Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương
Chương 27: Mục đích thật sự của bài kiểm tra là gì?
/44
|
Chạy chưa được bao lâu, thời tiết vốn đang trong xanh quang đãng đột nhiên kéo mây đen mù mịt, sấm sét rền vang, Tề Long chạy phía trước nhịn không được mà hừ một tiếng, "Thế quái nào mà xúi quẩy như vậy, tới phiên tổ chúng ta kiểm tra thì mưa xối xả, mọi người mau lên, bằng không đợi đến lúc mưa to thật sự thì sẽ chạy mệt hơn, chắc chắn ảnh hưởng đến thành tích".
Tề Long nói xong lập tức muốn gia tăng tốc độ, khi đó cậu nhóc bỗng nghe thấy tiếng của Hàn Kế Quân chạy phía sau hô to, "Tề Long, đừng tăng tốc, giữ nguyên nhịp chạy hiện tại".
Tề Long kinh ngạc, cậu nhóc không hiểu tại sao Hàn Kế Quân lại muốn ngăn cản mình, mưa to thật rồi, chạy trong mưa sẽ tốn sức nhiều hơn, lại có thể làm giảm tốc độ của bọn họ, nên nhớ là lần thi này sẽ chấm điểm dựa trên thời gian bọn họ chạy đến đích, lúc này không tranh thủ thời gian chạy nhanh một chút thì còn đợi đến khi nào?
Tuy nhiên, mặc dù trong lòng Tề Long rất buồn bực, nhưng cậu nhóc có một ưu điểm lớn, đó là rất biết mình biết người, cậu nhóc biết thằng bạn chí cốt Hàn Kế Quân có đầu óc hơn mình nhiều, đầu óc của tên đấy thông minh đến độ khiến cậu nhóc có loại cảm giác ngưỡng mộ và ganh tị. Nếu thằng bạn chí cốt đã nói như vậy, chắc chắn nó đã phát hiện ra điều gì mà bản thân mình không phát hiện được, sự thật trong quá khứ đã chứng minh, nghe theo lời Hàn Kế Quân sẽ không sai, mà cậu nhóc thì rất tin tưởng huynh đệ của mình.
Ngay sau đó, Tề Long quả nhiên bỏ qua cách nghĩ của mình, tiếp tục giữ nguyên tốc độ ban đầu. Không thể không nói, các tổ viên trong tổ của Lăng Lan không có phần tử tranh cường hiếu thắng, ngoại trừ Lạc Lãng. Chẳng qua Lạc Lãng cao ngạo thì cao ngạo nhưng vẫn là một cậu bé thông minh, cậu bé đã nghe Hàn Kế Quân nhắc nhở Tề Long nên vẫn không tăng tốc độ, tiếp tục chạy phía sau Tề Long như cũ.
Trong tổ của bọn họ, ai cũng biết Hàn Kế Quân thông minh nhanh trí, Lạc Lãng cũng rất nể phục Hàn Kế Quân, nhưng đáng tiếc Hàn Kế Quân lại là bạn thân của tên Tề Long ngu ngốc, điều này khiến cậu nhóc xiết chặt tay hối hận không ngừng, hối hận mình ra tay chậm quá, vẫn chưa thể kết bạn được với Hàn Kế Quân, bằng không thì tên Tề Long ngu ngốc vốn dĩ không có cơ hội.
Những đứa trẻ khác cũng giữ nguyên tốc độ, bám gót theo sát đội ngũ, bảo đảm chính mình không bị rớt lại. Những đứa trẻ có tư cách đến tham dự kỳ kiểm tra nhập học của Học viện Đồng Quân sẽ không có đứa nào ngu ngốc, trận ẩu đả giữa Tề Long và Lạc Lãng khiến chúng biết được hai tên ấy có thực lực tổng thể mạnh hơn mình nhiều, nếu hai kẻ mạnh đều không sợ trì hoãn thời gian thì mình còn sợ gì chứ.
