhân là kẻ mạnh nhất, đặc biệt là sau khi trở thành người điều khiển robot. Chỉ có những người điều kiện thân thể không đạt, không thể làm quân nhân mới đành phải lựa chọn nghề nghiệp khác.
Mà nền giáo dục Lăng Lan nhận được từ bé là nhằm để trở thành người điều khiển robot, tất cả những gì mà nàng học đều phục vụ cho mục tiêu này, mà mẹ của nàng, quản gia Lăng Tần chưa từng hỏi nàng rốt cuộc có thích hay không.
Sự thật là nàng hoàn toàn vô cảm trước thứ gọi là điều khiển robot. Dù gì thì nàng cũng là bé gái, bẩm sinh không mấy hứng thú với chiến đấu, nhưng nàng nào ngờ mình lại đi đến một thế giới nhà nhà đi lính người người làm lính, lại càng không ngờ bản thân sẽ theo đuổi cái gọi là vua robot...
Lăng Lan nhịn không được mà nghĩ: chẳng lẽ đây là ý trời? Tất cả mọi thứ đều đang nói với nàng, nàng nhất định phải đi theo con đường của một vị điều khiển robot?
Tề Long và Lạc Lãng đánh đến không phân thắng bại, nói về lực chiến đấu thì thật ra Tề Long nhỉnh hơn một bậc, nhưng Lạc Lãng lại có sự dẻo dai không khuất phục, mặc dù bị yếu thế hơn nhưng vẫn có thể tiếp tục kiên trì.
Thật ra Lăng Lan rất muốn nhìn xem kết quả cuối cùng là ai thắng, nhưng khi nàng nhìn thấy cán bộ trường thi bắt đầu gọi số tổ kiểm tra càng lúc càng gần đến tổ của bọn họ thì nàng biết mình không có cơ hội rồi, nàng vô cùng tiếc nuối nói với bọn họ, "Hình như sắp đến phiên chúng ta kiểm tra rồi, cứ đánh tiếp như vậy có ổn không?"
Hai tên nằm trên đất đột nhiên cứng lại, Lạc Lãng phản ứng nhanh hơn Tề Long, cậu nhóc đẩy mạnh Tề Long rồi nhanh chóng bò dậy, sau đó bắt đầu chỉnh lại trang phục của mình, dù rằng cố chỉnh lại như thế nào thì cũng không khôi phục nổi cảm giác công tử tao nhã như ban đầu, nhưng nền tảng giáo dục lễ nghi vững chắc khiến cậu nhóc không cho phép mình đối diện với giám khảo với dáng vẻ nhếch nhác như vậy.
Tề Long không kịp chuẩn bị nên bị Lạc Lãng đẩy lăn hai vòng. Tề Long nhanh chóng bò dậy, cậu nhóc không phục nói, "Đợi kiểm tra xong lại đánh tiếp", đối với dáng vẻ lôi thôi chật vật của mình, Tề Long đã nhìn quen, cho nên chỉ phủi phủi tay áo, quẹt quẹt mồ hôi trán một chút là xong.
Đương nhiên Lạc Lãng sẽ không lùi bước, Lăng Lan phát hiện nàng quả thật đã già rồi, nàng thật không muốn nhìn thấy đám nhỏ đánh nhau một cách vô bổ thế này. Lúc này Lăng Lan đã quên mất, đầu sỏ gây ra trận ẩu đả của Tề Long và Lạc Lãng chính là nàng.
Tốc độ kiểm tra của thí sinh rất nhanh, Tề Long và Lạc Lãng chỉ mới nghỉ ngơi hồi phục một chút, vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn đã bị cán bộ trường thi bên kia gọi đến tổ của bọn họ, mười người tổ Lăng Lan không dám do dự mà nhanh chóng chạy về hướng đó.
Mười người bọn họ đều đứng trước đường đua chuẩn bị lần cuối. Lúc này có một vị giám khảo chạy tới nói rõ nội dung kiểm tra lần này, yếu cầu bọn họ bắt đầu chạy theo vạch đường đua, có thể chạy đến điểm cuối cùng an toàn xem như hoàn thành kiểm tra. Điểm số sẽ tính dựa trên khoảng thời gian đã sử dụng.
Khi chuẩn bị, Lăng Lan không quên quan sát nhóm thí sinh trước mắt bọn họ, đây chính là bệnh vặt bị lây từ chỗ Số Một, mỗi lần Số Một xuất hiện, mọi hành vi cử chỉ của y đều có thể là một loại kiểm tra khiến nàng không thể không căng thẳng thần kinh, không dám bỏ qua bất kì động tác hay lời nói có thể là gợi ý nào. Sự dè dặt cẩn thận này đã biến thành bản năng của nàng.
