Trương đại quan nói: “Đợi chút…Con dao này hình như không đủ sắc!”
Sở Yên Nhiên gật đầu, quay người đi vào nhà bếp, một lúc sau đã lấy ra một con dao chặt thịt cỡ lớn, rồi cô nói: “Con dao này thì đủ sắc rồi, đảm bảo rằng sau khi chặt một nhát, sẽ chẳng còn phiền phức gì nữa!”
Sở đại tiểu thư tay cầm dao, cả người toát ra sát khí từ trước đến giờ chưa từng có.
Trương đại quan cảm thấy hơi sợ: “Yên Nhiên, hình như, hình như….không cần phải làm như vậy đâu đúng không?”
Sở Yên Nhiên nói: “Anh sợ à?”
Trương Dương đứng dậy nói: “Anh chưa từng sợ điều gì hết!”
Hắn đến trước mặt Sở Yên Nhiên, rồi sau đó đưa ra một quyết định dũng cảm, cởi hết sạch sẽ tất cả quần áo trên cơ thể. Kẻ vô sỉ không biết sợ, Trương đại quan đúng là có cả hai yếu tố đó, cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, giữa hắn và Sở Yên Nhiên, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với một cuộc nói chuyện thẳng thắn.
Sở Yên Nhiên cầm dao không phải thật sự muốn chém của hắn, mặc dù cô rất tức Trương Dương, nhưng thật sự nếu muốn cô cắt hết của Trương Dương để giải quyết tất cả, thì cô không nhẫn tâm được đến như vậy. Cô và Trương Dương đã yêu nhau đến bốn năm, và cũng đã từng có những trải nghiệm khó quên bên cạnh nhau, nhưng giữa họ vẫn chưa đi đến chuyện cuối cùng đó, Sở Yên Nhiên chưa từng nhìn thấy cơ thể trần truồng của Trương Dương, thấy bộ phận thẳng đứng ở dưới của Trương Dương, Sở Yên Nhiên sợ đến độ kêu lên một tiếng, con dao trong tay rơi xuống mặt đất, hai tay cô ôm lấy mắt của mình.
Khi cô đã tỉnh lại từ trong sự hoảng sợ, việc đầu tiên cô nghĩ đến là muốn chạy trốn, nhưng gần như cùng lúc đó, cô đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trương Dương, mở hai mắt, cô thấy Trương Dương đang ôm lấy chỗ phía dưới đau khổ ngồi sụp xuống.
Sở Yên Nhiên nhìn con dao trên mặt đất, lưỡi dao còn dính không ít vệt máu, Sở Yên Nhiên run rẩy nói: “Anh…Anh bị thương ở đâu rồi?”
Trương đại quan mặt đau khổ nói: “xong rồi, xong rồi, quả nhiên đã bị em cắt rồi…Cũng được, về sau sẽ không còn phiền phức gì nữa.” Tên này giả vờ rất giống.
Sở Yên Nhiên vừa sợ vừa căng thẳng, lúc này một chút hận thù với Trương Dương đã biến đi đâu mất, cô run rẩy: “Trương Dương, em đưa anh đi bệnh viện, em thật sự không phải cố ý.”
Trương đại quan nói: “Không đi, anh không chịu nổi việc mất mặt thế này…”
Sở Yên Nhiên nói: “Đi đi, em xin anh đấy, em đã từng đọc báo về vấn đề này, chỉ cần làm phẫu thuật kịp thời là vẫn có thể nối lại được…”
Trương đại quan mặt rầu rĩ: “Nối lại cái gì? Đều là do thứ này gây họa cả, đây là tội của anh, anh phải chịu, cắt một nhát chấm dứt tất cả, tất cả chấm dứt rồi.”