Hàn Kế Quân chạy nhanh vài bước đến sóng vai với Lăng Lan, cậu nhóc hạ thấp giọng hỏi, "Lăng Lan, cậu thấy sao?", Hàn Kế Quân luôn có cảm giác rằng Lăng Lan đã phát hiện ra điều gì đó, đây chính là trực giác của người thông minh.
"Không phải cậu cũng đã phát hiện rồi sao?", Lăng Lan dùng ánh mắt bi thương nhìn Hàn Kế Quân một cái, haiz, đây mới gọi là thiên phú trời cho nha. Mới chỉ sáu tuổi đã có thể nhạy bén phát hiện vấn đề, sự thật quả khiến người thương tâm.
Phải biết rằng sở dĩ Lăng Lan có thể phát hiện vấn đề là vì nàng đã sống qua hai kiếp, lại còn có thêm kinh nghiệm quý báu thu hoạch được sau bao nhiêu lần kiểm tra đầy áp lực trong không gian học tập, đặc biệt là một năm này, Lăng Lan không có nhiệm vụ rèn luyện mới, thế cho nên bị Số Một mài dũa bằng đủ loại thủ đoạn, khiến nàng bây giờ nhìn đâu cũng phải nhìn sâu mấy tầng, quả thật đã tạo thành phản xạ bản năng của nàng.
Hàn Kế Quân không phát hiện được tâm tình bi thương của Lăng Lan, cậu nhóc đầy nghiêm túc nói, "Ừm, cho dù có tăng tốc hay không thì cái gì đến cũng sẽ đến, có lẽ bọn họ muốn nhìn thấy động tác lúng túng của chúng ta".
"Giám khảo không nói cụ thể lộ trình, tớ thật nghi ngờ bài kiểm tra này liệu có cái gọi là điểm đích hay không...", Lăng Lan nói ra suy nghĩ của mình, trí tuệ của Hàn Kế Quân khiến Lăng Lan không cần phải giấu diếm nữa.
Cuối cùng thì không cần giả vờ làm con nít nữa, ở cùng một chỗ với yêu quái thì bản thân cũng sẽ không bị xem là yêu quái. Lăng Lan cảm động đến rơi lệ đầy mặt, sáu năm nay nàng sống thật khổ mà.
Lời nói của Lăng Lan khiến Hàn Kế Quân trầm ngâm, cậu nhóc nghĩ ngợi một hồi rồi nói, "Có lẽ vậy, từ khi chúng ta bước chân vào sân vận động thì cuộc thi đã bắt đầu rồi"
"Là sao?"
"Đây là sân vận động sao?"
Lời nói của Hàn Kế Quân khiến Lăng Lan giật mình, nàng nhớ lại khi mình bước vào cửa, trông nó không giống với cửa ra vào của một sân vận động lớn nha.
"Tùy cơ ứng biến", Lăng Lan và Hàn Kế Quân ăn ý nhìn nhau, cả hai gần như cùng một lúc nói ra quyết định của chính mình. Nếu đã đi vào rồi thì chỉ còn cách vừa chạy vừa xem chừng thôi.
Chạy không được bao lâu, cơn mưa xối xả ào ào rút xuống, tổ mười người của Lăng Lan bị dội ướt như chuột lột, màn mưa che lấp tầm nhìn của bọn họ, con đường dưới chân bùn lầy không chịu nổi, y phục ướt đẫm dính chặt vào người vừa khó chịu vừa nặng trịch, dưới tình trạng thế này, bọn họ chỉ mới chạy được vài km đã bắt đầu thấy cảm thấy mệt lừ, đặc biệt là hai cô bé đã bắt đầu thở dốc.
"Nước là thật, không phải ảo", Lăng Lan cẩn thận cảm giác tình trạng trên người, xem ra ảo cảnh nơi này có kết hợp với đạo cụ chân thật, không còn nghi ngờ gì nữa, trong không gian mà bọn họ đang đứng, phía trên đầu phỏng chừng toàn bộ đều là vòi hoa sen...