Lăng Lan trông thấy tổ thí sinh phía trước bắt đầu chạy sau khi nghe thấy mệnh lệnh của vị giám khảo, sau đó bọn họ nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng...
"Phát hiện rồi sao?", Hàn Kế Quân cúi đầu nhích gần lại hỏi, cậu nhóc cũng đã phát hiện vấn đề.
"Ừm, trời nắng quang đãng thế này nhưng lại có sương mù trên đường đua...", Lăng Lan đã phát hiện chỗ bất thường, cũng đã hiểu tại sao mấy thí sinh kia chạy chưa xa đã mất hút.
"Thoạt nhìn nơi này sử dụng kỹ thuật tạo cảnh ảo, tớ cảm thấy đợt kiểm tra này không đơn giản như vậy", Hàn Kế Quân chắc chắn là một đứa bé thông minh, rất nhiều kỹ thuật cao cấp mà những đứa trẻ khác có lẽ không rõ (như Lăng Lan chẳng hạn) nhưng cậu nhóc lại biết rất rõ.
Cảnh báo của Hàn Kế Quân khiến Lăng Lan bắt đầu cảnh giác.
Rất nhanh sau đó vị giám khảo ra hiệu cho tổ của Lăng Lan bước tới, nhìn thấy bọn họ đã chuẩn bị đâu vào đấy, y ra lệnh cho bọn họ bắt đầu chạy.
Tề Long nhanh chóng chạy lên phía trước, Lạc Lãng bám gót theo sau, thoạt nhìn hai đứa đã quyết định không đội trời chung với nhau.
Lăng Lan chạy thứ ba, phía sau Lăng Lan là Hàn Kế Quân, cậu nhóc thích dùng não này có cùng suy nghĩ với Lăng Lan, tính toán chạy phía sau Tề Long quan sát một chút rồi mới quyết định, mà những đứa khác thì lục tục chạy theo sau Hàn Kế Quân.
Nhìn thấy Lạc Lãng như vậy, Lăng Lan có chút không nỡ, nàng hai kiếp cộng lại cũng đã ba mươi tuổi rồi, có thể gọi là bà cô biến thái rồi, làm sao có thể bắt nạt con trẻ nhà người ta.
Lăng Lan có chút hổ thẹn, nàng mỉm cười nói với Lạc Lãng, "Chỉ đùa chút thôi, đừng giận nữa"
Nụ cười của Lăng Lan làm Lạc Lãng sững sờ, nàng đột nhiên nhận thua khiến Lạc Lãng chưa kịp chuẩn bị, dáng vẻ nghệt mặt ra thế này làm bọn trẻ bên cạnh bật cười thêm lần nữa, không còn cách nào khác, dáng vẻ này thật ngờ nghệch đáng yêu, ngay cả em gái của Lạc Lãng nhìn thấy anh trai thế này cũng nhịn không được mà bắt đầu nhoẻn miệng cười trộm, nhưng cô bé nhanh chóng ngượng ngùng cúi đầu xuống, có chút hối hận hành động của chính mình, làm sao mình có thể cười nhạo anh trai rất thương yêu mình...
Về phần Lăng Lan thì rất đau đầu, bởi vì nàng lại cười lung tung nữa rồi, phiền phức thật nhiều, hóa ra ban nãy nàng vô ý lại để lộ nụ cười "thu hồn đoạt phách" nọ khiến Tiểu Tứ nổi bão, lúc này nàng đang sầu không biết làm sao trấn an được thằng nhãi Tiểu Tứ càng lúc càng giống thùng thuốc nổ này.
Không nói Lăng Lan bận rộn trấn an Tiểu Tứ đang làm giông làm gió, tiếng cười của đám bạn xung quanh khiến Lạc Lãng lập tức tỉnh lại, phát hiện chính mình lại mất mặt lần nữa, sau đó hai đóa mây hồng bắt đầu nhanh chóng lan tỏa khắp gương mặt rồi lan đến tận hai bên tai của cậu nhóc.
Sau đó, chắc là thẹn quá thành giận, cậu nhóc thế nhưng lại hung hăng đánh về phía Lăng Lan... ack, …là đánh về phía Tề Long đang đứng bên cạnh Lăng Lan, muốn đè nó xuống, hai đứa cứ như vậy mà dứt khoát đánh qua đánh lại.