“Nhưng…” Sở Yên Nhiên nhìn thấy chỗ tay Trương Dương ôm lấy không ngừng nhỏ máu, cô sợ đến độ khóc lên: “Trương Dương, mặc dù em trách anh, nhưng em không thể nào rời xa anh được, em chưa từng nghĩ đến việc chia tay với anh, anh không thể nào xảy ra chuyện, anh không thể xảy ra chuyện.”
Trương đại quan nói: “Em thật sự không trách anh nữa sao?”
Sở Yên Nhiên nói: “Chỉ cần anh khỏe, bình an, chỉ cần anh đối tốt với em, em chẳng nề hà gì cả.”
Trương Dương nói: “Em không ghét rằng anh là người cổ đại sao?”
Sở Yên Nhiên lắc đầu nói: “Anh là người ngoài hành tinh em cũng cần anh!”
Trương đại quan nói: “Em không ghét anh lăng nhăng vớ vẩn sao?”
Sở Yên Nhiên nói: “Em kệ, em kệ hết, chỉ cần anh đối tốt với em, chỉ cần anh sống cho cẩn thận…”
Trương đại quan thở dài rồi nói: “Anh thấy, anh làm một người phụ nữ vẫn hơn! Đời này kiếp này chúng ta sẽ là chị em!”
“Em không muốn anh làm phụ nữ, em cũng không muốn làm chị em với anh, em muốn anh làm chồng em, làm người đàn ông của em!” Sở Yên Nhiên ôm chặt lấy cơ thể trần trụi của Trương Dương.
Trương đại quan bị tấm chân tình của Sở Yên Nhiên làm cảm động, hắn ôm lấy Sở Yên Nhiên vẫn quan tâm đến vết thương của hắn: “Vết thương của anh…”
“Người có thể giúp anh trị thương chỉ có em thôi!” Lúc quan trọng, những lời đường mật của Trương đại quan làm lay động lòng người. Sở Yên Nhiên bị hắn ôm vào trong lòng, không nhìn thấy rốt cuộc hắn bị thương ở đâu, vừa rồi cô chỉ mải quan tâm, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô ý thức được rằng, Trương Dương có võ công mạnh như thế này không đến nỗi bị mình rớt đao bị thương. Cô ý thức được dục vọng trong mắt của Trương Dương, rồi xấu hổ quay mặt sang một bên không dám nhìn hắn.
Trương Dương ôm Sở Yên Nhiên đi vào trong phòng ngủ, đặt cô lên giường, cởi áo khoác ngoài của cô ra, nhẹ nhàng sờ lấy bộ ngực của cô, cơ thể nhỏ bé của Sở Yên Nhiên không ngừng run rẩy dưới bàn tay của hắn, Sở Yên Nhiên đang cố gắng chịu đựng cảm giác này, những phần da trắng nõn dưới bàn tay Trương Dương, trở nên màu hồng nhàn nhạt, bên ngoài tuyết ngày càng rơi lớn, nhưng bên trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, cơ thể của Sở Yên Nhiên dưới ánh sáng mông lung càng trở nên say đắm lòng người, Trương Dương hôn lên môi cô, nhẹ nhàng cọ xát da thịt cô, Sở Yên Nhiên hoàn mỹ như vậy, mái tóc dài óng mượt, con mắt xinh xắn như nước hồ mùa xuân. Sống mũi cao, bờ môi nhỏ nhắn, da thịt trắng nõn nà, tất cả làm cho Trương Dương say đắm, hắn chìm vào trong sự mê hoặc đó, hắn hôn lên từng chỗ da thịt của Sở Yên Nhiên.