Nếu đã biết nơi mà mình tiến vào là một không gian ảo tạo thành, Lăng Lan lập tức không nhìn cái mà mình đang thấy nữa, trong đầu nàng khôi phục lại bố cục của toàn căn phòng.
Nên biết rằng ảo cảnh bên ngoài khiến mọi người tưởng rằng đây là một sân vận động, mà đường chạy trên sân thực tế là một vòng tròn lớn, mọi người chạy vô số vòng trên đấy nhưng vẫn không nghi ngờ bản thân đang ở trong một căn phòng khép kín.
Mười người tổ Lăng Lan đã chạy vài km, cảm giác bản thân chạy vô số vòng nhưng lại không có bất kì giám khảo nào đến nhắc nhở bọn họ còn lại bao nhiêu vòng, lộ trình mơ hồ thế này khiến cho vài đứa trẻ vốn có thực lực không tồi cảm thấy dao động, đặc biệt là hai cô bé, tốc độ chậm hẳn lại, lập tức bị rớt lại phía sau.
Người thân của hai cô bé là Lạc Lãng và Hàn Kế Quân, dưới tình huống thế này, bọn họ trông thấy nhưng lại vờ như không thấy, vẫn tiếp tục giữ nguyên tốc độ ban đầu mà chạy về phía trước.
Lăng Lan nhìn thấy cau mày một chút, chẳng lẽ không giúp hai cô bé ấy một chút sao?
Hàn Kế Quân hình như nhìn thấy Lăng Lan chần chừ nên vội giải thích, "Để trở thành một quân nhân đủ tư cách, cần phải dựa vào năng lực của chính mình, giúp bọn họ chính là hại bọn họ, trên chiến trường không thể dựa vào người khác mà sống sót".
Lời nói của Hàn Kế Quân có vẻ rất có lý, Lăng Lan cũng không phải thánh mẫu mà không thể không giúp. Nàng vừa tính mặc kệ thì bỗng nhiên trong đầu chợt lóe, trong lòng ngạc nhiên vô cùng.
Bài thi này thật sự chỉ kiểm tra sức chịu đựng và tốc độ thôi sao? Nếu quả thật chỉ như vậy, một sân vận động bình thường đã có thể hoàn thành nhiệm vụ, việc gì phải dùng tới kỹ thuật tạo ảo cảnh trân quý như vậy? Hỡn nữa, có cần phải chia ra nhiều tổ như vậy không?
Nhớ lại cuộc thi marathon ở kiếp trước, hầu như là cả ngàn người chạy cùng một lúc. Lăng Lan quan sát chiều rộng con đường đã chạy qua, rộng khoảng năm mươi mét, cứ cho là không đủ để nhiều người chạy cùng một lúc thì cũng vẫn chứa đủ khoảng một trăm một ngàn người. Làm như vậy chẳng phải sẽ đẩy nhanh tốc độ kiểm tra, tiết kiệm thời gian sao?
Chẳng lẽ bài thi này còn muốn kiểm tra thí sinh ở nội dung khác, như vậy mục đích thật sự của bài thi này là gì? Lăng Lan biết rằng có lẽ đây chính là then chốt của đợt thi này, nếu có thể làm sáng tỏ, nàng sẽ biết được cách làm sao vượt qua được bài thi này.
Trong lời nói của giám khảo ban nãy có ám chỉ gì không? Tiểu Tứ cảm ứng được suy nghĩ của Lăng Lan lập tức hỗ trợ bằng cách chiếu lại đoạn mà giám khảo đã nói ban nãy.
Hừm, ngoại trừ những điều muốn thí sinh biết, những cái còn lại gần như kín bưng, quả nhiên không hổ là những giám khảo tinh anh đi ra từ trong quân đội...