Tề Long và Lạc Lãng lăn lộn một bên, bạn tốt Hàn Kế Quân đứng bên cạnh chẳng thèm can ngăn, ngược lại còn kéo Lăng Lan và Hàn Tục Nhã né sang một bên, khoanh tay đứng nhìn. Còn em gái của Lạc Lãng thì âm thầm lùi ra sau vài bước, trốn sang một bên, chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng mà nhìn anh trai của mình.
Lăng Lan khổ sở trấn an Tiểu Tứ xong lại phát hiện không ai muốn tiến lên can ngăn hai tên ấy, Lăng Lan cảm thấy lạ, nếu trở về thời đại của nàng, đám trẻ vừa xông vào đánh nhau đã bị người lớn túm lôi ra. Mà nơi này, những cán bộ trường thi trên sân vận động cách đó không xa, bọn họ rõ ràng trông thấy tình hình nơi này nhưng lại vờ như không thấy, thế này là thế nào? Lăng Lan cảm giác tam quan (nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan) của chính mình đang bị khiêu chiến.
Lăng Lan không phải là người có thể nhịn được, nàng hỏi ra nghi vấn trong lòng, một lần nữa lại khiến Hàn Kế Quân nhìn kỹ mình, bất quá khi cậu nhóc phát hiện Lăng Lan đúng là không hiểu thật mới cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì kiến thức thông thường này sẽ do ông bố dạy lại con cái trong nhà, chẳng lẽ bố của Lăng Lan không nói với Lăng Lan?
Mặc dù Hàn Kế Quân không biết tại sao nhưng vẫn giải thích cho Lăng Lan, "Đây là thói quen bồi dưỡng từ nhỏ, nếu có ý kiến bất đồng phải giải quyết thì cho phép đánh nhau, nhưng dù là bên thua hay bên thắng thì xong chuyện rồi sẽ cười bỏ qua thôi"
Giáo dục gì mà kỳ quái! Chẳng lẽ bọn họ không sợ đào tạo ra một đám phần tử bạo lực sao? Một lần nữa Lăng Lan lại cảm thấy tư tưởng giáo dục mà nàng đã được dạy ở kiếp trước hoàn toàn không ăn nhập gì với quan niệm kẻ mạnh làm vua ở nơi này. Theo đó, không kể là bình dân, quý tộc hay con nhà giàu, mục tiêu đầu tiên của đám trẻ ở đây là làm quân nhân, mục tiêu thứ hai cũng vẫn là quân nhân, mục tiêu thứ ba vẫn như cũ là quân nhân... Bởi vì quân nhân là kẻ mạnh nhất, đặc biệt là sau khi trở thành người điều khiển robot. Chỉ có những người điều kiện thân thể không đạt, không thể làm quân nhân mới đành phải lựa chọn nghề nghiệp khác.
Mà nền giáo dục Lăng Lan nhận được từ bé là nhằm để trở thành người điều khiển robot, tất cả những gì mà nàng học đều phục vụ cho mục tiêu này, mà mẹ của nàng, quản gia Lăng Tần chưa từng hỏi nàng rốt cuộc có thích hay không.
Sự thật là nàng hoàn toàn vô cảm trước thứ gọi là điều khiển robot. Dù gì thì nàng cũng là bé gái, bẩm sinh không mấy hứng thú với chiến đấu, nhưng nàng nào ngờ mình lại đi đến một thế giới nhà nhà đi lính người người làm lính, lại càng không ngờ bản thân sẽ theo đuổi cái gọi là vua robot...
Lăng Lan nhịn không được mà nghĩ: chẳng lẽ đây là ý trời? Tất cả mọi thứ đều đang nói với nàng, nàng nhất định phải đi theo con đường của một vị điều khiển robot?
Tề Long và Lạc Lãng đánh đến không phân thắng bại, nói về lực chiến đấu thì thật ra Tề Long nhỉnh hơn một bậc, nhưng Lạc Lãng lại có sự dẻo dai không khuất phục, mặc dù bị yếu thế hơn nhưng vẫn có thể tiếp tục kiên trì.
Thật ra Lăng Lan rất muốn nhìn xem kết quả cuối cùng là ai thắng, nhưng khi nàng nhìn thấy cán bộ trường thi bắt đầu gọi số tổ kiểm tra càng lúc càng gần đến tổ của bọn họ thì nàng biết mình không có cơ hội rồi, nàng vô cùng tiếc nuối nói với bọn họ, "Hình như sắp đến phiên chúng ta kiểm tra rồi, cứ đánh tiếp như vậy có ổn không?"