Trương Dương làm như vậy, mặt của Sở Yên Nhiên ngày càng đỏ thêm, làm cho cô càng có sức hấp dẫ, cô nhắm mắt giơ tay ra, ôm lấy bộ phận đang dựng lên của Trương Dương một cách rất cẩn thận, vừa rồi chiếc dao rơi xuống không hề cắt thứ đó của hắn. Sở Yên Nhiên giờ đây thái độ rất phức tạp, có thể thấy rằng lòng cô đầy mâu thuẫn và do dự. Trương Dương hôn cô, muốn hòa vào cùng cô, Sở Yên Nhiên phát hiện ra rằng mình mất đi dũng khí phản kháng, cô mở hai mắt, nhìn thấy bộ phận cô nắm trong tay không ngừng chuyển động, cô ngại đến độ cổ cũng đỏ bừng lên, nhìn thấy Trương Dương không chú ý, cô liền nhìn vào đó, chắc chắn rằng trên đó không hề có bất cứ vết thương nào. Tay Trương Dương sờ vào đôi chân dài mềm mại của cô, cơ thể hắn đè lên người cô, sờ lên người cô, và hôn nồng nhiệt.
Sở Yên Nhiên cố gắng chịu đựng sự xâm phạm của hắn, điều làm cho cô cảm thấy xấu hổ nhất là bộ phận vừa rồi cô nắm lấy đã bắt đầu đặt vào vị trí ở giữa hai chân cô, thỉnh thoảng động vào nơi bí ẩn nhất trên người cô, Sở Yên Nhiên cắn cắn mơi, cơ thể không ngừng động đậy, muốn chặn hành động tiếp theo của Trương Dương lại, hai chân của cô kẹp chặt lấy bộ phận mà Trương Dương muốn đột phá. Trương Dương cảm thấy cô không cho phép, liền dừng động tác lại, Sở Yên Nhiên cảm thấy hắn ngừng lại, mới thở phào một hơi, họ giữ tư thế này, nhẹ nhàng đè lấy nhau.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Sở Yên Nhiên bắt gặp ánh mắt rực lửa của Trương Dương, thái độ ngày càng xấu hổ dữ dội, cô nói một cách rất khó khăn: “Tên lừa đảo, chẳng phải anh nói….đã bị em cắt mất rồi sao?”
Cô cảm thấy được bộ phận hai chân mình kẹp lấy dường như lại phồng lên rất nhiều, hơn nữa ngày càng nóng, hai mắt cô nửa nhắm hờ, không biết rằng thái độ này càng làm cho Trương đại quan thích thú, Trương Dương cắn lấy tai cô, rồi nói thầm bên tai cô rằng: “Yên Nhiên, anh muốn em!” Sở Yên Nhiên nhẹ nhàng ừm một tiếng, hai chân cô cuối cùng đã mở ra, Trương đại quan không thể nào khống chế được bản thân mình nữa, hắn nắm lấy bờ ngực của Sở Yên Nhiên, dũng cảm xông lên.
“A!” Sở Yên Nhiên kêu lên một tiếng, một cảm giác đau đớn như bị kéo rách vậy, làm cho cô muốn phản kháng, nhưng hai bàn tay của Trương Dương đã đè chặt lấy cơ thẻ của cô, cô chỉ có thể hơi co cơ thể mình, muốn ngăn sự xâm phạm của Trương Dương, nhưng đến cuối cùng, tất cả chỉ là vô ích, Trương Dương đã thành công thâm nhập vào người cô, một cảm giác vui vẻ cực độ cuốn lấy toàn thân.
Cùng với động tác của Trương Dương, Sở Yên Nhiên rên lên nhè nhẹ, trong sự đau khổ có một chút vui vẻ, đây là một loại cảm giác kỳ diệu chưa từng có, cô không biết rằng tiếng rên nhè nhẹ của mình đã làm cho Trương Dương càng muốn chinh phục, động tác của Trương Dương ngày càng ác liệt. Sở Yên Nhiên cũng không ngừng run rẩy cơ thể mình, cô không biết làm thế nào để phối hợp với Trương Dương, chỉ nhắm chặt hai mắt. Cảm giác của cô ngày càng trở nên mẫn cảm, tiếng rên cũng ngày càng trở nên lớn hơn, gấp gáp hơn, bụng cô hơi rướn lên trên, thấy phản ứng của Sở Yên Nhiên, Trương Dương càng xung kích cơ thể cô mạnh mẽ hơn, làm cho cảm giác ào ào trùm đến, từng đợt từng đợt bao vây lấy Sở Yên Nhiên, cơ thể của Sớ Yên Nhiên ở dưới cơ thể của hắn, hai cánh tay trắng ôm chặt lấy người hắn. Trương Dương ngày càng mạnh mẽ, làm cho họ đều cảm thấy nự nồng nhiệt.