Đi ra từ trong quân đội? Quân đội? Một tia sáng lóe lên trong đầu Lăng Lan và bị nàng chộp được. Nếu những giám khảo kiểm tra bọn họ đều là người thuộc quân đội, nói vậy đây không phải là một loại ám chỉ sao? Hơn nữa, mười người một tổ vừa khớp là một đơn vị hành động nhỏ nhất trong quân đội!
Tề Long nói xong lập tức muốn gia tăng tốc độ, khi đó cậu nhóc bỗng nghe thấy tiếng của Hàn Kế Quân chạy phía sau hô to, "Tề Long, đừng tăng tốc, giữ nguyên nhịp chạy hiện tại".
Tề Long kinh ngạc, cậu nhóc không hiểu tại sao Hàn Kế Quân lại muốn ngăn cản mình, mưa to thật rồi, chạy trong mưa sẽ tốn sức nhiều hơn, lại có thể làm giảm tốc độ của bọn họ, nên nhớ là lần thi này sẽ chấm điểm dựa trên thời gian bọn họ chạy đến đích, lúc này không tranh thủ thời gian chạy nhanh một chút thì còn đợi đến khi nào?
Tuy nhiên, mặc dù trong lòng Tề Long rất buồn bực, nhưng cậu nhóc có một ưu điểm lớn, đó là rất biết mình biết người, cậu nhóc biết thằng bạn chí cốt Hàn Kế Quân có đầu óc hơn mình nhiều, đầu óc của tên đấy thông minh đến độ khiến cậu nhóc có loại cảm giác ngưỡng mộ và ganh tị. Nếu thằng bạn chí cốt đã nói như vậy, chắc chắn nó đã phát hiện ra điều gì mà bản thân mình không phát hiện được, sự thật trong quá khứ đã chứng minh, nghe theo lời Hàn Kế Quân sẽ không sai, mà cậu nhóc thì rất tin tưởng huynh đệ của mình.
Ngay sau đó, Tề Long quả nhiên bỏ qua cách nghĩ của mình, tiếp tục giữ nguyên tốc độ ban đầu. Không thể không nói, các tổ viên trong tổ của Lăng Lan không có phần tử tranh cường hiếu thắng, ngoại trừ Lạc Lãng. Chẳng qua Lạc Lãng cao ngạo thì cao ngạo nhưng vẫn là một cậu bé thông minh, cậu bé đã nghe Hàn Kế Quân nhắc nhở Tề Long nên vẫn không tăng tốc độ, tiếp tục chạy phía sau Tề Long như cũ.
Trong tổ của bọn họ, ai cũng biết Hàn Kế Quân thông minh nhanh trí, Lạc Lãng cũng rất nể phục Hàn Kế Quân, nhưng đáng tiếc Hàn Kế Quân lại là bạn thân của tên Tề Long ngu ngốc, điều này khiến cậu nhóc xiết chặt tay hối hận không ngừng, hối hận mình ra tay chậm quá, vẫn chưa thể kết bạn được với Hàn Kế Quân, bằng không thì tên Tề Long ngu ngốc vốn dĩ không có cơ hội.
Những đứa trẻ khác cũng giữ nguyên tốc độ, bám gót theo sát đội ngũ, bảo đảm chính mình không bị rớt lại. Những đứa trẻ có tư cách đến tham dự kỳ kiểm tra nhập học của Học viện Đồng Quân sẽ không có đứa nào ngu ngốc, trận ẩu đả giữa Tề Long và Lạc Lãng khiến chúng biết được hai tên ấy có thực lực tổng thể mạnh hơn mình nhiều, nếu hai kẻ mạnh đều không sợ trì hoãn thời gian thì mình còn sợ gì chứ.
Hàn Kế Quân chạy nhanh vài bước đến sóng vai với Lăng Lan, cậu nhóc hạ thấp giọng hỏi, "Lăng Lan, cậu thấy sao?", Hàn Kế Quân luôn có cảm giác rằng Lăng Lan đã phát hiện ra điều gì đó, đây chính là trực giác của người thông minh.