Hai tên nằm trên đất đột nhiên cứng lại, Lạc Lãng phản ứng nhanh hơn Tề Long, cậu nhóc đẩy mạnh Tề Long rồi nhanh chóng bò dậy, sau đó bắt đầu chỉnh lại trang phục của mình, dù rằng cố chỉnh lại như thế nào thì cũng không khôi phục nổi cảm giác công tử tao nhã như ban đầu, nhưng nền tảng giáo dục lễ nghi vững chắc khiến cậu nhóc không cho phép mình đối diện với giám khảo với dáng vẻ nhếch nhác như vậy.
Tề Long không kịp chuẩn bị nên bị Lạc Lãng đẩy lăn hai vòng. Tề Long nhanh chóng bò dậy, cậu nhóc không phục nói, "Đợi kiểm tra xong lại đánh tiếp", đối với dáng vẻ lôi thôi chật vật của mình, Tề Long đã nhìn quen, cho nên chỉ phủi phủi tay áo, quẹt quẹt mồ hôi trán một chút là xong.
Đương nhiên Lạc Lãng sẽ không lùi bước, Lăng Lan phát hiện nàng quả thật đã già rồi, nàng thật không muốn nhìn thấy đám nhỏ đánh nhau một cách vô bổ thế này. Lúc này Lăng Lan đã quên mất, đầu sỏ gây ra trận ẩu đả của Tề Long và Lạc Lãng chính là nàng.
Tốc độ kiểm tra của thí sinh rất nhanh, Tề Long và Lạc Lãng chỉ mới nghỉ ngơi hồi phục một chút, vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn đã bị cán bộ trường thi bên kia gọi đến tổ của bọn họ, mười người tổ Lăng Lan không dám do dự mà nhanh chóng chạy về hướng đó.
Mười người bọn họ đều đứng trước đường đua chuẩn bị lần cuối. Lúc này có một vị giám khảo chạy tới nói rõ nội dung kiểm tra lần này, yếu cầu bọn họ bắt đầu chạy theo vạch đường đua, có thể chạy đến điểm cuối cùng an toàn xem như hoàn thành kiểm tra. Điểm số sẽ tính dựa trên khoảng thời gian đã sử dụng.
Khi chuẩn bị, Lăng Lan không quên quan sát nhóm thí sinh trước mắt bọn họ, đây chính là bệnh vặt bị lây từ chỗ Số Một, mỗi lần Số Một xuất hiện, mọi hành vi cử chỉ của y đều có thể là một loại kiểm tra khiến nàng không thể không căng thẳng thần kinh, không dám bỏ qua bất kì động tác hay lời nói có thể là gợi ý nào. Sự dè dặt cẩn thận này đã biến thành bản năng của nàng.
Lăng Lan trông thấy tổ thí sinh phía trước bắt đầu chạy sau khi nghe thấy mệnh lệnh của vị giám khảo, sau đó bọn họ nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng...
"Phát hiện rồi sao?", Hàn Kế Quân cúi đầu nhích gần lại hỏi, cậu nhóc cũng đã phát hiện vấn đề.
"Ừm, trời nắng quang đãng thế này nhưng lại có sương mù trên đường đua...", Lăng Lan đã phát hiện chỗ bất thường, cũng đã hiểu tại sao mấy thí sinh kia chạy chưa xa đã mất hút.
"Thoạt nhìn nơi này sử dụng kỹ thuật tạo cảnh ảo, tớ cảm thấy đợt kiểm tra này không đơn giản như vậy", Hàn Kế Quân chắc chắn là một đứa bé thông minh, rất nhiều kỹ thuật cao cấp mà những đứa trẻ khác có lẽ không rõ (như Lăng Lan chẳng hạn) nhưng cậu nhóc lại biết rất rõ.
Cảnh báo của Hàn Kế Quân khiến Lăng Lan bắt đầu cảnh giác.
Rất nhanh sau đó vị giám khảo ra hiệu cho tổ của Lăng Lan bước tới, nhìn thấy bọn họ đã chuẩn bị đâu vào đấy, y ra lệnh cho bọn họ bắt đầu chạy.
Tề Long nhanh chóng chạy lên phía trước, Lạc Lãng bám gót theo sau, thoạt nhìn hai đứa đã quyết định không đội trời chung với nhau.
Lăng Lan chạy thứ ba, phía sau Lăng Lan là Hàn Kế Quân, cậu nhóc thích dùng não này có cùng suy nghĩ với Lăng Lan, tính toán chạy phía sau Tề Long quan sát một chút rồi mới quyết định, mà những đứa khác thì lục tục chạy theo sau Hàn Kế Quân.
/44
|