Cuối cùng trong tiếng kêu không thể kiềm chế của Sở Yên Nhiên, từng luồng từng luồng xung kích vào chỗ sâu thẳm nhất trong cơ thể của cô…
Thế giới đã bắt đầu thay đổi từ đó đối với Sở Yên Nhiên, cô yên lặng nằm ở đó, dịu dàng sờ vào mái tóc của Trương Dương, trên mặt đỏ như cánh hoa đào tháng ba vậy.
Trương Dương nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên môi cô, Sở Yên Nhiên chủ động, Trương đại quan dịu dàng nói: “Em có đau không?”
Sở Yên Nhiên lắc lắc đầu, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô đẩy người Trương Dương ra kéo chăn trùm lên người mình, Trương Dương chui vào trong chăn, lại lao lên người cô một lần nữa, trong bóng tối, hai người nhẹ nhàng hôn nhau, Sở Yên Nhiên nói nhỏ: “Kẻ lừa đảo!”
Trương Dương nói: “Vậy thì anh sẽ lừa em cả đời!”
Sở Yên Nhiên đột nhiên ôm chặt lấy Trương Dương: “Trương Dương! Em không muốn anh lừa em, em muốn anh phải nói thật với em, em muốn anh phải yêu em, em không thể rời xa anh!”
Trương đại quan nói rất hùng hồn: “Anh thề, anh sẽ không bao giờ nói dối em nữa, anh sẽ mãi mãi không nói dối!”
Sở Yên Nhiên gật đầu, quay người đi vào nhà bếp, một lúc sau đã lấy ra một con dao chặt thịt cỡ lớn, rồi cô nói: “Con dao này thì đủ sắc rồi, đảm bảo rằng sau khi chặt một nhát, sẽ chẳng còn phiền phức gì nữa!”
Sở đại tiểu thư tay cầm dao, cả người toát ra sát khí từ trước đến giờ chưa từng có.
Trương đại quan cảm thấy hơi sợ: “Yên Nhiên, hình như, hình như….không cần phải làm như vậy đâu đúng không?”
Sở Yên Nhiên nói: “Anh sợ à?”
Trương Dương đứng dậy nói: “Anh chưa từng sợ điều gì hết!”
Hắn đến trước mặt Sở Yên Nhiên, rồi sau đó đưa ra một quyết định dũng cảm, cởi hết sạch sẽ tất cả quần áo trên cơ thể. Kẻ vô sỉ không biết sợ, Trương đại quan đúng là có cả hai yếu tố đó, cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, giữa hắn và Sở Yên Nhiên, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với một cuộc nói chuyện thẳng thắn.
Sở Yên Nhiên cầm dao không phải thật sự muốn chém của hắn, mặc dù cô rất tức Trương Dương, nhưng thật sự nếu muốn cô cắt hết của Trương Dương để giải quyết tất cả, thì cô không nhẫn tâm được đến như vậy. Cô và Trương Dương đã yêu nhau đến bốn năm, và cũng đã từng có những trải nghiệm khó quên bên cạnh nhau, nhưng giữa họ vẫn chưa đi đến chuyện cuối cùng đó, Sở Yên Nhiên chưa từng nhìn thấy cơ thể trần truồng của Trương Dương, thấy bộ phận thẳng đứng ở dưới của Trương Dương, Sở Yên Nhiên sợ đến độ kêu lên một tiếng, con dao trong tay rơi xuống mặt đất, hai tay cô ôm lấy mắt của mình.