"Không phải cậu cũng đã phát hiện rồi sao?", Lăng Lan dùng ánh mắt bi thương nhìn Hàn Kế Quân một cái, haiz, đây mới gọi là thiên phú trời cho nha. Mới chỉ sáu tuổi đã có thể nhạy bén phát hiện vấn đề, sự thật quả khiến người thương tâm.
Phải biết rằng sở dĩ Lăng Lan có thể phát hiện vấn đề là vì nàng đã sống qua hai kiếp, lại còn có thêm kinh nghiệm quý báu thu hoạch được sau bao nhiêu lần kiểm tra đầy áp lực trong không gian học tập, đặc biệt là một năm này, Lăng Lan không có nhiệm vụ rèn luyện mới, thế cho nên bị Số Một mài dũa bằng đủ loại thủ đoạn, khiến nàng bây giờ nhìn đâu cũng phải nhìn sâu mấy tầng, quả thật đã tạo thành phản xạ bản năng của nàng.
Hàn Kế Quân không phát hiện được tâm tình bi thương của Lăng Lan, cậu nhóc đầy nghiêm túc nói, "Ừm, cho dù có tăng tốc hay không thì cái gì đến cũng sẽ đến, có lẽ bọn họ muốn nhìn thấy động tác lúng túng của chúng ta".
"Giám khảo không nói cụ thể lộ trình, tớ thật nghi ngờ bài kiểm tra này liệu có cái gọi là điểm đích hay không...", Lăng Lan nói ra suy nghĩ của mình, trí tuệ của Hàn Kế Quân khiến Lăng Lan không cần phải giấu diếm nữa.
Cuối cùng thì không cần giả vờ làm con nít nữa, ở cùng một chỗ với yêu quái thì bản thân cũng sẽ không bị xem là yêu quái. Lăng Lan cảm động đến rơi lệ đầy mặt, sáu năm nay nàng sống thật khổ mà.
Lời nói của Lăng Lan khiến Hàn Kế Quân trầm ngâm, cậu nhóc nghĩ ngợi một hồi rồi nói, "Có lẽ vậy, từ khi chúng ta bước chân vào sân vận động thì cuộc thi đã bắt đầu rồi"
"Là sao?"
"Đây là sân vận động sao?"
Lời nói của Hàn Kế Quân khiến Lăng Lan giật mình, nàng nhớ lại khi mình bước vào cửa, trông nó không giống với cửa ra vào của một sân vận động lớn nha.
"Tùy cơ ứng biến", Lăng Lan và Hàn Kế Quân ăn ý nhìn nhau, cả hai gần như cùng một lúc nói ra quyết định của chính mình. Nếu đã đi vào rồi thì chỉ còn cách vừa chạy vừa xem chừng thôi.
Chạy không được bao lâu, cơn mưa xối xả ào ào rút xuống, tổ mười người của Lăng Lan bị dội ướt như chuột lột, màn mưa che lấp tầm nhìn của bọn họ, con đường dưới chân bùn lầy không chịu nổi, y phục ướt đẫm dính chặt vào người vừa khó chịu vừa nặng trịch, dưới tình trạng thế này, bọn họ chỉ mới chạy được vài km đã bắt đầu thấy cảm thấy mệt lừ, đặc biệt là hai cô bé đã bắt đầu thở dốc.
"Nước là thật, không phải ảo", Lăng Lan cẩn thận cảm giác tình trạng trên người, xem ra ảo cảnh nơi này có kết hợp với đạo cụ chân thật, không còn nghi ngờ gì nữa, trong không gian mà bọn họ đang đứng, phía trên đầu phỏng chừng toàn bộ đều là vòi hoa sen...
Nếu đã biết nơi mà mình tiến vào là một không gian ảo tạo thành, Lăng Lan lập tức không nhìn cái mà mình đang thấy nữa, trong đầu nàng khôi phục lại bố cục của toàn căn phòng.