Khi cô đã tỉnh lại từ trong sự hoảng sợ, việc đầu tiên cô nghĩ đến là muốn chạy trốn, nhưng gần như cùng lúc đó, cô đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Trương Dương, mở hai mắt, cô thấy Trương Dương đang ôm lấy chỗ phía dưới đau khổ ngồi sụp xuống.
Sở Yên Nhiên nhìn con dao trên mặt đất, lưỡi dao còn dính không ít vệt máu, Sở Yên Nhiên run rẩy nói: “Anh…Anh bị thương ở đâu rồi?”
Trương đại quan mặt đau khổ nói: “xong rồi, xong rồi, quả nhiên đã bị em cắt rồi…Cũng được, về sau sẽ không còn phiền phức gì nữa.” Tên này giả vờ rất giống.
Sở Yên Nhiên vừa sợ vừa căng thẳng, lúc này một chút hận thù với Trương Dương đã biến đi đâu mất, cô run rẩy: “Trương Dương, em đưa anh đi bệnh viện, em thật sự không phải cố ý.”
Trương đại quan nói: “Không đi, anh không chịu nổi việc mất mặt thế này…”
Sở Yên Nhiên nói: “Đi đi, em xin anh đấy, em đã từng đọc báo về vấn đề này, chỉ cần làm phẫu thuật kịp thời là vẫn có thể nối lại được…”
Trương đại quan mặt rầu rĩ: “Nối lại cái gì? Đều là do thứ này gây họa cả, đây là tội của anh, anh phải chịu, cắt một nhát chấm dứt tất cả, tất cả chấm dứt rồi.”
“Nhưng…” Sở Yên Nhiên nhìn thấy chỗ tay Trương Dương ôm lấy không ngừng nhỏ máu, cô sợ đến độ khóc lên: “Trương Dương, mặc dù em trách anh, nhưng em không thể nào rời xa anh được, em chưa từng nghĩ đến việc chia tay với anh, anh không thể nào xảy ra chuyện, anh không thể xảy ra chuyện.”
Trương đại quan nói: “Em thật sự không trách anh nữa sao?”
Sở Yên Nhiên nói: “Chỉ cần anh khỏe, bình an, chỉ cần anh đối tốt với em, em chẳng nề hà gì cả.”
Trương Dương nói: “Em không ghét rằng anh là người cổ đại sao?”
Sở Yên Nhiên lắc đầu nói: “Anh là người ngoài hành tinh em cũng cần anh!”
Trương đại quan nói: “Em không ghét anh lăng nhăng vớ vẩn sao?”
Sở Yên Nhiên nói: “Em kệ, em kệ hết, chỉ cần anh đối tốt với em, chỉ cần anh sống cho cẩn thận…”
Trương đại quan thở dài rồi nói: “Anh thấy, anh làm một người phụ nữ vẫn hơn! Đời này kiếp này chúng ta sẽ là chị em!”
“Em không muốn anh làm phụ nữ, em cũng không muốn làm chị em với anh, em muốn anh làm chồng em, làm người đàn ông của em!” Sở Yên Nhiên ôm chặt lấy cơ thể trần trụi của Trương Dương.
Trương đại quan bị tấm chân tình của Sở Yên Nhiên làm cảm động, hắn ôm lấy Sở Yên Nhiên vẫn quan tâm đến vết thương của hắn: “Vết thương của anh…”
“Người có thể giúp anh trị thương chỉ có em thôi!” Lúc quan trọng, những lời đường mật của Trương đại quan làm lay động lòng người. Sở Yên Nhiên bị hắn ôm vào trong lòng, không nhìn thấy rốt cuộc hắn bị thương ở đâu, vừa rồi cô chỉ mải quan tâm, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô ý thức được rằng, Trương Dương có võ công mạnh như thế này không đến nỗi bị mình rớt đao bị thương. Cô ý thức được dục vọng trong mắt của Trương Dương, rồi xấu hổ quay mặt sang một bên không dám nhìn hắn.