Nên biết rằng ảo cảnh bên ngoài khiến mọi người tưởng rằng đây là một sân vận động, mà đường chạy trên sân thực tế là một vòng tròn lớn, mọi người chạy vô số vòng trên đấy nhưng vẫn không nghi ngờ bản thân đang ở trong một căn phòng khép kín.
Mười người tổ Lăng Lan đã chạy vài km, cảm giác bản thân chạy vô số vòng nhưng lại không có bất kì giám khảo nào đến nhắc nhở bọn họ còn lại bao nhiêu vòng, lộ trình mơ hồ thế này khiến cho vài đứa trẻ vốn có thực lực không tồi cảm thấy dao động, đặc biệt là hai cô bé, tốc độ chậm hẳn lại, lập tức bị rớt lại phía sau.
Người thân của hai cô bé là Lạc Lãng và Hàn Kế Quân, dưới tình huống thế này, bọn họ trông thấy nhưng lại vờ như không thấy, vẫn tiếp tục giữ nguyên tốc độ ban đầu mà chạy về phía trước.
Lăng Lan nhìn thấy cau mày một chút, chẳng lẽ không giúp hai cô bé ấy một chút sao?
Hàn Kế Quân hình như nhìn thấy Lăng Lan chần chừ nên vội giải thích, "Để trở thành một quân nhân đủ tư cách, cần phải dựa vào năng lực của chính mình, giúp bọn họ chính là hại bọn họ, trên chiến trường không thể dựa vào người khác mà sống sót".
Lời nói của Hàn Kế Quân có vẻ rất có lý, Lăng Lan cũng không phải thánh mẫu mà không thể không giúp. Nàng vừa tính mặc kệ thì bỗng nhiên trong đầu chợt lóe, trong lòng ngạc nhiên vô cùng.
Bài thi này thật sự chỉ kiểm tra sức chịu đựng và tốc độ thôi sao? Nếu quả thật chỉ như vậy, một sân vận động bình thường đã có thể hoàn thành nhiệm vụ, việc gì phải dùng tới kỹ thuật tạo ảo cảnh trân quý như vậy? Hỡn nữa, có cần phải chia ra nhiều tổ như vậy không?
Nhớ lại cuộc thi marathon ở kiếp trước, hầu như là cả ngàn người chạy cùng một lúc. Lăng Lan quan sát chiều rộng con đường đã chạy qua, rộng khoảng năm mươi mét, cứ cho là không đủ để nhiều người chạy cùng một lúc thì cũng vẫn chứa đủ khoảng một trăm một ngàn người. Làm như vậy chẳng phải sẽ đẩy nhanh tốc độ kiểm tra, tiết kiệm thời gian sao?
Chẳng lẽ bài thi này còn muốn kiểm tra thí sinh ở nội dung khác, như vậy mục đích thật sự của bài thi này là gì? Lăng Lan biết rằng có lẽ đây chính là then chốt của đợt thi này, nếu có thể làm sáng tỏ, nàng sẽ biết được cách làm sao vượt qua được bài thi này.
Trong lời nói của giám khảo ban nãy có ám chỉ gì không? Tiểu Tứ cảm ứng được suy nghĩ của Lăng Lan lập tức hỗ trợ bằng cách chiếu lại đoạn mà giám khảo đã nói ban nãy.
Hừm, ngoại trừ những điều muốn thí sinh biết, những cái còn lại gần như kín bưng, quả nhiên không hổ là những giám khảo tinh anh đi ra từ trong quân đội...
Đi ra từ trong quân đội? Quân đội? Một tia sáng lóe lên trong đầu Lăng Lan và bị nàng chộp được. Nếu những giám khảo kiểm tra bọn họ đều là người thuộc quân đội, nói vậy đây không phải là một loại ám chỉ sao? Hơn nữa, mười người một tổ vừa khớp là một đơn vị hành động nhỏ nhất trong quân đội!
/44
|