Trương Dương ôm Sở Yên Nhiên đi vào trong phòng ngủ, đặt cô lên giường, cởi áo khoác ngoài của cô ra, nhẹ nhàng sờ lấy bộ ngực của cô, cơ thể nhỏ bé của Sở Yên Nhiên không ngừng run rẩy dưới bàn tay của hắn, Sở Yên Nhiên đang cố gắng chịu đựng cảm giác này, những phần da trắng nõn dưới bàn tay Trương Dương, trở nên màu hồng nhàn nhạt, bên ngoài tuyết ngày càng rơi lớn, nhưng bên trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, cơ thể của Sở Yên Nhiên dưới ánh sáng mông lung càng trở nên say đắm lòng người, Trương Dương hôn lên môi cô, nhẹ nhàng cọ xát da thịt cô, Sở Yên Nhiên hoàn mỹ như vậy, mái tóc dài óng mượt, con mắt xinh xắn như nước hồ mùa xuân. Sống mũi cao, bờ môi nhỏ nhắn, da thịt trắng nõn nà, tất cả làm cho Trương Dương say đắm, hắn chìm vào trong sự mê hoặc đó, hắn hôn lên từng chỗ da thịt của Sở Yên Nhiên.
Trương Dương làm như vậy, mặt của Sở Yên Nhiên ngày càng đỏ thêm, làm cho cô càng có sức hấp dẫ, cô nhắm mắt giơ tay ra, ôm lấy bộ phận đang dựng lên của Trương Dương một cách rất cẩn thận, vừa rồi chiếc dao rơi xuống không hề cắt thứ đó của hắn. Sở Yên Nhiên giờ đây thái độ rất phức tạp, có thể thấy rằng lòng cô đầy mâu thuẫn và do dự. Trương Dương hôn cô, muốn hòa vào cùng cô, Sở Yên Nhiên phát hiện ra rằng mình mất đi dũng khí phản kháng, cô mở hai mắt, nhìn thấy bộ phận cô nắm trong tay không ngừng chuyển động, cô ngại đến độ cổ cũng đỏ bừng lên, nhìn thấy Trương Dương không chú ý, cô liền nhìn vào đó, chắc chắn rằng trên đó không hề có bất cứ vết thương nào. Tay Trương Dương sờ vào đôi chân dài mềm mại của cô, cơ thể hắn đè lên người cô, sờ lên người cô, và hôn nồng nhiệt.
Sở Yên Nhiên cố gắng chịu đựng sự xâm phạm của hắn, điều làm cho cô cảm thấy xấu hổ nhất là bộ phận vừa rồi cô nắm lấy đã bắt đầu đặt vào vị trí ở giữa hai chân cô, thỉnh thoảng động vào nơi bí ẩn nhất trên người cô, Sở Yên Nhiên cắn cắn mơi, cơ thể không ngừng động đậy, muốn chặn hành động tiếp theo của Trương Dương lại, hai chân của cô kẹp chặt lấy bộ phận mà Trương Dương muốn đột phá. Trương Dương cảm thấy cô không cho phép, liền dừng động tác lại, Sở Yên Nhiên cảm thấy hắn ngừng lại, mới thở phào một hơi, họ giữ tư thế này, nhẹ nhàng đè lấy nhau.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Sở Yên Nhiên bắt gặp ánh mắt rực lửa của Trương Dương, thái độ ngày càng xấu hổ dữ dội, cô nói một cách rất khó khăn: “Tên lừa đảo, chẳng phải anh nói….đã bị em cắt mất rồi sao?”
Cô cảm thấy được bộ phận hai chân mình kẹp lấy dường như lại phồng lên rất nhiều, hơn nữa ngày càng nóng, hai mắt cô nửa nhắm hờ, không biết rằng thái độ này càng làm cho Trương đại quan thích thú, Trương Dương cắn lấy tai cô, rồi nói thầm bên tai cô rằng: “Yên Nhiên, anh muốn em!” Sở Yên Nhiên nhẹ nhàng ừm một tiếng, hai chân cô cuối cùng đã mở ra, Trương đại quan không thể nào khống chế được bản thân mình nữa, hắn nắm lấy bờ ngực của Sở Yên Nhiên, dũng cảm xông lên.
“A!” Sở Yên Nhiên kêu lên một tiếng, một cảm giác đau đớn như bị kéo rách vậy, làm cho cô muốn phản kháng, nhưng hai bàn tay của Trương Dương đã đè chặt lấy cơ thẻ của cô, cô chỉ có thể hơi co cơ thể mình, muốn ngăn sự xâm phạm của Trương Dương, nhưng đến cuối cùng, tất cả chỉ là vô ích, Trương Dương đã thành công thâm nhập vào người cô, một cảm giác vui vẻ cực độ cuốn lấy toàn thân.
Cùng với động tác của Trương Dương, Sở Yên Nhiên rên lên nhè nhẹ, trong sự đau khổ có một chút vui vẻ, đây là một loại cảm giác kỳ diệu chưa từng có, cô không biết rằng tiếng rên nhè nhẹ của mình đã làm cho Trương Dương càng muốn chinh phục, động tác của Trương Dương ngày càng ác liệt. Sở Yên Nhiên cũng không ngừng run rẩy cơ thể mình, cô không biết làm thế nào để phối hợp với Trương Dương, chỉ nhắm chặt hai mắt. Cảm giác của cô ngày càng trở nên mẫn cảm, tiếng rên cũng ngày càng trở nên lớn hơn, gấp gáp hơn, bụng cô hơi rướn lên trên, thấy phản ứng của Sở Yên Nhiên, Trương Dương càng xung kích cơ thể cô mạnh mẽ hơn, làm cho cảm giác ào ào trùm đến, từng đợt từng đợt bao vây lấy Sở Yên Nhiên, cơ thể của Sớ Yên Nhiên ở dưới cơ thể của hắn, hai cánh tay trắng ôm chặt lấy người hắn. Trương Dương ngày càng mạnh mẽ, làm cho họ đều cảm thấy nự nồng nhiệt.
Cuối cùng trong tiếng kêu không thể kiềm chế của Sở Yên Nhiên, từng luồng từng luồng xung kích vào chỗ sâu thẳm nhất trong cơ thể của cô…
Thế giới đã bắt đầu thay đổi từ đó đối với Sở Yên Nhiên, cô yên lặng nằm ở đó, dịu dàng sờ vào mái tóc của Trương Dương, trên mặt đỏ như cánh hoa đào tháng ba vậy.
Trương Dương nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên môi cô, Sở Yên Nhiên chủ động, Trương đại quan dịu dàng nói: “Em có đau không?”
Sở Yên Nhiên lắc lắc đầu, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô đẩy người Trương Dương ra kéo chăn trùm lên người mình, Trương Dương chui vào trong chăn, lại lao lên người cô một lần nữa, trong bóng tối, hai người nhẹ nhàng hôn nhau, Sở Yên Nhiên nói nhỏ: “Kẻ lừa đảo!”
Trương Dương nói: “Vậy thì anh sẽ lừa em cả đời!”
Sở Yên Nhiên đột nhiên ôm chặt lấy Trương Dương: “Trương Dương! Em không muốn anh lừa em, em muốn anh phải nói thật với em, em muốn anh phải yêu em, em không thể rời xa anh!”
Trương đại quan nói rất hùng hồn: “Anh thề, anh sẽ không bao giờ nói dối em nữa, anh sẽ mãi mãi không nói dối!”
/2583
|